Một Quả Táo - Mạnh Hoàn

Chương 60

Chương 60: Mẹ

edit: nammogiuabanngay

---

Kiếp trước, sự sụp đổ của đại ca bắt nguồn từ một cuộc kiểm toán đột ngột, công ty bị tra kia chỉ là một cái vỏ bọc để luân chuyển dòng tiền, căn bản không thoát khỏi cuộc điều tra.

 

Thời gian đó Tạ Nhiên và Lão Kiều ngày nào cũng luân phiên thu dọn mớ hỗn độn, bận đến nỗi không có thời gian về nhà. Thấy Vương Tuyết Tân gọi đến, hắn chẳng nghĩ ngợi gì mà cúp máy luôn.

 

Dù sao nói tới nói lui vẫn là chuyện của hắn và Tạ Thanh Ký.

 

Lão Kiều cầm bản báo cáo qua bảo Tạ Nhiên xem, nói rằng có một nhà máy ở Tây An có khả năng sẽ gặp rắc rối, hai người phải lập tức qua đó xem xét, Tạ Nhiên còn chưa kịp đáp điện thoại lại reo lên, cúi xuống thì thấy vẫn là Vương Tuyết Tân.

 

Tạ Nhiên cố kìm nén cơn giận, nhấc máy, ra dấu với Lão Kiều ý bảo đặt vé đi.

 

Giọng điệu của hắn có chút mất kiên nhẫn, hỏi Vương Tuyết Tân lại muốn làm gì.

 

"Nhiên Nhiên, bao giờ con về nhà, mẹ có chuyện cần nói với con." Ngữ điệu của Vương Tuyết Tân nghe có vẻ rất mệt mỏi, hình như đang ở nhà.

 

Tạ Nhiên không để tâm, cuộc đối thoại giống thế này mỗi tuần xảy ra một lần, Vương Tuyết Tân sẽ dùng những cái cớ khác nhau lừa hắn về nhà, rồi lại giở giọng dạy dỗ Tạ Nhiên, nói tới nói lui vẫn là đồng tính khổ như vậy, khuyên hắn "cải tà quy chính".

 

Tạ Nhiên suýt thì phát cáu luôn.

 

Vương Tuyết Tân cũng rất tàn nhẫn với bản thân, mỗi lần viện một cái cớ khác nhau, từ lần đầu tiên dùng lý do bị bệnh lừa Tạ Nhiên đến bệnh viện thì chẳng thể vãn hồi nữa, lần thứ hai bà nói mình bị bệnh tim, lần thứ ba là suy thận, lần thứ tư là ung thư dạ dày, đến nay trên người đã chẳng còn chỗ nào lành lặn.

 

Nếu lời nào bà nói cũng là thật thì việc bà sống tới giờ đúng là kỳ tích y học.

 

Tuy biết Vương Tuyết Tân nói vậy để lừa hắn về, chắc chắn không có bệnh gì nghiêm trọng, nhưng Tạ Nhiên vẫn không dám coi thường, cuối cùng không chịu nổi nên hắn gọi cho Tạ Thiền bảo cô về.

 

Tạ Thiền đưa mẹ đến bệnh viện lớn khám tổng quát, Vương Tuyết Tân bị lấy máu nhiều tới mức phải ăn gan lợn suốt một tuần liền, kết quả cuối cùng chẳng có bệnh tật gì cả.

 

Ngoài cửa sổ sấm chớp ầm ầm, mưa bắt đầu rơi rả rích, thấy trời có xu hướng càng mưa to, Lão Kiều nói giờ này không đặt được vé máy bay, cách nhanh nhất là họ lái xe qua đó.

 

"Tôi đi chuẩn bị ngay."

 

Tạ Nhiên vừa bịt điện thoại vừa gật đầu, sợ bị Vương Tuyết Tân nghe thấy, đợi Lão Kiều đi khỏi, hắn tranh thủ lúc lặng sấm nói với mẹ: "Lần này mẹ lại viện cớ gì, mẹ không khỏe chỗ nào?"

 

Tạ Nhiên vừa dứt lời, bên ngoài vang lên một tiếng sấm, Tạ Nhiên nhìn ra ngoài, cơn mưa đến rất bất ngờ, có lẽ là mưa rào, chắc sẽ tạnh khi hắn và Lão Kiều xuất phát.

 

"Mẹ nói đi, chỗ con bận tới nỗi không có thời gian ăn cơm, nếu mẹ không có chuyện gì con cúp máy đây, mấy ngày nay bận lắm."

 

Đên nay Vương Tuyết Tân im lặng đến lạ.

 

Tạ Nhiên cố kiên nhẫn đợi thêm một lát, "Con cúp đây."

 

"Nhiên Nhiên..." Vương Tuyết Tân bỗng lên tiếng, giọng của bà nghe hơi lạ, không biết có phải đang khóc ở đầu dây bên kia không, "Lần này mẹ thực sự bị bệnh rồi."

 

Tạ Nhiên chẳng bận tâm, lời này hắn nghe tới nỗi chai rồi, lần nào Vương Tuyết Tân lừa hắn về nhà chẳng nói là bệnh thật?

 

"Mẹ đi bệnh viện khám chưa? Lần này là bệnh gì để con đoán xem, suy thận? Không đúng, mẹ dùng rồi, ung thư vú? Cũng dùng rồi... Chiêu này của mẹ con biết tỏng rồi, thôi con cúp máy đây."

 

Vương Tuyết Tân sốt ruột, hỏi Tạ Nhiên bao giờ về nhà.

 

Tạ Nhiên im lặng.

 

Chuyến này hắn và Lão Kiều đến nhà máy dọn dẹp sổ sách ít nhất cũng mất ba ngày, nhưng chuyện sau kiểm toán mới thực sự rắc rối, hắn và đại ca đều có dự cảm, chuyện lần này sẽ không dễ dàng yên ổn, thể nào cũng phải có một người ngồi tù.

 

Không chỉ hôm nay hắn không thể về nhà, nói không chừng nửa năm tới Vương Tuyết Tân khó mà nhìn thấy hắn. Cũng tốt, dù sao hai người cứ gặp là cãi nhau, Vương Tuyết Tân nhìn thấy thằng con trai đồng tính Tạ Nhiên này lại phiền muộn, lời càm ràm của bà Tạ Nhiên cũng nghe tới ngán ngẩm, hai mẹ con đã lâu lắm rồi không bình tĩnh nói chuyện với nhau.

 

...Chỉ là hơi không nỡ rời xa Tạ Thanh Ký.

 

"Con phải đi xa một chuyện, tối nay đi luôn, ít nhất cũng phải nửa năm."

 

"Vậy... trước, trước khi đi con không có thời gian về nhà ư? Nhiên Nhiên, mẹ thực sự có chuyện rất quan trọng muốn nói với con, con đang ở đâu? Nếu con không có thời gian, bây giờ mẹ đến tìm con."

 

Tạ Nhiên đau đầu nói, "Trời đang mưa thế này mẹ tính đi đâu? Thế này đi, mẹ đợi ở nhà, nửa tiếng nữa con qua đón."

 

Vương Tuyết Tân hơi yên lòng, do dự đồng ý.

 

Ai ngờ đây chỉ là lời Tạ Nhiên nói cho có lệ, hoàn toàn không định qua đón bà, bởi vì Vương Tuyết Tân luôn kì kèo không thôi, nếu lần này gặp bà, chắc tối nay hắn sẽ không đi được nữa.

 

Tạ Nhiên nghĩ ngợi một lát rồi chặn luôn số điện thoại và Wechat của Vương Tuyết Tân, hắn gọi điện cho Tạ Thiền, nói mình gặp chút rắc rối, phải trốn ra ngoại tỉnh một thời gian, sợ liên lụy đến mẹ nên nửa năm tới sẽ không liên lạc với bà, nhờ Tạ Thiền để ý chuyện nhà, thường xuyên gọi điện về.

 

"Chị, dạo này chị rảnh không? Hôm nay mẹ nói mẹ bị bệnh... hầy, tính mẹ chị cũng biết rồi đấy, sau khi biết chuyện em với Tiểu Tạ thì ngày nào cũng dùng chiêu này lừa em về nhà, nhưng em vẫn hơi lo, nếu chị về nhà thì đưa mẹ đi khám nhé, đúng rồi, nếu có người hỏi chị dạo này có liên lạc với em không thì cứ bảo không nhé, bất kể ai hỏi cũng trả lời như vậy."

 

Đường Tư Bác ở đầu dây bên kia gọi Tạ Thiền ăn cơm, Tạ Thiền dịu dàng đáp một tiếng, cô không hỏi nhiều chuyện của Tạ Nhiên, chỉ bảo hắn chú ý an toàn sau đó cúp máy.

 

Tạ Nhiên cầm điện thoại hơi lưỡng lự, cũng muốn gọi cho Tạ Thanh Ký, nhưng nghĩ lại thôi.

 

Hắn luôn mang rắc rối đến cho Tạ Thanh Ký.

 

Ở nhà, Vương Tuyết Tân đợi cả tiếng vẫn không thấy Tạ Nhiên đâu, điện thoại thì không gọi được, cuối cùng điện thoại bà hết pin nên tắt máy.

 

Vương Tuyết Tân siết chặt trang giấy trong tay, nước mắt rơi lên nó hết lần này đến lần khác, bà không thể tin nổi nhìn chằm chằm kết quả trên đó. Ngoài cửa có tiếng động, bà nhìn qua cửa sổ thì thấy Tạ Thanh Ký gập ô bước vào.

 

Vương Tuyết Tân vô thức xé nát trang giấy rồi ném vào thùng rác, sợ bị đứa con út thông minh nhận ra điều bất thường, tiếng sấm ngoài cửa sổ khiến lòng bà bồn chồn, có linh cảm nhất định phải gặp Tạ Nhiên cho bằng được.

 

"Tiểu Tạ, mẹ đến chỗ anh con một chuyến, cơm tối trên bàn, con tự ăn nhé không cần đợi mẹ."

 

Tạ Thanh Ký không tán thành, bảo: "Trời mưa rồi, để con gọi điện thoại kêu Tạ Nhiên về."

 

Vương Tuyết Tân thất vọng lắc đầu, "Không cần đâu, nó không về, mẹ phải đi tìm nó, anh con không tin mẹ, nói đến đón mẹ nhưng không đến. Nó đi những nửa năm, chắc cũng không định nghe điện thoại của mẹ nữa, mẹ phải đi gặp nó một lần."

 

Bà chẳng màng đến quy định xe ba bánh gắn máy không được chạy trong thành phố, khoác tạm chiếc áo mưa có còn hơn không lên người, chỉ mới lái xe ra sân thôi người bà đã ướt sũng, vặn tay ga phóng đi, trong nháy mắt đã thành công bỏ lại Tạ Thanh Ký.

 

Tạ Thanh Ký ném cặp sách vào nhà, đạp xe đạp đuổi theo trong màn mưa, mưa to tới mức cậu không mở nổi mắt, gọi điện cho Tạ Nhiên hai cuộc mới bắt máy.

 

"Tiểu Tạ?" Tạ Nhiên hơi bất ngờ vì Tạ Thanh Ký gọi điện cho hắn, chung quy sau khi bị Vương Tuyết Tân phát hiện, vì để ý đến tâm tình của mẹ nên Tạ Thanh Ký trước giờ chưa từng chủ động liên lạc với hắn.

 

"Anh đang làm gì thế, không phải anh nói đến đón mẹ sao, anh đâu? Mưa lớn thế này, một mình mẹ lái xe ba bánh đi tìm anh rồi."

 

Giọng nói của Tạ Thanh Ký hiếm khi hoảng loạn đến thế.

 

Tạ Nhiên đứng phắt dậy khỏi ghế.

 

Ngoài cửa sổ lại vang lên một tiếng sấm, những hạt mưa xối xả đập lên cửa sổ như có người hắt cả chậu nước lên đó, mưa lớn vậy, ngay cả taxi cũng không nhận khách, Vương Tuyết Tân lại một mình lái xe ba bánh ra ngoài, lỡ như bà có chuyện gì...

 

Sự hối hận và cảm giác tội lỗi ập đến còn dữ dội hơn cả cơn mưa bên ngoài, dồn ép đến nỗi khiến Tạ Nhiên suýt thì mất đi lý trí.

 

Mọi thứ không như hắn nghĩ, hắn vốn tưởng đây là một cơn mưa rào chẳng mấy chốc sẽ tạnh, nhưng giờ lại càng lúc càng dữ dội, tựa như một điềm báo không lành, chưa tới sáu giờ trời đã tối đen, tầng mây dày đặc không lọt nổi một khe sáng.

 

Ban nãy hắn không nên gạt Vương Tuyết Tân sẽ về gặp bà, Vương Tuyết Tân chắc chắn là không gọi được cho hắn nên mới sốt ruột chạy qua đây.

 

Tạ Nhiên xóa số của Vương Tuyết Tân ra khỏi danh sách chặn, ban nãy Vương Tuyết Tân cố chấp gọi điện thoại cho hắn thế nào thì bây giờ hắn gọi điện thoại cho Vương Tuyết Tân như thế. Hắn vừa tuyệt vọng vừa tức giận khi nghe giọng nữ tổng đài lạnh lùng lặp đi lặp lại "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được."

 

— Điện thoại của Vương Tuyết Tân hết pin rồi.

 

Tạ Nhiên nhìn cơn mưa như trút nước bên ngoài, làm sao cũng không thể kìm nổi cảm giác bất an khó mà diễn tả thành lời này, chỉ muốn làm gì đó ngay lập tức.

 

Hắn bất chấp việc sắp phải xuất phát, không màng đến đống hỗn độn đang chờ hắn xử lý ở Tây An xa xôi mà chạy thẳng ra ngoài.

 

Từ nhà đến đây chỉ có một con đường duy nhất, Tạ Nhiên vừa ra ngoài người đã ướt sũng, hắn vừa giận mình, vừa giận Vương Tuyết Tân, tại sao bà không chịu ngoan ngoãn ở nhà? Rõ ràng hắn đã nói gần đây rất bận, lẽ nào việc "sửa" lại xu hướng tính dục của hắn với Vương Tuyết Tân mà nói quan trọng đến vậy sao?

 

Cùng lúc đó, cách đó hai con phố, Tạ Thanh Ký không màng trời mưa đường trơn, hai chân cậu kéo căng, đạp xe không biết mệt mỏi. Cậu đứng hẳn lên khỏi yên xe, hơi khom người lại để tránh lực cản, vừa phải chú ý bóng dáng của Vương Tuyết Tân vừa phải để ý xe cộ đi lại.

 

Không biết tại sao, Tạ Thanh Ký luôn cảm thấy cậu phải nhanh chóng đuổi kịp Vương Tuyết Tân, cậu tức bản thân vì không thể đạp nhanh hơn, chân cậu đã mỏi tới nỗi không còn cảm nhận được sự mệt nhọc, cuối cùng tầm nhìn bị nước mưa làm nhòe cũng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.

 

Áo mưa của Vương Tuyết Tân dính sát vào cơ thể có hơi đầy đặn do vất vả nhiều năm của bà, thi thoảng bà lau nước mưa trên mặt, chiếc điện thoại nối với cục sạc dự phòng trong túi tự động khởi động, cuộc gọi của Tạ Nhiên cũng gọi đến.

 

Vương Tuyết Tân có linh cảm là Tạ Nhiên gọi đến, bà một tay cầm tay lái, một tay cẩn thận bắt máy.

 

Nhưng dưới cơn mưa, đầu ngón tay của bà bị ướt khiến màn hình iphone không nhận diện được thao tác. Ánh mắt của Vương Tuyết Tân nhìn đoạn đường phía trước, khóe mắt nhìn thấy tên gọi đến là "Đừng cãi nhau", nhưng bà không vuốt sang nghe được.

 

Đó là tên bà đặt cho Tạ Nhiên, mục đích là để nhắc nhở bản thân phải kiên nhẫn.

 

Tạ Nhiên sốt ruột đợi, cuối cùng điện thoại cũng thông, hắn không kiềm chế được tức giận mà mắng, "Mưa lớn như vậy mẹ ra ngoài làm gì? Con đã bảo là con không về được rồi, tại sao mẹ không nghe điện thoại, mẹ đang ở đâu? Đứng yên đấy con qua đón!"

 

"Thẳng ranh mày lúc nào cũng lừa mẹ, ban nãy nói đến đón mẹ, giờ chết ở đâu rồi hả?" Vương Tuyết Tân hét lớn trong màn mưa.

 

"Con không lừa mẹ, giờ con qua đón mẹ ngay lập tức, trời mưa nguy hiểm lắm mẹ đừng lái nữa, mẹ tưởng con suốt ngày gạt người khác giống mẹ sao?"

 

— Đáp lại hắn là một tiếng va chạm và tiếng phanh gấp chói tai.

 

Chỉ duy nhất không nghe thấy tiếng vừa khóc vừa mắng của Vương Tuyết Tân nữa.

 

Âm thanh xuyên qua điện thoại, dường như không chỉ có vậy, Tạ Nhiên ngơ ngác đứng đó, chỉ cảm thấy âm thanh đó rất gần, chân thật tới mức hệt như xảy ra bên cạnh hắn, hắn quay đầu về hướng phát ra âm thanh theo phản xạ, trong khoảnh khắc ấy còn tự hỏi có phải hắn nghe nhầm rồi không.

 

Thế giới của Tạ Nhiên như mất đi tất cả âm thanh, hắn không nghe thấy tiếng mưa, không nghe thấy hơi thở dồn dập của mình vì chạy quá nhanh, hắn sợ hãi giơ điện thoại lên, gần như dùng giọng điệu van xin xác nhận: "...Mẹ, mẹ ơi?"

 

Tạ Thanh Ký theo sau, cảnh tượng trước mắt khiến cậu gào lên tuyệt vọng trong cơn mưa, khuôn mặt lạnh lùng dửng dưng thường ngày giờ đây méo mó vì sợ hãi, cậu vứt xe đạp, loạng choạng chạy về phía Vương Tuyết Tân.

 

Đường trơn vì mưa, chiếc xe ba bánh bị lật khi rẽ ở ngã tư trong nháy mắt hất tung Vương Tuyết Tân ra, chiếc xe 16 chỗ phía trước không kịp phanh, cuốn thẳng Vương Tuyết Tân vào gầm xe rồi cán qua người bà.

 

Vương Tuyết Tân chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân như vỡ vụn, bà ngơ ngác nằm trên đường, chưa kịp nhận ra đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy mỗi hơi thở đều đau tới cùng cực.

 

Bà nhìn thằng con út đang lao tới, nhìn gương mặt tuấn tú của cậu lại nhớ tới ba cậu.

 

Bà biết mình sắp chết rồi, chỉ tiếc là sau này không thể chửi cái tên khốn Tạ Văn Bân kia nữa.

 

Vương Tuyết Tân mấp máy miệng, tầm mắt dần tối lại.

 

Tạ Thanh Ký nhận ra hình như mẹ muốn nói gì đó, cậu cúi đầu xuống, hoảng loạn nói: "Mẹ, con đây, mẹ muốn nói gì... mẹ ơi..."

 

Tay Tạ Thanh Ký run rẩy gọi cấp cứu.

 

Với Vương Tuyết Tân bây giờ mà nói, hít thở đã không còn là điều thoải mái nữa, trong cơn hấp hối, bà dồn hết sức lực cuối cùng, yếu ớt nói: "Chăm.. chăm sóc... ba... ba."

 

Tầm nhìn của bà hoàn toàn mờ đi, nhưng trên đầu trừ nước mưa lạnh buốt ra bà còn cảm nhận được hơi ấm, có lẽ là nước mắt của thằng con út. Vương Tuyết Tân muốn xoa dịu cậu, bảo cậu đừng khóc, nhưng bà thật sự không còn chút sức lực nào, khi đôi mắt gần như khép lại, bà lại nghe thấy tiếng hét quen thuộc.

 

Là Tạ Nhiên cuối cùng cũng theo âm thanh tìm được tới đây.

 

Hắn chạy ngã sõng soài trước mặt Vương Tuyết Tân, nhìn cả người mẹ đầy máu với ánh mắt không thể tin được, nửa quỳ nửa bò đến bên bà.

 

Trước ngực mẹ hắn có một vết lõm đáng sợ, là vết bị xe cán qua, cả người bà như bị chia làm đôi, máu thịt nội tạng lẫn lộn như không còn được lớp da thịt bao bọc, mẹ hắn giờ chỉ là một đống thịt mềm nhũn nằm trên mặt đất.

 

Tay Vương Tuyết Tân được Tạ Nhiên nắm lấy, bà chỉ nghe thấy tiếng gào khóc tuyệt vọng của hắn.

 

"Mẹ, mẹ đừng ngủ, mẹ kiên trì thêm một lát, Tiểu Tạ đang gọi cấp cứu rồi, mẹ ơi mẹ nhìn con đi, con sai rồi mẹ, mẹ nhìn con đi, mẹ đừng ngủ..."

 

Tạ Nhiên ghé sát vào người mẹ, nhìn ngón tay bà cố gắng động đậy, đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó, hắn áp tay mẹ lên mặt mình, quỳ xuống lắng nghe.

 

"Mẹ, con đây, con ở đây mà, con đây, mẹ muốn nói gì vậy... mẹ đừng rời khỏi bọn con, sau này con không dám gạt mẹ nữa, con nghe lời mẹ, mẹ con biết lỗi rồi."

 

"Nhiên, Nhiên... đừng, đừng..."

 

Bà càng gắp sức, máu trong miệng trào ra càng nhiều, há miệng trong vô ích mà chẳng nói thêm được chữ nào.

 

Hai mắt Vương Tuyết Tân mở trừng trừng, nhưng bà căn bản chẳng thấy Tạ Nhiên đâu, trước mắt bà đen như mực. Giọt nước mắt không cam lòng chảy nơi khóe mắt, rõ ràng còn có lời muốn căn dặn, nhưng bà thật sự hết sức rồi.

 

"Con đây, mẹ, mẹ muốn nói gì con đang nghe đây, con đồng ý với mẹ, con hứa, mẹ nói gì con cũng đồng ý, con đồng ý hết mẹ ơi... mẹ muốn nói gì?"

 

Tạ Nhiên nín thở lắng nghe, chỉ sợ lơ đãng một chút thì sẽ bỏ lỡ gì đó.

 

Hắn áp vào gương mặt lạnh lẽo của Vương Tuyết Tân.

 

"... Đừng... đừng..."

 

Chữ "đừng" ấy đã dùng hết chút sức lực cuối cùng của bà, ánh sáng trong đôi mắt Vương Tuyết Tân tắt hẳn, tay bà buông thõng trong ánh mắt cầu xin đầy bất lực của Tạ Nhiên, bà chết trong đêm mưa khiến Tạ Nhiên không thể nào quên, thậm chí còn không thể để lại một câu nói trọn vẹn cho Tạ Nhiên.

 

Hắn và Tạ Thanh Ký mãi mãi không có cơ hội biết được, từ "Đừng" trước khi chết của Vương Tuyết Tân là chỉ đừng gì.

 

Bình Luận (0)
Comment