Một Quả Táo - Mạnh Hoàn

Chương 84

Chương 84: Tạm biệt

 

edit: nammogiuabanngay

 

-----

 

Hai anh em nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy không yên tâm về Tạ Thiền nên đã đến công ty sớm để thu xếp mọi chuyện, Tạ Nhiên lại nhờ vả Gầy nói mấy hôm tới hắn bận việc.

 

Sau khi chuẩn bị xong xuôi đâu ra đấy, Tạ Thanh Ký gọi điện thoại cho Tạ Thiền, bảo cô mấy ngày tới dọn về nhà ở. Tạ Thiền không quá để tâm, cười nói trong điện thoại: "Làm sao thế? Không sợ chị về quấy rầy thế giới hai người của tụi em sao?"

 

"Không đâu."

 

"Rốt cuộc là sao vậy, dạo này hai đứa em thật sự rất kỳ quái, suốt ngày thay phiên gọi điện hỏi thăm chị cũng thôi đi, sao bỗng nhiên lại bảo chị chuyển về nhà?"

 

Nghe cô nói vậy, Tạ Thanh Ký và Tạ Nhiên chỉ biết bất lực nhìn nhau, lại không tiện nói thẳng cho Tạ Thiền biết mọi chuyện xảy ra ở kiếp trước, chuyện khủng khiếp như vậy nếu không tự mình trải qua thì mấy ai tin được, họ càng lo biến lợn lành thành lợn què, khiến cô kích động rồi xảy ra bất trắc.

 

Cuối cùng Tạ Thanh Ký đưa ra một giải pháp, kiên trì nói với Tạ Thiền: "Anh em dạo này đắc tội với vài người, anh sợ có người đến kiếm chuyện với chị, nếu chị không muốn dọn về ở chung với tụi em cũng được. Mấy ngày tới chị cố gắng đừng ra ngoài, cũng đừng tiếp xúc với người lạ, cần đi đâu thì báo trước với tụi em, tụi em đi đón chị."

 

Tạ Thiền nửa tin nửa ngờ, nhưng thấy Tạ Thanh Ký nghiêm túc dặn dò như vậy, cuối cùng cô bất đắc dĩ thỏa hiệp, xem như đồng ý.

 

Tạ Thanh Ký cúp máy, nét mặt không thay đổi nhưng trên trán đã lấm tấm mồ hôi, hiển nhiên là không ngờ Tạ Thiền lại khó đối phó như vậy.

 

"Bỏ đi, cố gắng hết sức rồi phó mặc cho trời vậy, cùng lắm thì nay với mai ánh lái xe đến dưới lầu nhà Tạ Thiền canh chừng."

 

Tạ Nhiên cầm áo khoác lên, ra hiệu Tạ Thanh Ký cùng hắn về nhà.

 

Đây cũng là biện pháp duy nhất ở hiện tại, họ chỉ lo ứng phó chuyện của Tạ Thiền, không ai phát hiện Tiểu Mã đang đứng ở bên ngoài, chẳng biết đã nghe hai người nói chuyện được bao nhiêu, lúc muốn tránh thì đã không kịp nữa, Tạ Nhiên bước ra ngoài thì đúng lúc ba người đụng mặt nhau.

 

"Dạo này anh đắc tội với ai à, sao em không biết?" Nét mặt Tiểu Mã vô cùng lo lắng, vừa nhắc đến Tạ Thiền cậu ta như hồn vía lên mây, rõ ràng vẫn chưa buông bỏ cô, sốt ruột hỏi tiếp: "Sao còn dây dưa đến cả Tạ Thiền nữa?"

 

Tạ Nhiên nhức hết cả đầu, đang không biết phải giải thích thế nào thì Tạ Thanh Ký vội giải vây: "Không đắc tội ai cả, mấy ngày nay anh tôi gặp ác mộng đâm ra sợ hãi nên mới nhắc chị chú ý một chút, sợ nói thẳng ra chị ấy lại coi như gió thoảng bên tai."

 

Tiểu Mã cười gượng hai tiếng, gật đầu rồi xoay người rời đi.

 

Cùng lúc đó, Tạ Thiền vừa cúp mày liền ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mây đen dày đặc, một trận gió dữ thổi qua, quần áo cô phơi ngoài ban công trông hệt như cánh buồm đang bay lượn. Gió vừa nổi, mưa cũng kéo đến tạt vào trong nhà, Tạ Thiền vén tóc, vội vàng chạy ra ban công thu quần áo đang phơi vào trong, đang làm giữa chừng thì chuông cửa ngoài phòng khách bất ngờ vang lên.

 

Cô chần chừ quay đầu nhìn về phía cửa, nhớ tới lời dặn dò của hai đứa em trai, không lập tức đi mở cửa mà đi vòng vào phòng bếp cầm theo con dao phay.

 

Tạ Thiền nhìn qua mắt mèo, phát hiện người đang đứng bên ngoài là người quen đã nửa năm không gặp - là hai cha con nhà họ Kiều.

 

Có lẽ họ đội mưa đến đây, tóc mái Tiểu Kiều ướt sũng, dính chặt vào vầng trán láng mịn của cô bé, Lão Kiều còn nhếch nhác hơn, hai gò má của ông ta lõm xuống, quầng mắt bầm tím, khuôn mặt gầy gò khi nhìn qua mắt mèo càng tỏ ra u ám, nham hiểm.

 

Cô lưỡng lự rồi cũng mở cửa cho Lão Kiều để hai cha con họ đi vào.

 

Đây là lần đầu tiên sau sự kiện đánh nhau Lão Kiều và Tạ Thiền gặp riêng nhau, thế giới của người trưởng thành luôn tràn ngập sự xa lánh ngầm hiểu mà không cần báo trước, Tạ Thiền mơ hồ nhận ra thái độ lợi dụng của Lão Kiều đối với cô, dần dần không qua lại nữa, Lão Kiều cũng không liên lạc với cô nữa.

 

"Mấy hôm trước tôi gặp Tiểu Tạ trên đường nên hàn huyên mấy câu với nhau."

 

Tạ Thiền ừ một tiếng, ôm Tiểu Kiều chải tóc cho cô bé.

 

Lão Kiều lấy một tấm thẻ ngân hàng đưa tới trước mặt cô, Tạ Thiền sửng sốt, đang không hiểu ý của Lão Kiều thì ông ta vội vàng giải thích ngay: "...Cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, đây là Tạ Nhiên nhét vào khe cửa nhà tôi, có lẽ là thấy tôi gặp khó khăn nên muốn giúp một tay, nhưng mà... tôi thật sự ngại không dám nhận, cô giúp tôi trả lại cho cậu ấy đi."

 

Tạ Thiền không lên tiếng, chỉ cảm thấy nửa năm không gặp, Lão Kiều như trở nên thần kinh hơi bất ổn, cảm giác căng thẳng vô cớ toát ra từ người ông ta ảnh hưởng đến người xung quanh, khiến người khác theo phản xạ cảm thấy khó chịu khi ở chung với ông ta.

 

"Thật ra hôm nay tôi đến đây còn có một việc muốn nhờ cô, là về Tiểu Kiều, tôi biết có lẽ bây giờ cô rất ghét tôi, nhưng tôi thật sự không có bạn bè gì, không biết còn có thể tìm ai giúp đỡ."

 

Tạ Thiền không đáp, cơ thể mềm mại của Tiểu Kiều nhích tới nhích lui trong lòng cô, cơ thể mắc mưa nhanh chóng ấm lên. Mặc dù cô không hướng tới kết hôn hay sinh con, nhưng chung quy Tiểu Kiều từng ở với cô một năm, buổi tối ôm đứa nhỏ ngủ, Tạ Thiền không nỡ tàn nhẫn với con bé.

 

Một lúc sau, Tạ Thiền bất đắc dĩ nói: "Anh nói đi."

 

"...Có thể để con bé ở lại chỗ cô vài ngày không, tôi có chút việc phải đi công tác."

 

"Chỉ vậy thôi sao?"

 

Lão Kiều gật đầu một cái: "Chỉ vậy thôi."

 

Thấy Tạ Thiền đồng ý, Lão Kiều gật đầu đầy cảm kích, ông ta không nhìn Tiểu Kiều lấy một cái mà nhanh chóng đứng dậy rời đi, nhưng lúc sắp ra cửa bỗng bị Tạ Thiền gọi lại. Nét mặt Lão Kiều cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại, chỉ thấy Tạ Thiền đang bế Tiểu Kiều, đưa cho ông ta một cái ô, khẽ nói: "Ngoài trời đang mưa."

 

Lão Kiều ngẩn ra, sau đó lại nghe thấy con gái mình trong vòng tay Tạ Thiền khẽ bảo:

 

"Ba ơi, ba phải sớm đến đón con về nhà nhé."

 

Ông ta run rẩy nhận lấy ô rồi nhanh chóng quay đi, không dám để cho Tạ Thiền nhìn thấy hốc mắt đỏ ngầu của mình, bóng lưng rời đi mang theo quyết tâm liều mạng đến cùng, mỗi một bước chân giẫm lên hành lang tối tăm đều có tiếng vọng lại như đập thẳng vào màng nhĩ Lão Kiều.

 

Máu trong người như dồn hết lên não, ông ta chạy thẳng một mạch xuống tầng một, lấy ra chiếc điện thoại cũ kỹ mà mình chẳng nỡ thay ra.

 

Đây là đồ vợ cũ để lại cho ông ta, lúc ấy hai người vẫn còn đang hẹn hò, Lão Kiều dùng tiền lương ít ỏi mình mới nhận được đổi cho cô ấy một chiếc điện thoại mới, cái cũ này thì để cho ông ta dùng, lúc cô ấy rời đi chẳng mang theo gì, chỉ để lại ba mươi ngàn tệ, Tiểu Kiều và cả chiếc điện thoại này.

 

Lão Kiều gọi điện thoại cho Tiểu Mã, ông ta vốn tưởng rằng Tiểu Mã sẽ cúp máy, không ngờ cuộc gọi mới đổ mấy hồi chương đã có người bắt máy.

 

Đầu dây bên kia không ai lên tiếng, chỉ còn tiếng hít thở lặng lẽ của Tiểu Mã.

 

Giọng Lão Kiều run run, nói: "Tôi muốn gặp cậu nói rõ mọi chuyện, cậu tới nhà tôi đi, ngay bây giờ."

 

Vài giây sau, Tiểu Mã trầm giọng đồng ý.

 

Trận mưa xối xả này mưa tới tận mười một giờ đêm, Tạ Nhiên tắm rửa xong, thấy Tạ Thanh Ký đang ngồi trên giường đọc sách thì xốc chăn chui vào, hai người ôm nhau, Tạ Nhiên lại cảm thấy bồn chồn lo lắng.

 

"Hay là gọi điện thoại cho Tạ Thiền đi, không biết giờ này chị ngủ chưa?"

 

Tạ Thanh Ký nhìn hắn một cái, biết nếu hôm nay không gọi cú điện thoại này đi chắc chắn Tạ Nhiên sẽ không ngủ được.

 

Cậu vươn tay với lấy chiếc điện thoại đặt ở đầu giường, mấy giây sau cuộc gọi được kết nối, giọng nói của Tạ Thiền vang lên, Tạ Thanh Ký cảm giác được người mình đang ôm trong lòng bỗng thả lỏng cơ thể đang căng cứng.

 

Tạ Thanh Ký để Tạ Nhiên gối lên cánh tay mình, cúi người khẽ hôn lên trán anh.

 

"Chị, chị ngủ chưa? Trong nhà thế nào?"

 

"Vừa mới tắm xong đây..." Giọng nói của cô nghe có vẻ hơi mệt mỏi, một lát sau lại nghe thấy tiếng uống nước ừng ực.

 

"Sao thế?"

 

"Có phải hôm trước tụi em đưa cho Lão Kiều một tấm thẻ ngân hàng không?"

 

Tạ Nhiên ngẩn ra, đáp: "Đúng vậy."

 

"Hôm nay anh ta đến chỗ chị, bảo chị trả tấm thẻ này cho hai đứa, còn nhờ chị giúp anh ta chăm sóc Tiểu Kiều vài ngày, bảo là phải đi công tác, trước kia không thấy Tiểu Kiều khó chăm thế này, hôm nay con bé cứ khóc suốt, ầm ĩ đòi về tìm ba. Bên ngoài mưa lớn như vậy, gọi thì Lão Kiều không bắt máy, chị đang nghĩ chắc là đang ở trên máy bay rồi, chẳng phải anh ta bảo phải đi công tác đấy ư? Thế là chị bảo Tiểu Kiều ngủ dậy thì đưa nó về, nói chung là vừa dỗ con bé ngủ xong."

 

Tạ Thiền ngồi trên ghế sô pha mệt mỏi thở dài, mái tóc ướt không ngừng nhỏ giọt, trời mưa khiến căn phòng ẩm ướt, cảm giác như có hơi nước bao trùm lấy cô, khiến cô cảm thấy khó chịu khắp người.

 

"Ngủ là tốt rồi, chị cũng ngủ sớm đi, mai em với anh mang bữa sáng cho chị."

 

Tạ Thiền ừ một tiếng, Tạ Thanh Ký đang định cúp điện thoại lại nghe Tạ Thiền đột nhiên nói: "...Đợi đã Tiểu Tạ, hình như không đúng lắm."

 

Tạ Nhiên ngồi phắt dậy, hai người nhìn nhau, Tạ Thanh Ký cũng nghiêm túc theo.

 

Tạ Thiền cầm điện thoại trong tay, nhìn về phía cặp sắp đặt trên ghế sô pha mà cô vẫn luôn không để ý tới.

 

Cái cặp sách đó là Lão Kiều để ở chỗ này, cô vốn tưởng rằng bên trong là quần áo cho Tiểu Kiều thay, tính lấy ra đặt bên gối để sang mai Tiểu Kiều mặc, nhưng vừa nhấc cặp sách lên đã cảm thấy có gì đó không đúng.

 

Trọng lượng bất thường, hình dáng cũng bất thường.

 

Tạ Thiền mở cặp sách ra nhìn, chỉ thấy bên trong chất đầy những xấp tiền mặt dày cộp, chật kín cả cặp, trên cùng là một chiếc hộ chiếu bìa đỏ, bên cạnh còn dán một mẩu giấy nhớ ghi số điện thoại bên Mỹ.

 

Tạ Thiền hơi hoảng sợ, chạy đến đẩy cửa phòng Tiểu Kiều đang ngủ thì chẳng thấy ai trên giường.

 

— Tiểu Kiều nhân lúc Tạ Thiền tắm rửa lén chạy ra ngoài rồi.

 

Gần mười hai giờ đêm, cơn mưa rả rích kéo dài không ngớt, chiếc G-Class và Land Rover lần lượt lao ra từ con hẻm chật hẹp, Tạ Thanh Ký và Tạ Nhiên một trước một sau chia làm hai ngả, một người đi đón Tạ Thiền, một người trực tiếp lái xe đến nhà Lão Kiều.

 

Vốn không định đưa Tạ Thiền theo nhưng Tạ Thanh Ký bảo đưa cô theo cho yên tâm, tất cả những chuyện xảy ra trong đêm nay đều rất kỳ lạ, hành động của Lão Kiều vào thời điểm vào thời điểm đặc thù này như báo hiệu một chuyện không thể cứu vãn sắp xảy ra, họ không dám để mặc Tạ Thiền một mình.

 

Còn khoảng mười phút nữa là đến nhà Lão Kiều, nhưng ngã tư cuối cùng lại đang tắc đường, phía trước vừa xảy ra tai nạn giao thông, có cảnh sát đang điều tiết xe cộ, liên tiếp phòng tỏa ba con phố, không cho phép lưu thông.

 

Hệ thống dẫn đường cho thấy nếu lúc này đi đường vòng phải mất thêm hai mươi phút nữa mới có thể đến nơi, Tạ Nhiên hung hăng nện xuống tay lái, không biết làm thế nào.

 

Điện thoại hắn gọi cho Lão Kiều vẫn không có người bắt máy, may mà lúc này Tạ Thanh Ký gọi tới, nói cậu đã đón Tạ Thiền, đang chạy về phía Lão Kiều, Tạ Nhiên lập tức nhắc cậu chuyện đường bị phong tỏa, kiêu Tạ Thanh Ký đi đường vòng qua cho tiết kiệm thời gian.

 

Một tia sét xé toạc bầu trời đêm, mưa gió bất chợt ào đến, tiếp đó là tiếng sấm vang dội từng hồi, tiếng này mãnh liệt hơn tiếng kia.

 

Tạ Nhiên sốt ruột lướt điện thoại, không ngừng gọi cho Lão Kiều, hắn cúi đầu nhìn thấy thời gian hiển thị trên màn hình, lúc này đã qua mười hai giờ đêm, hôm nay đúng lúc là ngày kiếp trước Tạ Thiền qua đời.

 

Một cảm giác bất an còn mãnh liệt hơn cả cơn mưa thình lình ập tới, Tạ Nhiên không muốn suy nghĩ tiêu cực, ngón tay hắn run rẩy, tìm số điện thoại của Tiểu Mã trong danh bạ.

 

Tạ Nhiên cầu nguyện trong lòng: Chắc chắn không phải như hắn nghĩ.

 

Một hồi chuông, hai hồi chuông, ba hồi chuông, nhưng điện thoại Tiểu Mã vẫn không nối máy.

 

Tạ Nhiên cúp điện thoại, đạp mạnh chân ga, con xe tăng tốc lao vút qua, bánh xe làm hất tung làn nước cao tới nửa người, con hẻm nhỏ phía trước không lái vào được nữa.

 

Tạ Nhiên dừng xe bên đường, lao vào màn mưa, vừa đặt chân xuống giày đã ướt sũng, nhưng hắn căn bản không để tâm đến những thứ này.

 

Hắn chạy thục mạng, đợi tới khi khu dân cư cũ nát quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt thì phổi Tạ Nhiên đã như sắp nổ tung.

 

Giữa cơn mưa bỗng vang lên một tiếng hét cực kỳ bi thương: "Tiểu Mã—"

 

Đó là giọng của Tạ Thiền!

 

Tạ Nhiên càng không dám ngừng lại, hắn tìm nơi phát ra âm thanh, thất tha thất thiểu chạy tới.

 

Chỉ thấy cách đó vài mét, Mã Bối Bối cả người co rúm nằm trên mặt đất, Tạ Thiền và Tạ Thanh Ký quỳ gối bên cạnh cậu ta, hình như Lão Kiều và con gái ông ta đang đứng ở phía hành lang tối đen.

 

Máu không ngừng chảy ra tứ phía từ gáy của Mã Bối Bối, máu lúc đầu rất đặc nhưng nhanh chóng bị nước mưa hoà tan, cậu ta giơ tay muốn chạm vào nơi đau đớn kia nhưng bị Tạ Thiền giữ lại.

 

Mã Bối Bối chỉ cảm thấy sau gáy lạnh ngắt, tầm nhìn của cậu ta dần dần tối sầm, chỉ có bàn tay đang được Tạ Thiền nắm là còn ấm.

 

Cậu ta thấy Tạ Thiền khóc vì mình.

 

Tiểu Mã lần đầu to gan lớn mật, lần đầu tiên không còn e dè hai anh em hung thần ác sát nhà họ Tạ nữa, cậu ta yên tâm nắm chặt lấy tay Tạ Thiền, cảm nhận làn da mịn màng của đối phương, đây sẽ là cảm giác cuối cùng của cậu ta trước khi chết, Tiểu Mã cảm thấy đúng là rất đáng giá.

 

"Tiểu Mã? Cậu ráng chịu đựng một chút, Tiểu Tạ đang gọi xe cứu thương..."

 

Tạ Thiền rơi nước mắt đầy mặt.

 

Miệng Tiểu Mã mấp máy, hình như có lời muốn nói, Tạ Thiền cúi đầu ghé sát lại, nghe thấy Tiểu Mã thều thào nói: "...Đừng, đừng báo cảnh sát."

 

"Tiểu Mã?"

 

Tạ Thiền nhìn Tiểu Mã bằng vẻ không sao tin được, không thể tin lời cuối cùng Tiểu Mã để lại lại là dặn cô đừng báo cảnh sát.

 

Không ai đáp lại Tạ Thiền nữa, dường như Tiểu Mã đã rất mệt, cậu ta quyến luyến nhìn Tạ Thiền, trong ánh mắt đã vụt tắt ấy, là lời yêu đến chết cũng chưa nói thành lời.

Bình Luận (0)
Comment