Khi Thẩm Lạc Giai trưởng thành, dần hiểu rõ sự đời, trong lòng hắn đối với Thẩm Cẩm Lý có một chút oán hận.
Người cô nhỏ của hắn, vào năm hai mươi tuổi đã yêu đương với một người đàn ông. Yêu đến tận cùng lại dứt khoát chia tay, không màng đến việc đã mang thai, kiên quyết sinh Triệu Hoan Dữ ra đời. Mười tháng mang thai, sinh ra một sinh mệnh tươi mới, nặng trĩu, biết khóc, không chịu thôi, đòi mẹ cho bú. Thẩm Cẩm Lý cẩn thận đưa nhũ-hoa vào cái miệng hồng hào ấy, muộn màng chìm vào khổ muộn và hoảng sợ, mới ý thức được đây đồng thời là sự trói buộc, là xiềng xích.
Mà bà lại yêu tự do.
Sau khi Triệu Hoan Dữ đủ tháng, Thẩm Cẩm Vân và Phù Khác từ tay Thẩm Cẩm Lý nhận lấy đứa bé, trân trọng vô cùng, ngay cả tên của nó cũng do họ đặt.
Thẩm Cẩm Lý lên kế hoạch đến những nơi xa xôi hơn để du ngoạn. Ai bảo trời đất bao la, vạn vật không gì có thể trói buộc được thứ gì. Lẽ ra mỗi người đều nên như vậy –
Mặc dù phần lớn mọi người trên thế giới dường như bằng lòng chịu đựng hơn, thậm chí là tìm kiếm, một mối liên kết khó có thể cắt đứt, điều đó sẽ khiến họ mạnh mẽ hơn so với lúc đơn độc.
Cứ như vậy, Triệu Hoan Dữ bị mẹ ruột bỏ rơi.
Có lẽ nên gọi là bỏ rơi nhỉ. Tóm lại, lúc đó Thẩm Lạc Giai vừa tròn bốn tuổi, người lớn bận rộn tiễn biệt, chỉ có hắn một mình trông bên cạnh chiếc nôi.
Thẩm Lạc Giai nghĩ, Triệu Hoan Dữ không có bố mẹ yêu thương, vậy thì hắn sẽ yêu thương cô bé. Tình yêu của một người trong cả cuộc đời chỉ có hạn, dù thế nào hắn cũng phải chia một nửa cho cô bé.
Tình cờ, cô bé cũng vô cùng đáng yêu.
Sau khi Triệu Hoan Dữ học được nói và đi, liền trở thành cái đuôi nhỏ mà Thẩm Lạc Giai không thể nào vứt bỏ được. Lúc đó sân viện rộng lớn, một đám con trai trèo cây lội nước chơi bời trở về, giống như bầy khỉ về núi, từng người vung gậy cầm côn gọi bạn bè. Phía sau bọn họ luôn có một Triệu Hoan Dữ toàn thân lấm lem bùn đất, tóc tết đuôi sam lỏng lẻo.
Gậy Như Ý của Tôn Ngộ Không ở trong tay người khác, đến tay cô bé lại thành cây gậy chống cỡ lớn.
Thông thường vào lúc này, những bé gái khác mặc váy hoa sạch sẽ sẽ dừng trò chơi gia đình, đứng thành hàng nhìn họ, trầm trồ thán phục.
Thực ra, mỗi lần Dịch Thanh Nguy đều không muốn dẫn theo cái đứa bé phiền phức này, bởi vì những trò giải trí của bọn họ có hệ số nguy hiểm rất cao. Hơn nữa, đôi chân ngắn ngủn của Triệu Hoan Dữ sẽ làm giảm hiệu quả vui chơi của cả nhóm.
Dịch Thanh Nguy từng nói với Thẩm Lạc Giai, Tiểu Hoan Dữ giống như cái cốc nhựa nhỏ được bán kèm với Coca-Cola trong siêu thị. Thẩm Lạc Giai cười không để ý, Coca-Cola kia đã mang cốc nhựa nhỏ về nhà ngủ trưa rồi. Sau đó bị Dịch Thanh Nguy lôi về, thôi thì buộc thì buộc vậy.
Biết Dịch Thanh Nguy ghét mình, Triệu Hoan Dữ không khóc, cũng không nói gì, chỉ nhìn Thẩm Lạc Giai, dù sao anh trai cũng sẽ không bỏ rơi cô bé.
Cô bé không quá để tâm đến việc có thể lội bùn qua sông hay không.
Đến khi có thể độc lập suy nghĩ, Triệu Hoan Dữ lại càng luôn nhìn Thẩm Lạc Giai để noi theo. Cô bé giỏi toán, có độ nhạy bén đáng kinh ngạc với các con số, là một thiên tài nhỏ nổi tiếng trong khu nhà. Không ai nghĩ rằng, Triệu Hoan Dữ có lẽ có tài năng thiên bẩm, nhưng phần lớn là do sở thích được Thẩm Lạc Giai có ý thức bồi dưỡng từ nhỏ có tác dụng.
Từ trước đến nay vẫn luôn như vậy, những gì Thẩm Lạc Giai có, Triệu Hoan Dữ cũng phải có. Chưa bàn đến việc em gái có muốn hay không, tóm lại hắn nhất định sẽ dốc hết cho cô bé trước.
Những ví dụ trên là nói đến những thứ lớn lao, nếu kể đến những thứ nhỏ nhặt hơn – những tấm thẻ mà nhiều người trong thời đại đó vò đầu bứt tai cũng không thể sưu tập đủ, Triệu Hoan Dữ khi còn bé chỉ biết m*t tay ch** n**c miếng đã có một bộ hoàn chỉnh rồi.
Thẩm Lạc Giai hồi tưởng lại, Triệu Hoan Dữ trước năm mười bốn tuổi thật sự rất ngoan ngoãn. Anh trai cho gì cô bé đều nhận, nói gì cô bé đều làm.
Năm 1997, cả mùa hè nóng đến mức muốn chết, mặt trời gay gắt, chim chóc và côn trùng kêu loạn.
Nhà họ Thẩm chọn một buổi tối mát mẻ, tổ chức một bữa tiệc ở vườn sau cho Triệu Hoan Dữ. Có ba lý do – sinh nhật mười chín tuổi của cô. Cô thi đỗ vào đại học Trung Sơn. Cô sắp rời nhà đi học.
Hôm nay Triệu Hoan Dữ mặc áo hai dây phối với váy ngắn, mái tóc dài ngang vai được búi cao thành đuôi ngựa. Hai sợi dây chuyền bạc rủ xuống bên cổ, lắc lư theo động tác, thêm ba bốn phần tinh nghịch so với ngày thường. Môi thoa một lớp son bóng lấp lánh, cô không quen, thỉnh thoảng mím môi, động tác ăn bánh ngọt và uống nước ép trở nên cẩn thận.
Cách một khoảng khá xa, nhưng dường như vẫn ngửi được hương vị mùa hè trên người cô. Lúc cười thì nồng nàn, khi không có cảm xúc thì nhạt nhòa thanh tú.
Miệng mở rất nhỏ, miệng cốc có độ cong lớn, nước ép kiwi màu xanh lục chảy xuống khóe môi, nhỏ giọt lên áo hai dây màu trắng. Triệu Hoan Dữ hoàn toàn không biết, cũng không chịu cúi đầu xuống, chỉ đưa tay lau cằm, rồi lại dùng bàn tay dính nước ép đi lấy cốc, muốn uống hết nó.
Nhìn thấy cảnh này, Thẩm Lạc Giai khẽ mỉm cười, rồi cũng uống một ngụm nước. Cho đến khi có người cầm ly rượu đến chào hỏi, hắn mới rời mắt đi, hơi nghiêng người, trở lại phía sau đám cây xanh cao đến đầu người.
Có lẽ vì nhân vật chính của bữa tiệc này là Triệu Hoan Dữ, nên những người đến trò chuyện với hắn tối nay, chủ đề luôn được khơi gợi từ cô gái. Nói Cá nhỏ bây giờ khí chất và dáng vẻ trở nên xinh đẹp quá, sánh được với minh tinh, lại nói sau khi trở thành thiếu nữ thì ít nói hơn, không giống như hồi nhỏ không ngại người lạ, còn nói sao hai anh em trông không thân thiết như trước kia…
Nghe đến câu này, Thẩm Lạc Giai quay đầu, ánh mắt tìm kiếm cô.
Giống như vô tình. Đọc Full Tại TruyenGG.vison
Giống như đây mới là cái nhìn đầu tiên trong tối nay vậy.
Cuối cùng cô cũng phát hiện ra vết bẩn khô khốc màu tối, ngón tay nhấc vạt áo lên, rũ mắt nhìn vài giây, rồi buông xuống, lại không để ý nữa.
Ánh mắt Thẩm Lạc Giai nhàn nhạt, nói: “Lớn rồi, đều là như vậy.”
Không biết hắn đang trả lời cái nào.
Cái nào cũng thích hợp.
Nếu không thể đổ lỗi cho thời gian, thì còn có thể là gì để chịu tội đây.
Nửa sau của bữa tiệc gần đến nửa đêm, nhà bếp bắt đầu chuẩn bị đồ ăn khuya. Bọn trẻ tụ tập thành một đám trong phòng khách chơi Super Mario, người lớn thì vẫn lác đác đứng dưới bầu trời đêm trò chuyện.
Thẩm Lạc Giai tìm Triệu Hoan Dữ, phát hiện cô một mình thu mình trong góc, quay lưng về phía đám đông đu xích đu. Hắn sợ làm cô giật mình, nên từ xa đã gọi tên cô.
“Triệu Hoan Dữ.”
Cô nghe thấy liền nghiêng đầu, còn chưa đợi ánh mắt dừng lại hoàn toàn, lại quay đi, chân đu đưa càng cao hơn.
Thẩm Lạc Giai đi đến gần, một tay nắm lấy xích đu.
Xích đu dừng lại không động nữa, Triệu Hoan Dữ mới chịu nhìn hắn một cái, khó chịu trừng mắt.
“Làm gì!”
“Đi ăn chè nếp cái, có muốn không.”
Triệu Hoan Dữ nhón chân nhìn vào trong nhà, không một ai bưng bát, cô hỏi: “Mọi người ăn hết rồi à?”
“Còn chưa làm xong.”
“Vậy anh cho em ăn cái gì.”
“Thông báo trước cho em.” Thẩm Lạc Giai nói, “Cùng bọn họ đi chơi game chờ đi.”
“Một đám trẻ con, em không thèm đi tranh giành với người ta.”
Thẩm Lạc Giai không biết nói gì nữa, nhất thời không ai lên tiếng.
Xích đu của Triệu Hoan Dữ lại từ từ đu đưa, cô khẽ nói: “Bạn gái anh tối nay sao không đến?”
“Cam Đình Nghệ à?”
Triệu Hoan Dữ thầm mắng một tiếng trong lòng, nói: “Anh có mấy người?”
Cảm nhận được lực đẩy nhẹ nhàng từ phía sau của Thẩm Lạc Giai, hai cẳng chân nhỏ của cô thả lỏng xuống, quấn lấy nhau, nhấp nhô trong không trung.
Thẩm Lạc Giai phát hiện cô đã đổi sang dép xăng đan màu đỏ, có dây buộc màu đỏ, buộc ở mắt cá chân gầy guộc, trên ngón chân cũng sơn sơn móng tay màu đỏ, theo ánh sáng nhấp nháy, giống như những viên hồng ngọc gai góc.
Màu sắc này thu lại vẻ trương dương mãnh liệt dưới ánh đèn lờ mờ, lộ ra vẻ mê ly. Đỏ đủ đỏ, nên trắng càng trắng hơn.
Thẩm Lạc Giai nói: “Sao muốn đến?”
“Đám cưới của Nhị Đậu anh cũng dẫn chị ấy đi.”
“Mấy hôm trước chia tay rồi.”
Không phải mấy hôm trước anh chia tay chị ấy.
Mà là mấy hôm trước anh chia tay với em.
Với em.
Vậy có nghĩa là Thẩm Lạc Giai bị đá.
Vậy cũng có nghĩa là nếu không chia tay thì sẽ dẫn đến ư?
“Tại sao?”
“Cô ấy gặp được người mình thích hơn rồi.”
Triệu Hoan Dữ ngẩng mặt lên nhìn hắn, mày mắt mê hoặc: “Người như thế nào?”
Đến cả môi cũng đỏ như vậy, Triệu Hoan Dữ sao vậy.
Cô vẫn nhìn hắn, hắn lại ngẩn người, chậm nửa nhịp mới trả lời: “Không biết.”
Triệu Hoan Dữ ngồi thẳng người: “Em muốn đu cao hơn.”
Thẩm Lạc Giai dùng sức đẩy một cái, ngay sau đó lại kéo ngược về, hắn hỏi: “Vé máy bay đặt chưa?”
“Anh giúp em đi, anh trai.”
Triệu Hoan Dữ đã rất lâu rất lâu rồi không để anh trai nhúng tay vào những việc vặt vãnh trong cuộc sống của mình.
Tim Thẩm Lạc Giai nhảy lên một đoạn nhỏ, dừng lại một giây rồi bình ổn rơi xuống, để lại dư âm trong ngực không ngừng rung động. Một chút mồ hôi trong lòng bàn tay khiến người ta mất sức, hắn nắm chặt sợi xích sắt, không đổi sắc mặt đáp: “Ngày mai cho em xem.”
Phía bể bơi đột nhiên nổi lên một trận náo động, Thẩm Lạc Giai nhìn theo Triệu Hoan Dữ. Trống, đàn phím điện tử và loa không biết từ lúc nào đã được chuyển lên bục tròn, Vương Hành Hách vác cây đàn ghi ta điện đứng ở trung tâm, nhướng mày nhìn về phía bên này, chờ đến khi côném đến ánh mắt kinh ngạc vui mừng, đắc ý cười, huýt một tiếng sáo.
Tay vừa buông lỏng, một tay bỗng hẫng, đợi đến khi Thẩm Lạc Giai quay mắt trở lại, Triệu Hoan Dữ đã hét lên một tiếng rồi nhảy xuống xích đu, chạy về phía bục nơi Vương Hành Hách đang đứng, miệng còn hô: “Ban nhạc không phải đã giải tán rồi sao!”
Vừa thấy khán giả VIP đã vào vị trí, bọn họ liền bắt đầu biểu diễn. Tiếng ghi ta vang lên trước, thu hút tai người nghe.
Là một bài hát mà Thẩm Lạc Giai chưa từng nghe qua, hắn hợp lý nghi ngờ đây là do chính Vương Hành Hách viết. Tiết tấu trống dày đặc, nhưng tiếng bass lại du dương, còn chưa vào lời bài hát, đã hiểu rõ chủ đề tình cảm tha thiết và dịu dàng này.
Không khí lúc nửa đêm lại nóng lên, tất cả mọi người dưới khán đài đều rất thích kiểu này. Hoặc tò mò đánh giá, hoặc nhiệt tình nhảy múa.
Thẩm Lạc Giai một mình đứng trong góc, đối diện với chiếc TV lớn trong phòng khách. Tay cầm chơi game nằm ngang trên bàn trà, Mario bị rùa g**t ch*t.
Nhìn Triệu Hoan Dữ hoạt bát ở hàng đầu, nhảy nhót cười nói, quá giống một đóa hoa còn e ấp rung rinh trong gió hè. Dạt dào, tràn đầy sức sống.
Thẩm Lạc Giai nghĩ, cô ở nơi sáng và nơi tối là hai người khác nhau. Đối diện với Vương Hành Hách và đối diện với chính mình cô cũng như vậy, hai bộ mặt, không có chút nào giống nhau.
Hai nhóm so sánh cho hắn cảm giác chia cắt hoàn toàn nhất quán.
Là chuyện từ khi nào nhỉ.
– Cô trước đây đâu có như vậy.
Lúc đó mấy nhà còn sống chung trong một khu viện, Vương Hành Hách và Thẩm Lạc Giai mặt mũi bầm dập đứng ở góc tường đối diện tường, người lớn vây quanh hai người bọn họ chất vấn nguyên nhân xung đột, thay nhau lên trận, cả hai đều giận dỗi không chịu hé răng.
Bọn họ vừa đánh nhau xong, ân oán trong đó là do không rõ ràng mà kết xuống – dường như là tích oán đã lâu, cũng dường như là nhất thời nóng đầu. Tóm lại là một bên nói ra những lời không dễ nghe, đưa lên ngòi nổ, bên còn lại liền phối hợp nắm chặt nắm đấm, đốt nó.
Phù Khác nói: “Lớn ngần này rồi còn dùng đánh nhau để giải quyết vấn đề có mất mặt không hả! Hai đứa con, hả?”
Triệu Hoan Dữ không giống như đám người lớn này chấp nhất với nguyên nhân của cuộc xung đột, cô bé ôm hộp thuốc chen vào bên cạnh chân bọn họ, chỉ để ý đến việc mũi anh trai chảy máu.
Cô bé ngẩng mắt lên nhìn thấy nhân trung của Thẩm Lạc Giai một mảng đỏ lòm, lại đi xem ngón tay của hắn, bên trên bò đầy những vết máu màu sẫm lộn xộn. Tim, mũi và họng của Triệu Hoan Dữ cùng nhau chua xót, cô bé vội vàng hít sâu, không ngừng nuốt nước bọt – là kỹ năng nín khóc mà anh trai đã từng dạy.
Triệu Hoan Dữ cảm thấy, nếu mình khóc ra, khung cảnh sẽ càng loạn hơn.
Lại cảm thấy, Vương Hành Hách tên kia thật đáng ghét.
Phù Khác kéo bàn tay nhỏ bé đang cầm bông gòn của cô bé trở lại, đi về nhà: “Đau chết nó đi cho rồi, không nghe lời gì cả.”
Thẩm Lạc Giai nhìn thấy Triệu Hoan Dữ ba bước lại ngoái đầu nhìn hắn một cái, hắn xoa dịu lại cảm xúc lạnh lùng cứng rắn trong lòng, nhân lúc cô bé lại lén lút liếc nhìn sang liền nhếch mép cười. Triệu Hoan Dữ ngẩn ra rồi cũng lén lút cười lên, hàng mi cong cong, ngược lại đưa những giọt nước mắt long lanh đang chứa đựng từ trước đưa ra ngoài, cô bé luống cuống tay chân lau đi.
Vương Hành Hách tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, nói: “Cá nhỏ thật sự rất đáng yêu.”
Thẩm Lạc Giai mím chặt môi.
“Đợi em ấy lớn lên tôi sẽ cưới em ấy.” Anh ta đổ thêm dầu vào lửa, “Lát nữa sẽ đi hỏi em ấy sau này có muốn gả cho tôi không.”
Phù Khác về phòng rót một cốc nước, còn chưa kịp ngồi xuống, Thẩm Lạc Giai đã đè Vương Hành Hách xuống đất đánh thêm một trận nữa.
Bà không ngờ rằng con trai mình lại có thể hỗn đến như vậy, tiến lên kéo người cũng không tài nào lay chuyển được, cuối cùng là bố của Vương Hành Hách ôm Thẩm Lạc Giai ra, trong lúc đó hắn còn trừng trừng nhìn Vương Hành Hách đang nằm trên đất không bò dậy được, cảnh cáo: “Triệu Hoan Dữ là em gái tao, là của tao, tốt nhất mày nên tránh xa ra.”
Phù Khác cho hắn một bạt tai, nhất thời tất cả mọi người đều im lặng. Thẩm Lạc Giai là đứa trẻ ngoan nhất trong đám trẻ này, từ nhỏ đến lớn ngay cả một câu nặng lời cũng chưa từng phải chịu.
“Anh Vương, anh buông nó ra đi.” Phù Khác lạnh giọng nói với Thẩm Lạc Giai, “Đánh, đánh nữa cho tao xem.”
Thẩm Lạc Giai nghiêng đầu không động đậy nữa.
Phù Khác mới tức giận mắng: “Mày cái thằng ranh con làm cái chuyện gì nói cái lời gì hả!”
Có lẽ Thẩm Lạc Giai không nhớ, năm đó trong tiệc đầy tháng của Triệu Hoan Dữ, cô bé bị một đám người vây quanh trêu chọc, hắn liền đã từng oán giận tương tự, bảo vệ đứa bé trong tay mình, không cho bất kỳ ai chạm vào mặt cô bé. Lúc đó Phù Khác nghĩ hắn mới bốn năm tuổi, không quản, không ngờ rằng con trai đến năm mười ba tuổi, trong miệng vẫn là những lời tương tự.
Bà chọc vào trán hắn, nói: “Mày xem em gái là đồ chơi à! Hai thằng nhóc chỉ vì cái này mà tranh giành nhau ở đây! Ai thắng thì thuộc về người đó à?”
Ai thắng thì thuộc về người đó? Đúng vậy.
Tối đó, Phù Khác nhốt Thẩm Lạc Giai trong thư phòng để kiểm điểm. Triệu Hoan Dữ rón rén lẻn đến xem vết thương của hắn, nói thổi thổi thì sẽ không đau nữa. Mu bàn tay của Thẩm Lạc Giai chỉ có một vết bầm nhỏ, cô bé trịnh trọng băng bó thành một cái móng heo trắng lớn. Sau đó ngồi xổm bên chân hắn trò chuyện, cho đến mười giờ đúng bắt đầu đúng giờ gà gật, cuộn tròn vào lòng hắn. Nửa năm sau đó, Triệu Hoan Dữ lắm lời chưa từng để ý đến Vương Hành Hách.
Thẩm Lạc Giai thầm nghĩ, là mình thắng rồi.
Nhưng, kiểm điểm cái gì đây.
Thẩm Lạc Giai suy nghĩ cả một đêm, không có kết luận.
Hắn không nghĩ ra được sự chiếm hữu kỳ quái của mình từ đâu mà đến, không hiểu được liệu nó có được phép tồn tại hay không. Suy nghĩ hết lần này đến lần khác, ngược lại chỉ tìm ra một đường dây rõ ràng khác, ngộ ra – sự chiếm hữu này đúng hay sai thì không biết, nhưng để người khác biết được là tuyệt đối sai.
Đa số mọi người đều chậm chạp, bận rộn, không có thời gian để nhìn thấu những suy nghĩ mơ hồ ẩn giấu của một cậu bé đang tuổi dậy thì. Vì vậy, chỉ cần hắn ngậm miệng lại, sẽ không ai nhìn thấu được.
Bắt đầu từ cái đêm đó, Thẩm Lạc Giai lạnh lùng ít nói từng ngày từng ngày hình thành.
Mà Triệu Hoan Dữ, trong một thời gian rất dài, đều là Triệu Hoan Dữ đáng yêu thích bám người.
Cho đến một buổi sáng nào đó khi cô bé lên lớp tám, từ chối để anh trai tết tóc hai sừng cho mình.
Tất cả bắt đầu từ tóc hai sừng, tiếp theo là không cần anh trai giặt đồ lót cho mình, không cần tốn công mở bếp lò nhỏ cho mình, không cần đến đón em tan học, không cần những cái ôm quá ba giây, không cần cứ động một tí là nắm tay, không được gõ cửa trước khi vào phòng em, không được…
Cô bé trốn hắn, trốn thật xa. Nhưng thật xa, cô bé lại lặng lẽ dồn ánh mắt về phía hắn.
Thẩm Lạc Giai bị đẩy đi trong đoạn ánh mắt dài lâu ấy. Bối rối, thuận theo, không nói một lời.
Là vì lớn rồi sao.
Đây là cái giá phải trả cho việc em gái trưởng thành sao.
Thẩm Lạc Giai thường nghĩ, nhìn những con mèo con chó con, nhìn những cuốn album ảnh thời thơ ấu, giá như em mãi mãi không hiểu sự đời, cấm trở thành trái chín, cấm trở thành hạc trong mắt người khác, cấm tự mình tiến lên phía trước, bỏ anh trai lại phía sau.
Nhưng hắn không nói, Triệu Hoan Dữ cũng không nghe thấy.
Đoạn năm tháng đẹp nhất của cô bé, nụ cười đẹp nhất phần lớn đều dành cho những người ngoài anh trai xem. Thẩm Lạc Giai chỉ có thể đứng bên cạnh nhặt nhạnh một chút thừa thải, tiện thể ứng phó với sự nổi loạn phía sau tuổi thanh xuân tươi đẹp của cô bé.
Ví dụ như bây giờ, Thẩm Lạc Giai đi đến nhà bếp bưng chè nếp cái cho Triệu Hoan Dữ, cô lại lười biếng nhìn sang phía bên kia, nói không muốn ăn.
Thẩm Lạc Giai nhìn theo ánh mắt của cô, ban nhạc đã tan rã, đang thu dọn đồ đạc. Vương Hành Hách vẫn còn đeo cây đàn ghi ta trên eo, Dương Từ Tĩnh khoác tay anh ta nói chuyện hăng say.
“Nhìn gì vậy?” Thẩm Lạc Giai hỏi.
“Đang nghĩ kết hôn là cảm giác gì, sau khi kết hôn thì sống cuộc sống như thế nào.” Triệu Hoan Dữ nói.
Thẩm Lạc Giai thu hồi ánh mắt, nhìn chè nếp cái trong tay mình. Dù là bát cách nhiệt, lâu như vậy rồi cũng có thể cảm nhận được nóng, nóng đến có chút đau.
Hắn hỏi: “Thật sự không ăn sao.”
Cô trượt ra một tiếng “ừ” từ trong mũi.
Lại là như vậy.
Luôn như vậy.
Chỉ đối với hắn như vậy.
Vừa mới rồi còn chứng kiến sự sinh động và hoạt bát của cô, cũng chưa kịp rút cảm xúc ra khỏi hồi ức, giờ khắc này, Thẩm Lạc Giai lần đầu tiên cảm thấy sự thờ ơ độc nhất này thật khó chịu đựng.
Đến mức hắn thất lễ trước mặt mọi người.
Hắn gật đầu, xoay người rời đi, đi ngang qua thùng rác, tay vung lên, ném cả bát lẫn đồ ăn vào trong. Đồ sứ vỡ tan, phát ra âm thanh lớn, nước nóng ngọt ngào bắn ngược lại vài giọt lên tay hắn, dính nhớp. Mặc cho cảm giác bỏng rát kéo dài vài giây, Thẩm Lạc Giai mới chậm rãi lấy khăn tay ra lau sạch, tiện thể ném cả khăn tay đi.
Triệu Hoan Dữ ngây người ở phía sau, đợi đến khi người nhanh chóng biến mất ở góc hành lang bên cạnh, cô mới hậu tri hậu giác ngân nga một giai điệu nhỏ rồi ngẩng đầu lên nhìn sao.
Mùa hè oi bức bỗng chốc dễ chịu. Đọc Full Tại TruyenGG.vison
Thẩm Lạc Giai muốn tìm một nơi yên tĩnh để hút thuốc, nhưng khắp nơi đều có người. Đè nén tức giận đi nửa ngày, cuối cùng không tình nguyện đi đến bên cạnh xích đu. Nơi này vốn là địa bàn độc quyền của Triệu Hoan Dữ, che khuất dưới hai cây, ánh đèn không chiếu tới được.
Hắn ngồi lên đó như ngồi ghế, chân chạm đất, bắt chéo chân, trong tay nghịch hộp thuốc lá, cuối cùng vẫn không châm.
Phía sau vang lên tiếng bước chân, dù đã đổi giày mới, Thẩm Lạc Giai vẫn nhận ra Triệu Hoan Dữ. Ngọn lửa trong lòng trong nháy mắt tan đi một nửa, mềm mại.
Cô khoanh hai tay lên vai hắn, nghiêng người về phía trước, nghiêng đầu hỏi: “Anh trai, giận rồi à?”
Mang theo tội đến xin lỗi đáng lẽ phải là tư thái thấp thỏm lo âu, sao nghe ra cô lại giấu không được sự vui vẻ vậy. Thẩm Lạc Giai lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, quả nhiên nhìn thấy trong đôi mắt toàn là ý cười.
“Là vì em không ăn đồ ăn khuya sao?” Triệu Hoan Dữ tự nói một mình, “Trước đây nhiều chuyện quá đáng như vậy, anh đều ung dung bỏ qua rồi, hôm nay chỉ vì cái này, em còn thấy không đáng cho anh đấy.”
Nghe ra giống như hắn bị em gái mình trêu chọc nhiều năm vậy.
Thẩm Lạc Giai gạt tay cô ra, đứng dậy, đi đến dưới gốc cây. Thân điếu thuốc bị vặn hỏng rồi, rò rỉ đầy tay là sợi thuốc lá, hắn im lặng dùng ngón tay phủi sạch.
Triệu Hoan Dữ dựa vào xích đu, nhìn bóng lưng của Thẩm Lạc Giai, nhìn rất lâu, lên tiếng: “À, hoặc là giận cá chém thớt nhỉ.”
Rõ ràng trong lòng và trong mắt đều là em gái mình, cho nên một câu nói một ánh mắt một động tác đều có thể kiềm chế hắn. Thật ra, không ăn chè nếp cái mà anh bưng đến thôi, có đáng giận không? Không đáng giận. Đáng giận là gì? Em luôn nhìn người khác, luôn cười với người khác, cho dù anh đã đứng bên cạnh em rồi.
Cô thì hay rồi, đến cuối cùng lại lôi người khác cùng chịu tội.
Thẩm Lạc Giai nghĩ, cô có lẽ đã hạ quyết tâm, tối nay nhất định phải chọc tức chết anh trai mình.
“Triệu Hoan Dữ, em không có lương tâm.”
Cô khẽ cười lên, mím môi cười thành tiếng, đáng yêu lại giảo hoạt.
Thẩm Lạc Giai muốn quay đầu nhìn cô, lại chậm một bước, eo bị hai cánh tay non mềm ôm lấy. Ôm lấy, siết chặt. Tiếp theo trán chạm vào lưng hắn, hơi thở cũng mềm mại, một thu một thả, một lên một xuống, hút hết nửa ngọn lửa còn lại đi.
Triệu Hoan Dữ cọ cọ, đổi bằng mặt dán vào lưng thẳng tắp săn chắc của hắn.
Giọng nói trầm đục, hai người cùng chịu chung một tần số rung động.
“Anh trai, em sai rồi, tối mai em nấu cho anh ăn.” Triệu Hoan Dữ nói, “Vừa nãy anh hung dữ quá, mọi người đều nhìn anh, anh đi rồi còn bàn tán về anh.”
“Bàn về anh cái gì?”
“Nói anh nổi nóng đáng sợ quá.”
“Là em nói hay người khác nói?”
“Chắc chắn là người khác rồi, em không thấy đáng sợ, em thấy anh nổi nóng rất quyến rũ.”
Thẩm Lạc Giai đánh giá cô: “Đanh đá.”
Thẩm Lạc Giai cúi đầu nhìn hai bàn tay này trên eo, nhặt một hai ngón tay, ép cô duỗi thẳng, cong lên, để hắn tiện quan sát.
Hắn hỏi: “Sao trên tay không sơn màu? Màu đỏ, cùng bộ với chân.”
Triệu Hoan Dữ nắm ngược lại tay hắn, nắm trong lòng bàn tay mình, hắn cũng ngoan ngoãn, không động đậy nữa, mặc cho cô giam cầm. Cô cảm thấy bọn họ gần nhau hơn, toàn thân cô nóng hừng hực, từng đợt mềm nhũn, tim cũng muốn tan chảy vào người hắn.
“Em chỉ sơn ở những nơi không dễ thấy thôi.”
“Không dễ thấy sao?”
“Ừm, anh là người đầu tiên hỏi đấy, chỉ có anh nhìn thấy thôi.”
Thẩm Lạc Giai nghẹn họng, mất tiếng vài giây, cười hai tiếng.
Đúng vậy, đa số mọi người đều chậm chạp, bận rộn. Vẻ đẹp đã rõ ràng như vậy, sáng rực, bọn họ vậy mà vẫn không thể phát hiện ra.
“Vậy thì tiếc thật, bọn họ bỏ lỡ rất nhiều thứ.”
Triệu Hoan Dữ đánh giá hắn: “Tiếc? Đanh đá.”
Thẩm Lạc Giai véo đốt ngón tay cô, từng đốt từng đốt lên trên: “Không lớn không nhỏ.”
Ngón tay cô ít thịt, véo vào, toàn là xương nhỏ nhắn. Tưởng rằng lòng bàn tay sẽ mềm hơn, kết quả khớp xương mu bàn tay còn cấn hơn. Sau này, những đốt xương thon dài này của Triệu Hoan Dữ, từng đốt từng đốt rơi vào giữa kẽ ngón tay hắn, khép lại. Hắn bất ngờ phát hiện, không hề cấn, rất dịu dàng.
Cô giải thích duyên cớ của việc đan tay vào nhau này: “Anh đừng véo nữa, ngứa.”
Thẩm Lạc Giai lại hỏi: “Lần cuối cùng em nắm tay anh là khi nào?”
“Tháng tư năm ngoái leo núi.”
Xong đời.
Xong đời.
Triệu Hoan Dữ muốn tát vào miệng mình, trả lời rõ ràng như vậy làm gì?
Thẩm Lạc Giai: “Không phải, lúc leo núi là anh nắm em. Cuối tháng hai năm nay, khi mùa đông còn chưa hết, em ngủ quên trên ghế sofa, anh đắp chăn cho em, em bị làm tỉnh giấc, túm lấy tay anh không cho đắp, sau đó mơ mơ thế mơ mơ màng màng nắm mãi, đến khi ngủ thiếp đi.
Triệu Hoan Dữ im lặng vài giây, khàn giọng hỏi: “Như vậy cũng tính là nắm tay à?”
Thẩm Lạc Giai nói: “Tính là nắm tay đấy, em không biết những năm này em như thế nào đâu.”
Cô không nói gì nữa, lòng bàn tay dần dần đổ mồ hôi.
Thẩm Lạc Giai nhận ra sự ẩm ướt của cô, nói: “Không sao. Lần sau anh tức giận, em vẫn sẽ đến dỗ anh như vậy chứ? Sẽ thì không sao.”
Triệu Hoan Dữ vẫn im lặng.
Thẩm Lạc Giai: “Không sẽ sao.”
Triệu Hoan Dữ: “Trước đây có một lần, em suýt chút nữa thì chia sẻ bí mật của em với Tống Dã Chi. Nhưng lâm trận bỏ chạy.”
“Em như thế này mà cũng có bí mật à?”
Triệu Hoan Dữ: “Em như thế nào?”
Thẩm Lạc Giai tiếp lời trước đó: “Sao lại lâm trận bỏ chạy vậy.”
“Cảm thấy đây là một bí mật lớn, phải nói cho anh trước.”
“Chưa từng nghe em nói qua.”
“Bây giờ nói anh có muốn nghe không.”
“Có thể đấy, cần anh giữ kín như bưng không.”
“Chia sẻ cho anh rồi, thì đều do anh hết đấy anh trai.”
“Ồ? Tốt vậy sao.”
“Ừm.”
Thẩm Lạc Giai thích thú với khoảng thời gian nói nhảm với cô.
“Nói đi.”
“Nói đối diện cơ.” Triệu Hoan Dữ nhảy vào lòng hắn.
Thẩm Lạc Giai cúi đầu nhìn cô: “Được.”
Triệu Hoan Dữ nhón chân, hai tay ôm cổ hắn, kéo về phía mình.
Là muốn ghé tai nói sao, nhưng cô cứ nhìn chằm chằm vào môi hắn.
Thẩm Lạc Giai nghĩ, rõ ràng có thể đẩy ra mà.
Em gái muốn hôn.
Cảm giác ẩm ướt mát lạnh, hơi thở khẽ khàng, khiến đầu óc Thẩm Lạc Giai ong lên một tiếng.
Tại sao môi cô lại đỏ đến thế, lại mềm đến thế.
Luồng điện dày đặc chạy dọc sống lưng, bò lên dây thần kinh não, khiến da đầu tê dại. Thẩm Lạc Giai siết chặt eo cô, có thể truyền cảm giác tê dại này cho cô không? Hai người cùng nhau chịu đựng.
Trong đầu hắn vốn có một quả cầu sắt luôn lắc lư dao động, hôm nay đột nhiên gặp phải nam châm, bị hút sang một quỹ đạo khác. Nụ hôn này của cô, đã hôn cho Thẩm Lạc Giai vừa xao động lại vừa bình yên.
Đúng vậy, quỹ đạo này mới là con đường hắn hằng mơ tưởng, quỹ đạo này mới là kết quả mờ ảo của những năm tháng mười mấy tuổi.
Triệu Hoan Dữ hơi lùi ra: “Những cô bạn gái trước của anh cũng hôn anh như thế này à?”
Thẩm Lạc Giai chỉ nhìn cô, không nói.
Mắt mở to như vậy, làm sao mà giấu được bí mật này?
Triệu Hoan Dữ lại hôn lên, cắn nhẹ vào môi hắn.
“Nói đi chứ anh. Không đẩy em ra thì nói đi. Có phải họ cũng hôn anh như vậy không?”
Dòng nước ấm nóng chạm đến khóe môi hắn, l**m một cái, đầu lưỡi có thêm vị mặn chát. Môi hắn tìm đến mắt cô.
“Triệu Hoan Dữ, khóc cái gì.” Bàn tay hắn dần di chuyển đến sau gáy cô, “Phải, họ hôn anh như vậy đấy.” Giọng Thẩm Lạc Giai nhẹ bẫng, nhưng tay vòng trên eo cô lại rất mạnh, “Còn em thì sao, em có muốn biết, anh đã hôn họ như thế nào không.”
Đầu lưỡi hắn thò ra, chạm vào đôi môi cô.
Hắn vấp phải bức tường thành, lùi lại, ngón tay cái lau đi vệt nước lấp lánh trên môi cô, nói: “Mở răng ra, không thì học thế nào được?”
Tại sao mùi vị của ly kiwi xanh ban ngày vẫn chưa tan đi.
Từ nhỏ đã dạy cô tập nói, tập đi, dạy cô biết chữ biết nghĩa, dạy cô mì phải nấu chín thế nào, gạo phải đong bao nhiêu nước, dạy cô phải đánh răng trên dưới, băng vệ sinh phải phân biệt mặt trước mặt sau, dạy cô phải chân thành, hiểu chuyện, không được nói dối.
Thật không ngờ có một ngày lại phải ôm nhau trong góc tối tăm, lén lút sau lưng mọi người mà dạy cô cách hôn.
Chân Triệu Hoan Dữ mềm nhũn không đứng vững, Thẩm Lạc Giai bế bổng cô lên, dựa vào thân cây.
Thẩm Lạc Giai biết, mình chắc chắn đã siết cô rất đau.
Vậy thì cùng đau đi, ai được nhẹ nhõm? Bất kỳ bên nào có được niềm vui, đó mới gọi là bất công.
Triệu Hoan Dữ bị đau sẽ kêu lên, bị Thẩm Lạc Giai l**m đến vòm họng nhạy cảm cũng sẽ kêu lên. Tiếng kêu vì đau thì chói tai, tiếng kêu vì rung động thì lí nhí, xen lẫn tiếng th* d*c, rất nhỏ.
Còn bí mật hơn cả ánh trăng lọt qua kẽ lá.
Triệu Hoan Dữ cảm thấy mình đang lơ lửng giữa không trung, mà dù là đau đớn hay hạnh phúc, cũng phải đặt chân xuống đất thật mới là trọn vẹn.
“Thẩm Lạc Giai, đừng kết hôn với người khác nữa. Ở bên em có được không, chúng ta ở bên nhau đi.”
Hắn đã nghe thấy, nhưng động tác không hề dừng lại. Hai tay hắn di chuyển lên, nâng lấy mặt cô, rồi lại nhẹ nhàng hôn một cái, hôn lên nhân trung.
Sau đó Thẩm Lạc Giai nhìn cô cười: “Triệu Hoan Dữ, em trẻ con thật đấy.”
Nếu anh trai không cười, có lẽ cô vẫn còn sức lực. Sức lực để đòi nụ hôn cuối cùng của cuộc đời này.
Nhưng hắn đã cười, yết hầu chuyển động, lồng ngực khẽ rung. Họ ôm nhau rất chặt, trái tim Triệu Hoan Dữ dính liền với hắn, bị âm thanh và sức mạnh đó dễ dàng nghiền thành bột mịn.
Thế là cô vỡ tan trong vòng tay Thẩm Lạc Giai, hồi lâu không có động tĩnh.
Thẩm Lạc Giai ngây người nhìn những đường vân trên thân cây. Nhưng trước mắt đêm tối mịt mùng, chẳng nhìn thấy gì cả.
Triệu Hoan Dữ mất một lúc để tạm thời vá víu lại bản thân, cô cử động chân, Thẩm Lạc Giai theo phản xạ ôm chặt lấy cô, rồi lại thả lỏng.
“Thả em xuống.”
Thẩm Lạc Giai định lùi lại, Triệu Hoan Dữ lại hối hận, hai chân lại vòng lên eo hắn, đầu tựa vào vai hắn, nhẹ nhàng ôm lấy cổ hắn.
“Anh, nếu lần sau lại chọc giận anh, em vẫn sẽ dỗ anh như vậy.”
Cô nối tiếp câu hỏi đã bị ngắt quãng trước đó.
Ngày hôm sau, Triệu Hoan Dữ biến mất từ sớm.
Phù Khác thấy Thẩm Lạc Giai ở nhà điên cuồng đẩy từng cánh cửa ra tìm người, nói: “Mộng du à?”
“Triệu Hoan Dữ đâu ạ?”
“Sáng nay nó bay rồi, bố con đưa ra sân bay rồi.”
Thẩm Lạc Giai thất thần: “Tối qua, em ấy còn bảo con mua vé máy bay cho em ấy.”
Phù Khác cười: “Con lại bị con bé lừa đảo đó chơi xỏ rồi chứ gì, vừa nhận được giấy báo trúng tuyển là nó đã bảo mẹ đặt vé cho rồi.”
Hắn đứng chết trân tại chỗ, mặt không cảm xúc.
Ha ha, Triệu Hoan Dữ. Giỏi lắm, Triệu Hoan Dữ.
Những năm sau đó họ rất ít gặp nhau.
Cô trở nên rất nghe lời.
Không muốn tham gia hôn lễ của anh trai, họ gọi thêm vài cuộc điện thoại là cô liền tức tốc bay về ngay trong đêm, ngày hôm sau ở tiệc cưới cười dịu dàng đáng yêu, vỗ tay thật mạnh. Không muốn gọi Cam Đình Nghệ là chị dâu, Thẩm Lạc Giai chỉ gọi một tiếng tên cô, cô liền lập tức đổi giọng, nói chị dâu phải đưa lì xì trước mới lấy được may mắn chứ.
Thẩm Lạc Giai cũng cảm thấy mình quá đáng, muốn nghe cô nói không muốn.
Nhưng cô không hề, cô hoàn toàn thuận theo ý hắn.
Cho đến năm 2005, cô giấu trời qua biển, một đi không trở lại.
Quả nhiên là một kẻ lừa đảo quen thói trêu người, Thẩm Lạc Giai nghĩ, lần này cơn uất nghẹn khó giải tỏa nhất, người đã hứa sẽ dỗ dành sao lại bặt vô âm tín.
Thẩm Lạc Giai càng thường xuyên nhớ về những ngày xưa cũ, sống qua ngày trong nỗi nhớ nhung vẩn vơ. Hắn cuối cùng cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi, là vào năm 2008.
Dịch Thanh Nguy và Tống Dã Chi qua đời, điều này đã khoét đi một nửa cuộc đời vốn không mấy dư dả của Thẩm Lạc Giai. Linh hồn thiếu hụt lại run rẩy vì sợ hãi, là khi hắn nhận ra, Triệu Hoan Dữ ngay cả khi Dịch Thanh Nguy và Tống Dã Chi mất cũng không về nước lộ diện.
Cô thật sự có thể trở thành một người máu lạnh vô tình như vậy sao.
Hay là hận anh, hận đến mức tang lễ của người thân bạn bè cũng vì tránh mặt anh mà không tham dự.
Sau khi say rượu, Thẩm Lạc Giai đã có rất nhiều lần mơ cùng một giấc mơ.
Hắn năm 18 tuổi ngồi trên sofa xem phim tài liệu, Triệu Hoan Dữ cuộn tròn ở phía bên kia cùng xem với hắn. Họ có rất nhiều sở thích chung, trên tivi đang nói về cuộc sống thám hiểm Nam Cực, Phù Khác và Thẩm Cẩm Vân chê khô khan vô vị, chỉ còn lại hai người họ xem say sưa.
Nhìn thấy một đám người ngồi trên xe vận chuyển bánh xích, Thẩm Lạc Giai vỗ cô: “Triệu Hoan Dữ, ngầu không?”
“Khá ngầu.”
“Anh rất muốn đi, Nam Cực, dù thế nào cũng nhất định phải đi một lần.”
Triệu Hoan Dữ háo hức nhìn hắn, còn phấn khích hơn cả hắn: “Anh, dắt em đi với, em đi cùng anh!”
“Vậy chúng ta đi vào mùa thu, để trải nghiệm mùa hè của Nam Cực.”
“Được ạ!”
Nửa sau, chương trình thám hiểm kết thúc, Thẩm Lạc Giai chuyển sang kênh khác xem sửa chữa ô tô.
Lĩnh vực này đúng là khoảng trống của cô, Triệu Hoan Dữ nhìn một lúc rồi bắt đầu ngủ gật. Đầu bất giác ngả ra sau, ngả vào khoảng không, giật mình tỉnh táo lại một chút.
Cô dụi mắt nhìn quanh, Thẩm Lạc Giai lập tức nén cười quay lại nhìn tivi.
Tiếng sột soạt vang lên, khóe mắt hắn thấy Triệu Hoan Dữ ôm gối bò qua, đặt gối bên cạnh chân hắn, rồi cô nằm xuống ngủ một cách ngon lành.
Mỗi lần mơ, đến đây là đột ngột kết thúc. Vì sau đó quả thực không có chuyện gì xảy ra nữa. Đó là đêm cuối cùng trước khi Thẩm Lạc Giai đi học đại học, chương trình sửa chữa ô tô kết thúc lúc hai giờ sáng, các kênh sau đó không có chương trình, hắn cứ nhìn màn hình tín hiệu tĩnh, chiếu mãi cho đến khi trời sáng.
Thỉnh thoảng bị tấm chăn đè lên cổ tay, Thẩm Lạc Giai sẽ ngỡ rằng giấc mơ của mình vẫn chưa tỉnh. Cảm giác mượt mà truyền đến dây thần kinh, não bộ bảo hắn đó là tóc của Triệu Hoan Dữ.
Ý thức của Thẩm Lạc Giai tiếp tục hoạt động trong cõi mông lung.
Lúc Triệu Hoan Dữ còn chưa đi vững, Thẩm Lạc Giai có một con mèo. Con mèo con rất quấn người, vì nó được người ta gửi đến cho Thẩm Lạc Giai khi còn đang tuổi bú sữa.
Thấy bạn ăn cơm là nó nhảy vào lòng bạn kêu meo meo, móng vuốt không dám đặt lên bàn ăn, thế là đôi mắt như viên bi ve lúc thì nhìn bạn, lúc thì nhìn đĩa thức ăn, miệng thì nũng nịu thúc giục bạn, cố tình kêu một cách đáng thương.
Không bao giờ ngủ một mình, nhất định phải dựa vào người. Bạn ở trên sofa nó sẽ cuộn tròn bên chân bạn, bạn nằm trên giường nó sẽ cuộn tròn trên ngực bạn. Lúc ngủ thì nằm ngửa bốn chân dang rộng, chọc vào mặt nó sẽ mơ màng tỉnh dậy, ngửa cổ cọ vào ngón tay đang nghịch ngợm của bạn, cổ họng phát ra tiếng gừ gừ.
Bạn vào bếp, vào nhà vệ sinh, nó luôn tìm mọi cách đi theo bạn. Dưới chân không để ý đến nó sẽ vô tình đá trúng, đá bao nhiêu lần cũng không chừa, tóm lại là phải theo bạn. Bạn đóng cửa, nó sẽ trèo cửa sổ, kết quả là trèo lên rồi không xuống được, lại meo meo cầu cứu. Sau này không dám trèo cửa sổ nữa, ngồi nghiêm chỉnh bên khung cửa lặng lẽ đợi bạn.
Sau này Triệu Hoan Dữ biết đi, biết cách trèo ra khỏi thanh chắn, không có ranh giới rõ ràng với con mèo. Rồi mới phát hiện cô bị dị ứng với lông mèo, mức độ rất nhẹ, nhưng trong nhà không dám lơ là chút nào, con mèo con bị gửi đến nhà dì.
Thẩm Lạc Giai rất buồn bực, vì em gái cũng rất thích mèo.
Nhưng từ khi trong nhà không có nơi nào cô không đến được, Thẩm Lạc Giai cảm thấy cô không phải là thích mèo, có lẽ cô chính là mèo.
Nếu không, ngoài việc không biết kêu meo meo và gừ gừ, những chỗ khác sao lại giống hệt con mèo như vậy.
Bàn tay Thẩm Lạc Giai siết chặt, nhận ra trong tay chỉ là một tấm chăn lông. Đúng vậy, con mèo nhỏ của hắn sẽ không xuất hiện ở đây. Nghe nói cô đã đến Nam Cực, không biết là một mình, hay là đã tìm được người đồng hành.
Sau đó nhận được tin tức của cô, đã là năm 2010.
Thẩm Cẩm Lý trở về Bắc Kinh, chỉ đích danh một mình hắn ra sân bay đón. Ra khỏi sân bay, họ đến nhà hàng trước, Thẩm Cẩm Lý rất ít khi ăn quen đồ ăn trên máy bay.
“Cô nhỏ, Triệu Hoan Dữ vẫn ở chỗ cô ạ?”
Năm đó Thẩm Lạc Giai biết, Triệu Hoan Dữ đã đi tìm Thẩm Cẩm Lý.
Thẩm Cẩm Lý tháo kính râm, cất vào túi đựng trong túi du lịch. Bà kéo khóa lại, vỗ vỗ chiếc túi căng phồng, nói: “Nó ở đây này.”
Rất kỳ lạ, hắn gần như ngay lập tức hiểu được ý của Thẩm Cẩm Lý, và tin vào điều đó.
Rõ ràng biểu cảm của Thẩm Cẩm Lý không hề đáng tin!
Chỉ trong tích tắc đó, toàn thân Thẩm Lạc Giai toát mồ hôi lạnh.
Thẩm Cẩm Lý quay đầu xin lỗi những người khác trong nhà hàng, nhặt lại dao dĩa mà Thẩm Lạc Giai làm rơi vào đĩa thức ăn, nhét lại vào tay hắn, hắn vậy mà lại đang run rẩy, cầm không chặt, gây ra tiếng ồn lần thứ hai.
Thẩm Cẩm Lý lúc này mới ngẩng đầu nhìn sắc mặt hắn, mỉm cười: “Đùa thôi.”
Bà châm một điếu thuốc, nghe Thẩm Lạc Giai ở đối diện thở rất lớn, như vừa chạy thắng một cuộc đua, thở hổn hển, nghe ra được cảm giác chiến thắng sau kiếp nạn.
“Cô cũng muốn giữ nó bên mình lắm, nhưng cô không lấy được tro cốt của nó. Vì thi thể của nó không tìm thấy. Nó đi cùng đoàn thám hiểm, trong đoàn cũng chết mấy người, người dẫn đoàn nói với cô, ở Nam Cực, có rất nhiều trường hợp không tìm thấy thi thể. Anh ta bảo cô đừng đau buồn, những người như họ, được chôn cất ở Nam Cực cũng được xem là một nơi an nghỉ tốt đẹp.”
“Cô suýt nữa thì tát cho anh ta hai cái, anh ta lấy con gái cô ra làm ví dụ. Nhưng lúc đó cô không còn sức lực.”
Thuốc chưa hút xong đã dụi vào gạt tàn, bà làm rất cẩn thận, không cho phép còn lại một tia lửa nào.
“Chính là hôm nay, tròn ba năm.”
Lúc về là Thẩm Cẩm Lý lái xe, Phù Khác và Thẩm Cẩm Vân ở nhà làm một bàn thức ăn đợi họ. Thẩm Cẩm Lý không nói họ đã ăn rồi, rửa tay xong lại cười tươi ngồi vào bàn.
“Sao em không gọi Hoan Dữ về cùng?” Phù Khác nói, “Lâu lắm rồi chị không nghe thấy giọng nó, toàn nhắn tin với chị, có lúc tin nhắn cũng không trả lời, tức chết đi được.”
Thẩm Cẩm Vân nói: “Ừm, những lúc như thế bàn phím suýt nữa thì bị chị dâu em bấm hỏng.”
Thẩm Cẩm Lý cũng cười theo họ: “Chị dâu làm gì có khoa trương thế. Nó kết hôn rồi, năm kia, với một họa sĩ người Phần Lan. Sau đó thì là vợ của nghệ sĩ, cả ngày cùng nghệ sĩ làm nghệ thuật, hai người đi khắp thế giới tổ chức triển lãm. Em cũng giống như mọi người, gặp nó một lần cũng khó.”
“Chưa nói với mọi người à? À… em quên mất, em quên mất mình phát hiện ra như thế nào, nó cũng không định nói cho em biết.”
“Vẽ như thế nào thì em không tìm hiểu, nhưng người thì trông rất được, em chỉ nhớ mái tóc vàng mắt xanh của cậu ta thôi.”
“Em về thăm mọi người, nhưng rồi cũng phải đi, con người em không ổn định được.”
“Chắc chắn không phải hôm nay đi, ở lại thêm một thời gian nữa, qua mùa đông đã. Năm nào mùa đông cũng không tìm được chỗ để đi, năm nay nghĩ đến Bắc Kinh, Bắc Kinh rất tốt.”
Cơm nước xong xuôi, Thẩm Cẩm Lý uống khá nhiều rượu. Bà ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ, Thẩm Lạc Giai tê dại nhìn bà.
Tư thế này quen thuộc quá, là khoảng thời gian hắn chuẩn bị đám cưới cho Triệu Hoan Dữ, hắn đã bắt gặp hình ảnh này rất nhiều lần. Ngoài cửa sổ không có gì cả, Triệu Hoan Dữ đang nhìn cái gì. Không biết lúc đó rốt cuộc bận rộn vì điều gì, mà cuối cùng cũng quên hỏi.
Tháng năm năm sau, Thẩm Lạc Giai đến thăm họ.
Ba ngôi mộ bên trong đều trống rỗng, bia đều do hắn khắc.
Dịch Thanh Nguy, Tống Dã Chi, Thẩm Hoan Dữ.
Thẩm Lạc Giai đến không nói chuyện, hắn biết rõ họ không ở bên cạnh mình, nói chuyện chắc chắn họ không nghe thấy. Hắn thường nằm ngây người, nằm bên cạnh tấm bia của Triệu Hoan Dữ. Vị trí trống bên cạnh cô vốn là để dành cho hắn, cuối cùng, một ngày nào đó khi được nằm cùng với ba người họ, hắn phải nằm cạnh cô, giống như bây giờ.
Lại quên mất, Triệu Hoan Dữ sau này đã tự đổi họ cho mình.
Họ Thẩm.
Đây là chuyện cuối cùng Thẩm Cẩm Lý nói ở nhà hàng.
Trên sổ hộ khẩu, trên chứng minh thư, trên giấy chứng tử, đều tên là Thẩm Hoan Dữ. Hoan Dữ nói với bà, đổi họ là được rồi, trở thành người nhà họ Thẩm thật sự, cả đời làm em gái của anh ấy.
Mỗi khi nghĩ đến đây, Thẩm Lạc Giai mới thật sự muốn cười.
Triệu Hoan Dữ, em trẻ con thật đấy.
Lúc Thẩm Lạc Giai đứng dậy rời đi đã là buổi tối.
Ngoảnh đầu nhìn lại họ, ba ngọn núi im lìm, tiễn một mình hắn đi.
Con đường trông thật dài, sao đi chưa được hai bước, đã vô thức đến cuối đường.