Lâm Tướng Sơn ôm lấy Diệp Khê đi một mạch thẳng lên sườn núi.
Diệp Khê vòng tay ôm lấy cổ hắn, cười hỏi:
“Hay là nghỉ một lát đi? Dù sao chỗ này cũng chẳng ai nhìn thấy.”
Theo lệ, nếu tân lang đang ôm tân phu lang về nhà mà giữa đường phải dừng lại nghỉ, thì thể nào cũng bị người ta chê cười là sức khỏe kém.
Nhưng Diệp Khê lại chẳng để ý mấy chuyện ấy, dù gì xung quanh giờ cũng không có người. Đường từ nhà cậu đến nhà Lâm Tướng Sơn lại là đường núi, đến đi tay không còn mệt, huống hồ bây giờ hắn còn đang ôm theo mình.
Lâm Tướng Sơn mũi bắt đầu rịn chút mồ hôi, nhưng hơi thở vẫn đều đặn vững vàng. Hắn cúi đầu nhìn người trong lòng, ngược lại hỏi:
“Anh trông yếu đến vậy sao? Đến ôm phu lang mình về nhà cũng không nổi à?”
Diệp Khê nâng tay áo lên, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt hắn, cười bảo: “Sức anh khỏe lắm. Hôm trước anh cả bị thương, anh còn cõng cả người chạy băng băng.”
Lâm Tướng Sơn bật cười: “Sao so thế được, người anh cả vừa nặng vừa cứng như khúc gỗ, nào có mềm bằng…”
Diệp Khê ngẩng đầu, ánh mắt long lanh lấp lánh nhìn hắn: “Hửm?”
Dù gì cũng là phu lang mình đã rước về cửa, Lâm Tướng Sơn cũng chẳng kiêng dè nữa, khẽ nói một câu: “Đâu có mềm bằng em.”
Câu này khiến mặt Diệp Khê đỏ bừng đến tận mang tai, cậu vội giơ tay áo che mặt, không thèm nói chuyện với hắn nữa. Cái người này… còn chưa bước vào cửa nhà đã dám buông lời mập mờ thế này rồi.
Lâm Tướng Sơn cũng không chọc ghẹo nữa, liền nhanh bước chân hơn. Trước mắt đã thấp thoáng thấy hàng trúc xanh rì rào cùng ngôi nhà ngói tường xanh ẩn hiện phía sau, chính là nhà của hắn và Diệp Khê trong những tháng ngày sau này.
Khi hắn ôm Diệp Khê bước qua ngưỡng cửa, trong lòng Diệp Khê bỗng dâng lên một cảm giác lạ lùng. Cậu thấp giọng nói: “Em đã đến đây mấy lần rồi, vậy mà lần này lại thấy khác hẳn.”
Lâm Tướng Sơn cười đáp: “Trước đều là đến đưa dưa muối, còn bây giờ là đưa cả mình tới. Từ hôm nay nơi này chính là nhà của chúng ta.”
Diệp Khê ngẩng đầu, cẩn thận nhìn lại căn sân nhỏ này, vui vẻ bảo: “Ừ, nhà của hai chúng ta.”
Cha mẹ của Lâm Tướng Sơn đều đã qua đời, thân thích tộc họ cũng sớm tuyệt giao. Bây giờ hắn coi như chẳng còn người thân nào bên cạnh, nên cũng chỉ bày bài vị cha mẹ ở bàn thờ chính giữa nhà.
Hai bên đốt hai ngọn nến đỏ, đặt một đĩa hoa quả, coi như là chỗ bái đường.
Không có khách khứa, cũng không có thân bằng cố hữu.
Diệp Khê cùng Lâm Tướng Sơn cùng nhau quỳ xuống trước bàn thờ, nghiêm túc dập đầu ba cái bái kiến cha mẹ chồng.
Lâm Tướng Sơn giọng khàn khàn, hướng về bài vị thấp giọng nói: “Cha, mẹ, hôm nay con thành thân rồi. Đây là con dâu của hai người, tên là Diệp Khê, là người rất tốt, đối xử với con cũng rất tốt, hai người cứ yên tâm nhé.”
Đây là lần đầu tiên Diệp Khê nhìn thấy Lâm Tướng Sơn để lộ cảm xúc dao động. Thành thân là chuyện trọng đại, vậy mà song thân lại chẳng còn, nỗi tiếc nuối ấy khiến người ta nhìn vào cũng thấy xót lòng.
Cậu nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay của Lâm Tướng Sơn, rồi hướng về phía bài vị, khẽ giọng nói: “Cha, mẹ, con dâu Diệp Khê hôm nay ở đây ra mắt hai người. Từ nay con chính là phu lang của phu quân, nhất định sẽ chăm sóc hắn thật tốt, cùng hắn sống những ngày yên vui, mong hai người nơi đó hãy yên lòng.”
Chờ bái đường xong, trời cũng đã tối hẳn. Diệp Khê ngồi bên mép giường trong phòng, cẩn thận quan sát nơi Lâm Tướng Sơn ngủ.
Căn phòng vô cùng giản dị, có một chiếc giường đất, ở giữa là một chiếc bàn gỗ cũ đã nứt một đường, bên cạnh là chiếc tủ gỗ quét sơn dầu đã cũ. Trên vách tường treo rìu, nón lá và áo tơi mà Lâm Tướng Sơn mang theo mỗi khi lên núi săn thú. Cả gian phòng mộc mạc, đơn sơ, duy chỉ có mấy chữ hỷ đỏ tươi dán trên cửa sổ và tấm chăn cưới đỏ thắm trải sẵn trên giường là điểm xuyết cho căn phòng thêm phần sắc màu.
“Phòng anh sạch sẽ ghê, chẳng giống anh cả bừa bộn muốn chết.” Diệp Khê ngắm nghía quanh một lượt, lòng cũng vừa ý. Dù sao cũng không ít thanh niên đã chẳng giỏi dọn dẹp, còn lôi thôi lếch thếch, phòng bốc mùi hôi, bước vào chẳng biết đặt chân ở đâu.
Lâm Tướng Sơn vừa từ bếp bưng vào một chậu nước nóng, đặt xuống dưới chân Diệp Khê, đáp: “Đồ đạc của anh ít, tiện tay thu dọn một chút là xong, cũng dễ nhìn hơn.”
Vừa nói hắn vừa đặt chậu nước ấm xuống bên chân Diệp Khê. Theo lệ đêm tân hôn, phu quân phải đích thân rửa chân cho phu lang, coi như cảm tạ người này từ nay vì mình mà vất vả. Hắn đưa đầu ngón tay thử thử nước, rồi vươn tay nắm lấy cổ chân Diệp Khê. Người Diệp Khê vốn mảnh mai, xương cốt nhỏ nhắn, Lâm Tướng Sơn chỉ cần một bàn tay cũng dễ dàng nắm trọn cổ chân ấy.
“Cổ chân nhỏ quá, anh sợ làm gãy mất.”
Diệp Khê bật cười: “Chẳng lẽ lại to như chân anh chắc? Thế thì đời này em khỏi mong gả đi nữa, ai muốn chứ.” Một ca nhi mà lưng hùm vai gấu, tay chân thô kệch thì nhà nào dám lấy, còn sợ một đấm liền vả chết lang quân nhà người ta.
Lâm Tướng Sơn lập tức nói như đinh đóng cột: “Anh muốn.”
Diệp Khê cười tít mắt: “Anh còn muốn thế nào, em đã gả cho anh rồi.”
Lâm Tướng Sơn cẩn thận tháo giày của Diệp Khê, nâng bàn chân trắng mịn nhỏ nhắn lên lòng bàn tay, nghiêm túc ngắm nghía: “Chân em nhỏ thật, chỉ dài hơn lòng tay anh có chút xíu.”
Ngày trước trong quân doanh hay đi khắp nơi, hắn đã thấy qua quá nhiều bàn chân thô ráp, to bè, đầy bùn đất, nhìn mà phát ngán của mấy tên thanh niên trai tráng. Hôm nay lần đầu tiên cầm chân của phu lang nhà mình, trắng ngần sạch sẽ, mấy ngón chân nhỏ xíu, nhìn mà thấy lòng cũng mềm nhũn.
Chân ca nhi không được lộ cho người ngoài xem, giờ bị người đàn ông cầm trong lòng bàn tay mà ngắm tới ngắm lui thế này, khiến Diệp Khê thẹn đến đỏ bừng cả mặt, vội rụt chân lại.
“Dơ lắm.”
Diệp Khê lúng túng nói, nào ngờ Lâm Tướng Sơn lại giữ chặt bàn chân cậu trong lòng bàn tay ấm nóng, nhiệt độ trong lòng bàn tay hắn như đốt cháy da thịt cậu.
Diệp Khê theo bản năng rùng mình, cụp mi xuống, vừa khéo chạm vào đôi mắt đen tuyền sâu thẳm kia.
Ngay sau đó, cậu liền thấy Lâm Tướng Sơn cúi đầu, dưới ánh đèn dầu vàng nhàn nhạt, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống mu bàn chân mình.
Đến khi Lâm Tướng Sơn rửa xong chân cho cậu, xách nước bẩn ra ngoài đổ, mặt Diệp Khê vẫn đỏ bừng.
Cậu ngồi bên mép giường, đôi chân trắng nõn đung đưa, nhìn thấy Lâm Tướng Sơn khóa cửa sân xong lại bưng vào hai chén rượu.
“Nhà không có ly, chỉ có thể dùng chén vậy.”
Đêm tân hôn phải uống rượu hợp cẩn, nhưng đây là lần đầu tiên Diệp Khê thấy có người lại dùng chén gốm uống rượu thế này, cậu cười hắn: “Anh rót lấy lệ tí là được rồi, làm gì mà rót đầy thế.”
Lâm Tướng Sơn nhìn chén rượu sóng sánh trong tay, cười đáp: “Anh thấy thế này mới trọn vẹn. Dù sao đời người cũng chỉ uống rượu hợp cẩn một lần với nhau, sao mà qua loa được.”
“Anh nói cũng phải.” Diệp Khê nhận lấy chén rượu, mùi rượu cay nồng xộc thẳng lên mũi.
Lâm Tướng Sơn ngồi bên phải cậu, cả hai nghiêng người, khoác tay uống cạn chén rượu hợp cẩn đầy tràn.
Diệp Khê vốn không biết uống rượu, chén rượu này làm cậu cay đến đỏ bừng mặt mày, không nhịn được ho liền mấy tiếng, cay xộc lên đôi mắt rưng rưng.
Lâm Tướng Sơn dịu dàng vỗ lưng cho cậu thuận khí.
Uống xong rượu hợp cẩn, liền đến tiết mục cuối cùng trong đêm tân hôn. Diệp Khê hơi căng thẳng, tay nắm chặt vạt áo, tuy rằng tối qua đã được mẹ dạy kỹ, nhưng giờ phút này vẫn thấy có chút sợ hãi.
Lâm Tướng Sơn lại chẳng vội, đứng dậy đi đến tủ quần áo, lấy ra một cái túi vải nhỏ.
“Đây là toàn bộ gia sản của anh. Từ nay em là chủ trong nhà rồi, anh giao cho em giữ nhé.”
Diệp Khê nhận lấy, mở ra xem, bên trong có một thỏi bạc vừa vừa, mấy miếng bạc vụn nhỏ, cùng với mấy chục văn tiền lẻ.
Tính sơ qua, cũng được chừng năm sáu lượng, nói nhiều thì không hẳn, mà bảo ít cũng chẳng phải.
“Ngày trước thắng trận, triều đình ban thưởng. Từ chức thiếu uý trở lên mỗi người được hai mươi lượng, thiên phu trưởng thì mười lăm lượng, bọn anh làm lính thì chỉ được mười lượng thôi, mà còn phải là người sống sót mới có. Anh cứ thế ôm mười lượng bạc này quay về, bị đuổi khỏi huyện, lưu lạc tha phương, mãi chẳng nỡ tiêu, chỉ đi làm thuê kiếm bữa qua ngày, dành dụm thêm được mấy lượng. Sau này tới thôn Sơn Tú, mua căn nhà này hết ba lượng, trước đó ít lâu mua hai mẫu ruộng mất ba lượng nữa. Tính cả tiền cưới xin, tiêu đi một ít, trong túi giờ chỉ còn ngần này thôi.”
Diệp Khê cầm cái túi tiền, cảm giác nặng trĩu. Người này đem hết tài sản đánh cược bằng mạng sống mà tích cóp được, chẳng tiếc giao cả cho mình. Tuy so với phú hộ thì chẳng là gì, nhưng đây chính là vốn liếng để dựng xây gia đình của hai người.
“Đây là tiền anh dùng mạng đổi về, trải qua biết bao nhiêu khổ sở mà giờ lại đưa hết cho em? Không sợ em tiêu hoang hết à?”
Lâm Tướng Sơn mỉm cười: “Em đã là phu lang của anh, anh tin em. Em biết lo toan vun vén, muốn tiêu gì thì tiêu, tiền ít thì anh đi kiếm thêm, chỉ cần em sống thoải mái là được.”
Nghe vậy, lòng Diệp Khê mềm nhũn, ấm áp đến tận tim. Cuộc sống thế này còn chưa gọi là thoải mái thì cái gì mới là thoải mái. Lấy chồng là phải lấy người biết chịu thương chịu khó, lại biết thương vợ, mà cậu đã gặp đúng phu quân tử tế là Lâm Tướng Sơn rồi. Hơn nữa, cha mẹ chồng đã mất rồi, cũng không phải chịu cảnh bị cha mẹ chồng soi mói, bắt bẻ.
“Vậy em sẽ cất giữ chúng. Ba lượng sính lễ anh đưa, mẹ cũng đã gói kỹ cho em mang theo làm của để dành. Mẹ nói mới cưới chẳng dễ dàng, trong tay phải có ít bạc mới xoay sở được. Sau này tiền nhà mình cũng gom góp cẩn thận, sớm muộn cũng lấp đầy cái túi này!”Diệp Khê vui vẻ ôm túi bạc vào lòng, từ nay về sau, cậu chính là chủ của cái nhà này rồi.
Lâm Tướng Sơn ừ một tiếng, rồi đứng dậy đi thổi tắt ngọn đèn dầu trên bàn, căn phòng lập tức chìm vào bóng tối. Mùa thu ánh trăng sáng tỏ, xuyên qua khung cửa sổ rọi vào phòng những vệt sáng lặng lẽ.
Diệp Khê nằm thẳng đơ trên giường, chỉ mơ hồ thấy bóng dáng Lâm Tướng Sơn đang đi tới, đứng bên mép giường cởi qu.ần áo. Tim cậu đập loạn lên, hai tay căng thẳng nắm chặt lấy góc chăn.
Lâm Tướng Sơn cởi xong áo ngoài, nhấc chăn chui vào, cánh tay trần nóng rực áp vào cánh tay Diệp Khê, một lát sau, hắn đưa tay sang cởi vạt áo của Diệp Khê.
Diệp Khê khẽ run lên, môi bất giác cắn chặt lại.
“Đừng sợ.” Trong bóng tối vang lên giọng nói trầm khàn của hắn, bàn tay to lớn nhanh nhẹn cởi từng nút thắt trên áo cậu, để lộ lớp trung y mỏng manh bên trong.
Lâm Tướng Sơn dừng lại một chút, dịu dàng hỏi: “Em muốn tự cởi hay để anh giúp?”
Diệp Khê mặt nóng bừng, đến vành tai cũng đỏ lên, căn bản chẳng biết trả lời thế nào, đành tức giận xoay người quay lưng lại, không thèm để ý tới hắn.
Lồng ngực nóng rực phía sau lập tức dán sát vào, khiến sống lưng Diệp Khê như muốn tan chảy. Vậy mà cậu vẫn còn tâm trí nghĩ, mẹ nói quả không sai, hỏa khí của nam nhân đúng là nặng hơn ca nhi, nóng muốn bỏng người.
Lâm Tướng Sơn từ phía sau ôm lấy cậu, tay chậm rãi cởi dây áo trong của Diệp Khê. Lớp áo cuối cùng trượt xuống, lộ ra làn da trắng mịn như ngọc.
Ánh mắt Lâm Tướng Sơn sâu thẳm như nước, yết hầu khẽ trượt lên xuống mấy lần, cúi đầu hôn xuống.
Diệp Khê bị hôn đến mềm nhũn, chỉ có thể nằm yên để mặc người ta tùy ý.
Trăng ngoài cửa sổ từ đông trôi về tây quá nửa đêm, gió thổi qua rặng trúc xào xạc, trong nhà thỉnh thoảng truyền ra mấy tiếng thở d.ốc khe khẽ, làm mấy con chim trên mái nhà giật mình bay vụt đi.
Mãi đến gần canh tư, mọi động tĩnh mới dần yên ắng lại. Trên giường, Lâm Tướng Sơn ôm lấy tiểu phu lang yêu kiều của mình, cùng nhau chìm vào giấc ngủ say.
Hết chương 25.
Đại ca: tui muốn báo chính quyền