edit: nammogiuabanngay
---
Tạ Nhiên ngồi lẻ loi ở CDC(*) đợi chích vắc-xin phòng dại.
(*)Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa Dịch bệnh
Tạ Thanh Ký vừa về tới nhà, Vương Tuyết Tân đã gọi điện thoại qua.
"Sao mày lại tặng cho thằng bé con mèo hoang, bây giờ nó đang ở thời kỳ quan trọng, làm gì có sức nuôi mèo chứ?" Vương Tuyết Tân quay đầu lại nhìn, Tạ Thanh Ký đang tắm rửa cho mèo con, Tạ Thiền đang bàn bạc với cậu đặt tên gì cho mèo con, chỉ đành hạ giọng nói, "Mày hỏi bạn bè coi có ai muốn nuôi mèo không, mẹ nói này mẹ không nuôi nổi đâu nhá, hầu hạ ba đứa bây đã đủ lắm rồi."
Tạ Nhiên hoàn toàn không để bụng tới những lời uy h**p và dọa dẫm của Vương Tuyết Tân, thầm nghĩ đừng có mà đùa, kiếp trước mẹ hắn nuông chiều con mèo này nhất, ngày nào cũng nấu gan gà trộn cơm cho nó ăn. Có lần hắn dùng mũi chân nghịch với mèo ta, bị Vương Tuyết Tân nhìn thấy còn bị ăn mắng một trận.
Trong hai tuần tiếp theo, địa vị của con mèo này trong nhà liên tục thăng cấp với xu thế không thể đỡ được, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp và vượt qua Tạ Nhiên.
"Từ hồi còn nhỏ em ấy đã thích mèo rồi, lúc trước dì Vương ở cách vách nuôi một con mèo, em ấy ham tới nỗi ngày nào tan học cũng đi ngang qua ngó đầu vào xem thử, bây giờ đã mười tám tuổi rồi mẹ còn không đáp ứng mong muốn của em ấy sao? Mẹ đưa điện thoại cho Tạ Thiền đi, con có chuyện muốn hỏi chị ấy."
Tạ Thiền cũng đang muốn hỏi Tạ Nhiên về thái độ thù địch khó hiểu của Tạ Thanh Ký với bạn trai mình, nhận điện thoại thì ra ngoài nghe.
"Nhiên Nhiên, Tiểu Tạ hôm nay làm sao thế? Hình như em ấy không thích Tư Bác lắm. Hơn nữa dạo trước em ấy hay dò hỏi chuyện của chị với Tư Bác, lúc nào cũng muốn nói lại thôi."
"Không thể nào, chị đừng nghĩ nhiều." Tạ Nhiên nói qua loa, sau đó hỏi ngược lại, "Hôm nay chị nói là ngày em với Tiểu Mã lái xe ra ngoại thành Tạ Thanh Ký kỳ lạ lắm hả?"
"Đúng vậy, mới sáng sớm mà cứ như phát điên lên, hỏi tụi chị coi em đi đâu, sao lại không ở nhà, cũng không chịu đến trường mà đòi ra biển cho bằng được, mẹ nói em với Tiểu Mã lái xe đến thành phố Lâm em ấy mới bình tĩnh lại... Này? Nhiên Nhiên? Sao không nói gì?"
Hầu kết của Tạ Nhiên chuyển động, giọng hắn khàn khàn bảo, "Biết rồi, em cúp trước nhé, chị đừng bảo với em ấy là em hỏi việc này sợ em ấy không vui."
Tạ Thiền vẫn muốn nói gì đó nhưng điện thoại đã cúp rồi, cô cứ cảm thấy hai anh em có chuyện giấu cô.
Cô ấy thở dài như thiếu nữ không biết vị ưu sầu, không biết tại sao dạo này hành động và lời nói của hai đứa em trai đều rất khó hiểu.
Cô và Tạ Nhiên lớn lên cùng nhau, trừ mẹ ra thì là người thân thiết nhất, sau này Vương Tuyết Tân sinh Tạ Thanh Ký, lúc ba mẹ ly hôn cậu chỉ mới hai tuổi, mẹ lại phải kiếm tiền nuôi gia đình, Tạ Thanh Ký có thể nói là một tay cô nuôi lớn.
Ba người họ là những người không thể thay thế trong lòng Tạ Thiền.
Tạ Nhiên tiêm ngừa xong thì bắt một chiếc xe taxi, bào tài xế chở hắn tới bờ biển, tài xế vừa nghe, bỗng dưng quay phắt đầu nhìn Tạ Nhiên, kinh ngạc nói, "Lại là cậu."
Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu, lúc này mới nhận ra thật trùng hợp, chiếc xe hắn đang ngồi lại là chiếc xe hắn ngồi ra biển vào ngày đầu tiên sau khi trùng sinh.
Tài xế cảnh giác hỏi, "Lần này mang tiền rồi chứ?"
Tạ Nhiên ngồi bên ghế phó lái cười cười, giơ tay bấm đồng hồ bấm giờ giúp bác tài.
"Mang rồi, tôi đã có thói quen ra ngoài đem theo tiền rồi, bác yên tâm, lần này chắc chắn sẽ trả cả tiền xe lần trước cho bác, đi thôi bác tài."
Bác tài cũng xúc động trước duyên phận giữa mình và Tạ Nhiên, lúc hắn xuống xe còn trả lại tiền thừa cho hắn.
Tạ Nhiên cũng giống những lần trước, cởi giày rồi đi chân trần trên bãi biển, nhặt mấy vỏ sò, ném từng cái một xuống biển.
Một khi sợ hãi trước cái chết, một khi có hy vọng vào cuộc sống, hắn không còn thôi thúc muốn nhảy xuống biển bằng bất cứ giá nào nữa. Tạ Nhiên không biết nhát gan là tốt hay xấu, nhưng nếu bây giờ bảo Tạ Nhiên đi tìm cái chết, có nói thế nào hắn cũng không dám nữa.
Nếu bước ngoặt trùng sinh của hắn là cái chết, vậy Tạ Thanh Ký là tại sao? Là hy sinh vì nhiệm vụ ư?
Tạ Nhiên hoàn toàn không dám nghĩ tới.
Điện thoại vang lên, Tạ Nhiên cúi đầu nhìn, là ảnh và tin nhắn do Tạ Thiền gửi tới.
Mèo con được tắm rửa sạch sẽ, có lẽ lúc lang thang bên ngoài chịu quá nhiều cực khổ, lông nó hiện ra vẻ vừa thô ráp vừa xỉn màu, nằm cuộn mình trong lòng bàn tay Tạ Thanh Ký, cái đuôi trọc quét qua chóp mũi có những chấm đen.
Tạ Nhiên nhớ đến dáng vẻ láu cá, ranh mãnh khi ăn của nó ở kiếp trước thì không khỏi bật cười.
Tạ Thiền nói họ đặt tên cho mèo con là Triệu Cao, chính Tạ Thanh Ký đã đặt tên cho nó.
Tạ Nhiên không trả lời mà tắt điện thoại đi.
Thực ra, cái tên "Triệu Cao" này đã được Tạ Nhiên đặt ở kiếp trước.
Lúc đó hắn ác ý, cố tình lật ngược con mèo lại cho Tạ Thanh Ký xem hai viên bi của nó, nói khứa mèo này sớm muộn gì cũng bị triệt sản, không bằng đặt cho nó một cái tên của thái giám, chủ nhân là tiểu hòa thượng, mèo là tiểu thái giám, rất xứng đôi.
Kiếp trước, ngày mà Tạ Thanh Ký tròn mười tám tuổi, Tạ Nhiên ở lại cửa tiệm tới đêm muộn mới rời đi, một là trong lòng sợ Tạ Thanh Ký không muốn gặp mình, hai là nghĩ tới đây là sinh nhật mười tám tuổi của em trai, là lần duy nhất trong đời, hắn không thể bỏ qua, hơn nữa hai người có thêm quan hệ này nữa.
Tạ Nhiên gần như đang âm thầm mong chờ điều gì đó, hắn không chuẩn bị quà sinh nhật gì, bởi vì hai tiếng trước, hắn vẫn không định về nhà, không kiếm chuyện trước mặt Tạ Thanh Ký.
Thế nhưng hắn vừa nghĩ đến "Đây là sinh nhật mười tám tuổi của người yêu mình" thì hắn như trở về năm mười tám tuổi, cái hồi còn không vướng bận như hiện tại.
Máu khắp người hắn như sôi trào, đầu óc cũng trở nên nóng lên.
Lúc đó Tạ Nhiên nghĩ rằng, cho dù chỉ đích thân nói câu sinh nhật vui vẻ với em trai là tốt lắm rồi.
Để tranh thủ về nhà trước mười hai giờ, hắn đã đi đường tắt, lúc hắn vội vàng đi ngang cây hòe kia thì chợt nghe thấy tiếng mèo kêu yếu ớt.
Hắn dừng bước lại, ánh mắt nhìn về phía cống nước bên kia.
Khi chỉ còn mười phút nữa là tới mười hai giờ, Tạ Thanh Ký mười tám tuổi đang ngồi trước cửa sổ, trước mặt cậu là sách phụ đạo, đề thi, còn có một lọ mực nước.
Dưới tấm lót bàn trong suốt còn ép rất nhiều tờ đề giống hệt nhau, hơn nữa đều đã được làm qua. Đây chính là đề thi phân ban lớp 12 mà Tạ Thanh đã từng làm— kỳ thi đã trở thành bước ngoặt trong cuộc đời cậu.
Vốn lần thất bại đó không khiến Tạ Thanh Ký để tâm, cậu nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng. Nhưng từ sau buổi lễ động viên thi đại học kia, cậu luôn nhớ đến năm vạn tiền mặt bay lả tả khắp trời, từng quả táo lăn lốc, tiếng rít của hiệu trưởng thông qua mi-crô truyền tới mọi ngóc ngách trong trường và cả Tạ Nhiên đứng trên hành lang tầng hai nhìn cậu với ánh mắt phiền muộn.
Tạ Thanh Ký nhìn chằm chằm đề thi phân ban cậu làm đi làm lại tới thuộc lòng, luôn hồi tưởng lại kỳ thi khiến cậu trở mặt, mãi mãi không thể hàn gắn với Tạ Nhiên.
Bỗng nhiên, bên tai cậu truyền đến tiếng động nhỏ sau đó cửa sổ bên cạnh bị mở ra, đầu tiên là một cánh tay duỗi vào, trong tay còn có một thứ gì đó, cơ thể mềm mại kia phập phồng.
Tạ Thanh Ký sửng sốt.
Thì ra đó là một chú mèo con nhem nhuốc.
Gương mặt Tạ Nhiên xuất hiện từ sau cửa sổ, ánh mắt của Tạ Thanh Ký di chuyển từ mèo con sang mặt hắn, trên mặt vẫn còn vẻ ngạc nhiên và vui mừng không kịp che giấu lúc nhìn mèo con, lúc cậu dùng biểu cảm không giấu kịp này nhìn Tạ Nhiên như thể cậu đang cười với hắn vậy.
Tạ Nhiên thoáng cái trở nên vui vẻ, hiếm khi tỏ ra yếu thế nói, "Tiểu Tạ sinh nhật vui vẻ, anh vẫn đến kịp chứ? Đừng cau có với anh nữa, ngày sinh nhật không được đòi đánh đòi giết đâu, đưa tay đây."
Tạ Thanh Ký không nhúc nhích.
Tạ Nhiên tựa vào cửa sổ nhướng mày, hăm hở nói, "Đưa tay đây nào, vui tới mức ngu người rồi hả?"
Tạ Thanh Ký ngớ ra một hồi, ánh mắt cậu rời khỏi gương mặt Tạ Nhiên, nhìn chằm chằm vào bài thi phân ban mà cậu đã làm hết lần này đến lần khác.
Cửa sổ đang mở, gió thổi vào, thổi bay bài thi và sách của Tạ Thanh Ký, hình như cậu ngửi được mùi của Tạ Nhiên, mùi lẫn giữa mùi thuốc và mùi hương đặc trưng trên người Tạ Nhiên.
Trên người Tạ Nhiên có mùi hương, Tạ Thanh Ký nói không rõ nó là mùi gì, cũng không nhớ mình đã ngửi thấy mùi này từ lúc nào.
Cậu không biết có nên nhận lấy mèo con, nên giơ tay ra hay không, tựa như không biết nên làm theo h*m m**n cá nhân hay nên tuân theo luân lý.
Tạ Nhiên không dám làm bừa, hắn ngắm chuẩn rồi mới nhẹ nhàng ném mèo con lên người Tạ Thanh Ký, giọng điệu chẳng mấy để tâm nói, "Mèo anh nhặt về làm quà sinh nhật mười tám tuổi cho em đấy, có muốn hay không thì tùy, không muốn thì vứt đi, dù sao cũng nhặt từ cống nước bẩn lên, hầy, chẳng ai thương cả."
Hắn quan sát phản ứng của Tạ Thanh Ký, khuôn mặt vốn luôn kiêu ngạo, không khuất phục ai của hắn lúc nhìn về phía em trai bỗng nhiên lại mang theo mấy phần mong đợi và lấy lòng.
Mèo con nọ bị ném như vậy thì hậm hực cong lưng, bất mãn khàn giọng kêu mấy tiếng, nghe rất đáng thương, Tạ Thanh Ký vô thức giơ tay, xoa đầu an ủi cái đầu xù lông của nó.
Tạ Nhiên bật cười thành tiếng, hắn biết Tạ Thanh Ký không cách nào từ chối mà!
"Tạ Nhiên? Có phải thằng khốn Tạ Nhiên đang nói chuyện không? Tạ Nhiên, mày còn biết đường về nhà!"
Tiếng chửi mắng đầy tức giận của Vương Tuyết Tân vang lên.
"Tiêu rồi sao mẹ còn chưa ngủ, anh phải đi đây, Tiểu Tạ em đừng giận anh nữa, sinh nhật vui vẻ nhé."
Tạ Nhiên biến sắc, nhân lúc Vương Tuyết Tân chưa kịp qua đây hắn đóng cửa chuồn mất, đến và đi như một cơn gió.
Tạ Thanh Ký ôm mèo con, chẳng nói một lời mà ngồi đó.
Con mèo sau này được đặt tên là "Triệu Cao" lúc bấy giờ đang nằm trong tay Tạ Thanh Ký, cảm giác mềm mại khiến cậu không khỏi nghĩ đến đêm đó, khi máu thịt hòa vào nhau và cả những cái đụng chạm không thể khước từ từ Tạ Nhiên.
Từ đó Triệu Cao ghi thù Tạ Nhiên, lấy việc tập kích mắt cá chân hắn làm mục tiêu cả đời, thi thoảng lại nhắm chuẩn cơ hội ra tay, đến tận ngày Tạ Nhiên chết, hai sinh vật từ trước đến nay luôn bất hòa mới tạm thời đình chiến, cũng là lần hòa bình cuối cùng.
Tạ Nhiên ngồi trên bãi cát, ngẩn người nhìn những cơn sóng nhấp nhô, không khỏi xấu xa nghĩ thầm, Tạ Thanh Ký có biết tiểu tay sai trung thành "Triệu Cao" của cậu đã phản bội cậu, thân thiết với mình vào ngày mình chết hay không?
Tạ Nhiên nghĩ bông đùa, nhưng bản thân lại cười không nổi, khóe môi hắn nhếch lên một cách rất miễn cưỡng, giống như chiếc xe buýt sắp cạn dầu, ì ạch lao về trước mấy mét rồi triệt để chết máy.
Ở buổi lễ động viên thi đại học của kiếp này, lúc Tạ Thanh Ký lên sân khấu phát biểu với tư cách học sinh đứng đầu cậu nghĩ gì? Lúc nhìn hắn chào hỏi với Lão Nhậm thì cậu đang nghĩ gì?
Ban nãy, lúc Tạ Nhiên trâng tráo bảo cậu thử hẹn hò với người khác, buông xuống tất cả nhìn về phía trước, Tạ Thanh Ký đang nghĩ gì?
Hắn tự cho là mình đúng, gắng gượng duy trì hình tượng một người anh trai tốt trong mắt Tạ Thanh Ký, nhưng với Tạ Thanh Ký lại chẳng là gì hết.
Liệu Tạ Thanh Ký có biết Tạ Nhiên hiện tại là Tạ Nhiên nào không?
Hắn thở dài, sờ vào chuỗi tràng hạt trên cổ tay, lấy điện thoại trong túi ra.
Trong hộp thư vẫn còn một tin nhắn chưa đọc, là tin nhắn Tạ Nhiên nhận được vào "ngày tận thế" trong truyền thuyết, khi đó hắn không mở ra xem, bởi vì hắn biết do ai gửi, kiếp trước hắn cũng nhận được một tin nhắn giống hệt vậy.
Kiếp trước, Tạ Nhiên đọc xong tin nhắn này thì không trả lời mà xóa thẳng tay, thậm chí về sau, hắn còn cố tình đổi thẻ sim điện thoại; Tạ Nhiên của kiếp trước làm tất cả những gì một người em trai tốt nên làm: lén lút điều tra, thuê người theo dõi, nói bóng nói gió nhắc nhở, có một dạo vì thế mà quan hệ giữa hắn và Tạ Thiền bắt đầu trở nên khó xử, thậm chí còn đóng băng.
Hắn chưa từng làm việc gì có lỗi với Tạ Thiền, hắn không lừa dối Tạ Thiền, càng không lừa dối Tạ Thanh Ký, hắn chỉ làm hết việc nên làm, yên lòng giao chị gái ra; tình yêu hắn dành cho Tạ Thanh Ký cũng không phải vì ai khác.
Nhưng cuối cùng Tạ Thiền vẫn chết, tất cả những gì hắn làm không đổi được cuộc đời bình an hạnh phúc của chị gái.
Bây giờ ngay cả Tạ Thanh Ký cũng hiểu lầm hắn, thậm chí Tạ Nhiên còn không biết Tạ Thanh Ký biết được những gì, làm sao biết được?
Kiếp trước, sau khi hắn nhận được tin nhắn này thì chưa từng liên lạc riêng với Đường Tư Bác nữa.
Điện thoại xoay mấy vòng trong tay hắn, tóc Tạ Nhiên bị gió thổi rối, hắn cuốn chặt quần áo, bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng quyết định dũng cảm đối mặt.
Nếu Tiểu Mã đã có thể sống tiếp, tức là vận mệnh không phải đã được định trước, thế thì chỉ cần hắn không ở bên Tạ Thanh Ký, vận mệnh của mẹ có lẽ cũng có thể thay đổi.
Vận mệnh của Tạ Thiền chắc chắn cũng có thể.
Kiếp này, Tạ Nhiên đã đưa ra quyết định hoàn toàn khác, hắn giơ tay gõ chữ trên điện thoại.
"Được, khi nào?"
Tin nhắn bị ngó lơ gần một tháng cuối cùng cũng được trả lời, khoảnh khắc gửi đi, sự lo lắng trong lòng Tạ Nhiên bỗng nhiên được vỗ về.
Tạ Nhiên khóa màn hình, không nhịn được nhìn lại lần nữa.
Tin nhắn đến từ số lạ không được lưu trong danh bạ viết, "Chào cậu Tạ Nhiên, tôi là Đường Tư Bác, có lẽ cậu không còn nhớ tôi nữa, xin lỗi vì đã đường đột làm phiền cậu vào lúc đặc thù như thế này, cậu có thời gian rảnh để gặp mặt không? Tôi có đồ muốn trả cho cậu, mong được trả lời."
---
Editor: gì chứ tôi thấy chương nào cũng dàiiiii