Chỉ vì tám lượng bạc đó mà bao năm nay Hỉ ca nhi không thể ngẩng đầu lên trong nhà họ Triệu. Người nhà họ Triệu vẫn luôn xem ông là thứ được mua về.
Trương Nguyên lạnh giọng nói: “Anh của ta bị các người hành hạ, nhục mạ từng ấy năm, sớm đã trả hết tám lượng bạc kia rồi, làm trâu làm ngựa cũng coi như đã đền đáp xong cái ơn lớn lao ấy rồi! Có mụ già độc ác như ngươi ở đây, anh của ta có ngày nào được tốt lành chứ!
Mụ họ Triệu nghe bị mắng là “mụ già độc ác”, giận đến thở d.ốc, gương mặt nhăn nheo lại thành một đống, mí mắt xệ hằn lên sự hung hăng: “Cái nhà nghèo rớt mồng tơi các người, nếu không nhờ nhà họ Triệu chúng tao cưới Hỉ ca nhi về thì e rằng xác mẹ mày bệnh chết cũng không có nổi chỗ chôn! Còn mày, thằng nhóc bú sữa chắc cũng đã đói chết từ lâu rồi! Giờ lại có gan đến nhà tao mà lớn tiếng chửi bới!”
Hỉ ca nhi không muốn mọi chuyện rùm beng, vội vàng trấn an em: “Nguyên nhi, đừng nói nữa. Em chỉ cần lo cho bản thân là được, anh ở đây vẫn sống ổn.”
Trương Nguyên không thể nhẫn tâm nhìn anh mình tiếp tục bị hành hạ bởi mụ già này, cứng giọng: “Anh, anh cứ theo em về nhà, từ nay chúng ta sống với nhau, để cho em chăm sóc anh!
Hỉ ca nhi vẫn chưa biết Trương Nguyên đã đỗ tú tài, khẽ nói: “Em đọc sách chẳng phải cần bạc hay sao… Anh…”
Trương Nguyên ngắt lời: “Em đã đỗ tú tài rồi, chẳng bao lâu nữa sẽ đi thi cử nhân. Em nhất định sẽ học hành tử tế vì anh, cần gì phải chịu nhục ở cái nhà này nữa?”
Tú tài mỗi tháng có tiền bổng lộc, chưa kể còn có thể vào nha môn làm việc, cuộc sống tốt hơn người thường rất nhiều.
Nghe Trương Nguyên nói hắn thi đỗ, Hỉ ca nhi lập tức rơi nước mắt vì vui mừng, nghẹn ngào: “Thật sao?! Em đỗ tú tài thật rồi à? Em trai của anh thật có tiền đồ!”
Bao năm nay Hỉ ca nhi chong đèn thêu khăn vá áo, chắt bóp từng đồng gom góp học phí cho em, cuối cùng cũng đợi được ngày này rồi.
Mụ họ Triệu nghe thấy thằng nhóc này thật sự đỗ tú tài, khí thế cũng xẹp mất hơn nửa. Bà ta là hạng đàn bà lấm lem bùn đất, cả đời chưa từng thấy gì lớn lao, đến cả lão gia tú tài cũng chưa gặp bao giờ, trong xương cốt vốn đã e dè quan lại, giờ nghe đến quan vị liền có chút sợ hãi.
Trương Nguyên lau nước mắt cho anh trai, quay đầu lại nói với mụ già: “Anh của ta tuyệt đối sẽ không ở lại nhà các người thêm ngày nào nữa! Về sau sẽ do ta chăm lo. Các người đừng mong hưu thư gì cả, chỉ có thể hoà ly, ta sẽ tự viết giấy mang tới để các người điểm chỉ. Nếu không chịu, ta sẽ kiện các người lên nha môn!
Hỉ ca nhi nghe xong kích động đến run người, cuối cùng thì những ngày tủi nhục cũng đã chấm dứt!
Mụ họ Triệu không dám đối đầu với Trương Nguyên nữa. Nếu sau này hắn mà thi đỗ nữa thì sẽ là quan thật sự, muốn nghiền chết mụ cũng dễ như chơi. Mụ chỉ đành nín lặng, nuốt giận vào bụng, không dám hé nửa lời.
Trương Nguyên nắm tay anh trai, hiên ngang rời khỏi nhà họ Triệu. Lúc bước ra khỏi cánh cổng đó, Hỉ ca nhi lần đầu tiên ưỡn thẳng lưng mà đi. Năm đó bước vào nhà này, ông chỉ biết cúi đầu, suốt bao năm nay cũng vẫn hèn mọn như thế.
Ngoài cổng đã có không ít người đến hóng chuyện, Hỉ ca nhi lau nước mắt, trong lòng trào dâng muôn vàn cảm xúc.
Trương Nguyên vỗ nhẹ mu bàn tay đầy vết chai và sẹo cũ của anh trai, không giống tay của một ca nhi chút nào. Trong lòng Trương Nguyên đầy day dứt, hắn tự nhủ nhất định sẽ đối xử thật tốt với người thân duy nhất này của mình cả đời.
“Anh, ngẩng cao đầu mà theo em về nhà. Sau này chúng ta sẽ sống đường hoàng rạng rỡ! Nếu cái nhà kia còn muốn cầu xin anh trở về, cứ để họ quỳ mà xin!”
Hỉ ca nhi gật đầu: “Được. Chỉ cần hai anh em ta còn bên nhau, nhà họ Trương vẫn sẽ còn đó, và cuộc sống sẽ có hy vọng.”
x
Diệp Khê đang quét dọn trong sân thì nghe thấy ngoài cổng có người gọi mình, ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là Triệu ca mụ.
Cậu vội vàng phủi bụi trên người, ra mở cổng đón khách: “Triệu ca mụ tới chơi ạ, mau vào nhà ngồi đi.”
Hỉ ca nhi đứng bên hàng rào cùng em trai mình là Trương Nguyên, Trương Nguyên chắp tay thi lễ theo kiểu của người đọc sách khiến Diệp Khê nhất thời lúng túng, cũng vội cúi đầu đáp lễ.
Triệu ca mụ nắm tay Diệp Khê, cười nói: “Ta sắp theo em trai về nhà rồi, trước khi đi đặc biệt đến chào con một tiếng.”
Diệp Khê cười đáp: “Mới nghe nói em trai của người thi đỗ tú tài, thật là đại hỷ, chúc mừng người!
Khóe mắt Triệu ca mụ ươn ướt, vui mừng nói: “Nó có tiền đồ lắm, bây giờ thi đỗ tú tài rồi, coi như đã được nở mày nở mặt, nó còn nói muốn chăm lo cho ta, ta không phải chịu đựng khổ sở nữa.”
Diệp Khê thật lòng mừng thay cho ông, chịu đựng suốt bao năm trời, chồng lại chẳng thương, cuộc sống vốn không có lấy một tia hy vọng.
“Cảm ơn con hôm ấy đã nghe ta lải nhải bao nhiêu lời, ta cũng lâu lắm rồi không tìm được ai để giãi bày, trong lòng thật sự rất bức bối. Thấy con tốt tính, hiền lành lại hiểu chuyện, ta mới không nhịn được mà tâm sự với con, mà con cũng chẳng chê ta phiền.”
Nếu là người khác chắc đã sớm mất kiên nhẫn rồi. Hôm ấy được trò chuyện với Diệp Khê, lòng ông cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Diệp Khê nói: “Người chịu tâm sự với con là xem trọng con rồi đấy. Triệu ca mụ, ngày sau nhất định sẽ tốt hơn.”
Triệu ca mụ cười: “Phải rồi, cuối cùng cũng chờ được đến lúc đổi đời. Hôm đó mẹ chồng của ta đổ tội cho ta trộm tiền, mắng nhiếc đến nỗi ta chẳng thiết sống nữa. Ta vốn ngồi bên giếng định gieo mình xuống đó, con lại tình cờ đi ngang qua, còn gặp chó dữ, ta mới ra đuổi giúp. Nếu không có con, sợ rằng ta đã nhảy xuống giếng rồi. Con còn trò chuyện cùng ta, giúp ta tìm lại tiền bị mất, ta thực lòng cảm kích. Khê ca nhi, con nhất định là người có phúc.”
Diệp Khê giật mình, trong lòng khẽ run, không ngờ mình vô tình lại cứu Triệu ca mụ một mạng: “Vậy con cũng chúc ca mụ sau này hạnh phúc, sống những ngày tháng thật tốt đẹp.”
Hai người lại trò chuyện vài câu, rồi Triệu ca mụ theo em trai rời đi.
Lâm Tướng Sơn vừa giúp Diệp Sơn thả cá giống, quay về nhà lấy cuốc thì thấy phu lang của mình đang ngồi trong sân nhặt rau mà cười tươi như hoa, không nhịn được nói: “Hôm nay anh cả thả cá làm mình vui thế à.”
Diệp Khê ném rau đã nhặt sạch vào giỏ, cười nói: “Chuyện nhà mình vui thì em vui, chuyện nhà người khác em cũng vui, dù sao thì ngày tháng tươi đẹp nhất định sẽ đến, cuối cùng cũng sẽ có ngày ngẩng đầu lên được.”
Lâm Tướng Sơn bị lời của cậu nói làm cho mơ mơ hồ hồ, Diệp Khê bèn kể lại đầu đuôi câu chuyện của Triệu ca mụ.
“Tâm địa của mình lương thiện, đối xử với người khác cũng tốt, vậy nên mới vô tình giúp được Triệu ca mụ, xem như là tích được phúc báo, sau này nhất định sẽ hưởng phúc.”
Diệp Khê vừa dùng que tre cạo đáy nồi, vừa cười: “Thì em đang hưởng phúc đấy thôi, không nói đâu xa, gả cho mình nè, bây giờ có đất, có cả trâu rồi.
Lâm Tướng Sơn ôm lấy phu lang từ phía sau: “Vậy anh phải cố gắng dành dụm thêm ít bạc, mua thêm chút ruộng, để mình càng thêm vui vẻ nhé!”
x
Sau khi danh sách người đỗ kỳ thi xuân được niêm yết ở cổng nha môn, từng tờ giấy đỏ rực được viết mực đen đậm nét, họ tên của những người đỗ tú tài đều được ghi rõ ràng.
Mười dặm tám thôn quanh vùng cộng lại cũng chỉ hơn trăm người đọc sách, trong đó số đỗ tú tài lại càng ít ỏi, chỉ liếc mắt một cái là thấy hết cả danh sách.
Tào Bân chen vào đám đông, đứng trước bảng xem đi xem lại mấy lần, hận không thể nhìn xuyên cả tờ giấy đỏ ấy, nhưng vẫn không thấy tên mình đâu.
Gã nghiến răng, không thể tin được, làm sao có thể không thi đỗ tú tài! Gã vẫn tự cho mình là đứng đầu về văn chương và thơ phú, có điểm nào không bằng người khác? Vậy mà lại không trúng tuyển, ngược lại kẻ nghèo kiết xác như Trương Nguyên cùng học một lớp lại thi đậu!
Càng nghĩ càng thấy không phục, đám công tử nhà giàu cùng gã ăn chơi biết chuyện liền bước lên khoác vai an ủi: “Là do lần này giám khảo mù mắt không biết nhìn người, không nhận ra tài hoa của ngươi thôi, việc gì phải để tâm? Đi uống rượu với bọn ta đi, lần sau thi lại là được. Cái tên Trương Nguyên kia chẳng qua là chó ngáp phải ruồi, sao có thể sánh được với ngươi chứ!
Tào Bân nghe mấy lời đó, trong lòng cũng cho là vậy. Gã cảm thấy gần đây vận xui cứ đeo bám mình mãi, trước là cưới phải con sư tử cái vào nhà, sau lại bị vị hôn thê cũ Khê ca nhi cào một đường lên mặt, về nhà suýt không có cách nào ăn nói. Rồi thì ngất xỉu vì gặp ma ở bãi tha ma, giờ lại không đỗ tú tài, đúng là chuyện gì cũng chẳng thuận lợi.
“Lầu Hương Hoa mới tới một Lan cô nương biết ngâm thơ họa phú, nghe nói còn giỏi giải khuây tiêu sầu, ngươi đi cùng bọn ta tới xem thử đi, biết đâu lại đổi vận, trong lòng nhẹ nhõm thì mọi việc cũng sẽ xuôi chèo mát mái thôi.”
“Đúng vậy đúng vậy, ai quan tâm xuân thi gì chứ, vui sướng mới là quan trọng!”
Thế là cả bọn lại kéo nhau đến thanh lâu uống rượu giải sầu.
Ở nhà, Yêu ca nhi sau khi biết gã không thi đỗ thì tức đến nỗi đập chén bát, vốn nghĩ Tào Bân nhất định sẽ đậu, dù sao thầy giáo cũng từng nói “người đó” có tài, nào ngờ thầy lại không nói tới người trong nhà mình.
Tào thị thì xót của, vừa định xắn tay áo lên mắng vài câu, thì một chậu rửa mặt bay thẳng từ trong phòng ra, suýt nữa thì đập trúng lưng bà ta.
Tào thị cũng sợ y, hậm hực không dám bước tới, chỉ đứng ở cửa nhìn vào. Tiểu ca nhi này ra tay quá độc, nếu đánh nhau thì bà ta chẳng có kết cục gì tốt. Hễ y nổi giận là túm tóc bà đập đầu vào cửa, cấu véo thì toàn nhắm chỗ khuất mà ra tay, người ngoài nhìn vào cũng không thấy dấu vết gì.
“Hay thật đấy! Ta còn mua cả pháo định khi có bảng là đốt lên ăn mừng một trận to, ai ngờ đều là ta tự mơ tưởng cả! Hắn đỗ cái rắm gì mà đỗ!”
Tiểu ca nhi ôm bụng bầu, giận dữ từ trong nhà xông ra, đem sách vở của Tào Bân ném đầy sân, mắng như tát nước: “Nhà ta còn trông mong hắn thi đỗ tú tài, sau này có tiền đồ tốt mà chống lưng cho ta đấy! Ta phỉ nhổ! Hóa ra chỉ là một khối đất sét tô vẽ bên ngoài, chứ bên trong chẳng ra gì! Ta đúng là mù mắt mới lấy hắn. Biết thế ta thà lấy một tên nông dân còn hơn, ít nhất cũng lo cho ta cơm no áo ấm. Hắn thì sao, cả ngày không ở nhà, lang thang lêu lổng khắp nơi!”
Tào thị nói: “Cũng bởi ngươi tính khí quá lớn, con ta mới sợ không dám về nhà. Nếu ngươi dịu dàng biết điều một chút, thì nó chẳng phải đã sớm về rồi sao!”
Tiểu ca nhi trừng mắt, tròng mắt như muốn lồi ra: “Mụ già thối ngươi còn dám đổ lên đầu ta? Con ngươi là cái thứ vô lương tâm! Nhà các ngươi là một ổ bẩn thỉu! Hồi đó nếu không phải hắn tham sắc đẹp của ta mà lén lút tư tình, ta sao lại mang thai mà phải gả vào cái nhà này? Nhắc tới là tức chết! Lúc thành thân các ngươi bạc đãi, khắt khe với ta thế nào, chuyện đó ta nhớ cả đời! Ngươi đừng hòng được yên ổn!”
Tào thị hối hận muốn chết, không hiểu sao ngày xưa lại để con hổ cái này bước chân vào nhà. Cả nhà bị y đè đầu cưỡi cổ chưa đủ, đến cả con trai cũng sợ đến mức không dám về nhà. Muốn bỏ thì y lại doạ náo loạn lên tận trường học rồi cả nha môn, đúng là một tổ tông sống đụng vào bỏng tay.
“Hồi đó đúng là ta bị che mắt mới đi từ hôn nhà họ Diệp. Diệp Khê tuy mặt bị bỏng, nhưng là người dịu dàng hiền thục, biết lo toan quán xuyến.”
Một câu này đúng là chọc trúng điểm nóng của Yêu ca nhi, y vẫn luôn đem mình ra so với Diệp Khê, trong lòng mang một bụng ghen tức nên mới cố sống cố chết đòi gả vào nhà họ Tào, nay nghe được những lời này thì càng thêm tức giận, chống nạnh cười lạnh: “Trách ai được chứ, chẳng phải là các ngươi ham hư vinh đấy thôi? Nói cho mà biết, bây giờ cưới ta vào cửa rồi thì đừng mơ tưởng chuyện cũ nữa! Từ nay cái nhà này do ta làm chủ! Đợi chồng ta trở về, ta sẽ canh chừng hắn đọc sách từng đêm, bằng mọi giá bắt hắn thi đậu tú tài cho ta! Ta không tin trị không được hắn!”
Nói xong, bụng y đột nhiên đau quặn, lập tức ôm bụng kêu lên: “Không xong rồi, ta sắp sinh rồi! Còn ngây ra đó làm gì, trong bụng ta là giống nòi nhà họ Tào, còn không mau đi gọi bà đỡ tới!”
Tào thị thấy y sắp sinh, vội vàng chạy đi gọi bà đỡ, dù sao thì cũng là cháu đích tôn của nhà họ Tào!
Bà đỡ tới rồi, Yêu ca nhi đau suốt một ngày một đêm mới sinh ra được một tiểu ca nhi, còn Tào Bân thì vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.
Vừa nghe sinh ca nhi, sắc mặt cả nhà họ Tào lập tức sầm xuống. Hồi trước Yêu ca nhi còn thề thốt khẳng định trong bụng mình là một thằng cu béo tròn, nên cả nhà mới cung phụng đủ thứ, giờ lại hóa thành ca nhi rồi.
Tào thị còn chẳng buồn nấu một chén trứng đường đỏ, chỉ liếc mắt một cái rồi quay lưng vào phòng, để mặc Yêu ca nhi ôm con nằm trên giường nghiến răng nghiến lợi, đợi qua tháng này, y nhất định phải tính sổ lại với cái nhà này cho ra trò!
Hết chương 76.