Chương 80: Đứa trẻ
edit: nammogiuabanngay-----
Bệnh tình của bà nghiêm trọng hơn rất nhiều so với lúc mới xuất viện, mặc dù không đến mức ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày nhưng dịch ổ bụng càng ngày càng nhiều, nói không chừng ngày nào đó lại phải nhập viện tiếp. Vương Tuyết Tân hiểu rất rõ tình trạng sức khỏe của mình nên mới muốn đi du lịch cùng Tạ Văn Bân khi bà vẫn có thể hoạt động.
Hiện tại với bà mà nói, sống thêm được một ngày cũng đã lời rồi.
"Sao con ở chỗ anh con thế?"
Tạ Thanh Ký đón lấy Triệu Cao từ tay bà, điềm tĩnh nói: "Bạn cùng phòng có người thân đến thăm, muốn mượn giường của con nên con đến chỗ anh, nhà anh gần trường, sao mẹ lại đến đây một mình? Còn dùng điện thoại của quản lý chung cư nữa."
Vương Tuyết Tân cười nói: "Lúc ra ngoài ôm mèo quên cầm điện thoại, ba con đi xếp hàng mua vé xe lửa rồi, mẹ rảnh rỗi không có việc gì nên mang mèo qua đây, sao anh con không nghe điện thoại?"
"Anh ấy ngủ rồi."
"Ngủ sớm vậy à? Có phải nó không khỏe chỗ nào không?" Vương Tuyết Tân vòng qua cậu đi về phía phòng ngủ.
Tạ Thanh Ký bình tĩnh đuổi theo, nhưng thực ra lòng bàn tay cậu đã ướt đẫm mồ hôi, thấy Vương Tuyết Tân đẩy cửa phòng ngủ ra, chiếc chăn trên giường phồng lên, dưới chăn là Tạ Nhiên đang trần như nhộng và một mớ hỗn độn.
Nhịp tim Tạ Thanh Ký đập điên cuồng, Vương Tuyết Tân mà đi vào sẽ ngửi thấy mùi vị kỳ quái khắp phòng.
Thế mà ngay lúc ngày, người trước giờ luôn không có chừng mực như Vương Tuyết Tân bỗng trở nên ý tứ lạ thường.
Bà đứng im ở cửa, không tiến thêm một bước nào nữa.
Tạ Thanh Ký đứng sau lưng không thấy rõ biểu cảm của bà.
Tạ Nhiên nằm quay lưng về phía cửa không ngừng đổ mồ hôi lạnh, cảm giác g*** h** ch*n có gì đó đang chậm rãi tràn ra, cũng may trước khi ra ngoài Tạ Thanh Ký đã mở cửa sổ, tiếng gió vi vu thổi vào làm át đi tiếng thở gấp gáp của hắn.
Chỉ cần bước thêm một bước nữa, Vương Tuyết Tân sẽ phát hiện Tạ Nhiên đang giả bộ ngủ.
— Nhưng bà không làm vậy.
Trước ánh mắt lo lắng của Tạ Thanh Ký, Vương Tuyết Tân nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ lại.
Bà làm như không có việc gì trở lại phòng khách, bế Triệu Cao từ trong ba lô cho mèo ra ngồi trên sô pha, vuốt bộ lông bóng mượt của nó rồi móc ra một tờ giấy nhăn nhúm.
Trên đó ghi chép những điều cần chú ý về việc cho Triệu Cao ăn: có thể trộn chút pate vào hạt mèo nhưng không được nhiều quá; mỗi tuần cho ăn gel tiêu búi lông một lần, lượng bằng đầu ngón tay út; khi cắt móng thì phải che mắt nó lại, vân vân.
Tạ Thanh Ký ngẩn ra: "Mẹ, mẹ làm gì thế?"
"Thì giao trước cho các con, còn không phải đề phòng trước sao, lỡ sau này mẹ..." Vương Tuyết Tân mỉm cười, "Giao mèo cho ba con mẹ không yên tâm, để các con thích ứng trước vậy, được rồi, mẹ đi đây."
Bà chống đầu gối khó khăn đứng dậy, lại vội vàng nói với Tạ Thanh Ký: "Không cần tiễn mẹ, không cần tiễn nữa, mẹ bắt taxi về."
Bà nói không cần tiễn nhưng Tạ Thanh Ký không nghe, cậu cầm ví tiền rồi cùng Vương Tuyết Tân ngồi lên xe taxi, đưa bà về nhà.
Lúc xuống xe, Vương Tuyết Tân đứng bên ngoài xe taxi, cách cửa sổ xe nhìn Tạ Thanh Ký, Tạ Thanh Ký không yên tâm, dặn: "Sau này mẹ đừng tự mình ra ngoài nữa, có việc gì cứ để ba làm."
"Biết rồi." Vương Tuyết Tân cười đáp lại, bà nhìn Tạ Thanh Ký một cách chăm chú, ánh mắt lướt qua ngủ quan anh tuấn của con trai, chợt nói: "Tiểu Tạ."
Tạ Thanh Ký ngẩng đầu lên.
Vương Tuyết Tân giơ tay lên, với về phía cổ áo con trai, như thể bà biết Tạ Thanh Ký đang đeo một sợi dây chuyền trong cổ áo.
Ngón tay bà khẽ móc vào, kéo lên một cách chậm rãi, tựa như một lời nhắc nhở hão huyền– nhắc họ phải cảnh giác một chút, cẩn thận một chút, đừng để ai khác phát hiện nữa.
Nhưng ngay khi đồng xu kia sắp ra khỏi cổ áo, Vương Tuyết Tân lại dừng lại, mặt dây chuyền chưa còn chưa hoàn móc ra rơi lại về trước ngực Tạ Thanh Ký.
Mắt Vương Tuyết Tân đỏ hoe, bà cười với Tạ Thanh Ký, sau đó giơ tay khẽ xoa đầu cậu.
Từ nhỏ Tạ Thanh Ký đã không thích nói chuyện, bị ấm ức cũng không lên tiếng, bị Tạ Nhiên bắt nạt cũng không nói gì, chỉ biết đi tới bên cạnh mẹ, được mẹ dịu dàng xoa đầu rồi sẽ tự mình tiêu hóa những nỗi đau kia.
Khoảnh khắc đó Vương Tuyết Tân nghĩ: Giá như có thể sống tiếp thì tốt rồi.
Chiếc taxi lái đi, Tạ Thanh Ký ngơ ngác sờ đồng xu trước ngực cách lớp áo, bóng dáng của Vương Tuyết Tân trong kính chiếu hậu càng lúc càng nhỏ.
Hai tháng sau, một công ty công nghệ internet hoàn thành việc mua lại trang web của Tạ Nhiên.
Trang web đơn sơ này do Tạ Thanh Ký gõ từng dòng mã lập nên, rót từng chút tâm huyết được vào để phát triển lớn mạnh, chứng kiến từng bước tiến của công ty Tạ Nhiên, vậy mà giờ đây nó lại như một điềm báo nào đó, mở màn cho sự tan rã của cả tập thể.
Ngày ký hợp đồng, Tạ Nhiên Lão Kiều Tiểu Mã đều có mặt, vốn Tạ Thanh Ký cũng tới nhưng bởi vì mới khai giảng học kỳ mới có nhiều chuyện phải làm nên vắng mặt.
Những người do đối phương cử đến khách sáo với Tạ Nhiên, hỏi có muốn cùng ăn một bữa cơm hay không, Tạ Nhiên nhìn Lão Kiều và Tiểu Mã một cái rồi từ chối đề nghị của đối phương.
Thư ký dọn dẹp mấy chiếc ly giấy bị uống dở trên bàn, phòng họp rộng lớn bỗng chốc trở nên trống vắng, ba người họ im lặng ngồi với nhau, Lão Kiều và Tiểu Mã chẳng ai chịu nói chuyện với ai, cuối cùng vẫn là Tiểu Mã đứng lên trước, cầm lấy áo khoác da trên ghế vắt qua vai rồi bỏ đi.
Lão Kiều không vội vã rời đi, có lẽ đây là lần cuối cùng ông ta và Tạ Nhiên bình tĩnh ngồi đối diện nhau như thế này.
Trong lòng Tạ Nhiên chợt cảm thấy buồn bực khó tả.
Giờ khắc này hắn không phân biệt được người ngồi trước mặt là Lão Kiều nào, là kế toán hèn nhát của kiếp trước không thể tự tay giết người báo thù, chuyện gì cũng đứng sau mình hay là "anh Kiều" - người kiếp này luôn vùng vẫy xoắn xuýt, nhưng cuối cùng vẫn không thể vượt qua hận ý ngút trời kia.
Nhưng dù là ai thì cuộc đời suốt hai kiếp của ông ta đều thay đổi vì sống chết của Tiểu Mã.
"Lão Kiều, sau này anh tính làm gì?"
Lão Kiều nhìn chằm chằm vào mặt bàn giống như đang ngẩn người, ông ta đột nhiên cười giễu một cái, hồi lâu sau vẫn không lên tiếng, ông ta không trả lời câu hỏi của Tạ Nhiên.
Cuối cùng Lão Kiều đứng lên, trước khi đi thấp giọng nói với hắn: "... Tạ Nhiên, cậu không biết tôi hâm mộ Tiểu Mã đến mức nào đâu, tôi hay nghĩ, nếu lúc đó cậu không rút lui, vẫn tiếp tục đi theo đại ca, liệu mọi chuyện sẽ khác đi không?"
Tạ Nhiên không nói gì, Lão Kiều bỏ đi.
Nửa tiếng sau thư ký đi vào, nói sếp Kiều mang hết đồ đạc trong phòng làm việc đi, chỉ để lại một tấm ảnh, hỏi Tạ Nhiên phải xử lý như thế nào?"
Tạ Nhiên nhíu mày, còn chưa nói gì thì điện thoại trong túi đã reo lên, là Tạ Văn Bân gọi tới, ông nói qua điện thoại rằng Tạ Nhiên, mẹ con nhập viện rồi.
Hắn hít sâu một hơi, chống bàn chậm rãi đứng lên, vẫn chưa thể khẳng định rằng liệu hôm nay có phải ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời hắn không.
Lúc hắn chạy đến nơi bệnh tình của Vương Tuyết Tân đã được khống chế, tạm thời thoát khỏi cơn nguy kịch, Tạ Thiền và Tạ Văn Bân trông coi bên giường bệnh của bà, gần trường học không dễ bắt xe, Tạ Thanh Ký đến chậm hơn Tạ Nhiên nửa tiếng.
Bệnh tình của Vương Tuyết Tân lần nữa tái phát, bệnh trướng nước khiến bụng bà căng lên như một quả bóng trong suốt, đối lập với tay chân gầy rộc như que củi.
Tạ Văn Bân nói từ tối qua Vương Tuyết Tân dậy đã lên cơn sốt, còn đổ mồ hôi liên tục, uống thuốc xong tình hình mới cải thiện hơn chút.
Đến tận sáng sớm hôm nay Tạ Văn Bân dậy trước, thấy người nằm bên cạnh không có phản ứng gì ông còn tưởng Vương Tuyết Tân đang ngủ, nhưng nấu xong bữa sáng vẫn không thấy Vương Tuyết Tân có động tĩnh gì mới nhận ra bất thường, sờ lên trán bà thì thấy lại phát sốt.
Bác sĩ nói nếu đưa đến trễ nửa tiếng, tình hình sẽ càng thêm nguy hiểm.
Dường như Vương Tuyết Tân chẳng biết gì cả, lúc mở mắt ra chỉ cảm thấy đau đầu dữ dội, bà chống người muốn ngồi dậy, miệng lẩm bẩm: "Cơm... hôm nay Tạ Nhiên về nhà ăn cơm..."
Bà còn chưa ngồi thẳng dậy đã bị bốn bàn tay đè xuống, bà ngỡ ngàng nhìn chung quanh, lúc này mới nhận ra mình đang ở trong phòng bệnh, bốn người họ Tạ vây quanh bà. Mũi bà cắm ống dưỡng khí, đầu ngón tay chi chít những sợi dây nối loằng ngoằng tới mấy máy móc bên giường.
"Sao tôi lại nhập viện rồi?" Vành mắt Vương Tuyết Tân đỏ lên, nhỏ giọng trách móc một câu, "Bác sĩ nói thế nào?"
"Bác sĩ nói mấy ngày nữa là được xuất viện, mấy hôm trước không phải bà nói muốn đi Quảng Châu Hồng Kông du lịch sao? Đợi bà khỏe lại chúng ta sẽ đi."
Tạ Văn Bân không dám nói thật, chỉ xoa mái tóc thưa thớt của Vương Tuyết Tân, bảo bà không cần lo lắng. Vương Tuyết Tân hiểu ra gì đó, dù sao thì cơ thể của bà bản thân bà hiểu rõ nhất.
Mạng sống của bà bắt đầu đếm ngược ở nơi bốn bức tường vuông vức trắng xóa, luôn tràn ngập mùi thuốc khử trùng này, không thể nhìn thấy bầu trời Quảng Châu Hồng Kông nữa.
Tạ Văn Bân dẫn Tạ Thiền về nhà thu xếp đồ đạc, đưa Triệu Cao đến chỗ mẹ Tiểu Mã nhờ bà bà ấy chăm sóc, Tạ Thanh Ký đi tìm bác sĩ điều trị của Vương Tuyết Tân, trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Tạ Nhiên.
"Nhiên Nhiên..."
Vương Tuyết Tân chợt gọi một câu, Tạ Nhiên tưởng mẹ không thoải mái chỗ nào, vội vã tiến lại gần, ai ngờ Vương Tuyết Tân chỉ xoa đầu hắn, mệt mỏi nói: "Chuyện công ty vẫn ổn chứ? Khó xử lắm nhỉ... có phải dạo này con hay cau mày lắm không, giữa lông mày sắp có vết hằn luôn kìa."
Tạ Nhiên đột nhiên không thể nhịn được nữa, hắn ngơ ngác nhìn nét mặt quan tâm của mẹ, nửa quỳ gối trước giường bệnh của mẹ.
Hắn muốn cười một cái, nói với Vương Tuyết Tân không phải chuyện lớn gì, hoặc là bịa ra một cái cớ gạt mẹ, để bà không phải lo lắng cho mình nữa - bởi vì họ hiểu sau cơn bạo bệnh này, Vương Tuyết Tân chẳng còn sống được bao lâu nữa.
Chỉ là ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, Tạ Nhiên đã lập tức rơi vào hoảng loạn.
Tâm trí hắn trở nên trống rỗng, ý thức được mình sắp phải mất mẹ lần nữa, hắn muốn miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng miệng vừa nhếch lên nước mắt đã lăn dài, hắn siết chặt lấy tay mẹ, chân cũng quỳ xuống theo.
—— Tạ Nhiên đột nhiên mất kiểm soát.
"Không tốt lắm, trang web của con bị đối thủ cạnh tranh ác ý suýt nữa thì sụp đổ, con lại không cách nào đối phó với đám khốn nạn kia, Lão Kiều cũng đi rồi, thậm chí sau này không thể làm bạn nữa, mẹ, con không biết nên làm gì, con không nỡ rời xa mẹ, con muốn mẹ mãi mãi ở bên cạnh con và Tiểu Tạ, mắng con đánh con đều được, mẹ đừng rời đi."
Nước mắt lăn dài qua sống mũi thẳng tắp của Tạ Nhiên rồi nhỏ xuống mu bàn tay Vương Tuyết Tân, một câu hỏi tưởng như bình thường của mẹ dường như chứa ma lực thần kỳ, hoặc có lẽ Tạ Nhiên hiểu thời gian của mẹ không còn nhiều, đây có thể là lần cuối cùng hắn được hưởng quyền lợi của một "đứa con" trước mặt mẹ mình.
Người chưa từng tỏ ra yếu đuối hay nhún nhường trước mặt mẹ như Tạ Nhiên, giờ khắc này bỗng nhiên sụp đổ.
Sự bất lực trước số phận, sự căm hận nghiến răng nghiến lợi lại không làm được gì, tất cả bỗng được trút ra trước lời quan tâm hỏi han của mẹ.
"Mẹ, con phải làm sao bây giờ..."
Vương Tuyết Tân vốn luôn mạnh mẽ giờ chẳng còn cứng rắn được nữa, bà không hiểu tại sao Tạ Nhiên lại trái ngược với con nhà người ta, thuở còn nhỏ chẳng bao giờ khóc, hệt như người lớn, chưa từng để một người mẹ như bà có cơ hội khuyên bảo vỗ về bao giờ.
Nhưng đợi đến khi thật sự biến thành người lớn, lại một lần nữa biến thành một đứa trẻ vào thời điểm bà sắp qua đời.
Bà muốn đứng dậy ôm con trai nhưng lại bị trói buộc trên giường bệnh, muốn giơ tay xoa đầu Tạ Nhiên nhưng trên mu bàn tay lại bị cắm đầy kim tiêm và thanh nẹp.
Bà chẳng thể làm được gì.
Vương Tuyết Tân rơi nước mắt, ngơ ngác nhìn trần nhà trắng như tuyết trên đỉnh đầu, lẩm bẩm: "Con xem con đi, sao lại để người ta bắt nạt thành cái dạng này? Nhưng mẹ già rồi Nhiên Nhiên à, mẹ không làm được gì, ngay cả việc ở bên con cũng không làm được, mọi thứ đều phải trông cậy vào chính con thôi."