Một Ngày Ba Bữa - Phần Nam

Chương 9

Do trời hạn hán nên ngày hôm sau, thôn Sơn Tú đã ra thông báo mở kênh dẫn nước tưới ruộng. Thế nhưng cả thôn đều cần tưới, mỗi nhà phải lần lượt theo thứ tự.

Ruộng nhà Diệp Khê nằm khá xa, phải chờ đến ngày thứ ba mới tới lượt. Lúa là chuyện liên quan đến sinh kế của cả nhà, vì vậy ai nấy đều rất xem trọng.

Cha Diệp và Diệp Sơn từ lúc chưa sáng đã ra đồng, mong cho nước sông chảy qua kênh dẫn về ruộng nhà mình. Ai ngờ đợi cả buổi sáng mà chẳng thấy giọt nào, cả nhà bắt đầu nóng ruột.

Diệp Sơn ném cái bừa xuống, nói: “Cha, con đi dọc theo kênh tìm thử, không chừng là nhà nào có lòng dạ đen tối chặn kênh lại rồi!”

Cha Diệp vẫn ngồi canh ruộng, thở dài: “Nếu tới quá trưa còn chưa có nước, cha đến nhà trưởng thôn liền.”

Diệp Sơn theo dọc kênh mà đi, loanh quanh một hồi, đi hơn trăm mét mới thấy đoạn kênh bị người ta lấy bùn đất chặn lại, nước rẽ sang ruộng bên cạnh.

Anh tức giận không chịu nổi, suýt muốn tìm người tính sổ.

Kẻ làm ra chuyện này không ai khác chính là nhà tên vô lại trong thôn tên Lưu Ma Tử. Nhà hắn xưa nay vốn hay thích chiếm lợi của người khác, đến trái cây trồng trước cửa nhà người ta mà cũng phải thò tay hái mấy quả đem về.

Mấy ân oán nhỏ nhặt trước kia còn có thể cho qua, nhưng chuyện tưới nước thế này lại là đại sự của dân làm nông, vậy mà hắn cũng dám giở trò.

Diệp Sơn lập tức giơ cái bừa sắt lên, định dỡ đống bùn đất kia đi. Nào ngờ nhà họ Lưu cũng đang ngồi nghỉ dưới bóng cây gần đó, thấy Diệp Sơn liền lập tức chạy vội tới.

“Ê, thằng nhóc nhà họ Diệp, mày muốn làm gì đấy!” Lưu Ma Tử hét lớn.

Diệp Sơn nhổ một ngụm nước bọt, giận dữ nói: “Hôm nay đến lượt nhà ta dẫn nước, còn nhà ngươi thì hay rồi, chặn đầu kênh, để nước chảy hết vào ruộng nhà mình! Còn biết làm người không đấy!”

Vợ của Lưu Ma Tử la lên: “Lúa nhà ta cũng sắp chết khô rồi, với lại ruộng nhà ta ở phía trước, tất nhiên phải là nhà ta tưới trước!”

Diệp Sơn mắng: “Nhà ngươi hôm qua tưới rồi, hôm nay là lượt nhà ta! Chẳng lẽ ruộng nhà ngươi khô còn ruộng nhà ta thì không chắc? Cái lý lẽ gì thế, theo ta lên tìm trưởng thôn mà nói cho rõ ràng!”

Hai đứa con trai của Lưu Ma Tử cũng vây lại, cầm theo cái bừa gỗ, hung hăng nói: “Nhà ta không muốn nói nhiều với ngươi, hôm nay nước này nhà ta cứ dùng đấy!”

Diệp Sơn vốn là kẻ thẳng thắn có máu nóng, nghe vậy lập tức kéo quần lên, chuẩn bị xông vào đánh nhau với hai anh em nhà họ Lưu, chẳng hề sợ chúng lấy đông h.iếp ít.

Đang lúc sắp lao vào đánh nhau, thì đống bùn đất trong kênh bất ngờ bị ai đó hất tung, không còn vật cản, nước sông lập tức chảy ào qua kênh tiếp tục xuôi về phía trước.

Mọi người đều quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lâm Tướng Sơn đứng bên bờ kênh, tay cầm cuốc, bình thản liếc qua đám người.

Lưu Ma Tử tức tối định xông đến kéo hắn, hét lên: “Tên ngoại lai kia, mày xía vào làm gì!”

Lâm Tướng Sơn vung tay chặn lại, chỉ trong chớp mắt đã quật Lưu Ma Tử xuống ruộng nhà mình, đè bẹp cả một vạt lúa.

Hai đứa con của Lưu Ma Tử thấy cha bị đánh, lập tức muốn vây lấy hắn. Lâm Tướng Sơn siết chặt cán cuốc, đối mặt với cả hai, lạnh giọng nói: “Làm người thì phải có lý lẽ, đừng tự chuốc họa vào thân.”

Vợ của Lưu Ma Tử the thé mắng: “Bớt ở đây làm ra vẻ anh hùng! Ai biết ngươi trước đây có đàng hoàng hay không, còn bày đặt giảng đạo lý với ta, nhà ta tưới nước thì liên quan gì đến ngươi!”

Diệp Sơn phì một tiếng khinh bỉ, đứng cạnh Lâm Tướng Sơn nói: “Há mồm ra toàn nói bậy! Anh Lâm tuy là người ngoài, nhưng bây giờ đã là dân làng Sơn Tú chính danh, có văn thư của quan phủ, bớt cái miệng mà bịa đặt cho người ta!”

Lâm Tướng Sơn thân hình cao lớn, còn cao hơn cả Diệp Sơn nửa cái đầu, so với hai gã con trai nhà họ Lưu thì quả thật vượt trội hơn hẳn. Vợ Lưu Ma Tử thấy vậy cũng hơi sợ, không dám hung hăng như trước.

Lâm Tướng Sơn liếc sang nhà họ Lưu, trầm giọng nói: “Ruộng ta cũng ở phía dưới, các ngươi chặn nước tức là đang chặn nước của ta, chuyện này ta không thể không quản. Hôm nay ta sẽ canh ở đây, xem ai dám chặn kênh, gây chuyện với ta thì cứ thử xem.”

Câu nói ấy vừa dứt, nhà họ Lưu liền im bặt. Riêng cái khí chất sát phạt toát ra từ Lâm Tướng Sơn đã khiến người ta rét run, ai biết trước kia hắn có từng làm sơn phỉ đạo tặc gì hay không, nhìn thế kia chắc chắn biết võ, đánh nhau thì ai là đối thủ của hắn chứ.

Vợ Lưu Ma Tử vội đỡ chồng dậy, hai đứa con trai xách theo cái bừa, cả nhà mặt mũi tức tối bỏ đi.

Diệp Sơn cảm kích nói: “Cảm ơn ngươi, hôm nay nếu không có ngươi thì cái nhà họ Lưu ấy còn lâu mới chịu buông tha, chuyện dẫn nước chẳng biết kéo dài đến khi nào nữa, lúa ngoài ruộng thì chẳng đợi được người đâu!”

Lâm Tướng Sơn ngồi xuống bên bờ kênh: “Ngươi về đi, ta ở đây canh, bảo đảm nhà ngươi hôm nay có nước tưới ruộng.”

Diệp Sơn chắp tay cảm tạ rồi vội vã quay về dẫn nước vào ruộng.

Về đến nơi hắn kể lại hết chuyện cho cha Diệp nghe. Cha Diệp nói: “Thằng nhỏ này có khí phách có tình nghĩa! Người ta chịu ra tay giúp mình, đúng là người tốt!”

Diệp Sơn nói: “Chẳng phải vì đất hắn mua nằm sau ruộng nhà ta sao?”

Cha Diệp lắc đầu: “Đất hắn vừa mới mua, chưa trồng gì, có gì cần tưới đâu. Người ta thấy chuyện bất bình nên mới ra tay giúp!”

Diệp Sơn lập tức quyết định kết giao huynh đệ với Lâm Tướng Sơn: “Trước đó con còn nói người ta giống như mọi rợ, chẳng nên nói linh tinh thế. Cha, con thấy người này đáng để qua lại, hôm nào nhà mình nấu bữa cơm mời hắn đi.”

Cha Diệp gật đầu: “Đúng là nên vậy.”

Tối hôm đó, khi cả nhà về nghỉ, Diệp Sơn kể lại chuyện này cho Diệp Khê và Lưu Tú Phượng nghe, Lưu Tú Phượng lập tức đồng ý mời Lâm Tướng Sơn đến nhà ăn cơm.

Diệp Khê không ngờ hôm nay hắn lại giúp nhà mình một việc lớn như vậy, bèn xung phong: “Vậy để con đi cắt hai cân thịt ngon, nấu một bữa thịnh soạn, rồi ra đầu thôn lấy một vò rượu ngon về.”

Tay nghề nấu nướng của Lưu Tú Phượng không bằng Diệp Khê, bà đưa cho cậu năm mươi văn tiền để cậu tự lo liệu.

x

Hôm sau, món dưa chuột muối mà Diệp Khê để trong tủ cuối cùng cũng đã ngấm vị. Cậu lựa ra một hũ nhỏ, định mang sang cho Lâm Tướng Sơn.

Men theo con đường nhỏ ven sườn núi lên núi, chẳng mấy chốc đã đến trước nhà của Lâm Tướng Sơn. Lần này cửa nhà hắn mở toang, chắc là đang ở nhà.

Diệp Khê đứng trước cửa ngẩng đầu nhìn lên, liền trông thấy Lâm Tướng Sơn đang ăn cơm. Hắn cầm một cái chén to bằng tay trái, ngồi xổm trên bậc đá xanh trước cửa chính, dùng đũa xúc mì, ăn một cách phóng khoáng mà không hề thô lỗ.

Diệp Khê mỉm cười đứng giữa cổng, khẽ gọi: “Ta đến có phải không đúng lúc, quấy rầy huynh dùng bữa rồi không?”

Lâm Tướng Sơn ngừng đũa, nghe tiếng thì ngẩng đầu nhìn cậu, nuốt miếng mì trong miệng rồi mới nói: “Sao ngươi lại tới?”

Diệp Khê mỉm cười, giơ cái hũ nhỏ trong tay lên: “Lần trước có hứa với huynh, hôm nay mang dưa muối đến đây.”

Nghe vậy, Lâm Tướng Sơn đứng dậy, từ trong nhà khiêng ra một chiếc ghế nhỏ thấp. Hắn thì có thể ngồi đất, nhưng không thể để thiếu niên người ta ngồi bệt được.

Diệp Khê cũng không khách sáo, kéo ghế ngồi xuống cạnh hắn. Dù sao nơi này không có hàng xóm nào khác, cũng chẳng sợ người ngoài bàn tán, nên cậu cũng chẳng câu nệ gì.

“Ừm, huynh ăn gì vậy?” Diệp Khê không nhịn được thò đầu nhìn vào.

Lâm Tướng Sơn nghiêng chén về phía cậu một chút để cậu nhìn rõ.

Trong chén là một đám gì đó đen sì sì, chỉ lờ mờ nhìn ra là mì, Diệp Khê cũng không chắc Lâm Tướng Sơn đang ăn mì hay thứ gì khác, cậu chưa từng thấy loại mì nào trông như vậy.

“Thứ này là…?”

Lâm Tướng Sơn điềm nhiên đáp: “Nhìn không ra à? Mì đó.”

Diệp Khê: …

Cậu lúng túng gãi mũi, đúng là nhìn chẳng giống mì chút nào. Tên này rõ là tay nghề nấu nướng dở đến mức không cứu nổi, lần trước là bánh bao cứng như đá, lần này lại đến mì đen kịt.

“Huynh làm món mì này kiểu gì vậy?” Diệp Khê chớp mắt, tò mò hỏi.

Lâm Tướng Sơn đáp: “Đun nước sôi, rồi thả mì vào.”

Diệp Khê: “Vậy mà cũng nấu ra được thế này à… Huynh bỏ những gì vào vậy?”

Lâm Tướng Sơn nhìn cậu nói: “Đến lúc ta vớt ra thì nó đã nhão nhoét thành một cục rồi, ta rắc chút muối, đổ ít xì dầu vào.”

Diệp Khê không tin nổi lời hắn nói chỉ “đổ ít xì dầu”, cái chén này chắc đổ đến nửa lọ xì dầu vào mới thành ra cái màu đó.

Vậy mà người này lại như chẳng có vị giác, vẫn mặt không đổi sắc mà ăn hết chén mì đen đó vào bụng.

Cậu không nhìn nổi nữa, vươn tay giật lấy cái chén trong tay Lâm Tướng Sơn: “Đừng ăn nữa, mặn chết đi được, tối nay chắc huynh sẽ khát đến mức phải uống nước cả đêm mất.”

Lâm Tướng Sơn mím chặt môi, một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Ta chưa no.”

Giọng nói mang theo chút uất ức, khiến Diệp Khê bật cười: “Chờ chút, ta nấu cho huynh, nhanh thôi.”

Dứt lời, Diệp Khê liền chui vào nhà bếp của hắn. Giống như lần trước, căn bếp lạnh tanh, ngoài nửa nồi nước luộc mì còn sót lại thì các loại nồi niêu chén bát đều phủ một lớp bụi mỏng, rõ ràng đã lâu không dùng đến.

Lâm Tướng Sơn là người thích sạch sẽ, bản thân cũng được chải chuốt tươm tất, nhà cửa ngăn nắp không hề bẩn thỉu, chỉ có điều duy nhất là trong chuyện ăn uống thì đầu óc hơi… thiếu sáng suốt.

Diệp Khê mở tủ ra xem thử, chỉ có hai chồng chén sành, đến cả trứng gà cũng không có, hũ gạo cũng chỉ còn lại một ít dưới đáy, đúng là khéo đến mấy cũng khó mà nấu nướng được.

Cuối cùng, chẳng còn cách nào khác, cậu múc hai nắm gạo, vo sạch rồi nấu cơm. Sau đó lấy hai quả dưa muối mình mang theo, thái nhỏ rồi xào qua với chút dầu.

Lúc cậu đang làm những việc đó, Lâm Tướng Sơn đứng ở cửa nhà bếp, có phần luống cuống, không biết mình nên giúp đỡ chỗ nào, một người đàn ông cao lớn cứ thế ngơ ngác đứng đó.

Diệp Khê tưởng hắn đói, bèn nói: “Nhanh thôi, lát nữa là ăn được rồi.”

Lâm Tướng Sơn gật đầu, lại quay về ngồi xuống chiếc ghế nhỏ trước cửa, lắng nghe tiếng xoong nồi vang lên trong bếp, không nhịn được quay đầu nhìn vào, chỉ thấy bóng dáng gầy gò ấy thoăn thoắt bận rộn bên bếp lửa, khói bếp lượn lờ bao quanh người cậu.

Từ khi chuyển đến đây, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy căn nhà này có chút hơi thở của nhân gian, giống như nhà người ta, có lửa bếp lửa nồi, có ấm áp.

Hắn thế mà cứ thế nhìn đến thất thần.

Diệp Khê xào xong một đĩa dưa chuột muối, lại ra ngoài sân, dưới bóng cây hái một nắm rau dại mang vào, rau còn non mơn mởn, thời gian này chính là lúc rau dại tươi tốt nhất. Cậu dùng dầu sạch và vài tép tỏi phi sơ qua, rau vừa thơm mùi rau rừng, lại phảng phất mùi lá tre, ngon vô cùng.

“Ăn cơm thôi.” Diệp Khê gọi hắn từ trong bếp.

Lâm Tướng Sơn bước vào, liền thấy Diệp Khê đang múc nước trong vại rửa nồi, trên chiếc bàn thấp bên cạnh bày ra hai đĩa rau xào đơn giản, một chén cơm trắng trong suốt, hạt nào hạt nấy rõ mẩy.

“Cậu không ăn à?” Lâm Tướng Sơn nhìn cậu hỏi.

Diệp Khê vừa cọ nồi vừa lắc đầu: “Ta ăn rồi, huynh cứ ăn đi.”

Nghe cậu nói vậy, Lâm Tướng Sơn mới ngồi xuống bắt đầu ăn. Một miếng cơm trắng dẻo thơm, một đũa rau xào nêm nếm vừa miệng, đã bao lâu rồi hắn chưa ăn được bữa cơm ngon như vậy? Tuy không phải sơn hào hải vị, nhưng hương vị này lại thấm vào tận xương, khiến cả người hắn đều cảm thấy dễ chịu, thoải mái không nói nên lời.

Diệp Khê cũng không làm phiền hắn ăn cơm, chỉ lặng lẽ dùng giẻ lau sạch bếp, thỉnh thoảng liếc mắt sang nhìn hắn.

Tuy Lâm Tướng Sơn ăn cơm cũng nhanh và mạnh mẽ như bao người đàn ông khác, nhưng cách ăn lại không lôi thôi lếch thếch, sạch sẽ gọn gàng, không làm rơi một hạt cơm nào.

Chẳng bao lâu sau, cơm canh trên bàn đã bị quét sạch, Lâm Tướng Sơn vét hạt cơm cuối cùng trong chén, nước rau cũng đổ vào cơm mà húp hết.

Người nấu ăn thích nhất là gặp người biết ăn như vậy, Diệp Khê trong lòng vui lắm, cười nói: “Ta làm đơn giản chút thôi, không biết có hợp khẩu vị huynh không.”

Lâm Tướng Sơn gật đầu, chân thành khen: “Ta chưa từng ăn món nào ngon như vậy, còn ngon hơn cả cơm ở tửu lâu.”

Diệp Khê cười cười: “Huynh cũng biết nói ghê, nếu tay nghề ta tốt thế thật, thì ta nên đi tửu lâu làm đầu bếp rồi.”

Lâm Tướng Sơn không giỏi ăn nói, càng không biết nói lời ngon tiếng ngọt, vội vàng đáp: “Ta nói thật lòng, thật sự cảm thấy tay nghề của ngươi rất giỏi!”

Diệp Khê không trêu hắn nữa, nhìn thời gian cũng không còn sớm, phải mau về nhà thôi, kẻo để người có lòng dòm ngó thấy lại đơm đặt ra mấy chuyện linh tinh.

Cậu chỉnh lại áo, nói: “Ta phải về rồi, hôm nay đến ngoài chuyện mang dưa muối cho huynh, còn một việc nữa, là mời huynh tối mai đến nhà ta ăn cơm.”

Lâm Tướng Sơn hỏi: “Vì sao?”

Diệp Khê cười đáp: “Vì hôm qua nhà ta dẫn nước tưới ruộng, huynh giúp anh cả của ta một tay, nhà ta ghi nhớ ân tình này, muốn mời huynh dùng bữa cơm.”

Lúc này Lâm Tướng Sơn mới nhớ ra hôm qua mình đúng là có giúp một người đàn ông, nhưng không biết đó là anh của Diệp Khê: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không cần để tâm đâu.”

Diệp Khê nói: “Nhà nông chúng ta coi trọng ơn nghĩa, ơn nhỏ cũng phải trả. Huynh chỉ cần nhớ tối mai đến nhà ta ăn cơm là được, coi như nhận tấm lòng của nhà ta, không thì mọi người trong nhà sẽ cứ nhớ mãi chuyện này.”

Lâm Tướng Sơn lúc này mới gật đầu: “Ta nhớ rồi, tối mai sẽ đến.”

Diệp Khê hài lòng mỉm cười, chào tạm biệt hắn rồi xoay người trở về nhà.

Hết chương 9.

Bình Luận (0)
Comment