Chương 46: Đâm chồi
Edit: nammogiuabanngay
---
Tạ Thanh Ký mở một trang web ngay trước mặt Vương Tuyết Tân.
Trang web đó rất đơn giản, trước mắt chỉ cung cấp cho người dùng những chức năng cơ bản như hình ảnh, giới thiệu sản phẩm. Tạ Thanh Ký click vào thanh phụ ở bên cạnh, trên đó đã được phân loại dựa theo loại xe, khung giá cả, năm sản xuất.
Mà bản quyền sở hữu ở dưới cùng là Công ty TNHH Nhất Nguyên Phục Thuỷ của Tạ Nhiên.
Tạ Thanh Ký giải thích: "Em vẫn đang học làm sao để người dùng đăng ký và nhắn tin nội bộ, các anh có thể đăng xe có trong tay lên trước, như thế càng tiêu chuẩn hoá, nếu khách hàng muốn coi xe thì anh cứ đưa liên kết trang web này cho họ trước. Không phải anh có rất nhiều nhóm chat của mấy người bán xe cũ bản địa sao? Đợi sau này nhiều chức năng hơn có thể để họ đăng ký tài khoản, đưa nguồn xe lên, có điều là rất lâu nữa đấy, kỹ thuật của em không tốt lắm, phải từ từ nghiên cứu thêm, anh cứ dùng trước đi."
Vương Tuyết Tân há hốc miệng, "Con ở lì trong phòng suốt nửa tháng nay là để nghiên cứu cái này?"
Taj Thanh Ký gật đầu, sau đó lại nhìn về phía Tạ Nhiên nãy giờ vẫn luôn im lặng, bình tĩnh nói: "Em làm cho anh đó, anh thấy chưa?"
Ánh mắt cậu không chút gợn sóng, dùng giọng điệu bâng quơ nói về những vất vả, thức khuya tới nỗi đôi mắt chua xót, ngón tay cứng đờ của mình suốt nửa tháng qua.
Tạ Nhiên không hiếu kỳ lại gần ngâm cứu tâm huyết do chính tay Tạ Thanh Ký gõ từng dòng code xây dựng nên như Vương Tuyết Tân. Hắn chỉ không cách nào chịu nổi Tạ Thanh Ký cứ nhìn chằm chằm mình thế này.
Hắn bỗng đi ra ngoài mà chẳng nói gì, lục tìm thuốc lá mới nhận ra ban nãy hắn hút điếu cuối cùng rồi.
Từ khi trùng sinh đến nay, chứng nghiện thuốc lá của hắn chưa từng dữ dội như lúc này. Nếu lúc này không ra ngoài bình tĩnh một lát hoặc hút thuốc để di dời sự chú ý, Tạ Nhiên không chắc lý trí của mình có còn đủ để trói buộc hắn không bước qua ôm chặt lấy Tạ Thanh Ký hay không.
Tạ Nhiên đi mua thuốc lá ở tiệm tạp hóa trước cổng, hút hết ở bên ngoài xong mới vào. Vương Tuyết Tân vẫn đang chụp ảnh trang web và cả thành tích thi đại học của Tạ Thanh Ký đăng lên trang cá nhân khoe khoang.
Thái độ của Tạ Nhiên lại hoàn toàn trái ngược.
Trên mặt hắn không chút ngạc nhiên, ngược lại cả người hắn nhuốm đầy mùi thuốc lá và vẻ mệt mỏi, bất lực nói với Tạ Thanh Ký: "Tiểu Tạ, em ra đây một lát."
Tạ Thanh Ký đi ra ngoài.
"Em thật sự chỉ có thể thi được 620 thôi sao?" Tạ Nhiên nghiêm túc nhìn cậu.
Câu hỏi này của hắn rất khéo, hắn không để lộ chuyện mình biết thực lực của cậu, đồng thời cũng đảo ngược tình thế hỏi cậu tại sao điểm số lại như thế này.
Tạ Thanh Ký buồn bực cả lên.
"Vậy dựa trên thành tích hiện tại em tính học khoa học máy tính ở nội tỉnh sao?"
Đây chính là nguyên nhân khiến cậu buồn bực.
Thành phố này có hai trường đại học nổi tiếng, một là đại học khoa học chính trị đứng trong hạng top, trường còn lại xếp hạng thấp hơn một chút nhưng ngành khoa học máy tính rất ổn.
Thành phố này của họ dựa vào hai đại học này và danh lam thắng cảnh để thúc đẩy thu nhập.
Nếu dựa trên 650 điểm của kiếp trước thì có rất nhiều lựa chọn, nhưng kiếp này cậu tự tưởng bở, khống chế điểm thế nào lại được có 620, với số điểm này cậu còn không chắc mình có trúng tuyển hay không nữa.
"Đúng, cứ điền nguyện vọng trước rồi nói sau vậy, chắc chắn không đi Bắc Kinh được rồi... nói không chừng còn phải học lại, điểm số này thấp quá rồi."
Nói đến cuối chính cậu cũng bắt đầu hoang mang, chẳng lẽ thực sự phải học lại như kiếp trước sao?
Tạ Thanh Ký không sợ học lại lớp 12, dù sao cũng quay lại một lần nữa, thứ cậu dư dả nhất là thời gian, nhưng loại cảm giác bị vận mệnh trêu đùa như thế này khiến cậu thấy cực kỳ khó hiểu, dường như cậu và Tạ Nhiên có cẩn thận dự tính trước thế nào cũng không thể hoàn toàn khống chế mọi thứ.
Cơ hội trùng sinh không hề mang đến cho họ bất kỳ đãi ngộ nào khác với người thường, luôn đến một lúc nào đó sẽ phải trả một cái giá tương ứng.
Tạ Nhiên chợt cắt ngang sự lơ đãng của cậu, nghiêm túc nói: "Em thích khoa học máy tính không? Thích lập trình không? Ngày nào cũng ngồi trước máy tính gõ code, đây là chuyện em thích làm ư?"
Tạ Thanh Ký nghẹn họng.
Người trước mắt cậu nói đúng, cậu chẳng thích gì cả, hoàn toàn không biết sau này muốn làm gì, dường như việc viết code, tạo ra một trang web đơn giản, Tạ Thanh Ký không có mục tiêu trong cuộc sống hệt như nắm được một cọng rơm cứu mạng vậy.
Tạ Nhiên chưa từng dùng ánh mắt và ngữ khí nghiêm túc thế này khi thảo luận việc gì đó với cậu.
Trên người hắn phảng phất xuất hiện sự uy nghiêm của người anh và sự quan tâm em trai, có lẽ còn một chút tình ý riêng với người mình yêu nữa. Tạ Nhiên bực bội vò đầu, tiếp tục nói: "Dù là đến Bắc Kinh học vật lý hay ở lại đây học khoa học máy tính, trong hai thứ này có thứ nào là bản thân em thích không? Em không cần để tâm tới người khác, cũng không cần phải chịu trách nhiệm vì bất cứ ai."
Từ "người khác" này chỉ ai trong lòng hai người đều hiểu rõ.
"Hơn nữa, lần em em thật sự không biết chừng mực... không nói đến việc có thi vào Bắc Kinh không, ít nhất em cũng phải thi điểm cao một chút để có nhiều lựa chọn hơn chứ, 620 điểm là sao?"
Nét mặt của Tạ Nhiên cực kỳ khó coi.
Nghe thấy hai chữ "chừng mực" này, dây thần kinh mẫn cảm của Tạ Thanh Ký đột nhiên bị khiêu khích.
Kiếp trước cậu muốn học vật lý học lại bị Tạ Nhiên làm càn làm bậy dẫn đến việc chệch quỹ đạo cuộc đời, khó khăn lắm mới hạ quyết tâm học lại lớp 12, kết quả lại thi vào trường cảnh sát, không dễ gì mới thi được vào trường cảnh sát, vậy mà đến khi cậu lên năm hai đại học Tạ Nhiên lại đi liền một mạch nửa năm.
Cuộc đời sáu năm ngắn ngủi sau khi Tạ Thanh Ký trưởng thành dường như đều bị Tạ Nhiên kéo về phía trước, mỗi một quyết định quan trọng của cậu đều liên quan mật thiết đến Tạ Nhiên, bị cảm giác trách nhiệm khác xa người hình thường của hắn ảnh hưởng, chưa từng suy nghĩ đến việc bản thân thích gì, không có Tạ Nhiên cậu có thể làm gì.
Thậm chí ngay cả bạn bè cùng trang lứa Tạ Thanh Ký cũng có rất ít bởi vì anh trai cậu là xã hội đen, mà những người cùng trang lứa mà cậu tiếp xúc đều là cảnh sát dự bị trong tương lai.
Người duy nhất cậu có thể nói chuyện cũng chỉ có Lão Kiều của kiếp trước và Tề Minh của kiếp này.
Và cả tên khốn Tạ Nhiên đã hại cậu suốt hai kiếp nữa.
Chừng mực là gì? Không có ai hiểu rõ hơn cậu, kiếp trước cậu quá có chừng mực, cuối cùng đến người mình muốn bảo vệ cũng không bảo vệ được, tình cảm muốn giữ cũng không thể giữ lại.
Tạ Thanh Ký bỗng nhiên nói: "Anh tưởng em không biết thi đại học quan trọng với em đến mức nào sao?"
Tạ Nhiên nhất thời nghẹn lời, thi đại học với một người từng thất bại một lần như Tạ Thanh Ký mà nói có ý nghĩa như thế nào sao Tạ Nhiên không hiểu cho được.
Tạ Thanh Ký muốn đề tên bảng vàng vào kỳ thi đại học năm 2013 này hơn bất cứ ai, bù đắp tiếc nuối trong quá khứ.
"Đâu phải em cố ý thi được 620, em đâu muốn thi thấp vậy, em biết thi được điểm cao thì có nhiều lựa chọn, những thứ này em biết... chỉ là môn ngữ văn bị mất quá nhiều điểm."
"Nhưng anh đã từng cho em lựa chọn chưa Tạ Nhiên?" Tạ Thanh Ký lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt mang theo sự nguy hiểm bị kìm nén tới cực điểm, "Dù điểm của em đủ đến Bắc Kinh, em chọn ở lại đây liệu anh có đồng ý không?"
"Em thấy qua ngày hôm sau anh liền trói em đến Bắc Kinh, chỉ hận không thể để em khỏi về nữa, em học một kỳ ở đó quay lại còn có thể thấy anh không, anh tưởng em không hiểu anh sao Tạ Nhiên? Phải chi anh cho em cơ hội lựa chọn thì chuyện hôm nay đã không xảy ra, từ trước tới giờ lúc nào anh cũng một mình quyết định tất cả."
Tạ Thanh Ký đoán đúng rồi, đây là chuyện hắn có thể làm ra, thậm chí là chuyện đang nằm trong tính toán của hắn, nếu không hắn đã chẳng chuẩn bị tiền sẵn cho cậu chuẩn bị đưa cho cậu thông qua Vương Tuyết Tân, nhưng hắn lập tức chột dạ phản bác, "Không... sẽ không đâu."
Tạ Thanh Ký nhìn chằm chằm Tạ Nhiên, dường như đang phán đoán thật giả trong lời nói của hắn.
"Anh bắt đầu giống một người anh trai rồi."
Cậu có chút thất vọng, còn có thêm chút hoang mang không biết gì về tương lai.
Câu này khiến Tạ Nhiên nghẹn lời, bỗng nhiên trở nên khó chịu, lúc hắn nên giống một người anh trai lại không giống anh trai, đợi tới bây giờ lúc Tạ Thanh Ký cần hắn hắn lại giả dối bày cái vẻ anh em hoà thuận ra, trâng tráo nói với Tạ Thanh Ký rằng đừng chịu trách nhiệm vì bất cứ ai.
Tạ Nhiên chỉ thấy mình hèn hạ.
Khoảnh khắc ấy hắn cảm thấy khoảng thời gian này Tạ Thanh Ký thực sự bị hắn ép tới mức không còn cách nào khác.
Tạ Thanh Ký ngoảnh đầu nhìn vào trong nhà một cái, thấy Vương Tuyết Tân vẫn đang ngâm cứu trang web của cậu không rảnh để ý đến bên này, cậu đột nhiên hạ giọng hỏi Tạ Nhiên: "Anh muốn em thi vào trường ngoại tỉnh ư?"
Tạ Thanh Ký tiến lại gần mang theo cảm giác áp bức, hàng mi dài của cậu cụp xuống, nhìn Tạ Nhiên một cách chăm chú, hỏi lại lần nữa: "Anh muốn vậy sao?"
Đương nhiên không muốn.
Trong lòng Tạ Nhiên đưa ra một đáp án chân thực nhất.
Dáng vẻ anh em hòa thuận mà hai người giả bộ trước mặt người khác vì câu chất vấn vượt quá giới hạn của Tạ Thanh Ký mà chợt trở nên khó duy trì được nữa.
Tạ Thanh Ký mím môi, nhìn chằm chằm anh cậu, sau đó lại cười khẽ một tiếng.
Trong lòng Tạ Nhiên chợt lạnh, biết đây là dấu hiệu khi Tạ Thanh Ký nổi giận, không biết câu nào đã chọc giận đến cậu.
Chỉ nghe giây tiếp theo Tạ Thanh Ký nói thẳng: "Em không muốn học trường ngoại tỉnh, em cứ muốn ở lại đây, anh tưởng em vẫn nghe lời anh vẫn tin anh sao? Em phát hiện rồi Tạ Nhiên, gì mà xem em thành người khác, gì mà sau này sẽ học cách làm một người cha tốt người chồng tốt, gì mà không cần chịu trách nhiệm vì bất cứ ai mẹ nó toàn là lời nói nhảm, em thấy Tề Minh nói đúng rồi, sau này em không tin bất cứ lời nào của anh nữa."
"Anh coi thử xem có lời nào mình nói là thật không?"
"Gì, gì cơ? Tề Minh lại nói gì rồi, liên quan gì tới thằng oắt đấy? Sao chỗ nào cũng có cậu ta... tên lắm chuyện này."
Tạ Nhiên hoàn toàn mù mịt, nhưng Tạ Thanh Ký bây giờ chẳng khác nào quả bom nổ tung trong băng, dùng vẻ mặt và giọng điệu bình tĩnh nhất để nói ra những lời cay nghiệt nhất, mắng Tạ Nhiên chẳng khác gì mắng ba cậu vào hôm đó, hoàn toàn không cho đối phương cơ hội xen vào một câu.
Tạ Thanh Ký lại nhìn vào trong nhà một cái, Vương Tuyết Tân nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu cười hỏi: "Tạ Nhiên, đừng phê bình em con nữa, thằng bé thi đủ tốt rồi, hai đứa ăn trái cây không để mẹ đi gọt một đĩa, ăn táo không?"
"Không ăn!"
Hai anh em đồng thanh nói, Vương Tuyết Tân xụ mặt xuống, lẩm bẩm trong miệng.
Bà vừa đi, Tạ Thanh Ký càng không kiêng nể gì, Tạ Nhiên dựa vào bản năng phán đoán nguy hiểm nhiều năm, hắn cảnh giác lùi về sau, kéo giãn một khoảng cách an toàn với Tạ Thanh Ký.
Tạ Thanh Ký nhìn vào ánh mắt hắn, cảm giác như giây tiếp theo sắp phạm phải sai lầm.
"Hôm đó em nhìn thấy rồi."
Tạ Nhiên rối như tơ vò nhìn cậu.
Tạ Thanh Ký nghiến răng nói từng câu từng chữ: "Hai ngày anh đưa mẹ đi khám bệnh bạn gái anh đến tìm nhưng không gặp anh, chị ta lái xe đến, trong xe chị ta chở bạn gái mình, trong lúc hai người đợi anh thì hôn nhau, em nhìn thấy rồi."
"Vậy cách anh làm một đứa con ngoan là tìm một lesbian đến gạt mẹ sao?"
Tạ Nhiên: "..."
Tạ Thanh Ký tức tới nỗi giọng run run.
"Em biết anh muốn làm gì rồi mà chính anh vẫn chưa biết, hai chúng ta rốt cuộc ai không có chừng mực?"
Tạ Nhiên có lời chửi tục cực kỳ khó nghe muốn dành cho đồng đội heo Trương Chân Chân của mình, lúc này đã sắp bật ra khỏi miệng.
Nhưng hắn kìm nén rất lâu, không dám mắng người trước mặt 'bạn của phụ nữ', hơn nữa bây giờ Tạ Thanh Ký đang vừa ấm ức vừa nổi giận trừng mắt nhìn hắn, đôi mắt còn đỏ hoe.
——Sao Tạ Thanh Ký lại ấm ức thành bộ dáng này chứ.
Tạ Nhiên cắn răng chịu đựng, bất lực ngụy biện: "Con gái đều như vậy, không phải bọn họ thích nắm tay rủ nhau đi vệ sinh sao? Lúc ngồi trong xe đợi người hôn nhau một tí cũng rất bình..."
Tuy không tận mắt nhìn thấy, nhưng không khó để tưởng tượng Tạ Thanh Ký thấy cách Trương Chân Chân hôn bạn gái mình mới vỡ lẽ mình bị lừa, cách hôn của cô chắc chắn giống với cách hắn từng hôn Tạ Thanh Ký.
Tạ Nhiên không nói tiếp nổi nữa.
Tạ Thanh Ký dùng ánh mắt đỏ hoe nhìn hắn, dáng vẻ đó giống như giây tiếp theo cậu sẽ nhào tới cắn hắn, hoặc có lẽ sẽ ôm chặt lấy hắn, nhịp tim của Tạ Nhiên tăng nhanh, cảm giác như có một trăm con thỏ mang tên Tạ Thanh Ký đang nhảy nhót trong lồng ngực hắn.
Khoảnh khắc ấy Tạ Nhiên nghĩ, cái đồ Trương Chân Chân này, hắn phải mua một cái túi tặng cô ấy.
Bà Vương Tuyết Tân cuối cùng cũng nâng cấp đĩa trái cây đã duy trì hơn chục năm, chỉ đành vĩnh viễn loại bỏ quả táo dưới sự phản đột kịch liệt của hai anh em, bà bưng dĩa trái cây lẩm bẩm bước qua phía này.
"Chuyện gì thế không biết, hồi nhỏ hai đứa đều thích ăn táo lắm mà, sao lớn rồi thì cùng nhau thay đổi khẩu vị thế. Quả nhiên dù là thứ gì vẫn là hồi còn nhỏ dễ thương nhất, qua đây ăn đi!"
Hai người nhanh chóng tách nhau ra.
Khoảnh khắc này Tạ Nhiên chỉ cảm thấy vận mệnh thật thần kỳ, kiếp trước Vương Tuyết Tân sẽ không hỏi vấn đề này, bà biết tại sao Tạ Nhiên không ăn táo, nhưng kiếp này tất cả những chuyện đó chưa từng xảy ra, Vương Tuyết Tân khó mà hiểu nổi tại sao khẩu vị của họ đột nhiên lại thay đổi.
Trong lòng hắn như có một lỗ hổng, tình yêu dành cho em trai khắc sâu vào xương tủy gần như sắp trào ra, hắn không khỏi nghĩ: Hình như tất cả cũng không tồi tệ như hắn nghĩ?
Nghĩ đến việc Vương Tuyết Tân vẫn còn ở nhà, Tạ Thanh Ký không dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo nhưng đã mong đợi từ lâu với Tạ Nhiên. Cậu giống như một ngọn núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc nào, thi thoảng trào ra chút nham thạch nóng chảy rồi lại tự mình bình tĩnh lại, không biết ngày nào đó sức chịu đựng sẽ đạt tới hạn, khiến Tạ Nhiên thấp tha thấp thỏm.
"Tránh ra!"
Tạ Thanh Ký đang rất nóng nảy, hung hăng lườm Tạ Nhiên một cái, đẩy hắn ra, giận dỗi đi vào nhà.
Tạ Nhiên đơ ra trước sự hung hãn của cậu, theo phản xạ mà lùi sang một bên mấy bước, trong tâm trí hắn toàn là dáng vẻ vừa tủi thân vừa kiềm chế đến cực điểm, lườm hắn như trút giận của Tạ Thanh Ký.
Hắn thở phào một hơi kìm nén rung động trong tim, lúc chạm vào trán, hắn cảm nhận được hơi nóng trên mặt mình.
Tạ Nhiên không nhịn được khẽ chửi thề.
Lúc này chuông điện thoại bỗng vang lên, Tạ Nhiên cúi đầu nhìn thì thấy là Tiểu Mã. Tạ Nhiên không muốn nhận điện thoại của Tiểu Mã, điện thoại của ai hắn cũng không muốn nhận, chỉ muốn dừng lại ở giây phút này.
Mấy giây sau, Tạ Nhiên thở dài một hơi, bất đắc dĩ bắt điện thoại, bảo Tiểu Mã có gì thì nói thẳng.
"Anh Nhiên, bây giờ tâm trạng anh thế nào?" Mã Bối Bối ấp úng, giọng nói thấp thỏm không thôi.
"Vẫn không tệ, nhưng anh có dự cảm khả năng sắp không tốt rồi... cậu muốn nói gì?"
Tạ Nhiên cầm điện thoại quay đầu lại, Tiểu Mã ở đầu dây bên kia vẫn đang lải nhải không ngừng, dưới cái nắng chói chang của mùa hè, cảnh tượng này cũng giống như bất cứ mùa hè nào hắn đã từng trải qua.
Vương Tuyết Tân đang ngồi trong nhà ngồi trước quạt ăn trái cây, Tạ Thanh Ký ngồi bên cạnh bà, khuôn mặt cáu kỉnh nhìn điện thoại, hình như đang tra gì đó, Triệu Cao nằm bên chân hai người, lười biếng duỗi người.
— Chỉ thiếu mỗi Tạ Thiền thôi.
Thấy Tạ Nhiên nhìn hắn, Triệu Cao ngáp ngủ một cái rồi đứng dậy chạy đến bên chân Tạ Nhiên, thân mật mà cọ lên ống quần hắn, là cảnh chung sống hòa bình hiếm thấy ở kiếp trước.
— Dường như thực sự đang trở nên tốt hơn
"A lô? Này? Anh Nhiên, anh vẫn đang nghe chứ? Anh giận tới điên rồi hở?"
"Vẫn sống nhăn răng đây, bây giờ chẳng có chuyện gì quan trọng hơn chuyện em tôi học đại học, đợi tôi về công ty rồi nói tiếp."
Tạ Nhiên cúp điện thoại, vốn tưởng bản thân sẽ nổi điên, nhưng hắn chưa bao giờ bình tĩnh như lúc này, hắn đứng tại chỗ một chốc, lấy hết can đảm nói: "Tạ Thanh Ký, qua đây anh với mẹ giúp em nghiên cứu xem điền nguyện vọng thế nào, không được thì học lại như em nói vậy."
Vương Tuyết Tân vỗ bàn nói: "Mày điên rồi à? Em mày thi cao như vậy mày lại bắt em nó học lại?"
Tạ Nhiên ngồi xổm xuống ôm lấy Triệu Cao, đi về phía sô pha nơi mẹ với em trai đang ngồi trong nhà, thầm nghĩ: Chuyện của ngày mai để mai tính, ít nhất giờ khắc này hắn muốn tới gần Tạ Thanh Ký, cùng cậu gánh vác hậu quả của chuyện này.