Một Quả Táo - Mạnh Hoàn

Chương 79

Chương 79: Thót tim

edit: nammogiuabanngay

-----

Nửa tháng sau đó Lão Kiều không đến công ty, Tạ Nhiên cũng không đến, trái lại Tiểu Mã như biến thành một người khác, ngày nào cũng đến làm việc đúng giờ, phần lớn mọi chuyện trong công ty đều do cậu ta xử lý.

 

Thiết bị có tỉ mỉ chính xác đến đâu cũng sẽ có sai sót, hổ có tàn nhẫn đến đâu cũng có lúc ngủ quên.

 

Ngày đó, sau khi Tạ Nhiên rời khỏi nhà Lão Kiều dường như đã ngộ ra gì đó, so với trước kia suốt ngày ở công ty, ngày đêm chạy đến cửa hàng 4S bàn chuyện hợp tác, suốt nửa tháng nay Tạ Nhiên gần như có thể gọi là "lười biếng".

 

Tạ Thanh Ký hỏi hắn sao không đi làm, Tạ Nhiên trả lời rất thẳng thắn: "Trước kia chuyện gì cũng đến tay anh, mệt rồi, sao cũng được, nghỉ nửa tháng rồi nói sau, đi rửa hoa quả cho anh đi."

 

Tạ Nhiên tỏ vẻ kiêu ngạo, nằm trên ghế sô pha sai bảo Tạ Thanh Ký.

 

Tạ Thanh Ký nhịn, ngoan ngoãn làm theo.

 

Tạ Nhiên không đến công ty, chuyện gì cũng mặc kệ, ngay cả việc đẩy mạnh công tác thu mua trang web cũng giao cho người khác làm, còn hắn thì suốt ngày chạy tới chỗ Vương Tuyết Tân làm Tạ Văn Bân thấy phiền hết sức, muốn trải qua thế giới của hai người cũng không được.

 

Không được mấy ngày Tạ Nhiên đã bị ba đuổi đi, hắn đành phải ở nhà riêng của mình lo chuyện cơm nước cho Tạ Thanh Ký, nhân tiện đưa đón cậu đi học, đợi Tạ Thanh Ký vừa gấp sách lại, tắt máy tính đi liền kéo cậu lăn giường.

 

Ngoại trừ việc tốn chút thể lực ra thì Tạ Thanh Ký thấy rất vui vì chuyện này.

 

Cậu cảm thấy đúng như Tạ Nhiên nói, hai năm qua sống quá mệt mỏi, thần kinh cũng rất căng thẳng, bán trang web cũng tốt, ít nhất khoảng thời gian tới Tạ Nhiên có thể nghỉ ngơi một thời gian.

 

Lúc Gầy gọi điện thoại đến Tạ Nhiên đang ở trong phòng bếp, hắn kẹp điện thoại bên tai, một tay cầm muỗng đảo đồ ăn, tay kia thản nhiên lấy điếu thuốc trong miệng ra búng tàn thuốc vào bồn rửa bát bên cạnh.

 

"Tôi nghỉ vài ngày phép năm, có chuyện gì thì tìm quản lý Tào, sao? Cậu chưa nghe công ty chúng ta có quy định nghỉ phép năm hả? À, tôi vừa thêm vào đấy, mới hai ba giây trước thôi, cậu có ý kiến gì không?"

 

Giọng nói của Tạ Nhiên cực lớn, cơm chiên trứng trong chảo được đảo lên rồi rơi xuống, Tạ Thanh Ký nghe tiếng động thì đeo kính không độ bước tới, khoanh tay không nói gì đứng sau lưng Tạ Nhiên, bắt gặp đúng lúc anh cậu đang hút thuốc trong bếp.

 

"Ai gọi đến thế?" Tạ Thanh Ký thình lình lên tiếng hỏi.

 

Tạ Nhiên giật cả mình, vẫn không biết Tạ Thanh Ký đã đứng sau lưng mình hồi lâu, hắn luống cuống ném điếu thuốc vào bồn rửa hòng lấp l**m cho qua chuyện.

 

Gầy ở đầu dây bên kia chỉ nghe thấy sếp Tạ vốn rất quyết liệt nhà cậu ta cười nịnh nọt, còn chưa kịp nghe gì thêm thì Tạ Nhiên đã cúp điện thoại.

 

"Gầy gọi đến hỏi anh bao giờ trở lại công ty, à, cậu ta còn nói dạo này Tiểu Mã bất thường lắm, cực kỳ thích làm việc, em xem bình thường Mã Bối Bối để lại ấn tượng xấu cỡ nào cho người ta chứ."

 

"Có lẽ là bị k*ch th*ch rồi." Tạ Thanh Ký đáp.

 

Chuyện Tiểu Mã bị k*ch th*ch vẫn phải nói từ Tạ Thiền mà ra.

 

Sau khi đánh nhau một trận với Lão Kiều, chút tình ý cậu ta dành cho Tạ Thiền chẳng giấu nổi ai nữa.

 

Ba chị em họ ngồi lại với nhau, Tạ Nhiên đưa mắt ra hiệu với Tạ Thanh Ký, bảo cậu hỏi Tạ Thiền, Tạ Thanh Ký không tình nguyện lắm, hắn lại dùng ánh mắt uy h**p, cậu chỉ đành cắn răng hỏi Tạ Thiền có biết Mã Bối Bối thích mình không, rồi định xử lý thế nào.

 

Tạ Thiền im lặng không nói gì, biểu cảm kia rõ ràng là đã biết lâu rồi.

 

Tạ Nhiên hơi sốt ruột, bảo dù không thích đi nữa ít ra cũng phải từ chối, đỡ cho Tiểu Mã suốt ngày nghĩ ngợi lung tung. Hắn tuy nói không thích đối phương làm anh rể mình, nhưng cũng không đành lòng nhìn anh em tốt của mình đau khổ vì tình.

 

Tạ Thiền bất đắc dĩ: "...Nhưng cậu ấy chưa từng nhắc đến với chị, chủ động đi hỏi sau đó từ chối, làm như ghét cậu ấy sợ cậu ấy đến làm phiền chị vậy, chuyện này chị không làm được. Huống hồ Tiểu Mã luôn khách sáo với chị, chưa từng làm việc gì quá giới hạn, cứ nhất quyết phải làm rõ chuyện này sao?"

 

Lời vừa dứt, hai anh em đều sững sờ, kết hợp với những việc đã xảy ra trong quá khứ, lời này thốt ra từ miệng Tạ Thiền thực sự khiến người ta bất ngờ.

 

Cô thực sự không giống với trước kia lắm.

 

Cuối cùng Tạ Thiền thở dài, thỏa hiệp: "Thế này đi, hai đứa nấu một bữa cơm, gọi Tiểu Mã đến, để chị nói chuyện với cậu ta."

 

Tạ Thanh Ký và Tạ Nhiên làm theo y hệt, Mã Bối Bối ăn bữa cơm no nê, nét mặt hồng hào, Tạ Thiền thấy mọi người ăn gần xong thì buông đũa, bảo Tiểu Mã cùng cô ra ngoài đi dạo, Mã Bối Bối rất kinh ngạc, rõ ràng trong miệng không có gì nhưng cậu ta lại nuốt ực một cái.

 

Hai anh em lặng lẽ bám theo, ngồi xổm sau bụi hoa, nhìn Tạ Thiền ngồi trên bồn hoa, ngẩng đầu nhìn Tiểu Mã đang đứng trước mặt cô.

 

Con người Tiểu Mã l* m*ng quen rồi, ngay cả mẹ cậu ta cũng không bảo được, bình thường đứng không ra đứng ngồi không ra ngồi, lúc này lại rất quy củ, ngón tay ép sát vào đường chỉ quần đứng trước mặt Tạ Thiền, giống như tư thế đứng trong quân đội, lại giống như đang bị phạt đứng.

 

Tạ Thanh Ký nghe tiếng Tạ Thiền cười, hỏi Tiểu Mã thích cô đúng không.

 

Tạ Nhiên ngồi bên cạnh đột nhiên nắm chặt cánh tay Tạ Thanh Ký, không thể tin được mà hỏi: "Thế này cũng quá trực tiếp rồi." Tạ Thanh Ký đau tới nỗi suýt thì kêu thành tiếng, nhìn nét mặt Tạ Nhiên lo lắng, nín thở nghe Tiểu Mã trả lời, kết quả tên hèn Mã Bối Bối này lại đứt gánh giữa đường, nhìn Tạ Thiền ấp a ấp úng, cuối cùng mới thốt ra được một câu: "...Cũng, cũng tạm."

 

Tạ Nhiên không nỡ nhìn, tuyệt vọng bụm trán, nhỏ giọng nói với Tạ Thanh Ký, "Đúng nhát."

 

Tạ Thiền lại cười, cô vén tóc mai ra sau tai, nhìn chằm chằm mặt đất, khẽ nói: "Thật ra tôi là một người rất tệ, được mẹ và hai đứa em cưng chiều lớn lên, không biết suy nghĩ đến cảm nhận của người khác, tính cách cực đoan và cố chấp lắm, cậu biết tính mẹ tôi rồi đấy? Tôi còn quá đáng hơn mẹ nhiều, bà còn cho ba tôi cơ hội thứ hai nhưng tôi sẽ không, yêu đương, thậm chí là tiến tới hôn nhân thật sự rất mệt mỏi, cậu nghiêm túc nhưng chúng ta không hợp nhau đâu."

 

Tiểu Mã hiểu ra gì đó, nụ cười trên mặt dần biến mất.

 

Tạ Nhiên ngồi một bên nghe, đột nhiên nhớ tới Tết năm nay trận tuyết lớn thế kia, Tạ Thiền lạnh tới mức thiếu điều nằm lăn ra sàn để sưởi ấm, thế mà khi người ta đuổi tới tận nhà, phản ứng đầu tiên lại là đứng thẳng người bước ra ngoài, không để cho người ta thấy chút yếu đuối nào.

 

Một người không chịu tỏ ra yếu thế trong quan hệ nam nữ, thậm chí là trở nên khéo đưa đẩy như vậy lại phân tích thiếu sót của mình trước mặt Mã Bối Bối.

 

Tạ Nhiên nghĩ, Tạ Thiền dùng sự chân thành chẳng còn sót lại bao nhiêu của mình để đối đãi với người chân thành như Tiểu Mã.

 

Từ đó về sau, Mã Bối Bối dường như trở thành một người khác.

 

"Tiểu Tạ, em nói xem Tiểu Mã có thể duy trì trạng thái nhiệt huyết như vậy bao lâu nhỉ? Anh cảm thấy sau này mình sẽ rất nhàn hạ."

 

Tạ Thanh Ký lắc đầu, tỏ vẻ cậu cũng không biết, bỗng cậu ngước mắt lên nhìn về phía bồn nước sau lưng Tạ Nhiên.

 

Tạ Nhiên vội vàng chắn lại.

 

Tạ Thanh Ký nhích sang trái Tạ Nhiên cũng nhích sang trái, cậu đi về phía bên phải Tạ Nhiên cũng đi theo, còn nhìn cậu bằng vẻ mặt vô tội.

 

Tạ Thanh Ký hỏi: "Anh hút thuốc à?"

 

Tạ Nhiên bình tĩnh cãi cùn: "Đương nhiên không rồi, không tin em ngửi xem miệng anh có mùi thuốc lá không."

 

Hắn vừa châm điếu thuốc thì Gầy đã gọi tới, một đống tàn thuốc hắn gạt đi đều do Gầy lải nhải mà ra, hắn căn bản chưa kịp hút miếng nào.

 

Ý định ban đầu là để Tạ Thanh Ký ngửi thử miệng mình, nhưng đối phương lại trực tiếp giữ lấy eo hắn rồi hôn lên.

 

đ** l*** **t *t l**m dọc theo khóe môi của Tạ Nhiên, sau đó dứt khoát luồn thẳng vào trong, nụ hôn của Tạ Thanh Ký càng ngày càng mãnh liệt, hơi thở càng ngày càng gấp gáp, cậu hơi nghiêng đầu, cụp mi nhìn Tạ Nhiên, khiến hắn lần đầu tiên cảm thấy thì ra mở mắt hôn nhau lại là một chuyện gợi tình đến vậy.

 

Tạ Thanh Ký lui ra, bình tĩnh chất vấn: "Không hút?"

 

Tạ Nhiên nhìn chằm chằm đôi môi mỏng của em trai, nói với vẻ chưa thỏa mãn: "Không có."

 

Hắn quay người tắt bếp đằng sau đi, chủ động nhào tới ôm cổ Tạ Thanh Ký, d**ng v*t đã cương cách lớp quần chọc vào bụng Tạ Thanh Ký, khoảnh khắc sắp hôn lên môi đối phương lại nhào đầu vào không trung.

 

Tạ Thanh Ký lui ra nhưng không thật sự rời đi, tay siết lấy eo Tạ Nhiên kéo lên một chút, mũi kề lên chóp mũi hắn, khẽ nói: "Không hút thật không?"

 

Tạ Nhiên không nói lời nào, trực tiếp hôn lên, thuận thế nhảy lên người Tạ Thanh Ký, bảo đối phương ôm hắn về phòng ngủ.

 

Khoảng cách từ bếp đến phòng khách chỉ ngắn ngủi mấy bước chân, họ không ngừng hôn môi đối phương, Tạ Thanh Ký đè Tạ Nhiên ra giường, một tay c** q**n áo của hắn, lấy dầu bôi trơn ở đầu giường bóp ra tay.

 

Tạ Nhiên trở mình, bỗng hắn giơ chân lên, một chân khẽ đạp lên háng Tạ Thanh Ký, lười biếng nói: "Đánh nhanh thắng nhanh đi, cơm sắp nguội rồi."

 

Tạ Thanh Ký ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm liếc Tạ Nhiên một cái.

 

Cậu gạt cái chân làm loạn của Tạ Nhiên ra, gập hai chân hắn lại trên giường, dùng tư thế mở rộng lối vào này cắm ngón tay đầy chất bôi trơn vào trong đâm mấy cái, ngón tay ở bên trong hơi cong, xấu xa đè lên tuyến tiền liệt của Tạ Nhiên.

 

Chưa ấn được mấy cái Tạ Nhiên đã bắt đầu r*n r*, giọng của hắn ngày càng mất kiểm soát, sắc mặt cũng càng ngày càng đỏ, sắc đỏ tượng trưng cho tình yêu kia nhanh chóng lan từ vành tai xuống tận ngực.

 

Khi Tạ Nhiên r*n r* nhìn cậu, h*m m**n của Tạ Thanh Ký đã đạt đến đỉnh điểm.

 

Vậy nên cậu cũng không khống chế được nữa.

 

Cậu rút ngón tay cắm trong cơ thể Tạ Nhiên ra, d**ng v*t c**ng c*ng trực tiếp tiến vào.

 

Tạ Thanh Ký khép hai đùi Tạ Nhiên lại, vừa giữ vừa nhấp, cậu thẳng người lên, mỗi lần đều rút ra hết rồi cắm lút cán, chẳng mấy chốc tiếng "bạch bạch" khi cơ thể va vào nhau vang lên khắp căn phòng, động tác kia chẳng có tiết tấu nào, hoàn toàn không đoán được tiếng "bạch" tiếp theo sẽ nhẹ hay nặng.

 

Tạ Nhiên bị ch*ch tới nỗi cả người nhũn ra, chỉ có d**ng v*t giữa háng cứng tới cực điểm, rỉ nước và chống lên bụng dưới rắn chắc của em trai.

 

Dạo này hai người l*m t*nh rất nhiều, tư thế nào cũng chơi qua một lần, trái lại Tạ Thanh Ký rất khó b*n r*, cuối cùng sau khi Tạ Nhiên bắn xong , cưỡi trên người Tạ Thanh Ký động một lúc Tạ Thanh Ký mới b*n r*.

 

Em trai hắn không chịu được kiểu vừa l*m t*nh vừa hôn, mỗi lần làm vậy đều rất kích động, lúc bắn cũng siết chặt eo Tạ Nhiên, mu bàn chân kéo căng, dáng vẻ mỗi khi bị d*c v*ng chi phối của cậu luôn có cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể đè Tạ Nhiên ra cắn cổ hắn.

 

Nhưng Tạ Thanh Ký không làm gì cả, chỉ dùng bàn tay đầy gân của mình hung hăng ấn cổ Tạ Nhiên ôm lấy hắn.

 

Cậu hôn lên cổ Tạ Nhiên một cách lưu luyến.

 

d**ng v*t trong cơ thể từ từ mềm xuống, Tạ Nhiên thở hổn hển, nằm xuống bên cạnh khôi phục thể lực. t*nh d*ch màu trắng đặc sệt chảy ra từ lối vào ướt át của hắn, Tạ Nhiên thoáng ngửi thấy mùi thì đạp Tạ Thanh Ký một cái, bảo cậu mở cửa sổ ra.

 

Tạ Thanh Ký cúi đầu nhìn, ánh mắt có chút thay đổi, cậu đè lên người Tạ Nhiên lần nữa, muốn hôn hắn, Tạ Nhiên cười mắng một câu có thôi đi chưa.

 

"Rên đến nỗi cổ họng khô hết rồi, đi rót cho anh ly nước đi."

 

Tạ Thanh Ký tr*n tr**ng đi ra ngoài, Tạ Nhiên nhìn tấm lưng rắn chắc và vòng eo hẹp của cậu một cách tán thưởng.

 

Chỉ chốc lát sau Tạ Thanh Ký đã cầm điện thoại Tạ Nhiên để ở bên ngoài quay lại, màn hình hiển thị cuộc gọi nhỡ của ban quản lý tòa nhà. Tạ Nhiên lười nhúc nhích, bảo Tạ Thanh Ký gọi lại cho người ta.

 

Sau khi nối máy, Tạ Thanh Ký lịch sự hỏi đối phương có chuyện gì, đầu dây bên kia lại không đáp lời.

 

Tạ Thanh Ký nhìn điện thoại một cách khó hiểu, lại "Alo" một tiếng.

 

Đầu dây bên kia cuối cùng cũng truyền đến âm thanh của quản lý, nghe có vẻ như không giống như nói với điện thoại mà là đứng bên cạnh người cầm điện thoại.

 

"Bà Vương, bà Vương?"

 

Tạ Thanh Ký và Tạ Nhiên đồng thời ngẩn ra.

 

"À, alo, ban nãy tín hiệu không tốt... không nghe thấy, Tiểu Tạ? Con ở nhà anh con à? Mẹ, mẹ với ba con tính đi du lịch, đưa Triệu Cao đến cho các con chăm mấy ngày, mẹ đang ở dưới lầu, trong nhà có người là được, vậy mẹ bảo quản lý quẹt thẻ lên nhà giúp mẹ luôn."

 

"Mẹ..."

 

- Trước khi cúp điện thoại Tạ Nhiên nghe được tiếng cửa thang máy mở, mà căn hộ của Tạ Nhiên ở ngay lầu hai, nghĩa là có thể chưa tới một phút nữa, Vương Tuyết Tân sẽ ấn chuông cửa nhà họ.

 

Hắn và Tạ Thanh Ký nhìn nhau, thấy mồ hôi lạnh trên trán đối phương.

 

Hai người đồng thời hành động, Tạ Thanh Ký mở cửa sổ cho thông gió, Tạ Nhiên ngay cả quần cũng không kịp mặc, vội vàng nhặt đồ hắn cởi ra, khăn giấy lau dịch thể vứt lung tung nhét hết vào chăn, cả người cũng chui vào theo, làm bộ mình đang ngủ.

 

Tạ Thanh Ký lập tức hiểu ra, cuống quýt mặc quần áo tử tế rồi chạy ra phòng khách, lúc đi ngang qua sô pha thì quét đại đống áo mưa và chất bôi trơn vào ngăn kéo, đúng khoảnh khắc mở cửa ra, Vương Tuyết Tân vừa bước ra khỏi thang máy.

 

Vương Tuyết Tân nét mặt vẫn như thường ngày, ôm ba lô cho mèo đi tới, Triệu Cao ở trong đó cuống quýt động đậy không yên.

Bình Luận (0)
Comment