edit: nammogiuabanngay
-----
Một tuần sau cảnh sát đã hoàn tất cuộc điều tra về Lão Kiều, ông ta được thả vì không đủ bằng chứng buộc tội.
Phía cảnh sát cho biết, trên thi thể Tiểu Mã không có bất kỳ dấu vết ẩu đả nào, trong dạ dày có không ít thức ăn và cồn còn sót lại, vết thương trí mạng là ở sau gáy, do ngã từ cầu thang xuống gây ra. Ngoài ra, cảnh sát cũng đã hỏi thăm hàng xóm xung quanh, hiệu quả cách âm trong tòa nhà này rất kém, có động tĩnh gì là nghe thấy hết, mọi người đều đưa ra câu trả lời nhất quán: không nghe thấy bất kỳ âm thanh cãi vã nào.
Hàng xóm còn nói rằng, ở khu này không ai đóng phí cơ sở hạ tầng, đèn trong hành lang hỏng đã lâu mà không ai sửa, lên xuống cầu thang mà vấp ngã hay đụng trúng đâu đó là chuyện thường như cơm bữa.
Chỉ một câu "vấp ngã hay đụng trúng đâu đó" hờ hững như vậy lại mỉa mai đặt một dấu chấm mơ hồ cho cái chết của Tiểu Mã.
Điều quan trọng hơn là, Tạ Thanh Ký không thể nói dối Tạ Nhiên, nếu cậu đã nói Lão Kiều không đẩy Tiểu Mã xuống thì chắc chắn không có chuyện đó.
Tạ Nhiên mơ hồ đoán ra được gì đó từ lời nói trước khi chết của Tiểu Mã, nhưng hắn không muốn xác nhận chuyện đó với Tạ Thiền và Tạ Thanh Ký.
Sau khi xử lý xong hậu sự của Tiểu Mã, Tạ Thanh Ký quay lại trường làm thủ tục bảo lưu, Tạ Nhiên thì giao mọi chuyện ở công ty cho Gầy quản lý.
Vào ngày bàn giao Tạ Thanh Ký cũng có mặt, cậu lấy một cái hộp nhỏ từ ba lô, mở ra dưới ánh mắt đầy mong đợi của Gầy, rồi ghim tấm bảng tên có dòng chữ "tổng giám đốc" lên ngực cậu ta.
Gầy vừa mừng vừa lo: "Đệt, cứ tưởng là giám đốc khu vực, không ngờ lại là tổng giám đốc, anh Nhiên, em làm tổng giám đốc rồi anh làm gì đây?" Câu này vừa thốt ra liền mang theo chút nghẹn ngào, hôm nay Tạ Nhiên đến đây là để tạm biệt, người thì đi kẻ thì tản, trong số những người gạo cội cùng nhau thành lập công ty, giờ đây chỉ còn hai anh em họ.
Tạ Nhiên vỗ vai Gầy một cái, rồi dưới ánh mắt thương cảm của cậu ta, hắn lấy từ trong ba lô của Tạ Thanh Ký một tấm bảng tên khác khắc dòng chữ "Chủ tịch" ra, khiêm tốn đeo lên ngực mình. Gầy trợn tròn mắt, vừa cười vừa chửi tục một câu, cậu ta đang cười thì lại bật khóc, ngơ ngác nhìn bảng tên, bảo là chức danh này lẽ ra nên thuộc về Tiểu Mã.
Tạ Nhiên và Tạ Thanh Ký nhìn nhau, không nói gì nữa, cuối cùng Tạ Nhiên nhìn nơi hắn, Tiểu Mã, còn có Lão Kiều một tay phấn đấu tạo nên một cách lưu luyến, lúc đến chẳng có gì cả, lúc đi cũng chỉ có mỗi Tạ Thanh Ký đi cùng hắn.
Chiếc RV đã mua được bàn giao vào ngày hôm nay, Tạ Thanh Ký cùng Tạ Nhiên giao Triệu Cao cho Tạ Thiền, sau đó hai người chính thức lên đường.
Điểm dừng chân đầu tiên là ở tỉnh lân cận, Tạ Nhiên đi thẳng đến mục tiêu, trực tiếp lái xe đến nhà Tề Minh, lúc họ đến không hề báo trước, lại thấy "giáo viên hóa học" nọ ở nhà Tề Minh. Trời thì nóng nực mà người nọ mặc nguyên bộ vest, cúi đầu đứng sau Tề Minh không nói lời nào, lúc ăn cơm còn kỳ lạ hơn, Tề Minh bảo ngồi anh mới dám ngồi, Tề Minh bảo ăn anh mới dám ăn, Tạ Nhiên bắt chuyện với anh, hỏi có thấy nóng không, cởi áo khoác ra đi, nhưng người nọ không lên tiếng, chỉ trưng cầu ý kiến nhìn Tề Minh một cái.
Tề Minh đang tán dóc với Tạ Thanh Ký, không chú ý tới động tĩnh bên này, người nọ gọi thêm một tiếng "Chủ nhân" Tề Minh mới quay đầu lại, nói hôm nay anh rất ngoan, thưởng cho anh tối nay được đọc báo, dứt lời, cậu ấy lại làm như không có việc gì quay đi, cười cười nói nói với Tạ Thanh Ký.
Tạ Nhiên: "..."
Bốn người lái xe RV dùng một tuần đi hết một lượt những điểm thú vị ở thành phố đó, sau khi tạm biệt Tề Minh, hai người lái xe đi thẳng về phía tây nam, trạm kế tiếp là Quế Lâm, Quảng Tây.
Tạ Thanh Ký đăng ký tham gia một tour du lịch địa phương, khi chơi trò chèo bè vượt suối thì thấy Tạ Nhiên có chút rụt rè.
Điểm cuối của chuyến chèo bè là một hồ nước, hai người hẹn với hướng dẫn viên du lịch sẽ chờ ở đó, phần lớn du khách từ nơi khác đến chèo bè đều dẫn người nhà đi du lịch, người lớn dẫn theo trẻ con bơi lội trong hồ, cầm súng bắn nước đùa giỡn.
Tạ Nhiên ngồi bên cạnh ngâm chân, nhìn Tạ Thanh Ký ngâm nửa người trong nước cẩn thận từng li từng tí bảo vệ xung quanh mình, hắn không nhịn được trêu chọc: "Anh chỉ sợ cái cảm giác bất ngờ rơi xuống nước khi không có sự chuẩn bị, cũng đâu phải thật sự sợ nước, nếu thật sự sợ nước vậy những năm qua anh còn tắm rửa nổi không?" Nói xong, như thể chứng minh lời vừa nói, hắn đột nhiên ngã ngang người xuống nước, làm nước bắn lên tung tóe cao tới nửa thân người.
Lần này Tạ Thanh Ký ướt sũng từ đầu đến chân, cậu lau mặt vội vàng kéo Tạ Nhiên lên, ai ngờ Tạ Nhiên lại bơi chó vài cái rồi bất ngờ ngoi lên khỏi mặt nước, ôm cổ Tạ Thanh Ký, đắc ý nói: "Thấy chưa, thật sự đâu có sợ."
Hắn không để ý đến ánh mắt của những người chung quanh, ôm lấy Tạ Thanh Ký một cách thân mật.
Bên cạnh phát ra một tiếng kêu kinh hãi, có một nữ du khách cuống quýt che mắt con trai, hoảng hốt tránh xa đôi "cẩu nam nam" mặt dày kia.
Nhưng rõ ràng là Tạ Nhiên muốn quán triệt đến cùng với xưng hô "cẩu nam nam" này, ánh mắt người ta càng phán xét hắn lại càng chẳng để tâm, hắn gần như quấn trên người Tạ Thanh Ký, nét mặt cậu hơi đỏ, hắn tưởng cậu sẽ đẩy mình ra, nhưng giây tiếp theo đã được ôm chặt lấy.
Tạ Thanh Ký ghé vào bên tai hắn khẽ nói: "Có sợ cũng không sao, em ôm anh."
Sau khi kết thúc chuyến đi bè ấy, hai người rời khỏi Quảng Tây, Tạ Nhiên tạm thời tìm một khu cắm trại dành cho xe RV trên bản đồ, sai Tạ Thanh Ký lái qua đó, nói muốn nghỉ ngơi một lúc.
Tạ Thanh Ký đang đánh vô lăng tỏ ra hơi khó hiểu, nhưng vẫn làm theo.
"Homestay đặt trước còn cách đây hai tiếng nữa, nếu anh mệt thì lên giường nghỉ ngơi một lát đi, đến nơi em gọi anh."
Vừa dứt lời, một tay Tạ Nhiên đã bắt đầu s* s**ng, đặt trên đùi Tạ Thanh Ký, dỗ dành: "Nghỉ ngơi một lát đi."
Hầu kết Tạ Thanh Ký khẽ lăn, bỗng hiểu ra "nghỉ ngơi" mà Tạ Nhiên nói là kiểu nghỉ ngơi nào, cậu thoáng cái liền không chịu nổi nữa, nhỏ giọng kêu Tạ Nhiên bỏ tay ra, khẽ trách móc, nói là cậu còn đang lái xe đấy.
Tạ Nhiên nghe âm cuối cùng trong chữ "đấy" này của Tạ Thanh Ký, cuối cùng cũng hiểu tại sao nhiều người thích trông người yêu mình làm nũng đến vậy, hắn nói với Tạ Thanh Ký: "Đừng tưởng anh không hiểu em, bây giờ rụt rè cứ như anh đang ép buộc em, lát nữa thì dữ hơn bất cứ ai."
Mặt Tạ Thanh Ký càng đỏ hơn, cậu đạp chân ga, lẳng lặng tăng tốc xe.
Nửa tiếng sau, Tạ Nhiên bị l*t s*ch quần áo nằm trên giường r*n r*, chiếc xe RV của họ được thiết kế theo kiểu giường trên, bàn làm việc ở dưới, không có nhiều không gian cho Tạ Thanh Ký phát huy lắm, lúc l*m t*nh không cách nào thẳng lưng được, lần nào cũng đè trên người Tạ Nhiên, hoặc là nằm nghiêng c*m v** từ sau lưng hắn, làm ở tư thế này một lúc Tạ Nhiên lại thấy chưa đã ghiền, hắn bảo Tạ Thanh Ký rút ra. Hai người lập tức đổi tư thế thành Tạ Nhiên đè trên người Tạ Thanh Ký, một tay hắn duỗi xuống dưới v**t v* d**ng v*t ướt át và dính nhớp của Tạ Thanh Ký, sau đó cười đểu một cái, bôi toàn bộ dịch thể của mình lên cơ ngực rắn chắc của Tạ Thanh Ký.
Hắn đỡ lấy d**ng v*t từ từ ngồi xuống thì bị Tạ Thanh Ký giữ lấy mông, đẩy mạnh một cái tiến vào, hắn hôn lên yết hầu Tạ Thanh Ký, lại hôn lên môi cậu, nghe tiếng th* d*c nặng nề của em trai, d**ng v*t c**ng c*ng thẳng tắp bị ép giữa cơ bụng rắn chắc của hai người, không ngừng được ma sát theo động tác va chạm của Tạ Thanh Ký, cậu chẳng tốn chút sức nào ch*ch Tạ Nhiên b*n r*.
Tạ Nhiên quả thực nói không sai, Tạ Thanh Ký nhà hắn ở trên giường đúng là dữ dằn chết đi được.
Sau khi rời khỏi Quảng Tây, họ dự định đi ngang qua Quý Châu đến Tứ Xuyên, rồi đi từ Tứ Xuyên đến Tây Tạng, trạm cuối cùng là Tạ Thanh Ký quyết định, chuyến hành trình lần này hai người cùng bàn bạc, duy chỉ có điểm đến cuối cùng Tạ Thanh Ký đặc biệt kiên quyết, chỉ nói là cậu có việc phải làm ở Tây Tạng.
Mặc dù kiếp này Tạ Nhiên chưa đặt chân đến Quý Châu, nhưng kiếp trước hắn đã ở đây tới chán, vốn không định dừng lại, nhưng Tạ Thanh Ký bảo muốn đến nơi Tạ Nhiên từng sống nửa năm xem thế nào.
Thế là vài ngày sau, trong một thôn làng dưới chân núi nào đó của Quý Châu xuất hiện một cặp anh em kỳ lạ, người em không thích nói chuyện, người anh lại nói rất nhiều, rõ ràng trước kia chưa từng thấy họ đến đây, cũng không phải họ hàng thân thích gì của dân làng, nhưng người anh trai kia lại rất quen thuộc với nơi này, gặp ai cũng gọi đúng tên, còn biết cả cái thói ăn đậu phộng không chà vỏ lụa của trưởng làng.
Họ ở đây một tháng, trước khi đi còn tới tạm biệt chủ nhà.
Chủ nhà là một bà lão lớn tuổi luôn mỉm cười, hay ôm mèo con nằm phơi nắng dưới hành lang.
Lúc họ đi vào lại phát hiện bà cụ đang khóc, Tạ Nhiên thấy vậy thì không đành lòng, hỏi bà ấy làm sao. Bà cụ ở góa, chẳng có ai để dốc bầu tâm sự, Tạ Nhiên vừa quan tâm bà bà liền khóc dữ dội hơn, chỉ nói là có chút tranh chấp với con trai, ngôi nhà này được để cho con trai, nhưng nó không chịu chăm sóc bà, bây giờ chuyện đã ầm ĩ đến mức sắp kiện nhau ra tòa, nhưng bà đâu hiểu được mấy chuyện này.
Dứt lời, bà lại vào nhà lấy một chút đặc sản địa phương bảo hai anh em mang theo ăn dọc đường.
Tạ Nhiên nhìn theo bóng lưng bà cụ xoay người vào nhà, dùng khuỷu tay chọc chọc Tạ Thanh Ký bên cạnh.
"Muốn giúp thì giúp."
Tạ Thanh Ký mím môi không nói gì, trong tâm trí cậu là từng câu dì Mã chất vấn cậu đến khàn cả giọng, nói không phải cậu học luật đấy ư, không phải muốn làm luật sư sao, tại sao lại nói giúp một tên hung thủ giết người.
"Bỏ đi..."
Tạ Thanh Ký khẽ nói.
Tạ Nhiên biết vì chuyện của Lão Kiều nên Tạ Thanh Ký có chút "tâm bệnh" ở phương diện này, không gượng ép cậu. Hai người nói lời tạm biệt với bà cụ rồi tiếp tục lên đường, Tạ Nhiên thấy Tạ Thanh Ký cứ không yên lòng nên chủ động cầm vô lăng, khi lái xe thi thoảng liếc sang Tạ Thanh Ký một cái, thấy em hắn đang chống cằm ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật bên ngoài không ngừng trôi ngược về sau, phản chiếu trong ánh mắt hờ hững của Tạ Thanh Ký.
Tạ Nhiên ra vẻ nghiêm túc, thở dài như thật.
"Hầy, đáng thương thật đấy... sống một đời, già cả rồi còn bị con trai lừa lấy nhà, một cụ già có lẽ ngay cả cửa chính của văn phòng luật sư ở đâu cũng không biết, thật đáng thương."
Tạ Thanh Ký liếc hắn một cái, Tạ Nhiên xin tha ngay: "Được rồi, anh không nói nữa, em tự quyết định đi, anh của em không có ưu điểm gì khác, chỉ là vừa 'chịu làm' lại biết kiếm tiền, dù em có học đại học rồi nghỉ giữa chừng anh cũng nuôi nổi em, em không muốn làm luật sư thì đừng làm nữa, muốn làm gì thì làm nấy."
Tạ Thanh Ký quay đầu lại mím môi, có hơi không vui.
Hai mươi phút sau, Tạ Thanh Ký thở dài, nói mình để quên đồ ở nhà bà cụ.
Tạ Nhiên mỉm cười, không vạch trần cậu, dứt khoát đánh tay lái, quay đầu lái trở về.
Hai người ở lại Quý Châu thêm một tuần nữa, Tạ Thanh Ký giúp bà cụ liên hệ với cơ quan giúp đỡ pháp lý ở địa phương, còn tự mình giúp bà viết đơn kiện, sau khi sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa mới yên tâm rời đi, lái xe đến Tứ Xuyên.
Ba tháng trôi qua, chuyến hành trình trong chớp mắt đã qua phân nửa, đường Tứ Xuyên nguy hiểm, hai anh thời gian qua không hề lại nhau lại xảy ra xung đột vì chuyện ai lái xe.
Tạ Nhiên thích lái xe nhanh lại còn thiếu kiên nhẫn, Tạ Thanh Ký lo lắng nên không cho hắn lái, mà để Tạ Thanh Ký lái lâu như vậy Tạ Nhiên lại đau lòng, hắn thản nhiên nói một câu: "Dù sao thì mấy tháng nữa mới chết, bây giờ có lái xe nhanh hơn nữa cũng không có việc gì."
Sắc mặt Tạ Thanh Ký thoáng cái liền thay đổi, nhìn chằm chằm Tạ Nhiên, trong suốt 4 giờ kế tiếp của lộ trình cậu chẳng nói thêm một lời nào, cũng không để Tạ Nhiên đụng vào vô lăng.
Tên đầu sỏ cũng biết mình đã gây chuyện nên dọc đường cũng dùng hết vốn liếng ra chọc Tạ Thanh Ký cười, hắn dùng hết cách rồi, nhưng em hắn như đột nhiên biến thành một tảng băng, chẳng nói chẳng rằng mặc Tạ Nhiên biểu diễn. Cuối cùng Tạ Nhiên hết cách, nhớ đến lúc lướt Weibo thấy có người nói: con trai chắc chắn sẽ rất kích động khi người yêu muốn xem điện thoại của mình.
Tạ Nhiên cùng đường bí lối, cầm điện thoại Tạ Thanh Ký lên rồi mạnh miệng nói: "Tiểu Tạ, anh kiểm tra điện thoại của em đấy nhá, anh thấy lịch sử tin nhắn WeChat của em rồi."
Tạ Thanh Ký không hề phản ứng lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm tình hình giao thông phía trước.
Tạ Nhiên bất đắc dĩ, nhưng hắn thật sự hơi tò mò về điện thoại của Tạ Thanh Ký.
Em trai hắn bình thường không thích lướt mấy phần mềm giải trí, nhắn tin WeChat cũng chẳng xài meme, chưa từng bỏ qua dấu câu, hắn luôn cảm thấy người như Tạ Thanh Ký dùng điện thoại thông minh rất lãng phí, kết quả vừa mở album ảnh ra thì hú hồn, trong album ảnh của em trai toàn ảnh chụp trộm hắn, hoặc là ảnh tự sướng Tạ Nhiên đăng công khai được cậu lưu lại.
Nhưng việc Tạ Thanh Ký làm đâu chỉ có thế.
Ảnh của Tạ Nhiên trong bài đăng của người khác cậu cũng lưu lại.
Ngoài ra, trong album ảnh của Tạ Thanh Ký còn có rất nhiều ảnh chụp màn hình liên quan đến Tạ Nhiên, Tạ Nhiên đăng lên mạng trách giá dầu tăng cao không lái xe nổi, đăng Weibo than phiền bên A là thứ đần độn, thi thoảng nấu khét đồ ăn, một tay ôm Triệu Cao xuất hiện trước ống kính, những thứ linh tinh này đều được Tạ Thanh Ký lưu lại.
Tạ Nhiên nhất thời không biết làm thế nào, hốc mắt hắn hơi nóng, vội vàng thoát khỏi album ảnh, không xem tiếp được nữa. Hắn nhìn ra ngoài một lúc lâu mới dằn xuống cảm xúc đang trào lên trong lòng, lúc cúi đầu xem tiếp thì hắn phát hiện một ứng dụng đếm ngược trong một thư mục gộp.
Trong điện thoại em tra hắn ngoài những ứng dụng mặc định thì chỉ có WeChat, Alipay và phần mềm chơi chứng khoán, ứng dụng đếm ngược này vô cùng lạc lõng, vậy mà còn bị cậu giấu kỹ trong một góc như thế khiến Tạ Nhiên thật sự không thể hiểu nổi, rốt cuộc là cậu muốn nhìn thấy hay là không muốn thấy.
Tạ Nhiên mang theo lòng hiếu kỳ cực lớn, mở thử ra xem, ngay giây sau hắn liền sững sờ.
Trang chủ là là con số đếm ngược còn hơn chín mươi ngày nữa, mà ngày kết thúc kia Tạ Nhiên vô cùng quen thuộc.
— Là ngày kiếp trước hắn nhảy xuống biển tự sát.
Từ sau khi Tiểu Mã chết, chặng đường ba tháng này hai người chưa từng nhắc tới tương lai của Tạ Nhiên, họ trân trọng hiện tại, coi mỗi một ngày như thể đó là ngày cuối cùng, dường như chỉ cần không mở lời là thật sự không còn tiếc nuối; dường như chỉ cần không mở lời thì hành trình này sẽ mãi mãi không kết thúc.
Nhưng nỗi lo lắng cố tình bị xem nhẹ ở sâu tận đáy lòng cuối cùng cũng đột ngột bị vạch trần trước hành động vô tình của Tạ Nhiên, máu chảy đầm đìa mà bày ra trước mắt hắn, hóa thành từng trận đau nhức âm ỉ, hóa thành những hạt cát rơi xuống ngày càng ít trong đồng hồ cát, hóa thành đồng hồ đếm ngược từng bước ép sát.
Tạ Thanh Ký thấy Tạ Nhiên vẫn luôn hí hửng đột nhiên không quậy nữa thì phân tâm thoáng nhìn qua, cậu nhìn giao diện quen thuộc trên điện thoại thì biến sắc, cầm điện thoại đi, gượng gạo nói: "Tùy tiện tải xuống chơi thôi."
Tạ Nhiên ừ một tiếng, không nói gì nữa, làm như không có việc gì.
Hai tiếng sau, hai người đến homestay đã được đặt trước. Căn homestay này trước kia Tạ Nhiên đi cùng bác tài giao xe từng ở mấy lần nên rất quen thuộc với chủ nhà, lúc ăn cơm Tạ Thanh Ký vẫn không được vui cho lắm, Tạ Nhiên thấp giọng dỗ cậu mấy câu, Tạ Thanh Ký hơi mất tự nhiên nói: "Em không giận anh, chỉ là hơi bực mình thôi, em về phòng yên tĩnh một lát."
Cậu đứng dậy trở về phòng, Tạ Nhiên bất đắc dĩ thở dài. Đúng lúc này ông chủ tình cờ đi ngang qua hai người nên vô tình nghe được, anh ấy là người từng trải, vừa nhìn đã biết là vợ chồng son dỗi nhau, vẻ mặt hả hê hỏi Tạ Nhiên sao lại chọc giận người ta.
Tạ Nhiên thở dài nói: "Nói lỡ lời rồi."
Ông chủ cảm khái nói: "Cũng giống tôi, họa từ miệng mà ra."
Anh ấy ngồi xuống nói chuyện phiếm với Tạ Nhiên, bây giờ Tạ Nhiên mới biết tại sao đến nay ông chủ vẫn độc thân. Hóa ra trước kia anh ấy có bạn gái, có lần hai người cãi nhau, bạn gái tức giận chạy ra ngoài, ông chủ đuổi theo cô đến một ngã tư đường, kết quả trước mắt có một chiếc xe tải mất khống chế lao tới, phản ứng đầu tiên của bạn gái lại là đẩy anh ấy ra. Ông chủ cảm khái nói: "Ban đầu tôi cũng nghĩ không thông, nghĩ rằng thà chết theo cô ấy cho rồi, nhưng sau đó nghĩ lại, cái mạng này xem như cô ấy cho, không thể phụ lòng."
Tạ Nhiên cười, thấp giọng nói: "Hy vọng sau này ai đó nhà tôi có có thể nghĩ như vậy."
Hắn nghe rất nhập tâm, không phát hiện tiếng bước chân sau lưng, Tạ Thanh Ký đi rồi quay lại, cậu ở trong phòng ngẩn người một lát lại thấy hơi hối hận, kết quả lúc xuống lầu tìm Tạ Nhiên lại nghe thấy câu này.
Tạ Thanh Ký không lên tiếng mà lẳng lặng đứng ở đầu cầu thang lắng nghe, cậu lại nghe Tạ Nhiên hỏi ông chủ, nếu cho anh ấy thêm một cơ hội nữa, nếu chỉ có một người được sống anh ấy sẽ chọn thế nào.
Ông chủ suy nghĩ một lát, thành thật nói: "Bây giờ cậu hỏi tôi vậy chắc chắn tôi nói mong người sống tiếp là cô ấy rồi, nhưng chuyện đến trước mắt ai biết được, giống như khi chiếc xe ấy lao tới, phản ứng đầu tiên của tôi là bị dọa đến ngu người, mà phản ứng của cô ấy lại là đẩy tôi ra."
Tạ Nhiên không lên tiếng nữa, hai người đàn ông trầm mặc cụng ly.
Tạ Thanh Ký dựa lưng vào tường, nắm chặt điện thoại của mình, không nói gì mà trở về phòng.
Từ ngày hôm đó trở đi, suốt chuyến hành trình hai người không cãi nhau thêm lần nào nữa, Tạ Nhiên cũng không nhắc đến chuyện sống chết nữa.
Họ ngầm hiểu né tránh chủ đề này, tận hưởng niềm vui trong những ngày đếm ngược đau khổ.
Trạm dừng chân cuối cùng của cuộc hành trình là Cung điện Potala, nằm trên núi Rasamabzh. (Tây Tạng)
Không ngờ "chưa ra quân đã ngã ngựa", ngay ngày đầu tiên đặt chân đến Lhasa, hai anh em đã ngã bệnh vì phản ứng độ cao, nằm bẹp dí trong khách sạn ba ngày trời.
Tạ Nhiên ôm bình dưỡng khí không rời tay, đang bệnh còn không quên trêu chọc Tạ Thanh Ký, hỏi Tạ Thanh Ký bây giờ còn có sức lực bò dậy làm hắn hay không.
Em trai hắn nằm như chó chết bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần, nghe thế thì nhẹ nhàng liếc Tạ Nhiên một cái đầy ẩn ý, khiến Tạ Nhiên vừa rén lại vừa chờ mong, cố làm ra vẻ nói: "Anh sai rồi, sai thật rồi, anh không có ý gì khác, chỉ là quan tâm em thôi."
Ba ngày sau cơ thể Tạ Thanh Ký đã thích ứng, phấn chấn đứng dậy, tối hôm đó liền cho Tạ Nhiên ăn đủ trái đắng.
Tạ Nhiên không quản được cái miệng của mình nên nằm bẹp trên giường thêm hai ngày nữa, đợi đến khi thật sự xuống giường ra khỏi cửa khách sạn đã là một tuần sau khi đến Lhasa.
Dọc đường có không ít người bán hàng rong, Tạ Nhiên mua một chiếc kinh luân rồi bị Tạ Thanh Ký kéo thẳng đến cung điện Potala. Dưới những lá cờ kinh đầy màu sắc trên đầu, Tạ Thanh Ký ngừng lại, quỳ xuống dưới cái nhìn chăm chú của Tạ Nhiên, dập đầu cúi lạy một cái, sau đó đứng dậy bước một bước, rồi quỳ xuống dập đầu tiếp.
Cậu cứ từng bước như vậy lên núi, mỗi lần lạy một cái, kinh luân trong tay lại xoay một vòng.
Tạ Nhiên hỏi Tạ Thanh Ký cầu nguyện điều gì, Tạ Thanh Ký tỏ ra rất thành kính, nghiêm trang nhìn lên bầu trời bao la rộng lớn, bình thản nói: "Mong anh bình an khỏe mạnh."
Tạ Nhiên không nói gì nữa.
Họ ở lại Lhasa một tháng, Tạ Thanh Ký còn học cách cưỡi ngựa với người Tạng, ngựa kia hoang dã khó thuần, ban đầu Tạ Thanh Ký còn không điều khiển được, mấy ngày sau đó đã có thể cưỡi ngựa chạy một vòng, Tạ Thanh Ký cưỡi trên lưng ngựa, cưỡi qua cơn gió mạnh, khi quay đầu nhìn lại thấy bóng dáng Tạ Nhiên càng ngày càng nhỏ, trong lòng cậu bỗng nhiên trống rỗng, siết chặt dây cương, sự tự do phóng khoáng cùng con ngựa chạy băng băng bỗng chốc dừng lại.
Tạ Thanh Ký cam tâm tình nguyện trở lại bên cạnh Tạ Nhiên.
Cuộc hành trình kéo dài gần nửa năm cứ như vậy kết thúc trong những hy vọng xa vời đầy tốt đẹp của Tạ Thanh Ký, trên đường trở về Tạ Nhiên đột nhiên nói: "Anh cùng em vui chơi điên cuồng nửa năm trời, chuyện làm ăn của công ty cũng không quản, sau khi về em phải chuyên tâm học hành, anh sẽ chăm chỉ kiếm tiền."
Nghe Tạ Nhiên dùng giọng điệu bình tĩnh như thường ngày lập kế hoạch cho tương lai có thể không tồn tại, Tạ Thanh Ký không tỏ ra khác thường gì, cậu chỉ trầm giọng nói được, còn hùa theo ý Tạ Nhiên, nói nửa năm không gặp Triệu Cao rồi, khi nào về thì mua chút hạt mèo cho nó.
Tạ Nhiên cười nói: "Khéo nửa năm không gặp nó không nhận ra tụi mình rồi ấy."
"Sẽ nhận ra mà, trước kia anh đi liền bảy tháng không phải Triệu Cao vẫn nhận ra anh đấy ư."
"Rõ ràng là nó ghi thù..."
Tạ Thanh Ký không nhìn được cười, chỉ là nụ cười kia lại tan biến theo mặt trời khuất sau đường chân trời trước mắt.