Một Quả Táo - Mạnh Hoàn

Chương 89

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

edit: các bạn đoán ai sẽ là người tiếp theo?

 

[09:33 28/5/15]

 

-----

 

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Nước biển ngập qua đỉnh đầu trong nháy mắt, Tạ Nhiên không kịp nín thở, sau gáy đau như búa bổ, không phân biệt được là do cơ thể đập mạnh vào nước hay do nước biển tràn vào phổi gây ra.

 

Tầm nhìn của hắn mờ đi, tai không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa.

 

Khi Tạ Nhiên tưởng rằng mình sẽ chết trong sự tĩnh lặng ngạt thở ấy thì mặt nước yên ắng lần nữa bị phá vỡ. Một tiếng ùm vang lên bên tai Tạ Nhiên, một bóng người lao vào làn nước, hình bóng màu đen sải tay bơi về phía hắn. Tạ Nhiên nhìn bóng dáng quen thuộc, nghi ngờ không biết có phải bản thân sinh ra ảo giác không, người ta thường nói khi con người cận kề cái chết sẽ nhớ lại những hồi ức quý giá nhất, có lẽ hắn đang nhớ lại ngày mình suýt chết ở hồ chứa nước năm nào.

 

Nhưng giây tiếp theo, ngón tay lạnh ngắt của Tạ Nhiên được ai kia nắm lấy.

 

Cơ thể nóng hầm hập của Tạ Thanh Ký vẫn chưa bị nước biển lạnh lẽo nhuốm lạnh, cậu nắm được ngón tay Tạ Nhiên thì chẳng buông ra nữa, động tác thô bạo không biết nặng nhẹ, dù cảm giác đau đớn đã bị giảm bớt khi đang ở trong nước nhưng Tạ Nhiên vẫn không khỏi giật mình, lúc này mới hiểu ra không phải ảo giác, là thật, hắn ngạc nhiên mở mắt ra, mặt biển đen kịt làm hắn chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy thứ ngay trước mắt.

 

Tạ Thanh Ký ôm chầm lấy Tạ Nhiên rồi hôn hắn.

 

Chuỗi bong bóng dày đặc nổi lên từ giữa đôi môi kề sát của hai người.

 

Cậu rũ mi nhìn Tạ Nhiên, trong ánh mắt cậu là sự bình thản sau tuyệt vọng, cậu dùng hành động giống Tạ Nhiên để chứng minh lựa chọn của mình.

 

Trong lòng Tạ Nhiên đau nhói, điên cuồng giãy ra, muốn đẩy Tạ Thanh Ký lên trên, hắn không muốn Tạ Thanh Ký chết cùng hắn, nhưng Tạ Thanh Ký lại ôm chặt lấy hắn.

 

Cú nhảy tuyệt vọng của Tạ Nhiên ở kiếp trước đã thay đổi Tạ Thanh Ký, giờ đây, cái nhảy bất chấp của Tạ Thanh Kỹ cũng đã làm Tạ Nhiên thay đổi.

 

Trái tim tưởng chừng bị nước biển lạnh lẽo làm tê cứng, mất đi nhịp đập lại lần nữa làm trái ý chí của chủ nhân, không chịu yếu thế mà đập điên cuồng, thân nhiệt của Tạ Nhiên lạnh ngắt, nhưng trái tim từng chỉ muốn chạy theo cái chết của hắn lại dần ấm lên trong vòng tay của Tạ Thanh Ký.

 

Tạ Nhiên nghĩ thầm: Để hắn may mắn lần nữa đi, hắn sẵn lòng trả bất cứ giá nào.

 

Hai chân Tạ Nhiên ra sức đạp nước, nắm lấy cánh tay Tạ Thanh Ký muốn kéo cậu nổi lên trên, Tạ Thanh Ký nhận ra hành động khác thường của hắn, ánh mắt thoáng ngỡ ngàng rồi chợt hiểu ra, lập tức ôm chặt Tạ Nhiên bơi lên trên.

 

Mặt biển trên đỉnh đầu càng ngày càng sáng, nhưng không khí trong phổi Tạ Thanh Ký lại càng ngày càng ít, tầm nhìn dần tối sầm lại, ngay cả người đã chuẩn bị tinh thần nín thở nhảy xuống đã thế này, huống chi là Tạ Nhiên, cậu nhận ra động tác bơi loạn xạ của Tạ Nhiên đang dần chậm lại.

 

Cánh tay đang ôm lấy Tạ Nhiên cũng đang mất dần sức lực, não của Tạ Thanh Ký tê dại vì thiếu ô-xi, đến cuối cùng gần như chỉ biết bơi lên trên theo bản năng.

 

Nhờ vào khát vọng sống mãnh liệt và ý chí kiên cường, cậu đã gắng gượng đưa được cả hai trồi lên mặt nước.

 

Tạ Nhiên ho sặc sụa, cố gắng hít thở, gần như vừa bình thường lại hắn liền không nhìn được ôm chầm lấy Tạ Thanh Ký, cơ thể hai người hệt như một chiếc lá rơi xuống biển, bị sóng lớn cuốn lênh đênh, Tạ Nhiên ngẩng đầu một cách khó khăn, cảm giác được cánh tay của em trai đang đỡ mình nổi lên.

 

"Em mà chết thì chẳng phải uổng công anh nhảy rồi ư?" Tạ Nhiên vừa muốn khóc vừa muốn cười, còn muốn mắng người nữa, nhưng nhìn dáng vẻ ướt sũng của Tạ Thanh Ký, hắn không nhịn được khẽ thốt ra lời oán trách, còn Tạ Thanh Ký chỉ biết ôm chặt lấy hắn.

 

Họ hôn nhau trong làn nước biển lạnh buốt, động tác vội vã đến mức gần như cắn xé, Tạ Nhiên hôn mà nước mắt giàn dụa. Tạ Thanh Ký khẽ nói: "Lần đó ở Lhasa anh hỏi em đã cầu nguyện điều gì, em bảo là mong anh bình an khỏe mạnh, nhưng thật ra không phải đâu Tạ Nhiên, em quỳ lạy nhiều như thế chỉ để cầu xin một điều duy nhất."

 

"Kiếp này ngắn quá Tạ Nhiên à, em muốn cùng anh có thêm kiếp sau nữa."

 

"Để em đi cùng anh đi, là sống hay chết mặc cho số phận, em không còn nuối tiếc gì nữa."

 

Tạ Nhiên ngẩn ra nhìn Tạ Thanh Ký .

 

Ngay từ đầu, cả hai đã là người bước trên cán cân nằm sát bên vách núi, chỉ cần đi sai một bước là tan xương nát thịt, đi lên vết xe đổ, cái chết của mỗi một người đều như quả cân rơi từ trên trời xuống đập cho Tạ Nhiên choáng váng, không ngừng nhắc nhở mỗi khi hắn cười trộm vì may mắn: Hắn và Tạ Thanh Ký thế nào cũng có một người phải chết.

 

Tạ Nhiên vì để người mình yêu có thể sống tiếp mà chủ động ôm lấy cái chết, nhưng bây giờ đối phương cũng không do dự mà chọn cái chết đuổi theo mình, hắn lại nảy ra ý nghĩ phản kháng, hắn ngước lên nhìn bầu trời sao bao la như biển cả, thầm nghĩ để hắn may mắn một lần đi.

 

Chung quanh là nước biển mênh mông vô bờ, Tạ Nhiên cố phân biệt phương hướng, lúc này mới phát hiện hai người vừa nhảy xuống đã bị sóng cuốn đi hơn chục mét, lúc này không biết đã trôi dạt đến nơi nào. Mặt biển có sương mù, tầm nhìn cực thấp, ngay cả đường bờ biển cũng đần như biến mất, đáng sợ hơn là thể lực của họ gần như cạn kiệt trong làn nước biển lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông, cứ tiếp tục thế này họ sẽ càng trôi càng ngày càng xa, cho đến khi bị chết cóng.

 

Họ cười khổ nhìn nhau, Tạ Nhiên không cam lòng nói: "Lần này có không muốn chết cũng không được."

 

Tạ Thanh Ký không tỏ ra chút sợ hãi hay hối hận, siết chặt lấy nguồn ấm duy nhất của cậu là Tạ Nhiên, nhưng cánh tay của cậu càng ngày càng nặng, động tác bơi cũng dần trở nên vụng về - cậu sắp không ôm nổi Tạ Nhiên nữa.

 

Có lẽ khi cơn sóng biển tiếp theo ập đến họ sẽ lần nữa bị cuốn xuống biển, có lẽ những thứ lúc này họ nhìn thấy sẽ là ký ức cuối cùng trước khi chết.

 

Tạ Thanh Ký dịu dàng nhìn Tạ Nhiên, từng cảnh tượng hiện ra trong đầu cậu, từ sự ngưỡng mộ sùng bái thời thơ ấu đến sự đấu tranh kiềm chế, tất cả đều hóa thành buổi sáng cậu đã trải qua vô số lần trong giấc mơ, Tạ Nhiên năm trên giường cười với cậu, hỏi cậu muốn quà sinh nhật gì, kêu cậu tới hôn hắn.

 

Nụ hôn chua xót của Tạ Thanh Ký lại lần nữa được đặt lên môi Tạ Nhiên, cậu bỗng nhận ra đây có thể là lần cuối cùng mình hôn Tạ Nhiên.

 

Nhưng mà đúng lúc này, xa xa bỗng có tiếng còi của thuyền đánh cá vang lên, một chùm ánh sáng chói mắt phá vỡ màn sương mù dày đặc rọi thẳng xuống mặt biển đang lao thẳng về phía họ.

 

Tạ Thanh Ký và Tạ Nhiên nhìn sang với vẻ không thể tin được, còn tưởng rằng xuất hiện ảo giác, ánh sáng chói lóa kia khiến mắt họ bỏng rát, Tạ Nhiên rưng rưng nước mắt, vừa hét to vừa vẫy tay kêu cứu mạng.

 

Thấy con thuyền kia càng ngày càng đến gần, có người ném phao cứu sinh xuống, Tạ Thanh Ký ốm lấy Tạ Nhiên, dùng chút sức lực cuối cùng bơi qua, vừa chạm vào phao cứu sinh cậu không chút nghĩ ngợi mang nó lên người Tạ Nhiên, hoàn toàn không để ý đến sống chết của bản thân, nhưng Tạ Nhiên lại nắm chặt Tạ Thanh Ký không buông, đến tận khi được cứu lên boong tàu cũng không chịu buông tay.

 

Hai người cực kỳ xui xẻo cuối cùng cũng có bước chuyển ngoặt, chào đón hy vọng đã lâu không thấy trong tuyệt vọng.

 

Họ được dìu vào trong khoang thuyền ấm áp, Tạ Nhiên đã sức cùng lực kiệt, không màng nói lời cảm ơn với ngư dân đã cứu họ, trong lúc ngẩn ngơ nghe thấy có người vừa khóc vừa gọi tên hắn và Tạ Thanh Ký.

 

"Nhiên Nhiên... Tiểu Tạ, hai đứa làm gì vậy!"

 

Chủ nhân của giọng nói kia là Tạ Thiền!

 

Lúc này họ mới phát hiện ra, người vừa rồi luôn giúp kéo họ lên không ai khác lại là chị gái - người dù thế nào đi chăng nữa cũng không nên xuất hiện ở đây. Trong khoang tàu sáng đèn, Tạ Nhiên và Tạ Thanh Ký quấn thảm lông, run rẩy vì lạnh, ngư dân mang nước ấm đến cho họ sưởi tay, trước khi rời đi còn nói với Tạ Thiền rằng thuyền đang quay lại vào bờ.

 

"Nói đi! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!" Tạ Thiền nổi cơn thịnh nộ, bị dọa đến mất hồn, cô lao tới mỗi tay ôm lấy một người, vừa cố xoa cánh tay giúp họ phục hồi nhiều độ cơ thể vừa mắng: "Hai đứa suýt chết rồi đấy biết không hả?"

 

"Lúc, lúc đi dạo thì... không... không cẩn thận rơi xuống..." Tạ Nhiên run cầm cập.

 

"Nói dối!" Tạ Thiền hoàn toàn không tin.

 

"Sao chị lại ở đây? Chị tìm tàu ở đâu ra?" Tạ Thanh Ký dần hồi phục, đôi chân tê cóng dần dần lấy lại được cảm giác, cậu nhìn Tạ Nhiên, trong đôi mắt đối phương cũng có vẻ hoang mang, rõ ràng cậu không thông báo trước với Tạ Thiền.

 

"Thuyền này không phải chị tìm, là Lão Kiều, cũng là anh ta nhắc chị nếu không liên lạc được với hai đứa thì đến gần đây tìm." Hiển nhiên là một hai câu không thể nói rõ ràng, Tạ Thiền nói với họ, sau khi Tạ Nhiên rời khỏi thì Lão Kiều đến, Tạ Thiền vốn không muốn mở cửa cho ông ta, nhưng Lão Kiều lại nói là chuyện có liên quan đến Tạ Nhiên, Tạ Thiền nói cô ở trong nhà nghe là được, bảo Lão Kiều có chuyện gì cứ nói qua cánh cửa.

 

Người bên trong mắt mèo cúi người xuống, nhét một tấm danh thiếp qua khe cửa cho Tạ Thiền, cô nhặt lên nhìn thì thấy đó là danh thiếp của một công ty đánh cá.

 

"Tạ Thiền, em trai cô có thể sẽ gặp chuyện, có thể sẽ không, nhưng nếu cô không liên lạc được với Tạ Nhiên thì đến thì đến khu đê chắn sóng mới xây hai năm trước xem thử, tôi đã thuê một chiếc thuyền đánh cá đêm nay, tôi để số điện thoại của cô lại đấy."

 

Ông ta lại khẽ nói: "Tôi phải đi đây, sau này có thể sẽ không gặp lại nữa, cô giúp tôi nói tiếng cảm ơn với hai người họ, có thể quen biết họ tôi thật sự rất vui."

 

Lão Kiều đứng đợi rất lâu nhưng trong nhà không thấy động tĩnh gì, hiểu rằng Tạ Thiền không muốn gặp mình, ông ta xoay người tính rời đi, nhưng đúng lúc này, cánh cửa sau lưng mở ra.

 

Tạ Thiền cảnh giác đứng sau cửa, chỉ mở một khe hở nhỏ, hỏi Lão Kiều làm sao biết được.

 

Lão Kiều không nói gì, nói ông ta cũng không biết, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện.

 

Tạ Thiền lại hỏi ông ta định đi đâu.

 

Lão Kiều trầm mặc một hồi, nói mình đi tự thú, nói cho cảnh sát rằng là ông ta đẩy Tiểu Mã xuống.

 

Tạ Thiền không nói gì nữa, nhìn Lão Kiều rời đi. Cô không tin lời đối phương nói, sau khi đóng cửa thì gọi điện cho Tạ Nhiên hỏi hắn đang làm gì, Tạ Nhiên bảo hắn đang nấu cơm cho Tạ Thanh Ký.

 

Lúc này cô mới yên lòng, không để ý đến lời nói bịa đặt của Lão Kiều, tiện tay ném danh thiếp vào sọt rác.

 

Đến đêm, công ty thuyền đánh cá gọi tới xác nhận với Tạ Thiền hỏi cô còn muốn dùng thuyền hay không, vốn dĩ cô định từ chối, nhưng Triệu Cao nằm bên cạnh đột nhiên lại kích động gào lên, những tiếng gào thét cao vút và chói tai khiến Tạ Thiền bất an, cứ cảm thấy có tảng đá nặng trong lòng, không buông xuống được, sau một lát do dự, cô gọi cho Tạ Nhiên và Tạ Thanh Ký.

 

— Nhưng điện thoại không ai bắt máy.

 

Nghe đến đây, Tạ Thanh Ký hỏi lại với vẻ không thể tin nổi: "Tự thú? Tự thú gì cơ, chuyện Tiểu Mã qua lâu vậy rồi tại sao anh ấy đột nhiên lại muốn đi tự thú."

 

Lời này chạm đến việc cũ mà sâu thẳm trong nội tâm Tạ Thiền không muốn nhớ lại, cô đau khổ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi nhìn Tạ Thanh Ký, lời nói đầy ẩn ý: "Lão Kiều nói với chị... một tháng trước anh ta bị giáo viên của Tiểu Kiều mời đến trường học, nói Tiểu Kiều cãi nhau với bạn học rồi đẩy người ta xuống cầu thang, cô giáo hỏi Tiểu Kiều tại sao lại làm vậy, Tiểu Kiều nói dù sao cũng không ai nhìn thấy, không cần chịu trách nhiệm, chẳng qua là lần này con bé xui xẻo bị nhìn thấy mà thôi."

 

Tạ Thanh Ký ngẩn người rồi hiểu ra gì đó.

 

Còn Tạ Nhiên, từ đoạn nghe Lão Kiều nhắc Tạ Thiền có thể tối nay hắn sẽ gặp bất trắc ở biển vẫn luôn không nói gì, ba chị em lặng lẽ ngồi đó. Tạ Nhiên dần khôi phục thể lực, hắn thay bộ quần áo mà ngư dân đưa cho rồi đứng dậy đi ra ngoài boong tàu.

 

Sau lưng có tiếng bước chân, Tạ Nhiên không quay lại, hắn biết lúc này chắc chắn là Tạ Thanh Ký.

 

Vừa mới thoát chết trong gang tấc, còn chưa kịp thấy nhẹ nhõm thì hành động của Lão Kiều lại kéo hắn quay về cái đêm mưa tầm tã ấy, đêm mà Tiểu Mã ra đi mãi mãi. Khi Tạ Nhiên đến nơi, Tiểu Mã đã nằm hấp hối dưới đất, hắn lao khỏi xe chạy thẳng vào màn mưa, toàn thân Mã Bối Bối mất ý thức co giật, còn Lão Kiều thì nắm tay con gái mình đứng trong hành lang.

 

"Tiểu Tạ, thật ra không phải Lão Kiều đẩy Tiểu Mã đúng không?"

 

Tạ Thanh Ký không trả lời vấn đề này, cậu ôm vai Tạ Nhiên, khẽ đặt nụ hôn lên trán anh trai.

 

Chuyện tới nước này, thật ra Tạ Nhiên đã không cần một câu trả lời chính xác nữa.

 

Tạ Nhiên ngơ ngác nhìn cổ tay trống rỗng, đột nhiên nhận ra chuỗi tràng hạt Tạ Thanh Ký xin cho hắn không còn nữa, không biết có phải bị đứt mất ở biển rồi không. Tạ Thanh Ký thấy thế, dỗ dành: "Có khi đây là điềm lành cũng nên, thay anh tránh một tai họa, anh xem, không phải chúng ta được cứu lên rồi sao, sau này em sẽ xin cho anh cái khác."

 

Cậu ngừng lại, tháo dây chuyền đồng xu trên cổ xuống, tự tay đeo lên cho Tạ Nhiên .

 

"Ngày hôm nay vẫn chưa kết thúc, có thể lát nữa về nhà sẽ bị xe đụng, về nhà nấu cơm cho em thì bị dao cắt vào tay, chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa."

 

Tạ Thanh Ký dùng áo khoác trên người bọc lấy Tạ Nhiên, hai người ôm chặt lấy nhau, nhìn mũi tàu rẽ từng ngọn sóng chạy về phía bờ, giày vò nhau một trận đã sắp đến lúc mặt trời mọc, xa xa có thể nhìn thấy ánh mặt trời mơ hồ.

 

"Như vậy là đủ rồi."

 

Tạ Thiền đậu xe ở bến tàu, không yên tâm để hai người họ ở riêng, cô nói một là về nhà cô, hai là hai tên phiền phức không để người ta đỡ lo này theo cô về nhà mẹ.

 

Tạ Nhiên và Tạ Thanh Ký nhìn nhau, ăn ý cùng chọn vế sau, dù tương lai có ra sao thì ít nhất vào lúc này gia đình vẫn ở bên nhau, Tạ Nhiên và Tạ Thanh Ký đã sẵn sàng đối mặt với mọi khả năng.

 

Đường bờ biển nhanh chóng vút ra sau qua cửa sổ xe, Tạ Thiền nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, Tạ Nhiên và Tạ Thanh Ký đang siết chặt lấy tay nhau, tựa đầu vào nhau ngủ thiếp đi, cô không lên tiếng quấy rầy nữa, dựa vào sự ăn ý của chị em nhiều năm, cô nhạy cảm nhận ra lúc này vô cùng quan trọng với hai người họ.

 

Tạ Thiền vô thức giảm tốc độ xe, lái xe thật vững để hai thằng em có thể yên tâm ngủ ở hàng ghế sau, thậm chí khi về đến cổng nhà cũng không đánh thức họ dậy.

 

Tạ Nhiên tỉnh dậy trước tiên, tiếp đó là Tạ Thanh Ký, tia nắng đầu tiên của buổi sớm chiếu lên khuôn mặt khiến họ chợt có ảo giác như đã qua mấy đời.

 

Tạ Nhiên một tay nắm lấy Tạ Thanh Ký, tay kia ôm vai Tạ Thiền, ba chị em cùng đi về nhà.

 

Trước cổng tiểu khu có tiếng ồn ào, người vây xem đông đến mức không thể chen chân, một chiếc xe cảnh sát chắn ngang lối vào quen thuộc, dây cảnh giới được căng ra, người phủ vải trắng được nâng lên xe cứu thương, Tạ Thanh Ký cúi đầu nhìn, thấy đôi giày da rách nát dưới chân người nọ và bàn tay buông thõng lộ ra từ dưới tấm vải trắng.

 

Đám người vây xem bên cạnh xì xào bàn tán, những lời nói vụn vặn cứ vậy rơi vào tai Tạ Nhiên.

 

"Sao lại thế này, nghe nói là mẹ Tiểu Mã cầm dao đâm người ta."

 

"Không biết nữa, không phải từ sau khi con trai mất tinh thần bà ta vẫn luôn không được bình thường sao."

 

Bước chân của ba chị em đồng thời dừng lại.

 

Chỉ thấy giữa đám đông, một người phụ nữ tóc tai rối bù bị cảnh sát còng tay dẫn về phía xe cảnh sát, bà mờ mịt nhìn chung quanh, rồi trong đám đông ấy bà liếc thấy bóng dáng cao gầy của Tạ Nhiên, gương mặt vốn đờ đẫn và chết lặng kia bỗng hiện ra thần thái khác thường, là sự khoái trá sau khi trả được mối thù lớn, hơn nữa là vẻ thanh thản khi cuối cùng cũng biết được chân tướng.

 

Dì Mã nhếch môi, nước mắt chảy dài trên má, hét lên với Tạ Nhiên : "Tạ Nhiên! Dì đã nói rồi! Tiểu Mã bị nó đẩy xuống, nó thừa nhận rồi, nó thừa nhận với dì, nó thừa nhận rồi Tạ Nhiên, nó chính là hung thủ! Nó đến xin lỗi dì, nói nó phải đi tự thú ha ha... Dì giết nó rồi, dì báo thù cho con trai dì rồi Tạ Nhiên!"

 

Bà ấy vừa giãy dụa vừa bị cảnh sát áp giải lên xe, Tạ Nhiên định quay người đuổi theo, nhưng cửa xe kia vừa đóng lại, chiếc xe đã phóng đi mất dạng.

 

Tạ Thanh Ký đuổi theo, nơi đường chân trời xa xăm, bình minh đang ló rạng.

Bình Luận (0)
Comment