Chương 51: Dỗ dành
Edit: Hạ Đắng
---
Tạ Nhiên quỳ trên sàn nhà, ưm a mấy tiếng, ra hiệu với Tạ Thanh Ký hắn có lời muốn nói.
Tạ Thanh Ký lấy q**n l*t ra khỏi miệng anh cậu.
Tạ Nhiên hít một hơi, nhìn Tạ Thanh Ký bằng biểu cảm vi diệu, hắn hưng phấn đến không tả nổi, lòng h*m m**n bị hành động phá cách này của cậu khiêu khích, hắn ngạc nhiên nói: "Không biết thì ra em lại biết chơi như vậy đấy, còn chiêu gì nữa tung ra đi để anh mở mang kiến thức một chút, anh đây thực sự không đợi nổi nữa rồi."
"Anh đừng nói nữa."
Khuôn mặt Tạ Thanh Ký đỏ bừng, cúi đầu hôn lên môi Tạ Nhiên, sau đó lại nhét q**n l*t vào miệng anh cậu.
Cậu quỳ một gối xuống sau người Tạ Nhiên, một chân đạp trên sàn, nhẹ nhàng áp sát đồng thời tiến vào, Tạ Nhiên "ưm" một tiếng, có thể miễn cưỡng nghe ra là tiếng rên bị biến điệu. Cảm giác áp bách do tư thế cơ thể tạo nên càng thêm rõ ràng, dưới tác dụng của rượu, đêm nay Tạ Nhiên cực kỳ nhạy cảm, gần như Tạ Thanh Ký vừa tiến vào hắn đã chịu không nổi nữa, lỗ sau co rút, cảm giác tê dại dâng lên từ xương cụt, bên trong vừa trướng vừa mỏi nhừ, hắn chưa kịp bò về trước đã bị Tạ Thanh Ký dùng một tay kéo trở lại.
Thái độ của Tạ Thanh Ký lúc trên giường luôn trái ngược hoàn toàn với lúc cậu ở dưới giường.
Cậu giữ cố định eo Tạ Nhiên một cách không cho phép từ chối, cậu đè hắn lại đẩy hông về phía trước ch*ch hắn. Tạ Thanh Ký sức lớn, dù không làm trên giường, tiếng động cậu tạo ra khi hành sự cũng không nhỏ, mỗi khi nhấp được mấy cái cậu lại phải dừng lại, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Nửa người trên của cậu áp sát lên Tạ Nhiên, bên dưới mỗi lần chỉ rút ra một phần nhỏ rồi lại nhấp mạnh vào trong. Tạ Nhiên không muốn, va chạm thế này với hắn mà nói gãi không đúng chỗ ngứa cũng không đã ghiền, h*m m**n của hắn bị Tạ Thanh Ký khiêu khích, đối phương lại không làm hắn sung sướng, Tạ Nhiên ăn mặn đã quen, mỗi lần lên giường với Tạ Thanh Ký hắn đều dồn đối phương đến mất kiểm soát, hắn thà đau một chút còn hơn không đủ thỏa mãn, mấy cú ra vào nhẹ nhàng như cháo trắng dưa muối thế này căn bản không đủ thỏa mãn.
Tạ Nhiên không chịu hợp tác nữa, hắn kéo q**n l*t trong miệng ra, bất mãn nói: "Em nằm xuống đi, để anh."
Hắn vùng vẫy ngồi dậy, ấn Tạ Thanh Ký nằm xuống rồi quỳ lên người cậu, giữ lấy d**ng v*t đối phương rồi chủ động nuốt xuống, lần đầu tiên chưa ngắm chuẩn nên bị trượt ra, d**ng v*t bị trượt ra khỏi người hắn ướt át trơn trượt, Tạ Nhiên lại đang say, dùng một tay lại khó mà giữ được, động tác hấp tấp của hắn khiến Tạ Thanh Ký thở dài.
Hai tay Tạ Nhiên chống lên cơ bụng rắn chắc của Tạ Thanh Ký, lúc hai người hành sự không kịp kéo rèm cửa sổ lại, lúc này vị trí của Tạ Nhiên vừa vặn được ánh trăng ngoài cửa sổ soi rọi, đôi mắt hắn nhắm nghiền, đôi lông mày hơi nhíu lại vì bị d*c v*ng giày vò, mồ hôi trên trán hắn nhỏ xuống người Tạ Thanh Ký.
Một giọt mồ hôi vốn không đáng để mặt tới, nhưng dường như Tạ Thanh Ký lại đột nhiên bị giọt mồ hôi này làm phỏng.
Cậu nuốt nước miếng, bàn tay giữ lấy eo Tạ Nhiên siết chặt, ánh mắt cậu nhìn từ trên xuống dưới cơ thể Tạ Nhiên một lượt. Cậu nhớ trên vai Tạ Nhiên có một vết sẹo dài gần nửa ngón tay, có lẽ do dao găm gây ra, trên cánh tay cũng có vết khâu, nhưng tất cả những thứ đó đều được tránh khỏi bởi lựa chọn khác của hắn ở kiếp này, trong mắt Tạ Thanh Ký, cơ thể của hắn cũng được "trùng sinh" theo một ý nghĩa khác.
Thấy Tạ Thanh Ký dùng ánh mắt này nhìn mình, Tạ Nhiên lại không khỏi bật cười, cơ bắp của hắn được rèn luyện vừa phải, chỉ một tầng mỏng nhưng lại ẩn chứa sức mạnh bùng nổ không thể xem thường, mỗi lần hắn chống lên eo Tạ Thanh Ký ngồi xuống đều có thể tiến vào chỗ sâu nhất.
Hắn không bao giờ giấu diếm mỗi khi trên giường, hắn dùng một tay nhéo cằm Tạ Thanh Ký, kiêu ngạo nói: "Nhìn đã chưa?"
Dáng vẻ này của hắn khiến Tạ Thanh Ký vô cùng say mê.
Tạ Thanh Ký không nhịn được giơ cánh tay nổi gân xanh vì kìm nén d*c v*ng lên, từng chút một chạm vào làn da bóng loáng của Tạ Nhiên.
Cậu và Tạ Nhiên khác với những người đồng tính khác, người này ngoài là người cậu yêu ra còn là anh trai của cậu, Tạ Thanh Ký vẫn có quyền ký giấy đồng ý phẫu thuật cho Tạ Nhiên. Nghĩ đến đây, cậu chống người ngồi dậy ôm lấy Tạ Nhiên, giữ lấy eo hắn di chuyển. Cậu ngẩng đầu đuổi theo đôi môi Tạ Nhiên, hệt như ánh nhìn ngưỡng mộ thuở nhỏ cậu dành cho hắn, tình yêu dành cho anh trai đã chạm tới tột đỉnh vào khoảnh khắc cậu hôn lên môi hắn.
Người này luôn dễ dàng khơi gợi h*m m**n chinh phục và cảm giác sùng bái của cậu.
Tạ Nhiên động được một nửa thì bất mãn với sự bị động và thất thần lúc này của Tạ Thanh Ký, hắn giận dỗi nói: "Hôm nay em sao thế, có tuổi rồi nên chức năng sinh lý giảm hả?"
Sắc mặt Tạ Thanh Ký tối sầm lại, cậu giữ lấy Tạ Nhiên nhấp mạnh bạo, cắn răng nói: "Ồn ào quá, anh chịu đựng một xíu đi."
Tạ Nhiên "Ò" một tiếng, l**m môi không có ý tốt gì.
"Vậy em ôm anh dậy đi, chúng ta ra ga-ra, con Hummer của anh đậu ở ngoài đó, ra xe làm đi. Bentley cũng có, Mercedes cũng có, em muốn chơi con nào anh chiều em hết. Em thích con Bentley kia không, mua riêng cho em lái đó, ra ngoài lái thử đi?"
Tạ Thanh Ký mặc kệ hắn, không nỡ nhắc nhở bây giờ hắn chưa có Hummer, Bentley hay Mẹc, chỉ có mỗi con Toyota cũ, lại còn là đồ đi thuê.
Có điều cậu vẫn làm theo ý của Tạ Nhiên, tính ôm hắn ra ngoài xe.
— Tạ Thanh Ký vẫn còn nợ cần tính sổ.
Cậu nhẹ nhàng nhấc Tạ Nhiên lên, ôm vào lòng rồi đi ra bên ngoài, còn tiện tay nhặt theo thắt lưng trên sàn nhà.
Tạ Nhiên vẫn chưa biết mình sắp gặp phải chuyện lớn, vẫn cưỡi trên người Tạ Thanh Ký nói lời khiêu khích, "Thể lực không tồi đấy, cứ ôm như vậy làm một lát đi, xem Tiểu Tạ em còn kiên trì được nữa không?"
Tạ Thanh Ký lườm hắn một cái, một tay nhẹ nhàng bế người đàn ông trưởng thành cao mét tám là Tạ Nhiên, một tay bịt miệng hắn, khẽ mở cửa ra.
Phòng khách tối đen, phòng ngủ của Vương Tuyết Tân cũng đã tắt đèn.
Tạ Thanh Ký đi đừng rất cẩn thận, lúc đi qua ngoài cửa sổ phòng Vương Tuyết Tân cậu cực kỳ căng thẳng, nếu bây giờ Vương Tuyết Tân tỉnh dậy giữa đêm, hoặc vẫn chưa ngủ mà nằm lướt điện thoại, chỉ cần bà nhìn ra cửa sổ một cái là có thế nhìn thấy hai thằng con trai quần áo xộc xệch đang ôm lấy nhau, thằng con cả chỉ mặc áo sơ mi, nửa cái mông lộ ra ngoài, cưỡi trên người thằng con út chỉ khoác mỗi chiếc quần dài.
Triệu Cao trong nhà nghe thấy tiếng động, vểnh tai lên, nhanh nhạy đứng dậy trong bóng tối, nó bước qua người Vương Tuyết Tân đang say ngủ, sau đó nó nhảy lên bệ cửa sổ, dùng con mắt đen nhánh nhìn chằm chằm hai người cùng nhau lớn lên.
Vương Tuyết Tân nửa tỉnh nửa mê, trở mình một cái.
Tạ Thanh Ký giật mình, ấn đầu Tạ Nhiên vào hõm vai mình, không cho hắn lộn xộn.
Cậu khẽ "suỵt" một tiếng với Triệu Cao.
Sau một trận giằng co khiến người ta thấp tha thấp thỏm, Triệu Cao nghiêng đầu, sau đó ngáp một cái rồi nằm xuống, đối diện với ánh mắt của Tạ Thanh Ký.
Tạ Thanh Ký đứng ở góc tối một lát, thấy trong phòng không có gì khác thường mới ôm anh cậu tiếp tục đi ra ngoài, đợi đến lúc ra tới chỗ đỗ xe ngoài sân, cậu đã đổ đầy mồ hôi.
Cậu mở cửa xe nhét Tạ Nhiên vào.
Tạ Nhiên nằm bò ra ghế sau, bất mãn nói nhỏ vì không gian ghế sau quá nhỏ, chơi không đã, bảo Tạ Thanh Ký nhanh lên, ngay lúc hắn định bò ra ghế phó lái đằng trước thì bị một lực lớn kéo ngã lại ghế.
Chiếc thắt lưng được Tạ Thanh Ký nhặt có chủ đích cuối cùng cũng phát huy tác dụng.
Tạ Nhiên đầu óc mơ hồ, bị em trai bắt quỳ xuống, hai cánh tay bị nâng lên cao, thắt lưng được luồn qua tay vịn nơi nóc xe, trói tay Tạ Nhiên lại, treo chặt ở đó.
Tạ Nhiên chỉ kịp "Hử?" một tiếng rồi bị Tạ Thanh Ký ấn eo xuống chỗ ngồi chật hẹp.
d**ng v*t cứng rắn nóng bỏng lần nữa c*m v** lỗ sau ẩm ướt, lần này Tạ Thanh Ký dồn hết sức lực, Tạ Nhiên bị thúc bổ nhào về phía trước, áp sát lên cửa sổ xe, sướng đến nỗi khiến hắn hét lên.
Tạ Thanh Ký thở hổn hến sáp đến, nhấc Tạ Nhiên lên, hai bàn tay cậu nhéo mạnh lên mông Tạ Nhiên, Tạ Nhiên không chịu nổi nói: "Đau!" Nhưng đối phương lại đỏ mắt làm ngơ, Tạ Nhiên không rên còn đỡ, hắn vừa rên, Tạ Thanh Ký như bị gì đó k*ch th*ch, hung hăng tát mạnh một cái vào mông Tạ Nhiên.
Nhiệt độ tăng cao trong nháy mắt, hơi nước dần dần ngưng tụ trên cửa sổ xe, bên trong xe ám muội và nóng bỏng, cái tát này thực sự làm Tạ Nhiên đau tới mơ hồ, lẩm bẩm, "Còn nói em không dỗi... không dỗi mà cư xử như vậy hả?"
Tạ Thanh Ký di chuyển mạnh bạo, cả người ép lên người hắn, điên cuồng ch*ch Tạ Nhiên, cậu gặng hỏi từng câu từng chữ: "Còn dám tìm bạn gái nữa không?"
"Em nói nhảm gì thế, ông đây chỉ tìm một mình em, Tạ Thanh Ký anh cảnh cáo em, em đừng có mượn cớ làm quá chuyện..."
Tạ Nhiên uống say quên hết tội trạng của mình, vừa đau vừa sướng réo lên mấy câu, bảo Tạ Thanh Ký nhanh lên.
Một cái tát lại giáng xuống mông hắn, tiếp đó là bị ch*ch mạnh bạo.
Tạ Thanh Ký hoàn toàn không kiềm chế nữa.
Cậu nắm lấy eo Tạ Nhiên kéo lại gần, ch*ch Tạ Nhiên tới nỗi đằng sau vừa đỏ vừa sưng, Tạ Nhiên co được giãn được, tuy không nhớ ra mình đã làm gì, nhưng vẫn lập tức nhận sai, "Không tìm nữa, kiếp này anh chỉ có mình em thôi, anh sai rồi, thật sự sai rồi, tuy không biết sai ở đâu, nhưng anh sai rồi!"
Tạ Thanh Ký hệt như chó đực đè lên người hắn, dưới háng vang lên những tiếng bạch bạch, hai chân đạp lên ghế mượn sức.
"Còn dám bỏ em lại một mình không?"
"Anh bỏ em lại một mình khi nào... á! Đồ chó nhà em!"
Tạ Thanh Ký cúi đầu, cắn mạnh lên cổ Tạ Nhiên một cái, đồng thời th*c m*nh vào bên trong, Tạ Nhiên sướng tới nỗi ưỡn cổ ra, lại kéo đau miếng thịt bị Tạ Thanh Ký gặm trong miệng, nỗi đau lẫn với kh*** c*m khiến hắn bỗng chốc b*n r*.
"Anh nói đi!"
Cổ Tạ Nhiên nóng bừng, da đầu tê dại, hắn nghĩ thẳng chó Tạ Thanh Ký này có phải cắn hắn chảy máu luôn rồi không. Hắn nghiêng mặt, thân mật cọ lên chóp mũi Tạ Thanh Ký, lại phát hiện mặt em trai cũng ẩm và nóng như mình, Tạ Thanh Ký ôm chặt lấy hắn, cố chấp nói: "Anh nói đi!"
Giọng nói nghẹn ngào này có gì đó không đúng lắm.
"Em đúng là khó chiều, sao còn đỏng đảnh hơn Tạ Thiền nữa thế? Em nói xem anh bỏ lại em thì anh đi đâu, không dễ gì mới có được em, sao anh nỡ chứ."
Tạ Nhiên sướng tới nỗi hơi đuối sức, gương mặt đầy mồ hôi tựa lên người Tạ Thanh Ký, tư thế này rất khó nhọc, ngồi thẳng lưng thì sẽ đụng đầu vào nóc xe, hắn chỉ đành khom lưng, giơ tay lên, sau đó áp mông vào hạ bộ của Tạ Thanh Ký.
Cả người hắn ưỡn đẫm mồ hôi, khẽ hôn Tạ Thanh Ký.
Chỉ là hôn như vậy một cái Tạ Thanh Ký lại mềm lòng, cậu cởi bỏ dây thắt lưng đã bị biến dạng trên tay Tạ Nhiên, ôm lấy hắn ngồi ở ghế sau. Cậu bảo Tạ Nhiên mặt đối mặt ngồi lên người cậu, d**ng v*t lần nữa tiến vào cơ thể anh trai, cảm thấy vui mừng vì lấy lại được những gì đã mất, cậu ôm chặt Tạ Nhiên, vừa khóc vừa hôn hắn.
Tạ Nhiên không biết xảy ra chuyện gì, hắn say xỉn dỗ Tạ Thanh Ký, mông lùng nói: "Đừng khóc nữa, anh làm gì em rồi? Đúng là kì lạ, lại đây để anh dỗ em nào."
Hắn cảm nhận được sự bất an không thể giấu được từ động tác thô bạo của em trai, chỉ không ngừng hôn cậu.
"Anh bắt nạt em à?"
Hắn bị động tác nóng nảy của Tạ Thanh Ký làm mất tập trung, trong lúc da đầu tê dại hình như hắn thấy Tạ Thanh Ký vừa khóc vừa gật đầu, nhỏ giọng nói là hắn bắt nạt cậu.
"Không thể nào, ai dám bắt nạt em chứ." Tạ Nhiên cúi đầu dỗ cậu, hôn cậu, nâng mặt Tạ Thanh Ký nói trong cơn say: "Vậy em nói xem anh bắt nạt em thế nào, sau này anh thay đổi được không."
Động tác của Tạ Thanh Ký khựng lại, rồi lại nhấp mạnh vào.
Cậu khẽ nói: "Anh bỏ em lại một mình."
Tạ Nhiên phủ nhận mà không cần nghĩ ngợi, buồn bực nói, "Anh đâu có ngu." Hắn còn muốn hỏi tiếp nhưng Tạ Thanh Ký lại đột nhiên hôn hắn, gương mặt cậu đẫm nước mắt, trong lúc môi lưỡi giao nhau cậu bảo Tạ Nhiên đừng hỏi nữa, đã qua hết rồi.
Tạ Nhiên bị làm tới nỗi tay chân mềm nhũn, tự hỏi sao hôm nay Tạ Thanh Ký biếu điều thế, cứ hôn hắn mãi.
Sau khi hai người xong việc trên xe thì quay lại phòng ngủ, cửa vừa đóng thì hai người lại ăn ý ôm lấy hôn đối phương, Tạ Thanh Ký không dám ch*ch hắn trên giường, sợ làm sụp giường, nên đành bảo Tạ Nhiên đứng cạnh tường, mặt đối mặt đứng làm hắn một hiệp.
Sau vài lần, kết thúc đã hơn bốn giờ sáng, Tạ Thanh Ký sợ quấy rầy đến Vương Tuyết Tân, chỉ đành dùng khăn ướt lau sạch cho cả hai. Cậu đặt Tạ Nhiên đang say ngủ nằm xuống, ôm hắn ngủ thiếp đi.
Ngay khi Tạ Thanh Ký số nhọ ngủ thiếp đi, Tạ Nhiên mở to mắt, đầu đau như búa bổ.
Cuối cùng hắn cũng tỉnh rượu, bật đèn ngủ lên, ngơ ngác nhìn bức tường, sau đó thì cả người cứng đờ, ánh mắt dần nhìn sang Tạ Thanh Ký đang nằm bên cạnh.
Tạ Thanh Ký nằm nghiêng, chăn đắp đến eo, tấm lưng cường tráng toàn dấu hôn với vết cào, với dáng vẻ này đương nhiên Tạ Nhiên không mong đợi dưới chăn cậu vẫn mặc quần cộc được.
Hắn chết lặng nhìn đồng hỗn độn trong căn phòng. Tất cả đồ trên bàn bị hất xuống sàn, quần áo vương vãi khắp nơi, nhìn không ra hình dạng, rách nát như kết quả của loại thú tính nào đó bộc phát tạo thành.
Tạ Nhiên nhắm mặt lại hít sâu một hơi, rồi mở mắt ra, phát hiện không phải nằm mơ, là thật.
Hắn không kìm được đẩy Tạ Thanh Ký tỉnh lại.
Tạ Thanh Ký mệt chết đi được, vừa mới ngủ không lâu, mất kiên nhẫn xoay người ngồi dậy, thấy Tạ Nhiên đang nhìn mình bằng vẻ mặt nghiêm túc như muốn hỏi tội thì cậu lập tức bình tĩnh lại, nhìn anh trai mình, chọn kể lại sự thật.
"Anh uống say rồi ném Triệu Cao ra ngoài, sau đó nhào đến hôn em."
Tạ Nhiên lập tức nuốt hết mấy câu chửi thề trong miệng xuống, hắn nhớ mang máng là có chuyện này thật, nhưng sao hắn còn nhớ là Tạ Thanh Ký đánh mông hắn, đánh xong thì trói hắn lên xe, còn cắn hắn như chó.
Tạ Nhiên sờ lên cổ, cúi đầu nhìn vết máu bị hắn cạy ra.
Tạ Thanh Ký trầm mặc trong nháy mắt, bổ sung: "Em nói trong phòng tiếng động quá lớn, anh bảo em bế anh ra ngoài xe."
"... Thế có liên quan gì đến việc em cắn anh?"
Tạ Nhiên hít sâu một hơn, ôm đầu đầy hối hận, từ dăm ba câu này hắn lại cho rằng mình uống say nên làm điều sai trái, lại còn ép buộc "con trai nhà lành" là Tạ Thanh Ký đây, nếu không sao Tạ Thanh Ký lại cắn hắn chứ?
Lúc hắn đang tìm cớ cho qua chuyện, ngẩng đầu lên lại nhận ra Tạ Thanh Ký đang nhìn hắn với ánh mắt chẳng mấy thân thiện, lúc Trương Chân Chân và bạn gái cô ấy cùng nhau chửi mắng mấy thằng cặn bã trên Weibo cũng có biểu cảm và ánh mắt giống hệt Tạ Thanh Ký lúc này.
Tạ Thanh Ký lạnh lùng tiến lại gần, không vui nói: "Anh muốn nói gì? Nói anh quên hết rồi?"
Cậu thật sự đoán đúng rồi.
Lúc tỉnh táo khả năng phán đoán của hắn vẫn rất chuẩn, Tạ Nhiên nhạy cảm nhận ra nguy hiểm, lập tức sửa lời: "Tất nhiên là không."
Lúc này nét mặt Tạ Thanh Ký mới khá hơn, ân cần nói: "Em biết, anh uống say giống như lần trước, em sẽ không để bụng đâu."
Tạ Nhiên nhìn cậu, hoàn toàn không nói nên lời.
Tạ Thanh Ký lại mệt mỏi nằm xuống, nhắm mắt lại tính ngủ tiếp.
Bên cạnh phát ra tiếng sột soạt, anh trai cậu nhặt bừa hộp thuốc lá trên sàn nhà lên, chỉ cần nhúc nhích mội xíu thôi đã đau khủng khiếp, dựa theo kinh nghiệm bị ch*ch phong phú của hắn, đau tới mức độ này thì đêm qua hai người ít nhất đã làm bốn lần. Tạ Nhiên c** tr*n, trên người toàn dấu vết, hắn phiền muộn tựa vào đầu giường hút thuốc, vẻ mặt như thể hối hận vì những gì đã xảy ra, Tạ Thanh Ký quấn chăn nằm xuống cạnh hắn, giọng nói hơi buồn bực.
"Nồng chết đi được, anh có thể đừng hút không."
Tạ Nhiên không nói gì, nhịn hồi lâu cuối cùng vẫn không nhịn được, buonf bực nói, "Nếu em không biết hút thuốc anh còn tin, nhưng em không biết hút chắc?"
Tạ Thanh Ký im lặng trong nháy mắt, đột nhiên nói, "Hút thuốc có hại cho sức khỏe."
Tạ Nhiên không lên tiếng nữa, qua hồi lâu sau, hắn phiền muộn tới cực điểm mà chửi thể một câu, quả thực hắn không có cách nào bắt chẹt Tạ Thanh Ký, hắn dập tắt điếu thuốc, tắt đèn, hắn nằm xuống ngủ, tới đâu thì tới vậy.
Trong bóng tối, hai người đưa lưng về phía nhau, tiếng nghiến răng nghiến lợi của Tạ Nhiên vang lên, hắn xoa cái eo sắp gãy làm đôi của mình, trách móc: "Em là cầm thú hả?"
Tạ Thanh Ký lễ phép trả lời, bảo cậu không phải.
Còn bảo cậu mệt quá, kêu Tạ Nhiên đừng ồn nữa.
Căn phòng yên tĩnh hẳn.
Tám giờ sáng, tiếng gọi của Vương Tuyết Tân đúng giờ vang lên, hai người đồng thời mở mắt, ngầm hiểu mà giả bộ như không có việc gì xảy ra, vẻ mặt Tạ Thanh Ký vẫn như thường, ngồi trước bàn học lau bàn phím của cậu, Tạ Nhiên vờ như không nhìn thấy, ăn mặc chỉnh tề chuồn mất, viện cớ công ty có việc, không dám về nhà một tuần liền.
Triệu Cao tối qua vì bị ném ra khỏi cửa mà ghi hận trong lòng, đến muộn một bước, không kịp túm lấy cổ chân Tạ Nhiên trả thù.
---
Editor: Hôm nay năng suất quá trời haha, chúc các nàng ngủ ngon mơ đẹp nhá!
(Nhớ bình chọn cho sốp nghen, iu lắm ạ)