Một Quả Táo - Mạnh Hoàn

Chương 88

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

edit: nammogiuabanngay

 

[22:32 27/5/25]

 

-----

 

Đêm đó Tạ Thiền là người khóc nhiều nhất, khiến Tạ Thanh Ký và Tạ Nhiên đều hoảng sợ.

 

Tạ Thiền cũng không hiểu tại sao lại buồn vào lúc này, rõ ràng là chuyện vui nhưng cô lại khóc lóc dữ dội đến vậy, cô nghẹn ngào, nói một cách khó hiểu: "Trời ạ, chị cũng không biết tại sao lại thế này, chỉ là... đột nhiên nhớ tới Tiểu Mã..."

 

Tạ Thiền ôm cánh tay che mặt mà khóc, trên miệng cô vẫn cười, vui mừng cho hai đứa em trai, nhưng nước mắt lại không ngừng tuôn rơi.

 

Khi Mã Bối Bối còn sống chưa từng lọt vào mắt xanh của Tạ Thiền, nhưng đến khi chết lại để lại một dấu ấn sâu đậm trong lòng người ta.

 

Năm 2018 thoắt cái đã trôi qua, dường như càng lớn lên thời gian càng trôi nhanh, trong năm nay thị trường chứng khoán rớt giá nghiêm trọng, may là trước khi Tạ Thanh Ký và Tạ Nhiên đi du lịch bằng xe tự lái đã bán hết cổ phiếu nên tránh được một vố, chẳng thiệt hại bao nhiêu; ngôi sao trong giới giải trí kết hôn rồi ly hôn, khi ấy hai anh em đang trồng rau trong thôn núi ở Quý Châu, Tạ Thiền làm truyền thông tự do vẫn luôn theo sát thời sự, từ năm ngoái cô đã cùng Trương Chân Chân lập một tài khoản công khai, chuyên viết bài đăng lên đó; cuối năm khi Kim Dung qua đời, Tạ Nhiên thở dài đầy cảm khái; mấy ngày sau, Trương Chân Chân nói với họ chuyện cô ấy vừa ly hôn.

 

Hôm ấy tuyết rơi rất dày, không ít trường học đều cho nghỉ, chỉ có cơ quan nhà nước là vẫn phải làm việc, Trương Chân Chân bất chấp tuyết rơi nằng nặc phải đi làm thủ tục ly hôn cho bằng được, cô ả này vui tới nỗi phát điên, vừa bước ra khỏi cục Dân chính đã xách rượu và đồ ăn đến tìm hai anh em ăn lẩu.

 

Khi tiễn Trương Chân Chân về tuyết bên ngoài đã nhỏ hơn một chút, Tạ Thanh Ký nắm tay Tạ Nhiên cẩn thận đi qua đoạn đường phủ một lớp băng mỏng, bước đi là băng vỡ, phát ra những tiếng "răng rắc" giòn tan.

 

Tạ Nhiên sợ nhất là đi kiểu đường này, hắn bám chặt tay em trai, run cầm cập: "Em đừng làm anh ngã đấy nhá."

 

"Tạ Nhiên..." Tạ Thanh Ký đột nhiên gọi một tiếng khiến Tạ Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trước.

 

Ở giao lộ phía trước, có một người khiến hai anh em không ngờ tới đang đứng đó, là Lão Kiều đã nửa năm không gặp.

 

Không biết ông ta đã chờ ở đó bao lâu, trên vai phủ một lớp tuyết trắng, thấy hai anh em trở về, cơ thể của ông ta lập tức căng thẳng, tuyết đọng trên vai cũng rơi xuống. Ánh mắt Lão Kiều nhìn chằm chằm vào Tạ Nhiên, vẻ mặt do dự, hình như là có lời muốn nói, Tạ Thanh Ký thấy vậy thì biết điều đi trước, dặn Tạ Nhiên nói chuyện xong thì về nhà sớm.

 

Tạ Nhiên im lặng hồi lâu, không biết nên đối mặt với Lão Kiều như thế nào, cũng không biết nên nói gì, hắn chỉ gật đầu, hỏi ông ta sao lại đột nhiên đến tìm mình.

 

Lão Kiều vòng tay, đeo một chiếc khăn quàng len đã xù lông, ông ta rầu rĩ nói dưới lớp khăn quàng, "Tôi sắp đi rồi, trước khi đi muốn tới thăm cậu. Dạo trước nghe nói các cậu đi du lịch, tôi biết cậu sẽ quay lại, năm nào vào thời điểm này cậu cũng đến biển, tôi nhớ mà, cậu từng nói bạn cậu chết ở ngoài biển."

 

Tạ Nhiên chưa bao giờ nghĩ rằng, thì ra một câu vu vơ hắn thốt ra lại được Lão Kiều nhớ rõ như vậy.

 

"Các anh định chuyển đến thành phố khác sao?"

 

"Tôi định đưa Tiểu Kiều ra nước ngoài tìm mẹ con bé." Lão Kiều ậm ờ trả lời, không giải thích với Tạ Nhiên ông ta muốn đi đâu, hình như ông ta rất khó có thể đối mặt với Tạ Nhiên, lúc nói chuyện luôn không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, nói xong câu đó thì không biết làm thế nào.

 

Lão Kiều cảm thấy không ở lại thêm được nữa, cuối cùng ông ta cũng lấy hết dũng khí ngẩng đầu nhìn Tạ Nhiên, trầm giọng nói: "Tạ Nhiên, tạm biệt, tôi tới chỉ là muốn nói một tiếng cảm ơn cậu, đột nhiên muốn gặp cậu một lần, có lẽ sau này sẽ không gặp lại nữa, tôi không muốn để lại tiếc nuối."

 

Ông ta nói xong câu đó thì định rời đi, nhưng Tạ Nhiên chợt gọi ông ta lại: "Lão Kiều, chờ đã..."

 

Lão Kiều quay đầu.

 

Nét mặt Tạ Nhiên hơi phức tạp, thấp giọng nói: "Chắc là tôi không sống được bao lâu nữa, có lẽ hôm nay là lần cuối cùng anh gặp tôi."

 

Lão Kiều ngẩn ra, ý thức được gì đó, "Gì cơ? Cậu, cậu làm sao thế... sao cậu lại sắp chết?"

 

Tạ Nhiên không đáp, hỏi ngược lại: "Anh cho tôi tôi một lời chắc chắn đi, Tiểu Mã có phải do anh đẩy xuống không?"

 

"Chẳng phải cậu đã sớm đoán ra rồi sao?"'

 

Lão Kiều nhìn Tạ Nhiên một cách sâu sắc, không nói gì nữa, ông ta xoay người đi vào màn tuyết, gió bỗng thổi mạnh lên, làm cho hình bóng hơi già của ông ta bắt đầu mơ hồ.

 

Người kiếp trước trước khi chết muốn gặp mà không gặp được, kiếp này gặp được rồi.

 

Tuyết rơi đến tận khuya mới ngừng, sáng hôm sau mặt trời vô cùng chói mắt, mới sáng sớm Tạ Nhiên đã tỉnh, hắn mở hai mắt ra ngơ ngác nhìn trần nhà, nếu như hắn nhớ không nhầm, qua mười hai giờ đêm nay là ngày hắn chết ở kiếp trước.

 

Tạ Thanh Ký còn đang ngủ cạnh hắn, mấy ngày nay hai người toàn ôm nhau ngủ, lúc này Tạ Thanh Ký lại đưa lưng về phía hắn, nằm rất xa, Tạ Nhiên hơi hoảng hốt, gần như không phân biết được bản thân đang ở kiếp nào, nếu lát nữa hắn bảo Tạ Thanh Ký hôn hắn liệu Tạ Thanh Ký có làm theo không?

 

Trước khi giả thiết này được chứng thực, Tạ Thanh Ký đã dậy.

 

Tóc cậu hơi rối vì ngủ, phản ứng đầu tiên sau khi ngồi dậy là tìm Tạ Nhiên.

 

Cơ thể của Tạ Thanh Ký đã hình thành phản xạ có điều kiện, vừa thấy Tạ Nhiên là tự ôm chầm lấy hắn, mấy phút sau Tạ Thanh Ký mới hoàn toàn tỉnh táo, ánh mắt dần lấy lại vẻ minh mẫn, không đợi Tạ Nhiên lên tiếng cậu đã khẽ đặt nụ hôn lên môi Tạ Nhiên, giống như bất cứ buổi sáng nào hai người đã trải qua trong một năm qua.

 

"Hôm nay em có kế hoạch gì?"

 

Tạ Thanh Ký nói cậu phải đến trường một chuyến làm thủ tục đi học trở lại, còn một một ít giấy tờ phải bổ sung, buổi chiều sẽ rảnh.

 

Động tác chỉnh ống tay áo trước gương của Tạ Thanh Ký khựng lại, ánh mắt giao nhau với Tạ Nhiên qua gương, cậu bình tĩnh nói: "Hai ngày tới em ở bên anh, không có chuyện gì thì đừng ra ngoài."

 

Giọng điệu của cậu rất bình thản, hoàn toàn không để lộ ra cảm giác căng thẳng hay áp lực nào về việc người yêu mình đang trong tình cảnh nguy hiểm, như thể hôm nay chỉ là một ngày yên bình đến không thể yên bình hơn trong đời.

 

Tạ Nhiên mỉm cười đồng ý.

 

Sau khi Tạ Thanh Ký rời khỏi nhà, Tạ Nhiên cũng ra ngoài, hắn lái xe đến nhà Tạ Thiền, không hề chú ý tới có một chiếc xe phía sau đang bám theo hắn.

 

Lúc hắn tới Tạ Thiền đang làm việc, cô hỏi sao Tạ Nhiên đột nhiên tới đây, giọng Tạ Nhiên nhẹ nhàng nói: "Đi ngang qua nên ghé xem thử, chị cứ bận đi, không cần để ý đến em."

 

Tạ Thiền mỉm cười, thả Triệu Cao vào lòng Tạ Nhiên rồi ngồi xuống tiếp tục làm việc.

 

"Thời gian trôi qua nhanh thật đấy, chị nhớ hồi em mới nhặt Triệu Cao về nó bé xíu, chị dùng bàn tay là có thể nâng lên, em xem bây giờ đi... hầy, chúng ta đều đã ba mươi rồi." Tạ Thiền vừa may vá vừa lải nhải, cô chuyên chú nhìn vải vóc trong tay, mấy sợi tóc rũ xuống bên tai chưa kịp vén lên. Triệu Cao từ mèo con biến thành mèo già, một năm nay nó chẳng thích di chuyển lắm, ngồi trên đùi Tạ Nhiên rồi thì không về ổ nữa, hai sinh vật ở kiếp trước như nước với lửa, kiếp này lại hòa hợp một cách bất ngờ.

 

Trước kia Tạ Nhiên không có cơ hội nhìn thấy dáng vẻ lúc ba mươi tuổi của chị mình, bây giờ có cơ hội nhìn thấy rồi, thì ra Tạ Thiền của ba mươi tuổi chẳng khác gì với so với cô của tuổi đôi mươi.

 

Cứ vậy lắng nghe chị lảm nhảm những chuyện không đầu không đuôi, trong lòng Tạ Nhiên chợt nghĩ: Sống thật tốt biết bao, hắn thật sự muốn được sống tiếp.

 

Hắn ở đây hai tiếng, cuối cùng trước khi rời đi hắn còn ôm Tạ Thiền.

 

Sau khi rời khỏi nhà Tạ Thiền, Tạ Thiền lại lái xe đến nghĩa trang, khác với sự do dự trốn tránh của kiếp trước, lần này Tạ Nhiên không quanh quẩn ở cổng nữa, hắn ôm hai bó hoa đi vào, một bó đặt trước bia mộ của Vương Tuyết Tân, bó còn lại dành cho Tiểu Mã.

 

Tạ Nhiên ngồi ở nghĩa trang thêm hai tiếng đồng hồ, trước khi về nhà hắn còn vòng qua siêu thị mua thức ăn.

 

Nếu bây giờ hắn quay lại nghĩa trang sẽ phát hiện Tạ Thanh Ký đang đứng trước bia mộ của Vương Tuyết Tân, khom lưng đặt một bó hoa tươi kề sát bên bó hoa Tạ Nhiên mang tới.

 

Tạ Thanh Ký nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tuyết Tân trong ảnh, lẩm bẩm: "Mẹ ơi, phù hộ Tạ Nhiên sống tiếp nhé, con sẵn lòng trả bất cứ giá nào."

 

Lúc cậu lái xe về đến nhà đã là hơn bảy giờ tối, sắc trời đã tối, Tạ Nhiên vẫn đang dọn dẹp trong bếp, chỉ bày đồ ăn đã nấu xong lên bàn.

 

Cảnh tượng quen thuộc ấy khiến ngay khoảnh khắc mở cửa ra Tạ Thanh Ký cảm thấy ngờ ngợ khó tả, cậu ngơ ngác nhìn bàn một bàn đồ ăn, tuy khác món ngày trước, nhưng lại gần như ngay lập tức kéo cậu quay lại khoảng ký ức mà cậu không muốn trải qua lần nữa.

 

Cơn đau âm ỉ xen lẫn nỗi lo lắng cứ thế bất ngờ ập đến, không cho người ta cơ hội th* d*c, những ngày tháng từ đó về sau thi thoảng nó lại hiện ra một cách xảo quyệt, tàn nhẫn nhắc nhở Tạ Thanh Ký rằng: Cậu sắp mất đi Tạ Nhiên một lần nữa.

 

May mắn thay, trong căn nhà này vẫn còn một người khác.

 

Tiếng ti vi bật để khi quét dọn, tiếng nước chảy róc rách lúc rửa nồi và giọng Tạ Nhiên khẽ ngân nga. Những hình ảnh chân thực ấy giao thoa với trí tưởng tượng trong cơn tuyệt vọng, kiếp trước có một dạo thời gian thậm chí Tạ Thanh Ký còn sợ hãi việc mở cửa, sợ phải quay lại ngôi nhà lạnh ngắt ấy, mỗi lần trước khi mở cửa đều không nhịn được ảo tưởng rằng, liệu mở cửa ra có thể thấy Tạ Nhiên đang đứng bên trong hay không?

 

Nhưng lần này là thật.

 

Thời gian và khung cảnh tương đồng, khiến Tạ Thanh Ký không phân biệt rõ rốt cuộc cậu thật sự đã trùng sinh hay tất thảy những thứ này chỉ là một giấc mơ của cậu, đợi qua ngày mai, thế giới mà cậu lần nữa mở mắt đối diện vẫn là thế giới không có Tạ Nhiên.

 

"Tiểu Tạ?"

 

Tạ Nhiên vừa lau tay vừa đi ra từ phòng bếp, thấy Tạ Thanh Ký ngẩn người đứng ở cửa, bị hắn gọi một tiếng như vậy mới hoàn hồn lại, Tạ Nhiên đang muốn trêu, hỏi có phải cậu bị ngốc không, nhưng giây tiếp theo Tạ Thanh Ký đã ôm chầm lấy hắn.

 

Cách ôm của cậu khiến Tạ Nhiên có chút không thở nổi, hai tay cậu siết chặt eo, ngực áp vào ngực, cằm tựa lên vai Tạ Nhiên.

 

"Sao thế?" Ngữ khí Tạ Nhiên mang theo ý cười, nhưng sau lưng nơi Tạ Thanh Ký không nhìn thấy, trên mặt hắn lại tràn đầy vẻ cô đơn và miễn cưỡng.

 

"Thì muốn ôm anh thôi." Tạ Thanh Ký bình tĩnh nói.

 

Bữa cơm này với Tạ Nhiên mà nói là "bữa tối cuối cùng", không ai trong số họ lên tiếng nói về tương lai sau này, cũng không ngược dòng quá khứ, hệt như cái ôm và nụ hôn buổi sáng, dường như hôm nay chỉ là một ngày bình thường. Tạ Nhiên nói hôm nay lúc tới chỗ Tạ Thiền đã gặp Triệu Cao, Triệu Cao đã béo thành một cái thùng phi, nói rau trong siêu thị tăng giá rồi, còn nói lúc lái xe nhìn thấy một chiếc Mercedes mới, hắn tìm mẫu xe trên điện thoại rồi hỏi Tạ Thanh Ký có thích không.

 

Tạ Thanh Ký trả lời từng câu một.

 

Buổi tối khi ngủ, Tạ Nhiên vừa nằm xuống Tạ Thanh Ký đã chủ động ôm lấy, hắn hỏi Tạ Thanh Ký muốn l*m t*nh không? Tạ Thanh Ký lắc đầu phủ nhận, nói rằng chỉ muốn ôm hắn.

 

"Ngủ đi." Tạ Thanh Ký khẽ nói: "Sáng mai muốn ăn gì?"

 

"Sữa đậu nành ở dưới lầu đã uống liền ba ngày rồi, mai lái xe đi ăn dimsum đi."

 

Tạ Nhiên nằm quay lưng trong lòng Tạ Thanh Ký, căn phòng rất yên tĩnh, tấm rèm cửa dày bị kéo lại, chỉ có ánh sáng nhạt phát ra từ đồng hồ điện tử trên đầu giường, trong lúc ngẩn ngơ, dương như Tạ Nhiên nghe thấy tiếng nhịp tim mạnh mẽ của em trai, từng nhịp từng nhịp vang vọng, xuyên qua da thịt xương cốt mà đồng điệu với trái tim mình.

 

Lần đầu tiên Tạ Nhiên cảm thấy tiếng tim đập lại hay đến thế.

 

Lúc này, thị lực của hắn bỗng trở nên tốt lên, hắn chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú và quai hàm sắc nét của Tạ Thanh Ký trong bóng tốt, Tạ Nhiên nghĩ, Tạ Thanh Ký thật sự quá tốt, tốt đẹp như chính thế giới đang sống này, hắn muốn Tạ Thanh Ký sống tiếp.

 

Tạ Nhiên khẽ hôn lên môi em, nín thở chờ đợi, thấy Tạ Thanh Ký không có phản ứng gì mới xác định cậu đã thật sự ngủ thiếp đi.

 

Sau đó hắn không dám nấn ná thêm nữa, rời khỏi nơi mình đã sống cả đời.

 

Hắn đứng đợi ở đầu hẻm một lát mới bắt được taxi, tài xế kia lại là người quen, vừa thấy Tạ Nhiên thì sửng sốt, ngạc nhiên nói: "Lại là cậu à, có duyên thật đấy."

 

Tạ Nhiên bật cười, sau khi trùng sinh hắn ngồi chiếc xe này quay lại bờ biển, cái đêm bị Triệu Cao cắn phải đến bệnh viện cũng ngồi chiếc xe này quay lại bờ biển, anh giai này đúng là rất có duyên với hắn, cũng là số phận muốn để Tạ Nhiên đến nơi đến chốn, lại một lần nữa đưa Tạ Nhiên về biển.

 

Gió biển thổi mạnh, nhưng Tạ Nhiên không thấy lạnh.

 

Hắn lại về đến vùng biển quen thuộc, nhẹ nhàng nhảy qua lan can, lần nữa đứng trên con đê đã từng kết thúc sinh mệnh của hắn.

 

Tạ Nhiên ngửi thấy mùi gió biển mằn mặn, nhắm mắt lắng nghe tiếng sóng biển vỗ mạnh vào đá, âm thanh này hắn đã từng nghe vô số lần, bên bờ biển, trong giấc mơ, mỗi lần nghe thấy đều cảm thấy sợ hãi, sợ hãi nhỡ lại cảm giác nghẹt thở khi bị nước biển nuốt trọn.

 

Lần đầu đứng ở đây là vì sợ hãi mà trốn chạy.

 

Lần này đứng đây, là vì người yêu mà chủ động ôm lấy cái chết.

 

Cảnh tượng như bông tuyết bay lả tả, ngay khoảnh khắc Tạ Nhiên dang rộng hay tay, mọi thứ cùng ùa đến, hắn thấy Tiểu Mã, thấy ba mẹ, thấy chị gái, cuối cùng là Tạ Thanh Ký - người hắn yêu.

 

Tạ Nhiên nhắm mắt lại rồi khẽ mỉm cười, buông lỏng cơ thể, ngả người nghiêng về phía trước, sắp bị biển cả nuốt trọn.

 

Nhưng vào đúng lúc này, một người từ phía sau lao tới, trong lúc nghìn cân treo sợi tóc đã kịp thời nắm chặt cổ tay đeo chuỗi tràng hạt của Tạ Nhiên.

 

Cả người Tạ Nhiên lơ lửng giữa không trung, cơ thể cọ sát vào bờ đê trơn trượt đầy rêu xanh, ngẩng đầu nhìn lên, người giữ chặt lấy tay hắn là Tạ Thanh Ký.

 

Dưới chân là nước biển lạnh lẽo cuộn trào muốn nuốt chửng hắn, phía trước là người yêu vừa khóc vừa nắm chặt tay hắn không buông cùng bầu trời sao dịu dàng. Tạ Nhiên thở dài, như thể sớm đoán được Tạ Thanh Ký sẽ thế này, dỗ dành nói: "Buông tay đi, nghe lời, vết xe đổ của Tiểu Mã với ông nội cậu ấy vẫn chưa đủ sao? Sao anh có thể để em như họ chứ? Em phải sống tiếp, thật sự không được nữa thì sinh nhật em cứ ước nguyện đi, anh sẽ về ngay."

 

Tạ Thanh Ký không nói gì, cũng không buông tay.

 

Gân xanh trên cổ Tạ Thanh Ký nổi lên, gương mặt đỏ bừng vì gắng sức, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, càng cố nắm, Tạ Nhiên càng tuột dần, ban đầu còn nắm được cổ tay, cuối cùng dần trượt đến bàn tay, mắt thấy đã sắp không giữ nổi nữa.

 

"Tạ Nhiên..." Tạ Thanh Ký khàn giọng cầu xin, "Em xin anh đấy, sẽ có ngoại lệ mà, không nhất thiết phải như Tiểu Mã..."

 

Lần này khác với trước kia, trước kia vì muốn chết thay Vương Tuyết Tân mà hắn bỏ lại Tạ Thanh Ký, lần này là bắt Tạ Nhiên tận mắt chứng kiến Tạ Thanh Ký có thể sẽ chết vì mình như Tiểu Mã, cho dù chỉ có một phần trăm khả năng, Tạ Nhiên cũng sẽ không để Tạ Thanh Ký mạo hiểm.

 

Tạ Nhiên lưu luyến nhìn vào đôi mắt Tạ Thanh Ký, cổ họng nghẹn lại, khổ tâm nói: "...Được sống tốt quá chừng, Tiểu Tạ, sống thật tốt quá, em nói xem lần này điều ước có thể thành sự thật không? Lần sau khi gặp em, anh nhất định sẽ không làm chuyện ngốc nghếch nữa."

 

Bàn tay còn lại của hắn đột nhiên nắm lấy tay Tạ Thanh Ký khiến cậu mừng như điên, còn tưởng rằng Tạ Nhiên muốn sống tiếp, nhưng ngay sau đó, hành động gỡ từng ngón tay ra của Tạ Nhiên lại khiến cậu tuyệt vọng đến cực điểm.

 

Tạ Thanh Ký bỗng bình tĩnh lại, cậu nhìn vào đôi mắt Tạ Nhiên một cách quyến luyến, trong đôi mắt nhau, cả hai đều thấy rõ hình bóng của chính mình.

 

"Tạ Nhiên, anh không biết đâu, được sống cùng anh mới là điều tốt đẹp."

 

Nói xong câu đó, cậu liền buông tay Tạ Nhiên ra.

 

Rồi không chút do dự, trong gió biển lồng lồng và bầu trời đầy sao, Tạ Thanh Ký chống một tay rồi nhảy qua lan can, cậu mặc cho mình rơi xuống, chuyện kiếp trước chưa làm được kiếp này cậu đã hoàn thành rồi, cái nhảy đuổi theo Tạ Nhiên này là điều trong lòng cậu mong muốn đã lâu, cầu còn không được.

 

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Bình Luận (0)
Comment