Một Ngày Ba Bữa - Phần Nam

Chương 15

Dãy núi quanh thôn Sơn Tú trùng điệp kéo dài, cao lớn sừng sững, không thế thì sao cái tên “Sơn Tú” lại ra đời. Dân làng sống ở đây đời đời đều tin trong núi có sơn thần, mỗi dịp xuân phân, hè nóng đều thắp hương, bày hoa quả cúng bái.

Người thường không có gan cũng chẳng có bản lĩnh vào núi, chỉ đi loanh quanh mấy ngọn núi thấp phía ngoài tìm củi, đào rau dại. Đi sâu vào nữa thì không ổn, rất dễ lạc ở trong rừng.

Chỉ có những thợ săn hay người hái thuốc quen thuộc địa hình mới dám vào. Nếu không có Lâm Tướng Sơn dẫn đi, Diệp Khê chắc chắn cũng không dám.

Càng vào sâu, đường càng hẹp và hoang vắng, cỏ dại cao vút, thỉnh thoảng còn có dây leo gai góc chắn trước mắt.

Lâm Tướng Sơn đi trước dẫn đường, dùng dao chặt bớt những thứ cản trở, cố gắng dọn cho Diệp Khê một lối đi thông thoáng.

“Trong núi có chó sói không?” Diệp Khê đi sau, khẽ hỏi.

Lâm Tướng Sơn ừ một tiếng, tiện tay chặt một nhánh cây: “Có nghe tiếng sói tru, trong núi nhiều thú hoang, thi thoảng cũng gặp. Có lúc dưới chân còn đạp trúng rắn dài, nhưng chỉ cần tay chân lanh lẹ, leo lên thân cây, hoặc ra khỏi núi trước khi trời tối mịt là không có chuyện gì lớn.”

Nghe xong, cổ Diệp Khê nổi cả da gà: “Gan anh lớn thật đấy, từ nhỏ ta đã sợ mấy thứ trơn trượt biết ngọ nguậy rồi.”

Lâm Tướng Sơn ngoảnh mặt cười: “Yên tâm, ta đi trước dò đường cho.”

Diệp Khê mím môi nhìn bóng lưng rắn rỏi, vững chãi trước mắt, bỗng thấy yên tâm hẳn, khẽ ừ một tiếng: “Ta tất nhiên tin anh.”

Trong núi nhiều loại thảo dược, nhưng Lâm Tướng Sơn không nhận biết hết nổi, chỉ có thể để Diệp Khê tự phân biệt.

Diệp Khê cũng chỉ là học lỏm nửa vời, trước đó cầm sách thuốc nhờ lang trung giảng qua, cố nhớ được đại khái.

Hai người đi lòng vòng trong rừng mấy canh giờ, không tránh khỏi nóng bức và khát nước.

Họ tìm một gốc cây lớn, ngồi xuống chỗ rể cây. Diệp Khê dùng tay áo lau mồ hôi, cởi túi nước bên hông ra: “Uống chút nước đi, phiền anh theo ta tìm lâu như vậy.”

Lâm Tướng Sơn không khách sáo, cầm túi nước, bẻ vài chiếc lá làm thành chén nhỏ, đổ nước vào rồi một hơi uống cạn. Nước chảy dọc theo khóe miệng xuống cằm, lăn dọc yết hầu nhô cao, mang theo vài phần hoang dã.

Diệp Khê nhìn yết hầu của hắn trượt lên trượt xuống, bỗng nhiên thấy nóng mặt, cuống quít dời ánh mắt, chỉ dám cúi đầu nhìn đám cỏ dại dưới chân.

Lâm Tướng Sơn uống xong nước thì đưa túi nước lại cho Diệp Khê, đảo mắt nhìn quanh rừng, giọng trầm trầm nói: “Tìm tiếp thôi, trời vẫn còn sớm mà.”

Diệp Khê đáp một tiếng, chim trên ngọn cây vỗ cánh phóng lên, tiếng sải cánh vang vọng trong rừng, làm không gian càng thêm yên tĩnh và sâu thẳm.

“Ăn trái cây không?” Lâm Tướng Sơn hạ giọng hỏi.

Diệp Khê ngẩng mắt nhìn hắn: “Ở đâu ra trái cây?”

Lâm Tướng Sơn không nói nhiều, bước tới phía trước, nhanh nhẹn leo lên cây, rồi vung dao gọn gàng chặt xuống một nhánh đầy lê rừng, xách cả chùm quay lại.

“Vỏ hơi chát, nhưng ruột bên trong ngọt lắm.”

Nói xong, hắn ngồi xuống cạnh Diệp Khê, đôi chân dài thản nhiên duỗi ra, lưng hơi khom xuống, cúi mắt cầm con dao bén trong tay từ tốn gọt lớp vỏ xù xì của quả lê rừng.

Diệp Khê lặng lẽ quan sát hắn, sống mũi cao thật, xương mày cũng cao, đuôi mày sắc bén, hốc mắt sâu.

Ánh mắt cậu khẽ dời xuống đôi môi mỏng, hình dáng cũng rất đẹp. Người già trong thôn hay bảo, đàn ông môi mỏng thì bạc tình, không phải hạng tử tế.

Nhưng người này… đâu giống kẻ xấu. Kẻ xấu nào có lòng dạ như hắn chứ.

Diệp Khê còn đang lơ đãng nhìn người ta suy nghĩ vẩn vơ, thì một quả lê trắng trẻo đã được gọt sạch vỏ hiện ra trước mặt cậu.

Trong lòng bàn tay thô ráp của Lâm Tướng Sơn là quả lê đã bị gọt mất gần nửa lớp thịt, giọng hắn trầm khàn: “Ta thô lỗ lắm, bình thường toàn để nguyên vỏ cắn ăn, nên gọt không khéo, ngươi ráng ăn tạm nhé.”

Bản thân ăn thì không cần gọt vỏ, nhưng Diệp Khê là một ca nhi thanh tú sạch sẽ, đương nhiên phải gọt cho cậu.

Diệp Khê khẽ cắn môi, vươn tay nhận lấy quả lê: “Anh chịu gọt cho ta là tốt lắm rồi.”

Lê rừng không thơm ngọt bằng lê nhà trồng, nhưng cũng có chút vị thanh mát, đang khát nước ăn vào khá sảng khoái.

Lâm Tướng Sơn thì mặc kệ, để nguyên vỏ chà qua chà lại trên vạt áo vài cái rồi cắn luôn, trong chốc lát đã hết sạch hai quả.

Khi hắn ngoảnh lại nhìn Diệp Khê, chỉ thấy cậu dùng hai tay nâng quả lê, cắn từng miếng từng miếng nhỏ nhắn, đôi môi tinh xảo dính chút nước quả, trông bóng bẩy đầy đặn.

Ánh mắt Lâm Tướng Sơn chợt tối lại, thầm mắng mình một tiếng, đúng là đồ thô lỗ, nhìn người ta ăn duyên dáng biết bao, còn mình thì chẳng khác nào heo gặm cám.

Đợi Diệp Khê ăn xong, hai người lại cùng nhau đi tìm cây tam thất.

Lại tìm thêm nửa canh giờ, cuối cùng đôi mắt Diệp Khê sáng lên, cậu nhìn mấy bụi cỏ dại bên phiến đá, nơi có mấy quả đỏ mọc thành chùm như chiếc ô nhỏ, liền nở nụ cười rạng rỡ.

“Có lẽ hôm nay chúng ta thực sự gặp may rồi!”

Lâm Tướng Sơn liền bước tới, dùng chiếc xẻng tre mang theo tiện tay đào cả gốc cây tam thất lên, quả nhiên ở phần rễ có một củ to.

“Nhìn cũng được mấy năm tuổi rồi, mang về cho anh ngươi dùng nhất định sẽ chóng khỏe lại.”

Diệp Khê mừng rỡ, khóe mắt đuôi mày đều như ánh trăng non cong cong, đôi mắt đen láy sáng long lanh, nhìn thấy mà lòng Lâm Tướng Sơn cũng vui lây, bất giác khẽ nhếch môi cười theo.

Cây tam thất vừa đào được được cẩn thận bỏ vào túi vải, Diệp Khê xách cái túi nặng trĩu, bước xuống núi mà lòng phơi phới, bước chân cũng nhẹ nhàng hẳn.

“Lần này đào được khá nhiều, chắc anh ta dùng không hết đâu. Nếu còn dư, ta sẽ nghiền thành bột làm thuốc trị thương rồi đem sang cho anh.”

Lâm Tướng Sơn hỏi: “Ta cầm làm gì? Dù sao là đồ tốt, ngươi cứ giữ lại mà dùng.”

Ánh mắt Diệp Khê dừng trên cánh tay thô ráp, chằng chịt sẹo của hắn, nhẹ giọng nói: “Anh thường xuyên ra vào rừng núi, nhỡ đâu đứt tay hay trầy da cũng có cái dùng. Tôi thì suốt ngày chỉ ru rú trong nhà, sợ chẳng mấy khi cần tới.”

Lâm Tướng Sơn nhìn chăm chú vào ca nhi trước mặt, trong lòng thấy ấm áp. Nghĩ đến chuyện mình từng ra chiến trường, lại phiêu bạt mấy năm, từ sau khi cha mẹ mất, đây là lần đầu tiên có người thật lòng nghĩ đến mình, lo lắng cho sự an nguy của mình. Hắn không khỏi nghẹn nơi cổ họng, giọng khàn khàn: “Vậy thì… cảm ơn nhé.”

Diệp Khê khẽ cười: “Chúng ta cả ngày cảm ơn qua cảm ơn lại, cũng chẳng biết rốt cuộc là ai nợ ai nữa.”

Đường xuống núi dễ đi hơn lúc lên, chẳng mấy chốc hai người đã ra khỏi rừng. Trên đường về, Lâm Tướng Sơn bỗng chăm chú nhìn vào đám cỏ trước mặt, nói khẽ: “Khoan đã.”

Diệp Khê lập tức im bặt, cũng không dám bước tới, nhỏ giọng hỏi: “Sao thế?”

Lâm Tướng Sơn hạ giọng: “Trong bụi cỏ trước mặt chắc có con gà đuôi dài, ngươi cứ đứng yên đây, để ta thử xem bắt được không, ngươi mang về ăn.”

Diệp Khê gật gật đầu, đứng nguyên tại chỗ, nhìn hắn lặng lẽ tiến lên.

Gà đuôi dài là loài gà rừng phổ biến nhất trên núi, nó biết bay, trên đuôi có hai sợi lông dài thướt tha. Từ nhỏ Diệp Khê đã thấy nhiều lần, nhưng đừng hòng bắt được con nào. Chúng nhỏ nhắn, nhanh nhẹn, chỉ cần lơ là một chút là bay mất, dân làng hầu như không ai bắt nổi. Ở trên trấn bán một con tận năm mươi văn, chỉ có mấy nhà phú hộ lâu lâu mới mua về, nghe nói thịt thơm ngon chắc nịch, lại còn bổ dưỡng.

Đây là lần đầu tiên Diệp Khê nhìn thấy Lâm Tướng Sơn đuổi bắt gà rừng trong núi. Hắn nhanh chóng luồn ra sau gốc cây, ẩn mình quan sát con gà. Con gà vẫn vô tư mổ côn trùng trên đất, hoàn toàn không cảnh giác.

Lâm Tướng Sơn khom người nhặt một hòn đá, nín thở tập trung.

Diệp Khê thì vươn cổ nhìn ra, chỉ nghe trong rừng vang lên mấy tiếng vỗ cánh phành phạch, tiếp đó bụi cỏ rung rinh, xen lẫn tiếng kêu của gà rừng.

Cậu nóng ruột gọi với vào: “Bắt được chưa đó?”

Không thấy Lâm Tướng Sơn trả lời, Diệp Khê sốt ruột, nhấc chân bước tới muốn nhìn xem thế nào. Cỏ cao nửa người cản lối, Diệp Khê vừa vạch cỏ ra vừa gọi: “Anh Lâm?”

Bỗng nhiên đầu ngón chân của cậu chạm phải một thứ gì mềm mềm kỳ lạ. Cả người Diệp Khê khựng lại, hai tay run rẩy tách đám cỏ rậm rạp ra, cúi đầu nhìn xuống.

Chỉ thấy một con rắn đen, thân to bằng miệng chén, đang cuộn mình ngay dưới chân cậu!

Thì ra cậu vừa giẫm lên nó!

Mặt Diệp Khê lập tức tái mét, môi run bần bật, vội vàng quay người, lảo đảo chạy ra khỏi bụi cỏ. Cổ Diệp Khê nổi đầy da gà, thậm chí ngón chân vẫn còn lưu lại cảm giác đáng sợ ấy.

Lâm Tướng Sơn bắt được con gà rừng, xách ngược chân nó quay lại chỗ cũ, vừa ngẩng đầu đã thấy Diệp Khê hốt hoảng, mặt cắt không còn giọt máu, chạy như bay từ trong bụi cỏ ra.

Lâm Tướng Sơn vội vàng gọi: “Khê ca nhi?!”

Nhưng Diệp Khê chẳng nghe thấy gì, chỉ cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước. Lâm Tướng Sơn thấy vậy, cuống cuồng đuổi theo.

Còn chưa kịp chạm tới người, Diệp Khê đã vấp phải một hòn đá, cả người chao đảo, ngã nhào về phía trước rồi lăn lông lốc xuống dốc núi.

Lâm Tướng Sơn giật mình hốt hoảng, vứt phăng con gà rừng trong tay, nhảy phốc xuống dốc đuổi theo cứu người.

Diệp Khê chẳng biết mình đã lăn bao nhiêu vòng, chỉ cảm thấy cành khô lá mục cào xước khiến thân thể đau rát. May mà có một thân cây chắn ngang, cậu mới không tiếp tục lăn xuống nữa.

Lâm Tướng Sơn vội vàng chạy tới, thấy Diệp Khê đang nằm úp sấp trên triền dốc, hắn lập tức nắm lấy cánh tay cậu kéo lên.

Nhưng lúc lật người Diệp Khê, Lâm Tướng Sơn bỗng khựng lại.

Tấm khăn che mặt đã rơi mất.

Gương mặt Diệp Khê hoàn toàn lộ ra trước mắt hắn, nửa bên phải da dẻ mịn màng, dung mạo thanh tú, còn nửa bên trái lại phủ kín những vết sẹo đỏ gồ ghề.

Đúng là một trời một vực.

Lâm Tướng Sơn vô thức nhíu mày, ánh mắt dừng lại, thẳng thừng nhìn chằm chằm vào nửa gương mặt trái của Diệp Khê.

Đầu óc Diệp Khê choáng váng, chưa phát hiện tấm khăn đã rơi, cho đến khi bắt gặp đôi mắt đen âm trầm của Lâm Tướng Sơn, ánh nhìn nóng rực như thiêu đốt làn da mình, cậu mới bừng tỉnh.

Bàn tay run rẩy vội vàng che lấy bên má đầy sẹo, cố gắng giấu đi phần khiếm khuyết của bản thân.

“Rất… rất xấu phải không?” Giọng Diệp Khê khàn khàn, đầu ngón tay khẽ run. Dù đã sớm chấp nhận gương mặt này, nhưng khi nó bất ngờ phơi bày trước mặt Lâm Tướng Sơn, cậu vẫn không kìm nổi mặc cảm tự ti, không dám đối diện.

Lâm Tướng Sơn cứ thế nhíu mày, im lặng không nói một lời.

Diệp Khê chịu không nổi nữa, viền mắt đỏ hoe, mạnh mẽ đẩy hắn ra, quay người cắm đầu chạy xuống núi.

Hắn có ý gì? Ghét bỏ ư, vẫn là chán ghét sao?

Nhìn thấy vết sẹo xấu xí này rồi, chắc hắn chẳng còn muốn thấy mình nữa? Có hối hận vì đã giúp đỡ mình nhiều như vậy không?

Hàng loạt cảm xúc cuồn cuộn trào dâng trong đầu Diệp Khê, khiến cả người cậu nhức nhối, tủi thân như muốn nứt ra thành từng mảnh. Nước mắt nóng hổi rốt cuộc không kìm được nữa, cứ thế ào ạt tuôn rơi.

Hết chương 15.

Bình Luận (0)
Comment