Một Quả Táo - Mạnh Hoàn

Chương 63

Chương 63: Chiến hữu

edit: nammogiuabanngay

---

Vương Tuyết Tân lướt trúng video nhảy lầu trong nhóm WeChat, lúc thấy gương mặt Tạ Thanh Ký xuất hiện trong đó, bà sợ tới mức hét lên đầy kinh hãi, điện thoại rơi xuống đất, khi nhặt lên thì màn hình đã vỡ.

 

Bà ôm ngực gọi điện cho Tạ Thanh Ký .

 

Cũng may cuộc gọi được kết nối rất nhanh, giọng Tạ Thanh Ký nghe có vẻ hơi mệt mỏi, bảo mình không sao, bây giờ đang ở bệnh viện, giọng cậu bỗng ngập ngừng đôi chút rồi hỏi ý kiến của Vương Tuyết Tân, "Con thấy hơi choáng, buổi tối có thể phải ở lại viện theo dõi một đêm."

 

Vương Tuyết Tân thở phào nhẹ nhõm, lại gọi cho Tạ Nhiên bảo hắn về mang quần áo cho Tạ Thanh Ký.

 

Hai mươi phút sau Tạ Nhiên về tới nhà, Vương Tuyết Tân vừa ngẩng đầu nhìn đã thắc mắc hỏi: "Sao môi con đỏ thế? Còn hơi sưng nữa..."

 

Tạ Nhiên hơi lơ đễnh, ngón tay vuốt môi, vô thức nói: "Trước khi về con mới ăn đồ Tứ Xuyên với bạn."

 

Hắn cúi đầu đi ngang qua Vương Tuyết Tân, không đếm xỉa đến vẻ mặt "Em mày sắp nhảy lầu tới nơi rồi mày còn ăn cái gì?" của mẹ, quơ đại mấy bộ quần áo nhét vào túi, lúc chuẩn bị đi thì bị Vương Tuyết Tân gọi lại.

 

"Mẹ không yên tâm, mẹ phải đi xem Tiểu Tạ thế nào, con nói xem em con liều lĩnh vậy, lỡ ngã xuống..."

 

Những lời đó khiến tim Tạ Nhiên đập thình thịch, nhỡ đâu Vương Tuyết Tân đi theo hắn ra ngoài thấy Tạ Thanh Ký đang ngồi chờ trên ghế lái phụ thì mọi chuyện sẽ bại lộ mất. Hắn khuyên hơn mười phút Vương Tuyết Tân mới chịu nghe, hắn không dám nán lại nữa, vội vàng ra khỏi nhà, khoảnh khắc lái xe đi hai người nhìn nhau, gần như cùng có ảo tưởng ngọt ngào rằng họ đang bỏ trốn.

 

Trong lúc đổi số Tạ Nhiên vẫn nắm tay Tạ Thanh Ký .

 

Hai người đến một khách sạn, vừa vào cửa Tạ Thanh Ký đã đè Tạ Nhiên lên tường mà hôn, họ ôm nhau ngã ra giường, Tạ Nhiên tưởng họ sẽ l*m t*nh, nhưng không, Tạ Thanh Ký chỉ ôm chặt hắn, mệt mỏi nhắm mắt lại.

 

Cậu ôm Tạ Nhiên vào lòng, tì cằm lên trán đối phương, cậu còn khăng khăng bảo Tạ Nhiên ôm eo mình, trong lúc mơ mơ màng màng, Tạ Thanh Ký thấp giọng nói: "...Đợi thi đại học xong sẽ ổn thôi, về phía ba mẹ em sẽ nghĩ cách, mọi chuyện rồi sẽ giải quyết được."

 

Chưa nói hết câu Tạ Nhiên đã hôn lên môi cậu trước, Tạ Thanh Ký nhạy cảm nhận ra Tạ Nhiên tạm thời không muốn thảo luận vấn đề này. Đặc biệt là vấn đề come out, hai người có cách nghĩ khác nhau.

 

Cậu lẳng lặng ôm Tạ Nhiên, không nói thêm nữa, không dám để bất cứ lời nào phá vỡ sự dịu dàng không dễ gì mới có được này.

 

Tháng 6 năm 2014, Tạ Thanh Ký đối mặt với kỳ thi đại học lần thứ tư trong đời.

 

Một ngày trước khi thi, Tạ Nhiên và Vương Tuyết Tân nói đùa muốn thu điện thoại của Tạ Thanh Ký, sợ cậu lo lắng mà thức cả đêm chơi điện thoại. Tạ Thanh Ký đột nhiên nhớ ra gì đó, nói muốn một cuộc gọi cuối cùng.

 

Tạ Thanh Ký cầm điện thoại, lúc nghe thấy tiếng bước chân từ đằng sau đã không kịp tránh Tạ Nhiên nữa. Không cần nói Tạ Nhiên cũng biết cậu định gọi cho ai, hai người đều căng thẳng, Tạ Thanh Ký hít một hơi thật sâu, l**m đôi môi khô khốc rồi gọi điện cho bố mẹ Lưu Gia.

 

Cuộc gọi đầu tiên không thành công, sắc mặt Tạ Thanh Ký hơi khó coi, Tạ Nhiên quay đầu lại, thấy Vương Tuyết Tân đã vào bếp hắn mới lặng lẽ nắm lấy tay Tạ Thanh Ký.

 

Lần thứ hai đã có người bắt máy, mẹ Lưu Gia ngữ khí mệt mỏi, giọng khàn khàn nói với Tạ Thanh Ký rằng tối qua Lưu Gia mất rồi.

 

Họ đã nghe theo lời dặn dò của Tạ Thanh Ký, cất hết những vật sắc nhọn trong nhà, không quản ngày đêm bầu bạn với con trai nhưng vẫn không tránh khỏi bi kịch này.

 

Lưu Gia dùng thắt lưng buộc lên quạt trần, treo cổ tự tự.

 

- Dù có sự can thiệp của Tạ Thanh Ký, cậu ta vẫn chết vào đúng ngày như kiếp trước.

 

Cổ họng Tạ Thanh Ký nghẹn lại, giữa đêm hè mà cậu đổ mồ hôi lạnh khắp người. Cậu ngơ ngác cúp điện thoại, vô thức nhìn về phía Tạ Nhiên nhưng đã muộn, chắc chắn Tạ Nhiên đã nghe hết.

 

Cậu vẫn không thể làm được, vẫn không thể thay đổi tất cả.

 

Hôm nay người chết là Lưu Gia, lần sau có thể là Vương Tuyết Tân, Tạ Thiền, thậm chí là Tạ Nhiên, mà người duy nhất đánh bậy đánh bạ thoát khỏi vòng luẩn quẩn chỉ có Tiểu Mã, nhưng cái giá cậu ta phải trả khiến người ta không dám nghĩ lại.

 

Tạ Thanh Ký trông gà hóa cuốc, hoảng loạn tới nỗi không còn nghe rõ tiếng côn trùng kêu giữa đêm hè, cậu sợ Tạ Nhiên biết được tin này sẽ bỏ cuộc giữa chừng, càng sợ đối phương cũng liên tưởng đến quy luật kỳ quái này.

 

Không ngờ Tạ Nhiên chỉ lặng lẽ nhìn Tạ Thanh Ký, rồi trong bóng tối khẽ nắm lấy tay em trai, chợt nói: "Không sao đâu, như vậy là đủ rồi, chúng ta sẽ tìm cách khác."

 

Khi ấy Tạ Thanh Ký không hiểu hết hàm ý trong lời này của Tạ Nhiên, cậu chỉ lo Tạ Nhiên sẽ vì chuyện của Lưu Gia mà chùn bước.

 

Hơn nửa tháng sau, kết quả của kỳ thi đại học được công bố, Tạ Thanh Ký với thành tích 697 điểm xuất sắc đậu vào đại học Chính trị- Pháp luật trong tỉnh. Đây là ngôi trường có chuyên ngành xếp hạng hàng đầu cả nước, cựu sinh viên thành đạt nhiều không đếm xuể, nếu bằng cấp là tấm vé để tìm việc, vậy sinh viên tốt nghiệp từ trường này như có cả khối vàng trong tay.

 

Vương Tuyết Tân đăng giấy báo trúng tuyển của cậu lên vòng bạn bè, kêu các cô bảy dì tám vào thả tim cho bà.

 

Tạ Thanh Ký bất đắc dĩ nói, "Mẹ, đừng làm vậy."

 

"Mẹ đăng lên thì có sao, con thi tốt như vậy mẹ phải khoe chứ, sao trên giấy báo trúng tuyển không in điểm nhỉ?"

 

Vương Tuyết Tân tiếc nuối lắc đầu, sai Tạ Thanh Ký đứng ra góc tường, nhét thư thông báo vào trong tay cậu rồi lại hí hửng chụp hình, đăng liền mấy bài Tạ Thanh Ký biểu cảm giống nhau nhưng góc độ khác nhau lên vòng bạn bè.

 

Con cái nhà người ta cầm giấy báo trúng tuyển thì cười tít cả mắt, Tạ Thanh Ký thì mặt không đổi sắc hệt như ôm bài vị, sống chết không chịu cười một cái phối hợp với Vương Tuyết Tân dù bà có nói khéo hay đề nghị thế nào.

 

Tạ Nhiên ngồi một bên ôm Triệu Cao cười ha hả, Tạ Thanh Ký thấy vậy thì lườm hắn, ý là chốc nữa sẽ xử hắn sau.

 

Vương Tuyết Tân khoe khoang Tạ Thanh Ký vẫn chưa đủ, lại bảo Tạ Nhiên đeo tấm bảng tên có ghi "Tổng giám đốc công ty TNHH Nhất Nguyên Phục Thủy" đứng cạnh Tạ Thanh Ký.

 

Tạ Nhiên vui vẻ hợp tác, thay quần áo xong thì mỉm cười đứng bên cạnh Tạ Thanh Ký.

 

Hai anh em đều được thừa hưởng ngoại hình ưa nhìn từ mẹ và chiều cao nổi bật từ bố, khi kề vai đứng cạnh nhau khiến người ta thấy rất vui mắt.

 

Vương Tuyết Tân bất mãn chỉ huy, "Hai đứa cách xa nhau thế làm gì, lại cãi nhau à? Đứng gần một chút, ai thèm chụp mặt hai đứa! Mẹ muốn chụp giấy trúng tuyển và chữ trên bảng tên, Tiểu Tạ, con cười một cái đi, mặt mày trông như bị ai thiếu tiền vậy!"

 

Hai anh em nhìn nhau một cái, lại bất đắc dĩ dịch lại gần, vai kề vai, cánh tay kề sát nhau.

 

Lúc này Tạ Thanh Ký mới mỉm cười.

 

Một giây trước khi ấn nút chụp Tạ Nhiên bỗng giơ tay khoác vai Tạ Thanh Ký, thoải mái cười rạng rỡ trước ống kính, động tác của hắn với Tạ Thanh Ký không quá mập mờ, nhưng cũng thấy được sự thân thiết giữa anh em bình thường.

 

Với người ngoài mà nói tư thế này hết sức bình thường, nhưng chỉ có Tạ Nhiên và Tạ Thanh Ký biết, khoảnh khắc này huyết thống giữa họ vừa là bức bình phong vừa là sự đày đọa.

 

Vương Tuyết Tân chụp được tấm ảnh ăn ý thì không làm khó họ nữa mà đi vào bếp nấu cơm, đợi lát nữa nghiệm thu thành quả trên vòng bạn bè.

 

Sau khi người ồn ã nhất rời đi, phòng khách yên tĩnh hẳn, Tạ Thanh Ký vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ vai Tạ Nhiên. Cậu nhìn thoáng qua phòng bếp một cái, thấy Vương Tuyết Tân không để ý đến bên này, nhỏ giọng nói: "Em cố gắng hết sức rồi... còn tưởng có thể thi được 700 điểm, dù sao cũng là lần thứ tư rồi, kết quả vẫn thiếu ba điểm nữa."

 

"Thiếu ba điểm thì thiếu ba điểm thôi, có những lúc sẽ như vậy, thế nào cũng phải thiếu một chút, đâu thể lúc nào cũng được như ý."

 

Tạ Thanh Ký không đáp, cậu bỗng nhiên ngoảnh đầu lại nhìn vào mắt Tạ Nhiên, ánh mắt nhìn về phía đối phương dường như đang nói cậu đã được như mong muốn rồi.

 

Tạ Nhiên nuốt nước miếng, đau khổ nói, "Đừng nhìn anh như vậy, em nhìn thế anh lại muốn hôn em, nhưng chúng ta phải nhớ vết xe đổ của Trương Chân Chân, không thể vui quá hóa buồn. Chính vì cô ấy hôn người yêu không đúng nơi đúng lúc nên mới bị mẹ bắt gặp đấy."

 

Rõ ràng hắn không nói gì quá lộ liễu, nhưng vành tai Tạ Thanh Ký lại đỏ bừng, da cậu vốn trắng, một mảng đỏ nhanh chóng lan từ bên tai xuống cả cổ.

 

"Ai nói chuyện này với anh chứ."

 

Tạ Thanh Ký mất tự nhiên quay đầu đi, chuyên tâm ngâm cứu giấy báo trúng tuyển của mình.

 

Ngay sau kỳ thi đại học Tạ Nhiên đã dọn ra ở riêng, đây là kết quả sau khi hai người đã bàn bạc với nhau.

 

Tạ Nhiên không tin vào khả năng tự chủ của mình, chỉ cần nhìn vào mắt Tạ Thanh Ký thôi là hắn như củi khô bốc lửa, bùng cháy dữ dội.

 

Trước kia kìm nén đến cực hạn, bây giờ tác dụng ngược càng lúc càng trở nên mãnh liệt. Hắn chỉ cảm thấy bản thân như quay lại kiếp trước, lúc mới ở bên Tạ Thanh Ký, những tiếp xúc bình thường trong sinh hoạt hằng ngày căn bản là gãi không đúng chỗ ngứa.

 

Ngay cả Tạ Thanh Ký học lại lớp 12 tới bốn năm, sự tự chủ và sức nhẫn nại b**n th** như vậy cũng bắt đầu không chịu nổi, thi thoảng để lộ ra sơ hở, mỗi khi Tạ Nhiên đến gần cậu lại cương lên một cách khó hiểu.

 

Tâm lý 24 tuổi của cậu hoàn toàn không kiểm soát nổi bản năng sinh lý của cơ thể 19 tuổi.

 

Trạng thái này khiến họ không thể tiếp tục sống chung dưới một mái nhà, sau đó Tạ Nhiên dứt khoát tìm một cái cớ dọn ra ngoài. Vương Tuyết Tân không nghi ngờ gì, bảo Tạ Thanh Ký thi xong rồi thì qua đó giúp đỡ dọn dẹp phòng ốc, sắp xếp đồ đạc.

 

Ngày đầu tiên dọn đến nhà mới, nệm giường còn chưa kịp tháo bọc Tạ Thanh Ký đã đè Tạ Nhiên xuống giường làm một nháy, sáng sớm ngày hôm sau lại lấy lý do "giúp anh trai lắp đồ đạc" rất chính đáng để đi qua.

 

Đồ nội thất được mua về tới tối ngày thứ ba mới được gỡ niêm phong, Tạ Nhiên đỡ thắt lưng đeo tạp dề, để trần cánh tay bên trên đầy vết tích, nấu tạm bữa cơm cho Tạ Thanh Ký trong phòng bếp.

 

Nghe tiếng lạch cạch sau lưng, Tạ Nhiên quay đầu nhìn thì thấy Tạ Thanh Ký tinh thần phơi phới, đang chăm chú ngâm cứu hướng dẫn lắp tủ. Tạ Nhiên muốn hút thuốc mà không dám, buồn bã lật chảo, hai chân mềm nhũn đứng không vững, lập tức lên kế hoạch tập thể hình cho mình.

 

Ba ngày liền không có thời gian đi siêu thị mua thức ăn, tủ lạnh cằn cỗi như đất khô hạn, mở ra không thấy cọng rau xanh nào, hắn đành phải nấu tạm cơm chiên trứng, gia vị chỉ có một hộp muối đã mở nắp, còn bị đổ mất một nửa.

 

Lúc l*m t*nh Tạ Nhiên muốn Tạ Thanh Ký bế mình ra ghế sô pha, nhưng Tạ Thanh Ký bảo không được, sô pha mới mua chưa kịp mua bọc ghế, sẽ bẩn mất, cậu ôm Tạ Nhiên đến gian bếp kiểu mở, đặt hắn lên tủ bếp.

 

Tạ Nhiên bị làm tới mức tay chân quơ loạn xạ, giữa chừng còn hất đổ cả lọ muối.

 

Hắn nhớ tới chuyện ghế sô pha ban nãy, xấu xa hỏi Tạ Thanh Ký có muốn dừng lại không, đồ đạc rơi rồi, đừng làm bẩn phòng bếp chứ.

 

Mồ hôi Tạ Thanh Ký nhỏ xuống, nóng đến phát điên, cậu giữ eo Tạ Nhiên hung hăng nhấp vào, cúi xuống cắn môi hắn như đang trừng phạt, giọng khàn khàn bảo: "Kệ nó."

 

...

 

Nghĩ đến đây, Tạ Nhiên lại dùng chân cọ lên bắp chân Tạ Thanh Ký, nhìn cậu đầy ẩn ý.

 

Tạ Thanh Ký thấy biểu cảm này của Tạ Nhiên thì hiểu lầm, cho rằng Tạ Nhiên đang ám chỉ cậu viện cớ lừa Vương Tuyết Tân để đến chỗ hắn qua đêm.

 

Tạ Thanh Ký cẩn thận cất giấy báo trúng tuyển đi, vẻ mặt có chút mất tự nhiên nhìn thoáng qua phòng bếp, thấp giọng nói: "Đêm qua mới lừa mẹ nói cùng bạn bè tụ tập nên tối không về, ở chỗ anh một đêm rồi, nói sau đi."

 

Cậu còn khẽ lườm Tạ Nhiên một cái, ánh mắt đề phòng cảnh cáo kia khiến Tạ Nhiên cảm thấy mình chẳng khác gì lão già háo sắc chuyên dụ dỗ bạn gái trẻ tuổi chưa trải sự đời qua đêm bên ngoài.

 

Tạ Nhiên vừa tức cười vừa cạn lời, "Em đang nghĩ gì đấy, ai nói chuyện đó với em, anh muốn dẫn em đi du lịch."

 

"Du lịch?"

 

Tạ Nhiên ừ một tiếng, cùng nhau đi du lịch là chuyện mà phần lớn các cặp tình nhân bình thường đều làm, nhưng hắn và Tạ Thanh Ký chưa từng đi, thấy đối phương không nói lời nào, hắn lại giục thêm mấy câu.

 

"Đợi ổn định rồi tính đi, anh vội đến thế sao? Sau này còn nhiều thời gian mà."

 

Nét mặt Tạ Nhiên cứng đờ, sau đó lại cười khổ, Tạ Thanh Ký vẫn còn cuộc sống tốt đẹp, còn hắn thì chưa chắc.

 

Hắn sợ bị Tạ Thanh Ký nhìn ra gì đó, vội vàng cúi đầu nhìn điện thoại, lảng tránh, "Ai vội chứ, em thi đại học xong nên muốn dẫn em ra ngoài thư giãn, không đi thì thôi."

 

Tạ Thanh Ký không đáp, qua một lúc lâu cậu mới khẽ gật đầu một cái: "Được thôi."

 

"Hả?"

 

Tạ Thanh Ký lặp lại một lần nữa, "Em nói được. Về phía mẹ em sẽ tìm lý do."

 

Vành tai cậu đỏ ửng nhìn ra bên ngoài, cố gắng đè nén ý cười trên khóe miệng.

 

Nếu đây là ở bên nhà riêng của Tạ Nhiên, hai người chắc chắn sẽ ôm hôn nhau, tiếc là họ đang ở ngay dưới mí mắt của Vương Tuyết Tân nên không thể làm gì quá giới hạn.

 

Hắn và Tạ Thanh Ký yêu nhau suốt hai kiếp, kiếp trước điên đảo rối loạn, cách giao tiếp hiệu quả nhất được diễn ra trên giường, nhưng kiếp này chỉ một biểu cảm rất nhỏ của đối phương cũng đủ khiến tình yêu trong lòng họ được phóng đại tới vô hạn.

 

Tạ Thanh Ký mỉm cười, Tạ Nhiên không kìm được mà cười theo, xem như hoàn toàn trải nghiệm cảm giác hỉ nộ ái ố đều gắn liền với một người.

 

Điện thoại đặt trên bàn vang lên, Tạ Nhiên cúi đầu nhìn, vài giây sau nụ cười còn chưa kịp thu lại đã đông cứng trên mặt hắn.

 

Trông hắn có vẻ hơi kinh ngạc.

 

Tạ Thanh Ký thấy sắc mặt Tạ Nhiên thay đổi thì lại gần nhìn, thấy giao diện trò chuyện là một tấm thiệp mời điện tử.

 

Chính giữa in ảnh cô dâu chú rể, Trương Chân Chân mặc váy cưới màu trắng đang khoác tay chú rể.

 

Nụ cười của cô cực kỳ khuôn mẫu, khuôn mẫu tới mức qua loa, bức ảnh này không nên lấy ra làm ảnh cưới mà đem đi in trên giấy ly hôn có vẻ thích hợp hơn, chỉ thiếu nước lấy bốn chữ "bằng mặt không bằng lòng" để thay thế dòng "trăm năm hạnh phúc" in trên thiệp cưới nữa thôi.

 

Trương Chân Chân để lại lời nhắn: Chiến hữu Tạ Nhiên thân mến, tôi sắp kết hôn rồi. 

Bình Luận (0)
Comment