Chương 76: Tựa khói
edit: nammogiuabanngay
-----
Tạ Nhiên nói xong câu này thì bình tĩnh nhìn ba mình.
Hầu kết của Tạ Văn Bân chuyển động, giọng khàn khàn hỏi: "Đứa... đứa nào bắt đầu trước?"
Lúc này Tạ Thanh Ký không do dự nữa, chỉ là không ngờ Tạ Nhiên cũng vội vàng ôm trách nhiệm về mình, gần như cùng lúc lên tiếng với Tạ Thanh Ký, hai người đồng thanh nói: "Con."
Tạ Văn Bân hoàn toàn không nói nên lời.
Ông đau khổ rơi nước mắt, giật mạnh tóc mình, đánh vào đầu mấy cái, ánh mắt nhìn đăm đăm vào bàn tay đang nắm lấy nhau của hai đứa con trai. Mãi một lúc sau Tạ Văn Bân mới bình tĩnh lại. Tạ Nhiên tưởng ông sẽ mắng chửi, sẽ nói mình dạy hư Tạ Thanh Ký như từng nói trước mặt Tạ Thiền, không thì sẽ nổi giận vớ lấy chiếc bát trên bàn đánh hắn như cách ông đánh Tạ Thanh Ký.
Tất cả dự đoán của Tạ Nhiên về phản ứng của Tạ Văn Bân không có cái nào là đúng cả.
Chỉ thấy người coi trọng thể diện hơn tính mạng như Tạ Văn Bân mở miệng cầu xin: "Ba biết mình không phải là một người ba tốt, không có tư cách nói gì, nhưng Nhiên Nhiên à... ba cầu xin các con, nói dối mẹ con đi, dù các con có như vậy thật thì có thể giấu mẹ con không, đừng nói chuyện này với bà ấy, ba hứa sau này sẽ không cấm cản các con, nhưng với bệnh tình này mẹ con không sống được bao lâu nữa... bà ấy không chịu nổi tức giận, con cũng đâu thể để mẹ con ra đi trong tức giận."
"Để mẹ con vui vẻ trong thời gian cuối cùng này đi, ba xin các con đấy, các con không xem ba là ba cũng không sao, mẹ con thật sự không thể chịu thêm cú sốc nào nữa."
Tạ Văn Bân vẫn đang rơi nước mắt, phản ứng của ông hệt như một tấm gương, lúc ông cương quyết Tạ Nhiên cũng cương quyết, lúc ông mềm lòng Tạ Nhiên cũng mềm lòng.
Tạ Nhiên lại rơi vào trầm mặc, hắn nhìn Tạ Thanh Ký bên cạnh, lần này trong ánh mắt hắn lộ vẻ áy náy, nhưng Tạ Thanh Ký biết, sự áy náy của Tạ Nhiên lúc này không còn vì trốn tránh hay chùn bước nữa mà là vì tình yêu của mẹ, dường như lời thú nhận Tạ Thanh Ký tốn rất lâu mới khiến Tạ Nhiên thốt ra lại sẵn sàng từ bỏ trước bệnh tình của Vương Tuyết Tân.
Cậu khẽ gật đầu, nhưng lại nắm chặt tay Tạ Nhiên hơn, bảo đảm với Tạ Văn Bân trước: "Được."
Không cần nhiều lời giải thích hay hứa hẹn, kiểu người như Tạ Thanh Ký mỗi một lời thốt ra đều có sức nặng cực lớn.
Tạ Văn Bân thở phào một hơi, ánh mắt cuối cùng cũng rời khỏi bàn tay đang nắm chặt của hai thằng con trai, điện thoại ông bỗng reo lên, thấy là Vương Tuyết Tân gọi đến, ba cha con liếc nhau một cái, Tạ Văn Bân vội lau nước mắt, hắng giọng rồi bắt máy.
"Lão Tạ, ông chạy đi đâu rồi sao lâu vậy vẫn chưa về."
Giọng điệu vẫn thoải mái như lúc cơ thể khỏe mạnh chưa bị bệnh tật giày vò, nghe bà nói vậy, Tạ Văn Bân cười đáp: "Về ngay đây, tôi đưa Nhiên Nhiên với em nó đi mua chút đồ ăn cho bà."
Ông cúp điện thoại, nói với Tạ Thanh Ký và Tạ Nhiên: "Qua hai ngày nữa hẵng về nhà, ba muốn ở riêng với mẹ con, đã mười mấy năm không ở với nhau rồi." Tạ Văn Bân đứng lên, xoay người rời đi, động tác chậm chạp như có thứ gì đó đang đè nặng, trên lưng ông là trách nhiệm một người đàn ông phải gánh vác.
Thức ăn chưa được mang lên hết nhưng đã có một người rời đi, hai anh em không nói gì ngồi trước bàn cơm. Tạ Thanh Ký đột nhiên nói: "Em còn tưởng sau khi xảy ra chuyện này anh không muốn để ba mẹ biết chuyện của chúng ta nữa."
Tạ Nhiên buông tay Tạ Thanh Ký ra, cầm đũa gắp đồ ăn nguội ngắt vào bát mình, cay đắng ăn từng miếng một, hắn khẽ nói: "Em đã bước chín mươi chín bước, bước cuối cùng lại vì anh mà bỏ cuộc, anh kéo em bước về trước một bước thì sao nào?"
Tạ Nhiên cười khổ một tiếng, nói: "Em nói xem bây giờ có phải là lúc nhà mình đồng lòng nhất không, cãi nhau cả đời, cuối cùng cũng có thể trải qua vài ngày yên ổn rồi."
Tạ Thanh Ký không đáp, cũng không biết nên nói gì, lúc này cậu chỉ muốn nghỉ ngơi một lát, tìm một nơi chỉ có cậu và Tạ Nhiên, không làm gì cả, chỉ ôm nhau ngủ một giấc.
Đã lâu lắm rồi cậu chưa có một giấc ngủ ngon.
Con trai chủ quán ngồi ở bàn bên cạnh đang miễn cưỡng làm bài tập của kỳ nghỉ đông, lúc nhìn ngang nhìn dọc bỗng "A!" lên một tiếng, nói bên ngoài tuyết rơi rồi, cậu nhóc mượn cớ ngắm tuyết để tranh thủ lười biếng một lát, chạy qua bên cạnh chỗ hai anh em.
Tạ Thanh Ký nhìn ra ngoài, tuyết vẫn chưa rơi nhiều, bông tuyết xoay tròn rồi dán lên cửa kính, Vương Tuyết Tân vẫn thường nói tuyết rơi mới tính là một năm mới bắt đầu. Họ không biết còn có thể bầu bạn với mẹ bao lâu, không biết tương lai sẽ có những thay đổi gì, dường như có gì đó đã thay đổi, lại tựa như chưa từng thay đổi, nhưng Tạ Thanh Ký nghĩ có lẽ đây là khoảnh khắc tràn đầy hy vọng nhất, viên mãn nhất với cả nhà họ.
Tay cậu lại nắm lấy tay Tạ Nhiên, hai người im lặng nắm chặt tay nhau. Lúc rời khỏi tiệm cơm tuyết đã rơi lớn hơn, Tạ Thanh Ký trực tiếp kéo tay Tạ Nhiên nhét vào túi áo khoác của mình.
Trên đường lái xe về căn hộ Tạ Thanh Ký không nói lời nào, hôm nay cậu im lặng một cách khác thường, như thể bị k*ch th*ch bởi lời nói và hành động của Tạ Nhiên. Tạ Nhiên không chú ý đến sự bất thường của em trai, vẫn đang chìm đắm trong lời van xin không màng đến thể diện của ba mình.
Hắn lơ đãng cầm chìa khóa mở cửa, mới vừa đi vào cánh cửa sau lưng đã bị người kia đóng lại, Tạ Nhiên bị Tạ Thanh Ký đẩy trong lúc chen vào, chùm chìa khóa trong tay rơi xuống tấm thảm dày, phát ra một tiếng động nặng nề.
Tạ Thanh Ký trực tiếp ôm lấy hắn từ sau lưng.
Tạ Nhiên muốn ngoảnh lại nhìn cậu nhưng Tạ Thanh Ký không cho, cậu vùi mặt vào cổ Tạ Nhiên, làn da nơi tiếp xúc dần có cảm giác ươn ướt, Tạ Nhiên muốn cười, muốn trêu chọc một câu sao lại khóc rồi, xấu hổ chưa kìa, thế nhưng ngay sau đó hắn nghe thấy Tạ Thanh Ký khẽ nói: "Em yêu anh Tạ Nhiên."
Tạ Nhiên sững sờ, cả người như hóa đã, cửa sổ sát đất đối diện phản chiếu rõ ràng sự kinh ngạc trên mặt hắn.
Lúc này khó mà nói phản ứng của ai xấu hổ hơn.
Mới đầu hắn còn không rõ Tạ Thanh Ký nói gì, thật ra hắn nghe hiểu, chẳng qua là không thể tin được, dẫu sao thì người như Tạ Thanh Ký chưa từng nói mấy lời sến súa như vậy bao giờ, bảo cậu nói lời yêu chẳng khác nào lấy mạng cậu, thậm chí ngay cả bản thân Tạ Nhiên cũng không có ý thức phải nói "yêu".
Nhưng Tạ Thanh Ký đã thật sự nói ra, hơn nữa còn ở tình huống vô cùng bất ngờ như vậy, em trai vừa ôm hắn vừa khóc, nói ra lời trong tiềm thức Tạ Nhiên khát vọng suốt hai kiếp nhưng chưa bao giờ đòi hỏi.
"Nói lại lần nữa đi." Giọng Tạ Nhiên khàn khàn bảo.
Tạ Thanh Ký biết Tạ Nhiên đã nghe thấy, cậu không để Tạ Nhiên được như ý mà nghẹn ngào gọi "Anh" một tiếng.
Tiếng "Anh" này còn khiến hắn xúc động hơn cả tiếng "Yêu".
Khuôn mặt Tạ Nhiên thoáng hiện vẻ ngơ ngác khó hiểu, tiếp đó khóe miệng bất giác nhếch lên rồi hạ xuống, tạo nên biểu cảm xót xa muốn cười mà cười không nổi, muốn khóc lại khóc không ra, trải qua biết bao thăng trầm khổ sở, cuối cùng Tạ Nhiên cũng có thể cảm thấy may mắn vì trải qua tất thảy- bởi tiếng "Yêu" này của Tạ Thanh Ký.
Tạ Nhiên siết chặt cánh tay Tạ Thanh Ký, thầm nghĩ từ nay bất kể tương lai có chuyện gì đang chờ mình, hắn cũng sẽ không sợ hãi chùn bước nữa.
...
Tết Nguyên Đán năm 2016 đến trong một trận tuyết lớn như vậy, đây là kỳ nghỉ Tết tốt đẹp nhất mà Tạ Nhiên trải qua sau khi trùng sinh.
Vương Tuyết Tân và Tạ Nhiên tranh cãi tới đỏ mặt tía tai vì công thức làm "sườn hấp tàu xì", Tạ Nhiên nói cách làm của Vương Tuyết Tân không ngon, bà thì nói cách làm của hắn không chuẩn vị, xen lẫn đó là tiếng can ngăn khô khan của Tạ Văn Bân và Tạ Thanh Ký nhưng hoàn toàn không thể áp chế được hai người có giọng to nhất nhà.
Cuối cùng, giọng Tạ Nhiên át hẳn đi, Vương Tuyết Tân như một con gà mái thua trận, không cam lòng nhường lại quyền chỉ huy, chính thức giao tạp dề lại cho con trai lớn.
Tạ Nhiên hừ một tiếng đầy kiêu ngạo và tự mãn, Tạ Văn Bân đến khuyên ngăn, ôn hòa bảo: "Con trai thương bà muốn nấu cơm cho bà, bà đợi cơm là được rồi, qua đây hớt tóc giúp tôi đi, tóc tôi lại dài ra rồi."
Vương Tuyết Tân nhắc nhở với vẻ bực bội: "Cạo đầu vào tháng giêng thì cậu ruột chết đấy(*)."
(*)quan niệm kiêng cắt tóc trong tháng giêng của người Trung Quốc
Tạ Nhiên ló đầu ra khỏi phòng bếp, gợi đòn: "Cậu của ba con chết lâu rồi."
Tạ Thanh Ký bất lực tỏ vẻ "lại bắt đầu nữa rồi", cậu đóng cửa phòng bếp lại rồi làm việc vặt giúp Tạ Nhiên, tiếng quát tháo của Vương Tuyết Tân vang lên từ bên kia cánh cửa: "Cái sườn đó bên dưới phải lót một lớp khoai lang đấy!"
Mắng xong thì chính bà lại không nhịn được phì cười một tiếng, hoàn toàn không nổi giận.
Tạ Văn Bân vừa cười vừa kéo vợ đi, hai vợ chồng lại lần nữa sống cùng nhau, tính là qua Tết sẽ đến cục Dân chính làm thủ tục tái hôn.
Ông đưa tông đơ cho Vương Tuyết Tân, tháo mũ len xuống, tóc ông ngắn cũn, mơ hồ nhìn thấy da đầu màu xanh đen. Trước kia tóc Tạ Văn Bân dài hơn thế này nhiều, thậm chí hồi còn trẻ ông còn chạy theo mốt nuôi tóc dài đến vai, nhìn đầu tóc ngắn như Tiểu Mã bao giờ cũng liên tưởng đến tội phạm mới được mãn hạn tù, bảo ông để kiểu tóc ngắn hơn một đốt ngón tay thì thà giết ông đi còn hơn.
Nhưng kể từ lần Vương Tuyết Tân rụng tóc sau đợt hóa trị đầu tiên, Tạ Văn Bân không nói không rằng liền đi cạo trọc đầu.
Vương Tuyết Tân tập trung tinh thần cầm tông đơ tự do phát huy trên đầu Tạ Văn Bân. Cánh tay của bà gầy tới nỗi chỉ còn da bọc xương, chạm vào có thể cảm nhận được hơi ấm khác với người bình thường, cơ thể gầy guộc chỉ có mỗi phần bụng hơi nhô lên, nếu không nhìn gương mặt tiều tụy và già nua kia còn lầm tưởng bà là một người phụ nữ vừa có bầu.
Đây đều là triệu chứng của ung thư đã di căn gan, nếu quá trình trị liệu kế tiếp vẫn không có hiệu quả, dịch ổ bụng càng ngày càng nhiều, bà sẽ giống như lúc mang thai đôi trước kia, cả ngày nằm trên giường, bụng phình to đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Hai biểu hiện tưởng chừng như giống nhau ấy lại dẫn đến kết quả hoàn toàn bất đồng, một bên là sự sống mới, bên còn lại là cái chết.
"Ôi... tôi hơi nặng tay, chảy một chút máu rồi, đau không?" Tay Vương Tuyết Tân run lên, nhìn Tạ Văn Bân với vẻ áy náy, kinh ngạc nói: "Sao lại khóc rồi?"
Tạ Văn Bân nhìn vợ trong gương với ánh mắt dịu dàng, đôi mắt đỏ hoe cười nói: "Chảy cả máu rồi còn không đau sao? Nhẹ tay một chút."
"Tôi chưa thành thạo lắm..."
"Vậy thì luyện thêm đi, sau này tôi để kiểu tóc này luôn, bà còn phải cạo đầu cho tôi dài dài, đừng sợ."
Vương Tuyết Tân cười đáp một tiếng, khóe mắt cũng dần đỏ lên.
Ngoài sân có tiếng hét vang lên, Tạ Thiền đẩy cửa vào, cô tự làm truyền thông nên không có ngày nghỉ, Tạ Thiền vừa mới hoàn thành công việc liền chạy về nhà đón Tết.
Cô cần đẹp chứ không cần ấm, bên trên là một chiếc áo len cashmere, phía dưới lại diện váy ngắn khoe đôi chân trần, co ro trong chiếc áo khoác chạy vào nhà. Tạ Nhiên cầm xẻng nấu ăn đứng chắn trước cửa, cố ý trêu chọc Tạ Thiền, giọng điệu ngả ngớn nói: "Chị đây là đang lạnh hay đang nóng thế?"
Tạ Thiền nhìn vào trong nhà, thấy Tạ Văn Bân và Vương Tuyết Tân đều không nghe thấy, nghiến răng nghiến lợi nói với Tạ Thanh Ký đang đứng ở phía sau, "Tiểu Tạ, em quản em ấy đi kìa."
Tạ Thanh Ký đang tính lên tiếng, Tạ Nhiên đã chống nạnh quay lại nhướng đôi mày rậm nhìn hắn, ánh mắt uy h**p kia khiến Tạ Thanh Ký lập tức im bặt.
"Em hỏi chị, hôm đó rốt cuộc là chuyện gì thế, tại sao lúc em gọi cho Lão Kiều lại nghe thấy giọng của chị, tại sao hai người lại ở chung một chỗ?"
Tạ Thiền sững sờ trong giây lát, hiển nhiên đang không hiểu hắn đang nói gì, lúc phản ứng lại mới cáu kỉnh nói: "Trường Tiểu Kiều có hoạt động cho phụ huynh và học sinh, Lão Kiều không đi được nên chị đi, lúc kết thúc thì chị đưa Tiểu Kiều về rồi hướng dẫn con bé làm bài tập, sao thế?"
Tạ Nhiên thờ phào nhẹ nhõm, nhưng đúng lúc này, cửa lại bị ai đó đẩy ra.
Một người đàn ông xa lạ dè dặt nhìn vào bên trong rồi chạy thẳng về phía Tạ Thiền, Tạ Nhiên không nói một lời mà bảo vệ Tạ Thiền sau lưng, cầm xẻng nấu ăn chặn ngang trước ngực người đàn ông không cho anh ta đến gần, sắc mặt không mấy thân thiện nói: "Anh là ai?"
Người nọ sốt ruột nhìn Tạ Thiền, hỏi có thể nói riêng mấy câu với cô được không.
Tạ Thiền thở dài một cách bất lực rồi bảo đối phương theo cô ra ngoài, điều kỳ diệu là Tạ Thiền ưỡn ngực ngẩng cao đầu, chẳng còn bộ dáng chật vật co lại như con tôm vì lạnh ban nãy nữa, Tạ Nhiên nhìn cô dẫn người ra ngoài chẳng khác gì dắt cún đi dạo, nhỏ giọng cảm khái: "Trên thế giới này lại có thêm một người đau lòng rồi."
Tạ Thanh Ký gật đầu tán thành.
Mười mấy phút sau, Tạ Thiền quay lại với nét mặt thoải mái, số người nhiều chuyện đã từ hai lên bốn người, ba mẹ cùng hai cậu em trai ló đầu ra hóng hớt, trên mặt đất còn có một con mèo đang ngồi. Thấy Tạ Thiền quay lại tất cả lập tức giải tán, chỉ có Tạ Văn Bân ngơ ngác đứng ở cửa, nhìn Tạ Thiền với vẻ muốn nói lại thôi.
Đôi mày lá liễu của Tạ Thiền nhướng lên, nhìn Tạ Văn Bân, "Sao vậy ba, ba muốn nói gì à?"
Tạ Văn Bân nuốt nước miếng, sợ hãi nói: "Không... không có gì, con xem mẹ con cạo đầu cho ba có đẹp không?"
"Láng lắm ạ." Tạ Thiền đưa ra một đánh giá khách quan, ôm lấy Triệu Cao, hài lòng đi vào phòng bếp kiểm tra.
Tháng 4 năm 2016 với ngành xe cũ đã xảy ra một sự kiện mang tính bước ngoặt, một trang web giao dịch xe cũ đã hoàn thành huy động vốn, chính thức mở rộng quy mô, với nguồn vốn khổng lồ hậu thuẫn, chiến dịch quảng cáo tràn ngập khắp mọi nơi, dựa vào phí thủ tục thấp, tỷ lệ hiển thị cao, nguồn xe đa dạng mà nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường, tính cạnh tranh cực kỳ mạnh với những trang web cùng loại.
Đối tượng chịu đòn trước tiên là trang web dưới tên Tạ Nhiên, trang web của họ chủ yếu là thị trường bản địa, hoàn toàn không có khả năng chống đỡ trước đối thủ cạnh tranh bao quát toàn quốc như vậy.
Càng quá đáng hơn là, dựa vào tình hình địa phương mà đối thủ cạnh tranh đưa ra kế hoạch không giống những vùng khác, các hạng chi phí đều chỉ thấp hơn bên Tạ Nhiên một chút. Tạ Thanh Ký nhìn ra họ đang nhắm vào ai, suy đoán xem có phải là tập đoàn trước đó đã bị Tạ Nhiên từ chối hay không.
Khi đó bệnh tình của Vương Tuyết Tân vừa có chẩn đoán chính xác, Tạ Nhiên chẳng còn tâm trí đâu mà đàm phán, cộng thêm việc Lão Kiều kiên quyết phản đối bán trang web nên chuyện mua lại cuối cùng bị bỏ ngang.
Vốn là cục diện sứt đầu mẻ trán nhưng Tạ Nhiên lại không mấy để tâm, bảo Tạ Thanh Ký không cần để ý, chú tâm học hành là được, Tạ Nhiên nói: "Nếu trang web không duy trì được nữa thì khỏi làm, dù sao bây giờ cũng kiếm đủ tiền, còn có thể có nhiều thời gian hơn một chút, anh muốn ở bên mẹ, mấy năm nay anh vất vả quá, chờ mẹ khỏi bệnh chúng ta mua một chiếc xe RV đi du lịch đi."
Tạ Thanh Ký nhìn Tạ Nhiên như vậy cũng không sốt ruột nữa, Tạ Nhiên vừa cười cậu cũng không kìm được cười theo, chỉ khẽ nói một tiếng "Được".
Trong mắt Tạ Thanh Ký, Tạ Nhiên muốn làm gì cũng được.
Nhưng Tạ Nhiên số nhọ đến cực điểm cuối cùng cũng may mắn một lần, một công ty công nghệ internet gián tiếp liên hệ với hắn, đề xuất muốn thu mua trang web.
Lần này Tạ Nhiên buộc phải nghiêm túc đối mặt, nhìn cái vẻ chính nghĩa nghiêm nghị của em trai, đoán chừng sau này cậu cũng đi theo hướng hỗ trợ pháp lý, kiểu gì cũng chọn cách "bồi thường", nói không chừng còn bỏ tiền túi vào trong.
Tạ Nhiên nghĩ, vẫn nên tích cóp ít tiền để luật sư tương lai nhà mình tha hồ tiêu.
Trang web này vẫn liên tục đốt tiền công ty, Tạ Nhiên định gọi Lão Kiều Tiểu Mã mấy cổ đông tới thương lượng một chút, nhưng chẳng hiểu sao đến ngày họp lại không ai xuất hiện đúng giờ.
Tạ Nhiên gọi cho Tiểu Mã nhưng không ai bắt máy, hắn quay đầu nhìn Tạ Thanh Ký, cậu giơ điện thoại lắc đầu, ý bảo cậu cũng không liên lạc được với ai.
Đúng lúc này, điện thoại của Tạ Nhiên đổ chuông, không ngờ người gọi đến là Vương Tuyết Tân, bà nói qua điện thoại: "Tạ Nhiên, con mau về đi, Tiểu Mã đánh nhau với ba Tiểu Kiều ở ngay trước cửa nhà, ba con khuyên can không nổi, bị nện mấy phát rồi đó."