Chương 81: Tạm biệt
edit nhắn bạn đừng khóc to quá nha
-----
Đêm nay Tạ Nhiên canh chừng bên giường bệnh, lúc Tạ Thanh Ký quay lại Vương Tuyết Tân đã ngủ, Tạ Nhiên nằm sấp bên cạnh bà nhắm mắt nghỉ ngơi, Tạ Thanh Ký đi qua, lặng lẽ xoa đầu Tạ Nhiên.
Tạ Nhiên lập tức ngồi dậy nhìn Vương Tuyết Tân một cái, thấy bà vẫn đang ngủ mới yên tâm.
"Chuyện ở công ty xử lý ổn thỏa chưa? Anh Kiều có nói sau này tính làm gì không?" Tạ Thanh Ký hạ giọng hỏi, cậu tiện tay mua chút đồ ăn cho Tạ Nhiên, hồi trưa Tạ Thiền mua mì tới hắn ăn được hai miếng rồi để lại trên bàn nhỏ, Tạ Thanh Ký cầm lên ăn mà không nói không rằng.
Cậu ngồi ở nơi cách Tạ Nhiên rất xa.
Cậu và Tạ Nhiên đã không cần dùng ngôn ngữ để trao đổi nữa, chỉ cần một ánh mắt là hiểu được ý đối phương, Vương Tuyết Tân có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào, thời điểm này không ai muốn k*ch th*ch bà.
Tạ Nhiên lắc đầu, "Lão Kiều chẳng nói gì với anh."
"Anh sao thế?"
Tạ Thanh Ký ngẩng đầu nhìn Tạ Nhiên, đột nhiên hỏi.
Tạ Nhiên nắm tay mẹ, cẩn thận vén tóc bên mai thay Vương Tuyết Tân rồi ngồi trở lại ghế, thở dài một tiếng như thể đang tự giễu để giải khuây, khẽ nói: "Chỉ là cảm thấy thật xui xẻo, đột nhiên không biết nên làm gì, chuyện gì cũng dồn lại một lúc... trước kia lập trang web này là muốn nghiêm túc làm cho ra trò, bây giờ chẳng còn sức lực nữa."
Tiếng máy móc bên giường bệnh phát ra tiếng nhắc nhở có tiết tấu, âm thanh này làm người ta phiền não, nhưng đối với người nhà mà nói lại là an ủi lớn lao, tỏ rõ người họ quan tâm tất cả vẫn bình thường.
"Em nghĩ thêm cách cho anh, vẫn còn rất nhiều cơ hội, bây giờ thị trường App đang rất tốt, chúng ta có thể tập trung mua bán trên App, chờ sau khi mẹ khỏi bệnh, công ty ổn định, chúng ta lại nghĩ cách kiếm tiền."
"Nhóm của Tề Úy Nhiên không đợi được lâu như vậy."
Tạ Thanh Ký trầm mặc trong chốc lát, biết điều Tạ Nhiên nói là sự thật, hắn không chịu bỏ cuộc, trước kia lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng cũng có thể chống đỡ được, bây giờ có gì không thể chứ? Tạ Nhiên chỉ là gặp cú sốc liên tiếp nên nhụt chí thôi.
Bên cạnh truyền đến tiếng cọ xát chói tai của việc xê dịch ghế, Tạ Thanh Ký đi về phía hắn, một tay đặt trên vai Tạ Nhiên rồi siết nhẹ một cái, đây là hành động thân mật duy nhất hiện giờ hai người dám làm ra khi có người thứ ba ở đây.
"Không có Tề Úy Nhiên vẫn còn có em, em sẽ học."
Hơi ấm từng chút truyền đến qua lớp áo, Tạ Nhiên giống như một người ở trong trời tuyết lâu ngày bỗng nhiên tiến lại gần ngọn đuốc, tứ chi lạnh ngắt cứng đờ từng chút khôi phục nhiệt độ, nhưng điều đầu tiên cảm nhận được lại là cơn đau truyền đến từ làn da khô nứt nẻ do nhiệt độ tăng cao.
Hắn đau khổ như vậy - hai người anh em thân thiết lại quay lưng lại với nhau, mẹ gần đất xa trời, không biết còn có thể sống được bao lâu. Mỗi một ngày mai với Tạ Nhiên mà nói đều tượng trưng cho sự lo lắng thấp thỏm về sự ra đi của mẹ, nhưng dù là chuyện gì Tạ Nhiên cũng không cách nào ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện xảy ra.
"Lão Kiều cũng rời đi... anh quen anh ta lâu như vậy."
Tạ Thanh Ký lại siết chặt bàn tay đặt trên vai hắn hơn.
"Nếu anh lo thì có thể giao một cửa hàng cho anh ấy, anh ấy biết mối buôn bán, còn có kinh nghiệm quản lý, anh ấy biết chăm sóc tốt cho bản thân. Chỉ là không làm việc cùng nhau mà thôi, vẫn có thể tiếp tục làm bạn."
Giọng nói của cậu rất bình tĩnh, vạch ra từng lo lắng của Tạ Nhiên, cậu nói như vậy hệt như dù trời sập xuống cũng có thể giúp Tạ Nhiên chống đỡ, vấn đề là người như Tạ Thanh Ký đâu chỉ nói suông, cậu đã từng dùng hành động thực tế chứng minh điểm này hết lần này đến lần khác.
"Sao đôi khi anh thấy em giống anh trai, anh lại giống em trai, trang web là do em tạo ra, có rắc rối gì cũng là do em giải quyết."
"Trước kia đã nói rồi." Tạ Thanh Ký nhìn Tạ Nhiên bằng ánh mắt sâu thẳm, nửa câu còn lại có lẽ tối nay không có cơ hội nói ra, nhưng Tạ Nhiên hiểu.
Lời Tạ Thanh Ký chưa từng thốt ra là sẽ không để hắn một mình đối mặt, cậu hạ quyết tâm sẽ không để Tạ Nhiên trở lại vùng biển hiu quạnh kia nữa.
"Nếu công ty không thể duy trì thì đừng làm nữa, tiền kiếm ít tiêu ít, em với chị, ba, mẹ sẽ luôn ở bên anh, không có thứ gì có thể chia cắt gia đình chúng ta nữa."
Rõ ràng không phải lời ngon tiếng ngọt gì, đây là lời Tạ Thanh Ký đã cân nhắc, dùng thân phận của em trai nói ra lời không vượt quá giới hạn với anh trai, dù có bảo cậu nói trước mặt Vương Tuyết Tân và Tạ Văn Bân cũng không thẹn với lương tâm.
Vai của Tạ Nhiên run lên, hắn im lặng hồi lâu, nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ. Hắn muốn ôm Tạ Thanh Ký thật chặt, trở về ngôi nhà nhỏ của họ, hoặc là hét lên thật to, nói rằng hắn kiếm đủ tiền rồi, không làm gì nữa hết.
Hắn kìm nén hết thảy, điều duy nhất hắn có thể làm là thoáng nghiêng đầu về phía Tạ Thanh Ký, tựa lên vai em trai, nắm lấy tay mẹ lặng lẽ cầu nguyện: Xin hãy để hắn may mắn thêm chút nữa.
Giờ khắc này, tuy hắn và Tạ Thanh Ký duy trì khoảng cách cơ thể, nhưng trái tim lại kề sát vào nhau.
Trong lúc hai anh em nói chuyện, không ai chú ý đến Vương Tuyết Tân nằm nghiêng đưa lưng về phía họ đang lặng lẽ rơi lệ.
Tết Nguyên đán năm 2017 vô cùng lạnh lẽo, Vương Tuyết Tân nằm liệt giường, bệnh tình lúc tốt lúc xấu, ngày bà tỉnh táo càng ngày càng ít, đêm giao thừa rơi một trận tuyết lớn, bà bảo Tạ Văn Bân ôm mình ngồi lên xe lăn, đẩy tới bên cửa sổ nhìn tuyết.
Tuyết rơi càng ngày càng lớn, rót vô mặt mày u ám của Vương Tuyết Tân một chút sức sống, tình trạng của bà trong hai ba ngày kết tiếp đột nhiên tốt lên, đêm nọ, bà còn tự mình gượng dậy bước xuống giường, khiến Tạ Thiền và Tạ Văn Bân đang thức đêm trông bà giật mình thảng thốt.
Tạ Nhiên và Tạ Thanh Ký đều cho rằng kỳ tích xuất hiện, ông trời thật sự cho họ chút may mắn, nhưng chỉ vài ngày sau, bệnh tình của Vương Tuyết Tân thay đổi đột ngột, trong vòng hai ngày đã nhận được thông báo bệnh tình nguy kịch ba lần. Bà mơ màng mở mắt, nhìn bốn người họ Tạ trông coi bên giường, ngón tay vừa nhúc nhích Tạ Văn Bân đã lập tức nắm lấy.
Ông quỳ gối bên cạnh giường Vương Tuyết Tân, nước mắt đầm đìa, có lẽ sợ vợ mình quá lo lắng, rõ ràng khóc lóc tới nỗi mặt mày nhăn nhúm vẫn cố nặn một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, giọng nói run run: "Sao rồi? Có phải ngột ngạt quá muốn đi xuống hít thở một chút không? Nào, tôi ôm bà xuống."
Vương Tuyết Tân chớp mắt yếu ớt, Tạ Văn Bân lại làm như không thấy, cố chấp kéo tay Tạ Văn Bân, hỏi có phải tinh thần bà tốt hơn, muốn ăn gì đó không. Ông không tin, rõ ràng mấy ngày trước còn có chuyển biến tốt, được xuất viện, thế nào thoáng cái lại nghiêm trọng như vậy, ông chịu không nổi cảm giác tuyệt vọng khi có được một tia hy vọng rồi bị gạt đi tất cả.
"Thiền... Tạ Thiền..."
Tạ Thiền thấy Vương Tuyết Tân có lời muốn nói thì giao người cha đang khóc lóc cho hai cậu em trai, cố nén nước mắt, kề sát vào Vương Tuyết Tân, nghe bà gằn từng chữ, "Con... con không làm sai, đừng... đừng thất... thất vọng với bản thân."
Lời vừa dứt, Tạ Thiền gần như lập tức khóc không thành tiếng.
Tầm mắt cô mơ hồ nhìn về phía Vương Tuyết Tân, kéo bàn tay khô quắt như cành cây của mẹ kề sát khuôn mặt mềm mại của mình. Nếu thật sự là cành khô cũng có thể được nước mắt tưới nước, nói không chừng còn có thể nảy mầm gặp lại mùa xuân lần nữa, nhưng sinh mệnh của Vương Tuyết Tân đã đi tới điểm cuối, không cách nào thay đổi nữa.
"Con biết rồi mẹ, con biết mà... con biết."
Ánh mắt của Vương Tuyết Tân dần trở nên dịu dàng khi nhìn về phía Tạ Nhiên và Tạ Thanh Ký, bà giơ cánh tay lên cao hơn, cong lại rồi lần mò dưới gối, dường như có thứ gì đó đặt ở nơi đó. Tạ Thiền thấy thế thì thay bà lấy ra, là một tờ giấy viết thư vuông vắn, trên đó viết "Thân gửi Tạ Nhiên, Tạ Thanh Ký".
"Các con đợi lát nữa... lấy ra xem, Nhiên Nhiên..."
Hai anh em đều đứng đó bất động, đột nhiên nhận ra rằng đây có thể là lần cuối cùng họ nhìn thấy mẹ mình.
Tạ Nhiên vốn cho rằng sau khi trùng sinh duyên phận làm mẹ con với Vương Tuyết Tân rất dài, không ngờ vẫn chỉ có năm năm ngắn ngủi.
Thời gian năm năm này tựa như hắn trộm từ tay người khác, bây giờ bị lấy lại. Hắn mãi mãi không quên được ngày trùng sinh đó, khi hắn lại một lần nữa mất hết can đảm trở lại nơi quen thuộc này, ngẩng đầu lên và nhìn thấy Vương Tuyết Tân.
Khi đó Vương Tuyết Tân không bị bệnh, bà ngồi đánh bài ở cửa tiểu khu với mái tóc xoăn kém chất lượng, bà sẽ tức giận mắng Tạ Nhiên, nhưng cũng sẽ mềm lòng trong khoảnh khắc được Tạ Nhiên ôm lấy, mặt một đằng nghĩ một nẻo hưởng thụ cái ôm của con trai.
— Nhưng đến chết bà cũng không biết người yêu của Tạ Nhiên là ai, ánh mắt bà nhìn về phía Tạ Nhiên mang theo vẻ tiếc nuối và không cam lòng.
Mọi người trong phòng đều biết rõ, chỉ có mình Vương Tuyết Tân chẳng hay biết gì.
"Mẹ, mẹ ơi... con, thật ra con..."
Giờ khắc này hắn muốn mạnh dạn thừa nhận rằng người yêu của hắn là Tạ Thanh Ký, hắn muốn mẹ mình chết mà không có tiếc nuối, nhưng lại sợ Vương Tuyết Tân mang theo phẫn nộ qua đời.
Tạ Nhiên bất lực quỳ gối bên giường bệnh, muốn cố gắng nhìn rõ khuôn mặt mẹ, nhưng hắn không kìm được nước mắt đang trào ra mãnh liệt, thậm chí không biết Tạ Thanh Ký bên cạnh hắn phản ứng như thế nào, nhưng đúng lúc này, Vương Tuyết Tân đột nhiên cười nói: "Bỏ đi..."
Tạ Nhiên và Tạ Thanh Ký đồng thời ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng, Tạ Văn Bân đã đứng phắt dậy như nổi điên.
Ông vừa khóc vừa đẩy ba đứa con ra ngoài, theo lý mà nói ông không đẩy nổi hai đứa con trai, nhưng lúc nảy chẳng biết ông lấy đâu ra nhiều sức lực đến thế, hai tay ông như kìm sắt "xách" Tạ Nhiên ra ngoài, sau đó ông quỳ gối trước giường bệnh Vương Tuyết Tân với khuôn mặt đỏ bừng, hy vọng thời gian mãi mãi dừng lại ở khoảnh khắc này.
"Ba! Ba cho con vào..."
Hắn vừa khóc vừa đập cửa, nhưng cửa phòng đã bị khóa trái từ bên trong.
Tạ Thanh Ký đỡ Tạ Nhiên dậy, bức thư đã được viết trước đó cũng bị Tạ Văn Bân ném ra ngoài.
Nét chữ của phong thư này rất ngay ngắn, nhưng nếu nhìn kỹ thì không khó để phát hiện ra mấy nét bút bị lệch, hẳn là được vậy trước vào mấy bữa Vương Tuyết Tân khỏe lên một chút, càng về sau, nét chữ càng hỗn loạn, càng gấp gáp - bà không còn nhiều thời gian nữa.
Trong thư bà viết thế này:
"Các con, tha thứ cho mẹ và ba con đã lỡ dở quá nhiều, trước khi chết vẫn muốn nói chuyện với ba con nhiều hơn cho nên viết bức thư này trước."
"Nếu bây giờ mẹ vẫn còn khỏe mạnh, chắc mẹ đã cầm cây lăn bột trong nhà đánh mỗi đứa mười cái cho gãy chân, đánh gãy chân các con vẫn chưa thỏa, tốt nhất là đánh gãy cả chân ba con. Mẹ sẽ cầm cây lăn bột không rời tay, ngày ngày bảo vệ các con bên mình, ai dám nói xấu tụi con mẹ sẽ đánh người đó. Có lẽ các con sẽ cảm thấy mẹ rất thô lỗ, sao lại suốt ngày đánh đánh giết giết, nhưng dù có vậy mẹ cũng không làm nổi nữa rồi. Mẹ già rồi, lại sắp chết, chẳng còn bao nhiêu thời gian, ngay cả thời gian nghĩ xem tại sao các con lại biến thành thế này cũng không có."
"Đúng vậy, không ngờ tới nhỉ, mẹ vẫn luôn biết, tuy những năm qua sống chẳng khác gì góa phụ mất chồng, nhưng dựa vào kinh nghiệm xem phim truyền hình phòng phú của mình, mẹ đã đoán ra một sự thật suýt khiến mẹ tức chết, chút tâm tư của hai đứa con hoàn toàn không thể giấu nổi."
"Nhiên Nhiên, Tiểu Tạ, mẹ thực sự rất sợ, sợ các con không chịu nổi áp lực, sợ các con bị người ta bắt nạt, bị người ta dị nghị, sợ tương lai của các con sẽ bị ảnh hưởng, sợ các con không kết hôn, không có con cái, già rồi không ai chăm sóc, càng sợ các con chỉ là nhất thời hứng thú, cuối cùng sẽ tổn thương lẫn nhau, mẹ rất muốn sống tiếp, mãi mãi bảo vệ các con, nếu các con không trưởng thành thì thật tốt biết bao."
"Ngày đó các con đều tưởng rằng mẹ ngủ rồi, thật ra không phải vậy, trên người mẹ rất đau nhưng không dám nói với các con, đành phải giả bộ ngủ. Lúc giả bộ ngủ nghe được cuộc nói chuyện của các con, cảm giác dường như chỉ cần các con ở bên nhau thì chẳng còn khó khăn gì có thể đánh ngã các con. Mẹ biết rằng Tiểu Tạ đã có người chăm sóc, Nhiên Nhiên cũng có người chăm sóc rồi. Tuy rằng vẫn không hiểu, không ủng hộ, không cam lòng, không muốn các con đi con đường liều lĩnh như vậy, như mẹ đã thỏa hiệp."
"Hy vọng sau này các con có thể chăm sóc tốt cho nhau, dù có chia tay cũng phải chia tay trong hòa bình, các con không chỉ là người yêu, mà còn là anh em của nhau. Mẹ không rời đi, mẹ chỉ là biến thành ngôi sao trên trời, Nhiên Nhiên, Tiểu Tạ, đừng sợ, đừng buồn, đừng tự trách, mẹ yêu các con, yêu chị, yêu ba, mẹ vẫn mãi yêu gia đình này."
Trong phòng bệnh, Tạ Văn Bân khóc nấc lên, âm thanh có tiết tấu của máy đo nhịp tim bị phá vỡ, biến thành một tiếng "bíp" thật dài, báo hiệu một sinh mệnh đã rời xa.
Vương Tuyết Tân được như ý nguyện, biến thành ngôi sao trên trời.