edit: nammogiuabanngay
---
Tạ Nhiên đang ngồi trong tiệm cà phê, người hắn đợi vì kẹt xe nên đến muộn.
Lần thứ ba phục vụ hỏi Tạ Nhiên có muốn thêm nước không Đường Tư Bác mới vội vã đẩy cửa chạy vào.
Anh ta lau mồ hôi trên trán, không hỏi tại sao qua một tháng rồi Tạ Nhiên mới trả lời tin nhắn, cũng không hỏi sao Tạ Nhiên lại nói họ không quen trước mặt người nhà.
Hai người ngồi đối diện nhau không biết nói gì, Đường Tư Bác nhìn Tạ Nhiên mấy cái, hắng giọng, đang định nói gì đó thì bị Tạ Nhiên lạnh lùng cắt ngang, hắn hỏi thẳng, "Sao anh biết chị tôi?"
Đường Tư Bác sững sờ, vội vàng giải thích.
"Tôi với chị cậu học chung trường đại học, biết nhau qua một buổi họp mặt, lúc em ấy sắp tốt nghiệp chúng tôi mới vừa ở bên nhau... Lần đầu tiên gặp nhau tôi đã thích em ấy rồi." Đường Tư Bác nhìn nét mặt Tạ Nhiên lạnh xuống, vội vã bổ sung, "Tôi, tôi không biết em ấy là chị gái cậu, lần trước cùng cô ấy về nhà ăn cơm tôi mới biết hai người là người nhà."
Nhưng Đường Tư Bác không thể phủ nhận, lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Thiền, anh ta thật sự đã liên tưởng đến hình bóng đã sớm phai nhòa trong tâm trí mình.
Lúc anh ta lên cấp ba thành tích học tập không tốt lắm, lúc ấy gia đình làm bất động sản nên bỗng nhiên trở nên giàu có, ba anh ta bắt đầu biếu quà cho giáo viên, sau khi bị bạn học biết thì họ dần xa lánh anh ta.
Đường Tư Bác hồi học lớp mười hai là người có nhiều tiền tiêu vặt nhất, vóc dáng cao nhất lớp, nhưng ngày nào cũng cúi đầu, rụt vai khi bước đi. Anh ta đeo một cặp kính dày như đít chai, lúc nào cũng ôm khư khư một cuốn tập cúi đầu tô tô vẽ vẽ, làm như đang rất bận rộn, lấy nó để che giấu sự thật đáng xấu hổ rằng anh ta không có bạn bè.
Khi đó, Tạ Nhiên mới lớp mười một đã bắt đầu đi theo người khác thu phí bảo kê, bọn hắn nhắm trúng mục tiêu, chờ ở đoạn đường Đường Tư Bác chắc chắn phải đi qua. Đường Tư Bác tội nghiệp và cặp xách hàng hiệu của anh ta ngã ra đất, đề thi, sách ngoại khóa bên trong rơi tán loạn.
Những người khác cầm tiền đi mất, chỉ có Tạ Nhiên lưu lại, nhìn đống hỗn độn dưới đất, nghĩ đây là cướp của người có tri thức à, sao trong cặp lại nhiều sách thế.
Tạ Thiền và Tạ Thanh Ký đều thích đọc sách, Tạ Nhiên 'yêu ai yêu cả đường đi', rất tán thưởng những người thích đọc sách, nhưng nhà họ quá nghèo, đến cả thẻ mượn sách còn không nỡ làm, càng khỏi nói đến việc dùng tiền mua sách ngoại khóa.
Tạ Thanh Ký lần nào cũng chỉ có thể đến tiệm sách Tân Hoa đọc sách, sau đó dành tiền tiêu vặt mua cho Tạ Thiền cuốn sách mà cô thích.
Khi đó Tạ Nhiên chỉ tức tối trách Đường Tư Bác, "Bọn tôi cướp của anh thì anh đánh lại đi chứ, không thấy sao, thấy anh dễ bị bắt nạt nên mới chọn anh làm mục tiêu đấy! Tay chân để làm cảnh chắc? Lại còn cao lớn như vậy!"
Đường Tư Bác xoa đầu gối bị đá sưng, tội nghiệp nói bỏ đi cho bớt chuyện, anh ta sợ sau khi ba mình biết lại cho rằng tiền có thể giải quyết vụ này, chạy đến trường "thuê" mấy người bạn cho mình.
Tạ Nhiên nghe vậy, nhìn Đường Tư Bác lại nghĩ đến Tạ Thiền.
Chị hắn là người như vậy, nhân nhượng cho khỏi phiền, chẳng bao giờ oán giận, dường như ai cũng có thể bắt nạt, nhưng lại khiến người khác không kìm được mà muốn quan tâm.
Vả lại người này có mấy phần giống với Tạ Thanh Ký, nhất là nửa dưới khuôn mặt.
Có điều là đôi mắt anh ta không đẹp bằng Tạ Thanh Ký, nói giống Tạ Thanh Ký, thà nói giống Tạ Văn Bân ba hắn thì đúng hơn, ánh mắt lúc nào cũng lảng tránh và nhu nhược như vậy.
Tạ Nhiên nổi lòng trắc ẩn, dưới sự can thiệp của hắn, không ai tới cướp Đường Tư Bác nữa.
Sau này, Tạ Nhiên không theo người ta thu phí bảo kê nữa, hắn tách khỏi đám côn đồ, có thêm thân phận là "kẻ đòi nợ", suốt ngày lang thang trên phố, thi thoảng lại bắt gặp Đường Tư Bác.
Hắn nhớ con người xui xẻo đáng thương, lại có mấy phần giống Tạ Thanh Ký này, giơ tay chào hỏi.
Đường Tư Bác trước giờ không có bạn bè vừa mừng vừa sợ, lúc thấy Tạ Nhiên cưỡi mô tô lao vụt qua người mình kéo theo một trận gió, dáng vẻ kiêu ngạo đó là thứ Đường Tư Bác chưa từng có, khiến anh ta cực kỳ hâm mộ.
Cho đến một lần gặp lại, Đường Tư Bác lấy hết dũng khí hỏi Tạ Nhiên: "Sao dạo này các cậu không tới cướp của tôi nữa?"
Tạ Nhiên sửng sốt, chiếc kẹo cao su đang thổi trong miệng không chịu nổi sức ép, vỡ "bụp" một tiếng.
Hắn nhìn Đường Tư Bác như nhìn một thằng thần kinh, thầm nghĩ người này học nhiều quá chập mạch rồi chắc.
Tạ Nhiên đánh giá anh ta từ trên xuống dưới, tự lẩm bẩm, "Tôi đã bảo với họ cướp bóc cũng phải chọn người, đừng cướp của người tố chất tâm lý kém, ông nội nó chứ, bị đeo bám mẹ rồi, gì nhỉ, tôi phải đi đón em trai tan học, học sinh tiểu học bây giờ tan sớm lắm... Tạm biệt!"
Đường Tư Bác vội vàng hỏi, "Vậy chúng ta có tính là quen biết chưa? Chúng ta có tính là bạn bè không?"
Tạ Nhiên đang chạy trẹo chân một cái, không thèm trả lời mà chạy nhanh hơn nữa, chớp mắt, hắn đã phóng xe chạy hơn cây số.
Từ đó, hắn thường xuyên thấy Đường Tư Bác lởn vởn trước mặt mình, có điều anh ta cũng không đến quấy rầy, thấy Tạ Nhiên thì ngại ngùng cười với hắn.
Tạ Nhiên không để tâm lắm, hai người vốn đã không phải cùng một loại người.
Sau này Đường Tư Bác tốt nghiệp cấp ba, thi vào trường đại học ở thành phố lân cận, suốt thời gian dài hai người không gặp nhau nữa.
Lần kế tiếp họ gặp mặt là Tạ Nhiên tốt nghiệp, lúc chụp ảnh tốt nghiệp, mọi người tụ tập lại viết lưu bút, chụp ảnh lưu niệm, một người cầm máy ảnh dè dặt tiến lại gần, hỏi Tạ Nhiên có thể chụp chung với mình một tấm không.
Tạ Nhiên giật cả mình, quay đầu lại nhìn thì thấy Đừng Tư Bác, anh ta bỏ kính xuống thì cứ như lột xác vậy.
Khi đó hắn đã quên mất tên mọt sách này lâu rồi, ấn tượng duy nhất là nửa dưới khuôn mặt rất giống em trai hắn, tính cách giống chị hắn.
Hắn không tiện hỏi thẳng anh tên gì? Chỉ đành phải qua quýt nói, "Ồ, là anh à, tôi nhớ anh, anh tên... tên... ha ha lâu rồi không gặp! Chụp ảnh chung hả? Được thôi, chụp thì chụp! Có điều sao anh cũng ở đây thế, ở lại lớp à?"
Đường Tư Bác cười ngượng, hai người khoác vai nhau chụp chung một tấm ảnh.
Anh ta cẩn thận khoác tay lên vai Tạ Nhiên, khoảnh khắc ấn nút chụp mặt mặt anh ta đỏ bừng, Tạ Nhiên nhìn chằm chằm d** tai đỏ bừng của anh ta, một ý nghĩ kỳ lạ bỗng lướt qua, đừng bảo là cái tên mọt sách hắn quên tên này vẫn luôn yêu thầm hắn đấy nhá.
Tấm ảnh chụp chung này không thể cho anh ta được!
"Anh rửa ảnh nhớ đưa tôi đấy, tôi không quen để ảnh mình ở chỗ người khác!"
Đường Tư Bác bỗng nhiên đỏ mặt, lắp bắp nói, "Được, nhất định.. nhất định sẽ đưa cậu."
Tạ Nhiên nhìn anh ta với vẻ nghi ngờ, tự nhủ phải tìm cơ hội lấy lại mấy tấm ảnh, không thì bây giờ trực tiếp lấy cuộn phim đi ngay! Nếu không được nữa thì đập hỏng máy ảnh rồi đền anh ta cái mới, không thể để mấy tấm ảnh đẹp ở chỗ anh ta được!
Tên ác bá này bắt đầu hối hận vì đã đồng ý yêu cầu chụp chung của Đường Tư Bác, hắn còn chưa kịp ra tay đập nát máy ảnh, Đường Tư Bác đã trịnh trọng ôm máy ảnh vào lòng, nghiêm túc nói với Tạ Nhiên, "Tạm biệt nhé Tạ Nhiên, cảm ơn vì cậu đã từng giúp tôi."
Không đợi Tạ Nhiên trả lời, Đường Tư Bác đã quay người đi mất, thoạt nhìn có chút nhẹ nhõm.
Tạ Nhiên ngơ ngác đứng ở đó, hiển nhiên là không hiểu đã xảy ra chuyện gì, thầm nghĩ hắn giúp anh ta cái gì chứ?
Vừa rồi chắc hiểu lầm thôi nhỉ, Đường Tư Bác hình như đâu có vẻ thích hắn, thích một người là sao có thể rụt rè như vậy? Tạ Nhiên hắn nếu thích một người, bất luận đối phương là ai, nam hay nữ, hắn nhất định sẽ thẳng thắn nói ra!
Ở bên cạnh người mình thích không phải là một chuyện rất hiển nhiên sao?
Nhưng Tạ Nhiên không bao giờ để tâm tới những chuyện này.
Hắn rời khỏi trường, hăm hở cưỡi trên con mô tô, nghĩ tới khoản thu nhập tăng vọt gần đây của mình, thầm nghĩ ngày tốt đẹp cuối cùng cũng tới nhà họ, hắn muốn tiêu tiền cho gia đình, muốn mua cả một phòng toàn sách cho Tạ Thiền và Tạ Thanh Ký, đưa tiền cho Vương Tuyết Tân bảo bà tới tiệm làm tóc mắc nhất uốn tóc.
Chiếc mô tô phóng đi, hai người hai ngả, một người đi về hướng bắc, một người đi về hướng nam, sau này gặp lại thì thân phận đã là "anh rể" và "cậu em vợ".
Đường Tư Bác nhắn tin nói có đồ muốn trả lại cho hắn, lúc này Tạ Nhiên bỗng nhiên biết anh ta muốn trả lại thứ gì cho mình rồi.
–-Thứ anh ta muốn trả, là bức ảnh đã phủ bụi nhiều năm trời bị Tạ Nhiên bỏ lỡ.
Tấm ảnh này cuối cùng không biết thế nào mà rơi vào tay Tạ Thiền, trở thành một bi kịch mà không ai có thể chịu đựng.
Chỉ thấy Đường Tư Bác cầm cặp công văn đang đặt ở bên cạnh lên, đang định nói chuyện thì thấy tay Tạ Nhiên bỗng nhiên run lên. Ngực hắn không ngừng phập phồng, như đột nhiên bị k*ch th*ch, tay hắn theo phản xạ lần điếu thuốc, không màng đến đang ở trong tiệm, châm thuốc rồi vội vàng đi ra ngoài.
Tạ Nhiên hít một hơi thật sâu, mở cửa bước vội ra ngoài.
Đường Tư Bác ngơ ngác nhìn bóng lưng Tạ Nhiên đứng bên đường qua cửa kính. Rõ ràng hắn mặc đồ rất dày nhưng toàn thân vẫn run rẩy, ngón tay kẹp điếu thuốc không vững, mắt đỏ hoe, gần như sắp cắn đứt đầu lọc thuốc lá.
Anh ta không biết mình nói sai cái gì, tại sao Tạ Nhiên lại phản ứng mạnh như vậy.
Sau khi hút liền ba điếu thuốc, cuối cùng Tạ Nhiên cũng bình tĩnh lại.
Hắn vào toilet rửa mặt, những lọn tóc ướt dính trên trán, cuối cùng cũng khiến hắn có chút vẻ chưa thành thục của tuổi hai lăm.
Tạ Nhiên vừa ngồi lại ghế đã hỏi một câu khiến Đường Tư Bác không biết trả lời thế nào.
"Anh là đồng tính à?"
Vấn đề này, kiếp trước Tạ Nhiên từng nói bóng nói gió hỏi Tạ Thiền, Tạ Thiền phủ nhận, nói Đường Tư Bác từng có bạn gái.
Về sau Tạ Nhiên vừa khuyên Tạ Thiền chia tay, vừa lén điều tra Đường Tư Bác, bám đuôi, thậm chí còn tìm người hack điện thoại Đường Tư Bác để xem ứng dụng và lịch sử trò chuyện của anh ta, nhưng người này rất trong sạch, toàn tâm toàn ý với Tạ Thiền.
Tạ Nhiên không moi được chút khuyết điểm nào của Đường Tư Bác.
Quan trọng hơn là, sau khi mẩu tin nhắn kia của Đường Tư Bác bị xóa đi, anh ta chưa từng liên hệ lại với hắn nữa.
Tạ Nhiên không thể nói với chị gái rằng có lẽ trước đây chồng của chị từng thích em, càng sợ phải chịu trách nhiệm vì đã phá hoại hôn nhân của chị gái, thời gian đó vì hắn không ngừng ám chỉ hai người chia tay, nói sẽ tìm người yêu mới cho cô, tới độ có một dạo quan hệ của hắn với Tạ Thiền gần như đóng băng.
Tuy đã xác nhận rằng Đường Tư Bác chưa từng khiến Tạ Thiền tổn thương, nhưng hôm nay hắn muốn lấy tư cách là em trai, chính miệng thay chị mình hỏi lại một lần.
"Anh là đồng tính à?"
Đường Tư Bác sè dặt nói, "... Tôi vốn tưởng là vậy, nhưng hình như là không phải, rất lâu trước kia tôi từng quen bạn trai, sau khi chia tay thì tôi chưa từng rung động với người đàn ông nào, cũng từng qua lại với phụ nữ, nhưng lúc theo đuổi chị cậu tôi vẫn độc thân."
"Từng lên giường chưa? Anh với người đàn ông trước đó ấy."
"Chưa từng!" Đường Tư Bác lúng túng thừa nhận, "Cảm giác không đúng lắm, ở bên nhau chưa tới ba ngày đã chia tay rồi, tôi chưa từng làm gì cả, cũng chưa từng lên giường với đàn ông, nguyên nhân chia tay là vì tôi nhận ra mình không cách nào thân mật quá mức với đàn ông, chỉ nắm tay thôi đã chịu không nổi chứ đừng nói tới lên giường."
Thảo nào, kiếp trước Tạ Nhiên tìm người điều tra, dùng tất cả biện pháp mà vẫn không tra ra xu hướng tính dục của Đường Tư Bác.
Tạ Nhiên thở phào nhẹ nhõm, hắn bỗng nhiên khó mà mở lời, nhưng vẫn kiên trì nói, "Anh ở bên chị tôi có phải vì..."
Đường Tư Bác hiểu ý của hắn, trở nên gượng gạo trong nháy mắt, vốn dĩ anh ta không muốn nói đến việc này, không ngờ Tạ Nhiên sẽ hỏi vậy, cảm giác giống như bị nhìn thấu vậy.
Hơi thở của anh ta rất gấp gáp.
"Tôi thừa nhận, lần đầu tiên nhìn thấy em ấy tôi liền nghĩ ngay tới cậu, nhưng không phải vì thế nên tôi mới theo đuổi em ấy! Tôi với chị cậu quen nhau một thời gian rồi mới đến với nhau, là từ bạn bè trở thành người yêu, trên người chị cậu không hề có bóng dáng của cậu, hai người hoàn toàn khác nhau."
Lúc nhắc tới Tạ Thiền, biểu cảm của Đường Tư Bác trở nên dịu dàng hơn chút, giống mỗi lần Tạ Văn Bân nhắc tới Vương Tuyết Tân, ánh mắt sẽ bất giác mang theo chút dịu dàng và yêu thương.
"Vậy chị tôi có biết chuyện anh là người song tính luyến ái(*) không?"
(*)Song tính luyến ái/ Bisexual là thuật ngữ chỉ những người có cảm xúc hoặc hấp dẫn t*nh d*c đối với cả hai giới (thường là nam và nữ).
Đường Tư Bác tỏ ra lảng tránh, hiển nhiên là vẫn chưa biết nên nói với Tạ Thiền thế nào, thậm chí ngay cả việc mình có phải song tính luyến ái không vẫn chưa dám thừa nhận.
Nét mặt Tạ Nhiên tối sầm, bỗng nhiên nhớ tới gì đó nên kiêng dè, không hỏi đến cùng nữa.
Hắn nghiêm túc cảnh cáo Đường Tư Bác, "Kiếp này anh đối xử tốt với chị ấy một chút, chị ấy mà có bất trắc gì tôi nhất định sẽ g**t ch*t anh."
Lời này nếu được thốt ra từ người khác sẽ khiến người nghe cảm thấy nực cười và trẻ con, nhưng Tạ Nhiên gằn từng chữ chắc như đinh đóng cột, khiến Đường Tư Bác gần như ngay lập tức đổ mồ hôi lạnh, hắn có thể nhận ra Tạ Nhiên đang rất nghiêm túc.
Anh ta bối rối nhìn Tạ Nhiên, vẫn không biết tại sao Tạ Nhiên và Tạ Thanh Ký lại có thái độ thù địch mãnh liệt với mình thế này, cứ như anh ta thực sự từng làm ra chuyện có lỗi với Tạ Thiền vậy.
Đường Tư Bác đưa một phong thư mỏng qua.
"Xin lỗi, khi đó là tôi..."
"Đừng nói nữa."
Tạ Nhiên ngắt lời anh ta, trực tiếp nhét phong thư vào trong túi, ngay cả ý định mở ra nhìn cũng không có, bởi vì hắn biết bên trong là thứ gì.
"Thật ra anh không cần hẹn gặp mặt riêng với tôi, trực tiếp thiêu hủy tấm ảnh là được."
Tạ Nhiên lạnh lùng nhìn anh ta.
Sắp tới tháng hai, bầu trời u ám như sắp có tuyết rơi, Đường Tư Bác lại bị câu hỏi dồn dập của Tạ Nhiên ép tới mức đổ mồ hôi nóng.
Anh ta bối rối lau mồ hôi trên trán, giải thích, "Trả đồ chỉ là cái cớ thôi, không giấu gì cậu, tấm ảnh này tôi quên mình đã để đâu từ lâu rồi, phải đến khi cậu đồng ý gặp mặt, tôi mới lục tung nhà, tìm thấy nó được kẹp trong một quyển sách đã lâu không đọc, bản sao lưu trong điện thoại cũng bị xóa lâu rồi. Thật ra hôm nay tôi tới đây chủ yếu là muốn xin cậu một chuyện, có thể đừng nhắc chuyện quá khứ giữa hai chúng ta cho chị cậu không..."
Đường Tư Bác khó xử cầu xin Tạ Nhiên, "Tôi sợ em ấy nghĩ nhiều, càng sợ em ấy buồn, tôi rất sợ sẽ mất đi em ấy, thật ra chị cậu rất nhạy cảm, tôi thật sự không phải vì cậu nên mới chọn em ấy đâu."
Từ ngày đụng mặt Tạ Nhiên khi về nhà với Tạ Thiền, anh ta luôn do dự có nên gặp riêng hắn một lần hay không, sự hèn nhát đã chiến thắng, anh ta sợ Tạ Nhiên sẽ nói gì đó khiến Tạ Thiền hiểu lầm, nên muốn xin Tạ Nhiên giữ bí mật.
Đường Tư Bác do dự thiếu quyết đoán, băn khoăn đến cùng, đêm đó, nhìn thấy trên tin tức ngập tràn tiêu đề "Tận thế", trong lúc kích động anh ta viện cái cớ sứt sẹo rằng muốn trả lại ảnh chụp, đột ngột hẹn gặp Tạ Nhiên.
Sau khi gửi xong tin nhắn anh ta lại hối hận, cảm thấy không phải lúc, quá bốc đồng, tiếc là có hối hận cũng không kịp nữa.
Nếu anh ta có thể biết trước, rằng tương lai có một người con gái như Tạ Thiền đang đợi mình, anh ta nhất định sẽ không chọn gặp em trai của cô trước.
"Chúng ta vốn đã chẳng có gì rồi." Tạ Nhiên lạnh giọng nhắc nhở.
Đường Tư Bác thở phào nhẹ nhõm, thật sự buông bỏ quá khứ, buông bỏ đoạn tình cảm chưa kịp nảy mầm đã bị đơn phương b*p ch*t.
Hai người một người đi về hướng bắc, một người đi về hướng nam, anh đi đường anh tôi đi đường tôi giống như ngày Tạ Nhiên tốt nghiệp cấp ba vậy.
Trên phố tấp nập người qua lại, sắp đến Tết rồi, người ra ngoài vào thời điểm này phần lớn là người yêu hoặc người nhà, chỉ có Tạ Nhiên lẻ loi một mình.
Hắn biết Đường Tư Bác thật lòng yêu Tạ Thiền, cũng chưa từng làm việc gì có lỗi với Tạ Thiền.
Bức ảnh gây ra đống bi kịch đã được hắn lấy lại, chỉ cần hắn không nói, kiếp này Tạ Thiền mãi mãi sẽ không được quá khứ được giấu kín này.
Ban nãy, lúc Đường Tư Bác đưa bức ảnh qua, cảm xúc của hắn đột nhiên bị mất kiểm soát, bởi vì hắn nhận ra hắn vốn có cơ hội thay đổi tất cả, nhưng lại bỏ lỡ chân tướng.
Là cái tính thích làm theo ý mình, cố chấp và kiêu ngạo của hắn hại chết chị gái, nếu như hắn không cho đấy là điều hiển nhiên, hễ kiếp trước hắn dám dũng cảm chịu trách nhiệm, trả lời tin nhắn của Đường Tư Bác, gặp anh ta, hắn sẽ lấy lại được bức ảnh, Tạ Thiền không nhìn thấy bức ảnh có lẽ đã không chết rồi.
Nhưng khi đó hắn chẳng biết gì cả, hắn không hiểu rõ con người Đường Tư Bác, hắn chỉ để tâm chị gái mình, chẳng lẽ hắn lại lén lút sau lưng chị gái, gặp riêng người anh rể có khả năng từng thích mình ư?
Liệu Tạ Thiền có tin hắn không?
Vẻ mặt Tạ Nhiên mơ màng, vốn muốn quay lại nhà trọ, nhưng khi xuống xe hắn mới nhận ra mình đã về nhà rồi.
Sắp đến Tết Nguyên đán, các đơn vị đã được nghỉ, Vương Tuyết Tân đang sắp xếp hàng tết trong nhà, Tạ Thiền và Tạ Thanh Ký đang chơi với mèo trong sân.
Tạ Thiền đang mặc áo lông, ngồi xổm trên sân.
"Về rồi hả Nhiên Nhiên, đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm thôi." Vương Tuyết Tân đang cầm một đĩa rau vào nhà, Tạ Thiền bế mèo con đã được tắm rửa sạch sẽ đi về phía hắn, sau lưng cô, Tạ Thanh Ký đứng thẳng dậy, trầm mặc nhìn chằm chằm Tạ Nhiên, biểu cảm đó như có lời muốn nói.
Khoảnh khắc đó, trong lòng Tạ Nhiên trăm mối ngổn ngang, trong mấy ngày nay hắn nghĩ ra vô số cách ứng phó, nên nói thật với Tạ Thanh Ký hay cứ vậy che giấu đến chết cũng không nhận? Trong lòng Tạ Nhiên vẫn chưa có đáp án.
Hắn không muốn bị Tạ Thanh Ký hiểu lầm, nhưng cũng không có dũng khí nói thẳng với cậu rằng hắn là Tạ Nhiên kia, là Tạ Nhiên đã khăng khăng làm theo ý mình để rồi thay đổi cuộc đời của em trai, khiến gia đình này tan vỡ.
Phong thư mỏng trong túi bỗng trở nên nặng nề, đè nặng lên cơ thể Tạ Nhiên như giỏ táo nặng trịch mấy năm trước, Tạ Nhiên nghĩ: Hắn không được giẫm lên vết xe đổ nữa, hắn muốn tất cả mọi người sống tiếp.
Hắn vô thức nhận lấy mèo con do Tạ Thiền đưa qua, Triệu Cao ngửi Tạ Nhiên mấy cái rồi mới ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay Tạ Nhiên, thỏa mãn khò khè mấy tiếng.
Tạ Nhiên kìm nén nỗi chua chát trong lòng, cố gắng nở nụ cười, giọng hắn không quá lớn cũng không quá nhỏ, đủ để Tạ Thanh Ký nghe rõ.
"Chị, em thấy tin nhắn chị gửi rồi, sao lại gọi con mèo này là Triệu Cao? Sao bọn chị lại đặt cho nó cái tên kỳ lạ vậy, ai đặt thế? Có phải em không Tiểu Tạ? Cái tên này nghe chướng tai quá."
Tạ Nhiên chọn làm kẻ đào ngũ một lần, thẳng thừng phủ nhận đoạn quá khứ ấy.
Hắn sẽ tìm cơ hội giải thích rõ cho Tạ Thanh Ký sau, nhưng tuyệt đối sẽ không thừa nhận sự thực rằng hắn cũng trùng sinh.
Bước chân của Tạ Thanh Ký khựng lại, hàng mi dài rũ xuống, không tiến thêm bước nào nữa.
Tạ Thiền ngẩng đầu, thấy nụ cười miễn cưỡng của Tạ Nhiên, còn chưa kịp nói gì đã cảm thấy mặt lạnh buốt, cô bỗng nhiên "Ồ" một tiếng, cười nói, "Mẹ, Nhiên Nhiên, Tiểu Tạ, mau nhìn đi, tuyết rơi rồi!"
Vương Tuyết Tân ở trong nhà cảm thán: "Tuyết rơi rồi, một năm mới cũng bắt đầu rồi!"