Chương 85: Tuyệt vọng
edit: nammogiuabanngay
-----
Tiểu Mã không thể cầm cự được đến khi xe cấp cứu tới, lúc được đưa tới bệnh viện cơ thể lạnh lẽo của cậu ta đã bắt đầu cứng lại, được đưa thẳng đến nhà xác.
Dì Mã người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, kéo lấy Tạ Nhiên gào khóc thảm thiết: "Tiểu Mã nó sao vậy, sao lại như thế này, nó nói với dì ra ngoài uống rượu với bạn, sao đang yên đang lành lại thành ra thế này hả!"
Bà ấy cực kỳ đau khổ, không thể chấp nhận tin con trai mình đã chết, bà ấy nhào vào thi thể lạnh ngắt được phủ một lớp vải trắng của Tiểu Mã, kéo tay của Tạ Thanh Ký với vẻ van nài, rồi lại nhào tới cầu xin Tạ Thiền, hỏi rốt cuộc Tiểu Mã đã xảy ra chuyện gì.
Tạ Thiền nhìn chằm chằm mảnh vải trắng chói mắt kia bằng nét mặt hoảng hốt, trong tâm trí là nài nỉ trước khi chết của Tiểu Mã, cô gằn từng chữ nói: "Tiểu Mã... Tiểu Mã cậu ấy, cậu ấy uống say, tự ngã xuống cầu thang."
"Nó làm sao có thể tự ngã cầu thang được chứ? Còn có ai ở đấy... nó uống rượu với ai?"
Dì Mã trừng to hai mắt, bất lực nhìn chung quanh, muốn tìm một người giúp mình.
Bà ấy chợt nhìn thấy lão kế toán họ Kiều kia, ánh mắt của dì Mã trở nên sắc bén, bà ấy biết người này, gã họ Kiều này từng xảy ra xung đột với con trai mình, tại sao ông ta lại xuất hiện ở đây?
Cơ thể nặng nhọc của bà nhanh nhẹn nhào tới, nhanh đến mức Tạ Nhiên lẫn Tạ Thanh Ký đều không kịp ngăn cản, chỉ thấy dì Mã nhào tới đánh đập Lão Kiều, tóc bà ấy tán loạn, chẳng thèm để ý đến hình tượng, đau khổ thốt lên: "Có phải ở chung một chỗ với mày không? Có phải mày trả thù con tao nên mới hại chết nó không? Phải mày không?"
Lão Kiều không nhúc nhích, để mặc bà ấy đánh, chỉ che chở Tiểu Kiều sau lưng mình, hỏi gì ông ta cũng phủ nhận như người mất hồn, ông ta nói mình không giết Tiểu Mã, nói mình không đẩy cậu ta, là Tiểu Mã uống say tự ngã xuống.
Tạ Nhiên kéo dì Mã ra, trong lúc vùng vẫy bà ấy để ý đến Tạ Thanh Ký vẫn luôn không nói chuyện, dì Mã đột nhiên siết chặt lấy tay áo Tạ Thanh Ký như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, bà ấy nói từng câu từng chữ cầu xin: "Tiểu Tạ, cháu nói một câu đi, không phải cháu cũng ở đó sao?"
Cổ họng Tạ Thanh Ký nghẹn lại, nói không nên lời, nhìn bộ dáng hiện tại của dì Mã cậu lại nhớ đến người mẹ Vương Tuyết Tân đã qua đời.
Cậu lại ngẩng đầu nhìn Lão Kiều một cái, thấy sắc mặt ông ta tái nhợt, quai hàm căng cứng, ánh mắt nhìn chằm chằm mình như điên dại - Cậu bị ép đến đường cùng rồi.
Cái chết đột ngột của Tiểu Mã, một người mẹ tuyệt vọng cầu xin giúp đỡ, thêm cả ánh mắt của Lão Kiều, mỗi một việc đó đều đè ép lên trái tim Tạ Thanh Ký, ép cậu phải chịu đựng sự giày vò giữa đạo đức và tình cảm, tâm trí cậu rối bời, chẳng thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, chỉ nghe thấy giọng nói bình tính nhưng dối trá của mình, lặp lại lý do làm mẹ Tiểu Mã không sao chấp nhận nổi.
"Mã Bối Bối anh ấy... tự mình ngã xuống."
Mẹ Tiểu Mã bỗng chốc yên tĩnh lại, bà đứng bất động đầy tuyệt vọng, sửa sang lại mái tóc rối bời, từng bước tiến về bên cạnh con trai.
Tấm vải trắng được bà ấy chậm rãi kéo lên.
Bên dưới là khuôn mặt không hề có sức sống và đôi môi tím tái của Tiểu Mã, người luôn cục cằn, động tí là bốc đồng trong mắt kẻ khác lại là máu thịt trong lòng mẹ mình. Dì Mã chậm rãi cúi người xuống kề sát vào mặt con trai, nước mắt chảy dài từ nếp nhăn trên mặt bà ấy tới chân tóc Tiểu Mã - họ sẽ không bao giờ nhìn thấy Tiểu Mã xin tha sau khi bị Tạ Nhiên dọa nạt, cũng không nhìn thấy cậu ta cười trộm sau mỗi lần nói chuyện với Tạ Thiền nữa.
Đường sinh mệnh từng được kéo dài bởi một điều bất trắc mãi mãi dừng lại vì một điều bất trắc khác trong đêm mưa tầm tã này.
Dì Mã lẩm bẩm, "Tất cả ra ngoài hết đi, ra ngoài hết..."
Tạ Thiền dẫn đầu bước ra ngoài, mọi người cũng không thật sự rời đi mà đứng ở hành lang bên ngoài trông coi.
Lúc Lão Kiều đi tới thì một tay bị nắm lại.
Đôi mắt Tạ Nhiên đỏ ngầu, mãi tóc ướt đẫm, cả người hắn run rẩy không biết là vì phẫn nộ hay rét lạnh. Hắn bắt lấy tay Lão Kiều nhưng không nhìn về phía ông ta, ánh mắt gắt gao nhìn bức tường trắng đối diện, ánh mắt ấy nhìn kỹ rõ ràng có chút sợ hãi.
"Là anh sao? Anh gọi Tiểu Mã qua đó... là anh làm ư?"
Cánh tay bị Tạ Nhiên nắm chặt bắt đầu tê dại nhưng Lão Kiều vẫn thờ ơ, đột nhiên ông ta bật cười một tiếng.
Nụ cười lạnh vừa không đúng lúc vừa khó hiểu này hoàn toàn chọc giận Tạ Nhiên, hắn dùng khuỷu tay ép vào cổ Lão Kiều hung hăng đẩy ông ta lên tường, Tiểu Kiều bị dọa khóc, thường ngày cô bé vừa khóc là Tạ Nhiên mềm lòng ngay, nhưng lần này thì không. Lực hắn đè lên Lão Kiều không hề giảm bớt, trong ánh mắt Tạ Nhiên nhìn lão Kiều hiện lên một nỗi căm hận chưa từng có trước đây.
"Là anh sao?"
Tạ Nhiên gằn từng chữ hỏi.
Thấy Tạ Nhiên như vậy Lão Kiều cũng bị k*ch th*ch, ông ta giật mạnh tóc mình, hối hận nói: "Hôm nay tôi gọi Mã Bối Bối đến là muốn chấm dứt mọi chuyện, ai bảo cậu ta luôn bắt nạt tôi, ngay từ đầu cậu ta đã sỉ nhục tôi, còn sai cái tên A Kỳ kia gây khó dễ cho tôi nữa! Tôi hận cậu ta đến chết, tội hận không thể giết cậu ta, nhưng tôi không làm! Tôi không làm, Tạ Nhiên! ...Tôi đã mềm lòng, tôi sợ, tôi hèn."
Sau khi Lão Kiều rời khỏi nhà Tạ Thiền thì lấy lý lo muốn nói mọi chuyện cho rõ ràng bảo Tiểu Mã đến nhà mình.
Vốn định thù mới hận cũ tính hết một lượt, nhưng khoảnh khắc mở cửa ra kia lại phát hiện Mã Bối Bối mang rượu và đồ ăn tới.
Ông ta nhìn Tiểu Mã trước mặt, trên bức tường sau lưng treo ảnh chụp chung của ông ta và Tiểu Mã, khoảnh khắc ấy Lão Kiều bỗng do dự, ông ta lật đổ mọi kế hoạch của mình, để Tiểu Mã vào nhà.
Tạ Nhiên chợt quát lên đầy phẫn nộ, hắn siết chặt cổ áo Lão Kiều: "Thế Tiểu Mã làm sao mà chết?"
Lão Kiều nuốt nước miếng, mồ hôi lăn ra từ thái dương, ông ta lần nữa mở mắt ra, trong mắt là sự bình tĩnh trước nay chưa từng có, cắn răng khẳng định: "Chỗ ở của tôi cũ nát, đã lâu không được tu sửa, cậu cũng biết mà, Mã Bối Bối uống say, tự ngã xuống cầu thang rồi chết, ngã chết đó."
"Cậu không tin thì hỏi chị, hỏi em cậu, lời họ nói chắc cậu phải tin chứ."
Tạ Nhiên ngoảnh lại nhìn Tạ Thiền và Tạ Thanh Ký, không ai phản bác cách nói này.
Nét mặt Lão Kiều bình tĩnh đến kỳ lạ, ông ta tách từng ngón tay Tạ Nhiên ra, sửa lại cổ áo đã bị Tạ Nhiên siết tới biến dạng, sau đó ôm Tiểu Kiều đang khóc lóc rời đi, miệng ông ta không ngừng lẩm bẩm, bảo Tiểu Kiều không cần sợ hãi, bảo rằng ba sẽ bảo vệ con.
Đêm đó không ai chợp mắt.
Ba chị em ngồi cả đêm ở hành lang bệnh viện, không nói với nhau một câu nào. Sự đau khổ đến cùng cực khiến người ta chết lặng, Tạ Nhiên không cảm nhận được đói khát hay rét lạnh, trong đầu không ngừng hiện lên những cảnh tượng ở chung với Tiểu Mã, không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra nông nỗi này.
Hắn muốn hỏi Tạ Thanh Ký và Tạ Thiền rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đã nhìn thấy gì, nhưng miệng hắn lại như bị người ta khâu lại, không ai lên tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch bên ngoài nhà xác.
Tạ Nhiên đứng trên mặt đất kiên cố, nhưng linh hồn dường như vẫn ngâm mình trong vùng biển lạnh lẽo kia, hắn chưa bao giờ thoát khỏi sự sắp đặt của vận mệnh, hắn cho rằng Vương Tuyết Tân đã chứng minh quy luật thay đổi thất thường này có thể bị phá vỡ, nhưng Tiểu Mã chết rồi, như thể chết vì Tạ Thiền yên dấu của hắn.
...Vậy nửa năm sau hắn cũng sẽ chết đi sao? Nếu hắn sống sót, vậy người chết thay hắn sẽ là ai đây?
Tạ Nhiên không dám nghĩ thêm.
Giữa trưa ngày hôm sau cảnh sát tìm tới, Lão Kiều bị đưa đi điều tra với tư cách là nghi phạm.
Tạ Thanh Ký và Tạ Thiền bị tách ra thẩm vấn, Tạ Nhiên đi cùng, cảnh sát yêu cầu Tạ Thiền kể lại mọi chuyện đã xảy ra trong ngày đó một lần nữa.
Cô nhớ tới cảnh tượng thê thảm của Tiểu Mã trước khi chết, lời thỉnh cầu trước khi chết vang vọng bên tai cô.
Ánh mắt Tạ Thiền hiện ra vẻ đau khổ đấu tranh, bàn tay cầm khăn giấy không ngừng run rẩy, cô lau đi nước mắt đồng thời gạt bỏ sự chần chừ, một lúc sau Tạ Thiền bình tĩnh nói: "...Sau khi tôi tắm xong thì không thấy Tiểu Kiều nữa nên bảo hai em trai dẫn tôi đi tìm, chúng tôi đều cho rằng Tiểu Kiều sẽ về nhà nên lái thẳng qua, đúng lúng thấy Tiểu Mã đi ra từ nhà Lão Kiều, Tiểu Mã uống rượu đi đường không vững, đoạn cầu thang kia dốc đứng, Tiểu Mã ngã từ trên đó xuống."
Cuối cùng, dù cảnh sát có nói bóng gió thế nào, Tạ Thiền cũng trả lời cùng một đáp án - Tiểu Mã tự ngã xuống.
Tạ Thanh Ký kết thúc sớm hơn họ, lúc Tạ Nhiên đỡ Tạ Thiền đi ra cậu đang đứng hút thuốc ở hành lang, cạnh đó có một y tá đến nhắc nhở, Tạ Thanh Ký liền dập tắt điếu thuốc.
Cậu ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt ấy khiến Tạ Nhiên đau lòng, hắn chưa kịp đi qua nắm lấy tay Tạ Thanh Ký thì bỗng thấy có một người lao ra từ bên cạnh, vừa điên cuồng đánh đập Tạ Thanh Ký vừa khóc lóc chất vấn.
"Không phải cháu muốn làm luật sư sao? Cháu không phải luật sư sao... Cháu biết con trai dì bị người ta hại chết tại sao không nói, gã họ Kiều kia là bạn cháu, chẳng nhẽ Tiểu Mã không phải ư? Tiểu Tạ, lúc mẹ cháu bị bệnh dì đều ở bên cạnh, bây giờ Tiểu Mã chết rồi, sao các cháu có thể bỏ mặc nó."
Bà ấy gào khóc đau khổ đến tột cùng, Tạ Thanh Ký đứng im đó mặc bà ấy phát tiết, từng câu chất vấn kia chói tai như những thanh thép ghim xuống đất, phá vỡ lý trí, nguyên tắc và sự kiên trì mà Tạ Thanh Ký luôn tự hào bấy lâu nay.
"Gã họ Kiều kia làm sao tốt bụng tới mức bảo con trai dì sang uống rượu..." Dì Mã quỳ rạp xuống sàn, kéo lấy ống quần Tạ Thanh Ký gào khóc: "Không phải cháu muốn làm luật sư sao, chẳng lẽ luật sư các cháu nên nói sự thật sao? ... Các cháu đều yên ổn, nhưng ai đến trả lại công bằng cho con trai dì đây."
"Là tình lớn hơn pháp? Hay là pháp lớn hơn tình? Tại sao cháu không nói thật với cảnh sát!"
Tạ Thanh Ký mím môi không lên tiếng.
Tạ Nhiên không chút nghĩ ngợi đi tới chắn trước người Tạ Thanh Ký, nắm đấm và bạt tai của dì Mã giáng hết xuống người hắn, có y tá dần chú ý đến động tĩnh bên này nên đến đây giúp Tạ Thiền kéo dì Mã ra, giọng nói khàn khàn của bà ấy dần đi xa.
Tạ Nhiên quay lại, thấy Tạ Thanh Ký đang cúi đầu đứng đó.
Hắn chưa từng thấy biểu cảm mơ hồ, lưỡng lự như vậy trên mặt Tạ Thanh Ký, bất cứ lúc nào Tạ Thanh Ký cũng điềm đạm bình tĩnh, bởi vì trong lòng cậu luôn có một mục tiêu đúng đắn và quy tắc ứng xử nghiêm túc, nhưng Tạ Thanh Ký của bây giờ hình như bỗng không biết phải làm gì.
Ngay lúc này đây, trong cậu đang trải qua một cuộc giằng xé và dằn vặt không ai hay biết, lần đầu tiên Tạ Thanh Ký cảm thấy nghi ngờ với bản thân.
Cậu bỗng nảy sinh nghi vấn giống với dì Mã - là tình lớn hơn pháp? Hay pháp lớn hơn tình?
"Tiểu Tạ, Tiểu Tạ?"
Tạ Thanh Ký bỗng nhiên hoàn hồn, thấy Tạ Nhiên đang lo lắng nhìn mình.
Bàn tay lạnh lẽo và run rẩy được ai kia nhẹ nhàng nắm lấy, lòng bàn tay Tạ Nhiên khô ráo mà ấm áp, chỉ nắm thôi vẫn chưa đủ, hắn kéo Tạ Thanh Ký vào lòng mình.
Nhưng Tạ Thanh Ký chợt giãy ra, cậu chuyển bị động thành chủ động, nâng khuôn mặt Tạ Nhiên rồi kề trán mình lên trán anh, Tạ Nhiên không chỉ thấy bóng mình trong mắt Tạ Thanh Ký, mà còn cả nỗi đau đớn tuyệt vọng trong đôi mắt em.
Cái chết của Tiểu Mã khiến hai người trở tay không kịp, những lời chất vấn của dì Mã khiến nội tâm Tạ Thanh Ký dao động trước sự hướng tới công bằng chính nghĩa, quan trọng hơn hết, cậu nhận ra một điều đáng sợ được chứng minh hết lần này đến lần khác: cái giá phải trả cho một người được sống tiếp là sự ra đi của một người khác, trừ Tạ Thiền ra, những can thiệp trước kia mà họ tự cho là đúng đắn chưa bao giờ thay đổi được kết cục của bất cứ ai.
Ông nội Tiểu Mã thương cháu trai nên ông ấy thay thế Tiểu Mã, mà Tiểu Mã lại yêu Tạ Thiền, cậu ta vô hình trung thay thế cho Tạ Thiền.
Tạ Thanh Ký đột nhiên ôm lấy hắn.
"Tạ Nhiên." Cậu gọi tên Tạ Nhiên một cách đau khổ.
"Anh đây." Tạ Nhiên cũng ôm đối phương thật chặt.
"Tạ Nhiên... Tạ Nhiên..."
Tạ Thanh Ký liên tục xác nhận sự tồn tại của Tạ Nhiên, tựa như cậu gọi tên của người này một lần là có thể bầu bạn với hắn lâu hơn một chút. Mỗi lần cậu gọi Tạ Nhiên đều đáp lại, cặp tình nhân đồng tính có quan hệ huyết thống này không màng đến sự khó hiểu lẫn phán xét của những bệnh nhân đi ngang qua, họ ôm chặt lấy nhau không một kẽ hở, như thể muốn hòa làm một với đối phương, mặc cho cái chết hay bệnh tật cũng không thể tách rời.
Người chưa bao giờ hối hận vì quyết định của mình như Tạ Nhiên vào lúc này hắn thật sự hối hận rồi.
Nếu tất cả chỉ là một giấc mơ, nếu tỉnh lại liền trở lại ngày mình nhảy xuống biến tự sát, Tạ Nhiên sẽ bảo mình cố gắng sống tiếp vì Tạ Thanh Ký. Thế nhưng tất cả điều này đều là một nghịch lý khó giải, nếu Tạ Nhiên không tự sát sẽ không có cơ hội bắt đầu lại, nhưng bắt đầu lại không có nghĩa là có thể kiểm soát tất cả, Tạ Nhiên vẫn phải trả giá cho quyết định tự sát của mình.
Cái giá của hắn là phải lựa chọn giữa mạng sống của mình với mạng sống của người yêu, người thân.
"Tạ Nhiên..." Giọt nước mắt mà Tạ Thanh Ký rơi xuống đều mang theo đau đớn.
"Không sao đâu Tiểu Tạ, không sao đâu... không sao đâu." Tạ Nhiên vỗ nhẹ bờ vai run rẩy của em trai, hắn nghe Tạ Thanh Ký thì thầm bên tai: "Em muốn bảo lưu nửa năm... chúng ta đi du lịch đi, đi đâu cũng được, chỉ hai chúng ta thôi, em muốn ở bên anh, muốn đồng hành cùng anh, chúng ta thật sự lãng phí quá nhiều thời gian rồi."
Tạ Nhiên ngẩn ra, nghẹn ngào nói lời đồng ý: "Được."