Ngồi một lát, Ly ca nhi đến chơi. Diệp Khê đã một thời gian không gặp cậu ta, vội vàng đứng dậy, cách hàng rào gọi: “Ly ca nhi, mau vào đi, đang ăn bánh này.”
Ly ca nhi đáp một tiếng, đẩy cửa bước vào. Khi đã ngồi xuống, vẻ mặt cậu vẫn đầy tâm sự, chẳng còn nét rạng rỡ, hoạt bát như mọi khi.
Diệp Khê nhét một chiếc bánh hạt dẻ vào tay cậu, rót thêm một chén trà nóng, vừa nhìn vừa hỏi: “Sao thế? Uể oải thế này chẳng giống cậu chút nào.”
Lý Nhiên bên cạnh nhướng mày, ra chiều đã đoán được: “Chắc là vì chuyện của Lý Tập chứ gì.”
Ly ca nhi gật đầu: “Chị Nhiên nói đúng rồi.”
Từ khi Lý Nhiên gả đến đây, Ly ca nhi cách vài ba hôm lại sang chơi, hai người dần trở nên thân thiết, có gì trong lòng cũng sẵn sàng nói với nàng.
Diệp Khê nói: “Có nghe rồi, Lý Tập đòi chia nhà phải không? Nhưng vẫn chưa chia được à?”
Ly ca nhi thở dài: “Cái tên ngốc ấy lần này quyết tâm thật rồi, nói thế nào cũng muốn tách ra sống riêng. Hắn bảo sống trong nhà ấy bấy lâu nay quá ngột ngạt, dù có hiếu thảo đến đâu cũng vô ích, giờ thì lạnh lòng rồi. Cha mẹ không đứng về phía hắn thì thôi, việc nặng nhọc trong nhà toàn do hắn làm, giờ muốn cưới vợ cũng không thành, chẳng ai chịu ra mặt giúp hắn.”
Lý Nhiên và Diệp Khê bật cười. Diệp Khê nói:
“Hắn chắc là thực sự thích em đấy. Vừa nghĩ đến chuyện hôn sự giữa hai người sắp đổ vỡ, thế là bao uất ức mấy năm qua bùng lên một thể.”
Ly ca nhi bĩu môi: “Thì đấy, bên nhà hắn giờ lại đổ hết mọi chuyện lên đầu em, bảo em là sao chổi, hồ ly tinh, mê hoặc đứa con thứ ngoan ngoãn nhà họ đến nỗi thần hồn điên đảo, bất chấp trở mặt với cả nhà. Trời ơi, em oan uổng muốn chết!”
Lý Nhiên bật cười: “Thế chẳng phải là đang khen em à? Nếu em không có ba phần sắc nước hương trời thì làm sao làm hồ ly tinh được! Theo chị thì em nên vì tấm lòng của Lý Tập mà đợi thêm một chút. Nếu hắn vượt qua được chuyện này, tương lai ắt là người đàn ông đáng tin cậy.”
Diệp Khê gật đầu: “Có tay nghề mổ heo, lại dám đứng lên vì bản thân, thế là không tồi rồi.”
Ly ca nhi cụp mắt, dịu giọng nói: “Em biết mà, hắn không phải kẻ trăng hoa dẻo miệng. Mẹ em lo ngại cái nhà ấy thôi, giờ hắn dám chia nhà, dám trở mặt với cả nhà họ Lý, sao em nỡ nhẫn tâm phủi sạch hắn như thế. Nếu hắn thật sự thoát ra được, dù tay trắng, em cũng bằng lòng.”
Lý Nhiên “ồ” lên một tiếng: “Thế thì em còn lo gì nữa, cứ đợi thôi. Hai người đều thật lòng, nếu nên vợ chồng, chắc chắn sẽ là đôi thần tiên quyến lữ rồi!”
Ly ca nhi ngẩng mắt nhìn nàng một cái: “Chị Nhiên chắc là đang nói chính mình rồi ha. Anh Diệp Sơn nhà ta là người biết thương vợ lắm đó. Sáng nay trước khi đi làm, em có gặp ảnh, ảnh nói hôm nay lĩnh được tiền công sẽ mua hai cân thịt về làm thịt viên ăn, bảo dạo gần đây chị cứ than nhạt miệng.”
Lý Nhiên cúi đầu khẽ cười: “Em còn dám chọc chị nữa cơ đấy!”
Ba người ngồi trong sân vừa uống trà vừa thêu khăn tay. Một lát sau, Ly ca nhi tạm biệt ra về, lúc đi tâm trạng đã vui vẻ hơn lúc mới đến không ít.
Chẳng bao lâu sau, Lưu Tú Phượng xay bột ngô về tới, vừa vào sân thấy Diệp Khê liền tươi cười nói: “Bột ngô này là ngô vụ thu vừa rồi đem xay đó, thơm lắm. Mang về làm bánh ngô hấp ăn, ngon lại chắc bụng, lát nữa Khê ca nhi lấy ít về nhé.”
Diệp Khê nói: “Trong nhà con còn có bột mì để làm bánh hấp mà, mẹ giữ lại ăn đi.”
Lưu Tú Phượng lấy một cái túi vải ra, xúc cho cậu một nửa: “Con rể hôm qua còn mang cho mẹ một bó củi, nó nghĩ cho mẹ, sao mẹ có thể không nghĩ cho các con được. Hay là… con sợ chị dâu con nói mẹ thiên vị em trai hả?”
Diệp Khê liếc nhìn Lý Nhiên, ánh mắt cong cong: “Chị dâu đâu phải người nhỏ mọn vậy đâu, chị ấy á, có gì tốt đều vội vội vàng vàng mang đến cho con.”
Lý Nhiên bật cười: “Hôm qua chị chỉ nói một câu là thèm bánh ngô vàng, hôm nay mẹ đã đi xay cho nguyên bao bột ngô luôn rồi, mẹ xem chị như con gái ruột vậy, sao chị lại không biết điều mà này nọ vì bà ấy cho con trai út ít đồ được?”
Diệp Khê và Lưu Tú Phượng đều bật cười, trong nhà ấm áp vui vẻ, chẳng còn gì hạnh phúc hơn.
Đến chiều muộn, Diệp Khê xách nửa bao bột ngô về nhà, con nai nhỏ đang trông đám gà vịt trong sân, không cho chúng bới lung tung.
Thấy nó ngoan ngoãn, Diệp Khê rửa sạch nửa quả bí đỏ trong bếp, cắt thành từng miếng nhỏ để cho nó ăn.
Trời dần tối, Lâm Tướng Sơn cũng sắp tan làm, Diệp Khê vội rửa tay, trở vào bếp chuẩn bị cơm tối. Phu quân đi làm cả ngày, chắc chắn về đến nhà sẽ đói lắm.
Cậu xúc một gáo bột ngô mà Lưu Tú Phượng cho vào tô lớn. Bột ngô mới xay thơm vô cùng, chỉ cần dùng nước sôi khuấy lên, cho thêm chút đường trắng là đã có một chén cháo ngô ngon lành. Nếu trong nhà mà có đứa nhỏ hay thèm ăn vặt, thể nào cũng đòi cho bằng được.
Bột ngô mịn màng trượt khỏi đầu ngón tay, Diệp Khê trộn thêm chút bột mì trắng cho dẻo, đổ nước ấm vào trộn đều, nhào kỹ thành một khối bột lớn.
Cậu phủ khăn màn lên để ủ bột, rồi tranh thủ lúc đó đi cắt nửa miếng thịt xông khói còn lại trên bếp. Đây là thịt xông khói nhà họ Diệp làm từ năm ngoái, dùng cành tùng bách hun khói thịt heo nhà nên quý lắm, giữ mãi đến giờ vẫn còn hai ba miếng.
Hôm Diệp Khê xuất giá, Lưu Tú Phụng biết nhà Lâm Tướng Sơn chẳng có bao nhiêu lương thực, nên đã lén gói cho cậu miếng to nhất để mang đi.
Cậu dùng nước nóng rửa sạch lớp tro bụi bên ngoài, cạo lớp khói đen, miếng thịt ba chỉ chính tông, ba lớp mỡ trắng xen hai lớp nạc hồng, vừa thái xuống đã thấy dầu mỡ dính lưỡi dao.
Diệp Khê xắt thịt thành miếng nhỏ đều nhau, chuẩn bị xào chung với nấm khô và vài khúc ớt xanh, làm món xào thơm mỡ đưa cơm.
Bột ngô đã ủ xong, cậu chia bột thành từng phần nhỏ, vê thành viên tròn, dùng ngón tay bấm lõm ở giữa thành hình chóp rồi xếp vào xửng hấp.
Trong lúc đó, cậu bắc chảo lên bếp, cho dầu vào rồi đổ thịt xông khói vào đảo. Mỡ dần tan ra, chảo toàn là dầu, lớp da heo bị xào đến vàng giòn, hương thơm của thịt lan khắp bếp, Diệp Khê vừa xào vừa nuốt nước bọt.
Khi nấm khô đã ngâm nở được cho vào xào cùng, hương thịt xông khói hòa quyện với vị thơm của nấm, thêm cả vị cay của ớt xanh, tầng tầng lớp lớp mùi thơm dậy lên, có thể khiến người ta ăn hết cả nồi cơm.
Ngọn lửa trong bếp tắt dần, sức nóng cũng tan bớt. Diệp Khê đứng ở cửa nhìn ra ngoài trời mỗi lúc một tối, không kìm được chống tay vào khung cửa, ngóng về phía cổng sân, thấp thỏm chờ người vẫn chưa về nhà.
Qua thời gian uống một chén trà, một bóng người từ xa trên con đường núi hiện ra trong màn đêm, làm đôi mắt Diệp Khê sáng rỡ lên.
Lâm Tướng Sơn sải chân bước nhanh, càng lúc càng gần, thấy phu lang nhà mình đang đứng ở cổng sân ngóng chờ, vội vàng rảo bước: “Sao lại ra tận cửa đón, buổi tối gió lớn, đừng để bị cảm lạnh.”
Hắn tiến lên ôm vai Diệp Khê, kéo cậu vào lòng, chắn lại cơn gió thổi tới.
“Em mặc nhiều mà, không sợ gió đâu. Cơm nước nấu xong được một lúc rồi, thấy mình mãi chưa về, em lo là trên đường có chuyện gì làm chậm trễ.” Diệp Khê mỉm cười nói.
Lâm Tướng Sơn sờ tay cậu, thấy tay ấm áp mới yên tâm, giải thích: “Hôm nay là ngày phát tiền công mỗi tháng, còn phải đối chiếu số ngày làm việc với hộ lại ở nha môn nên mất chút thời gian.”
Diệp Khê vui vẻ: “Hôm nay phát tiền công rồi à.”
Lâm Tướng Sơn ừ một tiếng: “Chút nữa giao hết cho mình.”
Diệp Khê kéo tay hắn: “Không vội đâu, mau đi ăn cơm đã, kẻo đồ ăn nguội mất. Em vẫn để trên bếp hấp nóng đấy.”
Lâm Tướng Sơn thực sự đã đói lắm rồi, lập tức vào bếp giúp Diệp Khê dọn đồ ăn. Mùi thơm của cơm canh bốc lên, khiến cái bụng đói của hắn réo lên từng chập.
“Tối nay ăn bánh ngô hấp hả?”
Diệp Khê mang chén đũa tới: “Mẹ xay bột ngô, nhớ mình thích ăn nên bảo em mang về. Tối nay em còn xào thịt xông khói với nấm, thơm lắm, ăn kèm với bánh ngô rất hợp.”
Lâm Tướng Sơn cầm lấy bánh ngô, dùng thìa xúc hai muỗng thịt xông khói nhét vào bên trong, rồi không ăn mà lại đưa cho Diệp Khê: “Bột ngô do mẹ xay thơm thật, mình lại xào thịt ngon thế này, chắc tối nay anh phải ăn năm cái mới đã.”
Diệp Khê biết hắn thương mình, liền đưa tay nhận lấy, quả nhiên thơm nức mũi. Nước sốt từ thịt xông khói và nấm ngấm vào bánh ngô, cắn một miếng là cả miệng đầy mỡ.
Lúc này Lâm Tướng Sơn mới làm cho mình một cái, vừa cắn đã hết phân nửa, một ngày lao động nặng nhọc, đúng là phải ăn món nhiều dầu nhiều tinh bột để hồi sức. Ăn liền ba cái, Lâm Tướng Sơn mới thấy thoả mãn, bụng cũng dễ chịu hơn.
Diệp Khê sợ hắn mắc nghẹn, còn nấu thêm canh trứng rau xanh, chỉ rắc ít hành lá và muối nhuyễn, ăn kèm với món chính.
“Đừng ăn vội quá, uống ít canh trước đã.” Diệp Khê múc cho hắn một chén.
Lâm Tướng Sơn đón lấy, uống liền một hơi, bụng lập tức ấm lên. Ngẩng đầu thấy phu lang dưới ánh đèn dầu cười cong cong mắt, dịu dàng động lòng người.
Ngoài cửa sổ, cơn mưa thu không biết bắt đầu từ khi nào, lộp độp rơi trên lá cây, khí trời trong núi lại càng lạnh hơn.
Mà khi hắn về nhà, có phu lang chờ đón, sân nhà thấp thoáng ánh đèn, trong bếp là cơm canh nóng hổi, chén canh ấm người—mọi thứ đều đẹp đến khó tả.
Cơm nước xong, Lâm Tướng Sơn và Diệp Khê cùng trở về phòng ngủ.
Hắn ngồi ở mép giường nhìn Diệp Khê cẩn thận đếm từng đồng.
“Hai mươi ba, hai mươi bốn, hai mươi lăm…” Diệp Khê cúi đầu, chăm chú đếm tiền đang xếp trong lòng bàn tay.
Lâm Tướng Sơn thích nhất là nhìn dáng vẻ này của cậu, đáng yêu vô cùng, giống như một con sóc nhỏ tích trữ lương thực trong mùa đông, ngoan ngoãn siêng năng thu dọn cái ổ nhỏ của mình.
“Ừm, vừa tròn chín trăm văn đấy.” Diệp Khê vui vẻ nói, nhưng cũng xót phu quân nhà mình: “Một tháng ngày nào mình cũng đi làm công không nghỉ mới tích góp được gần một lạng bạc thế này.”
Lâm Tướng Sơn lại không thấy cực nhọc gì, vì công việc này chẳng kéo dài được bao lâu, nửa tháng nữa là xong rồi: “Dù sao thì cũng sắp vào đông, muốn nghỉ thì đợi vào đông nghỉ cũng được, giờ có việc tốt thì cố gắng kiếm thêm chút nào hay chút nấy.”
Diệp Khê kéo ra cái hũ gốm giấu dưới giường, cẩn thận phân loại tiền trong nhà, để lại ít tiền lẻ và bạc vụn làm tiền chi tiêu hàng ngày, còn bạc nguyên thì cất vào hộp nhỏ trong tủ khóa kĩ lại.
“Mình là người siêng năng chịu khó, gia sản nhà ta giờ cũng gần gấp đôi lúc mới thành thân rồi, ráng dành dụm thêm chút nữa, sang năm là có thể mua được một mảnh đất tốt rồi!”
Lâm Tướng Sơn sớm đã có dự tính: “Phía tây gần chân núi có một mẫu đất tốt pha cát, anh định sang xuân sẽ mua nó, trồng bông hoặc mấy loại cây khác, chắc một năm cũng bán được vài lạng bạc.”
Diệp Khê cong khóe mắt, đương nhiên không nghi ngờ gì quyết định của hắn, gật đầu nói: “Được, sang năm xuân đến, nhà mình sẽ mua đất!”
Gió đêm nổi lên, mưa thu lất phất, gió núi bên ngoài rít gào, nhiệt độ bắt đầu giảm xuống, trong nhà có hai người ôm nhau cùng bước vào mộng đẹp.
Hết chương 43.