Chương 62: Nổi gió
edit: nammogiuabanngay
---
Tạ Nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, chợt hiểu ra vốn dĩ cậu chưa ném đi.
Tạ Thanh Ký cố ý.
Hắn như nhớ tới điều gì đó, liền quỳ xuống bãi cát loay hoay tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm thấy mặt dây chuyền hình đồng xu bị Tạ Thanh Ký ném xuống cát, xem ra cậu tính giở bài cũ, muốn dằn vặt hắn một phen.
Cổ tay bị Tạ Thanh Ký siết chặt, hai người gần như vật lộn với nhau, nét mặt Tạ Nhiên tái nhợt, hắn thực sự dùng hết sức giãy giụa, trước kia toàn là hắn nhường, đừng bảo Tạ Thanh Ký thật sự tưởng rằng người làm anh này không làm gì được cậu nhé?
"Tạ Nhiên!"
Hai cánh tay rắn rỏi của Tạ Thanh Ký siết chặt lấy Tạ Nhiên như thể hàn chặt vào người hắn, không ai có thể lay chuyển. Tạ Nhiên bị trói chặt trong cái ôm ấy, có chất lỏng ấm nóng gì đó rơi xuống cổ hắn, chảy dọc xuống lưng.
Tạ Nhiên ngẩng đầu lên, động tác giãy dụa dần yếu đi theo tiếng khóc nấc của Tạ Thanh Ký, hắn không tài nào chịu đựng được nữa, cũng không dám ôm chặt cậu, chỉ có thể khẽ vòng tay quanh người cậu, ngón tay siết chặt áo đối phương đến nỗi năm ngón tay gần như trắng bệch.
Hắn mệt mỏi nhìn màn đêm đen kịt, nghĩ rằng số nước mắt Tạ Thanh Ký rơi trong tối nay còn nhiều hơn cả hai kiếp cộng lại.
"Em cho anh cơ hội cuối cùng, anh phải suy nghĩ cho thật kỹ, sau kỳ thi đại học cho em một câu trả lời, em sẽ thi thật tốt, sẽ không vì ai mà cả nể nữa."
Giọng nói trước giờ luôn bình thản của đối phương cuối cùng cũng có chút dao động, lời nói mang tính uy h**p đầy căm phẫn, nhưng ai lại dùng giọng vừa nghẹn ngào vừa tội nghiệp đi uy h**p cơ chứ.
Trên trần đời này chỉ có duy nhất Tạ Thanh Ký nhà hắn.
"Nếu anh thực sự quyết định vứt bỏ em thì khi điền nguyện vọng em sẽ chọn một nơi cách anh thật xa, cả đời này anh đừng mơ nhìn thấy em. Anh biết em nói được làm được."
"Em đã nói với mẹ rồi, em nói kiếp này em sẽ không kết hôn, chuyện anh lo lắng em sẽ giải quyết hết, em sẽ chứng minh cho anh thấy rằng có những chuyện có thể thay đổi được, tự anh quyết định tin em một lần hay cam tâm sống như vậy cả đời."
Cậu gần như phẫn nộ thốt ra, bị Tạ Nhiên bức bách đến nỗi lý trí và đạo đức của cậu như tòa thành trên bãi cát hồi còn bé, sau cơn sóng đánh vào chỉ còn lại nền móng lung lay, bây giờ được Tạ Nhiên ôm bằng cái ôm thỏa hiệp như vậy, Tạ Thanh Ký thực sự chẳng còn bận tâm điều gì nữa.
Tiếp đó, như để trút giận, Tạ Thanh Ký cúi đầu cắn mạnh lên vai Tạ Nhiên, dù trong miệng đã nếm được vị tanh nhưng vẫn không chịu nhả ra, phải cho Tạ Nhiên ăn đau, để hắn nhớ kỹ giây phút này.
Đây đã không biết là lần thứ bao nhiêu Tạ Thanh Ký cắn người, cậu như có cơn tức giận và oán trách không bao giờ cạn với Tạ Nhiên.
Tạ Nhiên nhíu chặt đôi mày rậm, chỉ cảm thấy chỗ bị cắn như sắp bị răng xuyên thủng, hắn muốn chửi người, nhưng lại đau tới nỗi không dám nhúc nhích, chỉ sợ Tạ Thanh Ký sẽ cắn đứt thịt trên vai hắn.
Từ đầu tóc đến gấu quần họ ướt sũng, không chỗ nào không nhỏ giọt, gió biển thổi lạnh tới mức họ ôm nhau run rẩy, lúc này, cuối cùng Tạ Nhiên cũng nhận ra chút bản lĩnh hắn dày vò Tạ Thanh Ký ở kiếp trước hôm nay đều được cậu trả lại gấp bội.
Thế nhưng dù là báo thù hay là hận, Tạ Thanh Ký cũng chỉ nỡ cắn một cái, vừa nếm được vị máu đã chưa thỏa lòng buông ra. Cậu cúi đầu nhìn vết máu dần thấm ra áo sơ mi Tạ Nhiên, trên mặt thoáng tỏ ra chút hối hận, xen lẫn là sự thỏa mãn khi cuối cùng cũng trả thù được Tạ Nhiên.
Tạ Thanh Ký giận hờn nhìn chòng chọc hắn.
Tạ Nhiên thì tha thiết nói, "Cắn cũng cắn rồi, mắng cũng mắng rồi..." Hắn giơ tay lén lấy chuỗi tràng hạt đang bị Tạ Thanh Ký nắm chặt nhưng cậu lạnh mặt né đi, Tạ Nhiên chẳng giành được gì, đã thế đồng xu trong tay còn bị giật mất.
Cuối cùng sợi dây chuyền đồng xu đó được Tạ Thanh Ký đeo lên cổ Tạ Nhiên, cùng với đó là một nụ hôn, cậu hôn lên xương quai xanh Tạ Nhiên qua mặt đồng xu đó. Tạ Nhiên luôn cảm thấy nụ hôn này không rõ ràng, không nên hôn ở đó, nhưng khi lần nữa được Tạ Thanh Ký ôm lấy, Tạ Nhiên nghĩ hắn sẽ nhớ đêm bên bờ biển này suốt đời.
Tối đó sau khi về nhà, Tạ Thanh Ký vòng qua phòng ngủ Vương Tuyết Tân một cái, thấy bà đang ôm Tiểu Kiều ngủ say, không có dấu hiệu tỉnh lại mới yên tâm. Tạ Nhiên không dám mở nước tắm, chỉ cởi áo để lộ thân trên săn chắc rồi dùng khăn ướt lau qua cát trên người trong phòng mình.
Còn nửa tháng nữa là Tạ Thanh Ký thi đại học, thật sự không có thời gian và sức lực để phân tâm nữa, từ sau đêm tuyên bố dứt khoát với Tạ Nhiên, hai người ngầm hiểu với nhau rằng không nhắc lại chuyện này nữa.
Mấy ngày sau Tạ Nhiên mới đi làm lại sim và mua điện thoại mới, vừa mở điện thoại lên đã nhận được tin nhắn của Tạ Văn Bân hẹn hắn ăn bữa cơm, Tạ Nhiên giả vờ không thấy, xóa tin nhắn ấy đi.
Hắn nhìn chằm chằm ngày tháng trên màn hình, cứ cảm thấy hình như đã để sót chuyện gì đó, cảm giác kỳ lạ này không đến từ tin nhắn khiến người ta phiền lòng của Tạ Văn Bân, mà thời điểm này khiến Tạ Nhiên cảm thấy bất an.
Đề ôn tập Tạ Thanh Ký làm qua chất thành đống trên bàn học, Vương Tuyết Tân đợi sau khi cậu thi đại học xong thì bán đồng nát, nhìn nét chữ cứng cáp trên đề thi, Tạ Nhiên bỗng nhiên hoảng hốt, từ từ ngồi thẳng dậy.
Khoảng thời gian này của kiếp trước, trường của Tạ Thanh Ký xảy ra việc một học sinh lớp mười hai nhảy lầu. Sau cùng học sinh đó được cứu sống, nhưng một tuần sau đó lại chết ở nhà, nghe nói là dùng dao gọt bút chì cắt cổ tay tự sát.
Tối đó Tạ Thanh Ký hùng hồn nói rằng có một số chuyện có thể thay đổi, cậu sẽ chứng minh điều đó.
Tạ Nhiên đứng ngồi không yên, vội vàng lấy chìa khoá lái tới trường học.
Tiếng còi xe cứu hỏa lao vút qua giữa con đường, xe cộ đều tự giác tấp vào lề nhường đường, ánh đèn đỏ chớp nháy chói mắt khiến lòng người ta bất an, quả nhiên đúng như Tạ Nhiên dự đoán.
Càng đến gần trường học đường càng tắc nghẽn, Tạ Nhiên không thể không dừng xe bên đường rồi chạy tới trường học.
Đệm hơi cứu hộ đã được trải sẵn, tất cả những người không liên quan đều bị chặn ngoài dây cảnh giới, có thể mơ hồ nghe thấy tiếng khóc lóc của ba mẹ và cả tiếng loa phóng thanh của nhân viên cứu hộ. Chiều cao một mét tám của Tạ Nhiên cuối cùng cũng phát huy tác dụng, hắn không tốn quá nhiều công sức để tìm kiếm bóng dáng Tạ Thanh Ký. Nhưng thứ hắn nghe được nhiều nhất là lời xì xào bàn tán của các bạn học xung quanh.
Có người khoanh tay ngước nhìn, có người kéo bạn kéo bè bàn tán không chút kiêng dè, giọng điệu vừa thương tiếc vừa khó hiểu, nhưng nghe kỹ còn có chút phấn khích nhưng cực kỳ phẫn nộ.
Cuộc sống khô khan nhàm chán của học sinh lớp mười hai dưới áp lực nặng nề như một vũng nước đọng, giờ đây bỗng bị khuấy động bởi một sự cố bất ngờ.
Chính vào lúc này, tiếng xì xào bàn tán đột nhiên im bặt, đám người đồng loạt thốt lên tiếng kinh ngạc, Tạ Nhiên biến sắc, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở mép sân thượng.
Cậu mặc đồng phục trường, vừa nói gì đó với đối phương vừa cẩn thận đến gần, lực chú ý của học sinh nhảy lầu kia bị thu hút, quay đầu nhìn lại.
Tim Tạ Nhiên như ngừng đập.
Người đó là Tạ Thanh Ký.
Tạ Nhiên đẩy đám đông xông vào bên trong, hơi thở hít vào không đủ bù vào hơi thở ra, phổi như bị ai đó lấy dao rạch, mỗi lần thở đều đau đến tột cùng, nhưng Tạ Nhiên vẫn không dám dừng lại mà chạy một mạch lên tầng thượng.
Khi đẩy cửa thoát hiểm sân thượng ra, hắn chứng kiến một cảnh tượng hết sức nguy hiểm, nửa người Tạ Thanh Ký vươn ra ngoài lan can, hai tay giữ chặt lấy hai chân học sinh đang đá loạn trong không trung, nhân viên cứu hộ túm chặt lấy dây an toàn quanh eo cậu, lao đến giúp kéo người đó lên.
Tạ Thanh Ký nghiến răng chịu đựng, gân xanh hai bên thái dương nổi lên, trong khoảnh khắc đó cậu chỉ cảm thấy tay mình như sắp đứt đến nơi, tay cậu giữ chặt một người đàn ông trưởng thành nặng gần 75 cân, gần như cậu phải dùng hết sức ở eo để giữ mình trên lan can.
Đợi đến khi được nhân viên cứu hộ kéo lên cậu mới dám buông lỏng lực tay, cánh tay Tạ Thanh Ký bỗng đau nhói do bị ai đó bóp mạnh, ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là Tạ Nhiên.
Khuôn mặt điển trai của hắn trở nên méo mó vì quá lo lắng, miệng không ngừng gọi tên em trai.
Tạ Thanh Ký bình tĩnh lại, đến khi được đỡ đứng dậy cậu mới nhận ra chân mình đã mềm nhũn. Đội cứu hộ bắt đầu công tác khắc phục hậu quả, học sinh nọ được ba mẹ đỡ lên xe cứu thương đến bệnh viện, Tạ Nhiên sợ cậu bị thương, bắt cậu cùng đến bệnh viện kiểm tra cho bằng được.
Suốt dọc đường, mặt Tạ Nhiên trắng bệch vì khiếp sợ, mãi đến khi bác sĩ chính miệng bảo đảm em trai không sao, sắc mặt hắn mới đỡ hơn đôi chút.
Trong hành lang bệnh viện, Tạ Nhiên vẫn còn hãi hùng, hắn đẩy mạnh vai Tạ Thanh Ký, giận dữ nói, "Em không muốn sống nữa hả? Thể hiện cái gì, bao nhiêu lính cứu hỏa ở đó cần gì đến em, kiếp trước em làm cảnh sát chưa đủ sao, kiếp này nghiện cứu người khác rồi hả?"
Tạ Thanh Ký không nói gì, nhìn chung quanh như thể đang tìm kiếm gì đó.
"Em biết hôm nay cậu ta không chết không? Không phải em biết sao? Sao em lại nhúng tay vào chuyện này."
Tạ Thanh Ký điềm tĩnh nói, "Cậu ấy quá cảnh giác, hoàn toàn không cho ai đến gần, em và cậu ấy quan hệ không tệ, cậu ấy không bài xích em."
Cậu suy nghĩ một lát rồi nói thêm, "Với cả trên người em có biện pháp an toàn."
Tạ Nhiên suýt thì bật cười vì quá giận.
Hắn sắp bị giày vò tới nỗi suy nhược thần kinh, còn chưa trút giận xong Tạ Thanh Ký đã bỏ hắn lại, bước thẳng về phía khoa nội trú, học sinh nhảy lầu kia tên Lưu Gia, khi họ tìm đến thì phụ huynh của cậu ấy đang đứng trước phòng bệnh nói chuyện với bác sĩ.
Hai vợ chồng họ dìu nhau, khóc nhiều đến mức không đứng thẳng nổi.
"Chúng tôi không biết áp lực của Lưu Gia lại lớn vậy, ở nhà cháu nó vẫn bình thường, tính tình vui vẻ hoạt bát không có gì khác thường, tại sao lại làm ra chuyện tự sát chứ, đến bây giờ chúng tôi vẫn không thể tin được."
Bước chân Tạ Thanh Ký khựng lại, ngẩn người trong chốc lát, ngày Tạ Nhiên tự sát cũng tỏ ra vô cùng bình thường.
Ba của Lưu Gia ngẩng đầu thấy Tạ Thanh Ký, nhận ra đây là người giúp lính cứu hỏa giải cứu con trai mình thì đỡ vợ đi qua muốn nói lời cảm ơn.
Tạ Nhiên đuổi kịp, hắn che chở Tạ Thanh Ký sau lưng mình, trông hắn không được vui lắm, suy cho cùng cũng tại ba mẹ đối phương không làm tròn bổn phận nên mới khiến em trai hắn rơi vào nguy hiểm.
Nhưng Tạ Thanh Ký lại trực tiếp đi thằng qua Tạ Nhiên, nghiêm túc nhắc nhở cha mẹ đối phương, tuy đã cứu được người rồi nhưng không thể lơ là, mấy ngày tới có thể vẫn sẽ có hành vi tự sát, phải cất hết những vật sắc nhọn trong nhà đi.
Tạ Nhiên ngẩn người, quay lại nhìn Tạ Thanh Ký.
Biểu cảm em trai hắn rất cố chấp, không ngừng nhấn mạnh thời gian một tuần tới là thời điểm then chốt.
Ba mẹ Lưu Gia nước mắt giàn dụa, khóc không thành tiếng nói, "Chúng tôi không biết thằng bé áp lực lớn như vậy, đang yên đang lành sao lại tự tử chứ... ban nãy nó cứ liên tục nói xin lỗi chúng tôi, nói cảm thấy đã làm ba mẹ thất vọng, còn nói rằng chỉ cần nó chết đi chúng tôi sẽ quên nó, là có thể giải thoát rồi."
Tạ Nhiên đứng cạnh không thể nghe thêm được nữa, mỗi câu đều khiến hắn nhớ lại khoảng thời gian đau khổ ấy, hắn khiến Vương Tuyết Tân thất vọng, hắn chết đi họ mới có thể an toàn. Thậm chí sau khi tự sát một lần tâm trạng này vẫn không dịu đi, không lúc nào không dằn vặt hắn trong những ngày đầu trùng sinh.
"Anh đi hút điếu thuốc."
Nhìn dáng vẻ chạy trối chết của anh trai, Tạ Thanh Ký lại dặn dò ba mẹ đối phương lần nữa rồi đuổi theo Tạ Nhiên tới sân thượng bệnh viện.
Bờ vai của người này rất rộng, nhìn bóng lưng hắn luôn có cảm giác rất đáng tin cậy, dường như chỉ cần có Tạ Nhiên ở đây thì trời cũng không sập nổi, từ khi Tạ Thanh Ký có ký ức thì bên cạnh cậu đã không có ba, người đảm đương vai người ba chỉ có Tạ Nhiên.
Cậu luôn ngẩng đầu đuổi theo bóng lưng Tạ Nhiên mà lớn lên.
Tạ Nhiên biết em trai đã tìm tới nhưng hắn không quay lại, hắn chỉ ngẩng đầu nhìn bầu trời đỏ hồng và ánh chiều tà như ngọn lửa kia. Phía xa nhất của bầu trời là màu xanh thẫm, chứng tỏ nơi ấy đã tối, có chim bay qua từ phía đó, có khi là một con, có khi là cả đàn chim bay về khoảng trời vẫn còn thấy nắng.
"Tiểu Tạ, em không phải người thích lo chuyện bao đồng, rõ ràng em biết cậu ta sẽ không chết vào hôm nay, tại sao vẫn làm những việc này?... Em cứu cậu ta lần này cậu ta vẫn muốn chết đi, vẫn sẽ tìm cơ hội để tự sát thôi."
Cậu và Tạ Nhiên đều hiểu rõ kết cục của học sinh nọ ở kiếp trước, khác với Tạ Thanh Ký cùng trường cùng lớp với cậu ta, ngoài tin tức vào báo chí, phán đoán của Tạ Nhiên phần lớn dựa vào trải nghiệm của bản thân, hắn hiểu rõ tâm lý của loại người này.
Tạ Thanh Ký nói khẽ: "Đúng là không thể làm gì, nhưng chung quy vẫn phải thử, nếu hành động hôm nay của em có thể ngăn chặn một số chuyện xảy ra, thế có nghĩa chuyện của mẹ cũng có thể thay đổi đúng không? Nếu mẹ vẫn sống tiếp, chuyện của mẹ và ba em sẽ tìm cách giải quyết, anh có thể dũng cảm hơn một chút không Tạ Nhiên?"
Tạ Nhiên nhắm chặt mắt lại, nhất thời không nói nên lời.
Giữa hắn và Tạ Thanh Ký luôn tồn tại một sự ăn ý khó mà so sánh với người thường, từ khoảnh khắc nhìn thấy Tạ Thanh Ký xuất hiện trên sân thượng hắn đã biết đối phương muốn làm gì, nội tâm tự đày đọa bản thân của hắn cuối cùng cũng không kìm được mà tưởng tượng ra lời chúc phúc và sự thấu hiểu của ba mẹ theo lời nói của Tạ Thanh Ký.
Tạ Nhiên đã ảo tưởng trong vài giây ngắn ngủi này.
Tim hắn đang bị giằng xé, không thể xóa bỏ sự không cam tâm và may mắn, ngụy biện đến đứt hơi khàn tiếng hết lần này đến lần khác: Có lẽ đây thực sự là cơ hội cuối cùng của hắn và Tạ Thanh Ký.
"Lúc đó có phải em hận anh lắm không..."
Tạ Nhiên nhìn Tạ Thanh Ký, cuối cùng cũng thốt ra câu hỏi này.
Tạ Thanh Ký khựng lại, thầm nghĩ sao không hận cho được, nhưng với Tạ Nhiên, tĩnh cảm của cậu phức tạp hơn cả hận thù.
"Ban nãy cậu ấy nói với ba mẹ rằng, chỉ cần cậu ấy chết đi cả nhà sẽ được giải thoát, sẽ quên đi tất thảy, thực ra không phải vậy."
"Sau khi chết rồi đồ vật vẫn còn đó, về nhà nhìn thấy quần áo người đó đã từng mặc, bát đũa người đó đã từng dùng, tất cả đều ở đó, nhưng người không về được nữa. Có lẽ có thể vứt đồ đạc của anh đi, chuyển đến một căn nhà mới cũng là cách, nhưng không cách nào xóa bỏ dấu vết một người từng tồn tại trên thế gian này."
"Những người bạn chung sẽ hỏi anh đi đâu rồi, sao dạo này không thấy anh. Lúc này sự tồn tại của người đó lại được nhắc nhở một lần, vô số lần, mãi mãi không thể quên."
Lúc nằm mơ thấy Tạ Nhiên, lúc ăn cơm là Tạ Nhiên, lúc ngẩn người cũng là người nọ, nỗi hận của Tạ Thanh Ký là sự hối hận đối với bản thân, mãi mãi không thể giải thoát.
Đã từng vô số lần sau khi cậu mơ thấy Tạ Nhiên rồi tự hỏi, hai ba phút trước khi nhảy xuống biển anh cậu đã nghĩ gì, có sợ hãi không, hối hận, thậm chí có chút lưu luyến nào không. Nếu có người bầu bạn bên cạnh, liệu hắn có quyết định như vậy nữa không?
Tạ Thanh Ký không kìm được mà bước về phía Tạ Nhiên.
Người luôn giả bộ tỏ ra cứng rắn cuối cùng cũng mềm lòng, Tạ Nhiên cảm nhận được Tạ Thanh Ký đang đến gần, người hắn bị em trai xoay lại, ngẩng đầu nhìn người đã dây dưa suốt hai kiếp với mình.
Tạ Thanh Ký hơi nghiêng đầu, che khuất mặt trời đang lặn ở xa xăm, hàng mi dài và dày của cậu nghiêng về phía Tạ Nhiên rồi dừng lại khi vẫn còn một khoảng cách nhất định.
"Em muốn hôn anh, Tạ Nhiên, anh có đồng ý không?"
Tạ Thanh Ký gần trong gang tấc, hơi thở của hai người hòa vào nhau.
Ban đầu cậu rũ mi nhìn chằm chằm vào môi Tạ Nhiên, sau đó đổi thành nhìn vào đôi mắt hắn, nhìn thấy sự đấu tranh, do dự trong mắt Tạ Nhiên dần trở nên bình tĩnh, cậu cho hắn đủ thời gian để tránh nụ hôn đến muộn gần ba năm này.
Nhưng Tạ Nhiên không hề né tránh, thậm chí còn không lùi lại.
Gương mặt điển trai của Tạ Thanh Ký dần phóng đại trong mắt hắn, Tạ Nhiên nhìn thấy bóng ngược của mình trong mắt cậu. Lúc này trong lòng hắn hiện lên vô số câu hỏi, Vương Tuyết Tân có chấp nhận hắn với Tạ Thanh Ký không, bà sẽ sống tiếp như Tiểu Mã chứ?
... Cái giá của việc sống tiếp này là hắn, Tạ Thanh Ký, Tạ Thiền hay là Tạ Văn Bân?
Khoảnh khắc Tạ Thanh Ký sắp hôn lên, Tạ Nhiên đột nhiên lên tiếng, "Tiểu Tạ, nổi gió rồi."
Tạ Thanh Ký khựng lại.
Đây là câu cửa miệng yêu thích của mẹ họ - Vương Tuyết Tân. Lúc chuyển chủ đề bà nói nổi gió rồi, lúc cho bản thân một cái cớ để khỏi khó xử cũng nói nổi gió rồi, thậm chí là sau khi bà chết đi, cái đêm Tạ Văn Bân say rượu cũng vừa khóc vừa cười nói Tiểu Tạ, nổi gió rồi, mẹ con trở về rồi.
Tạ Nhiên đang nhắc nhở cậu, thứ tương lai họ phải đối diện là những đau khổ do tình yêu của mẹ mang lại.
"Em biết."
Giọng nói của Tạ Thanh Ký thì thầm bên tai, "Nhưng không phải đã hối hận một lần rồi đó ư."
"Hình như em chưa kể với anh em trở lại như thế nào, em đã ước nguyện đó Tạ Nhiên..." Tạ Thanh Ký kề trán mình lên trán hắn, khẽ nói: "Em đã tự đón sinh nhật, cũng ước điều ước giống anh, hy vọng thời gian có thể quay ngược."
Đây là điều ước Tạ Nhiên ước vào sinh nhật đầu tiên sau khi trùng sinh, cũng là điều ước cuối cùng trong kiếp trước của Tạ Thanh Ký .
Từ cái năm lên sáu bị mẹ tát một cái, cậu thiếu niên cố chấp này chẳng chịu đón sinh nhật nữa, khi cùng đường bị lối tuyệt vọng đến cực điểm, cuối cùng cũng chịu gửi gắm hy vọng vào hư vô.
Lần đầu tiên cậu mua bánh sinh nhật cho mình, nhưng không ai chúc mừng sinh nhật cậu, ngồi trong ngôi nhà cảnh còn người mất kia, dù đã tìm đủ mọi cách tìm kiếm Tạ Nhiên nhưng cậu vẫn không đợi được anh trai mình, mọi thứ vẫn được bố trí như cái ngày Tạ Nhiên chết đi.
Tạ Thanh Ký luôn tự nhủ: Biết đâu đấy, biết đâu ngày nào đó Tạ Nhiên sẽ trở về.
Một người không tin vào ma quỷ, không có tín ngưỡng bỗng nhiên biến thành tín đồ thành kính nhất, sẵn sàng trả bất cứ giá nào, bởi cậu đã chẳng còn gì để mất. Khi ngọn nến sắp cháy hết, ánh đèn sắp tắt, cậu tự nhủ với lòng mình, thử một lần đi, biết đâu được.
Hy vọng thời gian có thể quay ngược.
Tạ Thanh Ký muốn gặp lại Tạ Nhiên lần nữa.
Nụ hôn muộn màng cuối cùng cũng rơi xuống, khoảnh khắc ấy dường như bầu trời cũng tối hẳn.
Nụ hôn đó không chỉ dành cho Tạ Nhiên được cậu ôm ngay lúc này, Tạ Thanh Ký như nhớ lại buổi sáng khiến cậu mãi khắc ghi trong lòng, khi cậu do dự dừng bước chọn ngoảnh lại nhìn Tạ Nhiên một cái, hôn đi sự cô đơn và cả tiếc nuối trong mắt đối phương.
Nước mắt hai người hòa lẫn vào nhau, Tạ Thanh Ký ôm chặt eo Tạ Nhiên để hắn tựa lên người mình, tay kia giữ sau gáy hắn không cho bất cứ cơ hội lùi lại nào.
Hai người dán sát vào nhau, ban đầu Tạ Nhiên không hề đáp lại, đợi đến khi nếm được nước mắt Tạ Thanh Ký, hắn mới điên cuồng hôn trả, hai tay hắn ôm Tạ Thanh Ký, mạnh mẽ cạy môi đối phương, hai đầu lưỡi thi nhau giành quyền chủ động, cùng nếm được vị máu nhàn nhạt trong miệng đối phương.
Tạ Nhiên thở không ra hơi cũng không buông Tạ Thanh Ký ra, gần như đứng không vững, hai người đều ôm chặt đối phương vào lòng, mãi đến khi suýt ngã mới chịu buông ra.
Tạ Thanh Ký cúi đầu nhìn thấy trên môi Tạ Nhiên có máu, cậu đưa tay lau đi mới nhận ra trên môi đối phương không hề có vết rách, có lẽ là Tạ Nhiên cắn rách môi cậu — bản thân người này chẳng hề nhận ra, mỗi khi hôn xong hắn luôn vô thức cắn cậu một cái.
Nhưng cậu chẳng thấy đau một tí nào.
Cậu nhìn Tạ Nhiên, cay đắng nói: "...Giờ thì giải thoát rồi."
Tạ Nhiên khựng lại, hôn cậu thêm lần nữa.
Tạ Thanh Ký được ôm, cảm nhận nụ hôn đầy áy náy xem lẫn tình yêu của Tạ Nhiên, cậu biết Tạ Nhiên sẽ không bao giờ rời bỏ mình nữa.
Tóc hai người bị gió thổi tung, ôm chặt đối phương không rời ngay khoảnh khắc mặt trời khuất hẳn sau đường chân trời.
Nổi gió rồi.