Một Quả Táo - Mạnh Hoàn

Chương 92

Ngoại truyện 2: Đau ngắn tình dài

edit: nammogiuabanngay

-----

Sau khi tốt nghiệp, Tạ Thanh Ký đi làm ở một công ty luật, ngôi nhà hiện tại họ đang ở cách nơi làm việc hơi xa nên Tạ Nhiên thẳng tay mua luôn một căn hộ gần công ty Tạ Thanh Ký. Mấy ngày chuyển nhà Tạ Thiền không có mặt, sau khi trở về cô đã tặng một bộ đồ nội thất được thiết kế riêng cho ngôi nhà mới của họ.

 

Tạ Thanh Ký nhìn hóa đơn, nói không cần mua thứ đắt như vậy, Tạ Thiền nói chẳng sao cả, dù sao lúc cô mua túi cũng phải chạy quota(*), phối đồ nội thất xong lấy túi còn nhanh hơn ấy chứ, nói đoạn nhìn Tạ Nhiên một cái, láu cá cười bảo: "Chị mặc kệ, mua đồ nội thất cho hai đứa xong chị cháy túi rồi, túi xách phải nhờ Tiểu Tạ mua cho chị mới được."

 

(*)quota: thuật ngữ trong giới mua hàng hi-end, chỉ việc phải mua kèm các mặt hàng khác mới được mua món chính

 

"Em ấy trả tiền chị nhìn em làm gì?"

 

"Ai chả biết tiền của Tiểu Tạ ở trong tay em hết."

 

Tạ Nhiên: "Em mau giải thích đi chứ, làm như anh ép em vậy. Sáng mắt chưa? Anh tiết kiệm hơn Tạ Thiền nhiều, ít ra xe của anh còn đếm được trên một bàn tay, túi xách của chị ấy thì không."

 

Tạ Thanh Ký mới vào nghề, không kiếm được bao nhiêu, chút lương cố định của cậu đều bị Tạ Nhiên xài phá hết, tiền kiếm được từ việc đầu tư chứng khoán cũng không tới lượt cậu quyết định, bây giờ cậu chẳng có một xu dính túi, đến tiền mua thức ăn cho Triệu Cao cũng phải dựa vào khoản tiêu trước trả sau của Ant Credit Pay.

 

Ấy thế mà đàn ông nhà họ Tạ lấy nghèo làm kiêu hãnh.

 

Tạ Thanh Ký làm không biết mệt, vui vẻ chịu đựng.

 

Đang nói chuyện thì chuông cửa vang lên, Tạ Nhiên sai Tạ Thanh Ký đi mở cửa: "Giao hàng đó, anh đặt đồ tươi từ siêu thị, Tiểu Tạ em đi mở cửa, bóc hàng rồi bỏ vào bồn nước rã đông đi."

 

Hộp chuyển phát nhanh được đem vào chỉ to bằng hộp giày, trọng lượng cũng không đúng, khi lắc còn phát ra tiếng động, Tạ Thanh Ký thầm nghĩ tươi sống chỗ nào, Tạ Nhiên tính mua mồi câu cá chuẩn bị dẫn cậu ra biển câu chắc?

 

Tạ Thanh Ký mở hộp chuyển phát nhanh với vẻ mặt khó hiểu.

 

Một phút đồng hồ sau, hai chị em đang ngồi trên sô pha bỗng nghe "rầm" một tiếng ở cửa, Tạ Nhiên giật mình đứng bật dậy, chỉ thấy khuôn mặt Tạ Thanh Ký đỏ bừng, chân tay luống cuống đứng giữa đống hỗn độn, dưới chân cậu ngổn ngang những món đồ chơi với hình thù gợi cảm và màu sắc đầy ám muội, Tạ Thanh Ký không dám nhìn, cũng không dám cúi xuống nhặt, bị đống trứng rung, còng tay, nội y tình thú, gậy mát xa đủ hình dạng tra tấn khiến cậu chỉ muốn độn thổ!

 

Triệu Cao nằm rạp ra sàn, đôi mắt đen láy, nó vẫy đuôi lao ra đẩy một chiếc trứng rung hình tròn chạy khắp phòng khách.

 

Tạ Thiền: "Không đến nỗi ấy chứ Tạ Nhiên, sao em lại thế này, bình thường Tiểu Tạ đi làm đã rất vất vả, em cũng biết cách dằn vặt quá ha. Chị về đây, nên về nhà rồi, không làm chậm trễ các em nữa, Tạ Nhiên em vừa vừa phải phải thôi đấy."

 

Tạ Thiền chạy trối chết, còn chu đáo đóng cửa lại giúp họ.

 

Tạ Thanh Ký ngẩng đầu lườm nguýt, vành tai đỏ tới mức sắp rỉ máu.

 

Tạ Nhiên bước nhanh qua, gỡ chiếc q**n l*t thoáng gió do ba sợi dây mảnh kết thành, nhặt tấm thiệp chúc mừng dưới d**ng v*t giả lên.

 

"Lắp cánh cửa như ý cát tường, mở khung cửa đón phúc an khang, tô lên tường lớp sơn ngọt ngào, phòng ngủ đặt chiếc giường êm ấm, ban công trải ánh nắng chan hòa, phòng khách phủ đầy hoa hạnh phúc, chúc mừng tân gia! PS: Câu chữ tôi cóp trên mạng đấy, nhưng những món đồ chơi này tôi và bạn gái tôi đã dùng thử rồi, đều là loại dùng sướng nhất, không cần cảm ơn! —Trương Chân Chân."

 

Tạ Thanh Ký dời ánh mắt nhìn chằm chằm vách tường trống không đối điện, khẽ bảo Tạ Nhiên thu dọn đồ đạc.

 

Lúc đầu Tạ Nhiên còn hơi ngượng ngùng, thế mà nhìn biểu cảm Tạ Thanh Ký như vậy, h*m m**n trêu chọc của hắn lại chiếm thế thượng phong, chút ngượng ngùng kia biến mất trong nháy mắt, hắn nhặt còng tay lên nhét vào túi Tạ Thanh Ký: "Em quen thuộc với thứ này lắm nhỉ."

 

Phản ứng Tạ Thanh Ký vô cùng mạnh mẽ, như thể thứ Tạ Nhiên nhét vào túi cậu không phải là còng tay mà là bom vậy. Cậu nắm chặt tay Tạ Nhiên, nhíu mày, muốn trừng mắt lườm hắn, kết quả quay qua thấy d**ng v*t giả Tạ Nhiên cầm trên tay khiến cậu lập tức quay đầu đi.

 

Tạ Nhiên dọn dẹp phòng khách xong xuôi rồi mới xử lý Triệu Cao, lấy chiếc trứng rung silicon trong miệng nó ra mang rửa sạch sẽ.

 

"Thứ này chất liệu không tệ đấy, không bị Triệu Cao cắn biến dạng, tối nay thử xem?"

 

Tạ Thanh Ký quay đầu lại, phát hiện Tạ Nhiên vẫn đang ngâm cứu hướng dẫn sử dụng liền lập tức thẹn quá hóa giận, nói: "Không phải anh nói phải đi mua thức ăn sao? Trời tối đến nơi rồi, còn đi nữa không?"

 

"Đi chứ, giờ đi liền nè, rốt cuộc tối nay em muốn thử không, thật ra em đang kích động lắm đúng không, anh thấy em hơi cứng rồi kìa."

 

Tạ Thanh Ký không thèm để ý đến hắn, Tạ Nhiên không chịu buông tha, vừa hôn vừa dỗ, ôm cổ Tạ Thanh Ký từ phía sau ghé sát vào tai cậu thì thầm, hỏi rốt cuộc em hắn có muốn chơi thử không, Tạ Thanh Ký bị giày vò đến hết cách, huống chi Tạ Nhiên cứ hôn cậu mãi, cậu đành nghiêm túc nói với Tạ Nhiên rằng thứ cho vào cơ thể thì không được, không an toàn. Khóe miệng Tạ Nhiên giật giật, không vạch trần Tạ Thanh Ký, trong lòng không khỏi oán trách không an toàn cái quần ấy, mấy lần trói hắn lại ch*ch đâu thấy Tạ Thanh Ký cảm thấy không an toàn!

 

Hắn bảo Tạ Thanh Ký xuống xe làm nóng trước, hắn đi thay q**n l*t chữ T kia.

 

Tạ Thanh Ký: "..."

 

Suốt dọc đường Tạ Thanh Ký ngồi lái xe nghiêm chỉnh, ngoài việc nhìn chăm chú tình hình giao thông phía trước thì chẳng nhìn đi đâu khác, Tạ Nhiên cố ý bắt chuyện với cậu, nói trong mông không thoải mái, Tạ Thanh Ký không đáp, tuy cậu chỉ nhìn thoáng qua chiếc q**n l*t chữ T kia nhưng để lại ấn tượng sâu sắc, giờ đây cảnh tượng ấy hiện ra vô cùng sống động, trong đầu toàn là dáng vẻ Tạ Nhiên mặc chiếc q**n l*t tình thú trong bộ đồ thể thao.

 

Tạ Nhiên xấu xa cười bảo: "Giảm tốc đạp phanh đi chứ Tiểu Tạ, em nghĩ gì thế? Không thấy đèn đỏ phía trước à?"

 

Hơi thở của Tạ Thanh Ký trở nên hỗn loạn.

 

Đến siêu thị, khi Tạ Thanh Ký đang đẩy xe đẩy siêu thị , Tạ Nhiên bỗng nhét thứ gì đó vào tay cậu, cúi đầu thì thấy là một chiếc điều khiển từ xa chỉ lớn bằng nửa bàn tay.

 

Tạ Nhiên nhoẻn miệng cười, vẻ mặt đầy ranh mãnh xen lẫn mập mờ, khẽ nói với Tạ Thanh Ký: "Anh tốn chút công sức mới nhét vào được đó, em ấn thử xem? Người khác không nghe thấy đâu."

 

Tạ Thanh Ký đứng bất động nhưng yết hầu lại khẽ lăn, vài giây sau mới sực tỉnh, cậu nắm chặt tay Tạ Nhiên, không màng đến việc mua rau gì nữa mà kéo hắn đi một mạch về phía nhà vệ sinh, thấp giọng nói: "Lấy ra đi." Tạ Nhiên túm ngược lấy cậu, hắn ấn ngón tay em trai lên chiếc điều khiển từ xa mặc cho đối phương giãy dụa, hai người cùng nhau nhấn nút khởi động. Một giây sau, Tạ Nhiên bỗng bật ra tiếng rên rất khẽ, một tay hắn che bụng, khom lưng, vành tai đỏ bừng, nhìn như hơi muốn nhíu mày lại.

 

Tạ Thanh Ký lập tức trở nên căng thẳng: "Anh khó chịu à? Sao lại... đã bảo với anh là không an toàn."

 

Tạ Nhiên không nói lời nào, hồi lâu sao mới thở phào, trên trán đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

 

"Sướng chết mất."

 

Tạ Thanh Ký: "..."

 

Giọng nói của đối phương gần như là rít qua kẽ răng, Tạ Thanh Ký cực kỳ quen thuộc với biểu cảm này của Tạ Nhiên, mỗi lần sắp l*n đ*nh trong lúc l*m t*nh hắn đều tỏ ra như vậy, nhíu mày, vừa sướng vừa đau, còn thích đưa tay ra nắm lấy gì đó.

 

Lúc này hắn đang nắm chặt lấy cánh tay của Tạ Thanh Ký, nhưng đây không phải phòng ngủ riêng tư mà là siêu thị đông người qua lại. Hai anh em đẩy xe đẩy hàng đứng trong góc khuất nhất, lúc chung quanh vắng người, tiếng phát thanh khuyến mãi trên đỉnh đầu dừng ngắt quãng, hình như Tạ Thanh Ký nghe thấy tiếng ong ong kỳ lạ, cậu mất tự nhiên liếc nhìn chung quang, bị Tạ Nhiên khiêu khích tới nỗi hơi cương rồi.

 

"Nhấn nút khác thử xem."

 

Tạ Nhiên vừa hòa hoãn lại bắt đầu tiếp tục nghịch ngợm, hắn l**m môi đầy lưu luyến rồi cúi đầu ngâm cứu chiếc điều khiển từ xa, chẳng biết hắn ấn nhầm vào nút gì mà bỗng khẽ rên lên một tiếng, cả người nhào vào lòng Tạ Thanh Ký, sau đó thì cả người run rẩy trong vòng tay đối phương. Mấy bà cô đi chợ đi ngang qua bên cạnh đều liếc họ với ánh mắt kỳ lạ, nhưng Tạ Thanh Ký hoàn toàn không để tâm, chỉ khẽ siết chặt eo Tạ Nhiên vào lòng, không muốn để ai nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của hắn.

 

Cổ họng Tạ Thanh Ký khô khốc, bên tai toàn hơi thở dồn dập của Tạ Nhiên, cậu giữ lấy cánh tay Tạ Nhiên giúp hắn đứng vững, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, cậu không nhịn được cúi đầu nhìn xuống liền chạm phải ánh nhìn ướt át của Tạ Nhiên.

 

Chỉ bằng cái nhìn đấy, lý trí căng như dây đàn của Tạ Thanh Ký hoàn toàn đứt phựt, cậu không nói không rằng giành lấy điều khiển từ xa ấn nút dừng. Tạ Nhiên còn chưa kịp đứng thẳng thì đã bị Tạ Thanh Ký mặt mày u ám kéo thẳng về phía chỗ đậu xe, hắn cúi đầu nhìn, thầm nghĩ may là hôm nay em mình mặc quần thể thao rộng rãi, chứ nếu là bộ vest công sở thường ngày thì chắc giờ đã bị quần chúng nhân dân la lên "bắt kẻ b**n th**" rồi.

 

Buổi tối hôm đó, Tạ Nhiên nằm trên giường thở hổn hển, bên giường vương vãi nào là trứng rung, d**ng v*t giả, q**n l*t chữ T xoắn thành một cục.

 

Con người Tạ Thanh Ký lúc ở trên giường với xuống giường cứ như hai người khác biệt, lúc không lên giường thì ăn nói rất xuôi tai, gì mà đồ cho vào cơ thể không an toàn, không chơi trò này với Tạ Nhiên. Kết quả Tạ Nhiên bắt đầu buông thả cậu lại thấy hơi nghiện, cuối cùng Tạ Nhiên rên tới khàn cả giọng, bảo Tạ Thanh Ký bớt bớt lại, kiềm chế một chút, anh cậu có phải búp bê bơm hơi đâu mà cứ dùng đi dùng lại thế mãi được! Kết quả Tạ Thanh Ký không thèm đếm xỉa, động tác của cậu không hề ngừng lại, túm lấy q**n l*t đã cởi ra rồi tiện tay nhét vào miệng Tạ Nhiên, ý là bảo hắn im lặng đi đừng nói nữa.

 

Điện thoại bên gối vang lên, Trương Chân Chân gửi tin nhắn WeChat tới.

 

Trên tay Tạ Nhiên đeo còng tay, hắn cố gắng dùng ngón tay vuốt mở màn hình, thấy Trương Chân Chân hỏi hắn chuyển nhà mới có vui hay không.

 

Tạ Nhiên tức tới nỗi muốn mắng người, đang ấn ghi âm để phản đòn thì đúng lúc ấy, "bạn của phụ nữ"- Tạ Thanh Ký bước vào, Tạ Nhiên lập tức sửa lời, giả vờ giả vịt cảm ơn món quà Trương Chân Chân đã tặng, lần sau hắn nhất định sẽ tặng món quà lớn hơn nữa.

 

Tạ Thanh Ký nhìn thấy Tạ Nhiên tr*n tr**ng nằm sấp trên giường, khắp người toàn dấu vết do tự tay mình lưu lại lúc ân ái, lúc l*m t*nh họ không dùng bao, Tạ Nhiên bị bắn đầy t*nh d*ch vào bụng, giờ đang chảy dọc theo khe mông xuống ga trải giường, bước chân của Tạ Thanh Ký khựng lại, cậu quay người bế Triệu Cao ra ngoài, nhốt nó ngoài cửa.

 

Tạ Nhiên còn chưa kịp gửi xong tin nhắn thoại đã bị Tạ Thanh Ký giật điện thoại đi mất, khuôn mặt hắn bối rối, nhưng trong mắt Tạ Thanh Ký tràn ngập h*m m**n không thể kiểm soát, dáng vẻ đứng đắn cúi xuống hôn hắn.

 

...

 

Cuối năm cũng là lúc các công ty lớn mở tiệc cuối năm, công ty TNHH Nhất Nguyên Phục Thủy của Tạ Nhiên cũng không ngoại lệ, hai năm nay công việc của Tạ Thanh Ký ngày càng bận rộn, chưa từng tham gia, nhưng người làm luật sư như cậu làm gì có thời gian nghỉ ngơi.

 

Nhưng năm nay cậu lại đến, hơn nữa còn tham dự với tư cách là người nhà.

 

Tạ Nhiên cảm thấy buồn bực.

 

"Không phải hai hôm nay em phải chạy deadline sao? Bận quá thì ở nhà nghỉ ngơi đi, anh đi sớm về sớm, bảo đảm không uống rượu."

 

Tạ Thanh Ký soi gương chỉnh lại cổ áo, dùng một chữ "Không" đơn giản dứt khoát từ chối đề nghị của Tạ Nhiên. Khóe miệng Tạ Nhiên giật giật, muốn nhắc nhở Tạ Thanh Ký rằng mọi người đều là người quen, không cần ăn mặc trang trọng như vậy, sao còn mặc nguyên bộ đồ đi gặp khách hàng luôn vậy? Tạ Thanh Ký nghiêm túc đeo cà vạt, rút ngăn kéo lấy một chiếc Richard Mille ra đeo lên cổ tay, chiếc đồng hồ này là Tạ Nhiên tặng sau lần đầu ra tòa của Tạ Thanh Ký, lại còn là bản kỷ niệm, nói là để chúc mừng sự nghiệp luật sư của cậu chính thức bắt đầu.

 

Kẻ nghèo rớt mồng tơi như Tạ Thanh Ký đâu biết gì về hàng hiệu, hoàn toàn không nhận ra chiếc đồng hồ này mắc cỡ nào, nhưng Tạ Thiền thì biết, vừa nhìn thấy cô đã hít một hơi lạnh, nói Tạ Thanh Ký chẳng khác gì đeo nửa căn hộ trên tay.

 

Tạ Thanh Ký sững sờ, trong lòng dậy sóng nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh như không, bình tĩnh tháo đồng hồ xuống, từ đó về sau, trừ những dịp vô cùng quan trọng, bằng không cậu sẽ không đeo nó ra ngoài nữa.

 

Lúc hai người lái xe đến nhà hàng thì bên trong đã bắt đầu, Tạ Nhiên làm ông chủ nhưng không giống ông chủ, chẳng ai sợ hắn, một cậu trai trẻ hơn hai mươi tuổi chạy tới trước mặt hắn, thấy Tạ Nhiên thì mỉm cười, cậu ấy là cháu ngoại của Gầy, sắp tốt nghiệp đại học, dạo trước vào làm trợ lý thực tập cho Tạ Nhiên, mọi người đều gọi cậu ấy là A Dương.

 

"Anh Nhiên, cuối cùng anh cũng tới rồi, cậu em nói muốn phạt rượu anh, em thay anh đỡ nhé." A Dương nhìn Tạ Nhiên, cười tới nỗi ánh mắt long lanh, thấp thoáng sự ngưỡng mộ khó nhận ra, tràn đầy sức sống rực rỡ của tuổi trẻ đôi mươi. Tạ Nhiên toàn toàn không nhận ra, hắn đang ngó ngang ngó dọc, nghĩ thầm sao Tạ Thanh Ký đỗ xe lề mề vậy, hắn đứng đây sắp lạnh chết cóng rồi.

 

"Anh Nhiên, anh Nhiên?"

 

Tạ Nhiên hoàn hồn, quay đầu nhìn A Dương: "Cậu vừa nói gì thế?'

 

A Dương đang tính đáp thì sau lưng truyền đến tiếng bước chân của Tạ Thanh Ký, sự chú ý của Tạ Nhiên lại bị dời đi, con ngươi như dính lên người em trai, nói với A Dương: "Giới thiệu với cậu đây là em trai tôi, đây là cháu ngoại của Gầy, học quản lý nhân sự, sau này làm việc ở công ty, mọi người thể nào cũng thường xuyên gặp nhau, kết bạn WeChat đi."

 

Tạ Thanh Ký ừ một tiếng, chạm mắt với A Dương, nghĩ thầm hôm nay Gầy đừng mong thẳng lưng bước ra khỏi cánh cửa này.

 

Gầy đang khoác lác trên bàn rượu rùng mình một cái, một luồng khí lạnh bỗng dâng từ đầu đến chân, lẩm bẩm một cách khó hiểu: "Cảm giác như có chuyện gì không lành sắp diễn ra vậy."

 

Tạ Nhiên ôm vai Tạ Thanh Ký đi vào trong, Tạ Thanh Ký quay đầu lại, nhìn bóng dáng cô đơn của A Dương.

 

Cậu biết A Dương, từng nhìn thấy cậu ấy từ xa.

 

Văn phòng của Tạ Nhiên có một gian nhỏ ngăn riêng, cánh cửa nhìn như gương, đứng ngoài chẳng thấy gì, nhưng ở trong thì quan sát rõ mồn một bên ngoài. Có lần Tạ Thanh Ký ngồi bên trong chờ Tạ Nhiên họp xong về nhà thì thấy A Dương đi vào sửa sang lại hồ sơ cho Tạ Nhiên. A Dương đặt xấp tài liệu xuống nhưng không đi ngay, do dự nhìn áo khoác đang đặt trên ghế của Tạ Nhiên, cậu ấy nhìn trái nhìn phải, thấy chỉ có một mình mình liền đánh bạo ôm lấy áo khoác Tạ Nhiên, đặt dưới mũi ngửi.

 

Mặt cậu ấy đỏ bừng, hít lấy mấy hơi rồi để áo khoác lại chỗ cũ.

 

Trên sân khấu, Tạ Nhiên vỗ nhẹ vào mi-crô, tiếng rè rè vang vọng khiến cả hội trường yên tĩnh lại, Tạ Nhiên không thích nói mấy lời tổng kết về thành tích một năm qua của công ty, chỉ đơn giản nói mọi người ăn uống vui vẻ, cuối buổi đừng vội về vì còn có tiết mục bốc thăm trúng thưởng, công ty đã bao trọn lầu trên, ai muốn hát thì đi karaoke, ai muốn đánh bi-a thì cứ chơi, chơi mệt thì lên tầng cao nhất nghỉ ngơi, toàn bộ chi phí do công ty chi trả.

 

Trong tiếng vỗ tay, Tạ Nhiên phóng khoáng đi xuống, vừa cởi áo khoác liền xắn tay áo thi uống rượu với Gầy, nói hôm nay hắn đưa người nhà tới không cần tự mình lái xe, có thể uống cho thỏa thích.

 

Tạ Thanh Ký im lặng nhìn Tạ Nhiên một cái.

 

Tạ Nhiên không chút nghĩ ngợi, lập tức sửa lời, ra vẻ đứng đắn nói: "Vậy cũng không được, uống ít thì vui chứ uống nhiều hại thân, rượu chè là thứ gì chứ, tôi xưa nay chưa bao giờ đụng tới!"

 

Gầy và mấy người bắt đầu nhao nhao, nói đến muộn bắt buộc phải tự phạt ba ly, họ lập tức rót đầy ly rượu của Tạ Nhiên, Tạ Thanh Ký còn chưa lên tiếng, A Dương đã nhìn Gầy bằng ánh mắt trách móc: "Cậu, đừng chuốc rượu anh Nhiên nữa, để con uống thay anh ấy."

 

Tạ Thanh Ký ngồi bên cạnh, lúc này trong lòng cậu vô cùng tồi tệ, tâm trạng theo tiếng "anh Nhiên" của A Dương mà ngày càng đi xuống.

 

Tạ Nhiên đưa tay ngăn bàn tay cầm ly rượu của A Dương lại, thờ ơ nói: "Không cần, cậu ngồi xuống đi."

 

Hắn ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, đáy ly rượu hiện ra.

 

Thái độ của Tạ Nhiên với người thân và người không thân khác xa nhau, A Dương lại cảm thấy hắn đang che chở mình, vô cùng hưởng thụ trước thái độ từ chối bá đạo của Tạ Nhiên, nhìn hắn với vẻ mặt kính trọng. Cái tên trêu hoa ghẹo nguyệt Tạ Nhiên chưa biết tai họa sắp xảy ra, vẫn đang lên mặt với Gầy, Gầy đã uống hơi nhiều, không chú ý tới ánh mắt lạnh lùng của Tạ Thanh Ký, lại rót thêm một ly cho Tạ Nhiên: "Có bản lĩnh thì anh cạn ly này luôn đi, đừng nhìn người khác, uống luôn đi! Đừng bảo là vợ quản chặt nha Tạ Nhiên!"

 

"Tôi khờ chắc, không mắc bẫy của cậu đâu. Vợ quản chặt thì sao, em ấy một ngày một quản tôi cả người tôi liền khó ở!" Dứt lời, hắn quay đầu nhìn Tạ Thanh Ký, dò hỏi: "Có thể uống không?"

 

Tâm trạng Tạ Thanh Ký đột nhiên tốt lên, gật đầu, rất biết giữ thể diện cho Tạ Nhiên.

 

Trong tiếng ồn ào của mọi người, Tạ Nhiên ngửa đầu uống cạn ly thứ hai.

 

Cuối cùng A Dương cũng nhận ra có gì đó không ổn, hỏi thử: "Anh Nhiên kết hôn rồi sao? Em, em còn tưởng chiếc nhẫn trên tay anh là đeo chơi chứ."

 

Hai anh em đều không lên tiếng, Gầy đã ngà ngà say nhìn Tạ Thanh Ký bằng ánh mắt đầy ẩn ý rồi bật cười ha hả: "Tạ Nhiên là người kết hôn sớm đấy, muốn biết chị dâu là ai thì hỏi Tiểu Tạ ấy, cậu ấy rõ nhất." Nói xong lại rót cho Tạ Nhiên ly rượu thứ ba, lần này không đợi Tạ Thanh Ký lên tiếng, Tạ Nhiên đã chủ động đẩy ly rượu về phía cậu, thân mật mà chơi xấu: "Anh không uống nữa đâu, em uống thay anh đi."

 

Hắn mỉm cười nhìn Tạ Thanh Ký.

 

Tạ Thanh Ký bất đắc dĩ cười một tiếng, nhận lấy ly rượu của Tạ Nhiên, thay anh cậu uống hết ly rượu ở ngay chỗ hắn vừa uống, khi nâng tay lên, chiếc nhẫn ở ngón áp út lộ ra, phản chiếu dưới ánh đèn cùng chiếc nhẫn của Tạ Nhiên, A Dương ngơ ngác nhìn.

 

Sau ba ly rượu phạt, cuộc sống về đêm mới chính thức bắt đầu, Tạ Nhiên quay đầu tìm Gầy thi uống rượu và khoác lác.

 

Tạ Thanh Ký sực nhớ ra gì đó, điềm đạm nói với A Dương: "Muốn kết bạn WeChat không? Sau này trong công ty có gì không hiểu có thể hỏi tôi."

 

"À... ừ, ừ, được." A Dương hoàn hồn lại, kết bạn WeChat với Tạ Thanh Ký rồi ngồi xem trang cá chân của cậu, càng xem càng thấy hãi hùng, vòng bạn bè của Tạ Thanh Ký toàn là Tạ Nhiên, không biết còn tưởng rằng tài khoản của Tạ Nhiên bị hack rồi cơ! Gầy thấy nét mặt bất thường của cháu ngoại thì lại gần nhìn, đột nhiên "Ơ" một tiếng.

 

"Vòng bạn bè của Tiểu Tạ lại xem được rồi à... Tôi nhớ không nhầm thì trước giờ cậu ấy để chế độ chỉ hiện ba ngày mà?"

 

Tạ Thanh Ký không hé răng, gắp thức ăn cho Tạ Nhiên.

 

Sắc mặt Tạ Nhiên lập tức trở nên vi diệu, liếc nhìn Tạ Thanh Ký một cái rồi lại nhìn điện thoại của cậu, liên hệ đến mấy hành động kỳ quặc như kiểu chim công xòe đuôi tuyên bố chủ quyền hôm nay, hắn bỗng chốc hiểu ra điều gì đó, ba giây sau, Tạ Nhiên bất chợt cười phá lên, nằm bò ra đập bàn cười ngặt nghẽo.

 

"Ha ha ha ha! Tiểu Tạ... em cũng có ngày hôm nay! Không được rồi, anh muốn nói cho Tạ Thiền..."

 

Đám người Gầy nét mặt đầy dấu hỏi chấm, không biết Tạ Nhiên đang nổi khùng cái gì, chỉ có Tạ Thanh Ký không được tự nhiên, xấu hổ khẽ nói với Tạ Nhiên: "Ăn cơm của anh đi."

 

Suốt cả buổi tối sau đó tâm trạng của Tạ Nhiên rất tốt, cứ nhìn chằm chằm vào Tạ Thanh Ký mà cười mãi, uống được một nửa lại lấy điện thoại gửi WeChat cho Tạ Thanh Ký, nói muốn lập tức về nhà l*m t*nh với Tạ Thanh Ký, lại lảm nhảm hỏi đến cùng, hỏi có phải Tạ Thanh Ký cực kỳ thích hắn hay không.

 

Tạ Thanh Ký đỏ mặt đặt điện thoại lên bàn.

 

Lúc bữa tiệc sắp kết thúc Gầy đã uống rượu tới say mèm, ôm mũ lưỡi trai nôn thay cho thùng rác, Tạ Thanh Ký nói được làm được, rót rượu cho Gầy tới nỗi cậu ta không bước nổi ra khỏi cửa. Ngược lại Tạ Nhiên không uống nhiều, hắn vẫn tỉnh táo giúp A Dương đỡ Gầy vào nhà vệ sinh, Tạ Thanh Ký cầm thẻ phòng đã thuê xong đi tới, tốt bụng hỏi: "Có cần giúp cậu đỡ anh ấy lên không?"

 

A Dương bàng hoàng tới ngây dại, không nhìn Tạ Thanh Ký lẫn Tạ Nhiên, thấp giọng nói: "Không... không cần đâu, cảm ơn các anh, cảm ơn... sếp Tạ."

 

Nghe thấy tiếng "Sếp Tạ" này, Tạ Thanh Ký nhướng mày gật đầu, vô cùng hài lòng trước thái độ thức thời của A Dương.

 

Cậu ấy vừa đi, "Sếp Tạ" liền bắt đầu lộ nguyên hình, thấy xung quanh không có ai, hắn chặn Tạ Thanh Ký trong nhà vệ sinh, tiến lại gần như một tên lưu manh, túm lấy cà vạt kéo Tạ Thanh Ký sát lại, vẻ mặt đắc ý, ép hỏi: "Chuyện gì đây hả Tiểu Tạ? Em phô trương thật đấy, ngay cả chiếc đồng hồ gia truyền em cũng nỡ đem ra đeo luôn? Không thấy làm vậy là bắt nạt người ta à? Em xem em khiến người ta xấu hổ thành ra thế kia... tuyên bố chủ quyền làm em vui đến thế à?"

 

Tạ Nhiên miễn cưỡng giơ tay lên, ý bảo: "Nếu đã như vậy thì lại đây ôm một cái, để em tuyên bố triệt để hơn một chút, anh cảm thấy em đã thích anh thích tới mức không chịu nổi rồi."

 

Tạ Thanh Ký dựa vào bồn rửa tay đứng bất động, cứ như vậy nhìn chằm chằm Tạ Nhiên, đánh giá hắn từ đầu đến chân một lượt.

 

Sao lại là thích hắn tới mức không chịu nổi chứ, rõ ràng là yêu Tạ Nhiên yêu tới mức không chịu nổi rồi.

 

Có điều là Tạ Thanh Ký sẽ không nói ra, nếu nói như vậy trước mặt Tạ Nhiên, hắn có thể đắc ý đến mức cả khu đều biết luật sư Tạ hôm nay ghen với một cậu trai trẻ tuổi mất, còn ghen khủng khiếp, ghen đến mức ngay cả đồng hồ gia truyền cũng mang ra đeo, ghen đến mức chỉ hận Triệu Cao không phải là người, không thể gọi cậu và Tạ Nhiên là ba mẹ ngay trước mặt A Dương!

 

Tạ Thanh Ký và Tạ Nhiên đan chặt mười ngón tay vào nhau, sau đó dùng tư thế này kéo hắn vào lòng. Cằm cậu tựa lên vai Tạ Nhiên, buồn bực nói: "Đột nhiên em cảm thấy mình tệ quá, có phải hơi bắt nạt người ta rồi không."

 

"Hóa ra em cũng biết à? Mà em lo cái gì, thỏ không ăn cỏ gần hang, cậu ta là cháu ngoại của Gầy đấy, hơn nữa có em ở bên cạnh, anh đâu có tâm tình liếc mắt nhìn người ta một cái!"

 

Tạ Thanh Ký lập tức ngẩng đầu, nhìn Tạ Nhiên bằng ánh mắt không vui.

 

Vậy mà cỏ gần hang như cậu đây lại bị Tạ Nhiên ăn sạch đến chẳng còn mảnh vụn!

 

Tạ Nhiên ngẩn ra, đột nhiên nhận ra lời này còn có nghĩa khác, đành phản ấn đầu Tạ Thanh Ký vào vai mình, nói lảng sang chuyện khác: "Hỏi em đấy sao em không đáp lời, có phải thích anh em tới nỗi chết đi sống lại rồi không?"

 

Tạ Thanh Ký từ chối đáp, ai bảo tối nay Tạ Nhiên đắc ý quá mức chứ.

 

"Anh sẽ thích kiểu người như cậu ta ư?"

 

Sự tán thưởng lần ngưỡng mộ không chút che giấu của A Dương với Tạ Nhiên khiến Tạ Thanh Ký cảm thấy bất an, nếu kiếp trước cậu và Tạ Nhiên có một người có thể thẳng thắn hơn một chút, lý trí hơn một chút, có lẽ sẽ không bỏ lỡ nhiều năm như vậy.

 

Tạ Nhiên nghĩ ngợi rồi nghiêm túc nói: "Không phải là hứng thú gì cho cam, ai bảo anh ưng đúng cái kiểu của em, đổi thành người khác thì chưa chắc đã trị được anh."

 

"Mau về nhà thôi Tiểu Tạ, gọi lái xe thuê đi, bộ dáng lúc em ghen làm anh sắp cứng rồi, nếu không thì chúng ta trực tiếp lên tầng trên thuê phòng?"

 

Tạ Nhiên càng nói càng kích động, xoay người muốn đi, Tạ Thanh Ký hai ba bước đuổi theo, lôi tay Tạ Nhiên ấn hắn lên cửa rồi bỗng nhiên cúi đầu hôn hắn.

 

A Dương đi rồi lại quay lại, đúng lúc nhìn thấy cảnh này, rõ ràng đang là nơi công cộng có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào, nhưng cặp anh em ruột này lại hôn đến quên mình, dường như vốn dĩ không thèm để ý đến ánh mắt của người khác. A Dương thấy Tạ Thanh Ký đầy tính chiếm hữu ôm eo Tạ Nhiên, tay kia nâng mặt hắn, không ngừng đổi mọi góc độ hôn Tạ Nhiên, Tạ Nhiên thì càng thêm kích động, ôm cổ Tạ Thanh Ký rồi dán sát lên người cậu, cả nơi đó chìm ngập trong âm thanh môi răng quấn quýt khi họ hôn môi, cùng với tiếng th* d*c không thể kiềm chế được.

 

Hơi thở của Tạ Thanh Ký hơi loạn, cậu tách ra khỏi Tạ Nhiên, nhìn ánh mắt hắn và hạ giọng, nghiêm túc nói: "Đúng vậy, đúng là sắp không ổn rồi."

 

Tạ Nhiên ngẩn ra, vài giây sau mới hiểu ra Tạ Thanh Ký đang trả lời vấn đề ban nãy, hắn mỉm cười, ôm cổ em trai rồi hôn lên.

 

Sau khi về nhà, Tạ Nhiên nằm trên giường bị ch*ch đến mức kêu cha gọi mẹ, hỏi Tạ Thanh Ký làm sao thế, hắn lại làm gì sai à? Chẳng phải đã chiều Tạ Thanh Ký đủ rồi sao! Nhưng Tạ Thanh Ký chẳng quan tâm, tay cậu siết chặt lấy eo Tạ Nhiên rồi th*c m*nh, trong lúc bận rộn còn bớt chút thời gian nói cho có lệ: "Chuyện nào ra chuyện nấy." Tạ Nhiên sướng đến mức được voi đòi tiên, bảo Tạ Thanh Ký đổi thành tư thế mặt đối mặt.

 

Sau khi kết thúc, tâm trạng của Tạ Thanh Ký vô cùng tốt, lại chuyển trang cá nhân về chế độ chỉ xem được bài đăng trong ba ngày, sau đó nằm lên giường ôm Tạ Nhiên ngủ.

 

Tạ Nhiên ngủ không ngoan, ngại nóng nên rúc ra khỏi vòng tay Tạ Thanh Ký, dùng cả tay lẫn chân bò qua một bên.

 

Trong lòng Tạ Thanh Ký ôm phải khoảng không, giấc ngủ cũng không yên, không biết mơ thấy gì mà gọi tên Tạ Nhiên hai tiếng, chau mày đầy bất an, trái lại khiến Tạ Nhiên tỉnh dậy trước.

 

Tạ Nhiên lơ mơ tỉnh dậy, vỗ vỗ mặt Tạ Thanh Ký.

 

"Tiểu Tạ. Tiểu Tạ?"

 

Cả người Tạ Thanh Ký run lên, choàng tỉnh khỏi giấc mơ, ngơ ngác nhìn gương mặt Tạ Nhiên.

 

"Em sao thế? Vẫn giận à, sao em gọi tên anh còn nghiến răng nghiến lợi nữa." Tạ Nhiên vẫn còn ngái ngủ, cố gắng mở to mắt nhìn Tạ Thanh Ký, còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị Tạ Thanh Ký ôm lấy, chỉ nghe cậu nghẹn ngào nói: "Em mơ thấy ác mộng."

 

Tạ Nhiên ừm một tiếng, ôm Tạ Thanh Ký nằm xuống, khẽ vuốt dọc theo lưng cậu như khi còn bé gặp ác mộng Vương Tuyết Tân dỗ dành hắn.

 

"Mơ thấy gì thế?"

 

Tạ Thanh Ký mơ thấy tất cả đều là một giấc mơ, cậu ước thời gian quay ngược, cậu lại một lần nữa gặp Tạ Nhiên, sau khi tỉnh dậy, cậu lại trở lại căn nhà lạnh lẽo, trước mắt chỉ còn chiếc bánh kem trộn lẫn với sáp nên bốc mùi chua gắt.

 

"...Mơ thấy gì cũng không sao, có anh ở bên đây rồi, với lại giấc mơ trái với hiện thực mà, à, mơ thấy mẹ thì không được, chắc là đang nhắc tụi mình đi đốt giấy đấy, mai mình đi thăm mẹ đi." Tạ Nhiên buồn ngủ chết đi được, hắn lải nhải nói mấy câu chẳng biết mình đang nói gì, rồi lại lần nữa ngủ thiếp đi trong lòng Tạ Thanh Ký.

 

Tạ Thanh Ký cứ thế ôm hắn, lúc đầu không dám nhắm mắt, sợ lại rơi vào cơn ác mộng, nhưng khi cảm nhận được Tạ Nhiên trong vòng tay, nghe được nhịp thở của hắn, hai lồng ngực kề sát, thậm chí cậu còn nghe rõ cả nhịp tim vững chãi từ người kia cậu mới dần an lòng. Ngoài cửa sổ, ánh rạng đông vừa ló dạng, chỉ một giờ nữa thôi mặt trời sẽ mọc, Tạ Thanh Ký dần cảm thấy yên tâm.

 

Vì cậu biết, cậu và Tạ Nhiên vẫn còn rất nhiều ngày tháng sau này.

 

-----

 

[20.6.25]

 

editor xin được ngoại truyện sách xuất bản rùi hẹ hẹ hẹ!

Bình Luận (0)
Comment