Chương 75: Come out
edit: nammogiuabanngay
-----
Ngày 3 tháng 5 đến trong chớp mắt, lại yên bình qua đi, ngày đó Vương Tuyết Tân đến bệnh viện kiểm tra, Tạ Văn Bân luôn ở bên bà, không hề có chuyện gì xảy ra.
Hai vợ chồng họ hiếm khi chung sống hòa bình, tính cách của Tạ Văn Bân và Vương Tuyết Tân bù trừ lẫn nhau, người trước đột nhiên cứng cỏi, người sau lại không còn nóng nảy nữa. Hình như Vương Tuyết Tân biết thời gian của mình không còn dài, không muốn lãng phí một giây một phút nào với mấy chuyện vặt vãnh.
Không ngờ ngày khiến hai anh em nơm nớp lo sợ lại trôi qua một cách bình yên như vậy, nhưng bây giờ ngày đặc biệt này không còn ý nghĩa gì với họ nữa, vì họ đã hoàn toàn hiểu rằng, cho dù kiếp trước không có vụ tai nạn đó, mẹ cũng không còn nhiều thời gian ở bên họ.
Căn bệnh đã nhen nhói từ kiếp trước phá vỡ cục diện bế tắc, khiến Tạ Nhiên và Tạ Thanh Ký hiểu rằng thì ra không phải ai cũng chết vào cùng một ngày như kiếp trước, họ đã nghĩ sai ngay từ đầu rồi, thứ không thể thay đổi là nguyên nhân cái chết mà thôi.
Nhưng điều này có ý nghĩa gì chứ?
Vương Tuyết Tân lo cơm ba bữa cho ba chị em suốt cả đời, đến cuối cùng mới hưởng được phúc, sống những ngày được cơm bưng nước rót trong phòng bệnh. Tạ Thiền gác lại mọi công việc, suốt ngày ở bên giường bệnh, không rời nửa bước.
Bệnh tình của bà nghiêm trọng hơn so với dự kiến, ung thư vú giai đoạn cuối đã di căn tới gan, phương án điều trị bác sĩ đưa ra là phẫu thuật cắt bỏ vú, nhưng họ không biết liệu cơ thể bệnh nhân có chịu nổi đau đớn do hóa trị sau khi phẫu thuật không.
Một ngày trước ca phẫu thuật Vương Tuyết Tân bảo ba chị em họ về nhà, bà có chuyện riêng muốn nói với Tạ Văn Bân.
Tạ Nhiên đưa Tạ Thanh Ký về nhà mình.
Hắn đứng trước cửa sổ sát đất, mùa hè ban ngày rất dài, đã là bảy giờ tối mặt trời vẫn chưa lặn hẳn, trời dần dần tối đi, đây là thời điểm thong thả nhất trong ngày, ăn xong bữa tối thì cả nhà dắt chó đi dạo, đưa trẻ con trong nhà ra ngoài chơi.
Tạ Nhiên nhắm mắt lại, lắng nghe âm thanh muôn hình vạn trạng của nhân gian, ảo tưởng mình là một trong số đó.
Mùa hè đến rồi, trong cảnh tượng là họ khi còn nhỏ, cậu chạy phía trước như một người anh trai, Tạ Thiền chạy theo sau thở hổn hển bảo hắn chạy chậm lại, mái tóc dài của cô tung bay trong không trung, họ đang chào đón Tạ Văn Bân đi công tác về, Vương Tuyết Tân bế Tạ Thanh Ký mới tròn một tuổi đứng trước cổng chăm chú nhìn bóng lưng cậu và Tạ Thiền chạy về hướng hoàng hôn, dặn họ chạy chậm một chút.
Đó là thời điểm hết thảy vẫn còn kịp.
Mắt Tạ Nhiên nóng lên, may là lúc này bản thân đang nhắm mắt, nhận ra sau lưng có người đến gần cũng không quay đầu lại.
Tạ Thanh Ký ôm hắn từ phía sau, cằm tựa lên vai Tạ Nhiên.
Bầu trời đang dần tối phản chiếu gương mặt giống nhau của hai người, họ nhìn nhau trong chốc lát, Tạ Nhiên đột nhiên xoay người ôm lấy Tạ Thanh Ký, giọng nói của hắn run rẩy, lời nói ra dường như đang thuyết phục mình, "Mẹ đã bình an trải qua ngày 3 tháng 5 rồi, mẹ chỉ là... mẹ chỉ là bị bệnh thôi, chắc chắn có thể chữa khỏi."
Hắn nhìn Tạ Thanh Ký một cách cố chấp, trong ánh mắt tự lừa mình dối người mang theo cảm giác bất an muốn được đồng tình.
Bác sĩ nói rất rõ với họ rằng, Vương Tuyết Tân không chỉ bị ung thư giai đoạn cuối mà còn bị di căn gan, tình huống này một khi xuất hiện trên người bệnh nhân, tĩnh hình sẽ không lạc quan, hàm ý là trừ khi kỳ tích xảy ra.
Nhưng thứ Tạ Thanh Ký và Tạ Nhiên không dám kỳ vọng nhất là kỳ tích.
Tạ Thanh Ký có thể gặp lại Tạ Nhiên đã là kỳ tích rồi, cậu có ước thêm bao nhiêu điều ước nữa mẹ cậu cũng không thể bình an khỏe mạnh.
Tạ Thanh Ký gắng sức ôm chặt Tạ Nhiên, kéo hắn vào lòng mình, không ngừng hôn lên môi hắn: "Sẽ không có chuyện gì đâu, em sẽ ở bên anh, chúng ta cùng nhau chăm sóc mẹ, làm cho mẹ luôn vui vẻ, bây giờ còn có ba, có chị, đừng sợ Tạ Nhiên."
Tạ Nhiên cuồng nhiệt hôn đáp trả, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống. Họ ôm chặt lấy nhau như không thể tách rời, huyết thống khiến họ gắn bó chặt chẽ, cảm nhận được sự đau khổ, đấu tranh của đối phương.
Tạ Nhiên không còn cơ hội một mình gánh vác hết mọi đau khổ nữa, Tạ Thanh Ký cố chấp thà dùng cách mất cả chì lẫn chài để Tạ Nhiên tự mình trải nghiệm nỗi đau bị mất đi, bị bỏ lại. Hắn sụp đổ mà thẳng thắn với Tạ Thanh Ký, bảo rằng hắn rất hối hận, hối hận khi đó không nghe lời Vương Tuyết Tân về nhà thăm bà một chuyến, nếu hắn ngoan ngoãn nghe lời liệu mọi chuyện có khác đi không.
Giả thiết như vậy đơn giản là trốn tránh khỏi những h*m m**n phù phiếm và mơ mộng hão huyền, Tạ Nhiên khao khát một cơ hội làm lại, nhưng ngay cả khi họ đã ở trong thế giới được làm lại từ đầu, mọi thứ vẫn chẳng được như ý.
Nụ hôn chua chát của Tạ Thanh Ký rơi trên tóc Tạ Nhiên.
Đúng lúc này, điện thoại Tạ Nhiên vang lên, cúi đầu nhìn thì thấy Tạ Thiền gọi tới.
"Nhiên Nhiên, chị ở dưới lầu nhà em, mở cửa cho chị đi."
Tạ Nhiên ngẩng đầu nhìn Tạ Thanh Ký, sau một lát do dự, hắn đột nhiên nói: "...Chị, Tiểu Tạ ở chỗ em."
Hắn và Tạ Thanh Ký vốn là anh em, em trai xuất hiện ở nhà anh trai là chuyện rất bình thường, nhưng Tạ Nhiên lại ám chỉ như vậy với Tạ Thiền, nếu Tạ Thiền biết quan hệ giữa hắn và Tạ Thanh Ký thì cô có thể hiểu hắn có ý gì.
Đúng như dự đoán, Tạ Thiền trầm mặc hồi lâu mới thấp giọng nói: "Chị biết."
Tạ Thanh Ký nói với điện thoại, "Chị lên đi, em mở cửa cho chị."
Cậu đứng dậy đi mở khóa cho Tạ Thiền, trong điện thoại truyền đến tiếng thang máy, Tạ Thiền vẫn không cúp điện thoại, giải thích: "Tiểu Tạ nói hết cho chị rồi, cái lần bọn em ra khỏi cục cảnh sát, ngủ lại nhà chị đêm đó, lúc em ngủ Tiểu Tạ nói với chị rồi."
Tạ Nhiên ngẩn ra, đột nhiên nhớ tới nửa đêm ngày đó Tạ Thanh Ký dậy một lần, còn lừa hắn là đi vệ sinh, thì ra là lén nói cho Tạ Thiền, chuyện đến nay cuối cùng hắn cũng hiểu câu vất vả rồi đầy ẩn ý kia của Tạ Thiền có ý gì.
Sau khi cúp máy, Tạ Nhiên hỏi Tạ Thanh Ký: "Em nói hết với Tạ Thiền rồi à?"
Hai anh em cùng đứng cạnh cửa, Tạ Thanh Ký lắc đầu, "Không phải, chỉ nói với chị chuyện chúng ta ở bên nhau, những thứ khác em không nói, sợ chị ấy bị dọa."
Tạ Nhiên cười khổ nói: "Nói không chừng bây giờ lá gan của Tạ Thiền còn lớn hơn cả hai chúng ta cộng lại nữa ấy."
Cửa thang máy "tinh" một tiếng rồi mở ra, Tạ Nhiên hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn qua, đầu tiên là thấy hai mắt đỏ hoe của Tạ Thiền, tiếp đó là bóng dáng chạy về phía hắn của chị, Tạ Thiền dang hai tay ra, thoáng cái ôm lấy hai em trai.
Nước mắt chảy dài xuống cằm cô, Tạ Thiền khóc không thành tiếng.
Ba người vào nhà, Tạ Nhiên khó xử ngồi xuống, giọng hắn khô khốc nói: "Em tưởng chị sẽ không ủng hộ bọn em."
Tạ Thiền đã sớm biết xu hướng tính dục của hắn, nhưng không biết người hắn yêu là Tạ Thanh Ký.
"Tiểu Tạ nói em ấy chưa từng muốn ở bên một người đến vậy, chưa từng yêu một người đến vậy, em ấy nói muốn được người nhà thấu hiểu, chúc phúc, không cần trốn trốn tránh tránh, em ấy nói sẵn sàng trả bất cứ giá nào." Tạ Thiền bất đắc dĩ nói: "Em ấy đã nói vậy rồi chị còn có thể làm sao, người làm chị như chị cũng phải ra dáng chứ."
Tạ Thanh Ký không nhịn được sửa lại: "Em đâu nói như vậy... ít nhất không sến như lời chị nói."
Tạ Thiền cười, hỏi vặn lại: "Thế à? Vậy chắc chị nhớ nhầm rồi, dù sao cũng là ý 'Muốn ở bên Tạ Nhiên cả đời', câu này là em nói mà nhỉ?"
Lần này Tạ Thanh Ký không đáp, chuyện nói thẳng lời "yêu" vẫn khiến cậu ngượng ngùng.
Tạ Thiền đang cười bỗng không cười nữa, đột nhiên nói: "Có lẽ ba đã biết gì đó rồi."
Tạ Nhiên và Tạ Thanh Ký đồng thời ngẩn ra.
Tạ Thiền nói với họ nửa tháng trước Tạ Văn Bân đột nhiên tới tìm cô, tính ra đúng vào mấy ngày Tạ Thanh Ký trốn ở chỗ Tề Minh. Ông tìm Tạ Thiền nói về chuyện Tạ Thanh Ký come out, mong Tạ Thiền có thể khuyên bảo em trai đừng hủy hoại tương lai rộng mở, vẫn là nên kết hôn lập gia đình. Giọng điệu của ông mang theo vẻ gấp gáp, dường như không đơn giản chỉ là xu hướng tính dục của Tạ Thanh Ký, Tạ Thiền nhận ra điều gì đó, bèn dò hỏi xem Tạ Văn Bân còn có chuyện gì. Ông nhăn mặt như nuốt phải miếng khổ qua, khóe miệng run run, hỏi có phải Tạ Nhiên dạy hư Tạ Thanh Ký không.
Nghe vậy, mu bàn tay Tạ Nhiên nắm chặt, Tạ Thanh Ký nhìn thấy, trực tiếp nắm lấy tay Tạ Nhiên trước mặt chị mình, bình tĩnh nói: "Vậy chị nói sao?"
"Ba đã dùng từ dạy hư luôn rồi, chị còn có thể nói gì nữa, đương nhiên là mắng ông ấy một trận rồi."
Tạ Thiền khịt mũi, nuốt nước mắt vào trong, vẻ cô độc bỗng lướt qua trong ánh mắt, cô dùng giọng điệu mỉa mai như đang tự giễu nói: "Mắng xong thì chị hỏi ba, chẳng lẽ hôn nhân có thể bảo đảm tất cả ư, vậy tại sao lúc trước ba lại ly hôn với mẹ."
Tạ Thiền còn định nói thêm gì nữa, lại đột nhiên bị Tạ Nhiên ôm lấy.
"Cảm ơn chị." Giọng hắn trầm xuống, nghẹn ngào nói.
Tạ Thiền vỗ vai Tạ Nhiên, vẫy tay với Tạ Thanh Ký: "Đứng ngẩn ra đó làm gì, chẳng hòa đồng tí nào? Lại đây ôm nào."
Sắc trời ngoài cửa sổ đã hoàn toàn tối đen, những ngọn đèn vàng ấm áp được thắp lên ở khu dân cư đối diện, chiếu sáng lên khuôn mặt dịu dàng của cô.
Buổi tối bình thường với muôn ánh đèn thắp sáng đợi lữ khách về nhà mãi mãi lưu lại trong lòng ba chị em họ.
Sáng sớm hôm sau, ngày phẫu thuật của Vương Tuyết Tân diễn ra trong một ngày trời trong nắng đẹp.
Quá trình phẫu thuật diễn ra vô cùng thuận lợi, ba chị em ngồi song song bên ngoài phòng phẫu thuật, Tạ Văn Bân không ngồi yên được mà cứ đi đi lại lại, cuối cùng ông không đi nổi nữa, lẳng lặng tựa vào tường, ánh mắt ngập tràn vẻ cầu nguyện, nhìn xung quanh một cách vô định, khoảnh khắc đèn xanh sáng lên, cửa phòng phẫu thuật mở ra ông mới thở phào nhẹ nhõm.
Bốn người cùng lúc vây quanh, thuốc mê vẫn chưa hết, hai mắt Vương Tuyết Tân nhắm chặt, Tạ Thiền không kìm nổi nước mắt thay bà chỉnh lại tóc.
Chỉ sau một đêm, tóc của Tạ Văn Bân đã bạc đi rất nhiều.
Vương Tuyết Tân nhập viện vào tháng năm, tháng chín mới được xuất viện, ngày bà xuất viện Tạ Văn Bân cũng dọn về nhà theo, lúc thu dọn đồ đạc đột nhiên ông gọi cả Tạ Thanh Ký và Tạ Nhiên ra ngoài. Hai anh em nhìn nhau, mơ hồ đoán được ý định của Tạ Văn Bân, biểu cảm của Tạ Nhiên rất bình tĩnh, Tạ Thanh Ký lại hiếm khi tỏ ra do dự.
Vương Tuyết Tân nhìn chằm chằm bóng lưng họ, muốn nói lại thôi, bà gọi Lão Tạ mấy câu tính muốn dặn dò gì đó, nhưng Tạ Văn Bân đã đi xa, không nghe thấy. Ông dẫn hai anh em đến cổng trường cấp ba của Tạ Thanh Ký, vẫn là quán ăn nhỏ ngày ấy, lần trước ba cha con họ dùng bữa ở đây kết thúc không vui vẻ gì.
Căn bệnh của vợ khiến Tạ Văn Bân tỉnh ngộ, ông nhớ ra tất cả, nhớ tới trách nhiệm của người chồng và người cha, nhớ tới món ăn mà hai đứa con trai thích ăn nhất. Ông ngồi khom lưng trước mặt hai anh em, ánh mắt ông hơi đờ đẫn, cứ nhìn chằm chằm vào cúc áo của Tạ Nhiên.
Đây là thói quen của ông, rõ ràng là có chuyện muốn nói nhưng lại không chịu trực tiếp đi vào vấn đề, như thể thẳng thắn là điều ông khó mà chịu nổi, cứ phải vòng vo, bắt người khác đoán ý của ông.
Có đôi khi Tạ Nhiên cũng nghi ngờ không biết liệu đây có phải bệnh nghề nghiệp của ba hắn hay không.
Người khác đoán được ý của ông thì có thể chủ động dẫn dắt chủ đề, Tạ Văn Bân cũng khỏi phải làm người xấu, nhưng lần này ông lại thay đổi phong cách thường ngày của mình.
"Nhiên Nhiên... con và Tiểu Tạ... có phải hai đứa con là kiểu quan hệ đó không."
Tạ Thanh Ký nhìn Tạ Nhiên, Tạ Nhiên cúi đầu không nói gì, thậm chí còn chẳng nhìn Tạ Văn Bân.
Sự im lặng của hắn đã hoàn toàn giao quyền lựa chọn cho Tạ Thanh Ký.
Tiệm ăn này rất nhỏ, nhỏ đến mức hai người ngồi song song mà chân chen chúc với nhau, Tạ Thanh Ký cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ cơ thể Tạ Nhiên, tay hai người đều đặt trên đầu gối, Tạ Thanh Ký chỉ cần nhúc nhích một xíu là có thể chạm vào ngón tay Tạ Nhiên.
Rõ ràng cậu đã đợi được lời đồng ý muốn dũng cảm đối mặt với tất thảy của Tạ Nhiên, rõ ràng đã làm tốt công tác tư tưởng cho Tạ Văn Bân, rõ ràng cậu đã có được sự ủng hộ của Tạ Thiền.
Cậu chỉ còn cách thành công một bước nữa thôi.
Nhưng hai vợ chồng Vương Tuyết Tân và Tạ Văn Bân gương vỡ lại lành sau mười mấy năm chia cắt đã dạy cho Tạ Thanh Ký cố chấp bốn chữ "thỏa hiệp" và "nhượng bộ".
Nếu nói trước kia cậu kiên quyết muốn come out với ba mẹ, vậy thì giây phút Vương Tuyết Tân tháo tóc giả ra trước mặt mình, cậu đã thay đổi suy nghĩ.
Tạ Thanh Ký đã hoàn toàn thấu hiểu Tạ Nhiên, trước cái chết không cách nào xoay chuyển, không có gì quan trọng hơn cảm nhận của Vương Tuyết Tân.
Dưới ánh mắt cầu xin đầy căng thẳng của ba, Tạ Thanh Ký hít sâu một hơi, ngồi thẳng lưng, cơ thể hơi nghiêng về phía trước và lướt qua Tạ Nhiên một chút khiến ánh mắt của Tạ Văn Bân nhìn sang cậu, như thể chủ động bảo vệ đối phương sau lưng mình trước khi bão táp ập tới.
"Không... bọn con không có quan hệ gì khác, chỉ là hơi thân thiết một chút."
Cậu nhìn ba một cách bình tĩnh, mỗi từ thốt ra đều cần rất nhiều hơi sức, từ bỏ lời hứa mà cậu đã vất vả có được từ Tạ Nhiên, không nỡ phá vỡ sự hòa thuận đã lâu không có được của cái nhà này.
Nghe câu trả lời thỏa đáng và kiên định của Tạ Thanh Ký, Tạ Nhiên lại ngẩn ra, nhìn chằm chằm chuỗi tràng hạt trên tay mà thẫn thờ, vết sẹo trên vai bị Tạ Thanh Ký cắn lúc ở trên bãi biển rõ ràng đã sớm khép lại nhưng lúc này lại đau âm ỉ, nhắc nhở Tạ Nhiên tất cả những đau khổ mà hai người đã trải qua.
Trong đầu Tạ Nhiên khi thì hiện ra cảnh Tạ Thanh Ký ôm hắn, nước mắt giàn dụa cầu xin hắn cứu mình, khi thì thấy dáng vẻ nghiêm túc của Tạ Thanh Ký lúc làm đại biểu lớp lên sân khấu phát biểu hồi mới trùng sinh, cuối cùng bỗng hóa thành ánh mắt lo lắng của Tạ Thanh Ký khi ôm lấy hắn bên cạnh đập chứa nước.
Dường như Tạ Nhiên vượt qua thời không, lại một lần nữa nghe thấy tiếng nhịp tim loạn nhịp của Tạ Thanh Ký lúc cậu làm hô hấp nhân tạo cho hắn.
Bàn bên cạnh là con của chủ tiệm, lúc này đang nằm bò ra bàn làm bào tập, bên tay cậu nhóc đặt một quả táo màu đỏ.
Tạ Nhiên nhìn chằm chằm vào quả táo kia trong chốc lát, thứ trước kia hắn căm ghét đến chết giờ đây hắn lại không sợ nữa, hắn cúi đầu nhìn chuỗi tràng hạt trên tay mình, hắn biết, lần này Tạ Thanh Ký phủ nhận cũng đồng nghĩa với sau này sẽ không còn cơ hội lên tiếng nữa.
Tạ Văn Bân đau khổ nhìn cậu con trai út, sau khi nhận được lời phủ nhận trái lại chẳng thấy ông vui vẻ gì.
Thế nhưng vào đúng lúc này, Tạ Nhiên nãy giờ không nói một lời đột nhiên ngẩng đầu lên, hắn khẽ mỉm cười nhìn Tạ Thanh Ký, ánh mắt bất lực ấy dường như đang bảo "Cho em cơ hội mà em lại không cần".
Tạ Thanh Ký nhìn Tạ Nhiên, tim đập thình thịch, gần như lập tức hiểu ra chuyện hắn muốn làm.
Quả nhiên, giây tiếp theo tay cậu đã được Tạ Nhiên nắm lấy, Tạ Thanh Ký không giấu nổi vẻ kinh ngạc trên mặt, theo phản xạ mà dùng sức rút tay về, nhưng lực của Tạ Nhiên còn mạnh hơn cậu, hắn nắm lấy tay Tạ Thanh Ký, thoải mái bày ra trước mắt Tạ Văn Bân.
Tạ Văn Bân sững sờ ngay tại chỗ.
Trong quãng đường suốt ba tiếng từ nhà Tề Minh trở về Tạ Nhiên vẫn luôn nghĩ, phải thẳng thắn với ba mẹ thế nào mới có thể giảm tổn thương xuống mức thấp nhất, thậm chí ngay cả cảnh tượng hề hước như quỳ xuống khóc lóc nói hắn không thể rời xa Tạ Thanh Ký hắn cũng đã nghĩ qua, nhưng không ngờ khi thực sự đến bước này lại là tình cảnh như vậy.
Chỉ bằng vài câu ngắn ngủi, hắn đã khái quát hết hai kiếp dằn vặt bỏ lỡ đủ đường với Tạ Thanh Ký .
"Ba, đúng như ba nghĩ."
Giọng Tạ Nhiên khàn khàn, gọi một tiếng.
"Con yêu Tiểu Tạ, giống như ba yêu mẹ vậy."
-----
edit: chủ nhật tuần này mới có chương mới nha các mom tôi bị lịch thi dí