Chương 83: Nảy mầm
edit: nammogiuabanngay
-----
Sau bữa tối, Tạ Thanh Ký kể cho Tạ Nhiên chuyện hôm nay cậu gặp Lão Kiều, Tạ Nhiên nghe xong thì chẳng nói gì, đại khái đoán ra được ai đang xử Lão Kiều.
Hắn gọi điện thoại cho A Kỳ trước mặt Tạ Thanh Ký, bảo anh ta nể mặt hắn bỏ qua cho Lão Kiều.
Sau khi cúp điện thoại, Tạ Thanh Ký đề nghị: "Anh muốn đến nhà anh Kiều xem thử không? Giờ này chắc anh ấy vẫn chưa ngủ đâu?" Tạ Nhiên không đáp, hơi do dự, dùng thời gian hút nửa điếu thuốc quyết định: "Không cần đâu, Lão Kiều sĩ diện như vậy lúc này hẳn là không muốn gặp chúng ta, đợi thêm đi, đợi cuộc sống anh ta tốt hơn một chút rồi hẵng nói."
Tạ Thanh Ký không nói gì nữa, hai người một người đi rửa bát, một người đi tắm.
Rõ ràng Tạ Nhiên tắm bằng nước lạnh nhưng hắn càng tắm càng bứt rứt, trong lòng nóng như lửa đốt, hắn biết không phải kiểu nôn nóng muốn l*m t*nh kia, mà là lo nghĩ về việc chưa hoàn thành chuyện trước mắt, hắn cứ cảm thấy có chuyện gì đang đợi hắn làm, nhưng Tạ Nhiên lại không nói rõ được phải làm gì.
"Mau đi tắm đi, mới chín giờ, còn có thể chơi thêm một lát, để anh đi nhốt Triệu Cao lại."
Tạ Nhiên dằn vặt mãi cũng chỉ có thể dằn vặt Tạ Thanh Ký, dùng ánh mắt ám chỉ. Tạ Thanh Ký không để ý tới hắn, vẫn cầm quyển sách luật Tạ Nhiên đọc không hiểu kia, không hề nhúc nhích: "Không chơi, em phải ôn bài."
Cuốn sách này mấy tháng vẫn luôn đặt ở đầu giường họ, mỗi khi Tạ Nhiên khó ngủ đều lấy nó ra đọc một lát, bảo đảm không quá ba trang là ngủ liền.
Tạ Nhiên lại gần sờ mó cậu, hắn luồn tay vào đồ ngủ Tạ Thanh Ký mò mẫm phần bụng dưới rắn chắc của cậu, d**ng v*t bán cương dần dần to ra trong tay hắn, trở nên vừa cứng vừa nóng, lúc bị Tạ Thanh Ký lườm hắn còn bày ra vẻ mặt vô tội nói: "Em đọc đi, anh đâu không cho em đọc."
Hắn múi vành tai Tạ Thanh Ký, hôn lên yết hầu của cậu, một tay gỡ nút áo ngủ của cậu.
"Tạ Nhiên!" Tạ Thanh Ký không tài nào chịu nổi nữa, vừa ngại vừa bực nắm lấy bàn tay đang quấy rối của anh trai, "Không phải... không phải hồi sáng mới làm sao?"
Không nhắc đến chuyện này còn đỡ, nhắc đến Tạ Nhiên lại phát bực, sáng ra hắn còn chưa ngủ dậy đồng hồ báo thức của Tạ Thanh Ký đã reo lên. Tạ Nhiên tưởng cậu muốn rời giường, ai dè giây tiếp theo ai kia lại đè lên hắn.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ hắn bị Tạ Thanh Ký mở hai chân ra, d**ng v*t cương buổi sáng chống ở nơi lối vào của hắn, tối qua hai người mới làm xong, lúc này tiến vào hoàn toàn không tốn chút sức nào, Tạ Thanh Ký đẩy thắt lưng.
Tạ Nhiên bị nắc đến nỗi không ngừng đụng vào đầu giường, sướng tới mức tới đầu óc mơ hồ nhưng vẫn nhớ Tạ Thanh Ký đặt báo thức sớm vậy là để dậy ôn bài, nhắc nhở: "...Em không thi nữa à?"
Động tác của Tạ Thanh Ký dừng lại, Tạ Thanh Ký thở hổn hển kề sát người hắn, mồ hôi của c** nh* lên người Tạ Nhiên, cậu đưa tay gập chân hắn lại rồi c*m v** sâu hơn nữa, Tạ Thanh Ký lại tiếp tục dùng sức va chạm, ăn nói hàm hồ: "...Em biết, sẽ xong nhanh thôi, không làm chậm trễ đâu."
Chậm trễ hay không Tạ Nhiên không biết, dù sao cuối cùng lúc Tạ Thanh Ký ra khỏi nhà trông hoảng hốt phết.
"Tiểu Tạ, em không thấy mình mất nết lắm à?" Tạ Nhiên bắt đầu dùng lời lẽ ra châm chọc Tạ Thanh Ký, nói lúc Tạ Thanh Ký muốn l*m t*nh thì người làm anh đây luôn hết sức phối hợp, nhưng đến lúc hắn muốn, người làm em trai như Tạ Thanh Ký lại một mực từ chối.
Hắn hói chuyện l*m t*nh hùng hồn như thể có lý lắm vậy, Tạ Thanh Ký càng nghe vành tai cành đỏ, đành phải chịu khổ đi tắm, ném Tạ Nhiên lên giường hết sức phối hợp một phen.
Tạ Nhiên bị ch*ch cho phục sát đất, sự nôn nóng tích tụ trong lòng thoáng được xoa dịu, xong chuyện thì hút điếu thuốc, hài lòng thỏa dạ nhìn bóng lưng Tạ Thanh Ký ngồi trước bàn học viết bài, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Hút xong một điếu thuốc, Tạ Nhiên ăn mặc chỉnh tề, hỏi Tạ Thanh Ký tấm thẻ ngân hàng tám mươi ngàn tệ kia để đâu, hắn lấy ra dùng trước.
"Sao thế?"
Tạ Thanh Ký kéo ngăn kéo dưới bàn học, lấy thẻ ngân hàng ra đưa cho Tạ Nhiên, tám mươi ngàn tệ đó là hai người để dành cho Tạ Văn Bân, chờ lần tiếp theo đến thăm ông sẽ đưa qua.
"À, anh ra ngoài tản bộ một lúc rồi quay lại ngay."
Hắn xé một tờ giấy nhớ rồi viết mật mã rút tiền lên.
Mười hai giờ đêm rồi mà Tạ Nhiên lại muốn đem thẻ ngân hàng đi dạo? Muốn đi đâu không cần nói cũng biết - suy cho cùng hắn sẽ không bỏ mặc Lão Kiều.
Tạ Thanh Ký không yên tâm, mặc áo khoác vào đi cùng hắn.
Hai người lái xe đến dưới lầu nhà Lão Kiều, tòa nhà này vẫn cũ nát như lần trước, bậc thang gồ ghê, ngay cả đèn trong hành lang cũng không có.
Tạ Thanh Ký nắm chặt tay Tạ Nhiên suốt đường đi, men theo ánh đèn điện thoại vịn vào tường, Tạ Nhiên bước chân loạng choạng, không nhịn được mắng: "Lão Kiều thật đúng là... bao năm vậy rồi cũng không nỡ dọn đi, có ngày bước hụt chân không liệt nửa người mới lạ ấy."
Hai cha con đã ngủ, đèn trong nhà đã tắt, Tạ Nhiên nhét thẻ ngân hàng vào dưới khe cửa.
Làm xong những việc này Tạ Nhiên mới thấy vững bụng hơn một chút, cùng Tạ Thanh Ký ôm nhau về nhà ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Kiều dụi đôi mắt ngái ngủ nhìn tấm thẻ ngân hàng trên sàn nhà, gọi Lão Kiều dậy. Lão Kiều liếc một cái là nhận ra nét chữ quen thuộc, đoán được là Tạ Nhiên đưa, Tiểu Kiều nhìn ba đột nhiên nước mắt lưng tròng, láng máng đoán ra gì đó, vui vẻ nói: "Có phải anh Tạ Nhiên không ba?"
Lão Kiều nghẹn ngào "Ừ" một tiếng, Tiểu Kiều nhỏ giọng nói cô bé nhớ Tạ Nhiên và Tạ Thanh Ký, nhớ cả chị Tạ Thiền, muốn gặp họ, hỏi có phải Lão Kiều cũng nhớ họ không.
Người từng nếm qua vị ngọt sẽ không ăn được vị đắng nữa, Lão Kiều quen có một người bạn như Tạ Nhiên ở bên cạnh, ông không chịu được con gái làm nũng, hoặc có lẽ đã sớm nảy ra ý định hòa giải với Tạ Nhiên, cuộc sống nửa năm trốn trốn tránh tránh này làm phai mờ chí khí của Lão Kiều, ông đột nhiên ôm lấy con gái chạy ra ngoài.
"Mình đi đâu vậy ba?"
"Đi tìm anh Tạ Nhiên của con... chúng ta trả tiền cho cậu ấy, ba nợ cậu ấy một lời xin lỗi."
Ông ta không cần tiền bạc hay địa vị, chỉ muốn hai người bạn như Tạ Nhiên và Tạ Thanh Ký.
Ánh mặt trời hôm nay vô cùng rực rỡ, Lão Kiều mãi mãi nhớ kỹ ngày hôm nay, ông ta ôm Tiểu Kiều, nắm chặt thể ngân hàng, đang là giờ cao điểm đi làm nhưng ông ta vừa ra khỏi nhà đã bắt được xe, đường đi không bị kẹt xe, lúc xuống xe tài xế còn cười nói tạm biệt với ông ta, nữ nhân viên trong thang máy khen Tiểu Kiều dễ thương, như thể mọi thứ đều là điềm lành.
Cửa thang máy mở ra, đập vào mắt là bảng hiệu "Công ty TNHH Nhất Nguyên Phục Thủy", tất cả vẫn là bố cục quen thuộc với Lão Kiều, tất cả đều là dáng vẻ lúc ông ta còn ở đây, chưa từng thay đổi.
Nhưng đúng lúc này—
Ông ta nhìn thấy hai người đàn ông đang đứng hút thuốc ở góc hành lang.
Một người ngoài dự đoán, một người trong dự kiến, người trước là Tiểu Mã, sau là người đàn ông tên A Kỳ kia.
Chính là người đàn ông tên A Kỳ này, sau khi ông ta và Tạ Nhiên mỗi người một ngả liền dẫn người tới đập cửa hàng của ông ta, còn đánh ông ta một trận, từ đó về sau, trong quãng thời gian nửa năm Lão Kiều đều sống trong nơm nớp lo sợ, đề phòng người đàn ông tên A Kỳ này đến kiếm chuyện.
Nhưng chuyện của anh Đông hồi trước không phải đã được Tạ Nhiên hòa giải rồi ư, sao bây giờ anh ta lại xuất hiện ở đây, còn đứng nói chuyện cười đùa với Tiểu Mã nữa?
Lão Kiều nhẹ nhàng che miệng con gái tránh cô phát ra tiếng động làm hai người kia chú ý, cẩn thận nghe bọn họ nói chuyện.
Chỉ nghe A Kỳ khó hiểu nói: "Cái người tên Lão Kiều kia là gì của Tạ Nhiên vậy, sao Tạ Nhiên che chở cho gã thế, còn đặc biệt gọi điện bảo tôi tha cho gã một mạng, chuyện anh Đông lúc trước tôi đã thấy khó chịu, lúc gã không hợp tác với các cậu nữa chẳng phải còn đánh nhau với cậu một trận đấy ư, tôi trút giận thay cậu thì sao nào?"
Nửa năm không gặp, giọng nói của Tiểu Mã chín chắn hơn rất nhiều, đối mặt với chuyện của Lão Kiều, thái độ của cậu ta hơi hờ hững, thuận miệng nói: "Tùy anh... chuyện của anh ta đừng đến phiền tôi."
Tiểu Kiều khó hiểu chớp mắt, đôi mi dài cọ qua ngón tay Lão Kiều.
Cô bé ngẩng đầu lên thì thấy cơ thể ba đang run, ánh mắt đỏ hoe, ôm cô vào thang máy đi xuống lầu một. Thấy học càng ngày càng xa, Tiểu Kiều khó hiểu nói: "Ba ơi, chúng ta không đi tìm anh Tạ Nhiên sao?"
Số tầng trên bảng hiển thị vẫn tiếp tục giảm, "Tinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra, Lão Kiều thẫn thờ bước ra ngoài, thấp giọng nói: "Ba đột nhiên nhớ ra hôm nay anh Nhiên của con ở nhà nghỉ ngơi, mấy ngày nữa chúng ta đến tìm cậu ấy."
Tiểu Kiều thất vọng nói: "Ba ơi... sao lúc nào anh Tiểu Mã cũng bắt nạt ba thế? Những người đánh ba đều do anh ấy tìm tới sao? Con ghét anh ấy."
Lão Kiều không trả lời vấn đề này, nhưng trước mắt hình như là vậy, A Kỳ vì trút giận cho Tiểu Mã, trút giận cho anh Đông nên mới không chịu tha cho ông ta.
Cùng lúc đó, Tiểu Mã hắt xì một cái, A Kỳ cười trêu, nói chắc có ai đang chửi cậu ta.
Tiểu Mã phiền muộn khoát tay, A Kỳ lại hỏi cậu ta buồn phiền chuyện gì, khóe miệng Tiểu Mã mím chặt, không nói lời nào, cũng không biết tại sao lại rối rắm, A Ký thấy thế, thức thời nói anh ta đi trước, hôm nào cùng nhau ăn cơm.
Thấy cửa thang máy sắp đóng lại, Tiểu Mã lại đột nhiên chửi tục một câu.
Nhìn vẻ mặt ảo não kia cứ như đang tự mắng mình, cậu ta vừa hét lớn tên A Kỳ vừa đuổi theo, chen một chân vào cánh cửa thang máy sắp đóng hẳn lại.
A Kỳ giật mình, vội vàng ấn mở cửa, chỉ thấy Tiểu Mã nhăn mặt đau đớn, không cam lòng nói: "Chuyện của tôi và cái người tên Lão Kiều kia phức tạp lắm, anh đừng quản, tóm lại đừng tìm anh ta gây chuyện nữa, đừng làm khó anh ta, con gái anh ta còn nhỏ rất nhạy cảm, nể mặt con bé đi, tôi với Tạ Nhiên đều không biết nửa năm nay anh vẫn chạm trán với anh ta, nếu biết sớm thì đã ngăn anh làm vậy rồi."
A Kỳ ngơ ngác không hiểu gì, vừa cười vừa mắng: "Mấy người làm gì thế không biết."
Anh ta đưa tay nhấn nút đóng thang máy.