“Cha, mẹ, con về rồi đây!” Còn chưa vào sân, Diệp Khê đã cất tiếng gọi lớn.
Lưu Tú Phượng nghe thấy, vội vàng từ bếp chạy ra, nhìn thấy đứa con trai út của mình, trong mắt tràn ngập vui mừng.
“Khê ca nhi! Mẹ trông con mãi, mau vào nhà, con rể cũng vào đi.”
Lâm Tướng Sơn thưa: “Con chào mẹ ạ.”
Lưu Tú Phượng cười tít mắt, vội mời người vào, rồi pha trà, lấy trái cây.
Diệp Khê và Lâm Tướng Sơn ngồi ở nhà chính, nhìn bà vui vẻ đi tới đi lui.
“Mẹ, sao con thành thân xong lại thấy giống như khách thế này, chẳng giống người trong nhà nữa.” Diệp Khê chu miệng nói.
Lưu Tú Phượng cười bảo: “Toàn nói bậy, mẹ là vui quá, con rể lần đầu về thăm nhà, chẳng lẽ ta không tiếp đón tử tế chút sao? Mau, Tiểu Lâm ăn chút hoa quả đi con, đây là cha Khê ca nhi cố tình lên trấn mua đấy.”
Trên đĩa bày vài quả hồng mọng nước, cùng ít trái cây khô, Lưu Tú Phượng đẩy tới trước mặt Lâm Tướng Sơn.
Lâm Tướng Sơn cười: “Mẹ đừng khách sáo, con đâu phải lần đầu tới, cứ như mấy lần trước là được, dù sao cũng đều là người một nhà.”
Một câu của hắn đã dỗ được Lưu Tú Phượng cười tươi như hoa, bà liền đáp một tiếng.
“Cha với anh đâu rồi ạ?” Diệp Khê hỏi.
Lưu Tú Phượng ngồi xuống, cùng hai người nói chuyện nhà: “Vài hôm nữa là phải gieo lúa mì vụ đông rồi, bọn họ ra đồng hết cả rồi. Ruộng nhà mình đất xấu, không chịu khó cày xới, bón phân nhiều vào thì sang năm vụ mùa còn được bao nhiêu, lương thực cũng phải ít đi mấy đấu ấy chứ.”
Lâm Tướng Sơn nghe xong thì đứng dậy: “Vậy để con đi giúp cha và anh cả.”
Lưu Tú Phượng ngăn lại: “Đâu có đạo lý con rể mới về nhà vợ mà phải ra đồng cày bừa chứ, con cứ ngồi uống trà, hai người họ đủ sức lo rồi.”
Lâm Tướng Sơn cười: “Thêm người thì thêm sức mà, với lại con cũng rảnh, sao có thể để cha cặm cụi ngoài đồng còn con ngồi đây uống trà được.”
Diệp Khê nói với Lưu Tú Phượng: “Mẹ à, anh ấy có lòng, người cứ để anh ấy đi đi.”
Lưu Tú Phượng “ai nha” một tiếng, rồi vào nhà lấy bộ quần áo cũ của Diệp Sơn cho Lâm Tướng Sơn thay.
Lâm Tướng Sơn đi rồi, trong nhà chỉ còn lại Diệp Khê và Lưu Tú Phượng, cũng tiện để hai mẹ con thủ thỉ tâm tình.
“Con rể đối xử với con có tốt không?” Làm mẹ ai mà chẳng lo cho con cái gả đi nơi khác, tất nhiên phải hỏi cho chắc.
Diệp Khê cười: “Mẹ nhìn con thế này có giống như không tốt không? Anh ấy rất tốt với con, chuyện gì cũng nghĩ cho con, con sống thoải mái lắm.”
Lưu Tú Phượng nhìn sắc mặt con trai hồng hào, tinh thần phấn chấn, người mặc đồ mới, cổ tay còn đeo vòng bạc, đuôi mày khoé mắt đong đầy ý cười.
“Vậy là nhà mình không chọn nhầm người rồi, Lâm Tướng Sơn đúng là con rể tốt. Thấy con sống yên vui thế này, mẹ cũng yên lòng, chỉ cần hai đứa thuận hòa, ngày tháng sau này ắt sẽ tốt.”
Diệp Khê lẳng lặng nghe lời mẹ dặn dò.
Lưu Tú Phượng hạ thấp giọng: “Đêm đến, nó có ức hiế.p con không?”
Trong chuyện chăn gối, bà mẹ nào cũng muốn nhắc nhở đôi câu, sợ con không hiểu chuyện lại thiệt thòi.
Diệp Khê đỏ hết cả cổ, nói chuyện này với mẹ cũng ngượng, ngập ngừng: “Chỉ là lâu quá chịu không nổi thôi, lần nào cũng phải quần nhau đến nửa đêm, làm con mỏi hết cả eo cả chân.”
Lưu Tú Phượng nghe xong che miệng cười: “Ca nhi ngốc, đàn ông mà hứng lên lâu quá thì con cứ nói lời ngon ngọt mà dỗ dành nó, đàn ông ai chả như thế, phải biết dẻo miệng dỗ nó, không thì nó dây dưa mãi, mới cưới lại đang tuổi trẻ khí thịnh, một thân hỏa khí không phát ti.ết ở trên người con thì còn biết phát vào đâu.”
(Mẹ đổ thêm dầu zô lửa nữa gòy đó mẹ :))))
Diệp Khê cúi đầu nghe, ngón tay khẽ gõ vào thành chén trà, cậu còn chưa kể việc Lâm Tướng Sơn cứ hở ra là kéo cậu làm cái chuyện ấy, giữa ban ngày ban mặt cũng chẳng kiêng dè gì.
Lưu Tú Phượng lại nói: “Đàn ông chỉ có hai việc — ăn no và chuyện kia, chỉ cần con làm người ta thoả mãn hai cái đó rồi, những chuyện còn lại đều nghe con hết.”
“Con biết rồi mẹ.”
Nói mấy câu về chuyện riêng xong, Lưu Tú Phượng lại hỏi chuyện nhà cửa: “Trong nhà sắm sửa đầy đủ chưa? Gà vịt cũng phải nuôi sớm, khéo lạnh đến khó mà nuôi được.”
Diệp Khê đáp: “Vài hôm trước bọn con lên trấn mua một ổ gà con, vịt con rồi, đã làm chuồng nuôi ở sân sau.”
Lưu Tú Phượng nghe xong hài lòng gật đầu, tự hai đứa cũng biết lo liệu, vậy mình bớt phải nhọc lòng.
Diệp Khê lại bảo: “Chỉ là mấy con gà còn nhỏ, chưa đẻ trứng được, muốn ăn trứng vẫn phải mua.”
Lưu Tú Phượng liền đứng dậy vào bếp nhặt trứng gà: “Mẹ quên mất, nhà con rể không nuôi gà, hai đứa bây mấy bữa nay chắc chẳng có trứng mà ăn, may mà gà nhà mình đẻ chăm, cách ngày là có một mớ, cũng để dành được một rổ, lát nữa con cầm về ít mà ăn.”
Diệp Khê dạ một tiếng, đưa giỏ trứng mang theo: “Hai chục quả là được rồi, con sợ nhiều quá cũng ăn không hết.”
Lưu Tú Phượng đang nhặt trứng mấy quả trứng gà to cho vào giỏ: “Lấy ba chục đi, con rể to con ăn khỏe, lại chịu khó làm lụng, suốt ngày hết ở đồng lại lên núi đốn củi, tiêu hao nhiều năng lượng, con phải chịu khó làm mấy món béo bổ cho nó ăn, đừng có tiết kiệm. Trong nhà có đủ dầu mỡ chưa?”
Diệp Khê ngồi bên trả lời: “Dầu cải đã trữ một hũ, lại mới thắng thêm một vại mỡ heo, chắc cũng ăn được mấy tháng.”
Lưu Tú Phượng lúc này mới yên lòng, sợ hai đứa non nớt không biết tính toán lương thực: “Được rồi, cho con ba chục trứng gà, cũng đủ ăn được một thời gian.”
Diệp Khê lấy túi ra trả tiền trứng.
Lưu Tú Phượng trừng mắt: “Sao, lấy chồng rồi thì không ăn được trứng của nhà mình nữa à? Còn phải trả bạc cho mẹ?”
Diệp Khê cười: “Là chồng con dặn con nhất định phải trả tiền trứng đó! Sợ con không đưa còn nổi giận nữa cơ, nói mẹ nuôi gà vất vả, sao có thể để bọn con ăn không hết thế được, anh cả còn chưa cưới vợ, chẳng phải lúc này đang cần tiền sao!”
Lưu Tú Phượng lại hỏi: “Con rể nói thế thật à?”
Diệp Khê gật đầu: “Con lừa mẹ làm gì chứ, anh ấy là người không thích chiếm lợi của người khác, dù là nhà vợ cũng không muốn.”
Diệp Khê biết mẹ sợ mình tự ý trả tiền, về lại bị phu quân trách móc.
Nghe tất cả là chủ ý của Lâm Tướng Sơn, lúc này Lưu Tú Phượng mới nhận tiền: “Anh con có hôn sự rồi.”
Diệp Khê vội hỏi: “Là ca nhi nhà ai, hay là cô nương?”
Lưu Tú Phượng cười: “Là cháu gái ông Lý làm nghề đồ tể.”
Diệp Khê nhất thời không nhớ ra, nhíu mày: “Là ông Lý đồ tể nào?”
Lưu Tú Phượng nhắc: “Ở thôn Tú Thủy ấy, cái ông Lý hay qua thôn mình thu mua heo ấy, hồi trước ông ta có cô con gái tên Lý Trang, gả cho nhà họ Lục, hai vợ chồng cũng nối nghiệp làm thịt heo, cô nương này là con gái của họ đấy.”
Diệp Khê lúc này mới nhớ ra một chút, hồi nhỏ Lý Trang với chồng hay đến mua heo, mỗi lần đều cho mình kẹo, còn khen mình xinh, nói nhà họ cũng có một tiểu ca nhi gọi là Niệm ca nhi, cũng môi hồng răng trắng như mình vậy.
“Thế thì nhà này cũng được, nhà có của chưa nói, quan trọng là cha mẹ vợ biết điều.”
Lưu Tú Phượng cũng hài lòng: “Phải rồi, cũng nhờ bà lão có nốt ruồi to ở thôn Tú Thủy mách cho bà mối thôn mình, bọn ta mới hay nhà họ Lý còn cô nương này, nhỏ hơn anh con một tuổi. Chỉ là nó giống mẹ nó Lý Trang, từ nhỏ thích mổ thịt, thành ra người trong vùng chê là không dịu dàng đoan trang. Nhưng nhà mình xưa giờ chẳng câu nệ chuyện đó, chỉ cần hiền lành biết vun vén là được rồi, chứ cưới phải đứa ham ăn biếng làm, quậy cho nhà cửa chẳng yên mới là dở.”
Diệp Khê gật đầu cười: “Mẹ nói đúng, tính tình chị dâu mà tốt, lại chịu thương chịu khó thì anh cả đúng là nhặt được của hời rồi.”
Đến bữa trưa, Diệp Khê giúp Lưu Tú Phượng chặt hai cái móng heo, ngâm nửa thau đậu đỗ, tất cả đổ vào nồi đất hầm nhỏ lửa.
Lưu Tú Phượng sợ không đủ bổ, lại vào tủ lấy hũ sành đựng táo đỏ, kỷ tử, sa sâm… những thứ quý báu trong nhà cho vào hầm chung.
Ở nông thôn, mấy khi hầm thịt dám dùng đến những thứ này, vì dược liệu quý báu giá cao, ăn thì tiếc rẻ.
Hôm nay Diệp Khê dẫn Lâm Tướng Sơn về thăm nhà, lại hầm móng heo, nên mới lấy ra.
Dùng lò đất nhỏ hầm thịt, nồi nước sôi lục bục, hương thơm của thịt hoà quyện với mùi thuốc bắc nhè nhẹ tỏa ra bay khắp sân, khiến hàng xóm ngửi mà thòm thèm.
“Nhà họ Diệp hôm nay mở tiệc lớn đấy.” Nhà bên cạnh đang ăn trưa cũng thấy cơm nhà nhạt nhẽo hẳn.
Người đàn bà gõ chén chồng: “Khê ca nhi đưa phu quân về, nghe bảo mang đủ thứ, nào sườn nào móng heo, trưa nay không hầm nồi thịt thì uổng à, ăn cơm đi đừng lèm bèm.”
Người đàn ông bĩu môi, bới một chén cơm trắng đầy: “Mai ta lên trấn mua miếng thịt về, cũng hầm một nồi! Mẹ nó, thèm muốn chết.”
Hầm một nồi móng heo đậu đỗ, Diệp Khê lại ra sân ngắt ít hành lá, rau mùi để làm chén nước chấm ớt tươi.
Vài thìa ớt băm đỏ au mới muối, hai quả ớt xanh tươi giã nhuyễn, một nắm muối mịn, thêm nửa thìa nước tương ủ lâu năm, rắc thêm chút hành lá và rau mùi thái nhỏ, một nhúm mè trắng, cuối cùng rưới một vá dầu nóng hổi lên trên, nghe tiếng ớt xèo xèo bốc khói, hương thơm cay nồng lập tức dậy khắp gian bếp.
Lưu Tú Phượng cầm miếng sườn vào bếp: “Chặt ít sườn đi.”
Diệp Khê nói: “Để phần người và cha ăn đi, đồ bọn con mang về nên mẹ muốn nấu hết cho bọn con ăn sao?”
Lưu Tú Phượng trừng mắt: “Cả nhà ăn mới vui, hôm nay coi như Tết, phải ăn bữa thịt đàng hoàng!”
Diệp Khê cười: “Được, vậy con chặt mấy miếng kho với khoai tây, xào thêm vài đĩa rau nữa.”
“Ừ, được đó.” Lưu Tú Phượng lại nói: “Nhà còn mớ đậu phộng tươi mới thu hoạch, lát bóc một đĩa ngồi nhắm rượu cho vui!”