Chương 61: Bản năng
edit: nammogiuabanngay
-----
Từ đó về sau, mỗi khi lái xe Tạ Nhiên đều cố tình tránh đường Ngô Đồng, kiếp này Vương Tuyết Tân vẫn còn sống nên hắn cũng không quá để tâm, nhưng giờ lại đột nhiên nghe thấy cái tên đó từ Tạ Thanh Ký.
Tạ Thanh Ký nói ra hai địa chỉ, một cái là nơi hắn chết, một cái là nơi mẹ chết.
Tạ Nhiên im lặng hồi lâu mới khởi động xe, hiểu rằng Tạ Thanh Ký nhất quyết phải nói rõ chuyện này với hắn.
Hắn không lái xe đến đường Ngô Đồng mà lái xe thẳng ra bờ biển. Tạ Nhiên quen thuộc với bãi biển này như sân sau nhà mình vậy, hắn dẫn Tạ Thanh Ký vòng qua hàng rào chắn, đợi đến khi chân dẫm lên cát đã gần mười hai giờ đêm.
Trước giờ hắn luôn đến đây một mình, cũng chưa từng chia sẻ ký ức do bãi biển này mang lại, năm nay khi hắn tới đây, Tiểu Mã còn hỏi tại sao ngày đó hắn lại chạy ra biển, Tạ Nhiên chỉ cười chứ không đáp.
Giờ đây hắn đưa Tạ Thanh Ký đến, tựa như chủ động dẫn Tạ Thanh Ký bước vào cái chết của hắn.
Trước mắt Tạ Thanh Ký không chỉ là vùng biển tưởng chừng như mênh mông tĩnh lặng, mà là vết thương rỉ máu Tạ Nhiên bóc trần cùng nỗi đau khiến hắn dùng cái chết để trốn tránh.
Hai người họ không ai lên tiếng, Tạ Nhiên cởi giày và tất ra, ngón chân hắn dẫm lên cát, thấy ánh mắt Tạ Thanh Ký vẫn luôn nhìn về phía công trường bị rào chắn ở đằng xa.
Chẳng bao lâu nữa hàng rào sẽ được gỡ bỏ, nơi đó sẽ xuất hiện một con đê mới, cũng là nơi Tạ Nhiên lựa chọn kết thúc sinh mạng.
"Tiểu Tạ, em chết rồi ư?"
Tạ Thanh Ký quay đầu sang, trong mắt hiện ra cảm xúc khó hiểu, Tạ Nhiên lại nói thêm, "Em cũng giống anh, sau khi chết mới quay lại nơi này sao?"
Hắn bình tĩnh nhìn Tạ Thanh Ký, nếu là trước kia, hắn không thể ngờ tới mình sẽ thẳng thắn mọi chuyện với em trai.
"Không, em vẫn sống."
"Vậy tại sao em...? Bỏ đi, không chết là được." Tạ Nhiên cười, gió thổi tung mái tóc hắn, mang theo vị mặn của biển, lúc hắn đến một mình chỉ cảm thấy lạnh cắt da cắt thịt, vừa nổi gió là cánh tay hắn nổi hết cả da gà.
Nhưng giờ có Tạ Thanh Ký đứng bên cạnh, Tạ Nhiên lại cảm thấy gió biển thật dịu dàng, dường như chỉ cần đứng cạnh Tạ Thanh Ký, nghe tiếng sóng biển đánh vào đá ngầm thôi cũng đủ khiến người ta say mê.
Sự bầu bạn của Tạ Thanh Ký khiến Tạ Nhiên không còn kháng cự hay ác cảm với vùng biển tượng trưng cho cái chết này nữa.
"Không chết là được, đúng vậy... còn thứ gì quan trọng hơn sống sót nữa." Giọng của Tạ Nhiên khựng lại, sóng ngầm đang cuộn trào mãnh liệt trên mặt biển đen kịt, sự thay đổi kỳ quái của nước biển như điềm báo cho cuộc đời mờ mịt phía trước.
"Nửa năm nay trôi qua suôn sẻ quá, suôn sẻ đến mức thi thoảng anh còn muốn đòi hỏi, liệu có thể buông thả thêm chút nữa trước mặt mẹ không, không xui xẻo tới nỗi bị phát hiện chứ? Nhưng em biết không, lại có một người họ hàng mất rồi, mất vào thời điểm giống hệt trước kia. Em nói xem những người này, sao, sao không cố gắng sống thêm một hai tuần nữa chứ, cái chết của bà ấy làm anh sợ chết khiếp."
Tạ Thanh Ký yên lặng nhìn Tạ Nhiên, khuôn mặt hắn đầy vẻ không giải thích được và cả không cam lòng, nghiêm túc nói, "Tại sao luôn như vậy? Anh thực sự không muốn than vãn, nhưng mỗi khi mọi chuyện tốt lên hai anh em mình lại gặp xui xẻo. Anh vẫn luôn nghĩ rốt cuộc trước khi chết mẹ muốn nói gì, đừng làm người đồng tính? Hay đừng yêu em trai mình? Rốt cuộc bà ấy muốn nói đừng cái gì chứ!"
"Đúng, anh biết mẹ chết vì tai nạn, nhưng bà ấy cố chấp, không muốn chúng ta đi con đường này, càng không cách nào chấp nhận hai đứa con trai ở bên nhau, dù chúng ta có trói mẹ trong nhà, đập nát xe ba bánh, tịch thu thẻ xe buýt không cho mẹ ra ngoài thì chúng ta cũng không thể thay đổi suy nghĩ của mẹ, nó sẽ trở thành tâm bệnh của bà, mẹ với ba sẽ không ngừng chỉ trích, trách móc lẫn nhau."
Tạ Nhiên nhíu mày, lấy thuốc lá trong quần ra hút, Tạ Thanh Ký đúng cạnh hắn hồi lâu không nói lời nào, cậu ngẩng đầu nhìn lên trời, giữa áp lực của bàn cờ số phận với Tạ Nhiên vẫn còn có chút may mắn, đêm nay trời không có mây, nhìn kỹ còn có thể thấy vài ngôi sao.
Kiếp trước Vương Tuyết Tân từng nửa thật nửa đùa hỏi Tạ Thanh Ký còn có thể "uốn nắn" lại không, nhỡ ngày nào đó mẹ chết đi hai anh em có hối hận cũng chẳng kịp.
Khi đó Tạ Thanh Ký không vui, bảo Vương Tuyết Tân đừng nói vớ vẩn, cậu không chú ý tới đôi mắt đỏ hoe và giọng nói run rẩy của bà, mãi một lúc sau Vương Tuyết Tân mới bình tĩnh lại, nói chết cũng chẳng sao, mẹ chỉ là hóa thành một ngôi sao trên trời, vẫn sẽ che chở hai anh em.
Cậu hiểu ý của Tạ Nhiên, nhưng cho dù bây giờ họ có giúp Vương Tuyết Tân tránh được vụ tai nạn chết chóc ấy, ai dám chắc sẽ không xảy ra chuyện bất trắc chứ?
Chỉ cần Vương Tuyết Tân không chấp nhận tình cảm của họ, bà sẽ không từ bỏ bất cứ cơ hội nào có thể khuyên họ "bẻ thẳng" lại, bà sẽ chẳng màng bất cứ thứ gì giống đêm mưa nọ, cũng có thể sẽ giống Tạ Thiền ngã cầu thang trong cơn giận dữ, cậu và Tạ Nhiên có thể nhốt Vương Tuyết Tân cả đời chắc?
Nhưng với Tạ Thanh Ký, trốn tránh căn bản không phải cách giải quyết vấn đề, kiếp trước cậu đã nếm đủ đau khổ khi trốn tránh rồi.
"Anh nói vậy nghĩa là..."
Tạ Thanh Ký chậm rãi nói, "Là định bỏ rơi em lần nữa sao Tạ Nhiên?"
Tạ Nhiên trầm mặc, bởi vì hắn cũng không biết nên chọn thế nào.
Tạ Thanh Ký vẫn bình tĩnh, nhưng trong mắt chất chứa thứ cảm xúc nguy hiểm sắp bùng nổ.
Khoảnh khắc này, đứng trước mặt Tạ Nhiên không chỉ là người em trai đã hoán đổi vai diễn với hắn ở kiếp này, đi trước một bước trong lựa chọn của đối phương, mà còn là một người đáng thương, cô độc - người kiếp trước về nhà chỉ thấy mâm cơm nguội ngắt.
"Hy sinh bản thân vì gia đình, anh thật vĩ đại."
Tạ Thanh Ký lạnh lùng nhìn Tạ Nhiên.
"Anh còn nhớ không? Chìa khóa xe và điện thoại của anh vứt ở huyền quan, trong bao thuốc lá chỉ còn lại ba điếu, chắc lúc ném mạnh quá nên bật lửa rơi xuống sàn nhà, em tìm thấy nó dưới ghế sô pha, Triệu Cao đẩy bật lửa của anh vào đó."
Mỗi câu Tạ Thanh Ký thốt ra, cậu lại tiến về phía Tạ Nhiên một bước.
Khí thế của cậu còn lạnh lẽo hơn cả gió biển, cậu thuật lại từng từ một kể lại hình ảnh mình đã suy ngẫm hàng vạn lần trong tâm trí như đọc thuộc lòng, từ dằn vặt trốn tránh lúc ban đầu đến cuối cùng ép bản thân phải nghiêm túc đối diện, cậu của khi ấy kìm nén bi thương, phẫn nộ, hối hận, lục lọi trong căn nhà không biết bao nhiêu lần để tìm thêm những chi tiết bị bỏ sót, cậu hoàn toàn không dám tin rằng Tạ Nhiên đã chết.
"Họa hại vạn niên", người như Tạ Nhiên sao có thể chết được.
Camera giám sát con đường Tạ Nhiên đi qua trước khi chết chỉ ghi được một số hình ảnh. Tạ Thanh Ký mặt không chút biểu cảm, nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi bằng vẻ chết lặng. Cậu không biết mệt, không cảm thấy đói khát, chỉ xem xét những thứ cảnh sát cung cấp cho cậu hết lần này đến lần khác.
Trong phòng không bật đèn, Triệu Cao cuộn tròn bên chân cậu, ánh sáng trắng từ màn hình ti vi chiếu sáng cả căn phòng tối om.
Tạ Nhiên đi rồi, ngay cả Triệu Cao cũng không còn nghịch ngợm nữa.
Người trong đoạn băng là người Tạ Thanh Ký ngày đêm mong nhớ, cậu nhìn Tạ Nhiên xuống xe taxi, lúc đóng cửa xe còn vẫy tay chào tài xế sau đó không còn gì nữa, camera giám sát chỉ quay được ngần ấy. Cậu không nhìn rõ biểu cảm của Tạ Nhiên, nhưng từ bước chân nhanh nhẹn thoải mái có thể đoán được hắn đang cười, phản ứng như vậy sao có thể là người sắp tự tìm cái chết được?
Tạ Thanh Ký không tin.
Lão Kiều đưa ra giả thiết với cậu, cuối con đường này là đê biển, đến hiện tại vẫn chưa tìm thấy thi thể Tạ Nhiên, có khi nào hắn nhảy xuống biển không?
Tạ Thanh Ký không nghĩ ngợi gì mà trực tiếp bác bỏ, nói không thể nào, bởi vì trước kia Tạ Nhiên suýt chết đuối ở hồ chứa nước, hắn sợ nước.
Một người sợ nước sao có thể để bản thân chết đuối được?
Tạ Thanh Ký nói xong câu này mới nhận ra tay mình đang run rẩy, chỉ cần nghĩ đến giải thiết Tạ Nhiên chết chìm dưới nước là cậu không thể chấp nhận nổi.
Khi Lão Kiều đang tính an ủi nhưng cậu đã khôi phục lý trí, còn rất nhiều việc phải làm, cậu không thể cứ gục ngã như vậy, cậu phải tìm cho ra tên khốn Tạ Nhiên kia, cậu bình tĩnh nói với Lão Kiều: "Anh đưa mèo đi đi, nuôi giúp tôi, tôi đi tìm anh ấy, có lẽ anh ấy có lý do gì đó mới trốn đi giống như lần trước, Tạ Nhiên thích làm những chuyện như vậy, anh ấy thích giày vò người khác."
Cậu lẩm bẩm: "Tạ Nhiên cứ thích giày vò tôi."
Cậu không biết rằng ngày Tạ Nhiên chết có bao nhiêu nuối tiếc.
Muốn Tạ Thanh Ký hôn mình nhưng Tạ Thanh Ký không chịu; đến khu giải trí tìm Lão Kiều nhưng ông ta không có ở đó. Cuối cùng Tạ Nhiên bị mấy bác mấy dì xô xuống khỏi xe buýt, đứng trước cổng nghĩa trang lại không có can đảm bước vào nhìn mẹ và chị gái lần cuối, có lẽ an ủi duy nhất là Triệu Cao với thái độ khác thường.
Quả thực rất mệt mỏi.
"Anh nói em còn sống thì tốt, Tạ Nhiên, sống sót thật sự tốt sao? Vậy tại sao lúc đó anh lại quyết định như vậy." Tạ Thanh Ký nhìn Tạ Nhiên với ánh mắt oán trách, biểu cảm của đối phương càng vùng vẫy, cậu càng cảm thấy khoái trá như được trả thù, Tạ Thanh Ký không ngừng nhai lại nỗi đau, dằn vặt chính mình đồng thời cũng dằn vặt Tạ Nhiên.
"Tại sao anh lại hỏi em muốn quà sinh nhật gì, rõ ràng anh vốn chẳng định đón sinh nhật với em, anh cố tình nói vậy đúng không, anh muốn em mỗi năm đón sinh nhật đều phải nhớ tới mẹ ruột, chị gái, anh trai đều chết trước mặt em."
"Anh làm được rồi Tạ Nhiên ạ." Tạ Thanh Ký nhìn hắn bằng đôi mắt đỏ hoe.
"Người bị bỏ lại cuối cùng thật sự là sống không bằng chết, bây giờ anh lại muốn bỏ rơi em thêm lần nữa."
Đột nhiên Tạ Nhiên không cách nào nhìn thẳng vào mắt Tạ Thanh Ký, hắn kìm nén thôi thúc muốn chạy tới ôm cậu, giãy dụa nói: "Không có bỏ rơi em, sao anh có thể bỏ rơi em chứ."
Tạ Thanh Ký nhạy cảm đoán ra ý trong lời nói của Tạ Nhiên, đôi mắt đen láy không chớp mắt, như thể đang phán đoán thật giả trong lời nói Tạ Nhiên. Bỗng nhiên cậu túm lấy cánh tay hắn, một tay thò vào túi quần lấy bao thuốc lá ra giơ tay ném xuống biển, bao thuốc quá nhẹ, nổi lềnh bềnh trên mặt nước, điện thoại cũng bị cậu ném xuống, "tũm" một tiếng bắn lên bọt nước, đồng hồ đeo trên tay trái của Tạ Nhiên cũng bị tháo ra, Tạ Thanh Ký không thèm suy nghĩ mà giơ tay ném đi.
"Anh chẳng mang theo thứ gì mà để lại tất cả, anh phóng khoáng nhất rồi, thế anh mặc áo sơ mi trắng của em đi làm gì? Không phải anh chẳng lưu luyến gì nữa sao? Vậy tại sao còn nấu cơm cho em."
Giọng điệu cậu mang theo sự oán hận không thể kìm nén, trước khi chết Tạ Nhiên để lại những gì giờ cậu ném thứ đó, cảm giác như bản thân sắp bị ép điên rồi.
"Anh hỏi em tại sao gọi mèo con là Triệu Cao, cái tên này không phải anh đặt đó ư, tại sao anh lại nói vậy trước mặt em, anh không dám thừa nhận anh là Tạ Nhiên của trước đây, anh bỏ em lại một mình, tại sao anh không dám thừa nhận? Chẳng lẽ anh cũng biết áy náy sao?"
Cuối cùng khi định ném chìa khóa xe, Tạ Nhiên không kìm được nói: "Đừng vứt chìa khóa xe, muộn vậy rồi khó gọi xe lắm."
Hắn cố gượng cười để che giấu sự đấu tranh trong nội tâm.
"Được."
Tạ Thanh Ký gật đầu, sau đó giật mạnh sợi dây chuyền mặt đồng xu vẫn còn vương hơi ấm của mình trong cổ áo, nút thắt bị cậu dễ dàng giật đứt, sau đó cậu ném mạnh xuống bên chân Tạ Nhiên.
"Trả anh đấy, em không cần nữa."
Tiếp đó cậu giơ tay túm lấy cánh tay Tạ Nhiên, không để hắn có cơ hội phản ứng, chuỗi tràng hạt chưa từng tháo xuống trên cổ tay Tạ Nhiên dễ dàng bị Tạ Thanh Ký tháo ra.
Cuối cùng Tạ Nhiên cũng biến sắc, hắn vội giơ tay giành lại, nhưng Tạ Thanh Ký lại nhanh nhẹn tránh được.
Cậu nắm chặt chuỗi tràng hạt trong tay, lạnh lùng nhìn Tạ Nhiên, giọng điệu bình tĩnh đến lạ: "Anh chỉ muốn làm anh trai của em, được thôi, đây là thứ em quỳ từng bước một để mong người em yêu được phù hộ sống lâu trăm tuổi, anh muốn làm một người anh tốt em sẽ để anh toại nguyện, đừng giày vò em nữa."
Dưới cái nhìn căng thẳng của Tạ Nhiên, Tạ Thanh Ký không chút do dự, dùng hết sức ném chuỗi tràng hạt xuống biển như cái cách ban nãy cậu ném đồ Tạ Nhiên đi.
Chỉ còn mỗi tiếng gió biển thổi bên tai.
Tạ Nhiên ngơ ngác nhìn em trai mình.
Lớp ngụy trang hắn luôn tự cho là không có kẽ hở cuối cùng cũng rạn nứt.
Hắn như đột nhiên phản ứng lại, không chút nghĩ ngợi lao về phía Tạ Thanh Ký vừa ném đồ, nhưng hắn vừa lao đi đã bị Tạ Thanh Ký hung hăng kéo lại, dùng tư thế bắt người ghìm hắn xuống cát. Một bên mặt Tạ Nhiên bị ép xuống cát, hắn nhìn chằm chằm mặt biển, theo lý mà nói sức lực của Tạ Nhiên không địch nổi Tạ Thanh Ký, nhưng khoảnh khắc này chân hắn điên cuồng giãy dụa, Tạ Thanh Ký suýt thì không giữ nổi hắn.
Thái dương Tạ Nhiên nổi gân xanh vì dùng sức quá độ, thậm chí hắn còn chẳng màng nhìn Tạ Thanh Ký lấy một cái, chỉ nhìn chằm chằm mặt biển gợn sóng như mất trí.
Chuỗi tràng hạt đeo trên tay có hơi rộng, bình thường làm việc hơi bất tiện, nhưng bây giờ tựa như Tạ Nhiên năm xưa, vừa bị ném xuống biển liền không còn dấu vết.
Nếu không tìm ngay sẽ thực sự không còn nữa. Chỉ cần nghĩ đến khả năng này, Tạ Nhiên điên cuồng giãy dụa, cắn răng lật ngửa Tạ Thanh Ký đang đè trên người mình.
Hắn loạng choạng đứng dậy, bất chấp nỗi sợ nước, hắn như chim sổng lồng lao ra biển. Cơ thể hắn nhấp nhô theo sóng biển, trong lúc hoảng loạn không biết đã uống bao nhiêu ngụm nước biển, hai tay không ngừng mò mẫm trong làn nước vẩn đục.
Rõ ràng có thể đứng thẳng chạm chân xuống cát, nhưng Tạ Nhiên vẫn không thể kiềm chế được bắt đầu run rẩy, gần như lập tức nhớ lại cảm giác ngạt thở khi nước biển nhấn chìm mình trước khi chết.
Nhưng hắn vẫn không tìm thấy!
Tạ Nhiên ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn về vùng nước sâu hơn ở phía xa, bây giờ đang là lúc thủy triều xuống, liệu chuỗi tràng hạt của hắn có bị cuốn đi rồi không? Gần như không kịp suy nghĩ, bất chấp nỗi sợ nước gần như khắc sâu vào xương tủy, hắn định đi về phía nước sâu.
Tạ Thanh Ký đuổi kịp, ôm chặt lấy Tạ Nhiên ép hắn đứng dậy, cơ thể cậu mang theo hơi ấm, là nơi ấm áp duy nhất bị vây trong nước biển lạnh thấu xương, nhưng Tạ Nhiên lại dùng hết sức cào vào cánh tay cậu muốn thoát ra.
Lúc Tạ Nhiên phát điên, Tạ Thanh Ký chỉ dùng một tay quả thực không giữ nổi hắn.
"Rốt cuộc em ném đâu rồi... đừng kéo anh... mặc kệ anh..."
Cuối cùng Tạ Thanh Ký khóa chặt hai tay Tạ Nhiên kéo hắn lên bãi cát, toàn thân hai người ướt sũng, Tạ Nhiên vẫn ngây dại nhìn chằm chằm ra biển.
"Tạ Nhiên!"
Tạ Thanh Ký lạnh giọng quát.
"Không phải anh không cần gì hết, không phải rất phóng khoáng sao, không phải anh rất sợ nước sao? Không phải anh muốn làm con ngoan của mẹ, tự cho là đúng khi quyết định mọi chuyện sao?"
Cậu siết chặt lấy tay Tạ Nhiên, sức lực mạnh đến nỗi gần như để lại vết bầm trên tay hắn, nhưng dường như đối phương không cảm nhận được đau đớn, chỉ ngẩn người nhìn chằm chằm ra biển, coi bộ chỉ canh lúc Tạ Thanh Ký không chú ý sẽ nhảy xuống tìm thêm lần nữa.
Thật ra hắn biết, thứ bị ném xuống biển sẽ không tìm lại được nữa.
- Giống như người chết trong biển cả mãi mãi không có ngày trở về.
Tạ Thanh Ký quỳ xuống trước mặt Tạ Nhiên, có gì đó ấm nóng rơi trên cánh tay lạnh ngắt của hắn, ban đầu còn tưởng nước từ tóc em trai nhỏ xuống, nhưng ngẩng đầu lên mới thấy là nước mắt trên mặt Tạ Thanh Ký.
"Anh nhảy xuống đó làm gì, không phải anh nói đã nghĩ thông rồi sao?"
Toàn thân em trai ướt sũng, nước mắt cậu hòa lẫn với nước biển trên mặt, có giọt chảy vào miệng, có giọt chảy theo quai hàm sắc nét của cậu, cả người Tạ Thanh Ký run rẩy, cậu lạnh đến thế sao? Tạ Nhiên ngơ ngác nhìn cậu.
Cậu như một chú chó bị bỏ rơi, cả người lại ướt đẫm.
Tạ Thanh Ký đưa tay ra trước mặt Tạ Nhiên bảo hắn nhìn, nắm đấm bị nắm chặt nãy giờ cuối cùng cũng mở ra, trong lòng bàn tay cậu là chuỗi tràng hạt ban nãy bị cậu ném xuống biển.
Tạ Nhiên nhìn như người mất hồn, vài giây sau đột nhiên phản ứng lại, hắn không chút suy nghĩ giơ tay giật lấy, Tạ Thanh Ký lại tránh đi, không cho hắn đụng vào.
Cậu bình tĩnh nhìn Tạ Nhiên, nghẹn ngào nói: "Có phải anh không cần em nữa không?"