Một Quả Táo - Mạnh Hoàn

Chương 78

Chương 78: Lão Kiều

edit: nammogiuabanngay

-----

Hai người trở về căn hộ, Tạ Nhiên vừa định ngồi xuống đã bị Tạ Thanh Ký nhanh tay nhanh mắt kéo lại.

 

Tạ Thanh Ký lo lắng cho vết bầm sau lưng Tạ Nhiên, không muốn để hắn tựa vào sô pha, ai dè Tạ Nhiên còn dứt khoát hơn, hắn đẩy cậu ngồi xuống sô pha rồi ngồi lên Tạ Thanh Ký, coi cậu như gối tựa.

 

"Nói đi, muốn nói với anh chuyện gì."

 

Tạ Nhiên ngửa đầu nhìn cậu, đầu tựa lên xương quai xanh của Tạ Thanh Ký, hai người nhìn bóng dáng của mình phản chiếu trong mắt đối phương.

 

"Thời gian anh không có ở đây vẫn luôn là anh Kiều chăm sóc em, có lần anh ấy đến đưa tiền cho em uống say quá, em không yên tâm nên báo cáo với giáo viên hướng dẫn xin ở bên ngoài một đêm. Anh ấy nói với em, ngay từ đầu anh ấy đã không muốn làm lâu dài, sở dĩ đến làm chỗ các anh cũng là vì muốn trả thù một người."

 

Ý cậu là bảy tháng mà Tạ Nhiên trốn ra ngoại tỉnh, cậu nói tiếp, "Nhưng sau khi anh ấy gia nhập mới phát hiện người đó đã chết rồi, vì dùng bạo lực đòi nợ nên bị người ta đánh chết, sau đó trời xui đất khiến thế nào mà anh Kiều vẫn ở lại làm việc cho anh tiếp."

 

"Anh ấy còn nói, người nọ sỉ nhục mình trước mặt con gái, anh ấy cũng muốn đưa theo con gái chạy trốn, nhưng càng muốn tự tay g**t ch*t người sỉ nhục mình hơn."

 

Đến nay Tạ Thanh Ký vẫn nhớ, Lão Kiều uống say tới mức mặt đỏ bừng, nói xong còn cười tự giễu, vừa vuốt cái đầu trọc của mình vừa hãi hùng nói: "May mà hắn ta chết rồi, nếu không tôi bốc đồng giết người con gái tôi phải làm sao, thật ra tôi cũng chỉ nói vậy thôi, ai mà chẳng mạnh miệng. Tôi hèn nhát hơn bất cứ ai, dù cho tôi thêm một cơ hội, đưa người đó tới trước mặt tôi, đưa tôi con dao tôi cũng không dám đâm người ta."

 

—Đôi khi dũng cảm và liều lĩnh cũng chỉ là quyết định trong nháy mắt.

 

Cuối cùng Tạ Nhiên cũng được trải nghiệm phong cách kể chuyện khô khan của Tạ Thanh Ký, hắn không nói gì, chỉ thông qua vài ba câu nói của Tạ Thanh Ký chắp vá ra toàn bộ sự việc.

 

Người cha nghèo vì chữa bệnh cho con gái mà đi vay nặng lãi, không trả được nợ, rồi bị người ta lột quần viết chữ lên của quý ngay trước mặt con gái.

 

Không một ai thấy điều đó không thích hợp, cũng không ai đứng ra nói đỡ một câu cho người cha mất hết danh dự ấy.

 

Lão Kiều của kiếp trước mang theo quyết tâm trả thù tiếp cận Tiểu Mã, nhưng có thế nào cũng không ngờ Tiểu Mã lại chết trong tay người khác trước một bước.

 

—Những chuyện trước kia không hiểu nổi, bây giờ cuối cùng cũng hiểu ra rồi.

 

Tại sao thái độ của Lão Kiều với Tiểu Mã ở kiếp này khiến người ta cảm thấy bất thường, tại sao Tạ Thanh Ký lại đề phòng Lão Kiều đến gần Tiểu Mã như vậy, Tạ Nhiên đều nghĩ thông suốt rồi.

 

"Sao em không nói cho anh biết sớm hơn?"

 

"Bởi vì hai người họ đều rất quan trọng với anh, em không muốn anh khó xử... Thực tế thì ban đầu em vẫn luôn để ý đến hành động của anh Kiều, em sợ anh ấy trả thù Tiểu Mã, nhưng anh ấy không làm vậy, em còn tưởng là anh ấy thật sự không để tâm nữa."

 

Kiếp trước, nếu có người đứng ra ngăn cản Mã Bối Bối, hoặc thay Lão Kiều nói một câu, nói không chừng tâm tính Lão Kiều đã không cực đoan như vậy. Đây cũng là lý do vì sao kiếp này thái độ của ông ta đối với Tiểu Mã lại khác biệt lớn như vậy, bởi vì trong lúc ông ta tuyệt vọng nhất, bất lực nhất Tạ Thanh Ký đã đứng ra đưa con gái của ông ta đi, làm chuyện ông ta muốn làm nhất - che mắt và bịt tai lại cho Tiểu Kiều.

 

Trong lúc cuộc đời u ám nhất, thậm chí chuẩn bị tha hương nơi đất khách quê người, Tạ Nhiên lại một lần nữa đứng ra.

 

Tạ Thanh Ký tin, có lẽ rất nhiều lần trong quá khứ Lão Kiều nảy sinh ý nghĩ muốn g**t ch*t Mã Bối Bối, nhưng phần lớn vì cậu và Tạ Nhiên mà thử xem Tiểu Mã là bạn bè, chơi với nhau mà không tính toán hiềm khích trước kia nữa.

 

Chẳng qua là nỗi hận giấu kín trong lòng chưa từng phai nhạt theo thời gian, giống như hạt giống chôn sâu dưới lòng đất, vì những hiểu lầm và mâu thuẫn lại lần nữa nảy mầm.

 

"Tiểu Tạ, em biết tại sao Lão Kiều lại trọc đầu không? Anh không nói bây giờ, trước kia ấy, em nhớ không, sau đầu Lão Kiều có một mảng không bao giờ mọc tóc.

 

Tạ Nhiên chỉ một vị trí nào đó sau đầu hắn, Tạ Thanh Ký lắc đầu, chưa từng để ý chi tiết này, huống chi Lão Kiều vốn đã hói.

 

"Có lần anh dẫn theo anh ta đi kiểm tra sổ sách, đụng phải bọn gây chuyện, có người lấy chai rượu định đập sau lưng anh, anh không nhìn thấy, Lão Kiều đã đỡ giúp anh, em nói xem loại người tiếc mạng như anh ta, lúc đỡ chai rượu kia không biết anh ta đang nghĩ gì?"

 

Một bên là bạn tri kỳ trước khi chết cũng muốn gặp một lần, một người là bạn từ thuở nhỏ đã chết thay hắn một lần, giờ khắc này Tạ Nhiên gần như nổi giận trong bất lực vì bị giày vò, kiểm soát.

 

May mắn của hắn bị dùng hết một nửa khi trùng sinh, nửa còn lại bị dùng hết nơi sân thượng bệnh viện tràn ngập ánh hoàng hôn kia, bây giờ thứ còn lưu lại cho hắn chỉ còn sự gian khổ nhìn không thấy điểm cuối, "nhất nguyên phục thủy vạn tượng canh tân", nhưng hắn luôn cảm thấy vận mệnh chưa bao giờ chệch khỏi quỹ đạo.

 

Tạ Thanh Ký vẫn học lại như kiếp trước, Vương Tuyết Tân tránh được tai nạn giao thông nhưng không tránh khỏi bệnh tật, ngoài mặt, Lão Kiều và Tiểu Mã rất hòa thuận, nhưng dưới nó lại là sự bất đồng, sóng ngầm cuộn trào hết lần này đến lần khác.

 

Nhưng vào đúng lúc này, một nụ hôn bỗng nhẹ nhàng rơi xuống giữa chân mày Tạ Nhiên.

 

Tạ Nhiên mở mắt ra thì thấy ánh mắt bình tĩnh của em trai, cậu như đang trấn an, đầu tiên là giữa chân mày, tiếp theo là sống mũi thẳng tắp của Tạ Nhiên, cuối cùng theo ánh mắt giao thoa ấy hôn lên đôi môi khô ráo mà mềm mại của hắn.

 

Dường như cậu biết Tạ Nhiên đang nghĩ gì, thấu hiểu sự đau buồn và oán hận mà Tạ Nhiên chưa bao giờ nói thành lời.

 

"Lúc anh chết..." Ngữ khí Tạ Thanh Ký khựng lại, mỗi lần nhắc tới chuyện này cậu lại thấy không thoải mái, không thích thẳng thắn nói về cái chết của Tạ Nhiên.

 

"Khoảng thời gian đó anh Kiều thật sự rất buồn, anh ấy giống em, chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm anh, có lần anh ấy nghe có tin tức của anh tại một thôn ở Quý Châu đã chẳng nói chẳng rằng mà lập tức lái xe qua đó, kết quả chỉ có bức ảnh anh để lại, anh ấy nói người cung cấp manh mối sẽ có tiền thưởng, người ta thì vì lừa tiền của anh ấy."

 

"Nhưng sau khi lấy được ảnh của anh anh ấy vẫn rất vui, cầm tấm ảnh của anh vừa khóc vừa cười."

 

Tạ Thanh Ký khẽ nói: "Anh Kiều rất quan tâm anh, anh biết đấy, có lẽ kiếp này anh ấy đã làm rất nhiều chuyện sai lầm, nhưng anh ấy chưa từng có lỗi với anh. Bất kể thế nào chúng ta cũng phải nói chuyện với anh ấy."

 

Tạ Nhiên dừng lại một lát, bình tĩnh nói: "Được."

 

Lúc sắp đi Tạ Nhiên hơi do dự, tay hắn đặt lên tay nắm cửa nhưng lại chẳng bước ra ngoài, hắn ngoảnh lại nhìn Tạ Thanh Ký, trầm giọng nói: "Thực ra anh ta đã không phải Lão Kiều của kiếp trước, đúng chứ?"

 

Tạ Thanh Ký không cách nào trả lời vấn đề này.

 

Hai người đi thẳng tới khu dân cư cũ nát nơi Lão Kiều sống, nơi này đã nhiều năm không được tu sửa, cầu thang gồ ghề, thậm chí còn không có đèn chiếu sáng, lần trước tới đây là lần Lão Kiều nghe được lời đồn thổi tính dọn đồ đạc chạy trốn.

 

Lão Kiều mặt mũi bầm tím đi ra mở cửa, thấy là Tạ Nhiên và Tạ Thanh Ký thì mở cửa để họ vào.

 

Phòng của Tiểu Kiều tắt đèn, chắc đã ngủ rồi.

 

Ba người ngồi bên cạnh bàn trà chân thấp, trên bàn đặt một tấm ảnh, Tạ Nhiên cúi đầu là có thể nhìn thấy.

 

Trong phòng làm việc của Lão Kiều cũng có một bức ảnh như vậy, là tấm ảnh lúc ông ta chạy trốn giao Tiểu Kiều cho Tạ Nhiên, bắt gặp mọi người chụp ảnh chung lúc họp.

 

Ký ức bày ra ngay trước mắt, nhưng chưa kịp cảm động, tấm ảnh kia đã bị Lão Kiều cầm lên ném vào sọt rác.

 

Lão Kiều nhìn Tạ Thanh Ký và Tạ Nhiên bằng biểu cảm cứng nhắc, bỗng không đầu không đuôi nói một câu: "Mã Bối Bối chĩa mũi nhọn vào tôi, cậu ta luôn coi thường thôi, chưa từng coi tôi là người một nhà, dù tôi làm gì trong mắt cậu ta cũng là có ý đồ khác, là kiểu đứng nói chuyện không biết đau lưng. Vả lại tôi và chị cậu thật sự không có gì, dù là có, Tạ Nhiên cậu còn chưa nói gì, dựa vào đâu mà đến lượt cậu ta nói chứ."

 

Vừa nhắc đến Tạ Thiền sắc mặt Tạ Nhiên liền có chút khó coi, hắn đang định lên tiếng thì Tạ Thanh Ký ấn đầu gối hắn lại, đổi chủ đề: "Anh Kiều, hôm nay bọn em tới không phải muốn nói chuyện này, có công ty đang muốn mua lại trang web, đối phương đưa ra một cái giá không tệ, nếu không bán đi thì phải mở rộng nghiệp vụ thuê thêm đội ngũ mới, sở dĩ lần này đến là muốn hỏi ý kiến của anh."

 

Lão Kiều không đáp, qua một lúc sau ông ta mới gượng cười một tiếng, chất vấn Tạ Nhiên: "Đừng nói trang web, ngay cả khi công ty hoạt động bình thường, cậu cảm thấy bây giờ cùng ta còn hợp tác được không Tạ Nhiên?"

 

"Tuy công ty này ban đầu không phải do tôi và cậu cùng lập nên, nhưng công ty có thể phát triển như ngày hôm nay tôi cũng bỏ ra không ít công sức, còn thằng Tiểu Mã ấy chẳng qua là ăn theo cậu thôi. Tạ Nhiên, tôi không ép cậu phải lựa chọn, nhưng công ty này có cậu ta thì không có tôi, có tôi thì không có cậu ta, tôi không thể kiếm tiền giúp người suốt ngày coi thường mình được."

 

Dù ông ta không đề cập đến Tạ Nhiên cũng hiểu rõ hai người không thể làm việc cùng nhau nữa, thể nào cũng phải có một người rời đi.

 

"Anh Kiều, chuyện công ty vẫn có thể bàn bạc lại, công ty nhiều chi nhánh như vậy, sau này hai người đâu nhất thiết phải cùng nhau làm việc..." Tạ Thanh Ký không nỡ để Tạ Nhiên khó xử, chủ động đứng ra hòa giải, quan hệ giữa cậu và Lão Kiều không tệ, lời cậu cũng có sức nặng trong lòng đối phương, nhưng lần này Lão Kiều không để tâm.

 

Ông ta giơ một tay ra ngăn cản, ý bảo Tạ Thanh Ký không cần nói nữa, nhìn cậu với vẻ vô cùng khó hiểu: "Ngay cả cậu cũng nói giúp Tiểu Mã? Cậu có quan hệ gì với cậu ta, có quan hệ gì với tôi, Tiểu Tạ, tôi phát hiện chuyện cậu với anh cậu từ lâu rồi, tôi có nói gì chưa? Có từng tỏ ra phản cảm chút nào không?"

 

Tạ Thanh Ký còn muốn giải thích nhưng Tạ Nhiên đã kéo cậu lại, chậm rãi lên tiếng: "Tôi không cách nào bỏ mặc Tiểu Mã được."

 

Nét mặt Lão Kiều bỗng chốc tối sầm, ánh mắt ông ta nhìn Tạ Nhiên hệt như ánh mắt nhìn Tiểu Mã, quai hàm cắn chặt một cách kỳ lạ, toàn thân như có thể nhào tới ngay lúc nào.

 

Tạ Thanh Ký nhìn ông ta, che chở Tạ Nhiên sau lưng mình theo bản năng, động tác này k*ch th*ch đến Lão Kiều, ông ta cười tự giễu, nói: "Anh cậu bảo vệ Tiểu Mã, cậu bảo vệ anh cậu, các cậu đều có người bảo vệ, cứ như vậy đi, đợi đi công tác về tôi sẽ bàn giao những gì cần bàn giao."

 

Ông ta đứng dậy mở cửa, gió lạnh lùa vào, Lão Kiều thản nhiên nhìn về phía đêm tối mênh mông, đây là ý muốn tiễn khách.

 

Trước khi đi, Tạ Nhiên đưa chìa khóa xe cho Tạ Thanh Ký, bảo cậu xuống lầu khởi động xe trước.

 

Cách cánh cửa sắt, Lão Kiều lẳng lặng nhìn Tạ Nhiên, ánh mắt đầy ẩn ý kia không giấu nổi sự thất vọng lẫn cô đơn, ông ta như biến trở lại người kế toán bất lực, trên vai mang món nợ to lớn mặc người ta tùy ý sỉ nhục, không bạn bè, không tiền bạc, càng không có nhân cách.

 

Một giây trước khi cánh cửa sắt đóng lại, Tạ Nhiên chợt giơ tay giật mạnh một cái, hắn dùng hết sức, cửa sắt đập một tiếng "rầm" vang dội, không động đậy nữa.

 

Lão Kiều nhìn Tạ Nhiên.

 

"Tôi muốn hỏi anh hai chuyện."

 

Tối nay, Tạ Nhiên bị Lão Kiều hùng hổ chất vấn đến nỗi không nói nên lời cuối cùng cũng lên tiếng.

 

"Chuyện thứ nhất, anh nhìn ra Tiểu Mã thích Tạ Thiền nên ngày đó cố tình bảo Tiểu Mã tới đón anh đúng không?"

 

"Cô ấy là chị cậu, tôi sẽ không làm chuyện có lỗi với cậu."

 

Tạ Nhiên nhắm mắt lại rồi hỏi câu hỏi thứ hai.

 

"Gầy nói với tôi, trước khi đại ca xảy ra chuyện cậu ấy từng thấy cảnh sát chìm đi cùng anh, có phải thật không?"

 

Lần này Lão Kiều trầm mặc rất lâu, một nửa khuôn mặt của ông ta ẩn trong bóng tối, khẽ cười một tiếng.

 

"Đại ca sớm muộn gì cũng gặp chuyện, Tạ Nhiên, là trước đó cậu nói với tôi, quên rồi sao? Hơn nữa họ từng làm gì với tôi cậu không biết sao? Lẽ nào bây giờ đến cậu cũng..."

 

"Không phải." Tạ Nhiên lắc đầu cắt ngang, bình tĩnh nói, "Tôi chỉ đang nghĩ, mỗi lần anh nhìn con gái của chị dâu trong lòng anh đang nghĩ gì, liệu có nghĩ đến con gái anh không."

 

Gương mặt Lão Kiều chẳng còn chút hơi ấm nào.

 

Tạ Nhiên không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.

 

Gió lạnh lùa vào trong quần áo hắn, dưới lầu, Tạ Thanh Ký đang chờ hắn, nhìn Tạ Nhiên đi tới bên cạnh cậu, đưa tay ôm hắn vào lòng.

 

Khoảnh khắc ấy, Tạ Nhiên không còn cảm thấy lạnh lẽo nữa.

Bình Luận (0)
Comment