Chương 77: Bùng nổ
edit: nammogiuabanngay
-----
Lúc hai người đến nơi thì chứng kiến một cảnh tượng vô cùng đặc sắc.
Lão Kiều bị Tiểu Mã đè xuống đất, cả người toàn đất bẩn, kính mắt lệch đi để lại một vệt máu trên mặt.
Tạ Thiền thử khuyên can hai người, nhưng hai người đàn ông đánh nhau tới đỏ mắt hoàn toàn không chịu nghe, Tiểu Kiều sợ hãi ôm lấy đùi cô, bị cô kéo tới kéo lui, Tạ Nhiên và Tạ Thanh Ký thấy thế thì đồng thời tiến lên kéo hai người ra.
Lão Kiều được Tạ Thanh Ký đỡ dậy, thở phì phò, thể lực của ông ta vốn không bằng Tiểu Mã, lại còn bất lợi về tuổi tác, gần như là bị Tiểu Mã đè xuống đánh, lúc này thấy cậu ta đang bị Tạ Nhiên giữ chặt không thể động tay động chân, ông ta lập tức giãy ra khỏi Tạ Thanh Ký đấm một phát vào bụng Tiểu Mã.
Cú đấm này khiến mắt Tiểu Mã đỏ ngầu, con mắt vô định nhìn xung quanh, Tạ Nhiên cực kỳ quen thuộc với ánh mắt này, trước đây mỗi khi Tiểu Mã liều mạng đánh nhau đều có vẻ mặt y chang vậy, động tác này rõ ràng đang muốn tìm gì đó làm vũ khí.
Cậu ta hung hăng giãy ra, nổi điên tới mức Tạ Nhiên cũng không giữ nổi, cả người hắn bị đẩy mạnh đập vào tường.
Cả lưng Tạ Nhiên va vào tường khiến hắn rên lên đau đớn.
Thấy vậy Tạ Thanh Ký không nhịn nổi nữa, sắc mặt cậu đột nhiên thay đổi, buông Lão Kiều ra rồi hằm hằm đi về phía Tiểu Mã, thấy cuộc chiến một chọi một sắp biến thành Tạ Thanh Ký và Lão Kiều đánh hội đồng Mã Bối Bối, Tạ Thiền bỗng nhiên đi tới giáng cho Tiểu Mã một cái tát.
Lão Kiều thấy Tiểu Mã bị Tạ Thiền đánh còn tưởng rằng Tạ Thiền đứng về phía ông ta, định lên trả đũa thêm vài phát nữa, ai ngờ còn chưa đi tới bên cạnh Tiểu Mã, Tạ Thiền lại đột nhiên xoay người, không nói không rằng cho Lão Kiều một cái tát.
Lần này đừng nói Lão Kiều, ngay cả Tạ Nhiên và Tạ Thanh Ký đều sửng sốt.
"Đã bình tĩnh lại hết chưa?" Tạ Thiền lạnh giọng chất vấn, "Tôi là công cụ để hai người cãi nhau à?"
Cô không thèm liếc họ thêm cái nào nữa mà xoay người đi vào nhà.
Tiểu Kiều ngửa đầu nhìn Lão Kiều mặt mũi bầm dập, nức nở nói: "Ba, con muốn về nhà, con không muốn ở lại đây nữa." Cơ thể bé nhỏ của cô bé co vào góc tường, dáng vẻ nhếch nhác khi ba đánh nhau với người khác khiến cô bé cảm thấy sợ hãi, cô bé căm hận nhìn Tiểu Mã, không hiểu tại sao người này luôn bắt nạt ba mình.
Lão Kiều bỗng nhiên bừng tỉnh, tại sao lại khiến ông ta bẽ mặt trước con gái một lần nữa?
Ông ta dùng sức vuốt phẳng quần áo bị Tiểu Mã làm nhăn nhúm, bối rối đeo kính mắt lên rồi ôm lấy Tiểu Kiều, lúc đi ngang qua Tạ Nhiên bước chân ông ta ngừng lại, dường như muốn giải thích gì đó, nhưng cuối cùng chỉ sượng trân nhìn Tạ Nhiên một cái rồi sải bước bỏ đi, không thèm ngoảnh mặt lại.
Đây không phải chỗ nói chuyện, Tạ Nhiên bảo Tạ Thanh Ký kéo Mã Bối Bối lên xe, ba người cùng về công ty, hắn đấy Tiểu Mã vào phòng họp, bắt đầu dấy binh hỏi tội.
"Rốt cuộc là chuyện gì, có gì không thể nói cho đàng hoàng mà động tay động chân?"
Tạ Thanh Ký nét mắt xám ngắt không nói lời nào, nhìn Tiểu Mã với ánh mắt không tốt lắm, cậu còn nhớ ban nãy cậu ta đẩy Tạ Nhiên một cái.
Tạ Nhiên còn định quát Tiểu Mã thêm mấy câu nhưng lại bị Tạ Thanh Ký ấn ngồi xuống ghế, dù sức có lớn hơn nữa cũng không giãy ra nổi, chỉ có thể ồn ào mấy câu giữ thể diện, trước mặt Tiểu Mã, hắn bị lột phăng chiếc áo lên để kiểm tra sau lưng.
Mã Bối Bối khỏe như trâu, lúc tức giận là dùng hết sức lực, lưng Tạ Nhiên bị bầm tím một mảng lớn, có lẽ chốc nữa sẽ sưng lên. Tạ Thanh Ký không biểu hiện ra mặt, nhưng thực tế lại đau lòng chết đi được, cậu chẳng màng tới chuyện rốt cuộc tại sao Tiểu Mã và Lão Kiều lại đánh nhau, bảo thư ký ở bên ngoài đem một ít đá đến đây.
"Em đến nhà anh đón tên họ Kiều kia, lúc đi vào thì thấy anh ta đứng trong sân ôm chị anh, chị anh đang khóc, em tưởng là Tạ Thiền không muốn."
Tạ Nhiên không chút suy nghĩ phủ nhận: "Không thể nào, với sức chiến đấu hiện tại của Tạ Thiền, chuyện chị ấy không muốn thì ai ép chị được, có hiểu..." Chưa nói xong một câu đã bị Tạ Thanh Ký lần nữa ấn nằm sấp ra bàn làm việc, thật sự không để cho hắn tí thể diện nào.
Túi chườm đá được chườm lên vết bầm trên lưng, Tạ Nhiên bị lạnh tới nỗi hít một hơi lạnh, khó khăn ngẩng đầu nhìn Tiểu Mã, "...Anh cảm thấy có hiểu lầm."
Tạ Thanh Ký vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng hỏi: "Sao anh lại đến nhà tôi đón anh Kiều?"
Cậu hỏi vậy làm Tạ Nhiên cũng buồn bực theo, tại sao Lão Kiều đột nhiên đến nhà hắn? Làm sao Tiểu Mã biết được?
Nhắc đến đây nét mặt Tiểu Mã lại tỏ ra căm tức, cơ hàm cũng siết chặt, nếu bây giờ Lão Kiều xuất hiện trước mặt cậu ta, cậu ta nhất định sẽ nhào lên tẩn ông ta một trận nữa.
"Hôm nay anh gọi tụi em đến công ty họp, lúc sắp xuất phát anh ta bỗng nhiên gọi cho em, nói xe anh ta bị đưa đi bảo dưỡng rồi, hiện tại đang ở nhà anh, bảo em tiện đường thì qua đón anh ta, em nghe vậy liền cảm thấy bất thường, kết quả đi vào thì thấy..."
Tạ Nhiên suy nghĩ một lát, lại ra hiệu cho Tiểu Mã đừng lên tiếng, hắn trực tiếp mở loa ngoài gọi cho Tạ Thiền, hỏi Tạ Thiền chuyện gì xảy ra.
Tạ Thiền ở đầu dây bên kia ngữ khí mệt mỏi đến cực điểm, từ lời cô nói, hai anh em biết được mặt khác của sự việc.
Hồi chiều Lão Kiều gọi cho Tạ Thiền, nói ngày mai ông ta phải đi công tác, muốn nhờ cô chăm sóc Tiểu Kiều hai ngày. Nửa năm nay, vì để chăm sóc Vương Tuyết Tân tốt hơn nên Tạ Nhiên giao phần lớn công việc trực tuyến cho Lão Kiều, bởi vậy nên ông ta thường xuyên phải đi công tác, mỗi lần như vậy ông ta đều đưa Tiểu Kiều đến chỗ Tạ Thiền ở mấy ngày.
Lúc Tiểu Mã đến nơi ông ta đang đứng trong sân nói chuyện bệnh tình của Vương Tuyết Tân.
Vương Tuyết Tân thương Tiểu Kiều như cháu gái ruột, không có chuyện bà bị bệnh mà Lão Kiều không hỏi thăm mấy câu. Bệnh tình của bà lúc tốt lúc xấu, Tạ Thiền nhắc đến lại thấy buồn, lúc Lão Kiều an ủi Tạ Thiền thì đưa tay vỗ nhẹ lên vai cô, bị Tiểu Mã lầm tưởng là đang ôm.
Tạ Nhiên lưỡng lự rồi cũng ừ một tiếng, không nói gì nữa, hắn ngẩng đầu lên nhìn Tạ Thanh Ký một cái, cảm thấy chuyện hơi khó xử.
Tuy hắn không muốn Lão Kiều làm anh rể mình, nhưng lỡ Tạ Thiền đồng ý hắn cũng chẳng nói gì được.
Tiểu Mã cũng vậy, mặc dù Tạ Nhiên không vui nhưng hắn chưa từng ngăn cản Tiểu Mã theo đuổi Tạ Thiền, có điều là Tiểu Mã hơi tự ti, cảm thấy mình không xứng với Tạ Thiền, đến bây giờ vẫn giữ tình cảm này trong lòng, cũng chưa từng làm gì quá giới hạn với Tạ Thiền.
Dường như Tạ Thiền biết Tạ Nhiên đang nghĩ gì, cô nói thẳng: "Nhiên Nhiên, chị vào Lão Kiều không phải loại quan hệ đó, dạo này bọn chị thân thiết nhưng đó cũng chỉ vì Tiểu Kiều, chó con mèo con ở với nhau một năm cũng có cảm tình, huống chi là một đứa con nít. Chị với Lão Kiều chưa từng gặp mặt riêng, anh ta vẫn luôn yêu mẹ Tiểu Kiều, chuyện này em cũng biết, đến bây giờ hai cha con họ vẫn chưa dọn khỏi tòa nhà nguy hiểm đó bởi vì đấy là nhà hồi Lão Kiều kết hôn, anh ta muốn đợi vợ mình trở về."
Lời nói nghe thì có vẻ rất thoải mái, nhưng để ý kỹ vẫn thấy có chút khó chịu vì bị nghi ngờ, thế là Tạ Thiền cúp điện thoại luôn.
Tạ Nhiên phiền muộn cào tóc, lần này hắn làm mích lòng Tạ Thiền rồi, biết thế thì đã để Tạ Thanh Ký gọi rồi.
Tạ Thanh Ký ngồi xuống ngay trước mặt Tiểu Mã, nhét túi chườm đá vào tay cậu ta, "Anh bình tĩnh đi, đừng bốc đồng."
Ánh mắt cậu nhìn Tiểu Mã mang theo chút đề phòng và dò xét, như thể đã đoán được chuyện gì đang xảy ra, Tạ Nhiên thấy vậy thì ngẩn ra.
Loại cảm giác vi diệu này không biết đến từ đâu nhưng Tạ Nhiên lại rất quen thuộc, trong lúc nhất thời không nhớ được lần trước có loại cảm giác này là khi nào, nhưng khoảnh khắc này hắn gần như khẳng định rằng, chắc chắn Tạ Thanh Ký biết một vài chuyện hắn không biết.
"Anh Kiều và chị tôi không phải loại quan hệ đó, cho dù có phải thì anh căng thẳng thế này làm gì? Tôi tưởng anh không tỏ tình với chị tôi là vì để chị ấy có cơ hội tốt hơn, anh Kiều có chỗ nào không tốt sao?" Tạ Thanh Ký đặt hai tay lên bàn, lúc nói chuyện ánh mắt nhìn chằm chằm đối phương, ngữ điệu rất từ tốn, cho đối phương đủ không gian suy nghĩ.
Tạ Nhiên vừa nhìn là đoán ngay chắc cậu lại phát bệnh nghề nghiệp làm thẩm vấn từ kiếp trước, nên không chen lời nữa, để dân chuyên xử lý thì hơn.
"Anh ta làm sao xứng với chị cậu..." Tiểu Mã cười lạnh một tiếng.
Cậu ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tạ Nhiên, "Ngày đó em với Gầy nói chuyện trong phòng trà bị các anh nghe được, em lừa anh là họ Kiều tìm gái gọi bên ngoài nhưng thật ra không phải, trước kia họ Kiều không trả được nợ, tính bán vợ anh ta đến chỗ đại là làm gái gán nợ, anh ta còn nói với vợ mình, dù sao cũng sắp ra nước ngoài, ra nước ngoài cũng là phận làm gái, làm ở đâu mà chẳng như nhau."
"Tạ Nhiên, chắc chắn là anh ta cố ý, anh ta muốn trả thù em, anh ta biết em thích Tạ Thiền nên mới cố ý tiếp cận cô ấy."
Cậu ta đứng dậy nhìn về phía Tạ Thanh Ký, lấy hết dũng khí nói: "Tiểu Mã tôi tuy không tốt đẹp gì, nhưng chắc chắn sẽ không ép vợ mình đi làm gái, người như vậy ở bên cạnh chị cậu cậu có thể yên tâm không? Đúng là tôi muốn chị cậu có bến đỗ tốt hơn, nhưng người này không được."
"Lần này tôi đánh anh ta, còn có lần sau tôi vẫn sẽ đánh."
Những chi tiết nhỏ nhặt chẳng ai để ý trước đây bỗng chốc hiện rõ mồn một theo từng lời nói đầy phẫn nộ của Tiểu Mã, tại sao hồi Tết, lúc Lão Kiều uống say ở nhà hắn lại khóc lóc xin lỗi vợ, nói rằng không nên đối xử với cô ấy như thế; tại sao từ sau khi nói chuyện với Gầy, Tiểu Mã lại đề phòng ông ta đến gần Tạ Thiền như vậy, giờ phút này tất cả đều quá rõ ràng.
Tạ Nhiên không còn lời nào để nói, đột nhiên ý thức được hắn luôn mang theo ấn tượng kiếp trước, tự cho là Lão Kiều vẫn là Lão Kiều kia.
Sau khi Tiểu Mã rời đi, Tạ Nhiên gọi Gầy vào, cậu ta xác nhận lời Tiểu Mã nói, đồng thời còn tiết lộ thêm một chuyện khác.
Gầy nói với Tạ Nhiên, trước khi đại ca bị điều tra, có lần cậu ta nhìn thấy trên xe Lão Kiều có cảnh sát mặc thường phục, cậu ta biết người mặc thường phục này là bởi sau khi vào nghề, lần đầu tiên cậu ta bị bắt là bị người mặc thường phục này bắt, vì vậy cậu ta có ấn tượng rất sâu sắc.
Gầy còn muốn nói nữa nhưng Tạ Nhiên lại giơ tay lên, ý bảo cậu ta không cần nói nữa.
Phòng họp lớn như vậy lại trống không, Tạ Nhiên im lặng ngồi đó, bên cạnh chỉ có mình Tạ Thanh Ký. Công ty TNHH Nhất Nguyên Phục Thủy là hắn và Tiểu Mã mua vào bán ra từng chiếc xe một, trong đó có tâm huyết của vô số người, lúc ban đầu đừng nói là phòng họp, ngay cả văn phòng cũng là mấy người cùng chen chúc một chỗ, không ngờ hôm nay lại đi đến bờ vực sụp đổ.
"Tạ Nhiên?"
Tạ Thanh Ký bỗng nhiên gọi.
"Đừng nhíu mày."
Ngón tay cậu nhẹ nhàng v**t v* đôi lông mày nhíu chặt của Tạ Nhiên.
"Tối nay muốn ăn gì?" Tạ Thanh Ký điềm nhiên như không, vẻ mặt bình thản như thể trời có sập xuống cũng chẳng sao, Tạ Nhiên thoáng cái bình tĩnh lại, nói hắn muốn ăn thịt người.
Tạ Thanh Ký bị giọng điệu tức tối đó của hắn chọc cười, cúi xuống muốn hôn nhưng Tạ Nhiên lại lui về sau, nhướng mày hỏi: "Em biết chuyện gì đó đúng không?"
Tạ Nhiên bỗng nhớ ra hắn từng thấy ánh mắt phòng bị và dò xét của Tạ Thanh Ký ở đâu đó rồi.
Loại ánh mắt từng xuất hiện hai lần trên người Tạ Thanh Ký.
Lần đầu tiên là lần ông nội Tiểu Mã phải nằm viện, Lão Kiều bỗng nhiên đề xuất muốn cùng đi thăm, lúc hai người nói chuyện riêng với nhau, cả người Tạ Thanh Ký căng cứng, như đang trong trạng thái có thể xông ra bất cứ lúc nào, lúc đó Tạ Nhiên ôm Tiểu Kiều đứng bên cạnh nên không chú ý tới sự căng thẳng của em trai.
Lần thứ hai là lần Lão Kiều từ Quý Châu về, mọi người tổ chức tiệc tẩy trần cho ông ta, lúc uống say ông ta trách móc một câu, "Cuối cùng cũng không ai ép tôi làm chuyện tôi không thích nữa, này thì sỉ nhục tao, mẹ nó chứ đáng đời!"
Lúc đó Tạ Thanh Ký ngồi ngay bên cạnh ông ta nên nghe thấy.
Trên đường trở về Tạ Nhiên nói cho Tạ Thanh Ký biết chuyện Lão Kiều Tiểu Mã cãi nhau lúc trước, Tạ Thanh Ký nghe xong thì nét mặt có chút khó coi, trước đó còn bảo Tạ Nhiên đừng nhíu mày, sau khi nghe xong bản thân lại cau mày trước, buồn bực gõ ngón tay lên vô lăng, còn hiếm khi vượt đèn đỏ.
Tạ Nhiên ít khi thấy biểu cảm như vậy trên mặt em trai, chỉ cảm thấy chuyện thất thố này nghiêm trọng hơn hắn nghĩ.
Xe vừa dừng, Tạ Nhiên muốn xuống xe nhưng bị Tạ Thanh Ký giữ lại.
"Có một số việc em phải nói anh biết," Ngữ khí cậu ngập ngừng, nhìn Tạ Nhiên, đắn đo nói, "là chuyện rất lâu trước kia, liên quan đến Lão Kiều và Tiểu Mã."