Chương 64: Gợn sóng
edit: nammogiuabanngay
---
Tạ Nhiên nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai của chú rể, nhìn thế nào cũng thấy không ổn, nhỏ giọng nói với Tạ Thanh Ký: "Chắc anh ta cũng cong, thôi, cho cô ấy phong bì mừng cưới dày một chút vậy."
Cuối cùng Trương Chân Chân lại chọn bước đường hôn nhân giả tạo này.
Tạ Thanh Ký không nói gì thêm, nét mặt có phần nặng nề.
Ngay cả người từng come out như Trương Chân Chân cũng lựa chọn thỏa hiệp, cậu và Tạ Nhiên vẫn chưa biết sau này phải làm thế nào. Hơn nữa, dường như quan điểm của hai người còn có chút bất đồng, Tạ Thanh Ký chỉ băn khoăn không biết phải làm sao để Vương Tuyết Tân chấp nhận, thiếu một cơ hội thích hợp, còn Tạ Nhiên dường như định giấu bà chuyện này suốt đời.
Mỗi lần nhắc tới chuyện này Tạ Nhiên lại lảng sang chuyện khác, cảm giác bất an của Tạ Thanh Ký đa phần cũng bắt nguồn từ đó.
Ngoài cửa có tiếng động vang lên, là Tạ Thiền dẫn Tiểu Kiều đi dạo phố về.
Tạ Thiền sau khi nghỉ công việc nhà nước cách đây một năm thì đi du lịch, sau khi trở về cô sửa căn nhà thuê của mình biến thành nơi làm việc, chuyên làm túi da thủ công để bán online, cô còn sắm hẳn máy quay để ghi lại quá trình làm túi, sau khi biên tập xong thì đăng video lên mạng, kết quả túi thì chẳng bán được bao nhiêu nhưng lượt xem khá cao.
Số tiền dành dụm được khi làm nhân viên nhà nước đều được cô đầu tư vào đó, tiền mua da và dụng cụ tốn không ít, những lúc rỗng túi thì về nhà ăn chực, cứ thế mối quan hệ của cô và Tiểu Kiều càng trở nên thân thiết.
Tiểu Kiều nhìn Tạ Thiền bằng ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa thân thiết của những cô bé dành cho người chị lớn, như thể Tạ Thiền là người mẹ thứ hai mà cô bé lén Lão Kiều tự nhận vậy.
Trong khoảng thời gian Lão Kiều lánh nạn bên ngoài, Tiểu Mã là người thường xuyên đến thăm Tiểu Kiều nhất, mỗi lần nhận lương cậu ta đều mua món quà gì đó cho cô bé.
Ban đầu Tiều Kiều không có thiện cảm với Tiểu Mã, thậm chí còn hơi sợ cậu ta, sau này mới phát hiện cái người to xác này rất nghe lời cô bé, có nổi nóng thế nào cậu ta cũng không để bụng, còn nghe lời hơn cả ba mình, từ đó mới dần dần buông lỏng cảnh giác với Tiểu Mã. Cô bé luôn mang thái độ ngang ngược của một người được cưng chiều với Tiểu Mã, giống như công chúa nhỏ đối xử với người hầu trung thành của mình vậy.
Sau khi Tạ Thiền phát hiện liền nghiêm túc nói chuyện với Tiểu Kiều, Tiểu Mã ngồi một bên nghe, sợ cô bé xa cách mình, ra sức khuyên can: "Không sao, con bé còn nhỏ không hiểu chuyện, chị đừng phê bình nó. Mẹ nó không ở bên, có nhiều chuyện nó chưa hiểu."
Bạn nhỏ đã nhận ra lỗi sai của mình, nhưng không chịu được việc bị người mà mình ngưỡng mộ nhất phê bình, đôi mắt cô bé đỏ hoe ôm lấy Tạ Thiền, nhỏ giọng nói: "Em muốn chị làm mẹ em."
Sắc mặt Tiểu Mã nhất thời trở nên khó coi, Tạ Thiền cũng hơi ngượng ngùng, đành phải chuyển chủ đề.
Lúc đó Tạ Nhiên đang ở trong bếp nấu ăn, Tạ Thanh Ký phụ giúp, cả hai đều không nghe thấy lời này của Tiểu Kiều, bằng không thì Tạ Nhiên sẽ tức đến đau tim, nhìn Lão Kiều chướng mắt luôn mất.
Hôm nay Tạ Thiền thấy bài đăng của Vương Tuyết Tân nên mua bánh kem về chúc mừng Tạ Thanh Ký.
Vương Tuyết Tân nghe thấy tiếng động thì ló đầu ra khỏi bếp, hỏi Tạ Thiền đã thả tim bài viết của bà chưa. Ba chị em nhìn nhau bằng vẻ mặt bất lực, Tạ Thiền bế Tiểu Kiều ngồi lên sô pha, cam chịu lấy điện thoại ra, thuận miệng hỏi: "Nhiên Nhiên, tối nay em có ngủ lại không?"
"Không đâu, tối nay em có tiệc xã giao không biết tới mấy giờ, bây giờ đi liền đây."
Tạ Thanh Ký hơi không hài lòng, dặn dò: "Đừng uống nhiều quá."
"Biết rồi."
Tạ Nhiên mỉm cười, chỉnh lại trang phục trước gương, chân mang giày da, vừa định ra khỏi cửa thì điện thoại trong túi bỗng reo lên, cúi đầu nhìn thì thấy là một số lạ.
Sau khi cúp máy thì hắn quay lại, bước chân hắn nhẹ nhàng hẳn ra, hắn bước đến cạnh Tiều Kều xoa đầu cô bé, cười nói: "Ba em sắp về rồi."
"Dạ." Tiểu Kiều vui vẻ đáp một tiếng, không có phản ứng gì quá lớn.
Sau đó Tạ Nhiên lại nhíu mày, nói với Tạ Thanh Ký: "Anh phải chạy xe đến Quý Châu đón, anh ta vẫn chưa dám dùng chứng minh thư, đúng lúc em phải học quân sự, anh không đưa em đi được."
Tạ Thanh Ký tiếc nuối ừ một tiếng, trực tiếp thò tay vào túi quần Tạ Nhiên móc bao thuốc lá ra.
Tạ Nhiên có một tật xấu, uống rượu xong chắc chắn sẽ muốn hút thuốc.
"Lúc đi đón anh Kiều nhớ gọi Mã Bối Bối theo cùng, hai người thay phiên nhau lái, chú ý an toàn nhé." Cậu có chút không yên tâm dặn dò, Tạ Nhiên lầu bầu mấy câu, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, không dám làm gì quá thân mật, tranh thủ ra khỏi nhà lúc Vương Tuyết Tân chưa chú ý.
Tạ Thanh Ký nhìn Tạ Nhiên lái xe rời đi, chiếc xe rẽ ngoặt rồi biến mất, cậu vừa ngoảnh lại thì phát hiện Tạ Thiền đang nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Tạ Thiền vội vàng dời ánh nhìn đi, giả vờ vén tóc mai bên tai. Vẻ mặt cô vẫn như bình thường, nhưng không ai biết khi nhìn hai cậu em trai tương tác với nhau một cách rất đỗi bình thường này, tim cô lại đập thình thịch.
Rõ ràng lời nói và hành động của họ không có gì đáng trách hay vượt quá giới hạn, nhưng Tạ Thiền vẫn cảm thấy bầu không khí giữa hai người có gì đó không ổn.
Không biết có phải do ám thị tâm lý không, nhưng ánh mắt họ trao nhau khi trò chuyện, sự thân thiết và ăn ý với nhau rõ ràng là sự trêu ghẹo thân mật chỉ có giữa các cặp tình nhân.
Màn hình điện thoại đặt trên bàn đang sáng, vẫn dừng ở giao diện trang cá nhân của Vương Tuyết Tân, Tạ Thiền thấy trong bức ảnh mẹ chụp, hai thằng em đứng sát bên nhau, rõ ràng là hình ảnh không thể bình thường hơn, nhưng ánh mắt Tạ Thanh Ký nhìn Tạ Nhiên lại khiến cô cảm thấy bất thường.
— Cô chưa từng thấy Tạ Thanh Ký nhìn ai bằng ánh mắt này.
Ghế sô pha bên cạnh hơn lún xuống, Tạ Thanh Ký ngồi xuống bên cạnh cô.
"Chị... chị đổ mồ hôi kia, chỗ nào không khỏe sao?"
Tạ Thiền vội che giấu, "Mấy ngày nay chị đến tháng, đau bụng quá, chị vào phòng mẹ nằm một lát, em chơi với Tiểu Kiều trước đi."
Nhìn bóng lưng vội vàng bỏ đi của Tạ Thiền, Tạ Thanh Ký chỉ im lặng.
Kỳ đến tháng của Tạ Thiền rất đều đặn, tuy ngày đầu tiên đau tới mức không nhúc nhích được, nhưng chỉ cần vượt qua cơn đau là cô lại hoạt bát ngay, chưa từng thấy cô đau bụng kinh còn có sức dắt con nít đi dạo phố.
Rõ ràng cô đang nói dối.
...
Lão Kiều được Tiểu Mã và Tạ Nhiên đích thân lái xe đến Quý Châu đó, hai người còn gọi thêm mấy người bạn mở tiệc tẩy trần cho ông ta đúng ngay ngày Tạ Thanh Ký kết thúc kỳ học quân sự.
Trường đại học của Tạ Thanh Ký có tác phong cực kỳ nghiêm túc, không làm qua loa như những trường khác mà trực tiếp đưa tân sinh viên đến doanh trại quân đội chính quy để học quân sự, trong thời gian học không được phép ra ngoài, càng không được sử dụng điện thoại, chỉ cuối tuần mới cho mỗi người năm phút gọi điện thoại về nhà.
Một tháng này Tạ Nhiên gần như đếm từng ngày một, tuần nào cũng mong ngóng Tạ Thanh Ký gọi cho hắn, thầm nghĩ quy định này chắc chắn rất hợp ý cậu, chắc chắn Tạ Thanh Ký rất đắc ý vì đã khiến Tạ Nhiên nếm trải những ngày tháng canh điện thoại chờ tin tức.
Ngày cuối cùng của kỳ huấn luyện, Tạ Nhiên lái xe thẳng qua đó đón người.
Từ đây đến doanh trại quân đội phải lái xe mất hai tiếng, đến nơi lại không đón được người vì sinh viên được xe tải quân đội chở thẳng về trường. Tạ Nhiên lại ngậm ngùi lái xe theo sau, nửa đường còn bị coi là phần tử khả nghi, bị chặn lại gặng hỏi hơn mười phút, lúc lái tới nơi Tạ Thanh Ký đã đứng trước cổng trường đợi hắn.
Bộ đồ rằn ri lúc học quân sự của sinh viên vẫn chưa kịp thay ra, không giống những bạn học khác, Tạ Thanh Ký mặc bộ đồ tác chiến rằn ri màu xanh dương, có lẽ là đảm nhiệm vai trò quan trọng nào đó, thắt lưng bản rộng càng làm tôn lên dáng người cao ráo, nổi bật giữa đám đông, cậu đang đứng nói chuyện với bạn học nhưng có vẻ không tập trung lắm, ánh mắt không ngừng đảo quanh, rõ ràng đang tìm xe của Tạ Nhiên.
Tạ Nhiên lái chiếc Land Rover hai ngày trước mới mua, theo lý mà nói Tạ Thanh Ký chưa từng thấy, nhưng dù vậy vẫn liếc mắt một cái liền nhận ra.
Nhìn em trai mặc nguyên bộ quân phục, xách hành lý đi về phía mình, bỗng chốc tim Tạ Nhiên như loạn nhịp.
Tạ Thanh Ký đen đi trông thấy, nhưng đường nét khuôn mặt lại càng thêm sắc sảo, cậu trực tiếp gõ cửa sổ ghế lái, chỉ tay ra hiệu không nói một lời, ý là để cậu lái.
Nghỉ hè cậu đã tranh thủ học rồi thi lấy bằng lái, từ đó mỗi lần cùng Tạ Nhiên ra ngoài cậu không để hắn lái xe nữa.
Tạ Nhiên tháo dây an toàn ngồi sang ghế phụ, nhìn cánh tay rắn chắc với những đường gân nổi dưới lớp da khi Tạ Thanh Ký xắn tay áo, điều khiển chiếc Land Rover của mình, thầm nghĩ hắn thực sự sắp không xong rồi.
Lúc ra khỏi nhà lần nữa Tạ Thanh Ký vẫn chưa kịp thay quần áo, khi họ đến phòng riêng trong nhà hàng thì mọi người đã đến đông đủ.
Suốt tối đó Lão Kiều uống say mèm, khoác vai Tạ Nhiên và Tiểu Mã không ngừng nói cảm ơn vì đã chăm sóc Tiểu Kiều, nhưng hoàn toàn không hề nhắc tới chuyện đại ca đã vào tù và những anh em còn lại sẽ thế nào.
Ông ta uống nhiều tới nỗi mặt đỏ bừng, nằm gục lên bàn, mặt mũi nhăn nhó, trên mặt còn dính cả vỏ lạc, khiến người ta không phân biệt nổi là đang khóc hay đang cười.
Chỉ nghe ông ta tự mình lẩm bẩm, "Cuối cùng cũng không ai ép tôi làm chuyện tôi không thích nữa, này thì sỉ nhục tao, mẹ nó chứ đáng đời!"
Trong phòng riêng rất ầm ĩ, Tiếu Mã uống say nên bá vai bá cổ mấy anh em khác hát hò, chỉ có Gầy và Tạ Thanh Ký ngồi cạnh Lão Kiều mới nghe thấy lời này, cả buổi tối hôm nay ánh mắt Tạ Nhiên luôn dán chặt lên người cậu, đối phương có bất kỳ hành động nhỏ nào cũng không thoát khỏi ánh mắt hắn.
Bỗng nhiên hắn nhìn thấy Tạ Thanh Ký dùng ánh mắt dò xét và đề phòng nhìn Lão Kiều một cái.
Lúc này Tạ Nhiên đã ngà ngà say, não hắn mơ mơ màng màng, không tỉnh táo lắm, cứ cảm thấy trước kia Tạ Thanh Ký cũng từng dùng ánh mắt này nhìn Lão Kiều nhưng không nhớ ra, hắn chưa kịp hỏi đã thấy Gầy bỗng nhiên bật dậy, vỗ vai Lão Kiều một cách mong chờ, ghé lại gần hỏi những anh em còn lại phải làm sao.
Những người bằng lòng theo Tạ Nhiên làm ăn đều được hắn sắp xếp vào công ty, những người không muốn buôn bán xe cũ cũng được hắn dùng mối quan hệ của mình để thu xếp ổn thoả, nhưng một số người quen với những ngày tháng kiếm tiền nhanh lại k*ch th*ch này, họ đều đợi Lão Kiều trở lại dẫn họ tái xuất giang hồ.
Kiếp trước người phải trốn đầu sóng ngọn gió là Tạ Nhiên, kiếp này đổi thành Lão Kiều, áp lực và trách nhiệm tương tự cũng đặt lên vai ông ta.
— Nhưng Lão Kiều lại say vào lúc không nên say nhất.
Ông ta nằm ra bàn, miệng há ra ngáy khò khò, Gầy lay người hay ghé sát vào tai gọi "Anh Kiều ơi" thật to mà Lão Kiều vẫn không nhúc nhích.
Tạ Thanh Ký nhìn một lát rồi vỗ vai Gầy, bảo Tiểu Mã gọi cậu ta qua hát karaoke.
Gầy vừa đi, Lão Kiều lúc này mới ngơ ngác mồi dậy, mơ hồ hỏi, "Ban nãy ai vừa gọi tôi thế?"
Tạ Nhiên không nói gì.
Trong lúc họ nói chuyện, cửa phòng riêng bị mở ra, Tạ Thiền dẫn Tiểu Kiều thong thả đến muộn. Lão Kiều vừa thấy con gái liền sáng mắt lên, bảo cô bé ngồi vào lòng mình, cả người ông ta nồng nặc mùi rượu, ánh mắt đờ đẫn, bộ râu lởm chởm cọ lên mặt Tiểu Kiều.
Tiểu Kiều khó chịu vô cùng, sợ hãi giãy ra muốn chui vào lòng Tạ Thiền, lại càng ghét mùi rượu nồng nặc trên người ba. Cuối cùng vẫn là Tạ Thanh Ký đón lấy Tiểu Kiều, để Tạ Thiền đã bận suốt một ngày chuyên tâm ăn uống.
Ai dè bữa cơm đó Tạ Thiền ăn mà tâm trí cứ để đâu đâu, cứ cúi đầu bấm điện thoại mãi, thi thoảng còn tỏ ra bực bội, Tạ Nhiên liếc sang nhìn mấy lần, muốn nhìn xem Tạ Thiền đang nhắn tin với ai, sau khi Tạ Thiền phát hiện cô che điện thoại lại, cười hỏi Tạ Nhiên đang nhìn gì thế.
Tạ Nhiên không đáp.
Tạ Thiền lại bật cười thành tiếng, đứng dậy đi ra ngoài hóng gió. Tạ Thanh Ký lặng lẽ nhìn cô ra ngoài, đang định nhân cơ hội thăm dò ý của Tạ Thiền nhưng Tạ Nhiên ấn cậu lại, mình thì đi theo ra ngoài — rồi hắn nhìn thấy Tạ Thiền đang hút thuốc.
Màn đêm khiến ánh lửa đỏ kẹp giữa ngón tay thon dài của cô càng trở nên nổi bật, hôm nay cô mặc một chiếc áo len mỏng màu nâu nhạt, bên dưới là váy dài, quanh eo là chiếc thắt lưng mảnh màu đen, mãi tóc xoăn dài xõa trên vai khiến Tạ Nhiên không biết rốt cuộc chị mình đang nóng hay lạnh.
Có người đàn ông lại gần xin số điện thoại, Tạ Thiền thành thạo ứng phó, nói mình vừa đổi số mới không nhớ được, đối phương lập tức sửa lời, nói WeChat cũng được.
Tạ Thiền nhìn anh ta rồi mỉm cười, trong mắt là vẻ tinh quái mà Tạ Nhiên chưa từng nhìn thấy ở cô trước đây.
"Ngại quá, tôi để quên điện thoại trong phòng riêng rồi, ID wechat tôi nhớ không nổi, anh viết số anh lại cho tôi đi."
Nhưng đối phương vừa rời đi, nét mặt Tạ Thiền lập tức trở nên vô cảm, chẳng thèm nhìn mà dùng tờ giấy có thông tin liên lạc của đối phương cuộn điếu thuốc đã tắt lại, rồi tiện tay ném vào thùng rác bên cạnh.
Hút xong một điếu cô lại châm điếu khác, tay cô đưa miệng, thông thạo nhả khói, nghe tiếng bước chân sau lưng cô quay lại nhìn, thấy là Tạ Nhiên thì thản nhiên búng tàn thuốc, chẳng hề để tâm việc bị Tạ Nhiên phát hiện.
Khoảnh khắc này Tạ Nhiên đột nhiên cảm thấy chị hắn hình như không còn giống như trước đây nữa.
Không chỉ mỗi Tạ Thiền.
Tất cả những chuyện xảy ra trong tối tối nay đều khiến hắn có ảo giác rằng, cuộc sống nhìn như yên bình nhưng thật ra sóng ngầm đang cuộn trào, Lão Kiều đã thay đổi, Tiểu Mã cũng thay đổi, tất cả mọi người đều thay đổi, hắn và Tạ Thanh Ký cũng vậy.
"Chị học hút thuốc từ khi nào thế?" Tạ Nhiên rầu rĩ gãi đầu, "Mẹ biết không?"
"Đến em cũng vừa mới biết, mẹ làm sao mà biết được," Tạ Thiền không chút để tâm, cười nói, "lúc đi du lịch gặp được rất nhiều người khác nhau, học từ dạo đó đấy, lúc phiền lòng thì hút một chút, chị không nghiện đâu."
Cô nghiêng đầu nhìn Tạ Nhiên bằng ánh mắt tinh nghịch, tựa như phát hiện ra bí mật ghê gớm gì đó nên nổi hứng muốn trêu chọc.
"Em yêu rồi đúng không? Là ai thế, chị có quen không?"
Tạ Nhiên sửng sốt.
Tạ Thiền lại cười nói, "Lừa em đó, đừng để bụng nhé."
Tạ Nhiên không đáp, Tạ Thiền cũng không hỏi tiếp nữa.
Lúc tàn tiệc, Tiểu Kiều lại quấy người, vừa khóc lóc vừa chui vào lòng Tạ Thiền, nói ba uống say rồi cô bé sợ, không muốn về nhà với Lão Kiều, muốn đi tìm Vương Tuyết Tân, mặc cho Lão Kiều dỗ dành thế nào cũng không được, đành phải để con gái và Tạ Thiền lên xe taxi.
Tiểu Mã cô đơn đứng trên bậc thang, từ đầu đến cuối chẳng tiến lại gần.
Bữa cơm này vốn là tiệc tẩy trần cho Lão Kiều chào đón cuộc sống mới, nhưng không biết tại sao cuối cùng lại thành ra mất hứng ra về.
Chuyện khiến Tạ Nhiên mất hứng là hắn và Tạ Thanh Ký đã một tháng không gặp, kết quả cả đêm trôi qua ngay cả chút tiếp xúc thân mật với cậu cũng chả có, Vương Tuyết Tân còn dặn dò hắn em trai học quân sự mệt mỏi, nhớ đưa cậu về nhà nghỉ ngơi sớm, vậy nên Tạ Nhiên có muốn dành chút thời gian đi thuê khách sạn với Tạ Thanh Ký cũng chẳng có.
Gầy kéo Lão Kiều Tiểu Mã tiếp tục đi tăng hai.
Tăng hai chỉ gì thì ai cũng hiểu, Tạ Nhiên không có hứng thú tham gia, cũng không có lá gan ấy.
Tạ Thanh Ký không uống rượu nên lái xe đưa họ đến nơi, cuối cùng lúc đưa Tạ Nhiên về đã là mười hai giờ đêm.
Xe vừa dừng lại, Tạ Nhiên liền tháo dây an toàn ra nhào tới hôn cậu, cả người hắn đè lên người Tạ Thanh Ký, không khí trong xe dần nóng lên, Tạ Nhiên th* d*c, lần một đường từ hầu kết Tạ Thanh Ký xuống dưới, luồn tay vào vạt áo, lòng bàn tay áp lên phần bụng rắn chắc của cậu.
Muốn sờ xuống nữa nhưng không dám, sợ sờ một cái thì không kìm được nữa.
Cánh tay bên eo hắn càng lúc càng siết chặt, động tác hôn của Tạ Thanh Ký đã hơi mất khống chế, bộ đồ tác chiến vốn rộng rãi dưới háng giờ đã bị căng lên, trong lúc hỗn loạn không biết tay ai đụng phải vô lăng.
Tiếng còi của chiếc Land Rover vang lên như chuông báo động nhắc nhở hai người.
Họ kiềm chế tách nhau ra, cúi đầu nhìn vào mắt đối phương, khóe miệng kéo ra một sợi tơ bạc rồi đứt đoạn rơi trên môi Tạ Nhiên, Tạ Thanh Ký đưa ngón tay lau đi.
Tạ Nhiên điều chỉnh hơi thở, nhìn vẻ mặt cấm dục xen lẫn kiềm chế của Tạ Thanh Ký thì không nhịn được cười, nói không hiểu tại sao lần nào người gấp gáp cũng là hắn, Tạ Thanh Ký thì chưa từng.
"Em còn nhớ hồi nhỏ xem Tây Du Ký không, hòa thượng ngồi trong sơn động, một đám nữ yêu tinh lại gần c** s*ch quần áo, s* s**ng lung tung trước mặt ông ta, hòa thượng đổ mồ hôi đầy đầu còn nhắm mắt niệm kinh."
Tạ Thanh Ký không đáp.
Mặt cậu đỏ bừng vì nụ hôn của Tạ Nhiên, ngón tay mân mê môi đối phương, rõ ràng nước miếng khi hôn môi đã được cậu lau sạch nhưng vẫn không chịu bỏ tay ra, lưu luyến trên môi Tạ Nhiên, kiềm chế không tiến xa hơn.
Biểu cảm của Tạ Thanh Ký rất đứng đắn, nhưng ánh mắt nhìn Tạ Nhiên lại mang theo h*m m**n sâu thẳm, cậu thấp giọng phản bác, "Anh nói bậy gì thế... Tây Du Ký đâu diễn như vậy."
Tây Du Ký mà Tạ Nhiên nói rõ ràng là trò đùa ngầm hiểu giữa hai anh em.
Hồi Tạ Thanh Ký lên cấp hai bị Tạ Nhiên chơi khăm, người nọ giấu một đĩa CD dưới gối cậu, bảo là đĩa Tây Du Ký bản Hồng Kông quay lại, còn dặn cậu bản quay lại rất hay, nhất định phải xem, không xem hối hận. Tạ Thanh Ký trẻ người non dạ mở ra xem, càng xem càng thấy bất ổn, đợi đến khi một đám phụ nữ không mặc quần áo lần lượt đi ra thì đúng lúc Vương Tuyết Tân về nhà, tiếng hét của bà làm Tạ Thanh Ký giật mình, trong lúc hoảng loạn vội vã rút nguồn điện mà quên mất đĩa CD vẫn còn trong đầu đĩa.
Đó là ngày Tạ Thanh Ký không muốn nhớ lại nhất.
Tạ Thanh Ký ôm Tạ Nhiên, ấn hắn tựa vào vai mình, hít thật sâu mùi hương trên người hắn, trách móc: "Từ nhỏ đến lớn anh chỉ biết bắt nạt em."
"Không để anh đi là anh thật sự không đi được nữa đấy."
Tuy Tạ Nhiên nói vậy, nhưng đợi đến lúc Tạ Thanh Ký thật sự buông ra hắn lại không có ý rời đi.
Hắn chống lên người Tạ Thanh Ký, nhìn cậu, khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, bầu không khí lại trở nên mập mờ và nóng bỏng, hai người lại lần nữa ôm hôn đối phương, Tạ Nhiên mò mẫm lấy điện thoại cậu ra, gọi cho Vương Tuyết Tân rồi áp lên tai em trai.
Giây phút điện thoại nối máy Tạ Thanh Ký hiếm khi tỏ ra luống cuống như vậy, cậu gần như lập tức hiểu ý của Tạ Nhiên, một tay cậu mạnh mẽ bắt lấy tay Tạ Nhiên không cho hắn s* s**ng lung tung, vừa hắng giọng nói.
"Mẹ, bọn con ăn xong muốn đi hát karaoke, chắc là đi thâu đêm, tối này con không về, dạ... Không sao, con không uống, anh cũng không uống, dạ, mẹ ngủ sớm đi."
Tạ Thanh Ký cúp máy với vẻ không được tự nhiên, hiển nhiên là không giỏi nói dối, cậu ném điện thoại lại cho Tạ Nhiên, lái xe đến siêu thị gần nhất, chỉ vài phút sau đã quay ra, nhét ngay chiếc túi nhỏ màu đen trên tay vào trong túi rồi nhấn ga phóng đi.
Tạ Nhiên ngửa ra sau theo quán tính, nhìn mồ hôi bên thái dương Tạ Thanh Ký, trong lòng nghĩ, mua chiếc Land Rover này quá chuẩn, để em trai lái quá ư là hợp lý.
---
chương sau có thịt
edit: cảm ơn các bạn đã đọc và ủng hộ