Một Nhánh - Lục Sơn

Chương 90

Ngoảnh đầu nhìn lại nửa đời người đã qua, thực ra con chẳng còn lời nào thừa thãi để nói. Cuộc đời này trôi qua quá đỗi thuận buồm xuôi gió, dưới sự che chở của mọi người, con đã trưởng thành thành dáng vẻ mà bản thân hài lòng nhất, một đường bình an vô sự, không có bất kỳ nuối tiếc nào.

Không biết sau khi con rời đi, để bố ở nhà một mình, bố có buồn không? Sự quỳ gối và dập đầu của con, cũng không thể trả hết một phần vạn ân tình mà bố đã dành cho con. Con hiểu rõ điều đó.

Chỉ trách con quá bốc đồng, không biết lo nghĩ, chưa suy xét kỹ càng, khi viện trưởng chưa dứt lời, con đã vội vàng bật dậy, trở thành người đầu tiên đăng ký. Đến khi trang trọng ấn dấu tay đỏ, ngồi tại đây bắt đầu viết di thư, mới chợt nhận ra những gì mình sắp phải trải qua.

Con phải từ bỏ bố, từ bỏ anh trai, từ bỏ chị gái, từ bỏ cả sinh mệnh của mình. Nhưng, bố à, thế sự vốn dĩ khó vẹn toàn. Mẹ đã đích thân dạy con, con vẫn luôn khắc ghi. Thật lòng mà nói, lúc về nhà nói lời từ biệt với bố, con đã vô cùng bất an. Sợ bố không cho con đi, cũng sợ sau khi con đi rồi sẽ không thể trở về, cho nên không dám hứa hẹn với bố một lời hứa bình an vô nghĩa. Lúc ấy, bố im lặng nhìn con, vừa muốn khóc vừa muốn cười, con đoán, bố đã đứng về phía con rồi. Chờ hồi lâu, bố mới mở lời khen con, khen con là tinh anh trong giới tinh anh. Vẻ mặt thật kiêu hãnh. Vậy nên, được làm con của bố thật hạnh phúc, quả là một vận may lớn. Nếu có luân hồi –

Có lẽ con đã trở nên phong kiến rồi. Nhưng chắc chắn bố sẽ tin vào điều đó, năm xưa trước khi mẹ qua đời, bố đã nói muốn cùng mẹ làm vợ chồng hai kiếp, con đã nghe thấy hết.

Thật kỳ lạ, hôm nay con đặc biệt nhớ mẹ. Trong đầu luôn hiện lên nụ cười của mẹ, những lời mẹ dặn dò. Lúc đó mẹ còn rất trẻ. Mẹ nói sau khi tốt nghiệp đại học tốt nhất là nên ở lại trường làm giáo viên, mẹ nói mùa hè phải uống nhiều nước, mẹ nói không được uống sữa khi bụng đói, mẹ nói sau khi chơi bóng rổ xong không được tắm nước lạnh.

Cũng vô cùng nhớ chị gái con.

Nhớ anh trai con.

Hôm nay không kịp nữa rồi, không thể gặp mặt anh chị một lần. Mọi người thật sự rất bận rộn, tính kỹ lại thì chúng ta đã gần một tháng chưa cùng nhau ăn cơm rồi. Nhưng, sau khi em rời đi, anh chị phải thường xuyên về nhà, bầu bạn với bố nhé. Để tránh việc em không còn ở đó, ông cụ sẽ cảm thấy thanh tĩnh quá mức. Mà một khi quá thanh tĩnh, lại dễ sinh ra cô đơn.

Không có em, bớt đi một đứa em trai làm phiền mọi người, liệu mọi người có cảm thấy cô đơn không? Cho phép cô đơn, nhưng không được đau lòng đấy nhé.

Thôi rồi, em không thể nói thêm gì nữa. Đọc Full Tại TruyenGG.vison

Chỉ là muốn nói, mọi người thật sự đừng đau lòng, đừng vì em mà rơi quá nhiều nước mắt.

Nhắc đến việc rơi nước mắt vì em, em mới nhớ ra, cả cuộc đời này, hình như vẫn có những điều tiếc nuối, đáng tiếc là không thể nào bù đắp được nữa.

Chị à, tối hôm qua em vẫn còn mơ thấy Tống Dã Chi.

Rốt cuộc em ấy có muốn trở về không?

Liệu em ấy có trở về không?

Ngày nào thì em ấy sẽ trở về?

Đám tang của em không thể không tổ chức, nếu như vậy, em ấy chắc chắn sẽ đến dự đám tang của em thôi nhỉ? Vậy thì chắc chắn em ấy sẽ khóc, đến lúc đó, xin chị hãy đứng bên cạnh dỗ dành em ấy, giúp em ấy lau khô nước mắt.

Nhưng có lẽ sẽ không lau hết được đâu. Đứa nhỏ này một khi đã khóc thì sẽ bất chấp tất cả, thật khó mà đối phó.

Vậy thì hãy ôm em ấy. Ôm chặt một chút, ôm lâu một chút. Chờ đến khi em ấy khóc xong trận này, hãy cùng em ấy sống thật tốt. Những gì mà trước đây chị đã dạy em, hãy dạy lại cho em ấy một lần nữa.

Di thư này không được truyền tay nhau, đặc biệt là cấm kỵ để lọt vào tay Tống Dã Chi.

Người chết rồi, không để lại dù chỉ một lời mà biến mất, như vậy có lẽ sẽ dễ dàng bị lãng quên hơn.

Hải táng, giản dị, đừng cố tình nhớ ngày giỗ của em.

Em yêu mọi người.

Sẽ luôn yêu mọi người.

Mùa xuân năm 2003

Dịch Thanh Nguy.

Bình Luận (0)
Comment