Một Quả Táo - Mạnh Hoàn

Chương 47

Chương 47: Trùng sinh

edit: nammogiuabanngay

-----

Lúc Tạ Nhiên chạy tới công ty Tiểu Mã đang bận sứt đầu mẻ trán, không hiểu tại sao xảy ra chuyện lớn như vậy Tạ Nhiên vẫn còn tâm trạng ở nhà giúp em hắn điền nguyện vọng, em trai hắn không biết tiếng Trung chắc!

 

Tạ Nhiên ung dung tự tại, coi bộ tâm trạng rất tốt, hắn đi đôi dép lê đến công ty, miệng ngậm điếu thuốc nhưng không châm, hắn đặt trà sữa và đồ ngọt lên quầy lễ tân bảo nhân viên tự chia nhau.

 

Tiểu Mã vội vàng đẩy hắn vào phòng làm việc, kể lại tường tận chuyện hôm qua không tiện nói qua điện thoại một lượt.

 

Từ lúc hai người mở công ty tới nay trừ mấy tháng đầu không hiểu chuyện nên đi hơi chệch hướng ra, nửa năm tiếp theo có thể nói là phát triển thuận buồm xuôi gió, mấy ngày trước họ còn bán ra được một chiếc xe bị tai nạn.

 

Kết quả bây giờ chiếc xe đó xảy ra chuyện, con xe đó gặp trục trặc trên đường dẫn đến việc người mua gặp tai nạn, may là người không sao.

 

Bây giờ người mua muốn kiện họ làm giả báo cáo kiểm tra, yêu cầu công ty Tạ Nhiên ngoài việc bồi thường tổn thất chiếc xe và thanh toán viện phí còn phải trả tiền làm lỡ công việc và phí tổn thất tinh thần cho anh ta, tổng số tiền cộng lại gần ba trăm ngàn tệ.

 

Tạ Nhiên có chút ấn tượng với con xe này.

 

Nó không phải một chiếc xe gặp tai nạn theo nghĩa thông thường, tức là gặp tai nạn bị hư hỏng nghiêm trọng được đưa về xưởng sửa chữa rồi lại đưa ra thị trường, mà do chủ xe cũ đỗ xe bên đường, gặp ngay ngày bão lớn bị một cái cây bị gió quật xuống làm móp nóc xe.

 

Lúc Tạ Nhiên nhận xe từng đích thân qua đó xe tình trạng xe, con xe này là mẫu xe hot, hơn nữa xe vẫn đang trong tình trạng tốt, lúc thu hồi chỉ thay mới phần nóc xe, sau vài ngày đã được bán đi rồi.

 

Tạ Nhiên lật xem bản báo cáo bên cạnh, cầm điếu thuốc đang cắn trong miệng để dưới mũi ngửi cho đã ghiền.

 

Tiểu Mã lại gần tính châm thuốc cho hắn lại bị Tạ Nhiên ngăn lại.

 

"Anh không hút nữa, đang định cai thuốc."

 

Biểu cảm của Tiểu Mã hệt như gặp ma vậy.

 

Tạ Nhiên có chút đăm chiêu dán mắt vào thời thời gian mua vào và bán ra của chiếc xe, con xe này đầu tháng 5 mua vào, tu sửa hết nửa tháng, sau khi thông báo bán hàng được đưa ra vào cuối tháng 5, chừng 2 ngày đã được bán ra.

 

Tuy hắn ham tiền, cũng bán xe tai nạn, nhưng những chiếc xe có rủi ro cao, bị đâm đến mức không còn nhận ra hình dạng ban đầu hắn tuyệt đối không đụng vào, mỗi chiếc xe trước khi thu mua đều được kiểm tra đánh giá kỹ lưỡng, tình trạng của chiếc xe này còn lâu mới đến mức gây nguy hiểm khi lưu thông trên đường.

 

"Tiểu Mã, có phải mình bị lừa rồi không?"

 

Tiểu Mã sửng sốt, chưa hiểu Tạ Nhiên có ý gì.

 

"Cậu đi tra thử coi trước chúng ta con xe này từng qua tay ai chưa, sau đó tìm người tra coi người mua này với chủ xe ban đầu kia xem họ có biết nhau không."

 

Cái này không cần Tạ Nhiên nhiều lời, Tiểu Mã dùng kinh nghiệm lừa lọc gần chục năm của mình nhanh chóng hiểu ra, có lẽ cậu ta và Tạ Nhiên bị người ta cố ý dọa nạt rồi.

 

Mã Bối Bối xắn tay áo lên, để lộ cơ bắp rắn chắc và cánh tay toàn hình xăm, hung dữ nói: "Trông chúng ta có vẻ dễ bị bắt nạt như thế sao?"

 

Cậu ta mở toang cửa phòng làm việc ra, chỉ tay ra khu làm việc bên ngoài, phẫn nộ nói: "Trông chúng ra giống mấy kiểu công ty nhỏ lẻ không có chỗ chống lưng lắm sao?"

 

Nhân viên bên ngoài đều bị cậu ta làm giật mình, đồng loạt ngẩng đầu, run rẩy như chim cút khi thấy ông chủ thứ hai của họ đột nhiên nổi điên.

 

Cô gái trước quầy lễ tân đang uống trà sữa Tạ Nhiên mua, màn hình máy tính trước mặt đang chiếu phim còn chưa kịp thu nhỏ; một nhân viên khác thì kiêm nhiều việc, từ phụ trách việc sắp xếp nguồn xe, đến cục Giao thông làm thủ tục, phát tờ rơi, bởi vì dán tờ rơi quảng cáo ngoài phố nhiều tới mức bị quản lý đô thị đuổi theo cốc đầu; còn có một người hôm nay chạy việc bên ngoài.

 

Những người này đều được bên đại ca giới thiệu qua, họ đều là những người có kinh nghiệm trong nghề cướp bóc và quyết tâm sửa đổi như Tiểu Mã, bởi vì ít hình xăm hơn Tiểu Mã mà giành được vinh dự chạy việc bên ngoài.

 

– Ở bên ngoài chỉ cần cậu ta để lộ hình xăm là có thể tự nhiên đi ra đi vào các tiệm sửa xe, từ trước tới giờ không ai dám báo cái giá trên trời, đồng thời cũng có hiệu quả rất kỳ diệu trong việc mặc cả.

 

Tạ Nhiên trầm mặc trong phút chốc, không nói gì nhìn Tiểu Mã.

 

Nét mặt Tiểu Mã kiểu "mất mặt quá" đóng sầm cửa lại, lẩm bẩm: "... Gánh hát rong cũng cần thời gian mới trở thành tài năng xuất chúng trong ngành được chứ, anh Nhiên, sao anh không nói gì, em nói gì sai à?"

 

Tạ Nhiên nghĩ, vẫn là cái tên MÃ Bối Bối thi thoảng nói ra lời khác thường nói đúng.

 

"Anh đang nghĩ chúng ta có nên mở rộng quy mô của gánh hát rong này không..."

 

Thật ra doanh thu hiện tại của công ty đủ để duy trì hoạt động, hắn và Tiểu Mã cũng kiếm được tiền, vẫn có thể duy trì trạng thái này, không cần thiết phải mạo hiểm mở rộng quy mô.

 

Nhưng Tạ Nhiên là người biết rõ chuyện xảy ra trong mấy năm tới, kiếp trước, sau khi đại ca vào tù, chính Tạ Nhiên đã đứng lên dựa vào bản thân mà xoay chuyển tình thế, đưa theo đám đàn em như rắn mất đầu mở một khu giải trí, tìm ra một con đường khác để họ kiếm tiền.

 

Mà bây giờ Tạ Nhiên đã rút khỏi đó, cũng không có cách nào thay đổi "nghiệp" của đại ca, vậy sau khi hắn ta vào tù, Lão Kiều bạn hắn, tên gầy trước kia giới thiệu cho Tiểu Mã học nghề sửa xe, còn có những người tuy bây giờ không tiếp xúc nhiều nhưng kiếp trước đều từng giúp đỡ hắn, những người đó phải làm thế nào?

 

Nếu hắn muốn cùng những người này kiếm tiền thì đây là bước ắt không thể thiếu.

 

Tiểu Mã không để tâm, chỉ ngồi xuống trước mặt Tiểu Mã, "Em thì sao cũng được, dù sao em cũng theo anh."

 

Tạ Nhiên cười khanh khách, dùng máy tính mở một trang web cho cậu ta xem, gắng gượng kiềm chế vẻ đắc ý, khiêm tốn nói: "Sao nào, em trai anh làm cho anh đấy."

 

Hắn nhìn Tiểu Mã, đợi người ta khen em hắn.

 

Ai dè Tiểu Mã nhận chuột qua click mấy cái, càng nhìn càng há hốc mồm, tấm tắc khen ngợi: "Phải nói là có người thông minh nhỉ, sắp thi đại học tới nơi rồi còn có tâm trạng lập trang web, nhưng không phải chỉ là một cái QQ Zone(*) thôi sao? Em cũng làm được! Sao không có chức năng khác thế, cũng đâu thể bán đồ trên đó được."

 

(*)một dạng mạng xã hội cũ của Trung Quốc

 

Tạ Nhiên mất hứng giành lấy chuột, đá Tiểu Mã sang một bên. Hắn bênh người nhà hết mực,  hoàn toàn không muốn nghe bất cứ ai nói xấu Tạ Thanh Ký.

 

"Em ấy không có chút vốn hoạt động nào có thể làm tới bước này đã tốt lắm rồi, nếu thêm tiền em ấy sẽ làm tốt hơn nữa."

 

Tiểu Mã đột nhiên hiểu ra tại sao Tạ Nhiên lại rối rắm như vậy, nếu chỉ đơn thuần mở rộng quy mô thì chẳng qua cũng chỉ là thêm mấy người, đổi một văn phòng lớn hơn, nếu không thì thêm mấy cái ghế nữa.

 

Nhưng lựa chọn Tạ Nhiên sắp phải đối mặt là dưới tình huống nguồn vốn có hạn, rốt cuộc nên phát triển trực tuyến hay mở cửa hàng 4S trực tiếp, phương án sau có vẻ đầu tư nhiều nhưng ít rủi ro hơn cái trước, phương án trước trông rất có triển vọng, nhưng hai tay ngang như cậu ta và Tạ Nhiên hoàn toàn không có ưu thế.

 

Cậu ta nhìn chằm chằm Tạ Nhiên đang nghĩ mãi vẫn không biết phải làm sao, đột nhiên ngồi phịch xuống bên cạnh hắn, khoác vai Tạ Nhiên, thản nhiên nói: "Anh nói thế nào em làm thế đấy, em biết đi theo anh chắc chắn sẽ không sai đâu, hơn nữa ấy à, không phải còn có cái gì mà đầu tư thiên thần gì đó sao, kiếm ít thì kiếm ít, nếu thật sự có thể làm ra gì đó cũng tốt."

 

Biểu cảm của Mã Bối Bối rất nghiêm túc .

 

Cậu ta rút một tấm thẻ ngân hàng trong ví ra, nghiến răng một cái rồi dúi vào tay Tạ Nhiên, vẻ mặt như thể xem cái chết như không.

 

"Trước kia, lúc ông nội em gặp chuyện anh giúp em, bây giờ anh muốn làm gì em cũng sẽ ủng hộ anh như vậy, trong này có ba trăm ngàn tệ, không có nhiều, nhưng đây là toàn bộ tiền tích góp của Tiểu Mã em, nếu không đủ nữa, chỗ em còn có hai trăm sáu mươi tệ tiền mặt, cộng thêm hai xu năm hào nữa! Đưa anh hết!"

 

"Này!"

 

Tiểu Mã ngỗ ngược, gọi anh Nhiên của cậu ta như đang gọi chó vậy, lại còn giơ nắm đấm ra dí trước mặt Tạ Nhiên.

 

Tạ Nhiên nhìn cậu ta chằm chằm, qua một chốc , hắn nắm tay lại khẽ cụng một cái, hai người nhìn nhau mỉm cười.

 

Mùa hè của năm 2013 này, Tạ Nhiên đứng trước ngã rẽ của sự nghiệp, bước chân sang một lĩnh vực hoàn toàn mới, mà Tạ Thanh Ký sau khi thi rớt đã quyết định học lại.

 

Hai anh em cùng lúc nhận ra một điều, họ không được vì trùng sinh, biết trước tất cả mọi thứ mà được phép trắng trợn phá vỡ cân bằng, mỗi khi họ có được thứ gì thì ở đâu đó họ sẽ phải trả giá bằng thứ khác.

 

Cái giá mà Tạ Thanh Ký phải trả chính là sau khi cậu tính toán trước, khống chế điểm số của mình thì phải học lại lớp 12.

 

Kiếp trước, sau khi quyết định thi vào trường cảnh sát, cậu không làm đi làm lại đề thi như lần cao khảo đầu tiên, đề thi cũng quên gần hết, nói cách khác lần học lại của Tạ Thanh Ký không hề có chút ưu thế nào. Cậu cần phải điên cuồng học bài luyện đề như bất cứ học sinh lớp 12 nào khác.

 

Tạ Thanh Ký cũng giống như Tạ Nhiên, đang đối mặt với một tương lai hoàn toàn mới và chưa biết trước.

 

Phải biết rằng lúc Tạ Nhiên biết được tin tức này hắn đang ở văn phòng làm việc, hắn mời riêng một nhóm luật sư, mấy ngày nay bận tới mức sứt đầu mẻ trán.

 

Tạ Thanh Ký gọi điện thoại đến, Tạ Nhiên mỉm cười bắt máy, sau đó cúp máy với vẻ mặt cau có, một lát sau, tiếng ném vỡ đồ đạc của Tạ Nhiên vang lên trong phòng làm việc.

 

Tiểu Mã bảo nhân viên ngồi bên ngoài đi vô dọn dẹp đống hỗn độn do Tạ Nhiên bày ra, nhân viên quầy lễ tân bước vào, chỉ thấy sếp Tạ vai rộng eo thon của họ đang đứng trước cửa sổ sát đất, mái tóc bị vò rối rơi xuống trước trán trông vừa phóng khoáng vừa ngang ngạnh.

 

Chỉ nghe hắn có chút tuyệt vọng tự mình lẩm bẩm, "Trời ạ, sao lại thế này chứ, em ấy học lớp 12 bốn lần rồi."

 

Vừa may lúc này có điện thoại gọi đến, hắn cúi đầu xuống nhìn thì thấy là Trương Chân Chân, Tạ Nhiên hít sâu một hơi, bắt máy.

 

Tiểu Mã ngẩng đầu nhìn Tạ Nhiên với vẻ nghi ngại, thấp thoáng nghe thấy tiếng cười kỳ lạ của chị dâu cậu ta ở đầu dây bên kia.

 

Mấy phút sau, Tạ Nhiên cúp điện thoại, dùng ngón tay day trán vì hơi nhức đầu.

 

Tiểu Mã thấy nét mặt Tạ Nhiên không ổn thì đảo mắt nhìn quanh, máy tính quá đắt, máy in cũng không rẻ, chỉ đành rút dây điện thoại bàn ra đưa đến tay Tạ Nhiên.

 

Tạ Nhiên nhận lấy, cũng chả buồn nhìn mà đập mạnh xuống đất, thở dài một hơi.

 

Vị "đồng minh cách mạng" Trương Chân Chân chính thức thông báo với Tạ Nhiên rằng, tối qua cô ấy đã come out với bố mẹ, đang bị cấm túc ở nhà, nhắc nhở đồng chí Tạ Nhiên chuẩn bị sẵn sàng, bà Vương Tuyết Tân có lẽ sẽ nhanh chóng nghe được lời ra tiếng vào từ hàng xóm, biết được bạn gái con trai bà là lesbian. Đồng thời hy vọng vì tình nghĩa cách mạng, Tạ Nhiên khi đang ngang qua nhà cô ấy có thể đem chút thịt nướng trèo tường vào, nhớ rắc thêm nhiều thì là.

 

Tạ Nhiên không nói hai lời cúp điện thoại.

 

Trước mặt hắn trở nên tối sầm, gần như không thở nổi, trong tâm trí hắn vang vọng tiếng rè rè, giống như mỗi khi ti vi không có tín hiệu hồi còn nhỏ vậy.

 

Tạ Nhiên cảm thấy mình sắp hỏng đến nơi rồi.

 

Hắn tự an ủi mình, nói: "Đã đủ xui xẻo rồi, không thể xui xẻo hơn nữa được."

 

Giấy tiếp theo, Tiểu Mã vô tội giơ điện thoại lên, tên người gọi đến là Tạ Thiền, Mã Bối Bối mong chờ hắng giọng, nhận điện thoại với vẻ mặt nhộn nhạo ngượng ngùng trước ánh mắt cảnh giác, muốn nhai đầu người khác của Tạ Nhiên.

 

"A lô? Tiểu Mã, cậu có ở chung với Tạ Nhiên không, tôi vừa gọi nhưng em ấy đang nghe điện thoại, tôi có chuyện gấp tìm em ấy."

 

Tiểu Mã thất vọng ò một tiếng, trơ mắt nhìn Tạ Nhiên nhận lấy điện thoại, hỏi Tạ Thiền tìm hắn có việc gì.

 

Chỉ thấy Tạ Thiền ở đầu dây bên kia cực kỳ vui mừng nói, "Không có gì, chị thôi việc rồi, muốn đi đây đi đó, bây giờ đang ở sân bay, có lẽ sẽ đi chơi mấy tháng mới về, em tìm cách nói giùm chị với mẹ nhé, chị sợ mẹ mắng chị, chị không cần phải sống cuộc sống rập khuôn, cũng không cần làm con gái ngoan của mẹ nữa, chị hạnh phúc quá!"

 

Tạ Thiền vui vẻ cúp máy, em trai cô buồn bã ngất xỉu.

 

Tiểu Mã hoảng hồn ấn nhân trung Tạ Nhiên, hét lớn: "Anh! Anh sao thế, anh sao thế! Di sản của anh định để lại cho chị dâu hay để lại cho con trai Tạ Thanh Ký của anh thế?"

 

Lúc này đang là đúng mười hai giờ trưa, mặt trời đang độ gay gắt nhất, văn phòng của họ chọn vị trí rất khéo, đứng trước cửa sổ sát đất chẳng khác nào đứng trong ánh sáng. Tạ Nhiên gắng gượng vịn lấy Tiểu Mã đứng vững, giơ tay che ánh mặt trời chói mắt, mông lung nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Mùa hè của năm 2013 này, Tạ Thanh Ký học lại, bạn gái trên danh nghĩa của Tạ Nhiên come out với gia đình, Tạ Thiền nghỉ công việc nhà nước ổn định, công ty của hắn và Tiểu Mã bị người ta giở trò tống tiền, còn bị kiện ra tòa.

 

Nhưng trong mớ hỗn độn này, Tạ Nhiên lại có thể cảm nhận được sức mạnh ngày càng mạnh mẽ, hắn không còn dáng vẻ buồn bực sầu não như hồi mới trùng sinh nữa, trái lại ý chí chiến đấu lâu ngày bỗng nhiên được khơi dậy.

 

Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm, "Ông nội nó chứ, mình đã biết mọi thứ sẽ không thuận lợi như vậy mà, hóa ra tất cả đều đang chờ mình ở đây."

 

Tạ Nhiên đỡ sô pha đứng lên, tay khẽ kéo cổ áo, thở dài một hơi rồi cười nói: "Việc nên đến thì cứ đến hết đi, làm như ai đó sợ lắm vậy."

 

Tiểu Mã nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy đây vẫn là Tạ Nhiên vô pháp vô thiên, thích gì làm nấy của ngày xưa kia mà.

Bình Luận (0)
Comment