Một Quả Táo - Mạnh Hoàn

Chương 90

edit: nammogiuabanngay

 

[13:45 29/5/25]

 

-----

 

Lão Kiều cứ thế chết dưới tay dì Mã.

 

Ông ta nói với Tạ Thiền rằng sẽ đi tự thú, nhưng không biết vì nguyên nhân gì lại đến nhà dì Mã trước, rồi thừa nhận là ông ta đẩy Tiểu Mã xuống trước mặt dì Mã. Lão Kiều nói xong câu đó thì quay người rời đi, không nhìn thấy dì Mã cầm dao đâm tới từ sau lưng.

 

Dù thế nào đi chăng nữa Tạ Nhiên cũng không thể ngờ rằng cái ngày mà hắn cho là "ngày chết chóc" lại trôi qua ở đồn cảnh sát, cảnh sát liên tục thẩm vấn họ về mối quan hệ với Lão Kiều và cả những gì đã xảy ra trước khi Tiểu Mã chết.

 

Tạ Thiền và Tạ Thanh Ký thì hơi rắc rối, bởi vì khi ấy họ nói là Lão Kiều không đẩy Tiểu Mã xuống, hơn nữa Tạ Thiền là người cuối cùng Lão Kiều gặp trước khi chết.

 

Khi ba chị em ra khỏi đồn cảnh sát đã gần mười hai giờ đêm.

 

Tạ Nhiên và Tạ Thanh Ký đứng ngay trên bậc thang trước cửa cục cảnh sát, cùng nhìn chằm chằm vào kim phút và kim giây không ngừng chuyển động trên điện thoại, họ đều nín thở, có chút căng thẳng, nắm chặt tay nhau không buông.

 

Khi kim giờ lướt qua con số 12, Tạ Nhiên chỉ cảm thấy mọi sự vật trên thế gian này đều trở nên tĩnh lặng, trong khoảnh khắc ấy hắn không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, Tạ Nhiên không rõ đã xảy ra chuyện gì, không cách nào hình dung sự kỳ diệu lúc này, nhưng ngay giây tiếp theo, toàn bộ âm thanh lũ lượt kéo đến, đột ngột khuếch đại tràn vào tâm trí hắn, hắn nghe thấy tiếng gió khẽ thổi qua bên tai, nghe được tiếng còi xe vang lên từ con đường cách đó vài mét, thậm chí còn thoáng nghe được hơi thở nghẹn ngào của Tạ Thanh Ký.

 

Hắn quay đầu lại với vẻ không thể tin, rồi được Tạ Thanh Ký ôm vào lòng với đôi mắt đẫm lệ, hắn còn sống, Tạ Thanh Ký cũng còn sống.

 

Có thứ gì đó lành lạnh rơi vào mặt Tạ Nhiên và Tạ Thanh Ký, họ ngẩng đầu nhìn lên, tuyết rơi rồi, hệt như những ngôi sao rơi xuống từ bầu trời.

 

Đã qua mười hai giờ, tuyết rơi, một ngày mới lại bắt đầu, kỳ tích thật sự đã ưu ái Tạ Nhiên rồi.

 

Hắn và Tạ Thanh Ký ôm nhau trong trận tuyết đầu mùa của năm 2018.

 

Một tuần sau, vụ án của Lão Kiều chính thức kết thúc điều tra, dì Mã được đưa đến bệnh viện tâm thần, mẹ Tiểu Kiều từ Mỹ trở về đón Tiểu Kiều đến bên cạnh mình.

 

Tạ Nhiên và Tạ Thanh Ký cuối cùng cũng gặp mặt người phụ nữ trong truyền thuyết này, da dẻ chị ta nhợt nhạt, khuôn mặt đầy vết nám vì phơi nắng, sau một đêm ngồi máy bay trông chị ta tiều tụy vô cùng, ôm chặt Tiểu Kiều òa khóc nức nở ở sân bay.

 

Lúc này Tạ Nhiên mới biết, mẹ của Tiểu Kiều suốt mấy năm qua ở nước ngoài làm móng tay với mát xa, trước kia vì để chữa bệnh cho Tiểu Kiều nên họ mới vay nặng lãi, ra nước ngoài cũng là vì kiếm tiền trả nợ.

 

Thẻ xanh của chị ta mới được cấp cách đây một năm, Lão Kiều vẫn luôn không muốn để Tiểu Kiều ra nước ngoài, nhưng không hiểu vì sao một tháng trước lại thay đổi chủ ý, nói cho chị ta biết visa của Tiểu Kiều đã làm xong, có thể đón con bé qua bất cứ lúc nào, con gái vẫn nên để mẹ dạy dỗ thì hơn.

 

Kết quả không lâu sau lại xảy ra chuyện như thế này.

 

Trong sân bay, Tiểu Kiều vẫn không nói lời nào, trước khi qua cửa an ninh cô bé quay đầu lại nhìn Tạ Nhiên một cái, dường như muốn nói gì đó với hai anh em họ, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà hơi sợ hãi, cô bé cúi đầu nhìn hai tay mình, trong mắt thoáng qua một tia chán ghét.

 

Ngay khi cô bé quay người chuẩn bị cùng mẹ rời khỏi quê hương, Tạ Nhiên bỗng lên tiếng: "Tiểu Kiều."

 

Bước chân Tiểu Kiều khựng lại, bả vai bắt đầu run rẩy, cô bé buông hành lý ra, vừa khóc vừa lao về phía hai anh em rồi ôm chặt lấy họ, gào khóc nức nở.

 

Cô bé vừa khóc vừa phát tiết: "Em chỉ muốn bảo vệ ba em, anh ta luôn bắt nạt ba em, em muốn dạy dỗ anh ta một chút."

 

"Em không dám soi gương nữa Tạ Nhiên, thấy mình trong gương em sẽ rất sợ hãi, có phải em bị bệnh rồi không?"

 

Không ai trong số họ có thể trả lời câu hỏi này của Tiểu Kiều, có lẽ bây giờ Tiểu Kiều không hiểu được, nhưng khi trưởng thành chắc chắn cô bé sẽ hiểu ra.

 

Lão Kiều là một người cha không làm tròn bổn phận, sự hận thù của ông ta với Tiểu Mã vô thức ảnh hưởng đến con gái. Mà điều duy nhất ông ta có thể làm, đó là dùng cái chết của mình đặt ra một gông xiềng không thể xóa nhòa lên ranh giới đạo đức của con gái.

 

Tiểu Kiều và mẹ cô bé bước vào cổng kiểm tra an ninh, mười mấy tiếng nữa họ sẽ đặt chân xuống mảnh đất bên kia đại dương, có lẽ cả đời này sẽ không trở về nữa.

 

Trong sân bay người đến người đi, chẳng ai để ý đến những gì xảy ra ở nơi đây.

 

Tay Tạ Nhiên được nắm lấy, tiếp theo là cổ tay được ai kia đeo thứ gì đó lên, hắn cúi đầu nhìn thì thấy một chuỗi tràng hạt, mặc dù không giống với chuỗi bị mất ở biển kia nhưng kiểu dáng lại cực kỳ giống nhau.

 

Hắn ngẩng đầu nhìn Tạ Thanh Ký.

 

Vành tai Tạ Thanh Ký hơi đỏ, cậu nhìn thẳng về phía trước dẫn Tạ Nhiên đi ra ngoài, cánh cửa cảm ứng vừa mở ra, ánh mặt trời chiếu vào người họ, Tạ Nhiên mỉm cười, nắm lấy tay Tạ Thanh Ký, nhẫn trên tay họ lấp lánh, hòa lẫn vào nhau dưới ánh nắng mặt trời.

 

...

 

Một năm sau.

 

Sáng sớm.

 

Tạ Nhiên mới ngủ chưa được ba tiếng đã bị đồng hồ báo thức đánh thức, đưa tay sờ sang bên cạnh, bên giường Tạ Thanh Ký nằm đã lạnh, không biết dậy bao lâu rồi.

 

"Tiểu Tạ... Tiểu Tạ!"

 

Tạ Nhiên gân cổ lên gọi, không biết Tạ Thanh Ký đang làm gì, ngược lại Triệu Cao nghe tiếng thì thình lình xuất hiện, nhảy thẳng vào nơi bụng dưới rắn chắc của Tạ Nhiên, nó nhìn Tạ Nhiên bằng ánh mắt phán xét, một chân đặt lên trước ngực hắn, ý là nên rời giường cho nó ăn rồi.

 

Tạ Nhiên liếc Triệu Cao một cái, lẩm bẩm một mình rồi ngồi dậy, chỉ cảm thấy khứa mèo này càng lớn càng giống Tạ Thanh Ký. Thần thái và động tác của Triệu Cao, còn cả ánh mắt mỗi khi nhìn về phía hắn, mỗi lần Tạ Thanh Ký dùng ánh mắt này nhìn hắn, Tạ Nhiên sẽ ngẫm lại xem gần đây mình có phạm phải sai lầm gì không.

 

Câu này không hề có ý nói Tạ Thanh Ký giống một tên thái giám, dù sao thì Tạ Thanh Ký có phải thái giám hay không Tạ Nhiên biết rõ nhất, thái giám sao tối qua có thể đè hắn xuống giường giày vò suốt mấy tiếng đồng hồ được chứ? Tạ Nhiên kêu khàn cả giọng rồi Tạ Thanh Ký mới tận hứng ngừng lại, cuối cùng còn giả vờ giả vịt cảnh cáo Tạ Nhiên, nói ngày mai cậu có phiên tòa giả định, bảo Tạ Nhiên an phận một chút đừng giày vò cậu nữa.

 

Tạ Nhiên đỡ cái eo già đứng lên, nghĩ thầm rốt cuộc là ai giày vò ai chứ!

 

Xem như hắn phát hiện rồi.

 

Vào những thời khắc quan trọng như thi cử, tranh luận hay phiên tòa giả định, Tạ Nhiên hỏi cậu có căng thẳng không, Tạ Thanh Ký đường hoàng hỏi lại căng thẳng cái gì? Có gì căng thẳng chứ, sao đó trước khi ngủ sẽ biến lo lắng thành h*m m**n, giày vò Tạ Nhiên đến chết đi sống lại.

 

Tạ Nhiên vừa kích động vừa phấn khích nghĩ, cái tật xấu này tuyệt quá, sau này làm luật sư có thể ra tòa mỗi ngày, thúc đẩy gia đình hòa thuận.

 

Vài hạt thức ăn cho mèo rơi xuống bát một cách keo kiệt, Tạ Nhiên bỗng nổi máu trêu chọc, thế nào muốn nghe Triệu Cao kêu gào chửi bới cho bằng được, Triệu Cao cũng chẳng vừa, no ôm lấy cổ chân Tạ Nhiên há miệng là cắn, tiếng gào thét của một lớn một nhỏ vang lên khắp phòng, mới sáng sớm đã chẳng cho ai được yên thân.

 

Tạ Thanh Ký nghe tiếng mà đến, lúc đi vào còn đang đeo cà vạt.

 

"Anh lại bắt nạt nó."

 

Triệu Cao vừa nhìn là biết chỗ dựa tới rồi!

 

Tạ Nhiên nhướng mày, hỏi ngược lại: "Đến cả em anh còn dám bắt nạt, bắt nạt mèo của em một tí thì sao nào?"

 

Tạ Thanh Ký không nói gì.

 

Dù sao cậu cũng cam tâm tình nguyện để Tạ Nhiên bắt nạt.

 

Triệu Cao ngồi dưới sàn đợi hồi lâu, thấy Tạ Thanh Ký không có ý định làm chỗ dựa cho nó thì giận dỗi bỏ đi.

 

Tạ Nhiên thấy Tạ Thanh Ký trong bộ trang phục này thì có chút xao động, mặc dù không phải lần đầu tiên thấy Tạ Thanh Ký mặc áo choàng luật sư, nhưng mỗi lần nhìn thấy tim hắn vẫn không nhịn được đập thình thịch, đặc biệt là dạo gần đây em hắn dùng mắt quá độ nên hơi cận thị, trên sống mũi thẳng tắp là một chiếc kính gọng vàng, trông vừa chuyên nghiệp, vừa có vẻ lạnh lùng khó gần như một tinh anh sắc sảo đầy cay nghiệt.

 

Thế nhưng, chỉ có Tạ Nhiên biết rõ nội tâm của Tạ Thanh Ký sau vẻ ngoài lạnh lùng ấy: bị trêu một chút là đỏ mặt, luôn nghiêm túc làm việc, trong lòng thì mãi mãi chính trực, mãi mãi trong sáng.

 

"Hôm nay mấy giờ kết thúc? Anh đến đón em."

 

Tạ Thanh Ký nhìn đồng hồ, có lẽ buổi chiều mới kết thúc. Tạ Nhiên tự mình lái xe đưa cậu đến trường học, trước khi xuống xe, Tạ Nhiên gọi Tạ Thanh Ký lại, hỏi cậu muốn quà sinh nhật gì.

 

Tạ Thanh Ký đang tháo dây an toàn thì khựng lại, nét mặt vi diệu nhìn Tạ Nhiên.

 

"Sao vậy? Sao lại dùng vẻ mặt này nhìn anh? Anh làm gì sai à?"

 

"Không có... anh vừa hỏi em muốn quà sinh nhật gì em liền thấy sợ, em không muốn quà gì cả, anh để em bình an đón sinh nhật là món quà tốt nhất cho em rồi."

 

Nhìn vẻ mặt phức tạp của Tạ Thanh Ký, Tạ Nhiên bỗng tỉnh ra.

 

"Dạo này anh học được một từ mới từ chỗ Tạ Thiền, gọi là PTSB."

 

Tạ Thanh Ký: "... PTSD, không phải SB."(*)

 

(*)PTSD: rối loạn căng thẳng sau sang chấn; còn SB là từ lóng, nghĩa là đồ ngu

 

"Sao cũng được, dù sao cũng là ý đó, mỗi lần sắp đến sinh nhật em, một chút biến động nhỏ thôi cũng đủ làm em giật mình; người yêu vừa nhắc đến kết hôn với Tạ Thiền là chị ấy nhức đầu; anh nhìn thấy táo là cả người khó chịu, nhưng thứ này đều gọi là PTS..." Tạ Nhiên DDBB hồi lâu, thiếu điều cắn phải lưỡi mình, Tạ Thanh Ký bật cười rồi.

 

Thấy Tạ Thanh Ký cười ra tiếng, Tạ Nhiên khoác lên vai cậu kéo cậu lại gần, trong ánh mắt Tạ Thanh Ký phản chiếu gương mặt đẹp trai của Tạ Nhiên.

 

Hai người tựa trán vào nhau, Tạ Nhiên nghiêng người hôn cậu, hơi thở cả hai có chút hỗn loạn, Tạ Nhiên thấp giọng nói: "Khá hơn chút nào chưa? Hồi hộp không? Sợ gì chứ... dù em thể hiện ra sao, thắng hay thua, em vẫn là luật sư đại tài trong lòng anh."

 

Hắn vẫn duy trì động tác ôm, thay Tạ Thanh Ký mở cửa xe, đưa mắt nhìn em trai xuống xe.

 

Sau khi tiễn Tạ Thanh Ký xong, Tạ Nhiên lái xe đến nghĩa trang, trên tay cầm ba bó hoa tươi, hắn đi tới bia mộ của Vương Tuyết Tân trước tiên, chỉ là nơi đó đã đặt sẵn một bó hoa cẩm chướng, khỏi nghĩ cũng biết Tạ Thiền từng đến."

 

"Chào buổi sáng, mẹ."

 

Trong ảnh chụp trên bia mộ, Vương Tuyết Tân cười rất dịu dàng, hai hàng lông mày rậm chẳng còn thấy giống Quan Công nữa.

 

Tạ Nhiên ngồi xuống trước mặt bà, lẩm bẩm một mình: "...Hai hôm trước con với Tiểu Tạ đi thăm ba, sức khỏe ba vẫn ổn, mẹ yên tâm, trong chùa hòa thượng không có một ni cô nào cả, ba nuôi một con rùa, cũng là con đực... được rồi lừa mẹ đó, con không phân biệt được con đực hay con cái, nói vậy để mẹ vui. Con và Tạ Thiền đang suy nghĩ xem làm thế nào để ba hoàn tục, chủ yếu là ngọn núi kia khó leo quá! Lần trước đi nếu không phải Tiểu Tạ kéo con đi, con leo được một nửa đã nổi đóa rồi."

 

"À đúng rồi, Tiểu Tạ nửa năm nữa là tốt nghiệp, em ấy muốn tiếp tục học thạc sĩ, con nghĩ muốn học thì học thôi, cũng không cần vội đi làm, dù sao thì con kiếm tiền khá giỏi. Hiện tại công ty con phát triển rất tốt, đang chuẩn bị mở rộng theo hướng xuất nhập khẩu ô tô."

 

"Mẹ, chúng con đều ổn, chỉ là hơi nhớ mẹ, Triệu Cao lại béo lên rồi, mẹ không có việc gì thì thi thoảng báo mộng cho con, trong mơ nói chuyện với con nhiều vào nhé, mà đừng mắng con, có lần mơ thấy mẹ mẹ mắng con lại bắt nạt Tiểu Tạ, bây giờ con làm gì dám bắt nạt em ấy. Con đi trước đây, lần sau lại đến, con phải đi thăm Tiểu Mã với Lão Kiều nữa."

 

Tạ Nhiên đứng dậy, đấm đấm đôi chân tê cứng vì ngồi lâu, rồi thuần thục bước về phía sau.

 

Trước bia mộ của Tiểu Mã cũng đặt một bó hoa, lần này là bách hợp.

 

Tạ Nhiên lấy từ trong túi ra một bình rượu xái nhỏ, đổ ra một nắp rồi đặt xuống đất, cúi người lạy Tiểu Mã ba cái, chắp tay trước ngực nhận lỗi: "Hôm nay không uống với cậu được, anh tự lái xe tới, nếu anh dám lái xe khi uống rượu, bảo đảm vị kia nhà anh sẽ là người đầu tiên tố cáo anh đấy, cậu tin anh đi, vì muốn anh nhớ đời Tạ Thanh Ký dám chắc sẽ làm được."

 

"Tạ Thiền dạo này vẫn ổn, mấy hôm trước chị ấy lại chia tay rồi, cậu đoán xem, lần này là người ta đá chị ấy đó, có phải hả hê lắm không? ... À không phải, có phải bất ngờ lắm không? Hôm đó anh với Tiểu Tạ đang ở nhà chị ấy ăn lẩu thì có người đến gõ cửa, trời ạ, cửa vừa mở ra thì một cậu trai trẻ òa khóc lên luôn, nói chị ngủ với em xong thì không chịu trách nhiệm, nhắn tin thì chị không trả lời, gọi điện thoại thì không nghe, nếu đã vậy thì dứt khoát chia tay cho rồi. Câu nào câu nấy đều gọi 'chị', làm anh với Tạ Thanh Ký nghe mà ngớ người, dù sao thì sao này anh không nói nổi tiếng 'chị' nữa! Anh nhìn sắc mặt Tạ Thiền, có khi còn chẳng nhớ hai người từng quen nhau, nhìn cậu đó chắc cũng mới vào đại học thôi, đúng là tạo nghiệp, người trẻ tuổi bây giờ dễ bị lừa thật đấy, hồi tụi mình còn trẻ đâu có khờ vậy đâu."

 

Tạ Nhiên nói xong, mỉm cười nhìn tấm ảnh của Tiểu Mã, giơ nắm đấm cụng vào khung hình một cái, thấp giọng nói: "Anh đi trước nhé, lần sau lại đến thăm cậu, có động tĩnh gì của Tạ Thiền anh sẽ báo cáo với cậu tiếp."

 

Hắn ôm bó hoa cuối cùng đi đến một khu khác, nơi này phủ đầy lá rụng, hắn đi đến trong góc ngồi xổm xuống, lần này trước bia mộ không có hoa.

 

Tạ Nhiên lấy bó hoa mình mang đến bù vào, lại từ trong túi lấy ra một xấp ảnh chụp chung đã in xong, dùng tay áo lau bụi trên bia mộ đi.

 

Hắn nhìn người đàn ông đầu hói quen thuộc trong bức ảnh đen trắng.

 

"Đây là mấy bài đăng của Tiểu Kiều trong nửa năm gần đây, tôi đã in ảnh ra, anh từ từ xem, con bé trưởng thành rồi, cũng ít nói chuyện với bọn tôi, nói là lấy được thẻ xanh sẽ quay lại, đợi con bé quay lại tôi dẫn nó đến thăm anh."

 

Tạ Nhiên đứng dậy đi ra ngoài, lúc sắp ra ngoài còn lẩm bẩm: "Mẹ, Tiểu Mã, lão Kiều, con đi đây, lần sau cùng Tiểu Tạ đến thăm mọi người."

 

Gió lạnh chợt nổi lên, giờ khắc này dường như người thân bạn bè đang đáp lại Tạ Nhiên, hắn bỗng cảm giác gì đó, đừng quay đầu nhìn lại, trong thoáng chốc như nhìn thấy bóng dáng của họ, đợi cơn gió thổi lần nữa lại hoàn toàn tan biết, chỉ còn lại một mình hắn.

 

Tạ Nhiên khẽ cười, đút tay vào túi, bàn tay còn lại khẽ vẫy chào, rồi quay lưng rời khỏi nghĩa trang.

 

Lúc đi ra bãi đỗ xe, hắn nhìn thấy một ông cụ bán táo ở cổng, chiếc giỏ xách trong tay chỉ còn lại mấy quả cuối cùng, mấy quả táo đó vừa to vừa đỏ, vừa nhìn đã biết không phải loại bóng loáng vì được đánh sáp trong siêu thị.

 

Ông cụ chú ý đến ánh mắt của Tạ Nhiên, tưởng rằng hắn muốn mua nên đi về phía hắn, Tạ Nhiên trợn mắt nhìn mấy quả táo với vẻ mặt kinh hãi, lúc này hắn không quan tâm rốt cuộc là PTSD hay PTSB, cuống quýt khoát tay nói hắn không mua, hắn không ăn táo.

 

Ông cụ tiếc nuối thở dài, tự nói một mình: "Còn nói bán rẻ cho cậu, chỉ cần trả tiền mặt là được, bây giờ toàn quét mã QR, tôi đâu biết dùng."

 

Tạ Nhiên ừm ừm à à, đeo kính râm vào rồi lái xe chạy mất.

 

Trong gương chiếu hậu phản chiếu bóng dáng lẻ loi của ông cụ đang xách giỏ táo.

 

Mấy phút sau, chiếc G-Class màu đen lại lùi về bên cạnh chỗ ông cụ, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, Tạ Nhiên tháo kính râm ra, lấy ra một tờ 100 tệ kính cẩn đưa cho ông cụ rồi nhận lấy táo từ tay ông, sau đó chiếc G-Class lại phóng đi.

 

Tạ Nhiên nhìn mấy quả táo ở ghế lái phụ với vẻ mặt chẳng vui vẻ gì cho cam, thầm nghĩ, đúng là SB.

 

Tạ Thanh Ký đang tham gia phiên tòa giả định, không hề hay biết đã xảy ra chuyện kinh hoàng chẳng khác nào cột mốc lịch sử, sau khi kết thúc cậu cùng bạn bè bước ra ngoài, đối phương tình cờ thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của cậu, kinh ngạc nói: "Hóa ra cậu kết hôn rồi, đây là tin sốt dẻo đấy, mấy bạn nữ trong lớp mà biết thì buồn chết mất."

 

Tạ Thanh Ký ôm tài liệu, nghe xong thì mỉm cười, ừ một tiếng, thấp giọng nói: "Kết hôn từ một năm trước rồi, bọn tôi đã bên nhau rất lâu, chắc cũng tầm..."

 

Vốn cậu muốn tính xem mình và Tạ Nhiên đã ở bên nhau bao nhiêu năm, nhưng nghĩ kỹ lại thật sự khó mà nói, kiếp trước bắt đầu từ 17 tuổi, 24 tuổi kết thúc, kiếp này cùng bắt đầu từ năm 17 tuổi, bây giờ cậu đã 25, cộng cả kiếp trước kiếp này, hợp rồi tan tan rồi hợp, cũng đã 15 năm trôi qua, hai cái bảy năm khắc khoải đã trôi qua, thời gian như vậy nói ra khéo dọa sợ người ta mất.

 

Nhưng đây chỉ là thời gian làm người yêu, trong lúc đó họ vẫn là người nhà, sinh lão bệnh tử, cậu và Tạ Nhiên đều đã trải qua.

 

Những người bên cạnh nghe vậy cũng vây lại hóng chuyện, một người xưa nay chẳng nói về bản thân, chưa bao giờ làm những chuyện dư thừa như Tạ Thanh Ký trong mắt mọi người có chút thần bí, hiếm khi thấy cậu nhắc về chuyện tình cảm, đúng là hiếm gặp, cậu mà không nói thì thôi, vừa mở miệng đã khiến người khác sửng sốt, thì ra là kết hôn sớm.

 

"Vợ cậu làm nghề gì thế?"

 

Vừa nghe được chữ "vợ" Tạ Thanh Ký liền hơi đỏ mặt, phản ứng không khác gì lúc Gầy vừa đuổi theo vừa gọi cậu là "chị dâu".

 

"Anh ấy làm ăn, tự mở một công ty."

 

"À, vậy bình thường chắc bận lắm nhỉ?"

 

Vấn đề này Tạ Thanh Ký khó mà trả lời, có đôi khi Tạ Nhiên đúng là bề bộn nhiều việc, xã giao đến mười hai giờ đêm, lúc về đến nhà đã đầy người mùi rượu, có lần Tạ Thanh Ký nổi giận, từ đó Tạ Nhiên mới bớt bớt lại.

 

"Khi nào đưa theo cùng ăn cơm một bữa đi."

 

Tạ Thanh Ký cười gật đầu: "Được, có cơ hội để tôi giới thiệu cho các cậu."

 

Vừa nói chuyện vừa bước xuống cầu thang, cánh cổng trường vừa mở, sinh viên đã nối đuôi nhau đi ra, một chiếc Mercedes G-class cực kỳ nổi bật đậu sẵn bên dưới, Tạ Nhiên tựa đầu vào xe với dáng vẻ cực kỳ bảnh bao, nhưng trái ngược với sự chơi trội ấy là vẻ mặt phiền muộn, khó chịu của hắn.

 

Một quả táo đỏ bị hắn tung lên, rơi xuống rồi được hắn bắt lấy.

 

Tạ Thanh Ký ngẩn ra, vẻ mặt cậu hiện lên chút ngạc nhiên.

 

Tạ Nhiên lặp đi lặp lại động tác này, cuối cùng bắt lấy quả táo, ánh mắt mang theo thù hận nhìn chằm chằm nó, dường như đang do dự không biết có nên cắn một miếng hay không.

 

"Tạ Nhiên?" Giọng cậu khẽ vang lên.

 

Tạ Nhiên vội vàng đứng thẳng dậy, tự cho là hoàn hảo giấu quả táo ra sau lưng, hắn nhìn Tạ Thanh Ký, cao giọng đáp: "Tiểu Tạ!"

 

Ánh mắt hắn nhìn Tạ Thanh Ký vẫn nóng bỏng và chân thành như mọi khi, tựa như ai kia vừa xuất hiện, trong ánh mắt hắn chẳng còn chỗ cho ai khác.

 

Tạ Thanh Ký khẽ mỉm cười, kiên định bước về phía quá khứ và tương lai của cậu.

 

[HẾT]

 

-----
edit: 

 

Tác giả thiết lập nhân quả như vậy cảm giác như tất cả đều đã được số mệnh an bài ấy, cá nhân mình thấy đây là cái kết hợp lý nhất rồi.

 

Cảm ơn các bạn đã đọc và ủng hộ. Tui ưng bộ này xỉu, tác giả viết hay vãi!

 

Sốp tìm thấy 2 chương ngoại truyện nữa (ngoại truyện sách xuất bản tìm không ra huhu), nhưng tuần sau sốp thi rồi, giờ mà lì nữa là ăn cám luôn, sốp sẽ ráng cày sớm nhất có thể.

Bình Luận (0)
Comment