Ngoại truyện 1: Cuộc phiêu lưu kỳ ảo của Tạ Thanh Ký
edit: nammogiuabanngay
-----
[12.6.25]
"Thành tích tốt thì có ích gì, lý lịch chính trị của cậu ta có vấn đề, tốt nghiệp được đã là may lắm rồi."
"Dù có tốt nghiệp đi nữa cũng chỉ có thể làm một nhân viên văn kiện bên rìa ở cấp cơ sở cả đời, lão Lưu... Tạ Thanh Ký là đứa có thiên phú nhất ông bồi dưỡng trong mấy năm qua nhỉ, thật đáng tiếc."
Vị giáo sư lớn tuổi được nhắc tên còn chưa kịp lên tiếng thì cửa phòng làm việc đã có tiếng gõ cửa vang lên, giáo sư Lưu nghe vậy thì ngẩng đầu, thoáng nhìn qua cặp kính dày.
Tạ Thanh Ký sống lưng thẳng tắp, nét mặt điềm tĩnh đứng ở cửa. Cuộc trò chuyện im bặt, hai vị giáo sư còn lại tỏ ra không được tự nhiên lắm, bưng tách trà đi ra ngoài.
"Nghe hết rồi à?"
Tạ Thanh Ký gật đầu mà nét mặt vẫn không hề thay đổi.
Hôm nay lãnh đạo cục thành phố đến trường học thuyết giảng, Tạ Thanh Ký là học trò tâm đắc của lão Lưu, là đại diện cho sinh viên, cậu ăn mặc chỉnh tề để tiếp đón các lãnh đạo. Sau khi tan họp, giáo sư Lưu gọi Tạ Thanh Ký đến phòng làm việc của ông ấy rồi đưa cho cậu một tấm danh thiếp.
"Bình thường cậu ấy rất bận, em không cần đến bệnh viện đăng ký, chỉ cần gọi điện trực tiếp nói là bạn của thầy, cậu ấy sẽ biết phải làm thế nào."
Trên danh thiếp có in thông tin liên lạc của một bác sĩ tâm lý.
Tạ Thanh Ký nhận lấy rồi trịnh trọng gật đầu cảm ơn thầy. Mấy hôm nay cậu có tâm sự, không hay cười, trước mặt người thầy mình kính trọng lại càng không nói lời thừa thãi, không làm chuyện dư thừa, thế nhưng khoảnh khắc nhận lấy tấm danh thiếp lại thở phào như trút được gánh nặng, mảnh giấy vuông vắn nằm trong tay lại rất có trọng lượng, gánh vác toàn bộ hy vọng của Tạ Thanh Ký khi cậu đang cùng đường bí lối.
Trước khi đi, giáo sư Lưu lại gọi Tạ Thanh Ký lại.
"Lời của các thầy không dễ nghe, nhưng em không thể xem nhẹ, khụ, anh trai em nghĩ thế nào, hai đứa từng bàn bạc chuyện này chưa?"
Tạ Thanh Ký do dự một lát rồi lắc đầu.
"Thật ra anh trai em có thay đổi gì cũng vô dụng, bên trên đã định sẵn cho cậu ta rồi, ý tôi là nếu đã như vậy thì sau khi tốt nghiệp em có muốn ở lại làm trợ giảng, phát triển theo con đường học thuật không?"
Lần này Tạ Thanh Ký không còn do dự mà khéo léo từ chối ý tốt của giáo sư, không giải thích tại sao mình vẫn khăng khăng xin việc ở đồn cảnh sát dù tương lai mù mịt. Cậu xoay người rời khỏi trường học, lúc ngồi trên xe cậu lật qua lật lại nhìn tấm danh thiếp, hồi sáng Tạ Nhiên hỏi cậu muốn quà sinh nhật gì nhưng Tạ Thanh Ký không trả lời, tính tình Tạ Nhiên cậu hiểu rất rõ, nếu nói hắn biết quà sinh nhật cậu muốn là muốn Tạ Nhiên đến chỗ bác sĩ tâm lý một lát, có lẽ Tạ Nhiên sẽ trở mặt ngay tại chỗ.
Có trách thì trách những gì xảy ra khi hai người come out loạn tới mức gà bay chó sủa, Vương Tuyết Tân mới bị k*ch th*ch, lừa Tạ Nhiên đi khám bác sĩ tâm lý, sau trải nghiệm không mấy dễ chịu này, về sau Tạ Nhiên dần trở nên kháng cự với các chuyên gia tâm lý.
Tạ Thanh Ký không biết nên thuyết phục Tạ Nhiên thế nào, cũng chẳng mong chờ gì vào sinh nhật.
Sau khi do dự, Tạ Thanh Ký lái xe ra ngoài, chạy đến địa chỉ trên danh thiếp, quyết định miêu tả sơ qua tình trạng của Tạ Nhiên, nghe kiến nghị của chuyên gia trước, Tạ Thanh Ký không muốn chẳng biết gì đã trực tiếp đưa Tạ Nhiên qua.
Lúc cậu rời khỏi nhà đối phương đã là bốn năm giờ chiều, trời vừa sẩm tối, đèn đường đã bật sáng, Tạ Thanh Ký nhìn ánh đèn của muôn vàn ngôi nhà, trong lúc chờ đèn đỏ cậu thoáng ngẩn ngơ, một công việc có thể nhìn thấy điểm cuối, một cuộc đời u buồn không được như ý nguyện, dường như dù thế nào cũng không sánh bằng ánh đèn vẫn sáng trong đêm chờ cậu về nhà.
Tạ Thanh Ký nghĩ thầm: cậu chẳng cần một bước lên mây, chỉ cần mỗi lần Tạ Nhiên đưa ra quyết định có thể cân nhắc đến sự tồn tại của cậu là được.
Cửa nhà vừa mở ra, thứ đầu tiên cậu ngửi được là mùi thơm của đồ ăn, tiếp đó cậu nhìn thấy chìa khóa xe và đồng hồ đeo tay được tiện tay để ở huyền quan.
Tạ Thanh Ký thu dọn từng thứ một, Tạ Nhiên bao giờ cũng vậy, vứt đồ đạc lung tung, lần nào cũng phải có người đi theo nhặt đồ sau mông hắn.
Triệu Cao cọ vào chân Tạ Thanh Ký, kêu lên đầy sốt ruột, mấy dĩa đồ ăn trên bàn được bọc bằng màng bọc thực phẩm, một tầng hơi nước ngưng tụ trên đó, Tạ Nhiên không ở nhà, có lẽ là vừa nấu xong, lúc đồ ăn còn nóng đã ra ngoài rồi. Tạ Thanh Ký không mấy bận tâm, tiện tay mở đồ hộp cho Triệu Cao, ai dè con mèo kia chỉ ngửi vài cái rồi không đếm xỉa gì, cắn ống quần Tạ Thanh Ký hết lần này đến lần khác.
Nếu là bình thường, chắc chắn Tạ Thanh Ký sẽ phát hiện bất thường trước tiên, nhưng hôm nay cậu không yên lòng, trong đầu cứ lặp đi lặp lại cuộc đối thoại vừa rồi với chuyên gia, nhớ lại quá khứ của cậu và Tạ Nhiên, mơ mộng vẩn vơ về tương lai của hai người rồi cứ vậy dựa vào sô pha ngủ thiếp đi.
Cậu ngủ không yên giấc, trong lúc ngủ mơ cậu thấy mình quay lại hồ chứa nước ẩm ướt và tối tăm, lại một lần nữa chứng kiến Tạ Nhiên cãi nhau với mẹ, cậu đi theo bóng lưng tức giận của anh trai đang cầm cần câu, sau đó lại nghe thấy tiếng hắn rơi xuống nước, cậu không chút nghĩ ngợi mà nhảy xuống theo, nhưng lần này lại không nắm được tay Tạ Nhiên.
Tạ Thanh Ký gọi tên Tạ Nhiên trong giấc mơ, nhưng hễ mở miệng chỉ là chuỗi bọt nước thoát ra, cậu bắt đầu không thở nổi, tầm nhìn dần tối đi, tiếp đó cơ thể cậu rùng mình một cái, choàng tỉnh từ trong giấc mơ, lúc này mới phát hiện thì ra con mèo béo Triệu Cao này đang nằm ngủ trên ngực cậu.
Cậu quơ tay đuổi khứa mèo đi, khi xoay người ngồi dậy mới nhận ra cả người mình toàn mồ hôi. Trước khi ngủ cậu không bật đèn, bây giờ trong nhà vẫn tối om, Tạ Thanh Ký cầm điện thoại lên thì thấy đã là chín giờ tối.
— Đến giờ Tạ Nhiên vẫn chưa về.
Màn hình trắng bệch phát ra ánh sáng lạnh lẽo, chiếu sáng khuôn mặt tuấn tú đẫm mồ hôi lạnh của Tạ Thanh Ký. Cậu bắt đầu gọi điện cho Tạ Nhiên, muốn hỏi hắn đi đâu, sao vẫn chưa về nhà, nhưng cuộc gọi không có ai bắt máy, ngược lại còn nghe thấy tiếng rung yếu ớt kỳ lạ.
Theo tiếng động, Tạ Thanh Ký tìm được điện thoại của Tạ Nhiên dưới gầm ghế sô pha.
Cậu cứ duy trì tư thế nằm bò ra sàn nhà, nhìn chằm chằm chiếc điện thoại kia mà ngẩn người.
Một cơn gió thổi vào từ cửa sổ đang mở làm người ta lạnh tới nỗi phát run, tim Tạ Thanh Ký đập thình thịch, hình như đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
Tạ Thanh Ký đứng bật dậy, tìm hết mọi ngóc ngách trong nhà, quần áo của Tạ Nhiên vẫn còn đó, thẻ ngân hàng trong ngăn kéo không bị động đến, đồng hồ sưu tầm trong tủ trưng bày không thiếu cái nào cả, Tạ Thanh Ký tìm khắp căn nhà một lượt nhưng không thấy có gì bất thường, đồ đạc của Tạ Nhiên vẫn còn đó nhưng lại chẳng thấy người đâu.
Chìa khóa của chiếc Mercedes G-Class hắn hay lái bị tiện tay ném ở huyền quan, điện thoại bị mèo đẩy xuống sàn rồi bị đẩy vào gầm sô pha, cứ như Tạ Nhiên chỉ xuống lầu đi dạo vứt rác, vốn dĩ không đi xa mà có thể trở về bất cứ lúc nào.
Tạ Thanh Ký cảm thấy hơi bất an, trong lúc cùng đường bí lối cậu gọi cho Lão Kiều, mong rằng Lão Kiều nói với cậu rằng Tạ Nhiên chỉ là bỗng gặp phải rắc rối rồi trốn tới Quý Châu hệt như lần trước.
"Anh Kiều, Tạ Nhiên có ở chỗ anh không?"
"Không có, hai đứa cãi nhau à? Đừng lúc nào cũng mặt nặng mày nhẹ với anh cậu, đối xử tốt với cậu ấy một chút đi... Cậu chờ một lát, tôi hỏi Gầy, hình như hôm nay Tạ Nhiên đến đây."
Tạ Thanh Ký lòng như lửa đốt, mấy phút sau Lão Kiều gọi tới, ông ta nói với Tạ Thanh Ký hôm nay Tạ Nhiên đến nhưng không thấy ông ta ở đây nên đi dạo một vòng rồi rời đi.
"Anh ấy có nói gì không?"
"Cũng không có gì, chỉ dặn dò bọn tôi đừng làm chuyện phạm pháp, cố gắng tiết kiệm tiền. Cái tính của anh cậu cậu còn lạ gì, nửa năm nay ngoan như thằng cháu nội, chỉ sợ gây rắc rối cho cậu, sao thế? Có chuyện gì à?"
Tạ Thanh Ký trả lời qua quýt mấy câu rồi cúp điện thoại, cầm chìa khóa xe ra ngoài, đã tìm hết những nơi cậu có thể nghĩ đến nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tạ Nhiên, lúc rạng sáng cậu về đến nhà, thầm cầu nguyện rằng mở cửa ra sẽ thấy Tạ Nhiên.
Cửa mở rồi, nhưng lúc cậu đi thế nào lúc trở về vẫn vậy, trên bàn bày mấy món Tạ Nhiên nấu cho cậu, tối qua cậu không ăn miếng nào, định đợi Tạ Nhiên về nhà.
Tạ Thanh Ký sắp không gắng được nữa rồi.
Chưa đến sáu giờ sáng cậu đã gọi Lão Kiều dậy, kể cho ông ta chuyện Tạ Nhiên mất tích. Hai người không dám báo cảnh sát mà tìm Gầy rồi hỏi tường tận lúc Tạ Nhiên tới đã nói những gì, có hành động gì bất thường không.
Gầy tỏ vẻ mù tịt, vừa gãi đầu vừa nói: "Không có! Anh Nhiên rất bình thường, à, anh ấy mặc áo sơ mi trắng... bọn em khen thì anh ấy bảo là của em trai, nét mặt đắc ý lắm, còn lại thì không có."
Nghe Gầy nhắc tới áo sơ mi trắng, Tạ Thanh Ký ngẩn ra.
Trong tủ quần áo của Tạ Nhiên trước giờ không có áo sơ mi trắng, hắn không mua quần áo kiểu dáng như vậy, nói mình lúc nào cũng chạy bên ngoài đồ trắng rất dễ bẩn, lần duy nhất hắn mặc áo sơ mi trắng là lần hội huy động hồi cấp ba mặc của Tạ Thanh Ký, kết quả ngày đó hai người cãi nhau một trận, từ đó về sau Tạ Nhiên không mặc như vậy nữa.
"Tiểu Tạ, Tiểu Tạ... Cậu nghĩ kỹ lại xem hôm qua anh cậu ở nhà có gì bất thường không?"
Lão Kiều hơi sốt ruột.
Gầy nói Tạ Nhiên rất bình thường, Tạ Thanh Ký cũng cảm thấy Tạ Nhiên rất bình thường, thậm chí còn thấy được nụ cười đã lâu không thấy trên mặt hắn.
"... Tôi, tôi không biết." Tạ Thanh Ký lấy chìa khoá nhà từ trong túi ra đưa cho Lão Kiều, "Có lẽ anh ấy đi tìm ba rồi, tôi tới chỗ ba xem thử, anh thay tôi xin nhà trường nghỉ phép, hai ngày tới giúp tôi cho mèo ăn nhé."
Lời còn chưa dứt, Tạ Thanh Ký một đêm không ngủ đã lần nữa lái xe lên đường cao tốc.
Vì quá mệt nhóc mà hai mắt cậu đỏ ngầu, lúc lái xe đầu óc cứ ong ong, nhưng Tạ Thanh Ký hoàn toàn không phát giác ra những chuyện này, chỉ dừng lại ở trạm xăng mua một chai red bull, nhưng hy vọng của cậu lại lần nữa bị dập tắt, ngay cả Tạ Văn Bân cũng không gặp được, ba cậu nhờ người đến chuyển lời, nói hai ngày nay Tạ Nhiên không tới đây.
Tạ Thanh Ký tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
Tiếng chuông trang nghiêm vang vọng khắp chùa làm chim chóc trên cây hoảng sợ, thầy tu đeo kính thấy nét mặt cậu không ổn, hỏi cậu có muốn vào trong ngồi một lát hay không.
Tạ Thanh Ký không tin những thứ này, lắc đầu rồi bỏ đi.
Thật ra cậu cũng chẳng biết đi đâu tìm Tạ Nhiên, chỉ là mù quáng lái xe rời đi, đi tới đi lui mất một ngày một đêm, lúc về đến nhà đã là mười giờ sáng hôm sau, gần ba mươi sáu tiếng sau khi Tạ Nhiên mất tích.
Tạ Thanh Ký chỉ dừng xe ở trạm xăng dầu ngủ hai ba tiếng trên đường trở về, cậu ngủ không yên giấc, toàn mơ thấy Tạ Nhiên. Lúc lên lầu láng máng nghe được tiếng nói chuyện, bước chân Tạ Thanh Ký khựng lại, đôi mắt lấy lại tinh thần, bước nhanh lên cầu thang, nhưng đứng ở cửa không phải Tạ Nhiên cậu ngày nhớ đêm mong mà là Lão Kiều và hai vị cảnh sát.
Dù họ không báo cảnh sát, nhưng Tạ Nhiên thuộc diện đối tượng được đặc biệt chú ý, chuyện hắn đột nhiên mất tích khiến cảnh sát chìm để mắt đến.
Tạ Thanh Ký đứng bất động, nhìn chằm chằm vào hai cảnh sát, chỉ trong nháy mắt mà vô số khả năng lóe lên trong đầu cậu.
"Các anh tìm thấy anh ấy chưa?"
Cậu làm ra vẻ điềm tĩnh lên tiếng nhưng không giấu nổi sự run rẩy trong giọng nói.
"Chưa."
Tạ Thanh Ký thở phào nhẹ nhõm.
Cậu còn tưởng Tạ Nhiên chết rồi, cảnh sát gọi cậu đi nhận xác.
Một tiếng sau, cuối cũng Tạ Thanh Ký và Lão Kiều cũng nhìn thấy "Tạ Nhiên" trong video giám sát do cảnh sát cung cấp.
Đúng như lời Gầy đã nói, Tạ Nhiên ngồi trong cửa tiệm chẳng bao lâu thì rời đi, lên một chiếc xe buýt, hắn xuống xe trước một nghĩa trang, nhờ một người qua đường thay hắn đưa hoa, còn mình thì đứng hút thuốc ở trước cổng.
Trong camera giám sát, Tạ Nhiên vai rộng eo hẹp đứng hút thuốc thôi cũng rất phóng khoáng, Tạ Thanh Ký nhìn không chớp mắt, cậu biết ai nằm trong nghĩa trang, cũng biết tại sao Tạ Nhiên không đi vào. Cảnh sát lại mở một đoạn khác, lần này quay được là lúc trời sắp tối, Tạ Nhiên xuống xe taxi, nhìn theo biển chỉ đường thì có vẻ hắn đi về phía bờ biển, lúc đi đến thùng rác còn cởi giày ra.
Camera giám sát bên đường cũng chỉ quay lại được bấy nhiêu, cũng là lần cuối cùng Tạ Nhiên xuất hiện trong ống kính.
Tạ Thanh Ký ngơ ngác đứng đó.
Cậu nhìn bóng lưng của Tạ Nhiên dừng lại trên màn hình, bên tai lơ mơ vang lên cuộc trò chuyện giữa cảnh sát và Lão Kiều, nhưng lại như chẳng nghe thấy gì.
Lão Kiều hỏi họ đã cử thuyền cứu hộ chưa, cảnh sát nói cử rồi nhưng không vớt được gì nên mới hỏi họ có manh mối gì không. Lão Kiều hỏi có thể dán thông báo tìm người mất tích không, họ sẵn lòng chi tiền, trả bao nhiêu cũng được.
Lúc này đã có thể nghe ra sợ hãi Lão Kiều khó mà đè nén trong câu hỏi của mình, ông ta không dám tưởng tượng về kết cục của Tạ Nhiên. Cảnh sát gật đầu, lại nhìn về phía Tạ Thanh Ký, khéo léo hỏi cậu gần đây Tạ Nhiên có gì bất thường không.
Tạ Thanh Ký đứng bất động, cứ như đột nhiên biến thành một con rối gỗ, không ai khống chế cậu, cậu liền không kiềm chế được nhìn chằm chằm Tạ Nhiên trên màn hình, cậu không đáp cũng chẳng ai thúc giục, ánh mắt Lão Kiều nhìn cậu có chút sợ hãi, ông ta chưa từng thấy Tạ Thanh Ký có biểu cảm như vậy bao giờ.
Qua mấy phút lặng như tờ, cuối cùng Tạ Thanh Ký cũng lên tiếng.
Cậu bình tĩnh hỏi lại cảnh sát: "Các anh muốn nói có thể anh ấy đã nhảy xuống biển đúng không? Không thể nào."
Lão Kiều túm lấy áo Tạ Thanh Ký bảo cậu cẩn thận ngẫm lại, có phải nhớ ra manh mối gì rồi không.
Tạ Thanh Ký lắc đầu, nghiêm túc nói: "Anh ấy sợ nhất là nước, trước kia anh ấy suýt bị chết đuối nên tuyệt đối không có khả năng nhảy xuống biển. Mấy hôm tới tôi sẽ đến bệnh viện tìm thử, chắc là xảy ra chuyện bất trắc nên tạm thời không liên lạc được với tôi, hoặc... hoặc là..."
Cậu không nói tiếp nổi nữa.
Nam cảnh sát đi ra ngoài, đổi thành một nữ cảnh sát bưng nước nóng đi vào, cô đưa một chiếc khăn lông nóng bảo cậu lau mặt, hỏi cậu có phải đã lâu không nghỉ ngơi rồi không. Tạ Thanh Ký nhận lấy, lau đại mấy cái rồi đờ đẫn gật đầu, biết tiếp theo sẽ tới lượt mình bị hỏi, Tạ Thanh Ký hiểu rất rõ quy trình thẩm vấn của cảnh sát.
"Cậu sống với anh trai à? Trong nhà còn ai khác không?"
"Mất hết rồi."
"Mấy ngày nay hai người có cãi nhau không? Hoặc là bên cạnh anh trai cậu có đột nhiên xuất hiện người lạ nào không?"
"Không có."
Nửa năm nay cậu và Tạ Nhiên căn bản chưa từng cãi nhau.
Nữ cảnh sát cúi đầu nhìn cuốn sổ, hỏi Tạ Thanh Ký một cách uyển chuyển: "Theo như chúng tôi tìm hiểu thì một tháng trước cậu tìm giáo sư xin phương thức liên lạc của chuyên gia tâm lý, là tìm cho ai vậy?"
"Anh tôi."
"Gần đây trạng thái tinh thần của Tạ Nhiên đã đến mức cần gặp chuyên gia tâm lý rồi sao? Cậu ấy có từng nói với cậu những lời mang mục đích rõ ràng nào không?"
"...Anh ấy chỉ hỏi tôi muốn quà sinh nhật gì, sắp đến sinh nhật tôi rồi."
Vẻ mặt Tạ Nhiên khi hỏi cậu cứ thế in sâu trong tâm trí Tạ Thanh Ký, anh cậu nằm trên giường, một tay chống đầu, trong mắt mang theo ý cười, hắn rất hay cười nhìn cậu như thế. Tạ Thanh Ký gần như bị tra tấn, cậu vừa phải đối mặt với những câu hỏi bóng gió từ phía cảnh sát vừa hồi tưởng lại mọi chuyện đã xảy ra vào buổi sáng hôm đó.
"Anh cậu có làm gì khá đột ngột không? Ví dụ như đột nhiên nhắc đến nơi trước đó chưa từng nhắc đến."
... Tạ Nhiên nói hôn hắn đi.
Tạ Nhiên còn nói không hôn thì không hôn, đừng hối hận đấy.
Thấy Tạ Thanh Ký không trả lời, nữ cảnh sát lại hỏi một lần nữa.
Lần này Tạ Thanh Ký đáp lời, cậu bỗng nhiên lạnh giọng bảo: "Đừng nói nữa."
Nữ cảnh sát sững người, nhìn người mặt mày lạnh lùng cứng rắn nhưng lại không ngừng run rẩy trước mặt, dường như việc hồi tưởng lại những chi tiết then chốt này với cậu mà nói là sự giày vò khủng khiếp, nói thêm một câu hay suy nghĩ thêm đều đau khổ. May là sự thất thố của Tạ Thanh Ký chỉ kéo dài trong chốc lát, cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lau mặt một cái, dùng giọng điệu lý trí và bình tĩnh đến đáng sợ để trả lời câu hỏi vừa rồi: "Xin lỗi... anh ấy không nhắc tới địa điểm đặc biệt nào, cũng không có hành vi gì bất thường, rất bình tĩnh, rất bình thường, chị còn muốn hỏi gì không? Tôi sẽ hợp tác."
Tạ Thanh Ký nhìn chằm chằm vào tay mình, bả vai cậu bị người ta vỗ, hơi ấm từ lòng bàn tay nữ cảnh sát truyền tới qua lớp áo.
"Tạm thời không có gì, về nhà trước đi, có tin tức gì đồng nghiệp sẽ liên lạc với cậu trước tiên."
Tạ Thanh Ký gật gật đầu, xoay người rời đi.
Lúc bị tra hỏi Lão Kiều chờ ở bên ngoài, lúc Tạ Thanh Ký đi ra thì thấy ông ta đang khóc, xung quanh một đám người nhìn người đàn ông trung niên khóc tới nỗi không còn chút hình tượng này. Mặt Lão Kiều nước mắt nước mũi giàn dụa, khom lưng vịn vào tường, trông chẳng khác gì con tôm cong lưng khi bị thả vào nước sôi, ông ta cầm lấy tay Tạ Thanh Ký nói thời gian tới mình không làm gì hết, lo đăng thông báo tìm người, mướn thuyền đi vớt, dù thế nào cũng phải tìm Tạ Nhiên cho được.
Ông ta nói được một nửa thì không nói nữa, nhưng Tạ Thanh Ký nghe hiểu ý của ông ta.
Sống phải thấy người chết phải thấy xác, Tạ Nhiên không thể cứ lẻ loi trôi dạt ngoài biển như vậy được.
Tạ Thanh Ký không phản bác với cách nói của Lão Kiều, đến bây giờ cậu vẫn cố chấp cho rằng Tạ Nhiên chỉ trốn đi, Tạ Nhiên thích giày vò người khác.
"Cậu có dự định gì không?" Lão Kiều nhìn Tạ Thanh Ký.
Tạ Thanh Ký im lặng rất lâu, lâu tới nỗi Lão Kiều cũng ngẩn người nghĩ đến Tạ Nhiên, nước mắt rơi đầy mặt cậu mới trả lời.
"Tôi muốn về nhà ngủ..."
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói nhẹ nhàng nhưng trong mắt lại thoáng chút mơ hồ khó nhận ra, ánh mắt như vậy hiếm khi xuất hiện trên khuôn mặt của người có nội tâm kiên định như Tạ Thanh Ký. Ngoài miệng cậu nói muốn về nhà ngủ, tay lại không nghe sai khiến mà lái xe đến cổng nghĩa trang nơi chôn cất Vương Tuyết Tân và Tạ Thiền, cậu hỏi bảo vệ: "Hai hôm trước anh có nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi cao tầm mét tám không? Anh ấy có đôi mắt to, lông mày rậm, đứng ở chỗ này hút thuốc liền hai điếu thuốc, cuối cùng còn tìm người thay anh ấy đưa hoa."
Bảo vệ lắc đầu, nói nhiều người tới lui như vậy anh ta không nhớ rõ. Tạ Thanh Ký lại đổi cách nói hỏi thêm một lần nữa, nhưng bảo vệ vẫn không nhớ, hỏi ngược lại cậu: "Cậu muốn vào không?"
Tạ Thanh Ký khựng lại, gật đầu một cái, cậu ngồi trước mộ Vương Tuyết Tân một lát, nhìn đôi lông mày rậm đen nhánh hệt như Quan Công của Vương Tuyết Tân trong ảnh, thầm nghĩ Vương Tuyết Tân có thể báo mộng cho Tạ Nhiên bảo hắn nhanh chóng về nhà được không, Tạ Nhiên sợ nhất là mấy lời cằn nhằn của Vương Tuyết Tân.
Hai tuần trước Tạ Nhiên còn mơ thấy Vương Tuyết Tân, sáng sớm tỉnh dậy toát hết mồ hôi lạnh, hắn đánh thức Tạ Thanh Ký rồi tựa đầu lên vai cậu, nói tối qua mơ thấy bà bô, Tạ Thanh Ký buồn ngủ muốn chết, chẳng thèm quan tâm.
Tạ Nhiên lại không thành thật, lắc vai Tạ Thanh Ký rồi chất vấn cậu có phải dạo này không đốt tiền giấy cho mẹ nên Vương Tuyết Tân mới đuổi tới giấc mơ luôn không, cuối cùng Tạ Thanh Ký bực mình ôm Tạ Nhiên vào lòng, kẹp đùi hắn ngủ. Tạ Nhiên được ôm như vậy thì thành thật hơn rất nhiều, lần nữa ngủ thiếp đi trong chiếc chăn ấm áp, Tạ Thanh Ký nghe tiếng thở đều đều bên tai, mở mắt ra thì thấy Tạ Nhiên đang say giấc, cậu hôn nhẹ l*n đ*nh đầu hắn rồi ngủ bù theo.
Tạ Thanh Ký bỗng cười khẽ một cái.
Nụ cười này vốn là vì nghĩ đến Tạ Nhiên, tiếp đó là cười nhạo chính mình, một người kiên định theo chủ nghĩa duy vật muốn trở thành cảnh sát lại mong người chết báo mộng.
Cậu về nhà với trạng thái ngẩn ngơ như vậy, thậm chí còn không biết dọc đường đã vượt mấy cái đèn đỏ. Tạ Thanh Ký bốn mươi tiếng không chợp mắt không không hề cảm thấy mệt mỏi, sau khi về nhà cậu cho mèo ăn trước tiên, lúc đang tắm nước lạnh bỗng nhớ ra có lần Tạ Nhiên mở cửa vứt rác không chú ý động tác dưới chân, để Triệu Cao ham chơi chuồn ra ngoài.
Hai người tìm trong tiểu khu suốt mấy tiếng đồng hồ vẫn không thấy tung tích, cuối cùng Tạ Nhiên tìm được "tuyệt chiêu cây kéo(*)" trên mạng, tối đó Triệu Cao quay về, điên cuồng cào cửa trong hành lang, còn Tạ Nhiên thì càng phê bình Triệu Cao dữ dội hơn.
(*) một mẹo dân gian trên mạng Trung Quốc để dụ mèo lạc về nhà
Tạ Thanh Ký tắm rửa xong lại phấn chấn trở lại, cậu cầm bát nước đặt lên bếp, trên bát đặt một chiếc kéo hướng về phía cửa. Tạ Nhiên là người, "tuyệt chiêu cây kéo" đương nhiên không có tác dụng với hắn, Tạ Thanh Ký biết, nhưng cậu thật sự chẳng còn cách nào khác, cậu đến bước đường cùng rồi.
Cơm trên bàn đã hơi thiu, nhưng Tạ Thanh Ký không dọn dẹp.
Theo tiềm thức, cậu không muốn thay đổi bất cứ thứ gì trong nhà, giữ lại dáng vẻ trước khi Tạ Nhiên mất tích.
Trong hành lang lạnh lẽo, Tạ Thanh Ký ngồi lẻ loi một mình, trời dần tối, xung quanh cũng tối dần xuống, cậu dựa theo hướng dẫn trên mạng gọi tên Tạ Nhiên, cậu vừa gọi thì đèn cảm ứng liền sáng lên, không ai đáp lại đèn lại tắt đi, cách vài phút tiếng gọi Tạ Nhiên lại vang lên, ánh đèn lại sáng lên, giọng của Tạ Thanh Ký còn đúng giờ hơn cả tiếng đồng hồ báo thức.
Trong ánh đèn sáng tối lặp đi lặp lại nhàm chán, cậu gọi tên Tạ Nhiên vô số lần, ký ức từ thuở thơ ấu đến khi trưởng thành lần lượt hiện lên theo những tiếng gọi tìm kiếm trong vô vọng, cậu nhìn bóng lưng cao lớn của Tạ Nhiên từ nhỏ; đến cảm giác kề sát môi Tạ Nhiên làm hô hấp nhân tạo bên đập chứa nước; sắc đỏ của tiền mặt bay khắp sân vận động; cuối cùng bỗng hóa thành buổi sáng vài ngày trước hãy còn mới mẻ, Tạ Nhiên khẽ trách móc, nói cậu không hôn thì đừng hối hận.
Tiếng gọi nhẹ nhàng đầy tiếu tấu cứ như vậy dừng lại, đèn cảm ứng hồi lâu không sáng lên nữa, Tạ Thanh Ký thẫn thờ, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào khoảng không đen kịt trước mắt, cậu không muốn thừa nhận rằng không phải Tạ Nhiên mất tích mà là tự sát rồi, nhưng cũng không nhịn được tự hỏi, lý do Tạ Nhiên làm như vậy là vì hối hận ư?
Hối hận vì đã cãi nhau với mẹ, hối hận vì tuổi trẻ ngông cuồng, càng hối hận vì đã nảy sinh tình cảm không thể chấp nhận như vậy với em trai mình.
Nếu có cơ hội làm lại lần nữa, liệu Tạ Nhiên có bằng lòng chọn cuộc sống an ổn hơn không?
Cảm xúc căng thẳng gần bốn mươi tám tiếng tiếng của Tạ Thanh Ký bỗng nhiên sụp đổ vào lúc này, cậu đứng phắt dậy, hung hăng quay vào nhà quét sạch mấy món trên bàn ăn xuống sàn, trong đống hỗn độn, mắt Tạ Thanh Ký đỏ hoe, ngực không ngừng phập phồng, trán đầy gân xanh kéo căng, Triệu Cao sọ sãi trốn sau ghế sô pha, Tạ Thanh Ký nghĩ: Tạ Nhiên dựa vào đâu mà hối hận, dựa vào đâu mà bỏ lại một mình cậu?
Tạ Thanh Ký đau khổ nghẹn ngào nhưng chẳng thể làm gì khác, mẹ cậu mất, chị gái mất, ba đi tu không để ý tới cậu, đến cả Tạ Nhiên— người vừa là anh trai vừa là người yêu cũng rời bỏ cậu.
Tạ Thanh Ký không thể nổi giận, ngay cả một câu tạm biệt của Tạ Nhiên cậu cũng không vớt được.
Không biết bao lâu sau Tạ Thanh Ký mới bình tĩnh lại, cậu nhìn quanh một cách vô định, đi qua sàn nhà đầy mảnh vỡ và đồ ăn thừa ôm lấy Triệu Cao đang run rẩy sau sô pha rồi đi vào phòng ngủ.
Cậu ôm chặt con mèo Tạ Nhiên trèo tường vào tặng cho cậu hồi sinh nhật mười tám tuổi, cả người cậu nằm trong chăn, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Cậu không biết mình đã ngủ bao lâu, khi tỉnh dậy thì thấy Triệu Cao đã cắn rách túi thức ăn, hạt mèo vương vãi khắp sàn, nó đang cúi xuống ăn đồ ăn trên sàn, nghe thấy tiếng động thì ngoảnh đầu lại, nhìn chủ nhân mình bằng ánh mắt đáng thương.
Tạ Thanh Ký thầm nghĩ: Đây là mèo Tạ Nhiên tặng cậu, sao cậu lại làm khổ quà sinh nhật Tạ Nhiên tặng cậu như vậy chứ.
Nghĩ đến Tạ Nhiên, tinh thần Tạ Thanh Ký liền khá lên không ít, gần như có chút thần kinh mà bật dậy khỏi giường, vội vàng chỉnh đốn lại bộ dạng nhếch nhác của mình, rồi mở đồ hộp cho Triệu Cao, lúc đang dọn dẹp nhà bếp chuông cửa bỗng vang lên, cả người Tạ Thanh Ký hơn run, vứt luôn cây chổi chạy ra khỏi cửa, kết quả người đứng ngoài cửa là Lão Kiều.
Tạ Thanh Ký khó nén thất vọng, nhưng nhanh chóng bĩnh tĩnh lại, dường như trong hai ngày vừa rồi đã có vô số lần kinh nghiệm giống vầy.
Lão Kiều nhìn thoáng vào trong nhà, cố kìm nén nước mắt khuyên nhủ: "Vẫn chưa tìm thấy anh cậu, cậu không thể suy sụp trước được."
Tạ Thanh Ký bình tĩnh mà lý trí "ừ" một tiếng, hỏi có phải có tin tức của Tạ Nhiên rồi không? Lão Kiều lắc đầu, nói chỉ là ông ta lo lắng cho Tạ Thanh Ký nên đến đây nhì một cái. Tạ Thanh Ký lại "ừ" một tiếng, đóng cửa lại ngay trước mặt Lão Kiều.
Cậu xin nghỉ học, suốt một tuần không bước chân ra khỏi nhà, trong lúc mơ mơ màng màng trả qua sinh nhật của chính mình, không bánh kem, không ước nguyện như trước kia, thậm chí lần này còn chẳng có lời chúc mừng từ người nhà, trong thời gian này giáo sư Lưu có gọi điện thoại đến một lần, hỏi tại sao ông ấy tìm chuyên gia tâm lý cho cậu mà cậu chỉ đến một lần rồi không đi nữa.
Tạ Thanh Ký cầm điện thoại nhìn căn phòng trống rỗng, mãi sau đó mới cảm nhận được cơn đau âm ỉ, cậu cất gọng đầy chua xót, thừa nhận: "...Cảm ơn giáo sư, chắc là không cần nữa rồi."
Khi cậu lần nữa xuất hiện trước mặt Lão Kiều đã là hai tuần sau, cậu mang theo một đống hồ sơ pháp lý, bàn bạc làm sao xử lý những tài sản của Tạ Nhiên. Tạ Thanh Ký nói năng rõ ràng mạch lạc, không thừa một câu nào, hiển nhiên khoảng thời gian này đã dành để nghiên cứu những việc lặt vặt ấy, Lão Kiều thấy tinh thần cậu khá tốt, quần áo sạch sẽ chỉnh tề, sống lưng thẳng tắp, bước đi khí thế, so với cậu của một tuần trước cứ như hai người khác nhau, lúc này mới thoáng yên tâm một chút.
Nhưng từ đầu đến cuối cậu chẳng nhắc đến tên Tạ Nhiên, nếu không tránh được thì dùng từ "anh ấy" để thay thế.
Lão Kiều hỏi một câu giống hệt với hôm ở cục cảnh sát.
"Cậu có dự định gì không?"
Tạ Thanh Ký ngập ngừng, nghĩ ngợi một lát mới hiểu được ý nghĩa trong lời nói.
"Tôi sắp tốt nghiệp rồi, tốt nghiệp trước rồi tính sau, sau đó còn phải chuẩn bị thi cử, nếu có thể tôi vẫn muốn làm việc ở cục cảnh sát."
Lão Kiều không nói thêm gì nữa, trước kia ông ta từng hỏi Tạ Thanh Ký tại sao Tạ Nhiên làm nghề này mà cậu lại muốn làm cảnh sát, có phải để bí mật báo tin cho anh mình không. Bây giờ Tạ Nhiên biệt tăm biệt tích, thậm chí còn chẳng rõ còn sống hay đã chết, Tạ Thanh Ký lại vẫn muốn làm cảnh sát, lý do không nói cũng biết, chỉ có thể là vì anh trai mình.
Lần kế tiếp Tạ Thanh Ký và Lão Kiều gặp nhau đã là mấy tháng sau khi Tạ Thanh Ký tốt nghiệp.
Lão Kiều mang đến một tin tốt, nói thông báo tìm người trước kia ông ta gửi đi có tin tức rồi, có người nói từng thấy Tạ Nhiên.
Tin tức đến từ Quý Châu, lúc Tạ Nhiên lánh nạn từng trốn ở đó bảy tháng. Tạ Thanh Ký và Lão Kiều lập tức lên đường, kết quả sau khi tới nơi mới biết người ta chỉ để ý đến khoản tiền thưởng hậu hĩnh mà họ đưa ra, thôn núi ở Quý Châu kia hoàn toàn không có tung tích của Tạ Nhiên, thứ duy nhất có thể cung cấp được chỉ là một tấm ảnh chụp chung mà Tạ Nhiên để lại.
Lúc về Tạ Thanh Ký không đi cùng, cậu đưa chìa khóa nhà cho Lão Kiều.
"Tôi muốn ở lại đây hai tháng, có tin tức của anh ấy thì nói tôi biết. Anh ấy là người nặng tình xưa, tôi cảm thấy nếu có cơ hội anh ấy vẫn sẽ đến đây, tôi chỉ ở lại hai tháng, trong hai tháng này không có manh mối về anh ấy tôi sẽ trở về."
Cậu ngừng lại, sau đó thấp giọng nhờ vả: "Có thể phiền anh chăm sóc mèo giúp tôi, đón nó về nhà anh được không? Tính tình nó không tốt nhưng được cái rất ngoan, rất biết điều, không cần người chơi cùng cũng không kén ăn."
Lão Kiều vỗ vai Tạ Thanh Ký rồi một mình lên đường trở về, trước khi đến ông ta đã có linh cảm nếu lần này vẫn không có tin tức của Tạ Nhiên, có thể Tạ Thanh Ký sẽ ở ở lại nơi Tạ Nhiên từng sống một thời gian ngắn.
Quý Châu mưa dầm không ngớt, Tạ Thanh Ký sống cuộc sống không có mạng trong hai tháng, cậu chưa từng dùng bất cứ phần mềm giải trí nào, nhưng điện thoại lúc nào cũng đầy pin, sợ bỏ lỡ bất cứ cuộc gọi nào có thể mang tin tức về Tạ Nhiên. Hai tháng này cậu cũng chẳng rảnh rang gì, cậu đến thăm hỏi hầu hết những gia đình trong thôn, cố gắng chắp vá lại những vết tích của Tạ Nhiên trong bảy tháng ngắn ngủi ở nơi này.
Sáng sớm thức dậy Tạ Nhiên thích tới cửa hàng điểm tâm phía đông uống trà, trò chuyện khoác lác đánh cờ tướng với các bác già, chuyện hắn thích làm nhất là khoác lác về em trai mình trong khi mọi người khoác lác về con trai hoặc cháu trai mình. Ông lão khoe cháu trai mình thành tích đứng đầu trong lớp, Tạ Nhiên liền bảo em trai hắn học tập cũng không kém, ông lão khoe con trai mình khôi ngô tuấn tú, Tạ Nhiên liền đáp em hắn đẹp như ngôi sao điện ảnh, cuối cùng đắc tội hết một lượt với mấy ông lão thích buôn chuyện quanh đó, đành phải chuyển sang chơi với mấy bà thím.
Mấy thím thấy Tạ Nhiên đẹp trai, muốn giới thiệu người yêu cho hắn, Tạ Nhiên nói mình có người yêu rồi, không dễ gì mới theo đuổi được, không dám làm loạn bên ngoài, còn nói người yêu mình gặp chuyện gì cũng thích giấu trong lòng, hơi cáu kỉnh, ghen tuông cũng chẳng chịu nói ra. Tạ Nhiên còn nói hắn không dám chọc giận người yêu, lỡ mà chọc giận thì phải dỗ cả nửa ngày trời.
Lúc đầu Tạ Thanh Ký nghe còn cười cười, cười một hồi rồi lại im lặng.
Mấy bà thím hỏi cậu: "Sao thế? Sao tự dưng mắt cậu đỏ thể?"
Tạ Thanh Ký lau mặt, nói là bị gió thổi rát.
Mấy thím lại cười: "Trông cậu cũng đẹp trai lắm, có người yêu chưa?"
Tạ Thanh Ký cười, gật đầu: "Có rồi, anh ấy cũng khá nóng tính... đã lâu rồi chẳng chịu nói chuyện với cháu."
"Cãi nhau à? Thì dỗ đi chứ, sợ mất mặt làm gì, đợi đến lúc người ta chạy mất cậu có hối hận cũng chẳng kịp."
Tạ Thanh Ký không nói gì, mấy thím cũng không để ý, không biết ai lại bắt đầu nói chuyện khác, sự chú ý của mọi người bị chuyển hướng, lại hi hi ha ha nói chuyện khác. Giữa những tiếng cười nói vui vẻ, Tạ Thanh Ký lại im lặng ngẩn người không đúng lúc, mãi một lúc lâu sao, cậu mới khẽ thì thầm bằng giọng điệu nhỏ tới mức chẳng ai nghe thấy: "Đúng là hối hận rồi."
Cậu ở lại đây lâu hơn thời gian dự kiến, bốn tháng sau Tạ Thanh Ký mới rời khỏi Quý Châu, chuẩn bị quay về tham gia kỳ thi tuyển cảnh sát.
Khi chạy đến khu dân cư quen thuộc, Tạ Thanh Ký mông lung trong nháy mắt, ngồi trên xe một lúc lâu mới xuống, cậu bước lên lầu của rất chậm, như thể cố tình lê bước, ngay cả động tác tìm chìa khóa cũng lề mề, lúc đặt tay lên tay nắm cửa chuẩn bị dùng lực thì cậu khựng lại.
Tạ Thanh Ký nhìn chằm chằm vào tay nắm cửa, những hình ảnh quen thuộc như từng trải qua lần nữa hiện ra, cậu hít sâu một hơi rồi đẩy cửa vào nhà.
Căn nhà của cậu được Lão Kiều chăm chút rất tốt, có thể thấy có người đến quét dọn định kỳ, Tạ Thanh Ký chạm vào tủ giày, trên đó không có lấy một hạt bụi, hết thảy vẫn giữ nguyên dáng vẻ lúc cậu và Tạ Nhiên ở đây, chỉ là không còn Triệu Cao nữa, căn nhà trở lên lạnh lẽo và vắng vẻ hẳn.
Tạ Thanh Ký cởi giày, mở ngăn tủ lấy dép lê ra, lúc định bỏ giày vào bên trong bỗng khựng lại.
Thói quen sinh hoạt của Tạ Nhiên hơi tệ, cứ thích vứt đồ đạc lung tung, trước kia mỗi lần về cởi giày ra chẳng bao giờ bỏ vào tủ đàng hoàng, có lần Tạ Thanh Ký về nhà không để ý giẫm phải giày Tạ Nhiên ngã sấp xuống cằm đập chảy cả máu, từ đó Tạ Nhiên mới trị nổi cái tật xấu này của Tạ Nhiên.
Tạ Thanh Ký nghĩ ngợi, tiện tay ném giày xuống đất, sau khi ném xong thì nhìn chằm chằm, cảm thấy không đúng lắm, cậu bèn dùng chân đạp lung tung, bày ra cảnh tượng bình thường Tạ Nhiên về nhà là giày dép tứ tung, lúc này mới cảm thấy đúng điệu.
Cậu lại tiện tay cởi áo khoác ném lên sô pha, uống nước xong thì bỏ cốc vào bồn rửa, lôi gạt tàn ra, điều khiển từ xa thì để kẹt vào khe ghế sô pha.
Sau khi làm xong tất cả Tạ Thanh Ký mới cảm thấy thoải mái hơn.
—Ngôi nhà có Tạ Nhiên đáng ra phải như vậy.
Tạ Thanh Ký đặt đồ ăn ngoài cho mình, lúc xuống lầu nhận thì đụng phải hàng xóm bên cạnh. Hàng xóm nhìn thấy cậu thì mỉm cười tới chào hỏi, hỏi dạo này Tạ Thanh Ký thế nào?
"Cũng không tệ lắm." Tạ Thanh Ký khách sáo gật đầu.
"Anh cậu đâu, sao lâu rồi không thấy Tạ Nhiên vậy."
Nụ cười Tạ Thanh Ký cứng lại bên khóe miệng, đột nhiên cảm thấy rất chướng mắt, cậu nghe chính mình bình tĩnh với: "Anh tôi đi du lịch rồi, một thời gian nữa sẽ về."
Hàng xóm gật đầu, xã giao xong thì rời đi.
Ánh sáng rọi lên người Tạ Thanh Ký, một mình cậu đứng ở hành lang, cậu ngửi thấy mùi bụi bặm bay lên; nghe thấy tiếng xem ti vi của hộ gia đình tầng này, tiếng trẻ con đang khóc, người già đang ho khan; túi đồ ăn nặng trịch trong tay siết tới nỗi ngón tay út của cậu nửa đỏ nửa trắng.
Đúng vậy, Tạ Nhiên đâu?
Tạ Thanh Ký nghe thấy một giọng nói hỏi mình như vậy, hình như là của chính cậu, hình như là của mẹ, của chị, cũng có thể là của bất cứ ai mà cậu và Tạ Nhiên quen biết, mỗi khi có người nhìn thấy Tạ Thanh Ký lại hỏi cậu, Tạ Nhiên đâu, Tạ Nhiên đi đâu rồi?
Tạ Thanh Ký cảm nhận được nỗi hận đau thấu nội tâm từ những câu hỏi thẳng thắn ấy.
Cậu không thể không hiểu, không thể không đối mặt, không thể không miễn cưỡng thừa nhận: Dường như Tạ Nhiên thật sự sẽ không trở về nữa.
Tạ Thanh Ký về đến nhà, ngồi trước bàn bình tĩnh ăn hết đồ ăn cậu gọi bên ngoài, xếp giày dép ngay ngắn, rửa cốc, treo áo khoác gọn gàng trong ngăn tủ, sau khi làm xong tất cả những thứ này bỗng dưng cậu cảm thấy đồ ăn đồ ăn ngoài hôm nay hình như rất mặn.
Lão Kiều biết hôm nay Tạ Thanh Ký về, nói đưa Triệu Cao lại cho cậu, Tiểu Kiều khóc lóc bên kia đầu dây.
"Sao thế?"
"Hầy... nuôi lâu rồi cũng có tình cảm, con gái tôi từ bé đã thích động vật nhỏ, nhưng trước đây sức khỏe nó không tốt nên tôi không cho nuôi." Lão Kiều vừa áy náy giải thích, vừa lấy tay che mi-crô, nhỏ giọng mắng con gái, bảo Tiều Kiều đừng có bướng.
"Bây giờ tôi đưa nó qua cho cậu, Tiểu Kiều mua cho nó nhiều đồ chơi lắm, có hiếu với mèo hơn với tôi nữa."
Tạ Thanh Ký cười nói: "Không cần đâu, các anh nuôi đi."
Cậu cúp điện thoại, trùm chăn kín đầu ngủ tới quên trời quên đất. Không biết đây đã là lần thứ mấy mơ thấy Tạ Nhiên rồi, Tạ Nhiên thì không nói lời nào, chỉ nhìn cậu mỉm cười, Tạ Thanh Ký muốn nắm lấy tay hắn nhưng Tạ Nhiên lại biến mất.
Lần đầu tiên cậu mơ thấy Tạ Nhiên, Tạ Nhiên không nói gì.
Lần thứ hai mơ thấy Tạ Nhiên, Tạ Nhiên vẫn không nói gì.
Đến lần thứ ba, cuối cùng Tạ Nhiên cũng lên tiếng, hắn nói: "Sống cho tốt nhé Tiểu Tạ."
Tạ Thanh Ký bừng tỉnh khỏi giấc mơ, mở trừng mắt ngồi tới tận sáng.
Từ hôm đó trở đi cậu không còn mơ thấy Tạ Nhiên nữa, ngay cả trong giấc mơ Tạ Nhiên cũng không muốn gặp cậu.
Mấy tháng sau, Tạ Thanh Ký đỗ kỳ thi và được phân công đến đồn cảnh sát địa phương thực tập, thư giới thiệu của cậu được giáo sư Lưu viết giúp cho, ông ấy khéo léo ám chỉ Tạ Thanh Ký rằng nếu làm ở đồn cảnh sát không được thuận lợi có thể tìm ông ấy bất cứ lúc nào.
Tạ Thanh Ký nói không sao cả, cậu giành lấy công việc này cũng là để dễ dàng thu thập tin tức của anh trai hơn mà thôi.
Những ngày tiếp theo Tạ Thanh Ký cư xử không khác gì với người khác, đi làm đúng giờ, cũng sẽ tham gia mấy buổi tụ tập với đồng nghiệp, năng nổ trong công việc, thi thoảng còn nói đùa với đồng nghiệp, nhưng sau khi tan ca, ở nơi không ai nhìn thấy, cậu lại ngồi một mình ngẩn người. Cậu chưa bao giờ nói chuyện gia đình bạn bè của mình với đồng nghiệp, rất ít người biết cậu từng có anh trai, có chị gái.
Có lần trong lúc trò chuyện, khi nhắc tới chủ đề con một Tạ Thanh Ký đã kiếm cớ rời đi.
Lão Kiều cũng không nói nhiều về Tạ Nhiên với cậu, chỉ có một lần say rượu, ông ta khóc lóc nức nở kể với Tạ Thanh Ký về quá khứ đau lòng không muốn nhắc đến, buồn bã nói: "Kiếp này của tôi may mắn lắm mới có một người bạn như Tạ Nhiên, cậu nói xem một người đang yên đang lành sao đột nhiên lại... dạo đó tôi thật sự không thấy cậu ấy có gì bất thường, sao lại như vậy chứ, sao lại không kiên trì sống tiếp chứ."
"Chuyện gia đình cậu tôi cũng biết đôi chút, có phải Tạ Nhiên cảm thấy cậu ấy khiến mọi người thất vọng không? ...Nhưng nếu không phải nhờ Tạ Nhiên, không biết kiếp này tôi còn khốn nạn tới mức nào nữa."
Câu hỏi này Tạ Thanh Ký cũng từng tự hỏi mình vô số lần, sau này cậu mới nghĩ thông, không phải Tạ Nhiên làm thế giới này thất vọng, là thế giới này đã làm Tạ Nhiên thất vọng, là chính cậu làm Tạ Nhiên thất vọng.
Lão Kiều đang say khướt lại hỏi cậu: "Sắp đến sinh nhật cậu rồi đúng không, tôi còn nhớ lúc anh cậu trốn sang tỉnh khác, thứ cậu ấy để bụng nhất là sinh nhật cậu đấy."
Tạ Thanh Ký "Ừ" một tiếng rồi bảo cậu không tổ chức sinh nhật, bảo Lão Kiều không cần bận tâm.
Lão Kiều chẳng thèm để tâm, lúc này ông ta đã hoàn toàn ngấm rượu, nói Tạ Nhiên không còn nữa, ông ta sẽ không đối xử tệ với Tạ Thanh Ký, sau này cậu chính là em trai ruột của ông ta. Lão Kiều nói một hồi lại bật khóc, lúc này Tạ Thanh Ký mới hiểu rằng có những người giống như cậu, trước giờ chưa từng thôi nhớ đến Tạ Nhiên.
Con người Tạ Thanh Ký trước giờ luôn nói một đằng làm một nẻo, mười bảy tuổi năm ấy từng nói sẽ không yêu anh trai mình, cuối cùng lại yêu đến chết đi sống lại; nói muốn về nhà ngủ, ấy vậy mà ngồi cả đêm ở cầu thang mong ngóng gọi tên Tạ Nhiên; nói là không tổ chức sinh nhật, nhưng đến ngày ấy lại lén mua một chiếc bánh sinh nhật cho mình.
Cậu sắp quên mất bánh sinh nhật trông như thế nào rồi.
Trong ánh nến, Tạ Thanh Ký lẳng lặng ngồi đó, bên cạnh cậu chừa lại ba vị trí cho mẹ, chị gái và Tạ Nhiên. Tuy không đón sinh nhật, nhưng cậu biết trình tự của buổi sinh nhật, cậu phải ước, phải cắt bánh ga-tô, lúc ước nguyện không được nói thành tiếng, có ba cơ hội để suy nghĩ viển vông.
Cậu lấy một chiếc bật lửa từ trong túi quần ra rồi thắp nến, Tạ Thanh Ký nhắm mắt lại, ngọn nến ấm áp xua tan bóng tối chiếc sáng khuôn mặt cậu, cậu không tham lam, không mong mỏi ba điều ước này đều sẽ thành hiện thực, cậu chỉ có một điều ước: muốn thời gian quay ngược về quá khứ, cậu muốn gặp Tạ Nhiên một lần nữa, dù chỉ là trong giấc mơ.
Tạ Thanh Ký thành tâm nghĩ, cậu đã gom góp mười mấy năm không ước nguyện rồi, để điều ước của cậu thành hiện thực đi, chỉ cần Tạ Nhiên sống tiếp, cậu sẵn lòng trả bất cứ giá nào.
Người vừa ước xong mở mắt ra, như thể sợ hãi lần nữa rơi vào bóng tối, cậu lề mề không chịu thổi tắt ngọn nến, cứ ngồi ngẩn người như vậy, sáp nến theo thân nến nhỏ xuống bánh ngọt, chảy xuống lớp kem, có làn gió nhẹ thổi qua làm ngọn nến chập chờn.
Tạ Thanh Ký cứ vậy ngồi trước ngọn nến cả đêm mà không nói một lời.
Lúc trời sáng ngọn nến đã tắt, Tạ Thanh Ký ăn một miếng bánh kem tượng trưng, thật ra trong lòng cậu đã chẳng còn hy vọng gì nữa.
Tạ Thanh Ký nằm trên chiếc giường cậu và Tạ Nhiên đã từng nằm, sờ lên chiếc gối đầu Tạ Nhiên từng gối qua, yên lặng chìm vào giấc ngủ trong ánh ban mai, dường như hôm nay chẳng khác gì với ngày thường, cậu chẳng để ý tới kim đồng hồ đang điên cuồng quay ngược, cũng không nhận ra bức tường bong tróc rồi ngả vàng, sự biến đổi của đồ bày biện trong lúc cậu đang ngủ và cả chiếc bánh sinh nhật tan chảy trên bàn.
Một cơn gió thổi qua.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ Tạ Thanh Ký ngửi thấy mùi hoa hòe quen thuộc. Sân nhà nơi trước kia Vương Tuyết Tân cùng ba chị em chung sống có trồng một cây hòe, Vương Tuyết Tân thường hái hoa hòe hấp cho họ ăn, nhưng Tạ Thiền chưa bao giờ đụng vào bởi vì trong hoa hòe hay có sâu, cô bị Tạ Nhiên dọa nhiều lần lắm rồi.
Cậu ngủ không yên giấc, cơ thể nóng bừng, hình như cậu bị người ta trói tay lại, bên tai vang lên tiếng chửi thề xen lẫn r*n r* quen thuộc, đầu Tạ Thanh Ký đau theo, sau đó càng có nhiều âm thanh truyền vào tai cậu, tiếng bài mạt chược ném lên bàn, tiếng Vương Tuyết Tân lầm bầm tính bài, tiếng Tạ Thiền đang cười.
Tạ Thanh Ký mơ mơ màng màng mở mắt, khó khăn đứng dậy khỏi sàn nhà, người cậu ngày nhớ đêm mong bỗng xuất hiện trước mặt cậu.
Người nọ mày rậm mắt to, tóc hơi rối rơi trên trán mang theo một vẻ phóng khoáng mà ngang ngạnh, trong mắt luôn ánh lên vẻ không chịu khuất phục— đang vừa xoa gáy vừa ngỡ ngàng nhìn cách bày biện của căn phòng này.
Tạ Thanh Ký sửng sốt.
Cậu không thấy tấm áp phích dán trên tường, không nhìn thấy chiếc Nokia đặt trên bàn, không hề nhận ra rằng cảnh vật xung quanh vốn dĩ không phải trong giấc mơ, điều ước sinh nhật của cậu đã thành hiện thực, cậu chỉ nhìn thấy người đang đứng trước mặt mình.
Tạ Thanh Ký nghĩ, cuối cùng cậu cũng mơ thấy Tạ Nhiên lần nữa rồi.
"Tạ Thanh Ký?"
Người nọ thử gọi một tiếng.
Hốc mắt Tạ Thanh Ký ngấn lệ, cậu lảo đảo đứng lên rồi từng bước đi tới.
Trong lòng cậu nghĩ: Cậu thực sự hận Tạ Nhiên đến chết mất.