Một Quả Táo - Mạnh Hoàn

Chương 73

Chương 73: Đau ngắn

edit: nammogiuabanngay

-----

Không biết tại sao trên trán Tạ Thanh Ký lại có một vết thương, được băng một lớp dày, thấy những chỗ khác vẫn nguyên vẹn, Tạ Nhiên mới khẽ thở phào, trong lòng giờ mới thật sự yên tâm, hắn buông Tề Minh ra, nơi hắn đi qua để lại dấu chân ướt nhẹp, không thèm liếc Tạ Thanh Ký lấy một cái mà nắm tay cậu kéo ra ngoài.

 

Tề Minh ôm cổ ho khan, cười nói: "Tôi lên lầu hai, tầng trệt để lại cho hai người đấy, trời mưa lớn vậy đừng dày vò nhau nữa."

 

Cậu ấy nem theo chân tường lên lầu hai.

 

Tạ Nhiên lại làm như không nghe thấy gì, như kẻ điên kéo Tạ Thanh Ký đi, định lái xe đưa cậu về nhà.

 

Tạ Thanh Ký đột ngột kéo tay Tạ Nhiên ép hắn phải dừng lại.

 

Tạ Nhiên hít sâu một hơi, đứng chôn chân tại chỗ, cơn thịnh nộ tốn công áp chế sắp phun trào, nhưng hắn không kiềm chế nổi nữa, tất cả những suy đoán tồi tệ trong mấy tiếng vừa qua, từ tài khoản chứng khoán trống rỗng, chiếc thẻ ngân hàng không rõ ý gì, đến dây chuyền đồng xu - vật bất ly thân của Tạ Thanh Ký, tất cả sự hoang mang lo sợ chất chứa ấy hoàn toàn bị châm ngòi bởi động tác phản kháng của em trai.

 

Thậm chí trước đó hai loại cảm xúc đối lập vẫn luôn dằn vặt hắn, một mặt hắn muốn dùng mạng của mình đối lấy mạng của người nhà giống như ông nội Tiểu Mã, nếu như nhất định phải có một người chết vào ngày 3 tháng 5, tất nhiên hắn không hy vọng người đó là Vương Tuyết Tân, nhưng hắn không thể không thừa nhận, sai khi có được tất cả hắn lại bắt đầu sợ hãi cái chết, hắn không nỡ buông bỏ thứ tình thân và tình yêu lâu lắm mới cảm nhận được.

 

Cuối cùng Tạ Nhiên cũng sụp đổ.

 

Hắn nhìn Tạ Thanh Ký, hắn không hiểu nổi.

 

"Tạ Thanh Ký, rốt cuộc em muốn làm gì?"

 

"Em muốn chết thay mẹ sao? Em tính làm vậy đúng không?" Mỗi câu thốt ra hắn lại đẩy mạnh Tạ Thanh Ký một cái, cậu bị hắn đẩy lùi ra sau, không nói lời nào mặc cho Tạ Nhiên phát tiết.

 

Cậu cứ đứng như thế, dùng ánh mắt nhìn thấu tất cả nhìn Tạ Nhiên, khiến hắn không còn cách nào che giấu.

 

Những lời này đáng ra phải là cậu hỏi Tạ Nhiên mới đúng, hỏi Tạ Nhiên tại sao lại chuyển tiền cho mẹ với chị, tại sao lại muốn bán trang web, tại sao lại sắp xếp ổn thỏa cho những người, những việc hắn lo lắng.

 

Mặt Tạ Nhiên trắng bệch, bị điều hòa thổi lạnh tới phát run, chỉ có lòng bàn tay đang nắm chặt cánh tay Tạ Thanh Ký là nóng rực, trừ nơi đó ra cả người hắn vẫn còn nhỏ nước, nhìn không giống vừa mắc mưa mà giống như vừa được vớt từ dưới biển lên hơn, cậu nhìn Tạ Nhiên như vậy lại nhớ đến lúc sau khi hắn đi, cậu xem lại đoạn camera giám sát hết lần này đến lần khác.

 

Tạ Thanh Ký chưa từng thấy dáng vẻ Tạ Nhiên sau khi hắn chết đi, thậm chí ngay cả thi thể hắn cũng không tìm được, nhưng giờ đây hình như cậu thấy được rồi.

 

Cậu không biết diễn tả cảm xúc bây giờ như thế nào, vừa muốn đẩy Tạ Nhiên một cái như cách hắn đẩy cậu, nhưng lại càng muốn ôm hắn hơn.

 

"Em muốn làm gì?" Tạ Thanh Ký nuốt xuống những lời lẽ cay nghiệt và sự phẫn nộ đã che giấu bấy lâu, mắt cậu đỏ ngầu, gằn giọng: "...Anh đối xử với em như vậy đấy, sao em chỉ làm giống hệt cách anh đối xử với em anh liền không chịu nổi?"

 

Tạ Thanh Ký móc một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra ném xuống bên chân Tạ Nhiên, tấm thẻ kia rơi xuống thảm không phát ra tiếng động gì, nhưng trong lòng Tạ Nhiên lại chùng xuống, nhận ra đó là tấm hắn đưa cho Tạ Thiền.

 

Nhưng trước đó Tạ Nhiên từng hỏi cô có nói chuyện này với Tạ Thanh Ký không, Tạ Thiền phủ nhận.

 

— Cô giúp Tạ Thanh Ký lừa hắn.

 

"Ngày anh chuyển tiền cho mẹ em ngồi ngay bên cạnh, lúc anh với mẹ nói chuyện điện thoại em nghe hết. Anh còn tính bán trang web, anh nghĩ coi trong công ty có chuyện gì giấu nổi em không? Anh lo liệu đường lui cho tất cả mọi người, có cần em nhắc lại từng chuyện anh đã làm một không?"

 

"Mấy ngày nay em vẫn luôn ám chỉ anh, cho anh cơ hội, nhưng anh có từng nghĩ đến việc thẳng thắn với em không? Em biết việc cấp bách trước mắt là để mẹ sống tiếp, nhưng nếu đây là cách anh nghĩ ra để giải quyết vấn đề..." Con ngươi đen láy của Tạ Thanh Ký nhìn chằm chằm Tạ Nhiên, toát ra vẻ lạnh lùng khó tả, "Anh lấy mình làm gương, em học tập theo anh không được sao Tạ Nhiên?"

 

Tạ Nhiên không kiềm chế được nói: "Em muốn chết thay mẹ sao? Rõ ràng là tại anh mới dẫn đến vụ tai nạn đó, cái nhà này không cần em làm mấy chuyện đó! Em có tư cách gì?"

 

Lời vừa dứt, ánh mắt Tạ Thanh Ký nhìn Tạ Nhiên liền trở nên lạnh lẽo.

 

"Em có tư cách gì?"

 

Rõ ràng người mắc mưa là Tạ Nhiên, nhưng tay Tạ Thanh Ký lại không kiềm chế nổi mà run rẩy, cậu muốn bóp cổ Tạ Nhiên, muốn lấy thắt lưng trói Tạ Nhiên lại, ánh mắt mang theo sự oán hận không sao đoán được nhìn về Tạ Nhiên, lại vừa mang một tình yêu hết thuốc chữa, chỉ cần nghĩ đến những suy tính trong lòng Tạ Nhiên suốt mấy ngày qua, Tạ Thanh Ký liền không chịu nổi.

 

Cậu không muốn mọi chuyện đi chệch hướng, mấy ngày nay chỉ muốn ở bên Vương Tuyết Tân, nhưng Tạ Nhiên lại không ngừng thách thức giới hạn của cậu, nếu thời điểm này cậu không ép Tạ Nhiên một phen, phải chăng đợi đến ngày 3 tháng 5 tất thảy sẽ giống như kiếp trước, cậu về đến nhà chỉ nhìn thấy một bữa cơm nguội lạnh, ngay cả một câu tạm biệt cũng không có.

 

Hai người giằng co với nhau, không ai chịu thua, lúc này Tạ Thanh Ký đột nhiên bật cười.

 

"Được, nếu anh đã kiên trì như vậy, nếu em không có tư cách, vậy anh cần gì tới đây thuyết phục em?"

 

Dứt lời, Tạ Thanh Ký không để ý tới Tạ Nhiên nữa, thậm chí còn không thèm nhìn hắn lấy một cái, quay người trở lại phòng khách Tề Minh đã chuẩn bị cho cậu, sợ nói tiếp sẽ không kiềm chế được mà b*p ch*t Tạ Nhiên trước.

 

Trước khi Tạ Nhiên đến cậu đang ngồi gõ code, bây giờ cậu ngồi lại vào ghế, nét mặt vô cảm nhìn chăm chăm chuỗi ký tự lạnh lẽo chạy trên màn hình, tay gõ phím càng lúc càng nhanh, ký tự không ngừng tăng lên rồi xuống dòng, tiếng bàn phím lạch cạch liên hồi, nhưng Tạ Thanh Ký hoàn toàn không biết mình đang nhập gì, chỉ chết lặng dán mắt vào màn hình, gõ ra những dòng code loạn chẳng thành câu.

 

Cửa phòng bị đẩy ra, khỏi nghĩ cũng biết Tạ Nhiên tiến vào rồi.

 

Không biết trong mấy phút vừa rồi hắn nghĩ thông điều gì, hay đành phải nhận sai.

 

Tiếng bước chân của Tạ Nhiên từ từ đến gần, cả người Tạ Thanh Ký đều căng thẳng, cậu không nghe nổi mấy câu đại loại như "Không cần em làm mấy chuyện đó" hay "không có tư cách" nữa, cảm giác bất lực khi phải trơ mắt nhìn nhìn mình yêu chết đi lại một lần nữa tra tấn cậu, ở phương diện nào đó cậu không thể quản được cái tính cố chấp của Tạ Nhiên.

 

Hình như cậu thực sự không có tư cách.

 

Nhưng Tạ Nhiên lại ôm lấy cậu từ sau lưng.

 

Mái tóc ướt sũng dán vào mặt Tạ Thanh Ký, cánh tay hắn vòng qua ôm lấy cổ Tạ Thanh Ký.

 

Ngón tay chuyển động nhanh như gió khựng lại, tiếng bàn phím lạch cạch vang lên trong phòng cuối cùng cũng ngừng lại, Tạ Thanh Ký do dự giữa việc mềm lòng và cho Tạ Nhiên một bài học nhớ đời, cậu như một con chó đói khát vừa ngửi thấy mùi thịt là nhe răng trợn mắt không nhớ được bài học nào, Tạ Nhiên vừa ôm cậu liền mềm lòng, hễ hắn cúi đầu là cậu không nhẫn tâm nổi. Cuối cùng máy tính tự chuyển sang chế độ chờ, màn hình đen kịt phản chiếu hình bóng của hai người họ, một người vẻ mặt chua chát, một người lạnh lùng đến lạ, tạo nên sự tương phản rõ ràng với tư thế thân mật lúc này của họ.

 

Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau qua màn hình.

 

Lớp băng gạc màu trắng trên trán Tạ Thanh Ký vô cùng nổi bật.

 

"Trán em làm sao thế?"

 

Tạ Thanh Ký không đáp, Tạ Nhiên lại hỏi một lần nữa.

 

"Không cần anh lo, không phải anh nói em không có tư cách sao?"

 

Hơi thở của Tạ Nhiên run rẩy, hắn khẽ hôn lên lớp băng gạc trên trán Tạ Thanh Ký.

 

"Khi anh nhận ra đó có thể là bữa cơm cuối cùng em nấu cho anh, là sinh nhật cuối cùng em đón cùng anh, là lần cuối cùng anh nhìn thấy em, anh có dễ chịu không Tạ Nhiên, đấy là cảm nhận của em, chẳng qua là em cũng để anh cảm nhận chút chuyện em đã từng trải qua mà thôi."

 

Tạ Thanh Ký phải tàn nhẫn như vậy, phải khiến Tạ Nhiên đau khổ như cậu, phải khiến Tạ Nhiên không dám rời khỏi cậu lần nào nữa.

 

Cậu ngừng lại rồi lần nữa lên tiếng, "Với lại em nhân từ hơn anh nhiều, chỉ bắt anh trải qua một lần, nhưng chuyện như vậy, nhờ anh ban tặng mà em đã trải qua hai lần, lần nào anh cũng chọn bỏ em lại một mình."

 

Chuyện xảy ra ở kiếp trước cậu vẫn chưa từng quên, mãi mãi bị nhốt ở một ngày tưởng chừng như bình thường yên ổn kia, dừng lại trong khoảnh khắc cậu đẩy cửa bước vào nhà. Tin về cái chết của Tạ Nhiên đã mang đi tất cả niềm vui và mong đợi trong cuộc đời cậu, dù sau khi trùng sinh lại lần nữa có được cũng không thể xoa dịu nỗi bất an vì từng mất đi tạo nên, chỉ cần có bất kỳ biến động nhỏ nào Tạ Thanh Ký đều sợ hãi, nỗi đau vì mất đi Tạ Nhiên đã khắc sâu vào lòng cậu, khó mà xóa nhòa.

 

Linh hồn cô độc của kẻ góa vợ ấy chưa bao giờ ngừng tìm kiếm và chờ đợi anh mình.

 

Vậy nên cậu không bao giờ muốn làm Tạ Thanh Ký của kiếp trước - chẳng nắm bắt được chuyện gì, càng không muốn trốn trốn tránh tránh nữa, không muốn nhìn thấy Tạ Nhiên suốt ngày thấp tha thấp thỏm, cậu muốn nói cho Vương Tuyết Tân, nói cho Tạ Văn Bân, thế nào cũng phải khiến tất cả mọi người biết Tạ Nhiên không chỉ là anh trai mà còn là người yêu của cậu.

 

"Tiểu Tạ..." Tạ Nhiên lạc giọng nhìn cậu, Tạ Thanh Ký trước mặt trông như cả người đầy gai nhọn, nhưng Tạ Nhiên không chút do dự mà chọn ôm lấy cậu.

 

"Anh chỉ là... không có cách nào ôm tâm lý may mắn tự nói với mình sẽ không xảy ra chuyện gì, nhỡ đâu thì sao! Anh... anh không có cách nào khác, chỉ có thể thử như vậy một lần."

 

"Thế nên nếu không có chuyện hôm nay, nếu em không dồn ép anh một lần anh vẫn muốn đi chết đúng không? Dù lần này mẹ sống tiếp, sau này đến phiên Tạ Thiền anh cũng đưa ra quyết định như vậy đúng không?"

 

Tạ Nhiên không đáp.

 

Tạ Thanh Ký biết câu trả lời của hắn, hồi lâu sau cậu mới khẽ đáp, "Thôi bỏ đi Tạ Nhiên, em không em không còn sức làm khổ nhau nữa."

 

Cậu gỡ cánh tay đang ôm cổ mình của Tạ Nhiên ra, đứng phắt dậy, cậu làm mạnh tới nỗi Tạ Nhiên hoàn toàn không thể giữ cậu lại, bước chân kiên định bước ra ngoài như thể mãi mãi không quay lại, trong lòng Tạ Nhiên trống rỗng, như thể bước hụt rơi xuống từ độ cao ngàn mét, phút chốc cảm nhận được sự đau khổ sợ hãi khi bị vứt bỏ.

 

Khoảnh khắc Tạ Thanh Ký muốn đẩy cửa đi ra thì đột nhiên bị một sức mạnh kéo lại đè trên cửa, theo đó là một tiếng "rầm", cánh cửa mới chỉ kéo ra một khe hở kia đã bị Tạ Nhiên đóng sầm lại.

 

Có người chen vào lòng Tạ Thanh Ký, lực nhào vào lòng cậu của Tạ Nhiên đụng đau xương quai xanh cậu, nụ hôn không chút kỹ thuật cắn đau đầu lưỡi Tạ Thanh Ký, vị tanh của máu tràn ngập giữa môi lưỡi đang dây dưa. Tạ Thanh Ký kháng cự giãy ra, kéo Tạ Nhiên ra khỏi người mình, nhưng đối phương không nghe theo cũng không bỏ qua, liều mạng rúc vào lòng cậu, yêu hận và d*c v*ng hòa lẫn với nhau, giữa lúc trong lòng vỡ vụn Tạ Thanh Ký bỗng nhiên nhìn thấy khuôn mặt giàn dụa nước mắt của Tạ Nhiên.

 

Động tác giãy dụa của c** nh* lại, dần dần có xu hướng bình tĩnh nghe theo.

 

Khóe miệng Tạ Thanh Ký căng cứng, quai hàm siết chặt, cậu rũ mắt nhìn Tạ Nhiên, môi không ngừng truyền đến xúc cảm ướt át, trên mặt lại mang theo vẻ lạnh lùng đến lạ, thờ ơ nhìn Tạ Nhiên vừa khóc vừa hôn mình.

 

Tay Tạ Nhiên ôm chặt lấy cổ em trai, hắn dâng hiến bản thân như tự ngược mình, chẳng hề nao núng trước sự kháng cự của đối phương. Đôi mày nhíu chặt vì đau đớn, nước mắt theo đôi mắt nhắm nghiền chảy xuống tận cằm, hắn tuyệt vọng xen lẫn van xin hôn lấy Tạ Thanh Ký, trong miệng lẩm bẩm: "Không thể bỏ đi được."

 

Hắn còn nhỏ giọng thì thầm gì đó, tiếng nói trộn lẫn với động tác không ngừng hôn môi khiến Tạ Thanh Ký không nghe rõ.

 

Tạ Nhiên lại lặp lại như kẻ mất trí, lần này Tạ Thanh Ký nghe rõ rồi, Tạ Nhiên nói là không thể không có cậu, không thể cứ vậy mà bỏ đi.

 

Rõ ràng cậu nghe rõ rồi, lại dường như chưa nghe rõ, bắt Tạ Nhiên lặp lại lần nữa.

 

"Em đừng đi..."

 

Tạ Thanh Ký không lay chuyển, tàn nhẫn nói: "Anh bảo em đừng đi? Là ai muốn đi hả Tạ Nhiên? Là ai muốn rời khỏi ai? Anh còn đi nữa không, còn muốn chết thay người khác không, sau này đến phiên Tạ Thiền anh còn làm vậy không? Nói đi, Tạ Nhiên!"

 

Tạ Nhiên gần như sụp đổ trước những lời ép hỏi của Tạ Thanh Ký, hắn lẩm bẩm, "...Sẽ không nữa đâu."

 

Tạ Thanh Ký oán hận nói: "Em có tư cách không?"

 

"...Có."

 

Một giây sau truyền đến cảm giác đau đớn quen thuộc, eo Tạ Nhiên bị siết chặt lấy, Tạ Thanh Ký hôn lại hắn như vũ bão. Tạ Nhiên chỉ cảm thấy trời đầy quay cuồng, bị ai đó đẩy ngã ngửa xuống giường, chiếc áo sơ mi ướt đẫm có thể vắt ra nước trên người bị xé rách, tiếng vải rách che lấp hơi thở nặng nề của Tạ Thanh Ký, tiếp đó thứ bị lột xuống là quần Tạ Nhiên, thắt lưng của hắn bị Tạ Thanh Ký rút ra, trói tay hắn lại, hắn giống như đêm đầu tiên sau khi trùng sinh, bị em trai trói chặt hai tay quỳ trên giường l*m t*nh.

 

Ngón tay Tạ Thanh Ký khuếch trương qua loa cho hắn, sau đó cậu k** kh** q**n, móc d**ng v*t bán cương ra ấn vào giữa mông Tạ Nhiên.

 

Cậu l*t s*ch Tạ Nhiên nhưng quần áo trên người cậu vẫn còn nguyên vẹn, ánh đèn trong phòng sáng tới chói mắt, eo Tạ Nhiên hơi trũng xuống, mông nhắm ngay háng Tạ Thanh Ký, trên eo hắn còn có hai dấu tay màu đỏ mơ hồ, là Tạ Thanh Ký mất kiểm soát sau đó lưu lại, qua ngày hôm sau chắc chắn sẽ trở nên thâm tím.

 

Thứ vừa cứng vừa nóng đặt giữa mông Tạ Nhiên, Tạ Thanh Ký cưỡi trên người hắn, sợ Tạ Nhiên kêu ra tiếng nên vòng một tay ra trước che miệng hắn lại. d**ng v*t cậu chỉ ma sát mấy cái giữa mông Tạ Nhiên đã hoàn toàn c**ng c*ng, cơ bụng cậu căng chặt như khối sắt, áp lên b* m*ng - nơi bị cậu bóp tới đỏ lên của Tạ Nhiên.

 

Miệng Tạ Nhiên cuối cùng cũng được buông ra, còn chưa kịp lên tiếng, hoặc là vừa phát ra tiếng r*n r* không kìm nén được đã bị Tạ Thanh Ký hôn môi.

 

d**ng v*t c**ng c*ng đầy cảm giác áp bách c*m v** lỗ sau Tạ Nhiên, đem làn da nơi lối vào căng ra, Tạ Nhiên đau tới nỗi cả người run rẩy, bị Tạ Thanh Ký ôm vào lòng bế lên, nương theo tư thế c*m v** này cậu bóp eo Tạ Nhiên ép hắn quỳ về trước. Hai tay Tạ Nhiên chống trên đầu giường, Tạ Thanh Ký quỳ gối sau lưng hắn, hai đùi bị dang rộng ra, ép sát hắn từ phía sau.

 

Tạ Nhiên đang trong tư thế không thể lùi về sau, bị kẹp giữa tường và lồng ngực Tạ Thanh Ký.

 

Tạ Thanh Ký g*m c*n miệng Tạ Nhiên, bắt đầu hung hăng ch*ch hắn.

 

Cảm giác tồn tại của d**ng v*t to lớn vô cùng rõ ràng, nhấp tới nỗi Tạ Nhiên cảm thấy chướng bụng, hắn muốn r*n r* nhưng đang hôn môi, muốn khóc lại đang cảm nhận kh*** c*m, Tạ Thanh Ký vừa hôn môi, vừa đau khổ nói: "Em không có tư cách? Vậy còn ai có tư cách cùng anh trải qua tất cả những chuyện này..."

 

Tạ Nhiên bị làm tới mức ý thức hỗn loạn, lắc lư nhìn vầng sáng màu trắng chói mắt trên đỉnh đầu, mồ hôi Tạ Nhiên nhỏ xuống vai hắn, lồng ngực va vào lưng hắn hết cái này đến cái khác, d**ng v*t không ngừng c*m v** rồi rút ra, nhiều lần nghiền ép giày vò thần kinh mẫn cảm của Tạ Nhiên.

 

Hắn nghe Tạ Thanh Ký bảo hắn sống cho thật tốt, cùng cậu sống tiếp. Tạ Thanh Ký nói cậu sẽ giải quyết chuyện Tạ Nhiên lo lắng, ba mẹ sẽ tái kết hôn, sẽ thấu hiểu cho họ, sau này không cần phải trốn trốn tránh tránh nữa.

 

Tạ Nhiên biết, từ khi hắn nhìn thấy đồng xu rơi ra khỏi hộp hàng chuyển phát nhanh, hắn đã không cách nào từ chối Tạ Thanh Ký nữa.

 

Tạ Thanh Ký đổi tư thế ấn Tạ Nhiên lên giường, tách đùi hắn ra mặt đối mặt tiến vào, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, thể xác Tạ Nhiên sung sướng bởi kh*** c*m, tâm hồn lại đau đớn vì bị sự giày vò giằng xé này, hắn nhíu chặt mày, nghe thấy Tạ Thanh Ký ghé vào bên tai hắn nhỏ giọng nói gì đó.

 

Tạ Thanh Ký nói: "Anh chỉ có một tính mạng, không cứu được tất cả mọi người, nhưng Tạ Nhiên... em xin anh cứu em với."

 

Tạ Nhiên ôm chặt lấy Tạ Thanh Ký.

Bình Luận (0)
Comment