Chương 74: Tình dài
edit: nammogiuabanngay
-----
Cuối cùng Tạ Thanh Ký bắn vào bên trong Tạ Nhiên, lúc ra phòng tắm rửa ráy không nhịn được lại làm thêm hiệp nữa. Lần này động tác dịu dàng hơn, cũng trầm mặc hơn rất nhiều, hai người không ai nói gì, chỉ hôn môi đối phương hết lần này đến lần khác.
Trán Tạ Thanh Ký có vết thương không thể dính nước nên không tắm cùng Tạ Nhiên, chỉ tùy tiện dùng khăn lông ướt lau sạch cơ thể nóng bừng đầy mồ hôi và thằng em dính đầy dịch thể.
Lúc kết thúc đã là 12 giờ đêm, Tạ Nhiên hơi mệt mỏi, nằm trên giường định ngủ thiếp đi, Tạ Thanh Ký cúi đầu hôn nhẹ lên trán hắn, móc bao thuốc lá trong túi quần Tạ Nhiên rồi một mình đi ra ban công.
Tạ Nhiên nheo mắt, xoay người ngồi dậy.
Suốt ngần ấy năm, đây là lần thứ hai hắn thấy Tạ Thanh Ký hút thuốc lá.
Cơn mưa bên ngoài đã nhẹ hơn, ban công lầu hai nhà Tề Minh không đóng, tóc Tạ Thanh Ký nhanh chóng bị ướt mưa nhưng cậu không để tâm lắm, mở điện thoại ra thấy toàn tin nhắn WeChat do Vương Tuyết Tân gửi tới, hỏi cậu đang ở đâu, tại sao không bắt máy.
Tạ Thanh Ký kiếm đại một cái cớ, nói điện thoại bị nước vào không mở máy được, vừa mới sửa xong.
Gửi xong những lời này, còn chưa kịp khóa màn hình Vương Tuyết Tân đã nhắn lại, bà chỉ nhắn một chữ: Ừ.
Tin nhắn trả lời rất nhanh nhưng chỉ có một chữ đơn giản, trong lòng Tạ Thanh Ký có chút khó chịu, tàn thuốc đã cháy gần đến miệng, cậu nhìn chung quanh tìm chỗ búng tàn thuốc, lúc này Tạ Nhiên đi tới, Tạ Thanh Ký ngẩn ra, vội vàng dập tắt điếu thuốc.
Tạ Nhiên đi tới bên cậu, khuỷu tay chống lên ban công, hai người sóng vai nhìn cơn mưa phùn lất phất và màn đêm tối hơn so với bình thường.
"Trán của em làm sao thế?"
Tạ Thanh Ký không trả lời ngay, cậu im lặng theo thói quen, hồi lâu sau mới lên tiếng.
"Bị ba đánh, mấy hôm trước em vẫn luôn ở chỗ ba, muốn giải quyết chuyện của ba và mẹ."
Tạ Nhiên: "Chỉ vậy thôi hả? Em khuyên ba đối xử tốt với vợ mình một chút ông ấy liền đánh em một trận?"
"Không phải." Tạ Thanh Ký lắc đầu, cậu đột nhiên quay ra nhìn Tạ Nhiên một cái, bình tĩnh nói: "...Ba muốn làm lành với mẹ lâu rồi, chẳng qua là thiếu một cái cơ thôi. Cuối cùng ba hỏi em có phải em thích con trai không, em nói em không biết, nhưng em thích, hơn nữa chỉ thích một người. Cũng không nói cho ba biết là ai."
Tạ Nhiên: "..."
"Tâm trạng ông ấy tương đối kích động, sau khi cầm ly nước đập em một cái thì ngồi trên ghế không nói lời nào, lúc em đi vẫn chưa bình tĩnh lại." Tạ Thanh Ký dừng một chút rồi nói thêm, "Em cảm thấy nếu ba biết chuyện của em trước, đợi tới phiên anh sẽ dễ chấp nhận hơn một chút nhỉ."
Cơn mưa bên ngoài hình như lại lớn hơn một chút, một cơn gió thổi qua, mưa phùn bị thổi nghiêng hắt vào mặt, Tạ Thanh Ký bỗng lên tiếng, "Tạ Nhiên, lại đây."
Cậu kéo Tạ Nhiên vào lòng ôm hắn, thay đổi tư thế, cậu ôm Tạ Nhiên rồi tựa lưng vào lan can ban công, hệt như muốn chắn hết mưa gió cho hắn.
"Mấy ngày nay em vẫn luôn nghĩ, tại sao Mã Bối Bối có thể sống tiếp mà Lưu Gia lại không thể, chúng ta đều xem nhẹ một điểm, Tiểu Mã chết vì dùng bạo lực đòi nợ, nhưng sau đó tâm tính anh ta thay đổi không muốn làm nghề này nữa, vậy nên anh ta mới sống tiếp, mà Lưu Gia dù có can thiệp và nhắc nhở, nhưng trạng thái tâm lý của cậu ấy không tốt lên một chút nào."
"Mẹ cũng vậy, kiếp trước mẹ biết quá đột ngột, quan hệ của hai người không tốt, quan hệ của mẹ với ba cũng không tốt, thế nên mẹ mới cực đoan như vậy, anh nói đúng, dù chúng ta có nghĩ cách tránh khỏi tai nạn giao thông, nhưng nếu không thay đổi được thái độ của mẹ, sau này có thể mẹ vẫn sẽ hành động bốc đồng."
Nghe lời kể trật tự rõ ràng của Tạ Thanh Ký, Tạ Nhiên đột nhiên nhận ra em trai hắn đang một mực cố gắng thay đổi tất cả những khả năng đã được định sẵn trong tương lai, ở một mặt mà hắn không nhìn thấy.
Cậu đi thuyết phục Tạ Văn Bân thay đổi quan hệ gia đình, tự mình come out trước, nói không chừng Tạ Thiền cũng bị cậu "xúi giục" nốt. Thậm chí ở thời điểm sớm hơn nữa, Tạ Thanh Ký đã quyết định đuổi theo bước chân Tạ Nhiên, Tạ Nhiên liên quan đến xã hội đen thì cậu đi làm cảnh sát, Tạ Nhiên muốn lập trang web cậu liền đi học lập trình, Tạ Thanh Ký vẫn luôn là Tạ Thanh Ký từ nhỏ đã nhìn lên bóng lưng của anh trai, khát vọng đứng bên cạnh Tạ Nhiên.
Mãi đến lúc này, Tạ Nhiên mới hiểu được câu "Không có tư cách" nọ có thể khiến ai kia đau lòng tới nhường nào.
Tạ Thanh Ký còn định nói thêm, Tạ Nhiên lại đột nhiên hôn tới, yết hầu Tạ Thanh Ký khẽ lăn, không kiềm chế được hôn đáp lại.
Lúc tách nhau ra Tạ Nhiên tựa đầu lên vai cậu, khẽ nói: "Nếu có thể bình an vượt qua thì chúng ta nói cho mẹ biết đi... Thật ra anh không sợ những điều này, trước đó không đồng ý với em là vì anh không biết mình còn có thể sống được bao lâu, nếu không nắm chắc, vậy dứt khoát đừng để mẹ biết em..."
"Em biết, Tạ Nhiên, em biết hết."
Tạ Thanh Ký đột nhiên cắt ngang, cậu ôm chặt Tạ Nhiên, đương nhiên biết đây là "đường lui" Tạ Nhiên để lại cho cậu.
Nước mắt chua chát chảy dài xuống cằm, thấm vào tóc Tạ Nhiên, Tạ Nhiên tựa đầu vào vai cậu, vốn tựa rất nặng lên vai cậu, nhưng Tạ Thanh Ký chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhõm, cậu đợi những lời này quá lâu rồi, linh hồn khiếm khuyết cuối cùng cũng được chắp vá toàn vẹn vì sự dũng cảm đã lâu không thấy của Tạ Nhiên.
Tạ Nhiên nhìn đường chân trời đen kịt qua vai Tạ Thanh Ký, mưa vẫn đang rơi, nhưng sẽ tạnh, thời tiết sau cơn mưa nhất định sẽ tươi sáng và tràn đầy sức sống nhất, mấy tiếng nữa mặt trời sẽ mọc lên từ nơi tối nhất lạnh nhất kia, có lẽ cách của Tạ Thanh Ký sẽ khả thi, họ sẽ cùng Vương Tuyết Tân vượt qua một tuần then chốt đó, ba mẹ sẽ nối lại tình xưa, không có thứ gì có thể chia cắt gia đình họ nữa.
Hắn và Tạ Thanh Ký sẽ khổ tận cam lai(*).
(*)ý chỉ sau khi trải qua gian khổ, hạnh phúc sẽ đến.
...
Sáng hôm sau, hai anh em dậy sớm tạm biệt Tề Minh, một người đàn ông đẹp trai nhã nhặn bước ra từ phòng cậu ấy, nói Tề Minh vẫn đang ngủ, dưới lầu đã mua sẵn bữa sáng để họ tự ăn. Tạ Nhiên ngẩn ra, sau khi người đàn ông này quay người về phòng, hắn hỏi Tạ Thanh Ký: "Đây không phải thầy dạy hóa học ở trường cấp ba tụi em sao...?"
Tạ Thanh Ký không đáp, lườm Tạ Nhiên một cái, bóc vỏ trứng gà luộc rồi bỏ vào bát Tạ Nhiên.
"Lần này là anh ta lái xe đưa em đến đây à?"
Thấy Tạ Thanh Ký ngầm thừa nhận, Tạ Nhiên biết điều không hỏi nhiều nữa.
Cơn mưa kéo dài suốt đêm cuối cùng cũng tạnh, không ít tầng hầm đều bị nước nhấn chìm, hôm nay thời tiết quang đãng, mặt trời lên cao, hoàn toàn không nhận ra đêm qua lại là một trận gió táp mưa sa.
Trên đường trở về, Tạ Thanh Ký không cho Tạ Nhiên lái nữa.
Trước khi khởi động, Tạ Nhiên ngồi bên ghế phó lái đột nhiên nghiêng người, lấy sợi dây chuyền đồng xu trong túi đeo lên cho Tạ Thanh Ký, trước khi ngồi lại còn khẽ hôn lên môi cậu, nhẹ giọng nói: "Sau này đừng tháo xuống nữa."
Chiếc Land Rover chậm rãi chạy đi.
Tạ Thanh Ký lái xe rất ổn định, lúc đi ngang qua trạm xăng dầu phát hiện Tạ Nhiên đang ngủ, cậu lấy áo khoác ở ở sau đắp lên người Tạ Nhiên, cúi người hôn lên đôi mắt đang nhắm nghiền của hắn. Động tác này khiến Tạ Nhiên mở mắt, đôi mắt mông lung thấy người trước mắt là Tạ Thanh Ký, lúc này mới yên tâm nhắm mắt lại, đưa tay giữ lấy chiếc áo khoác tràn ngập hơi thở của em trai, chìm vào giấc ngủ sâu.
Lộ trình ba tiếng chẳng mấy chốc đã trôi qua, nhanh đến nỗi Tạ Thanh Ký hy vọng con đường này mãi mãi không có điểm cuối. Cậu đỗ xe ở đầu hẻm, sóng vai cùng Tạ Nhiên đi về phía nhà, ngón tay út thi thoảng cọ vào nhau, đúng lúc này, bước chân Tạ Thanh Ký bỗng nhiên ngừng lại, cậu nhìn về phía trước, ánh mắt hơi thay đổi.
"Sao thế?" Tạ Nhiên nghi hoặc ngẩng đầu lên thì chạm mắt với Tạ Văn Bân.
Tạ Văn Bân đứng cách đó mấy mét, không biết đã đợi bao lâu, ánh mắt nhìn về phía Tạ Thanh Ký mang theo vẻ cực kỳ áy náy, muốn nói lại thôi nhìn chằm chằm vào trán cậu. Ông đi tới, nhìn Tạ Thanh Ký một cái, lại nhìn Tạ Nhiên, dường như chỉ sau một đêm đã già hơn chục tuổi.
"Vết thương còn đau không? Ba... hôm đó ba..."
Tạ Thanh Ký lắc đầu, ngăn lời xin lỗi sắp thốt ra của ông.
Câu nói này chẳng chút thành tâm, đã qua mấy ngày rồi bây giờ ông mới đến hỏi, hiển nhiên là cách mở màn vừa gượng gạo vừa thiếu khéo léo.
Tạ Văn Bân nhìn chằm chằm cúc áo Tạ Thanh Ký bằng nét mặt không được tự nhiên, khóe miệng bất giác mím lại, biểu cảm ấy vô cùng khó hiểu, như thể ông đang cố gắng mỉm cười khi đang buồn vậy.
Nét mặt ba tiều tụy, hốc mắt hõm xuống, nhưng quan trọng nhất là cốt cách kiêu hãnh của người văn nhân cùng cái thần thái luôn ngẩng cao đầu nhìn đời đã không còn nữa.
"Bỏ đi, là ba chưa từ bỏ ý định nhất quyết tới hỏi cho rõ ràng, chị con đã nói rõ ràng như vậy với ba rồi, ba vào thăm mẹ con."
Tạ Văn Bân đi trước, lưng hơi khom, hai tay chắp sau lưng, quanh năm ngồi trước máy tính khiến lưng ông hơi còng.
Tạ Nhiên và Tạ Thanh Ký kinh ngạc nhìn nhau, không hiểu sao còn liên quan đến Tạ Thiền nữa. Nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện, hai anh em đè nén cảm xúc, không nói lời nào đi theo sau ông, lúc đi tới sân nhà chợt nghe thấy một trận huyên náo, là giọng nói của Mã Bối Bối.
"Mẹ... Rốt cuộc mẹ bị sao nói với con đi, mẹ đừng làm con sợ!"
Tạ Nhiên biến sắc, vượt qua Tạ Văn Bân đi vào trong sân.
Chỉ thấy trong sân cực kỳ náo nhiệt, Mã Bối Bối đang quỳ khóc lóc nức nở, dì Mã đứng thẳng, bất đắc dĩ bị con trai ôm đùi, bên cạnh là Vương Tuyết Tân với vẻ mặt một lời khó nói hết.
Bà nhìn Tiểu Mã, muốn nói lại thôi, đang định nói gì đó thì thấy Tạ Nhiên về, sau hắn còn có Tạ Thanh Ký và Tạ Văn Bân, bà lập tức im bặt, bước tới muốn kéo Mã Bối Bối dậy bảo họ về nhà trước, nhưng sao bà kéo nổi đàn ông đàn ang cao gần mét chín cho được.
Dì Mã lắc chân, muốn giãy ra khỏi Tiểu Mã, "Đứng lên, về nhà rồi nói."
"Mẹ lại muốn lừa con, sáng dậy con đã đi theo mẹ, con nhìn thấy hết rồi, mẹ còn bảo dì Vương đến bệnh viện với mẹ... Trong máy tính lưu nhiều bài thuốc dân gian chữa ung thư như vậy, mẹ, mẹ nói thật cho con, có phải mẹ..." Mã Bối Bối nghẹn ngào, không dám đối mặt với giả thiết có thể mẹ mình bị ung thư.
"Mẹ còn mua rất nhiều tóc giả, dạo này mẹ sụt cân rất nhiều, có phải mẹ đi hóa trị không... mẹ nói đi, có phải không?"
"Mẹ không, con đứng dậy, về nhà rồi nói sau."
"Mẹ lại muốn lừa con... lần nào con hỏi mẹ cũng bảo không sao."
Dì Mã lắc mấy cái, chẳng những không hất được con trai ra, còn bị Tiểu Mã giật đau cả tóc, suýt nữa chửi thề.
Tạ Nhiên thấy Tiểu Mã càng nói càng vô lý thì nháy mắt với Tạ Thanh Ký một cái.
Hai anh em tiến lên đỡ cậu ta dậy, Tiểu Mã khóc tới nỗi chân mềm nhũn, hoàn toàn không đứng nổi, nhìn mẹ với vẻ van nài, miệng lẩm bẩm nói, "Con đã học điều tốt, bây giờ con cũng kiếm được tiền rồi, mẹ, mẹ đừng xảy ra chuyện gì, đừng dọa con... rõ ràng con đã thay đổi rồi!"
Không có người mẹ nào có thể thờ ơ trước con trai vừa khóc lóc vừa nói lời cầu xin, mắt dì Mã hơi đỏ, bị Tiểu Mã lắc mấy cái nước mắt lại rơi xuống, tiếng khóc của Tiểu Mã càng ngày càng lớn, dường như nước mắt của mẹ như đang tuyên bản án tử hình vậy.
Tiếng khóc lóc ồn ào tới mức khiến Vương Tuyết Tân đau đầu, một đám người trong sân khiến bà nhìn thấy nhức mắt, cảm xúc bị dồn nén đến cực điểm cuối cùng không dồn nén được nữa. Trong lúc hỗn loạn, Vương Tuyết Tân không chịu nổi, bà quát to một tiếng khiến Tiểu Mã thôi khóc lóc, bà hít một hơi thật sâu, chỉ đành thừa nhận: "Được rồi được rồi, mẹ cậu không sao! Là mẹ cậu đi bệnh viện với dì!"
Tiếng khóc lóc im bặt, mọi thứ đều bất động trước cảnh tượng như trong phim này, ba người đàn ông họ Tạ đứng trong sân đồng thời ngẩn người nhìn Vương Tuyết Tân.
Có cơn gió lướt qua mặt Tạ Nhiên.
Chỉ thấy Vương Tuyết Tân không tài nào chịu nổi nữa, tháo tóc giả trên đầu xuống, để lộ ra dấu vết rụng tóc loang lổ, "Các bài thuốc cổ truyền chữa ung thư là tìm cho dì, tóc giả cũng là đặt cho dì, người bị bệnh là dì, không phải mẹ cậu."
Tạ Thanh Ký biến sắc.
Tạ Nhiên bối rối, hắn nhìn Tiểu Mã đang há hốc mồm, lại nhìn sang Vương Tuyết Tân đang tránh né ánh mắt hắn. Tạ Văn Bân hơi run lên, bật ra tiếng nức nở nghẹn ngào nghe như gà bị bóp cổ, âm thanh ấy làm Tiểu Mã giật mình run rẩy theo.
Khuôn mặt Tạ Văn Bân co rúm lại, ông từ từ tới gần Vương Tuyết Tân, trông như muốn chạm vào bà.
Vương Tuyết Tân lườm nguýt ông, "Làm gì đấy, đứng đấy cười nhạo tôi chắc?"
Lá gan Tạ Văn Bân đột nhiên lớn lên, ông nắm lấy cánh tay Vương Tuyết Tân, bất lực nhìn về phía hai thằng con trai, cầu nguyện Vương Tuyết Tân mắng ông mấy câu như thường ngày cũng được, nói với ông rằng lời ban nãy chỉ là nói đùa.
"...Bà, bà sao vậy? Bà đang nói dối đúng không, sao đang yên đang lành lại... Bà đang nói dối đúng không, Tạ Nhiên, con mau nói với mẹ con, chuyện này không thể mang ra đùa được."
Người đàn ông hèn nhát này căn bản không dám nhìn thẳng vào mắt vợ.
Tạ Thanh Ký và Tạ Nhiên đồng thời nhìn về phía Vương Tuyết Tân, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía bà, cầu mong Vương Tuyết Tân khôi phục dáng vẻ đanh đá, ngang ngược như mọi khi của bà, nói tất cả đều bị bà lừa, cuối cùng bảo mọi người im miệng.
Ấy vậy mà bà lại trái với ý muốn của mọi người.
Vương Tuyết Tân cười khổ, không cam lòng nói, "Không lừa ông, là ung thư vú... đã di căn tới gan rồi."
Từ trước tới giờ bà đều không chịu tỏ ra yếu thế trước mặt Tạ Văn Bân, ngay cả lúc nói lời này cũng ngẩng cao đầu, nét mặt kia dường như đang nói, tôi sắp chết rồi, cuối cùng ông cũng giải thoát rồi, rất đắc ý nhỉ.
Tạ Văn Bân mở to hai mắt từ từ lùi về sau mấy bước, vấp phải vết lõm thì ngã ngửa ra đất, một chiếc giày bị văng ra xa cũng chẳng buồn nhặt, mắt ông dán chặt vào Vương Tuyết Tân, vịn tường, đẩy hai đứa con trai, để một chân trần lao thẳng ra cửa.
Cái cớ kiếp trước Vương Tuyết Tân lấy ra uy h**p Tạ Nhiên về nhà cuối cùng cũng ứng nghiệm, người thích chưng diện nhất, thích uốn tóc nhất kia lúc này đứng trong sân, trên tay cầm bộ tóc giả không giữ được thể diện.
Bà không dám nhìn hai đứa con trai.
Tạ Nhiên thấy mẹ như vậy, nhớ tới chuyện xảy ra ở kiếp trước trước khi bà chết, ngày đó Vương Tuyết Tân cũng gọi điện nói với hắn bà bị bệnh rồi, khóc lóc cầu xin hắn về nhà, nhưng Tạ Nhiên không tin.
...Hắn không tin.
Tạ Thanh Ký bước nhanh tới, đội lại tóc giả cho mẹ, những ngón tay thon dài của cậu cẩn thận sửa lại tóc giả cho mẹ sao cho trông tự nhiên nhất có thể. Vương Tuyết Tân im lặng mặc cho cậu loay hoay, nước mắt chực trào rơi xuống lại bị bà dùng tay lau đi.
Cậu kéo mẹ để bà tựa lên bờ vai rộng của mình, Vương Tuyết Tân vỗ lưng Tạ Thanh Ký như an ủi mấy cái, đang tính lên tiếng, Tạ Nhiên đứng bên cạnh lại đột nhiên giơ tay tát mình một cái.
Tiếng tát vang dội kia khiến mọi người có mặt bàng hoàng.
"Con làm gì vậy!" Vương Tuyết Tân thở hổn hển chạy qua, đau lòng sờ lên má Tạ Nhiên, Tạ Nhiên ngơ ngác nhìn mẹ, đưa tay nắm lấy hai tay đầy vết chai của mẹ.
"Thì ra mẹ muốn nói chuyện này."
"Tại sao con lại không tin mẹ, rõ ràng bị mẹ lừa nhiều lần như vậy rồi, có mắc lừa lần nữa thì đã sao, tại sao con lại không tin mẹ..."
"Mẹ..."
Tạ Nhiên rơi những giọt nước mắt đầy hối hận, khi đó hắn ngây thơ, kiêu căng cho rằng đây lại là cái cớ Vương Tuyết Tân bảo hắn về nhà, hắn cho rằng sau khi về nhà lại là những lời khuyên bảo lải nhải khiến người ta nhức đầu.
Vương Tuyết Tân không hiểu Tạ Nhiên đang nói gì, chỉ đau lòng nhìn con trai, muốn an ủi hắn mấy câu, vừa mở miệng nước mắt liền rơi xuống, qua một hồi lâu mới miễn cưỡng cười nói, "Không sao thật mà, đâu đáng sợ đến vậy, mẹ vẫn có thể ở bên các con một thời gian nữa... con xem bây giờ mẹ vẫn chạy nhảy được... không sao đâu Nhiên Nhiên."
"Chuyện từ khi nào? Sao không nói cho bọn con?" Tạ Thanh Ký hỏi.
Giọng Vương Tuyết Tân rất thấp: "Thời gian trước liên tục làm xét nghiệm, vừa mới có kết quả chẩn đoán chính thức, đang định nói cho các con, chỉ là... chưa biết nên nói thế nào."
Tạ Thanh Ký luôn điềm tĩnh hiếm khi hoảng loạn, cậu ép mình phải tỉnh táo lại, phản ứng đầu tiên là muốn tìm chuyên gia chữa bệnh cho Vương Tuyết Tân. Tiểu Mã thấy không nên ở lại nữa thì đỡ mẹ rời đi, trước khi đi cậu ta còn giữ cánh tay Tạ Thanh Ký nói gì đó, nhưng cậu hoàn toàn không nghe rõ, chỉ ngơ ngác gật đầu.
Lúc mẹ con Tiểu Mã rời đi đúng lúc gặp phải Tạ Văn Bân quay lại, ánh mắt ông đờ đẫn nhìn thẳng, trong tay nắm chặt mấy cuốn sổ tiết kiệm nhăn nhúm, nhìn chằm chằm chạy về phía cổng, ông đâm phải Tiểu Mã, ngã ra đất.
Lúc đỡ ông đứng lên Tiểu Mã mới phát hiện cái chân trần kia của Tạ Văn Bân đang rướm máu, khập khiễng, mỗi bước đi còn để lại vết máu, ông không cảm giác được đau đớn như đang chạy đua với thời gian, ông chạy nhanh thêm một chút vợ mình sẽ có thêm một phần hy vọng sống.
Mấy năm nay ông luôn ở cách ba mẹ con họ một con phố là để lúc Vương Tuyết Tân cần ông có thể chạy tới trước tiên, nhưng điện thoại luôn mở 24/24 của ông lại chưa một lần reo lên.
Người nho sinh hèn yếu nhu nhược đó cuối cùng cũng kiên cường, không biết lấy sức ở đâu đẩy Tiểu Mã ra.
Ông quỳ trước mặt Vương Tuyết Tân, cầm sổ tiết kiệm, thẻ ngân hàng, giấy chứng nhận bất động sản, ví tiền nhét hết vào lòng Vương Tuyết Tân, mặc bà có đẩy, có mắng thế nào cũng ông chặt đùi bà không chịu buông tay.
Đấy là tài sản mà Tạ Văn Bân dành dụm cả đời.
Vương Tuyết Tân cả giận nói: "Làm gì vậy, ông buông tay ra!"
Tạ Văn Bân nước mắt lưng tròng, nói: "Tôi cùng bà đi chữa bệnh, tôi nghe theo bà hết... tôi không bao giờ giận bà nữa, bà nói gì tôi nghe nấy, bà đánh tôi mắng tôi đi, đừng có bất trắc gì được không. Bệnh này phải chữa... tôi không bao giờ rời xa mẹ con bà nữa, tốn bao nhiêu tiền cũng phải chữa, tôi không cần tiền, tôi chỉ cần bà sống tiếp."
Lúc này Vương Tuyết Tân mới thôi giãy dụa.
Cuộc hôn nhân giằng co từ thời thơ ấu của Tạ Nhiên cuối cùng cũng tuyên bố kết thúc, Vương Tuyết Tân giành được chiến thắng hoàn toàn.
Bà muốn cười, muốn châm chọc, muốn vênh váo tự đắc bảo Tạ Văn Bân cút ngay, nhưng bà lại không kìm lòng được hệt như Tạ Nhiên, lời thốt ra khỏi miệng bị thay đổi ý nghĩa, vừa mở miệng nước mắt đã rơi xuống trước.
"Đợi câu này của ông mười mấy năm trời... sao bây giờ ông mới nói."