Một Quả Táo - Mạnh Hoàn

Chương 59

Chương 59: Ngả bài

edit: nammogiuabanngay

-----

Tạ Nhiên không biết Tạ Thanh Ký an ủi Vương Tuyết Tân như thế nào, nhưng lúc đi ra khỏi phòng bà nét mặt cậu không đúng lắm, Tạ Nhiên nhìn cậu một cái rồi chẳng nói gì, đoán rằng Tạ Thanh Ký cũng sẽ không nói cho hắn biết.

 

Lúc ăn cơm Vương Tuyết Tân đã khôi phục vẻ bình thường, còn gắp đồ ăn, múc canh cho Tiểu Kiều, không ai nhắc đến chuyện ngày hôm nay nữa.

 

Lúc sắp đi ngủ Tạ Nhiên chủ động đến phòng Vương Tuyết Tân, ngoảnh đầu lại thì thấy Tạ Thanh Ký đang đứng ở phòng khách, liền mỉm cười nói, "Em ngủ sớm đi, mẹ có anh lo rồi."

 

Tạ Thanh Ký không nói gì, ngồi xuống sô pha.

 

Trong phòng ngủ, Vương Tuyết Tân đang ngồi ở đầu giường đeo kính lão đọc sách, Tiểu Kiều nằm ngủ bên cạnh bà, cuộn tròn người như cún con, Tạ Nhiên ngồi xuống bên cạnh, khẽ vỗ lưng cho Tiểu Khác.

 

"Đừng giả bộ nữa, con biết mẹ đọc không vô."

 

Vương Tuyết Tân lườm Tạ Nhiên một cái, ném sách qua một bên, hỏi Tạ Nhiên sao giờ này vẫn chưa ngủ, giọng điệu cứng ngắc của bà vừa nghe đã bà biết vẫn chưa nguôi giận.

 

Tạ Nhiên cười, thử thăm dò, "Sao mẹ cãi nhau với ba thế? Dạo trước vẫn còn tốt đẹp mà, tuần trước ống nước nhà mình hỏng, không phải ba qua sửa đấy ư, sửa xong mẹ còn giữ ba lại ăn cơm nữa."

 

Thấy Vương Tuyết Tân chần chừ không nói, Tạ Nhiên càng thêm chắc chắn lần cãi nhau này có liên quan đến mình.

 

Hắn ngồi sát lại, giữ lấy vai mẹ.

 

"Mẹ đã nói với Tiểu Tạ rồi, tại sao không nói với con?"

 

Có Tiểu Kiều ở đây, Vương Tuyết Tân không dám mắng mỏ, vẻ mặt bà hơi mất tự nhiên, ngập ngừng nói: "Hôm nay ba con tới đây, nói người cô họ xa của con mất rồi, bảo mẹ cùng về viếng. Có lẽ con không có ấn tượng gì với người cô này, lúc con một tuổi người ta đã chuyển đi nơi khác rồi, nhưng lúc mẹ sinh con với chị con bà ấy có đến chăm mẹ, bà ấy mất rồi mẹ về viếng cũng là việc nên làm. Nói một hồi ba con lại bảo bắt con đi xem mắt, mẹ bảo ông ấy bớt lo chuyện bao đồng, nói mấy câu lại bắt đầu cãi nhau."

 

Thực ra Tạ Nhiên có chút ấn tượng với người cô này, kiếp trước bà ấy cũng mất vào lúc Tạ Thanh Ký sắp thi đại học lần hai, Vương Tuyết Tân không yên tâm đi, cuối cùng Tạ Văn Bân dẫn theo Tạ Thiền đi thay bà.

 

Lòng Tạ Nhiên trùng xuống, sao lại có một người hắn biết chết vào khoảng thời gian giống như kiếp trước vậy?

 

Vương Tuyết Tân không phải người giỏi nói dối, lúc nói chuyện mắt cứ nhìn xuống dưới, rõ ràng lần cãi nhau này còn có nguyên nhân khác. Tạ Nhiên giả bộ như không nhận ra sự khác thường trong giọng điệu của bà, thuận miệng hỏi, "Vậy tại sao sau đó lại động tay động chân, không phải đó giờ ba con vẫn vậy sao?"

 

Không biết lời này khiến Vương Tuyết Tân nhớ đến chuyện gì, bà bỗng nhiên mím chặt môi, nhưng cảm xúc không thể bày tỏ qua lời nói thì thông qua ánh mắt. Nước mắt bà không nghe lời, xuôi theo những nếp nhăn để lại trên khuôn mặt do năm tháng rơi xuống mu bàn tay Tạ Nhiên.

 

Tạ Nhiên ngẩn người.

 

Vương Tuyết Tân không ngừng nuốt nước bọt, cố gắng điều chỉnh hơi thở, sợ đánh thức Tiểu Kiều bên cạnh, Tạ Nhiên nhìn chằm chằm chân tóc bạc ngày càng nhiều của mẹ, bỗng nhiên nhận ra người vốn yêu cái đẹp như Vương Tuyết Tân lâu lắm không đến tiệm làm tóc rồi.

 

"Nhiên Nhiên... con thật sự không muốn kết hôn sao?"

 

Bà ngẩng đầu, nhìn con trai lớn bằng ánh mắt mơ hồ.

 

Tạ Nhiên như biến thành kẻ câm, hắn bình tĩnh nhìn mẹ, nhận ra sự đau khổ van nài trong đôi mắt bà, hắn căng thẳng nuốt nước bọt, tại sao Vương Tuyết Tân lại hỏi thế, lẽ nào bà nhận ra gì đó rồi sao? Hắn vội vàng ôm lấy thân hình có hơi đầy đặn của mẹ, cười gượng hai tiếng, giả bộ điềm tĩnh nói, "Con đâu nói không muốn, trước đó không phải nói với mẹ rằng con bận quá, không có thời gian tìm bạn gái sao?"

 

"Ba muốn con đi xem mắt à? Vậy con đi là được," Hắn vuốt dọc lưng bà, giống khi còn nhỏ khóc nhè được mẹ xoa lưng dỗ dành, "hôm nay thấy hai người đánh nhau dữ vậy, con còn tưởng có chuyện gì nghiêm trọng lắm, không phải xem mắt thôi sao, con đi là được rồi. Chuyện giữa mẹ và ba con chưa từng can thiệp, muốn dằn vặt thế nào tùy hai người, nhưng đừng vì con mà cãi nhau."

 

Vương Tuyết Tân dần bình tĩnh lại, bàn tay nhăn nheo vội lau mặt.

 

"Mẹ cũng nói với ông ấy như vậy, nói con quá bận, mẹ thấy ông ta đáng bị đánh lắm, ai bảo ông ta nói con không nghe lời, mẹ không thích nghe ông ấy nói con không tốt," Vương Tuyết Tân cười cười, nghiêm túc nhìn Tạ Nhiên, "chẳng trách người ta vẫn hay bảo trên đời này chỉ có mẹ tốt nhất, dù con có thế nào, tốt hay xấu, mẹ con vẫn yêu các con như vậy."

 

Nhìn Vương Tuyết Tân lại lần nữa không kìm được nước mắt, lòng Tạ Nhiên như bị xé toạc, nước mắt của mẹ như muối rắc lên vết thương của hắn, khoảnh khắc này hắn gần như muốn thẳng thắn nói thật xu hướng tính dục của mình, thừa nhận rằng hắn yêu em trai mình, không muốn thấy cảnh mẹ mình ngày nào cũng lo lắng đoán già đoán non hắn không kết hôn có phải vì hắn là đồng tính hay không.

 

"Được rồi, ngủ thôi, mẹ trút hết ra là ổn rồi." Vương Tuyết Tân nén nước mắt, cố gắng gượng cười.

 

Tạ Nhiên đỡ bà nằm xuống, "Con đợi mẹ ngủ rồi đi."

 

Hắn vỗ lưng mẹ, như hồi nhỏ Vương Tuyết Tân dỗ hắn ngủ, Vương Tuyết Tân khi còn trẻ hai tay hai đứa, hắn nằm bên trái, Tạ Thiền nằm bên phải, bà cứ vỗ rồi ngủ lúc nào không hay, sau này có thêm Tạ Thanh Ký, cơ thể mềm mại của cậu nhóc nằm trên người mẹ, chen chúc cùng Tạ Nhiên thuở bé.

 

Vương Tuyết Tân nhanh chóng nhắm mắt lại, nằm quay lưng với Tạ Nhiên, ở góc độ hắn không nhìn thấy, nước mắt vẫn cứ chảy nơi khóe mắt, bà muốn hít mũi nhưng không dám, lừa Tạ Nhiên rằng bà đã ngủ.

 

Tạ Nhiên khẽ khép cửa phòng ngủ lại, quay người thì nhận ra Tạ Thanh Ký vẫn đang ngồi trong phòng khách đợi mình.

 

Cậu thậm chí còn không bật đèn, bóng dáng cao lớn ẩn mình trong bóng tối, nhưng Tạ Nhiên vẫn liếc cái là nhìn thấy cậu. Tạ Thanh Ký mím chặt môi, không biết đã nghe được những gì từ cuộc trò chuyện trong phòng ban nãy, cậu bước về phía Tạ Nhiên, còn chưa đến gần, Tạ Nhiên đã theo phản xạ lùi lại một bước.

 

Bước chân Tạ Thanh Ký khựng lại, không bước tiếp nữa, giữ khoảng cách với Tạ Nhiên.

 

"Mẹ ngủ rồi?"

 

Tạ Nhiên mệt mỏi xoa mặt, "Chắc chắn chưa ngủ, có lẽ vẫn đang buồn đấy, mẹ không muốn anh thấy nên anh ra ngoài."

 

Tạ Nhiên vòng qua Tạ Thanh Ký, trở về căn phòng nhỏ được ngăn ra của mình. Hắn lặng lẽ kéo va li từ dưới gầm giường ra, bắt đầu ném quần áo vào, gần như là thấy gì đều quăng vào hết, cố chấp như muốn xóa sạch mọi dấu vết hắn từng lưu lại trong căn nhà này.

 

Tiếng động này làm Triệu Cao giật mình, mèo nọ nhảy từ trên sô pha xuống, nghịch tới nghịch lui trong chiếc va li đang mở toang.

 

Tạ Thanh Ký nhìn chằm chằm Tạ Nhiên bằng ánh mắt thâm trầm, không lên tiếng cũng chẳng ngăn cản, chỉ có gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.

 

Động tác thu dọn quần áo không chút do dự, dưới ánh nhìn của Tạ Thanh Ký, Tạ Nhiên dứt khoát đóng va li lại, hất Triệu Cao đang ngồi trên đó ra, nhấc va li lên, nói với Tạ Thanh Ký đang chặn trước cửa phòng, "Anh dọn ra ngoài ở mấy ngày, em để ý mẹ nhé, có gì gọi điện thoại cho anh, sắp thi rồi, bữa đi thi anh đến đón em, cố lên nhé."

 

Hắn giơ tay gạt Tạ Thanh Ký ra, gạt luôn thứ tình cảm từng bước bị dao động một cách không kìm nén được suốt nửa năm qua, gạt cả những rung động nơi gian chứa đồ khi hai người hôn nhau cách một bàn tay ngày đó.

 

Va li bị Tạ Nhiên kéo đi cán qua đuôi Triệu Cao khiến nó tức giận kêu lên, chụp lấy cổ chân Tạ Nhiên cắn một cái, lúc đang tính cắn phát thứ hai bỗng nó đổi ý, hung hăng quay ra l**m láp nơi vừa bị cắn.

 

Ngay cả vật nhỏ như Triệu Cao cũng biết, có những sai lầm không được phép phạm lần thứ hai.

 

Tiếng rít của Tạ Nhiên khi bị cắn bỗng làm Tạ Thanh Ký phản ứng lại, cậu đuổi theo Tạ Nhiên ra sân, ngay lúc Tạ Nhiên mở cửa ghế lái, cậu hung hăng kéo Tạ Nhiên lại, ép mạnh hắn lên thân xe.

 

Cửa xe bị đóng sầm lại, cả người Tạ Nhiên đập vào xe, lưng đau ê ẩm, hắn còn chưa kịp phản ứng lại, đến một nơi để trốn cũng chưa nghĩ ra, bên tai đã vang lên tiếng đập mạnh, thân xe cũng lắc lư theo, tiếng động đó không thua gì tiếng đập cửa xe để phát tiết cơn giận đang kìm nén của Tạ Thanh Ký.

 

Chỉ thấy hai tay Tạ Thanh Ký nắm chặt thành đấm, vững vàng đè bên người Tạ Nhiên, như một chiếc lồng giam vây hãm hắn.

 

Cậu phát ra những tiếng th* d*c nặng nề trong cổ họng, tựa như thú dữ bị bẫy săn kẹp trúng, phát ra tiếng gầm khi đối mặt với người lạ, nhìn chòng chọc mà l**m vết thương đang rỉ máu.

 

"Không phải mọi thứ đang dần tốt lên sao?"

 

Giọng nói của Tạ Thanh Ký rất nhỏ.

 

Giọng điệu của cậu đầy chua xót, hoang mang chất vấn, nhưng ánh mắt nhìn Tạ Nhiên lại rất lạnh lùng, thậm chí còn mang theo chút cay nghiệt đến tận cùng. Nắm đấm ấn lên thân xe tựa như đáng ra phải trút lên người Tạ Nhiên— cậu bị dồn tới bước đường cùng rồi.

 

Rõ ràng mọi chuyện đang trở nên tốt đẹp, Tạ Nhiên càng ngày càng giống dáng vẻ của trước kia, chị gái cũng đã chia tay với Đường Tư Bác, công ty của họ đang đi vào quỹ đạo, ngay cả Tiểu Mã sau khi sống tiếp cũng không giẫm lên vết xe đổ nữa. Tạ Nhiên muốn xây dựng website, cậu cũng tìm một đội ngũ chuyên nghiệp cho hắn, chẳng bao lâu nữa sẽ ra mắt, bản thân cậu cũng đã biết mình muốn làm gì trong suốt cuộc đời còn lại rồi, tại sao mỗi khi cậu và Tạ Nhiên vừa le lói chút hy vọng lại đột nhiên rơi vào ngõ cụt?

 

Mà Tạ Thanh Ký lại bó tay hết lần này tới lần khác.

 

"Tại sao ban nãy anh lại tránh em?"

 

Tạ Nhiên không đáp, buông tay ra, làm va li đổ ra đất.

 

"Nói đi."

 

Tạ Thanh Ký lạnh mặt nhìn xuống Tạ Nhiên, lần nữa dùng giọng điệu ra lệnh chất vấn.

 

Người bị cậu vây trong vòng tay im lặng rất lâu, cuối cùng lên tiếng đáp: "Anh muốn hút thuốc."

 

Tuy đang đứng ở thế yếu, nhưng nét mặt Tạ Nhiên hoàn toàn không hề có chút chột dạ hay căng thẳng khi bị người ta gây khó dễ, ngược lại hắn vô cùng bình tĩnh, dù đã cai thuốc được mấy tháng, nhưng lần phá giới này lại có vẻ rất thuận theo lẽ tự nhiên.

 

Sau khi cai thuốc hắn vẫn luôn duy trì thói quen để thuốc lá và bật lửa trong túi, lúc bàn việc làm ăn sẽ mời đối tác một điếu.

 

Em trai khẽ nghiêng người, vài sợi tóc trên trán khẽ quét qua trán Tạ Nhiên, ngón tay thon dài của cậu lần vào túi quần bên hông hắn, nhẹ nhàng móc ra. Tạ Thanh Ký lấy bao thuốc lá ra nhưng không đưa cho Tạ Nhiên mà tự ngậm một điếu, một tay khép lại chắn gió, tay kia bật bật lửa.

 

Khoảnh khắc ánh lửa bùng lên, Tạ Nhiên mới nhận ra tay Tạ Thanh Ký đang run rẩy.

 

Cậu ném hộp thuốc lại cho Tạ Nhiên.

 

Tạ Thanh Ký hút thuốc rất nhanh, hơi này nối tiếp hơi kia, trên mặt không một biểu cảm, hoàn toàn không có cảm giác đang tận hưởng, khiến cho h*m m**n muốn hút thuốc của Tạ Nhiên cũng tiêu tan.

 

Tuy trước đó đã biết chuyện Tạ Thanh Ký biết hút thuốc từ lời của Tề Minh, nhưng đây là lần đầu tiên Tạ Nhiên tận mắt chứng kiến.

 

"Tiểu Tạ..."

 

Nghe Tạ Nhiên gọi mình với giọng bất lực như vậy, động tác của Tạ Thanh Ký khựng lại.

 

"Anh cảm thấy mẹ biết gì đó rồi, tuy hôm nay mẹ không nói nhưng anh vẫn cảm nhận được. Cách duy nhất anh có thể nghĩ ra để hòa hoãn là dọn ra ngoài sớm nhất có thể, mẹ không nhìn thấy anh sẽ không nghĩ nhiều như vậy, bây giờ ngày nào anh cũng lởn vởn trước mặt mẹ, có lẽ mỗi khi bà ấy nhìn thấy anh sẽ không khỏi nghĩ tại sao anh không kết hôn, tại sao không tìm bạn gái."

 

"Hơn nữa, hôm nay mẹ cãi nhau với ba thực sự vì chuyện của anh, ba... có lẽ cũng biết rồi."

 

Tạ Nhiên nhớ lại ánh mắt Tạ Văn Bân nhìn hắn trước khi rời đi.

 

Tạ Thanh Ký không lên tiếng, động tác hút thuốc cũng chậm lại.

 

Nhìn phản ứng này của em trai, Tạ Nhiên biết cậu đã nghe lọt tai những lời này, hắn thở dài, dặn dò em trai thi tốt, đừng áp lực quá, lại lần nữa nhắc va li trên đất nhét vào ghế sau.

 

Lúc hắn tính mở cửa ghế lái, cổ tay bỗng bị Tạ Thanh Ký nắm chặt.

 

Sức lực của cậu rất mạnh, mạnh tới mức người lăn lộn ngoài xã hội lão luyện như Tạ Nhiên cũng không thể giãy ra được. Hộp thuốc lá của Tạ Nhiên ở túi bên trái, chùm chìa khóa xe ở bên phải, đồng hồ chỉ đeo bên tay trái, Tạ Thanh Ký luôn nhớ rõ những thói quen nhỏ của anh trai.

 

Tạ Nhiên không kìm được quát cậu: "Tạ Thanh Ký!"

 

Tạ Thanh Ký vươn tay lấy chìa khóa trong túi quần của Tạ Nhiên ra, bình tĩnh nói: "Anh lái hay em lái?"

 

Sau khi nhận ra hàm ý trong câu nói này, nét mặt Tạ Nhiên bỗng chốc thay đổi.

 

Kiếp này Tạ Thanh Ký vẫn chưa học lái xe cũng chưa có bằng, tất cả những chuyện đó xảy ra lúc cậu học năm nhất ở kiếp trước, bây giờ cậu hỏi Tạ Nhiên như vậy chẳng khác nào nói với đối phương rằng "Cậu cũng trọng sinh rồi!", hơn nữa nghe giọng điệu của cậu, Tạ Thanh Ký cũng đã nhìn thấu mấy lần che giấu vụng về của Tạ Nhiên.

 

- Sự cân bằng vi diệu giữa hai người cuối cùng cũng bị phá vỡ vào lúc này, Tạ Thanh Ký không còn kiên nhẫn để chờ đợi nữa, bây giờ cậu chọn ngả bài với Tạ Nhiên.

 

Tạ Nhiên im lặng trong chốc lát, nhận lấy chìa khóa xe, một người ngồi vào ghế lái, một người ngồi vào ghế phó lái.

 

Tạ Nhiên khởi động xe, hỏi Tạ Thanh Ký muốn đi đâu.

 

"Bờ biển."

 

Tạ Nhiên quay đầu nhìn cậu, lần đầu tiên tỏ ra hơi lạnh lùng trước mắt Tạ Thanh Ký.

 

Từ phản ứng của hắn, Tạ Thanh Ký nhạy bén nhận ra dường như Tạ Nhiên vẫn né tránh nhắc tới bất kỳ chủ đề nào có liên quan đến biển với cậu. Tạ Nhiên chết ở biển kia chưa từng rời khỏi vùng biển ấy, vận mệnh hư ảo như làn nước biển không kiểm soát nổi đã nhấn chìm hắn, khiến hắn không ngừng bị cuốn về phía trước.

 

"Vậy thì tới số 58 đường Ngô Đồng."

 

Nghe thấy đáp án này, một số ký ức lần nữa hiện ra trong tâm trí Tạ Nhiên, hắn nắm mắt hít một hơi thật sâu, ép bản thân bình tĩnh lại, từ từ cho xe lăn bánh, tấm biển chỉ dẫn ở ngã tư gợi ý hai hướng trái ngược nhau, rẽ trái là đường Ngô Đồng, rẽ phải là đê ven biển.

 

Tạ Nhiên đánh vô lăng sang trái, lái xe về phía biển.

 

Số 58 đường Ngô Đồng là nơi kiếp trước Vương Tuyết Tân qua đời.

 

Cơn mưa không bao giờ dứt trong ký ức mang đi hơi ấm trên người mẹ, hắn và Tạ Thanh Ký ôm lấy cơ thể đã mềm nhũn của mẹ, miệng bà há hốc, lúc Tạ Nhiên ôm bà hoàn toàn không dám dùng sức, dù ngón tay hắn chạm nhẹ vào chỗ nào, máu cứ trào ra từ cổ họng của Vương Tuyết Tân. Bà siết chặt lấy ống tay áo Tạ Nhiên, có lẽ lúc đó bà đã chẳng nhìn thấy gì nữa, bởi vì tay kia của bà vẫn đang quơ loạn trong không trung như muốn chạm vào khuôn mặt Tạ Nhiên.

 

Nhưng Tạ Nhiên đang ở ngay trước mặt bà.

 

Có lẽ bà muốn nói gì đó với Tạ Nhiên.

 

Dường như mẹ hắn đã bị vỡ nát từ bên trong, chỉ còn lại lớp da thịt mềm oặt bọc bên ngoài, sức sống cũng rời đi theo từng ngụm máu trào ra của bà.

 

Lúc Tạ Thanh Ký gọi xe cấp cứu, Tạ Nhiên nghe thấy địa chỉ cậu báo là số 58 đường Ngô Đồng.

Bình Luận (0)
Comment