Chương 52: Chuyện cũ
edit: nammogiuabanngay
---
Tạ Nhiên rời khỏi nhà, nằm lì ở một khách sạn suốt ba ngày liền để suy nghĩ về tình hình hiện tại giữa hắn và Tạ Thanh Ký.
Hắn tưởng rằng Tạ Thanh Ký sẽ viện cớ truy cứu giống như lúc mới trùng sinh một năm trước, chung quy thì hai người lại lần nữa mơ hồ dính dáng với nhau ngay dưới mí mắt Vương Tuyết Tân, không ngờ lần này thằng nhóc này lại bình tĩnh đến lạ, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không thèm gọi cho hắn.
Hắn đột nhiên bắt đầu không đoán ra nước đi của Tạ Thanh Ký nữa.
Trong thời gian này Vương Tuyết Tân lại gọi điện thoại cho hắn.
"Nhiên Nhiên, tối nay con về ăn cơm không? Sao dạo này không về nhà thế, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"
Giọng của bà hơi dè dặt, nghe có vẻ thấp thỏm không yên, hiển nhiên là vẫn nhớ đến lời than phiền hiếm hoi ngày đó Tạ Nhiên uống say vô tình thốt ra. Dường như bà bắt đầu nhận ra giữa cha mẹ và con cái cũng phải có chừng mực, nhưng bà quá mức cẩn trọng, ngược lại biến khéo thành vụng, hơi nữa lúc nói chuyện giọng điệu luôn có chút nịnh nọt, Tạ Nhiên nghe mà cảm thấy không được tự nhiên.
Tạ Nhiên áy náy không thôi, ngày đó hắn uống say nên hoàn toàn không nhớ nổi mình đã nói gì với Vương Tuyết Tân, chỉ mong đừng làm mẹ tổn thương bằng những lời nói vô tình như kiếp trước.
"Mấy ngày nay con đi công tác ở ngoại tỉnh, đi gấp quá không kịp nói với mẹ, qua mấy ngày nữa con về, mẹ, con muốn ăn sủi cảo mẹ gói, mẹ làm cho con một ít đi."
Yêu cầu đơn giản của con trai lại khiến Vương Tuyết Tân vui mừng ra mặt, bà vui vẻ cúp điện thoại, lại không biết phản ứng này khiến Tạ Nhiên ở đầu dây bên kia càng thêm khó chịu.
Tạ Nhiên ngồi trên ghế trong khách sạn, còn kéo chăn lông ở trên giường qua lót mông.
Tạ Thanh Ký lâu rồi không ăn mặn, một khi ăn mặn thì chẳng màng gì cả, làm hắn tới nỗi eo mỏi chân đau, ngồi trên ghế mà cứ như liệt nửa người. Hắn không thể không thừa nhận rằng, tiếp xúc thân mật với Tạ Thanh Ký khiến hắn không ngừng hồi tưởng, nhưng hắn nghĩ mà sợ, lỡ bị Vương Tuyết Tân phát hiện thì sao?
Tâm hồn hắn như bị tách làm hai nửa, một nửa hắn muốn lập tức quay lại bên cạnh Tạ Thanh Ký, còn nửa kia lại như người đang thả diều, trong tay luôn nắm chặt một sợi dây, khi lý trí chạy đi quá xa thì kéo lại một chút, lúc quá cẩn trọng thì thả lỏng ra đôi phần.
—-Nhưng lần hắn thả lỏng hơi quá rồi.
Tạ Nhiên không biết làm cách nào để xoa dịu hai cảm xúc cực đoan sắp làm hắn tinh thần phân liệt tới nơi, xung quanh hắn không có ai có trải nghiệm tương tự, hắn không dám để Tạ Thiền biết, càng không dám nói cho người thô kệch như Tiểu Mã, có lẽ chuyện của hắn và Tạ Thanh Ký với Lão Kiều mà nói có hơi chấn động.
Nếu dựa theo cách nghĩ có phần cực đoan lúc hắn mới trùng sinh, chắc chắn hắn sẽ lần nữa lựa chọn rời xa Tạ Thanh Ký, nhưng sau chuyện của Tạ Thiền, tâm tính của Tạ Nhiên dường như đã có chút thay đổi, hắn không thể tiếp tục phớt lờ khao khát tình yêu từ tận đáy lòng và bản năng hắn vẫn luôn đau khổ kìm nén.
Hắn do dự một chốc rồi gọi điện thoại cho Trương Chân Chân.
Trương Chân Chân bị cấm túc ở nhà vô cùng nhàm chán, nghe điện thoại reo thì nhanh chóng bắt máy, giọng nói đầy ranh mãnh, cười lên nghe hệt như tiếng ngỗng kêu.
"Tạ Nhiên, sao giọng anh nghe khàn thế, dùng giọng quá nhiều há?"
Tạ Nhiên mất tự nhiên động đậy cái mông trên ghế, thầm bảo Trương Chân Chân đoán sai rồi, giọng hắn khàn không phải vì r*n r* quá mức, tất cả là tại thằng nhóc Tạ Thanh Ký kia hành sự không đắp chăn, để hắn phơi mông làm từ bàn học đến sàn nhà, lại từ sàn nhà làm tới chiếc xe đỗ trong sân, cuối cùng về phòng còn bắt hắn quay mặt vào tường làm thêm một lúc, hắn không cảm lạnh khản giọng thì có lỗi với thể lực b**n th** của Tạ Thanh Ký quá.
Tạ Nhiên chán nản nghĩ, sao hắn không nhớ mình đã nói gì với mẹ nhưng lại nhớ rõ chi tiết l*m t*nh với em trai như vậy?
"Đừng nói nữa, tôi còn chưa kịp hỏi cô đấy, cô sao thế, sao lại đột nhiên come out?"
Trương Chân Chân tức tới nỗi vỗ đùi một phát.
"Dạo trước tôi đi công tác một thời gian, quay về thấy bạn gái thì không nhịn được, lúc em ấy đưa tôi về nhà thì hôn nhau một lúc ở cổng, trùng hợp ghê, mẹ tôi đi nhảy quảng trường về bị bà ấy bắt gặp, suýt thì ngất ra đó luôn, à đúng rồi, ngày hôm đó bọn tôi còn đến nhà anh tìm anh đấy ha ha, kết quả anh nói em trai anh phải thi đại học bảo tôi đừng k*ch th*ch cậu ấy."
Tạ Nhiên: "..."
Hắn nhớ lại ngày hôm đó Tạ Thanh Ký đỏ mắt chất vấn lý do thoái thác của hắn, bảo cậu thấy bạn gái hắn hôn môi bạn gái của cô ấy.
"Cô không kiềm chế được à? Hôn nhau trước cổng nhà mình còn chưa đủ, chút thời gian trước cổng nhà tôi cũng muốn hôn sao?"
Trương Chân Chân sửng sốt, cả giận nói: "Lúc anh với em trai anh củi khô bốc lửa cũng kịp chọn địa điểm sao Tạ Nhiên!"
Cô vẫn chưa nhận ra hành động "kìm lòng không đậu" của cô hại mông Tạ Nhiên muốn nở hoa, càm ràm mấy câu, đầu dây bên kia tiếp tục nói: "Mẹ tôi giỏi tự lừa mình lắm, không tin tôi là lesbian, bảo tôi bạn bè có thân hơn nữa cũng phải chú ý chừng mực. Chuyện này nếu chưa nhìn thấy thì thôi, nếu đã thấy rồi thà dứt khoát một lần cho xong, thế là come out luôn. Có điều Tạ Nhiên à, bây giờ tôi có hơi hối hận rồi, anh tuyệt đối đừng come out..."
Cô ấy còn định nói gì đó nữa nhưng đầu dây bên kia mơ hồ nghe thấy giọng một người phụ nữ khác, nghe hình như là mẹ cô ấy thần hồn nát thần tính hỏi Trương Chân Chân đang nói chuyện điện thoại với ai.
Trương Chân Chân vội vàng cúp điện thoại.
Tạ Nhiên lại bắt đầu phiền muộn.
Tình huống tương tự thật ra từng xảy ra với hắn và Tạ Thanh Ký, phản ứng của Vương Tuyết Tân quả thực giống hệt với mẹ của Trương Chân Chân.
Đó là mùa hè sau khi Tạ Thanh Ký học lại lớp 12, thi vào trường cảnh sát. Tạ Nhiên thấy chuyện thi cử của Tạ Thanh Ký cuối cùng cũng xong, tình cảm không thể kiềm chế với em trai lại lần nữa dâng lên, ngày nào hắn cũng vờn Tạ Thanh Ký ngay dưới mí mắt của Vương Tuyết Tân.
Tạ Thanh Ký không cách nào chịu được sự đụng chạm của Tạ Nhiên, Tạ Nhiên nhìn cậu cậu liền cảm thấy không được tự nhiên, cậu đỏ mặt mỗi khi Tạ Nhiên chạm vào mình. Rõ ràng chỉ là những tiếp xúc bình thường trên bàn ăn, Vương Tuyết Tân và Tạ Thiền vẫn ngồi ngay bên cạnh, nhưng mỗi hành động của Tạ Nhiên lại khiến Tạ Thanh Ký không khỏi mơ tưởng.
Một khi có quan hệ thể xác với người ta, mọi tiếp xúc thân mật đều là ám hiệu mập mờ không nói nhưng ai cũng hiểu. Tạ Nhiên càng hiểu rõ điều này, hắn thưởng thức dáng vẻ em trai vùng vẫy giữa đạo đức và d*c v*ng một cách vô cùng hưởng thụ.
Trước đợt học quân sự, hai người từng làm một lần dưới sự khiêu khích của Tạ Nhiên, có lẽ chỉ có thời gian khoảng bốn mươi phút lúc Vương Tuyết Tân đi siêu thị mua rau.
Tạ Nhiên đóng cửa lại, ôm lấy Tạ Thanh Ký từ phía sau, hôn lên cổ cậu, Tạ Thanh Ký vừa ngại vừa giận từ chối, bắt lấy tay Tạ Nhiên không cho hắn đụng chạm, cậu bảo Tạ Nhiên bớt bớt lại, mẹ có thể về bất cứ lúc nào, nhưng dưới sự đụng chạm liên tục của Tạ Nhiên, nơi dưới háng cậu nhô lên, làm căng chặt chiếc quần rộng rãi của cậu.
Tạ Nhiên giãy ra khỏi Tạ Thanh Ký, thò tay vào quần cậu, v**t v* d**ng v*t thô to c**ng c*ng, ít kinh nghiệm của cậu.
Tạ Thanh Ký r*n r* một tiếng, khuôn mặt đỏ bừng nhắm mắt lại không nhìn Tạ Nhiên, gần như nghiến răng nói, "...Anh biết mối quan hệ của chúng ta là gì không?"
Tạ Nhiên thản nhiên nói, "Biết chứ, anh em, nhưng bây giờ mẹ em không ở nhà, lúc bà ấy không có mặt, em nói xem chúng ta có quan hệ gì?"
Cảnh khi Đường Tăng bị nữ yêu quái quấn lấy ở động Bàn Tơ hệt như dáng vẻ hiện tại của Tạ Thanh Ký.
"Tiểu Tạ, em thừa nhận đi, với sức lực kia của em thì chuyện em không muốn đâu ai ép em được."
Cuối cùng Tạ Thanh Ký thẹn quá hóa giận, ấn Tạ Nhiên lên giường lột quần hắn ra, không ngừng làm hắn suốt nửa tiếng.
Lúc Vương Tuyết Tân trở về, Tạ Thanh Ký mới mặc quần xong, Tạ Nhiên vẫn nằm trên giường lau vết t*nh tr*ng g*** h** ch*n.
"Mẹ, mẹ về rồi à."
Vương Tuyết Tân quay đầu lại thì thấy thằng con út vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, hơi thở không ổn định, đầu tóc rối bù.
"Đúng rồi, mẹ đi mua chút vật dụng hàng ngày để con mang đến trường, con sao thế? Mặt đỏ quá, còn ra nhiều mồ hôi như vậy nữa."
Nhịp tim của Tạ Thanh Ký tăng nhanh đến cực điểm, kiếm đại một cái cớ, lúc này Tạ Nhiên mở cửa từ sau bước ra, hắn đã mặc quần áo chỉnh tề, dựa vào cửa nhìn về phía Tạ Thanh Ký, cố tình hỏi trước mặt Vương Tuyết Tân: "Huấn luyện bao lâu thế? Bao giờ kết thúc anh đến đón em."
Biểu cảm của Tạ Thanh Ký cứng đờ, không biết Tạ Nhiên lại muốn làm loạn gì, cậu cúi đầu nói: "Không cần anh đón."
Cậu tưởng Tạ Nhiên sẽ tiếp tục dây dưa, không ngờ lần này hắn lại rất dễ nói chuyện, tùy ý nói, "Ò, không sao, không đón thì không đón, dù sao bữa đó anh cũng có kế hoạch rồi, mấy người trong tiệm còn đang chờ anh nữa, em không cho anh đến thì anh không đến vậy."
Vương Tuyết Tân bất mãn nói: "Nên đi đón thì vẫn phải đi, ngày Tiểu Tạ đi quân sự về mẹ có việc phải về quê, nhớ đi đón em con đấy Tạ Nhiên, đừng lêu lổng lung tung."
Tạ Nhiên liếc Vương Tuyết Tân một cái, thấy bà quay lưng về phía hai người không để ý đến bên này, lập tức nhìn Tạ Thanh Ký bằng ánh mắt khiêu khích, cố ý ám chỉ nói, "Con có thể lêu lổng ở đâu chứ, em nói đúng không Tiểu Tạ."
Tạ Thanh Ký không nói gì, qua một hồi lâu cậu mới rời mắt khỏi Tạ Nhiên.
Ngày huấn luyện quân sự kết thúc, Tạ Nhiên thật sự không đến.
Hắn ngồi trong KTV, áng chừng thời gian Tạ Thanh Ký về nhà, bảo đàn em gọi trai bao đến. Trong lòng hắn ôm hai cậu trai bao mặt tô son trát phấn chơi xúc xắc, bảo Lão Kiều ngồi đối diện chụp ảnh cho hắn. Lão Kiều vừa chụp ảnh xong, Tạ Nhiên liền đẩy hai bé 0 đang đói khát kia ra.
Hai người nọ hơi mất mác nhìn Tạ Nhiên đẹp trai, lưu luyến ngồi sang một bên, vẫn không biết Tạ Nhiên cùng số với họ. (Số 0 ấy=)))
Tạ Nhiên đăng ảnh lên vòng bạn bè xong thì kiên nhẫn ngồi chờ nửa tiếng, qua một chốc thì nghe thấy tiếng đàn em ngăn người ngoài cửa lớn.
Hắn lại gọi hai cậu trai bao kia lại ôm vào lòng, mỉm cười nhìn về phía cửa.
Tạ Thanh Ký mặt mày xám ngắt đẩy cửa bước vào, bảo Tạ Nhiên theo cậu về nhà.
Tạ Nhiên cười châm biếm, "Anh ôm hai trai bao chơi liên quan gì tới em, em còn biết hai chúng ta có quan hệ gì không Tạ Thanh Ký?"
Em trai hắn nghiến răng chịu đựng, Tạ Nhiên nói chuyện không biết ngượng, cả người cậu cứng đờ, đứng đó không nhúc nhích.
Tạ Nhiên chỉ ra cửa, "Chưa nghĩ kỹ thì bỏ đi. Tối nay anh không về nhà, tự em nấu gì đó ăn đi."
Hai bé 0 rất biết điều mà dựa vào lồng ngực rắn chắc của Tạ Nhiên, ám chỉ lý do vì sao tối nay Tạ Nhiên không về nhà.
Ánh mắt Tạ Thanh Ký càng tối sầm lại, tựa như hai cảm xúc khó hiểu đang giằng xé cậu, lý trí bảo cậu đi ra ngoài nhưng tình cảm lại đẩy cậu hướng về phía trước.
Cậu nhìn chằm chằm Tạ Nhiên.
Tạ Nhiên không dám để lộ vẻ căng thẳng, tim hắn bồn chồn, thầm cầu nguyện cậu đừng có tức tới nỗi chạy mất đấy, nhanh qua đây đưa hắn đi đi! Trong mấy phút giằng co ấy, Tạ Nhiên gần như đếm từng giây một, lúc hắn như ngừng thở mà nhìn chằm chằm đối phương, Tạ Thanh Ký cuối cùng cũng đi về phía hắn.
Sau đó, cổ tay Tạ Nhiên bị nắm chặt lấy, bên tai là tiếng hét của hai bé 0 khi bị Tạ Thanh Ký cộc cằn đẩy sang một bên.
Tạ Nhiên bị kéo mạnh khỏi ghế sô pha, hắn nhìn dáng vẻ không cam lòng của Tạ Thanh Ký, cười nói: "Nhẹ thôi."
Câu "nhẹ thôi" này là hai chữ Tạ Nhiên nói nhiều nhất trong mấy tiếng tiếp theo.
Mấy tiếng sau, hai người ra khỏi khách sạn, Tạ Thanh Ký nét mặt không vui đi trước, phía sau là Tạ Nhiên đã ăn uống thỏa mãn, khập khiễng bước theo. Hắn đuổi kịp em trai, khoác tay vai cậu rồi kéo tay cậu, những người qua đường ban đầu nhìn họ bằng ánh mắt kỳ lạ vì tư thế mập mờ này, nhưng sau khi nghe Tạ Nhiên buột miệng thốt ra tiếng em trai họ mới hiểu - thì ra là anh em.
Khoảnh khắc này, huyết thống với họ vừa là trở ngại, vừa là sự che giấu.
Tạ Nhiên thấy xung quanh không có ai mới ghé sát vào tai c** nh* giọng trách móc, "Ban nãy em thô bạo quá rồi đấy, đánh mông anh sưng lên luôn rồi, không phải đã giải thích với em rồi sao, hai người kia chỉ là anh tạm thời gọi đến thôi, anh đã đụng gì đâu."
Hắn lại giở cái bản lĩnh đổi trắng thay đen ra, Tạ Thanh Ký phát tiết xong thì tâm trạng tốt hơn, cũng chẳng tính toán với hắn. Hai người một trước một sau đi về nhà, lúc đi ngang qua hồ nhân tạo, họ đột nhiên nghe thấy tiếng gì đó rơi xuống nước, tiếp đó là tiếng khóc hoảng hốt vang lên.
Tạ Nhiên nghe vậy ngẩng đầu, thấy ngoài lan can bên hồ nước có một cậu nhóc đang đứng, ba cậu nhóc đứng trong lan can, một tay bám vào lan can, tay kia dùng một cành cây để vớt quả bóng cao su bị rơi vào hồ, kết quả không cẩn thận nên cả người té vào hồ nước.
Hắn còn chưa kịp phản ứng, Tạ Thanh Ký đã xông về phía đó, một tay chống qua hàng rào, không chút do dự nhảy xuống hồ nước cứu người.
Tim của Tạ Nhiên như thắt lại.
Hắn nhìn Tạ Thanh Ký cố ngoi lên khỏi mặt nước, duỗi cánh tay ra vung nước, thân hình khỏe mạnh như một con cá đang bơi lội, cậu túm lấy người đàn ông trung niên hét lên vì hoảng hốt kia, kéo tay đối phương muốn bơi về phía bờ.
Nhưng không hiểu sao đối phương lại bám chặt lấy Tạ Thanh Ký, coi cậu như khúc gỗ, theo phản xạ ấn cậu xuống nước, cả người mượn lực ngoi lên, miệng không ngừng kêu cứu, Tạ Thanh Ký bị ấn tới nỗi sặc mấy ngụm nước.
Tạ Nhiên không biết bơi, trong lòng nóng như lửa đốt, hắn sắp không đứng yên được nữa rồi.
Lúc hắn đang tính liều mạng nhảy xuống thì có nhiều người phát hiện ra bất thường ở phía này, nhảy xuống cứu người.
Lúc hai người được cứu lên bờ Tạ Nhiên là người đầu tiên xông tới, nét mặt hắn tái mét đỡ lấy Tạ Thanh Ký, người đàn ông trung niên kia lúc này mới phản ứng lại, không ngừng cảm ơn Tạ Thanh Ký, nhào tới muốn bắt tay cậu nhưng bị Tạ Nhiên ngăn lại.
Tạ Nhiên nhớ tới người này ban nãy suýt thì hại chết Tạ Thanh Ký, lập tức xị mặt, chửi một câu đệch cụ mài, sau đó giữa tiếng hô kinh ngạc của đám đông, hắn tiến lên đá một cú thẳng vào ngực khiến người đó rơi xuống nước lần nữa.
Tấm gương đạo đức Tạ Thanh Ký hiếm khi không khiển trách hành động thiếu đạo đức này của Tạ Nhiên, hai người bắt xe về nhà, cả người Tạ Thanh Ký ướt nhẹp, điều hòa trên xe thổi làm cậu lạnh tới run người.
Suốt đường đi Tạ Nhiên chưa từng buông tay Tạ Thanh Ký ra, hắn nhìn hành động nhảy xuống nước cứu người của Tạ Thanh Ký, gần như từ một góc nhìn khác hoàn thiện bức tranh những gì xảy ra khi hắn bị rơi xuống nước.
Trong tâm trí Tạ Nhiên vẽ ra cảnh Tạ Thanh Ký nhảy xuống nước cứu hắn như thế nào, làm thế nào dùng cánh tay rắn chắc của mình kéo hắn ra khỏi làn nước. Khoảnh khắc ấy, tình yêu hắn dành cho Tạ Thanh Ký đạt đến đỉnh điểm, thậm chí còn không kịp về phòng, nghĩ rằng Vương Tuyết Tân không có nhà, vừa vào cửa đã ấn em trai lên tường.
Hắn muốn hôn Tạ Thanh Ký, không thể đợi thêm một giây phút nào nữa.
Tạ Thanh Ký hiếm khi đáp lại, cậu ôm lấy eo Tạ Nhiên, lúc Tạ Nhiên đưa lưỡi vào cũng ngoan ngoãn mở miệng ra theo.
Bởi vì ban nãy cứu người suýt thì chết đuối lây, khoảnh khắc đối diện với nguy hiểm tới tính mạng, người đầu tiên cậu nghĩ đến lại là người anh trai cậu vẫn luôn né tránh nhưng quấy rối cậu đủ kiểu.
Cậu không biết tại sao mình có cảm xúc này, nhưng khoảnh khắc ấy cậu chỉ nghĩ rằng, nếu cậu chết đi Tạ Nhiên sẽ phát điên lên mất.
Hai người ôm ấp hôn nhau say sưa, chẳng ai để ý đến tiếng bước chân ngoài cửa sổ, vẫn là Triệu Cao đang ngồi trên sô pha nghe thấy đầu tiên, nó nhổm dậy, chạy ra cửa đón.
Vương Tuyết Tân ôm một hộp táo, để chào đón đứa con trai út vừa kết thúc kỳ quân sự nên bà về sớm một ngày.
Bà ngẩng đầu, cả thùng táo rơi bộp xuống đất, hai người đang hôn nhau nồng nhiệt cuối cùng cũng giật mình, lưu luyến không rời mà dừng lại.