Một Ngày Ba Bữa - Phần Nam

Chương 85

Diệp Khê liền gọi lớn: “Hà Tiểu Oa, con với các anh em đến nhà ta là để giúp đỡ sao?”

Hà Tiểu Oa vẫn gầy yếu như trước, đôi mắt đen láy sáng rực, nhìn Diệp Khê gật đầu: “Ca mụ ơi, người đã cho nhà con uống sữa dê mấy lần rồi, mẹ con nói trong nhà không có gì để báo đáp, nên bảo tụi con đến giúp một tay, coi như đáp lễ.”

Diệp Khê không ngờ đám nhỏ nhà họ Hà lại được dạy dỗ ngoan ngoãn đến thế, nhận ơn biết trả, liền mỉm cười: “Ca mụ chỉ mang mấy phần sữa dư bán không hết cho các con thôi, không cần phải báo đáp gì cả, mau về nhà đi.”

Hà Đại Oa lắc đầu, chân trần dẫm trên đất: “Ca mụ ơi, đã ăn đồ của người thì chúng con đương nhiên phải giúp một tay, người cứ yên tâm, mấy việc này chúng con làm được mà.”

Diệp Khê bật cười, không khuyên thêm nữa: “Được rồi, vậy thì giúp ta nhặt nhé.”

Ba đứa trẻ vui vẻ gật đầu, cắm cúi nhặt khoai trong ruộng, nhờ vậy mà tốc độ thu hoạch của nhóm Diệp Khê nhanh hẳn lên.

Hơn hai mẫu đất, đến chạng vạng thì cũng xong hết, Lâm Tướng Sơn và Diệp Sơn dùng xe trâu chở khoai về từng chuyến, chất đầy hầm chứa mới đào ở nhà.

Trước khi bọn trẻ về, Diệp Khê nhặt đầy một giỏ khoai tây và khoai lang đưa cho, còn cố ý giấu dưới cùng một miếng thịt, cậu rất thương mấy đứa nhóc này.

“Tiểu Oa, đem về ăn nhé.”

Ba đứa nhỏ nhà họ Hà nhìn nhau, chẳng đứa nào chịu đưa tay nhận.

“Ca mụ ơi, bọn con giúp người thì không thể lấy đồ của người đâu, về nhà mẹ con sẽ trách mắng đó.”

Diệp Khê cười dịu dàng: “Làm việc thì phải được trả công, hôm nay ba đứa giúp ta việc lớn, nếu không có tụi con chắc cũng chưa xong đâu. Nếu các con không nhận, lần sau ta sẽ không để các con đến nữa đâu. Đây là tiền công các con tự mình kiếm được đấy, về nhà nhớ nói rõ với mẹ, sau này ta còn muốn thuê các con làm việc nữa mà.”

Nghe Diệp Khê nói vậy, Hà Đại Oa mới chịu nhận giỏ khoai tây và khoai lang, ba đứa trẻ mặt mày rạng rỡ hẳn lên, nhiều như thế này, có thể ăn được một thời gian dài rồi!

Chờ bọn trẻ đi hết, buổi tối, Diệp Khê bàn với Lâm Tướng Sơn.

“Nhà họ Hà sống cũng không dễ dàng gì, một người mẹ nuôi mấy đứa nhỏ, không có thu nhập ổn định, đến bữa no còn khó. Em nghĩ, giúp được gì thì giúp một tay, sau này chúng ta cũng sẽ làm cha làm mẹ, coi như tích đức vậy.”

Lâm Tướng Sơn gật đầu: “Lũ nhỏ nhà họ Hà ngoan ngoãn, không phải dạng ăn không của người khác. Nếu chúng ta cứ đưa đồ ăn sợ làm tổn thương lòng tự trọng của chúng, chi bằng thuê chúng làm việc. Nhà mình có trâu phải dắt ra đồng gặm cỏ, thỏ gà vịt đều cần cỏ cho ăn, giao những việc này cho chúng, mỗi tháng trả ít bạc, thêm ít lương thực, ít ra cũng giúp chúng ăn no bụng.”

Diệp Khê mừng rỡ: “Như vậy cũng được!”

Hôm sau, Diệp Khê đến nhà họ Hà. Hà thị đang ở sân giặt quần áo thuê cho người ta, là đồ của mấy nhà khá giả ở thôn bên, nhưng tiền công lại bị ép rẻ.

Hai bộ quần áo chỉ được một văn tiền, có giặt từ sáng đến tối cũng chỉ kiếm được mười văn, vừa đúng đủ mua một cân gạo. Mà bà vẫn còn phải uống thuốc cả ngày, công việc vất vả khiến gương mặt bà tiều tụy, các đốt tay vì ngâm nước quá lâu mà biến dạng cả.

Thấy Diệp Khê đến, bà hấp tấp đứng dậy đi lấy ghế mời ngồi. Nhà nghèo đến nỗi không có nổi cái chén tử tế để uống nước, mỗi người một cái, cái nào bể thì người ấy không có chén ăn cơm nữa.

Diệp Khê cười nói: “Thím Hà không cần khách sáo, hôm nay con đến là muốn bàn với thím chuyện này.”

Hà thị có chút khó hiểu, có chuyện gì mà lại cần bàn với bà chứ: “Bọn nhỏ nhà tôi mấy hôm trước có qua giúp cậu thu hoạch, lúc về xách về một giỏ khoai tây với khoai lang, là lòng tốt của cậu, thím xin thay tụi nhỏ cảm ơn cậu, Khê ca nhi.”

Diệp Khê cười: “Thím nói gì vậy chứ, ba đứa nhỏ nhà thím đều ngoan ngoãn hiểu chuyện, giúp con làm xong bao việc, đến chút đồ ăn mà con cũng không nỡ cho thì chẳng phải con keo kiệt quá sao? Hôm nay con đến chính là muốn bàn với thím, nhờ ba đứa nhỏ đến giúp nhà con chăn trâu, cắt cỏ. Nhà con chỉ có hai người, cả ngày chồng con bận ngoài ruộng, không kham xuể được.”

Diệp Khê ngập ngừng một chút, liếc nhìn bụng mình: “Giờ con đã có thai, không thể làm việc nặng nhọc, mấy việc này muốn nhờ người đỡ đần một chút. Ba đứa nhỏ nhà thím vừa lanh lợi lại hiểu chuyện, mấy việc này chúng chắc chắn làm được, con cũng tin rằng chúng sẽ không lười biếng trốn việc, thật sự là rất thích hợp.”

Hà thị nghe vậy thì lập tức nói: “Cậu đối xử tốt với tụi nhỏ, tụi nó giúp đỡ cậu là chuyện nên làm, Khê ca nhi, mai thím sẽ để tụi nó thay phiên nhau tới giúp cậu, còn chuyện tiền công thì đừng nhắc tới nữa.”

Diệp Khê nói: “Tiền công con nhất định sẽ trả, không thể để tụi nhỏ làm không công, như vậy là không phải đạo. Con cũng không đưa cao quá, mỗi tháng năm mươi văn, thêm một sọt nhỏ lương thực, thế nào?”

Hà thị vội vàng xua tay: “Không được, tiền công này nhà thím không dám nhận. Trong thôn ai cũng chê tụi nhỏ còn nhỏ quá, ngay cả việc chạy vặt, trông ruộng cũng chẳng ai muốn thuê. Giờ cậu cho việc thế này, còn nói gì đến tiền bạc?”

Diệp Khê nắm lấy tay Hà thị: “Thím à, vì tụi nhỏ, thím cũng nên nghĩ xa hơn một chút. Bây giờ là lúc chúng đang lớn, sao có thể để chịu đói được. Chúng cũng không phải nhận không của con, mà phải chăm sóc trâu, gà, vịt của nhà con cho tốt. Về sau nếu có thêm gia súc, con cũng không tăng tiền công đâu.”

Hà thị nước mắt lưng tròng: “Khê ca nhi, ân tình của cậu, thím xin ghi nhớ. Sau này tụi nhỏ nhất định sẽ hết lòng hết dạ với cậu.”

Diệp Khê mỉm cười nói: “Thím à, nhà nghèo thì không dễ sống, nhưng rồi cũng sẽ qua thôi.”

“Khi cha tụi nó mất, ngày tháng thật sự khó sống tưởng chừng không qua nổi. Ba đứa nhỏ đều đang tuổi ăn, thân thể thím lại yếu, uống thuốc đến mức bán sạch nửa số ruộng. Ruộng đất không có ai làm, không có lương thực, muốn uống ngụm cháo cũng không có. Thím đi nhờ người thân, người có lòng thì cho một hai cân gạo, không nghĩ đến máu mủ thì đóng cửa không gặp, thật sự làm thím từng nghĩ đến chuyện đi theo cha tụi nó.”

Diệp Khê nghe mà thấy chua xót, an ủi: “Thím ráng thêm chút nữa, sau này tụi nhỏ lớn lên, nhất định sẽ khá hơn. Ba đứa nhà thím đều hiếu thuận và hiểu chuyện, sau này lớn lên thành trụ cột trong nhà, thím còn sợ không ai phụng dưỡng sao?”

Hà thị bật cười, đúng thế, bà có hai con trai một con gái, sau này cũng còn có chỗ nương tựa.

Ra khỏi nhà họ Hà, Diệp Khê đi ra đầu ruộng xem Lâm Tướng Sơn tưới ruộng, tiện mang theo bình trà cho hắn.

Mạ non trong ruộng xanh ngắt, chỉ đợi cấy xuống là xong.

“Năm nay nhà ta là tưới ruộng sớm nhất đấy, so với nhà khác thì gieo mạ sớm hơn.”

Lâm Tướng Sơn uống một chén nước trà: “Năm nay trời nóng sớm thì tranh thủ một chút, anh còn phải xới đất bón phân lại, vụ sau mới có thể trồng thêm được nhiều lúa hơn.”

Trong thôn không có ai chăm chỉ bằng Lâm Tướng Sơn, việc gì cũng tính toán kỹ càng, làm việc nối tiếp nhau, không để sót thời gian lười biếng nào.

Diệp Khê ở lại với hắn một lúc, thấy hắn đã uống nước, lại ăn chút bánh lót dạ, liền dọn đồ chuẩn bị về.

“Chút nữa em sẽ về nhà mẹ thăm chị dâu, chắc mấy hôm nữa là sinh rồi.”

Lúc xuống núi, Diệp Khê còn mang theo yếm con và mũ đầu hổ làm cho đứa nhỏ. Mũ đầu hổ để dành mùa đông đội, yếm thì mùa hè đã có thể dùng được rồi.

Lý Nhiên thấy liền yêu thích không rời tay: “Khê ca nhi thêu thùa giỏi thật, chị chẳng thêu ra được kiểu hoa văn tinh xảo thế này. Nếu sinh con gái, chắc chắn sẽ bám lấy con cá nhỏ thêu phía trên mà không chịu buông.”

Diệp Khê cười nói: “Thời gian gấp quá, em mới làm được một cái, sau này rảnh em sẽ thêu thêm hai cái nữa để thay đổi.”

Lý Nhiên: “Vẫn là em thương đứa nhỏ! Lát nữa mang theo hai con cá về ăn nhé.”

Dưới mái hiên có cái chậu nuôi mấy con cá chép to bằng bàn tay.

“Cá trong ao của anh cả đã lớn thế này rồi à?”

Lý Nhiên ngồi trên giường đất đáp: “Tuy không bằng cá mùa thu, nhưng cũng đến lúc ăn rồi, nhỏ nhưng thịt mềm lắm. Diệp Sơn biết em đang mang thai, vui quá nên hôm qua đi bắt mấy con về, bảo cho em mang về nấu canh bồi bổ.”

Diệp Khê cũng không khách sáo với đại ca, mỉm cười nói: “Em không khách sáo đâu, anh chị cho thì lát nữa em mang về.”

Lưu Tú Phượng xay bột xong quay lại, thấy Khê ca nhi liền vui vẻ nói: “Giờ thai đã ổn định, nhưng cũng không thể lơ là, ra ngoài phải cẩn thận đấy.”

“Con biết rồi, mẹ ạ.”

Lưu Tú Phượng mang bao bột vào bếp, gọi với ra: “Khê ca nhi, con nhặt ít khoai môn mang về ăn đi, nhà còn để lại ít khoai môn dẻo đấy, nhớ con từ nhỏ đã thích ăn mấy món mềm dẻo như vậy.”

Sau khi có thai, Diệp Khê không giống mấy người phụ nữ hay ca nhi khác dễ nôn nghén, chỉ là khẩu vị không tốt lắm, mỗi bữa chỉ ăn được nửa chén cơm, làm Lâm Tướng Sơn lo lắng không yên, sợ cậu bị đói ảnh hưởng đến thai nhi.

Mấy hôm trước, hắn chạy vội lên trấn bán hết củi, rồi mua về một gói bánh táo đỏ chua cho Diệp Khê, lại mua thêm chè mềm làm từ gạo nếp và sữa.

Mấy hôm nay, Diệp Khê chỉ ăn hai món đó mới thấy ngon miệng hơn một chút.

Lưu Tú Phượng nghe kể thì vui vẻ nói: “Con rể thương con thật đấy, mấy món này đều quý, mà nó cũng sẵn lòng mua về cho con ăn, trong lòng có con, có cả cháu rồi.”

Trên đường về, trong giỏ của Diệp Khê đựng vài con cá chép nhỏ và một giỏ khoai môn.

Về đến nhà, nai con và dê đang trông mấy con gà vịt mổ thóc, mèo con cũng chui ra, nằm ngủ trong đống ngô dưới mái hiên. Mấy hôm nay, Diệp Khê cho nó uống sữa dê, nuôi cho béo trắng ra, có lẽ vì uống sữa dê nên nó khá dính lấy con dê cái.

Diệp Khê nhịn mùi tanh của cá, làm sạch chúng, moi bụng, bỏ mang, đem phần thừa cho heo ăn, còn lại hai con thì để mai làm món cá chép nấu tía tô. Sau đó ngồi dưới mái hiên dùng dao gọt vỏ khoai môn.

Trời đã tối, đỉnh núi xa xa chìm trong bóng đêm, khói bếp bay lượn lờ trên mái nhà.

Một dê, một nai, một mèo cùng ở trong bếp trông Diệp Khê, nhìn cậu tất bật nấu nướng.

Đun nóng chảo dầu, cho gừng thái sợi vào, sau đó là khoai môn cắt miếng, đảo đều rồi cho nước vào đun.

Cá chép đã được khứa mình, ướp nước ép hành gừng, rán cho vàng lớp da rồi thả vào nồi nước hầm cùng với khoai môn.

Cuối cùng rán hai quả trứng, bỏ vào cho canh có màu trắng đục, thêm vài quả kỷ tử, hai quả táo tàu, đậy nắp ninh nhỏ lửa.

Một tiếng sấm uỳnh vang lên, Diệp Khê và mấy con vật trong bếp cùng nhìn ra ngoài cửa sổ, lại thêm một tiếng sấm chớp nữa.

Chắc là sắp mưa rồi.

Mưa lác đác rơi xuống, Lâm Tướng Sơn khoác áo tơi trở về, vừa vào nhà thì mưa trút xuống ào ào, đập vào mái nhà lộp bộp.

Sương mù bốc lên giữa núi rừng, sấm chớp đùng đoàng kinh người.

Diệp Khê và Lâm Tướng Sơn mở nắp nồi đất, cùng nhau ăn khoai môn dẻo ngọt, rồi húp một chén canh cá thơm ngậy, đúng là mỹ vị không gì sánh được.

Canh ngon đến nỗi ăn chẳng nỡ dừng miệng.

Diệp Khê cười nói: “Mai em gói sủi cảo nhân khoai môn ăn nhé, vừa khéo dùng nửa nồi canh cá này để làm nước canh.”

Hết chương 85.

Bình Luận (0)
Comment