Một Quả Táo - Mạnh Hoàn

Chương 87

edit: nammogiuabanngay

 

-----

 

Về đến nhà hai người chẳng làm gì cả, cứ thế ôm đầu ngủ suốt ba ngày liền.

 

Ba ngày sau, Tạ Nhiên tỉnh dậy với cái lưng mỏi eo đau, vừa vò mái tóc rối bù vừa đánh thức Tạ Thanh Ký bên cạnh, hắn lầm bầm: "Có lẽ anh không muốn lái xe một thời gian dài đây..."

 

Sau khi đánh răng rửa mặt, Tạ Nhiên phân công nhiệm vụ cho em trai, bảo Tạ Thanh Ký đến trường làm thủ tục đi học trở lại, tiện thể đến chỗ Tạ Thiền đón Triệu Cao về, hắn phải đến công ty một chuyến.

 

Tạ Thanh Ký gật đầu đồng ý, nhưng khi ra khỏi cửa cậu không đến trường ngay mà lái xe đến chỗ công chứng một chuyến, sau đó thì đến ngân hàng, cuối cùng mới lái xe đến nhà Tạ Thiền.

 

Vừa mở cửa Triệu Cao đã thân thiết xoay quanh cậu, nửa năm không gặp, nó được Tạ Thiền chăm sóc tốt tới nỗi còn mập hơi trước kia, lúc nó nằm trên bệ cửa sổ mỡ bụng sẽ tràn ra hai bên, mới bế có mấy phút mà cánh tay Tạ Thanh Ký đã tê rần. Tạ Thiền thấy thế thì trêu chọc: "Đúng là mèo Tạ Nhiên tặng em, biết nhận chủ ghê ha, nửa năm nay chị nuôi nó phí cơm rồi."

 

Cô lại tán gẫu mấy câu với em trai, hỏi nửa năm nay họ đi chơi những đâu. Tạ Thiền vừa nói vừa thu dọn đồ chơi và ổ của Triệu Cao, ai dè Tạ Thanh Ký ngăn cô lại, phủ nhận: "Em đến không phải để đón Triệu Cao về."

 

Tạ Thiền nhìn cậu một cách khó hiểu.

 

Ngữ khí của Tạ Thanh Ký ngừng lại, cậu lấy một chiếc chìa khóa mới tinh từ ba lô ra đưa cho Tạ Thiền, giải thích: "Có thể em và Tạ Nhiên sẽ ra nước ngoài một thời gian, em mở một két sắt ở ngân hàng, trong đó một một ít giấy tờ quan trọng của em và anh ấy, còn có một ít tiền mặt nữa, em để một cái chìa khóa dự phòng ở chỗ chị."

 

"Sau này còn quay lại không?"

 

Tạ Thanh Ký nói thật: "Em không biết, trước hết chị đừng nói với Tạ Nhiên, anh ấy vẫn chưa quyết định xong, cái này là em chuẩn bị trước."

 

Tạ Thiền trầm mặc hồi lâu rồi cũng đưa tay nhận lấy.

 

"Đổi hoàn cảnh khác cũng tốt, chỉ là... haiz." Khóe mắt Tạ Thiền hơi đỏ.

 

Mẹ qua đời, ba xuất gia, bây giờ hai em trai cũng muốn đi đến một nơi cách xa vạn dặm. Bây giờ Tạ Thiền có tiền, được làm chính mình, nhưng chỉ không chịu được sự cô độc khi người nhà liên tiếp rời xa.

 

Tạ Thanh Ký rút cho cô một tờ giấy lau nước mắt, trong lòng cậu hơi khó chịu, nhưng vẫn nhẫn tâm nói tiếp: "Chị nhớ thường xuyên đi quét mộ cho mẹ thay em với Tạ Nhiên, đi thăm ba nhiều một chút, lúc ở nhà một mình nhớ khóa kỹ cửa."

 

Tạ Thiền nghe không nổi nữa, cười mắng cậu câm miệng, hỏi Tạ Thanh Ký đang để lại lời trăng trối chắc? Tạ Thanh Ký ngẩng đầu nhìn Tạ Thiền một cái, không nói gì nữa, cậu nhìn chị gái lau nước mắt, nói hai ngày trước cô mới đi thăm ba.

 

"Ba vẫn khỏe, trông có tinh thần lắm, chị tính tháng sau sẽ đưa ba đi kiểm tra sức khỏe. Trời ạ, em nói xem đang yên đang lành ba lại đi xuất gia làm gì, nếu ba không xuất gia cả nhà bốn người chúng ta còn có thể sống với nhau, không đến mức gia đình tan vỡ như thế này." Tạ Thiền chỉ thuận miệng than phiền, vốn không mong Tạ Thanh Ký sẽ trả lời, ai ngờ đối phương lại nghiêm túc đáp:

 

"Em nghĩ ba rất hối hận."

 

Tạ Thanh Ký quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Mùa đông trời tối sớm, mới hơn năm giờ tối mà đèn đường bên ngoài đã sáng đèn, Tạ Thanh Ký nhìn ra bên ngoài, trong thành phố không có nhiều ngôi sao như ở vùng dã ngoại, lúc cậu và Tạ Nhiên lái xe RV đi du lịch, việc hai người thích nhất là dừng xe trên đồng bằng rộng lớn, ngắm nhìn bầu trời sao qua cửa sổ trên đỉnh đầu, mỗi khi như vậy đều sẽ nhớ đến Vương Tuyết Tân.

 

"Chắc chắn ba sẽ hối hận vì không làm lành với mẹ sớm hơn." Tạ Thanh Ký hiểu, cậu nói: "Nếu cho ba một cơ hội có thể thay mẹ chịu đau, em nghĩ nhất định ba sẽ rất muốn."

 

"Trước kia không hiểu tại sao một người chết đi, người kia lại không sống nổi, bây giờ em hiểu rồi."

 

Tạ Thiền nhìn Tạ Thanh Ký thất thần trong nháy mắt, chỉ cảm thấy hôm nay em trai mình có chút kỳ lạ nhưng cô không biết nói thế nào, trạng thái này giống hệt với biểu hiện của Tạ Nhiên dịp Tết năm nào đó, khi đó Tạ Nhiên cũng nhét cho cô một tấm thẻ ngân hàng, nói mấy câu kỳ quặc khiến người ta nghe xong không thoải mái, bứt rứt trong lòng.

 

Ngay khi Tạ Thiền cảm thấy lo sợ bất an, muốn hỏi cho kỹ càng thị Tạ Thanh Ký đột nhiên khôi phục dáng vẻ bình thường, chuyển chủ đề: "Em muốn cầu hôn anh, ngày đó chị đến cùng nhé? Chuyện quan trọng như vậy chắc chắn không thể vắng mặt chị được."

 

Tạ Thiền dịu dàng mỉm cười, gật đầu đồng ý.

 

Cùng lúc đó Tạ Nhiên cũng tới công ty nửa năm hắn đã không đặt chân đến, quầy lễ tân đổi sang một cô gái mới không nhận ra hắn nên ngăn không cho vào. Tạ Nhiên đành phải gọi điện thoại cho Gầy, chỉ nghe Gầy hét một tiếng chói tai, Tạ Nhiên cảm giác như màng nhĩ đáng thương của mình bị người ta đâm thủng, hắn đứng tại chỗ đợi một lát cánh cửa trước mặt mới được người ta đẩy ra, Gầy mặc một bộ tây trang thẳng thớm, không còn chút dáng vẻ lưu manh khi còn lăn lộn trong xã hội nữa, cậu ta xông thẳng tới ôm lấy Tạ Nhiên.

 

Tạ Nhiên bị va một cú đau cả thắt lưng, hắn hàn huyên với Gầy mấy câu rồi bị kéo đi dạo một vòng công ty, hắn không ở đây nửa năm, Gầy đã thay hắn quản lý công ty đâu ra đấy, mọi thứ đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp. Gầy nói bây giờ Tạ Nhiên đã quay lại, lát nữa sẽ cho người dọn dẹp văn phòng cho hắn, ngày mai sẽ tổ chức tiệc chào mừng. Nhưng Tạ Nhiên lại bảo: "Không vội, tôi vẫn chưa định đi làm lại đâu, muốn nghỉ ngơi thêm một đoạn thời gian, hôm nay chỉ đến xem một chút thôi."

 

Gầy ngẩn ra, cậu ta chưa từng thấy bộ mặt chơi bời lêu lổng của Tạ Nhiên như vậy, nhưng hành động tiếp tay của Tạ Nhiên càng làm cậu ta bất ngờ hơn, chỉ thấy hắn móc ra một chiếc bảng tên từ túi quần, đích thân ghim lên ngực Gầy, sau cùng còn chỉnh lại ngay ngắn rồi nhận xét: "Không tệ." Gầy cúi xuống nhìn, tấm bảng tên mà Tạ Nhiên đeo cho cậu ta mang dòng chữ "Chủ tịch hội đồng quản trị".

 

"Đừng vội cảm ơn tôi, cho cậu làm chủ tịch cũng có điều kiện cả đấy, cổ phần của tôi giao hết cho em trai tôi, nhưng chuyện trong công ty thì đừng để nó nhúng tay vào, hàng năm chia cho nó chút hoa hồng là được, người ta muốn làm luật sư đấy... mấy chuyện ở đây đừng làm nó bận tâm."

 

Tạ Nhiên khẽ cười, không để Gầy đi theo nữa, một mình đi dạo quanh công ty, hơn nửa năm không đến, nhân viên ngồi trong văn phòng đã thay đổi không ít, nhưng may Tạ Nhiên là một người đẹp trai, mà trai đẹp thì luôn dễ dàng thu hút ánh nhìn, đi một vòng lớn như vậy hắn cũng nhớ được không ít những gương mặt mới, nhìn dáng vẻ bây giờ của họ, Tạ Nhiên bất chợt nhớ tới hồi hắn và Tiểu Mã chân ướt chân ráo vào nghề.

 

Khi đó hắn và Tiểu Mã chẳng có quan hệ gì, họ phải rong ruổi khắp các ngõ hẻm để phát tờ rơi, dò hỏi nhà ai bán xe để tìm nguồn xe, còn thường xuyên bị người ta coi là lừa đảo, ngay cả quầy trái cây của Vương Tuyết Tân cũng được hắn tận dụng triệt để, mỗi túi trái cây bán ra đều được nhét thêm một tờ mã QR dẫn đến nhóm WeChat của Tạ Nhiên. Hai tên ngốc chẳng biết trời trăng gì, cứ thế lần mò, va vấp đủ kiểu, thế mà cũng phát triển được quy mô như hiện tại.

 

Điện thoại trong túi vang lên, hắn cúi đầu nhìn thì thấy cuộc gọi từ Tạ Thanh Ký.

 

"Em mới đến chỗ chị, bây giờ đang về nhà, chị không nỡ rời xa Triệu Cao, chắc là có cảm tình rồi, cứ để chị ấy nuôi một thời gian nữa đi."

 

"Thế cũng được." Tạ Nhiên làm bộ khó xử, nhưng thực tế lại rất đúng ý hắn.

 

Sau khi cúp điện thoại, hắn lại thấy Gầy đi về phía này với vẻ cô đơn, cậu ta đáng thương mở miệng tính nói gì đó, Tạ Nhiên lại nhức đầu bảo cậu ta dừng lại, chuyển chủ đề: "Tôi muốn cầu hôn em trai tôi, cậu giúp tôi một chuyện, làm k*ch th*ch một chút, lãng mạn một chút, làm em ấy khó quên vào."

 

Gầy: "..."

 

Tạ Nhiên nghĩ, tốt nhất là để Gầy cầm một cái bao tải nấp sau cửa, chờ Tạ Thanh Ký về định bước vào nhà thì trùm lên đầu cậu, làm cậu tưởng rằng mình bị bắt cóc, lúc cậu đang hoảng loạn chưa hiểu chuyện gì thì kéo bao tải ra, vậy là có thể lập tức nhìn thấy khung cảnh lãng mạn đã được chuẩn bị sẵn và Tạ Nhiên trong bộ vest chỉnh tề, ôm bó hoa hồng đứng đợi.

 

Gầy vui vẻ đồng ý, ba ngày sau đúng hẹn có mặt tại nhà Tạ Nhiên, sau khi núp đi với bao tải trên tay cậu ta mới phát hiện kế hoạch của Tạ Nhiên có hai lỗ hổng, một là Tạ Thanh Ký thật sự sẽ có lúc hoảng loạn sao? Hai là hình như Tạ Nhiên đã quên mất sức mạnh của em trai mình, Tạ Thanh Ký đâu chịu khoanh tay chịu trói! Có khi cậu đá gãy xương sườn của cậu ta mất!

 

Đáng tiếc là không thể quay lại nữa, Tạ Nhiên hăng hái chỉ huy: "Em ấy đậu xe rồi, tôi lừa nó nói mình không có nhà, cậu nhớ nhẹ tay một chút em trai tôi quý giá lắm đấy, đừng làm nó đau!"

 

Gầy: "..."

 

Cùng lúc đó, ngoài đầu hẻm cách đó mấy mét, Tạ Thanh Ký và Tạ Thiền lần lượt đi tới, "Anh ấy nói anh không có nhà, đúng lúc lắm, chị vô trong trước tiên đem..."

 

"Biết rồi biết rồi," Tạ Thiền nét mặt mất kiên nhẫn vừa ôm hoa hồng vừa xách bánh ga-tô, ghét bỏ, "đàn ông các em đúng là quê mùa, quanh đi quẩn lại vẫn là cái trò này, gì mà hoa hồng với nến, có thể nghĩ ra gì đó có tâm hơn được không, chuyện cả đời chỉ có một lần dĩ nhiên phải làm cho đáng nhớ chứ!"

 

Không ngờ ngay giây tiếp theo, câu nói ấy lại hoàn toàn ứng với hiện thực.

 

Chỉ thấy một người đột nhiên xông ra từ sau cửa, trời tối đen như mực chẳng nhìn thấy gì, tay cầm bao tải úp thẳng lên đầu Tạ Thiền, Tạ Thiền theo phản xạ hét một tiếng chói tai, vừa hét vừa giơ bó hoa đập thẳng vào đầu người kia. Gầy trước tiên bị tiếng hét chói tai tấn công, sau đó bị đánh đến choáng váng, cuối cùng lúc phải ứng lại định kêu Tạ Nhiên cứu mạng thì đã bị một người túm lấy tay, dùng đúng chuẩn động tác khống chế đè sấp xuống sàn.

 

"Ai?"

 

Tạ Thanh Ký bảo Tạ Thiền đứng sau mình, đè đầu gối lên lưng Gầy, lớn tiếng hỏi.

 

"Chị dâu! ...Là em đây, Gầy nè."

 

Tiếng "chị dâu" này làm Tạ Thanh Ký sửng sốt, Tạ Nhiên ở trong nhà cuối cùng cũng nhận ra bất thường mà lao ra, hắn mặc âu phục trông vô cùng đứng đắn, tóc còn chải ngược ra sau, kinh ngạc nhìn Tạ Thanh Ký cũng ăn mặc tương tự, Gầy đau khổ bò dậy, Tạ Thiền thì lấy tay che mặt, thảm không nỡ nhìn.

 

Mười phút sau, mọi người ngồi trong nhà, cánh hoa rơi vãi khắp sàn, bánh ga-tô méo mó, Tạ Thanh Ký nét mặt chán nản, Gầy mặt mũi bầm dập cảm khán: "Đúng là anh em ruột, chuyện này cũng có thể chọn vào đúng một ngày."

 

Vốn là một câu nói đùa vu vơ, nhưng Tạ Thanh Ký và Tạ Nhiên đột nhiên nhìn nhau, trong lòng họ đều hiểu rõ, sở dĩ chọn cùng một ngày là vì thời gian thật sự không còn nhiều nữa, chẳng có mấy ngày để lựa chọn.

 

Tạ Nhiên giả bộ ung dung nói lảng sang chuyện khác, "Thôi bỏ đi, đã thành ra thế này rồi thì làm nghi thức đi, nhẫn tôi nhờ cậu lấy hộ đâu."

 

Gầy đưa tay sờ túi, sửng sốt, lại sờ thêm lần nữa - trong túi trống không, có lẽ là lúc bị đè xuống đánh một trận rơi mất rồi.

 

Tạ Nhiên: "..."

 

Tạ Thanh Ký xoa dịu: "Không sao, em cũng mua, chị, đưa em đi."

 

Tạ Thiền: "Em bảo chị giấu nhẫn trong hoa, ban nãy chị cầm hoa đánh người..." Họ quay đầu lại nhìn, bó hoa kia bị Tạ Thiền đánh tới nỗi chỉ còn lại mấy cành trụi lủi, làm gì thấy bóng dáng của nhẫn nữa.

 

Tạ Thanh Ký: "..."

 

Hai anh em mặt mày đầy tuyệt vọng, đêm hôm khuya khoắt, bốn người cầm đèn pin, bò quanh khắp sân để tìm cặp nhẫn chẳng mấy nổi bật, chỉ cảm thấy như thể ông trời không muốn cho họ kết hôn vậy.

 

Tạ Nhiên phát cáu lên: "Biết thế anh đã mua nhẫn kim cương năm ca-ra rồi, ban đêm nhìn phát thấy luôn, mua cái nhẫn trơn làm gì không biết!" Hắn lục tìm khắp nơi, không cẩn thận va vào đầu Tạ Thanh Ký cũng đang bò dưới đất tìm nhẫn.

 

Mặt mũi cả hai đều nhem nhuốc, hai người nhìn nhau, Tạ Thanh Ký nhìn chằm chằm Tạ Thanh Ký rồi bỗng phá lên cười, Tạ Nhiên cau có: "Cười cái gì?"

 

Tạ Thanh Ký chớp mắt, ánh mắt tươi cười nhìn qua làm Tạ Nhiên gần như không thể kiềm chế được.

 

"Nhớ tới cái lần anh đi dự hội động viên cho em, cuối cùng hai đứa mình cũng quỳ rạp ra đất nhặt tiền, nhặt mà mặt mũi toàn tro bụi." Hôm đó, những quả táo đỏ au vỡ khắp nơi, đâu đâu cũng thấy màu đỏ của tiền mặt, trở thành ngày khó quên nhất trong cuộc đời Tạ Nhiên, cũng là ngày quan trọng đối với hắn và Tạ Thanh Ký.

 

"Hình như chúng ta chưa bao giờ thuận lợi." Tạ Nhiên khẽ than.

 

Tạ Thanh Ký không thèm để ý, thấp giọng nói: "Chẳng phải đây là trạng thái bình thường của chúng ta sao? Thôi vậy, không có nhẫn cũng được, viết giấy nợ đi."

 

Tạ Nhiên mặt đầy hạnh phúc xen lẫn tiếc nuối.

 

Thế nhưng ngay lúc đó, Tạ Thiền đau lưng đứng dậy, thở hắt ra, không tình nguyện nói: "Thôi bỏ đi, dùng của chị này, chị có, lúc trước đi thăm ba chị đã cướp được nhẫn cưới của ba mẹ, dù sao kiếp này chị cũng không kết hôn, cho các em dùng vậy."

 

Hai anh em ngẩn ra, trong mắt có chút ngạc nhiên.

 

— Xem ra họ cũng không đen đủi đến thế.

 

Nhẫn cưới của Vương Tuyết Tân và Tạ Văn Bân bị chia xa mấy chục năm, mãi đến khi một người qua đời mới được tái hợp, trên nhẫn có không ít dấu vết của thời gian, cặp nhẫn trơn này không bắt mắt, giá trị cũng không bằng đôi mà Tạ Nhiên mua, nhưng đặt trong lòng bàn tay lại vô cùng có sức nặng.

 

Tạ Thiền đề nghị vào nhà tìm ảnh của Vương Tuyết Tân bày ra, còn Tạ Văn Bân thì thôi, trên núi sóng yếu không gọi video được.

 

"Không cần đâu." Tạ Thanh Ký giải thích, "Đứng ở ngoài đây có thể nhìn thấy sao trời."

 

Họ nhận lấy nhẫn từ tay Tạ Thiền, nhìn nhau một cách ăn ý rồi cùng ngước nhìn bầu trời đầy sao phía trên, ngón tay của Tạ Nhiên to hơn Tạ Thanh Ký một chút nên đeo nhẫn của Tạ Văn Bân. Tạ Thiền đứng bên cạnh nhìn, không hiểu sao lại thấy hơi ghen tỵ, cô lấy điện thoại ra tìm lời thề cưới, nhưng ngẫm lại, nhà họ những năm qua nhiều sóng gió như vậy, sinh lão bệnh tử, giàu có đều đã trải qua, chẳng có thứ gì có thể chia cắt hai người trước mặt này, họ sớm đã không cần đến những lời thề ấy rồi.

 

Gầy đứng bên cạnh cầm điện thoại quay video cho hai người.

 

Trong ống kính của cậu ta, không ai cầu hôn hay kết hôn lại mặt mày lấm lem như hai anh em nhà này, dù có hơi nhếch nhác nhưng khó giấu được chân tình, cặp nhẫn đơn giản hòa lẫn vào nhau trong bóng đêm, Tạ Thanh Ký bình tĩnh hỏi Tạ Nhiên: "Còn mong muốn gì nữa không?"

 

Tạ Nhiên nhìn cậu, bỗng mỉm cười.

 

"Hy vọng em trai anh trở thành một luật sư tốt, không thẹn với lương tâm."

 

Tạ Thanh Ký không nói nên lời, siết chặt Tạ Nhiên trong vòng tay.

 

Tạ Nhiên ngước lên trời, nghĩ thầm không biết Vương Tuyết Tân ở trên kia có nhìn thấy cảnh này không? Trước kia mẹ bảo hắn đừng sợ, bây giờ hắn thật sự không còn sợ nữa rồi.

Bình Luận (0)
Comment