Một Quả Táo - Mạnh Hoàn

Chương 82

Chương 82: Ngôi sao

edit: nammogiuabanngay

-----

Cái chết của Vương Tuyết Tân khiến Tạ Văn Bân không gượng dậy nổi, ông bắt đầu trở nên trầm mặc ít nói, trí nhớ cũng kém đi, dường như mắc bệnh nặng giống Vương Tuyết Tân, chỉ sau một đêm đã già đi cả chục tuổi.

 

Sự ra đi của người yêu mang theo toàn bộ lưu luyến của ông đối với trần thế, ông mơ hồ trải qua nửa năm. Ông chẳng buồn quan tâm Tạ Nhiên và Tạ Thanh Ký, cũng không muốn quản Tạ Thiền nữa, trái lại ông suốt ngày ôm con mèo Triệu Cao yêu quý của Vương Tuyết Tân, ngồi trên chiếc ghế dựa Vương Tuyết Tân thường ngồi như người mất hồn, cả ngày ngẩn người nhìn vào khoảng không.

 

Tạ Nhiên vẫn luôn nhớ ngày mình đón Triệu Cao từ nhà hàng xóm về.

 

Triệu Cao không biết đã xảy ra chuyện gì, đợi mấy ngày mà chẳng đợi được Vương Tuyết Tân về nhà, nó bắt đầu vội vã đi tới đi lui khắp nhà, gắng sức cắn ống quần Tạ Thiền kéo cô đến phòng ngủ của Vương Tuyết Tân.

 

Tạ Thiền cố nén nước mắt ôm lấy Triệu Cao, Triệu Cao kháng cự giãy ra, gào lên vài tiếng, cuối cùng nó giãy ra khỏi lòng cô rồi nhảy lên gối đầu của Vương Tuyết Tân cuộn tròn thành một cục, không nhúc nhích nữa.

 

Tạ Văn Bân thấy thế lại không kìm được mà rơi nước mắt.

 

Ông cứ duy trì trạng thái mơ hồ như vậy, có một ngày ông gọi Tạ Nhiên và Tạ Thanh Ký sang một bên, nói rằng ông muốn đi tu.

 

Hai anh em không hề bất ngờ với chuyện này, kiếp trước Vương Tuyết Tân vừa mất, Tạ Văn Bân đã lập tức xuất gia, kiếp này vì quan hệ gia đình hòa hoãn nên trì hoãn hơn nửa năm, nhưng cuối cùng ông không thể kìm được nữa.

 

Trải qua nỗi đau mất mẹ, không ai muốn Tạ Văn Bân rời khỏi gia đình này lần nữa.

 

Tạ Thanh Ký nhìn Tạ Nhiên một cái đã hiểu được ý của đối phương, cậu khuyên: "Ba, ba dọn đến ở chung với tụi con đi."

 

Tạ Văn Bân mỉm cười, giương mắt nhìn quanh căn nhà lần nữa tác thành ông nên duyên vợ chồng với Vương Tuyết Tân.

 

"Thôi, ba chẳng còn ý niệm gì nữa, thấy hai đứa còn dễ tức giận hơn, ba già rồi, không quản được các con, quãng đời còn lại là tốt hay xấu, hai anh em các con từ từ trải qua vậy."

 

Ông rũ mi, kéo chiếc va li đã chuẩn bị từ trước ra rồi ôm lấy hũ đựng tro cốt của Vương Tuyết Tân, thứ kiếp trước ông không thể mang đi dưới sự phản đối kịch liệt của Tạ Thiền, cuối cùng kiếp này cũng mang đi rồi.

 

Lúc ông sắp rời đi, Tạ Nhiên và Tạ Thanh Ký đuổi theo ra cửa.

 

"Ba!"

 

Bước chân của Tạ Văn Bân ngừng lại, chậm chạp xoay người.

 

Ông thật sự già rồi.

 

Người ta khi bị gọi từ phía sau đều quay đầu lại trước, sau đó cơ thể mới xoay theo, nhưng Tạ Văn Bân lại khác, ông cúi đầu, mũi chân chuyển động trước rồi tới bả vai, xoay cả người lại rồi mới ngẩng đầu nhìn hai anh em đang đứng cạnh nhau.

 

"Ba tìm ngọn núi gần một chút nhé, con và Tiểu Tạ sẽ thường xuyên đến thăm ba."

 

Tạ Văn Bân mỉm cười, xoay người rời đi.

 

Sau khi ông rời đi, căn nhà này trở nên hoàn toàn trống rỗng. Tạ Thanh Ký và Tạ Nhiên dọn về nhà ở, Tạ Thiền để Triệu Cao lại cho họ.

 

Trong nửa năm nay, công ty Tạ Nhiên phát triển ổn định, mặc dù lợi nhuận không được như trang web, nhưng may là lượng doanh thu ở các cửa hàng thực tế rất tốt.

 

Tạ Nhiên giao hết mọi chuyện cho người khác, mỗi tuần chỉ đến công ty một lần, cũng may Tiểu Mã có bản lĩnh tự mình đảm nhận, mọi chuyện đều như trước kia Tạ Nhiên nói - hắn kiếm đủ tiền rồi, bây giờ chỉ muốn ở bên Tạ Thanh Ký, hưởng thụ cuộc sống yên bình mà kiếp trước chưa từng trải qua.

 

Mã Bối Bối từng có bạn gái, nhưng chỉ quen nhau một tháng rồi chia tay, nghe nói là đằng gái đá cậu ta. Tiểu Mã chưa từng đưa bạn gái đến gặp họ, chỉ có Gầy thoáng nhìn thấy cô ấy một lần từ xa, bảo rằng trông giống chị Tạ Thiền, cũng là kiểu dịu dàng ăn nói nhỏ nhẹ.

 

Sau khi nghe vậy Tạ Nhiên và Tạ Thanh Ký nhìn nhau một cái, chưa từng nói riêng chuyện này với Mã Bối Bối.

 

Nửa năm nay hai người giống như một cặp vợ chồng, củi gạo dầu muối tương dấm trà, thi thoảng cãi nhau nhưng rất nhanh lại làm lành. Từ sau khi giảm bớt tần suất đến công ty, Tạ Nhiên rảnh rỗi hẳn ra, hắn cậy bỏ một nửa gạch lát sân rồi phủ đất lên, bắt đầu ngâm cứu trồng rau trong sân, sai Tạ Thanh Ký lúc xúc cát mèo nhớ để phân mèo lại, hắn muốn giữ lại bón phân.

 

Chẳng mấy chốc năm ba đại học của Tạ Thanh Ký đã kết thúc, sau khi thi xong cậu nhận được tin nhắn của Tạ Nhiên, nói dầu ăn trong nhà hết rồi, bảo cậu đến siêu thị một chuyến, tiện mua chút thức ăn sẵn về, tối nay hắn không muốn nấu cơm.

 

Sắp tới giờ tan tầm siêu thị hơi đông người, chỗ đậu xe gần đó đều chật kín, Tạ Thanh Ký đỗ xe ở con phố bên cạnh, lúc đi tới siêu thị thì thấy một bà cụ xách giỏ bán hạt giống ở ven đường.

 

Tạ Thanh Ký dừng bước, định mua cho Tạ Nhiên một ít hạt giống, lúc trả tiền cậu lấy tiền mặt trong túi ra. Hai năm nay việc quét mã thanh toán đột nhiên lan rộng khắp cả nước, càng ngày càng có nhiều người ra ngoài không mang tiền mặt, nhưng Tạ Thanh Ký lại là ngoại lệ, trong túi lúc nào cũng có một đống tiền mặt và đồng xu, để cho những người không biết dùng điện thoại thông minh.

 

Bên cạnh có một người đi tới, hỏi có hạt giống tốt nào có thể nảy mầm nhanh không.

 

Âm thanh quen thuộc khiến Tạ Thanh Ký ngẩng đầu, người nọ quay đầu lại, thì ra là Lão Kiều. Thoạt nhìn cậu còn suýt nữa không nhận ra, chỉ thấy hốc mắt Lão Kiều bầm tím, nhìn là biết bị người ta đấm, cả người ông ta gầy đi một vòng, dáng vẻ chật vật rất giống mấy bữa mới từ Quý Châu trở về.

 

Nụ cười trên môi Lão Kiều nhanh chóng tắt ngúm, nhìn Tạ Thanh Ký nói: "Là cậu à, không ngờ lại gặp cậu ở đây, vừa tan học à?"

 

Hai người tìm một quán cà phê ngồi xuống, lần trước họ gặp nhau là ở tang lễ của Vương Tuyết Tân.

 

Từ đó về sau Lão Kiều chính thức rời khỏi công ty, có lần Tạ Nhiên và Tạ Thanh Ký lái xe đi ngang qua gần nhà Lão Kiều, Tạ Nhiên dừng xe lại, dùng thời gian hút nửa điếu thuốc cuối cùng vẫn quyết định đi vào xem thử, kết quả cửa nhà Lão Kiều đóng chặt, hai anh em không thấy ai mở cửa liền rời đi.

 

Nhân viên phục vụ bưng cà phê lên, Lão Kiều hơi thận trọng ngồi lui ra sau một chút. Không biết nửa năm qua ông ta đã trải qua những gì, nhưng từ khuôn mặt tiều tụy và ánh mắt né tránh của ông ta, Tạ Thanh Ký đoán chắc rằng ông ta sống không được như ý.

 

"Cửa hàng của anh làm ăn thế nào rồi?" Tạ Thanh Ký chọn một chủ đề tương đối an toàn.

 

Lão Kiều ngẩn ra, "Cửa hàng nào?" Ông ta nhanh chóng nhận ra Tạ Thanh Ký hỏi là cửa hàng 4S trước kia Tạ Nhiên chia cho mình lúc họ thôi hợp tác.

 

Ông ta thở dài, mỉm cười làm bộ không để ý, làm ra vẻ thoải mái nói: "...Đóng cửa lâu rồi, tôi đắc tội với nhiều người như vậy, còn sống được là may lắm rồi, trước kia là nể mặt anh cậu nên không tính toán với tôi. Bây giờ tôi suốt ngày ở nhà đầu tư cổ phiếu, dạo trước thị trường chứng khoán không tốt, tôi lỗ hết tiền, đang chuẩn bị đi kiếm việc làm."

 

Nhìn ông ta không còn hăm hở như trước Tạ Thanh Ký thấy hơi khó chịu, dù trước kia Lão Kiều từng làm những gì nhưng ông ta chưa từng tổn thương Tạ Nhiên, hơn nữa suốt hai kiếp ông ta đều đối xử chân thành với cậu và Tạ Nhiên.

 

"Cậu với Tạ Nhiên bây giờ thế nào...? Người nhà không nói gì nữa chứ, Tạ Thiền đâu?"

 

"Đều ổn cả."

 

Lão Kiều nhìn chằm chằm mặt bàn, mỉm cười buồn bã, tự lẩm bẩm: "...Đều ổn cả, ổn là tốt rồi."

 

Tạ Thanh Ký đang định nói gì đó thì điện thoại trong túi bỗng reo lên, cúi xuống nhìn thì thấy Tạ Nhiên gọi tới, hỏi hắn sao vẫn chưa về nhà. Lão Kiều cách điện thoại nghe được giọng nói đã lâu không gặp của Tạ Nhiên thì không nhịn được cười, nói Tạ Nhiên vẫn chẳng thay đổi gì, có điều là cười một chốc mắt lại đỏ hoe.

 

Cuối cùng lúc tạm biệt Tạ Thanh Ký ngỏ ý muốn đưa Lão Kiều về nhà, ông ta khoát tay từ chối, nói: "Thôi khỏi, đừng để Tiểu Kiều nhìn thấy cậu, trước kia con bé làm ầm ĩ muốn đi tìm các cậu, muốn gặp các cậu, làm loạn lên có dỗ cũng không dỗ được, dạo này vất vả lắm mới không đòi nữa."

 

Nhìn bóng lưng cô đơn quay người rời đi của Lão Kiều, trong lòng Tạ Thanh Ký trăm mối ngổn ngang, trên đường lái xe trở về còn vượt đèn đỏ.

 

Tiếng mở cửa làm Tạ Nhiên giật mình, lập tức luống cuống tay chân giấu thứ gì đó xuống dưới mông.

 

Tạ Thanh Ký đi qua, Tạ Nhiên vẫn làm như không có chuyện gì ôm Triệu Cao vào lòng, vờ vịt chải lông cho Triệu Cao, ai dè giây tiếp theo đã bị Tạ Thanh Ký bế cả người lẫn mèo lên.

 

Tạ Nhiên bị nhấc bổng lên thì ôm cổ Tạ Thanh Ký, cười mắng một câu: "Em ăn gì mà khỏe dữ vậy!"

 

Tốt xấu gì hắn cũng là đàn ông cao cả mét tám, suốt ngày bị Tạ Thanh Ký ôm tới ôm lui như vậy thật sự rất mất mặt, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tạ Thanh Ký lấy tạp chí bị hắn giấu ra.

 

Hai người ngồi xếp chồng lên sô pha, Tạ Thanh Ký ôm Tạ Nhiên, Tạ Nhiên ôm mèo, trang tạp chí trong tay là quảng cáo của một thương hiệu trang sức nào đó.

 

Tạ Thanh Ký nhận ra thương hiệu này, trong văn phòng luật mà cậu thực tập có một đối tác đeo nhẫn cưới của thương hiệu này.

 

Tạ Thanh Ký muốn giả bộ không hiểu ý đồ của Tạ Nhiên nhưng khóe miệng lại bất giác cong lên.

 

Tạ Nhiên nhắc nhở: "Muốn cười thì cứ cười đi, nhịn làm gì, trong lòng em đang đắc ý lắm nhỉ Tiểu Tạ."

 

"Đừng nói nhảm." Tạ Thanh Ký khẽ hắng giọng một tiếng nhưng vẫn không giấu được vành tai đang ửng đỏ, cậu bế Tạ Nhiên lẫn mèo sang một bên, thuận thế đứng dậy, nhưng Tạ Nhiên sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội tốt này, mặc cho cậu chạy thoát? Cậu chưa kịp bước đi đã bị kéo trở lại.

 

Mắt thấy sắp đè lên người Tạ Nhiên, Tạ Thanh Ký vội vàng chống tay lên sô pha, nửa quỳ bên cạnh.

 

Tạ Nhiên kéo cổ áo Tạ Thanh Ký để cậu kề sát mình, lười biếng nói: "Hỏi em đó, có phải muốn cười lắm không?"

 

Hắn hỏi đi hỏi lại rất nhiều lần, mỗi lần hỏi lại hôn cậu một miếng, thấy Tạ Thanh Ký miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo liền muốn trêu chọc cậu. Chưa được mấy câu Tạ Thanh Ký đã chịu không nổi, cậu ôm lấy Tạ Nhiên nhưng nửa th*n d*** lại không dám kề sát, sợ Tạ Nhiên phát hiện cậu đang cương.

 

Tạ Thanh Ký hiếm khi xin tha: "Đừng chọc em nữa, mai thi đó, em còn phải ôn tập."

 

Tạ Nhiên cười, buông tay ra, ý là tha cho em lần này đó.

 

Tạ Thanh Ký tưởng thật, chật vật đứng dậy. Ai dè Tạ Nhiên lặp lại chiêu cũ, kéo ai kia ngã lại lên người hắn.

 

Lần này là ôm chặt lấy nhau, chẳng ai lừa được ai, Tạ Thanh Ký đang muốn đẩy hắn ra lại nghe Tạ Nhiên thấp giọng nói: "... Tiểu Tạ, kiếp trước Tạ Thiền xảy ra chuyện ở thời điểm này đúng không? Hình như cũng chẳng còn mấy ngày nữa."

 

Đoạn ký ức chưa từng bị lãng quên lần nữa hiện ra, Tạ Thanh Ký thôi dãy dụa, khẽ gật đầu, hai người lẳng lặng ôm nhau.

 

Từ sau khi Vương Tuyết Tân qua đời, họ không bàn luận về vấn đề này nữa.

 

Ông Mã thay Tiểu Mã chết vào cùng một ngày, Lưu Gia cũng chết vào cùng một ngày, dù Tạ Thanh Ký có nhắc nhở trước cũng không thể tránh khỏi, Vương Tuyết Tân không theo quy luật này, nhưng dù cho không có vụ tai nạn giao thông của kiếp trước Vương Tuyết Tân cũng sẽ chết vì bệnh tật, cậu và Tạ Nhiên hoàn toàn không cách nào ngăn cản.

 

Những cái chết liên tiếp này khiến hai anh em hiểu rằng, số phận không cho phép bất cứ kẻ nào thăm dò hay phỏng đoán nó, mỗi lần họ cho rằng đã mò ra được chút quy luật thì biến cố luôn bất ngờ ập đến, khiến họ trở tay không kịp.

 

"Sẽ không có việc gì đâu Tạ Nhiên... Kiếp trước Mã Bối Bối chết vì dùng bạo lực đòi nợ, nhưng anh xem bây giờ anh ta sửa đổi những tật xấu đó, vẫn sống rất tốt, bây giờ chị cũng không ở bên Đường Tư Bác, mọi thứ sẽ ổn cả thôi, chúng ta nhắc chị mấy ngày đó đừng ra khỏi nhà, nếu không thì bảo chị tạm thời chuyển đến ở chung với tụi mình."

 

Tạ Thanh Ký ôm chặt Tạ Nhiên, Tạ Nhiên cũng dùng sức ôm chặt lấy cậu.

 

"...Đợi qua chuyện này chúng ta kết hôn đi."

 

"Được."

 

"Không ra nước ngoài đâu, mệt lắm, giấy đăng ký kết hôn bên đó anh cũng không hiểu gì, anh vẫn thích giấy đăng ký kết hôn kiểu Trung Quốc mình hơn, để tới lúc đó anh tìm chỗ làm giấy tờ giả, sau đó đón ba từ chùa nơi ông tu hành về nhà một hai ngày uống rượu mừng nữa, người xuất gia không được dùng vũ lực, lần này không sợ ba đánh rồi."

 

"...Được."

 

"Tụi mình cũng chọn ngày nghỉ lễ Quốc khánh đãi tiệc đi, Trương Chân Chân nói Quốc khánh mọi người đều được nghỉ, tiện nhận phong bì."

 

"Được."

 

"Sao em cứ lặp đi lặp lại câu đó mãi thế?"

 

Tạ Nhiên không vừa lòng nhìn người đang đè trên người mình, nhưng Tạ Thanh Ký lại vùi đầu vào lòng Tạ Nhiên không cho hắn nhìn, mãi đến khi ấy Tạ Nhiên mới nhận ra điều gì đó từ chữ "Được" trong lời nói run run của đối phương.

 

Lúc này, hắn bỗng nhiên nhớ Vương Tuyết Tân vô cùng, nếu Vương Tuyết Tân còn ở đây có lẽ sẽ cười mắng hắn vài câu, hoặc là trừng mắt nhìn hắn, trên đầu là mái tóc xoăn kém chất lượng, trách móc hắn làm giấy tờ giả thì thôi đi, dám bày tiệc ầm ĩ cho cả thiên hạ biết thì bà chết cho tụi bây coi.

 

Nửa năm sau khi Vương Tuyết Tân qua đời, trong căn nhà trống trải nơi ba chị em lớn lên, lần đầu tiên Tạ Nhiên nghẹn ngào: "Tiểu Tạ, anh nhớ mẹ rồi, trên trời nhiều sao thế kia, không biết mẹ ở nơi nào nhỉ."

Bình Luận (0)
Comment