Một Quả Táo - Mạnh Hoàn

Chương 72

Chương 72: Trả đũa

edit: nammogiuabanngay

-----

Tạ Nhiên cắn răng nói, "...Quen chứ, đương nhiên quen rồi, trước kia anh hay nấu món này cho em mà."

 

Tạ Thanh Ký không trả lời ngay, đôi mắt nhìn Tạ Nhiên đầy ẩn ý, như thể đang đợi hắn chủ động nói thật, nhưng rõ ràng anh cậu không biết tỉnh ngộ, vẫn đang chống chế nói lảng sang chuyện khác.

 

"Sao lại nấu mấy món này thế?"

 

Tạ Nhiên gượng cười đầy chột dạ, quan sát phản ứng của Tạ Thanh Ký.

 

Tạ Thanh Ký đưa ra câu trả lời rất hợp lý, nét mặt điềm nhiên như mọi khi, nói khi đó cậu rất nhớ hắn, sau này lúc nấu ăn luôn vô thức làm mấy món đó, những món khác cậu cũng không biết nấu. Tạ Nhiên nửa tin nửa ngờ, ăn mà chả cảm nhận được mùi vị, cứ cảm thấy Tạ Thanh Ký đang toan tính gì đó, nhưng nghĩ kỹ lại thật sự không có lý do gì.

 

Dưới sự phát triển bình thường này lại toát lên một vẻ kỳ lạ khó hiểu, khiến Tạ Nhiên nơm nớp lo sợ

 

Sau bữa tối, Tạ Thanh Ký tắm xong mặc đồ ngủ bước ra, Tạ Nhiên đang ngồi trên sô pha xem tin tức thì Tạ Thanh Ký ngồi xuống bên cạnh, vòng tay ôm lấy hắn từ sau lưng, nước từ mái tóc cậu rơi xuống cổ Tạ Nhiên, hắn cảm giác được Tạ Thanh Ký đang cương, d**ng v*t căng cứng của cậu đang đè lên eo hắn cách lớp quần ngủ.

 

Hai người thuận theo tự nhiên hôn hít, v**t v* nhau, cúc áo trên người Tạ Nhiên bị Tạ Thanh Ký cởi ra, hắn ngồi trên eo Tạ Thanh Ký, ngửa đầu để cậu hôn lên yết hầu hắn, cuối cùng cả người được cậu bế lên.

 

h*m m**n của Tạ Nhiên bị k*ch th*ch, tưởng rằng Tạ Thanh Ký sẽ bế hắn vào phòng ngủ, nhưng đối phương lại đặt hắn xuống ghế sô pha.

 

"Đợi chút đã."

 

Tạ Nhiên bối rối nhìn cậu, ánh mắt nghi ngờ nhìn từ khuôn mặt kiềm chế d*c v*ng đến nơi đ*ng q**n nhô lên của cậu, biểu cảm kia rõ ràng đang nói: "Đợi cái gì? Không đợi!"

 

Tạ Thanh Ký đi về phía phòng ngủ, Tạ Nhiên lại lập tức hưng phấn, tưởng cậu đi lấy áo mưa với chất bôi trơn, kết quả mấy phút sau Tạ Thanh Ký lại ôm laptop bước ra.

 

Cậu ngồi vào bàn, mở giao diện thị trường chứng khoán ra, Tạ Nhiên ngồi bên cạnh với vẻ mặt buồn thiu vì h*m m**n bị cắt ngang.

 

"Anh qua đây, em dạy anh cách thao tác, sau này em không ở đây..." Giọng Tạ Thanh Ký ngập ngừng rồi sửa lại, "em không cầm máy tính, có những lúc lên lớp không tiện, anh giúp em làm một chút, tài khoản với mật khẩu em gửi qua cho anh rồi."

 

Cậu cũng tiện tay viết cho Tạ Nhiên mấy cổ phiếu, bảo hắn đưa cho Lão Kiều, sau này cứ dựa theo nó mà mua.

 

Tạ Nhiên trừng mắt nhìn cậu với vẻ mặt nhàm chán, Tạ Thanh Ký thở dài thỏa hiệp, đóng laptop lại, không dông dài nữa mà ôm Tạ Nhiên dậy, bế hắn đi về phía phòng ngủ.

 

Đêm nay với Tạ Nhiên mà nói thật sự vô cùng sống động.

 

Sau kỳ nghỉ cuối tuần, Tạ Nhiên lái xe đưa cậu sinh viên nhà hắn đến trường, lúc sắp đến nơi nói gần đây bận quá không có thời gian nấu cơm, dọn về nhà ở nửa tháng. Hắn còn tưởng Tạ Thanh Ký sẽ hỏi vài câu, không ngờ đối phương lại nhanh chóng đồng ý cái cớ này, trái lại còn thuận theo ý của Tạ Nhiên nói gần đây bài vở của cậu khá nặng, tạm thời không về nhà, tránh bị bại lộ.

 

Nhìn bóng lưng Tạ Thanh Ký, trong lòng Tạ Nhiên luôn có một cảm giác lo lắng và ngờ vực không thể diễn tả thành lời.

 

Nhưng chuyện khiến Tạ Nhiên khó hiểu hơn vẫn còn ở phía sau, Vương Tuyết Tân vừa nghe hắn nói muốn dọn về nhà thì "Ơ" một tiếng rồi lắp bắp mấy câu, cuối cùng bất đắc dĩ nhìn Tạ Nhiên nói: "Đang yên đang ổn dọn về nhà làm gì? Trong nhà không có chỗ cho mày ngủ, tự về nhà mình đi."

 

Tạ Nhiên: "..."

 

Trước kia, hắn ngày ngày lêu lổng bên ngoài Vương Tuyết Tân vừa cầu xin vừa mắng chửi bắt hắn về nhà, bây giờ hắn chủ động nói muốn ở với bà, Vương Tuyết Tân lại tỏ ra ghét bỏ. Lúc ra ngoài cũng không có Tạ Nhiên đi theo, nói bóng nói gió hỏi Tạ Nhiên bao giờ mới xéo đi.

 

"Con ở với mẹ mẹ còn không vui à?" Tạ Nhiên tìm đại cái cớ, "Mấy hôm trước tin thời sự nói gần đây có trộm đột nhập ăn cắp, con không yên tâm nên về ở với mẹ một thời gian, dạo này không có việc thì đừng ra ngoài."

 

Hắn để Vương Tuyết Tân ngồi chơi, tự mình nấu cơm tối, trước khi vào bếp hắn nhìn điện thoại theo thói quen thì phát hiện một cuộc gọi nhỡ, là cố vấn học tập của Tạ Thanh Ký gọi tới.

 

Số điện thoại liên lạc khẩn cấp của cậu trước giờ luôn là số của Tạ Nhiên.

 

Tạ Nhiên do dự trong chốc lát, quay đầu nhìn Vương Tuyết Tân một cái rồi đi ra ngoài gọi lại. Giọng điệu của cố vấn học tập hơi gấp gáp, nói Tạ Thanh Ký đã nghỉ học mấy ngày, cũng không thấy trong ký túc xá, gọi điện thoại không bắt máy nên hỏi hắn Tạ Thanh Ký có về nhà hay không.

 

"Cái gì?" Tạ Nhiên ngẩn ra.

 

Rõ ràng tối qua trước khi ngủ hắn còn nói chuyện điện thoại với Tạ Thanh Ký cơ mà.

 

Tạ Nhiên vội vàng cúp máy, lập tức gọi cho Tạ Thanh Ký , quả nhiên không ai bắt máy hệt như cố vấn học tập nói, cảm giác hoảng loạn giống như bước hụt xuống cầu thang này không lâu trước đó hắn mới trải qua một lần, giọng nói lạnh lùng cứng nhắc của nữ tổng đài nhắc nhở trong điện thoại vang lên hết lần này đến lần khác, mỗi lần lặp lại đều như thêm một khúc củi khô vào ngọn lửa đang bừng cháy của Tạ Nhiên, thiêu đốt khiến lòng hắn hoảng sợ. Tạ Nhiên vội vã bỏ lại câu có việc cần ra ngoài gấp, bảo Vương Tuyết Tân tự nấu cơm ăn rồi phóng xe rời đi.

 

Tạ Nhiên lái xe đến công ty, nhân viên lễ tân nói không thấy Tạ Thanh Ký, hắn lại lái xe đến trường cậu, bạn cùng phòng đều nói không thấy cậu mấy ngày nay rồi. Hắn lần lượt gọi cho Tạ Thiền, Lão Kiều, Tiểu Mã, Tề Úy Nhiên nhưng tất cả đều nói không nhận được điện thoại của Tạ Thanh Ký, cũng không ai thấy cậu. Cuối cùng Tạ Nhiên không còn chút mong đợi lái xe trở về căn hộ, thư phòng, buồng ngủ, phòng bếp tất cả đều không một bóng người.

 

Trong đầu Tạ Nhiên hiện lên vô số khung cảnh suy đoán Tạ Thanh Ký có thể đi đâu, lại bị hắn bác bỏ từng cái một.

 

Hắn bất an ngồi trên sô pha, gần như không thể suy nghĩ thấu đáo, Tạ Thanh Ký đi đâu rồi? Tại sao cậu không bắt máy? Ngay khi hắn tính lao ra khỏi cửa để tìm lại những nơi đã tìm kiếm một lần, cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn.

 

Bàn tay đang chuẩn bị đẩy cửa của Tạ Nhiên khựng lại, quay đầu nhìn về phía phòng ngủ- nơi hắn vừa tìm kiếm xong- bằng ánh mắt không thể tin được.

 

Yết hầu hắn lăn một cái, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ, đè nén sự sợ hãi trong nội tâm, từng bước đi vào.

 

—Phòng ngủ trống không.

 

Đồ của hắn không thiếu thứ gì, nhưng đồ của Tạ Thanh Ký hoàn toàn biến mất.

 

Không còn sót lại bất cứ dấu vết nào của cậu, quần áo, cuốn sách đang đọc dở, toàn bộ đều biến mất, chỉ còn lại mỗi chiếc laptop đặt trên giường, là cái mà tối đó cậu dùng để dạy Tạ Nhiên cách giao dịch cổ phiếu. Tạ Nhiên nhào đến bên giường, quỳ trên tấm thảm mềm mại, muốn tìm ra chút dấu vết từ thứ duy nhất thuộc về Tạ Thanh Ký, vừa bật laptop lên, một tấm thẻ ngân hàng kẹp giữa màn hình với bàn phím rơi ra.

 

Tạ Nhiên nín thở nhìn chằm chằm tấm thẻ ngân hàng kia, cả người như hóa đá, hắn chỉ im lặng trong chốc lát, ngay sau đó, hắn như phát điên mà lao ra khỏi cửa, chạy một mạch đến ngân hàng gần khu chung cư nhất, gần như không cần suy nghĩ nhập chính xác mật khẩu, mật khẩu Tạ Thanh Ký đặt chắc chắn là tổ hợp số giữa sinh nhật Vương Tuyết Tân và Tạ Thiền.

 

Kiếp trước hắn từng trách Tạ Thanh Ký trong lòng chỉ có mẹ với chị, nhưng hắn lại quên hắn và Tạ Thiền là chị em sinh đôi, rõ ràng là cùng một ngày sinh nhật.

 

Màn hình hiển thị số dư khoảng một trăm hai mươi ngàn tệ trong tài khoản. (=hơn 437 tr )

 

Sinh viên đại học chưa tốt nghiệp đại học như Tạ Thanh Ký lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

 

Ánh sáng trắng chói mắt trên máy ATM khiến Tạ Nhiên cay mắt, đầu óc hắn trống rỗng, không dám ngẫm xem Tạ Thanh Ký để lại tấm thẻ này cho hắn là có ý gì. Vị khách xếp hàng phía sau thấy Tạ Nhiên đứng ngẩn người không thao tác gì thì bất mãn thúc giục, Tạ Nhiên quay nhìn chằm chằm anh ta, người nọ chạm mắt với Tạ Nhiên, thấy rõ biểu cảm trên mặt hắn thì không dám lên tiếng nữa, lầm bầm rời đi tìm một cây ATM khác.

 

Tạ Nhiên xoa mặt, cố gắng kìm nén những ngón tay đang run rẩy gọi điện thoại cho Lão Kiều, hắn gửi tên đăng nhập và mật khẩu tài khoản chứng khoán của Tạ Thanh Ký qua, kêu Lão Kiều coi giúp hắn.

 

Lão Kiều nói đùa một câu: "Sao nào? Muốn tra coi Tạ Thanh Ký có quỹ đen không hả, tôi biết rõ cậu ấy, bây giờ tôi đang ăn, có chuyện gì..."

 

Tạ Nhiên ngắt lời ông ta, "Lão Kiều, giúp tôi đi."

 

Lão Kiều khựng lại, nhận ra Tạ Nhiên có gì đó không ổn thì không hỏi nhiều nữa, đầu dây bên kia vang lên tiếng bước chân ông ta chạy thình thịch trên sàn nhà, từng nhịp như nhịp trống đánh thẳng vào lòng Tạ Nhiên.

 

"Sao thế? Bài tập thủ công của Tiểu Kiều ngày mai phải nộp rồi, tôi đang tìm video hướng dẫn..." Có giọng nữ vang lên từ đầu dây bên kia, nghe giống như của Tạ Thiền, lúc này Tạ Nhiên đã chẳng màng đến việc truy cứu tại sao Tạ Thiền lại ở cùng Lão Kiều nữa, vài phút sau Lão Kiều nói với hắn, tài khoản chứng khoán của Tạ Thanh Ký bị rút sạch rồi.

 

"Được, tôi biết rồi."

 

Tạ Nhiên cúp điện thoại.

 

Trong trạng thái hoảng loạn cực độ, gương mặt con người lại tỏ ra rất bình tĩnh, Tạ Nhiên lúc này chính là như vậy.

 

Điện thoại trong tay hắn lại vang lên.

 

Đây là số lạ, nhưng không nghi ngờ gì mà trở thành cọng rơm cứu mạng của Tạ Nhiên, hắn gần như ngay lập tức bắt máy, khẩn cầu dây bên kia xuất hiện giọng nói quen thuộc, cầu nguyện Tạ Thanh Ký nói với hắn, chỉ là điện thoại cậu hết pin rồi, không muốn đầu tư chứng khoán nữa, dù cậu nói với hắn không muốn vụng trộm sau lưng Vương Tuyết Tân nữa muốn chia tay cũng được, rốt cuộc Tạ Thanh Ký đi đâu rồi?

 

"Xin chào, tôi là người giao hàng, cần người nhận Tạ Nhiên ký nhận."

 

— Không phải Tạ Thanh Ký.

 

Tạ Nhiên siết chặt lòng bàn tay.

 

Không phải là Tạ Thanh Ký, dựa vào đâu lại không phải là Tạ Thanh Ký chứ, cậu dựa vào đâu mà cứ thế biến mất không nói lời, không một tin tức như vậy?

 

Hy vọng của Tạ Nhiên cứ như vậy vỡ vụn, thần kinh căng thẳng lung lay sắp đổ, một chút k*ch th*ch nữa thôi cũng đủ khiến hắn phát điên.

 

Hắn ép mình lấy lại tinh thần quay lại cổng căn hộ, lại phát hiện nơi đó không một bóng người, hắn gọi lại, kiểm tra địa chỉ với đối phương mới phát hiện đơn chuyển phát nhanh được gửi tới chỗ Vương Tuyết Tân, nhưng người nhận là tên của hắn.

 

Bất cứ chút khác thường nào đều có thể kích động thần kinh mẫn cảm của hắn, Tạ Nhiên không dám trì hoãn, lái xe phóng thẳng về nhà, Vương Tuyết Tân khó hiểu khi nhìn thấy Tạ Nhiên, sao lại trở về rồi?

 

Hộp hàng chuyển phát nhanh chỉ lớn bằng bàn tay, rõ ràng là không đựng nổi Tạ Thanh Ký, Tạ Nhiên cầm lên lắc thử, bên trong có tiếng leng keng vang lên, Vương Tuyết Tân đưa kéo tới nhưng Tạ Nhiên đã trực tiếp dùng tay xé ra.

 

Một mặt dây chuyền bằng đồng xu bị đục lỗ rơi xuống đất, ánh đèn trắng xóa từ trên cao chiếu xuống, chói mắt hệt như màn hình cây ATM lúc nãy, khiến Tạ Nhiên nhìn tới tuyệt vọng.

 

Vương Tuyết Tân thấy Tạ Nhiên không nhúc nhích thì nghi hoặc nhặt lên.

 

Đồng tiền xu này Tạ Thanh Ký luôn mang theo bên mình, trước giờ chưa từng để ai thấy, Vương Tuyết Tân không nhận ra, nhưng từ biểu cảm thất thường của Tạ Nhiên bà cảm nhận được ý nghĩa không tầm thường, đồng tiền xu này với Tạ Nhiên mà nói dường như rất quan trọng.

 

Bà muốn hỏi nhưng không dám, chỉ có thể ngồi cùng Tạ Nhiên, lo lắng bất an quan sát nét mặt có hơi thần kinh của Tạ Nhiên, bà chưa từng thấy Tạ Nhiên có phản ứng như vậy.

 

"Nhiên Nhiên, con có sao không? Mẹ lo cho con lắm đó."

 

Tạ Nhiên gắt gao nắm chặt đồng tiền xu trong tay, không biết nên mở miệng nói với Vương Tuyết Tân là Tạ Thanh Ký mất tích rồi, càng không dám nghĩ tại sao Tạ Thanh Ký lại mất tích vào thời điểm mấu chốt này, hắn không dám nói với Vương Tuyết Tân rằng mẹ sắp chết rồi, hai đứa con trai của mẹ đều muốn chết thay mẹ. Tâm trí hắn rối loạn, đột nhiên thoáng thấy địa chỉ người gửi trên bao bì kiện hàng bị hắn xé nát, là gửi đến từ tỉnh lân cận, lái xe đến đó mất ba tiếng đồng hồ.

 

Người hắn và Tạ Thanh Ký cùng quen biết, lúc này đang ở tỉnh lân cận chỉ có duy nhất một người.

 

Tạ Nhiên nhìn chằm chằm địa chỉ này.

 

"Tạ Nhiên ..."

 

Biểu cảm trên mặt hắn hệt như tội phạm rơi vào bước đường cùng khiến Vương Tuyết Tân hơi sợ hãi. Tạ Nhiên ngoảnh mặt làm ngơ, lại lần nữa gọi điện thoại cho Tề Úy Nhiên, giọng điệu lạnh lùng nói: "Tạ Thanh Ký đang ở chỗ Tề Minh sao?"

 

Tề Úy Nhiên mỉm cười thở dài, một lúc lâu sau mới bất đắc dĩ nói, "Tạ Thanh Ký nói với tôi, anh có thể hỏi tôi cùng một vấn đề hai lần, nhưng tôi thật sự không biết cậu ấy đang ở đâu, có lẽ anh có thể hỏi Tề Minh, nhưng tôi nghĩ nó sẽ không nói anh biết đâu."

 

Tạ Nhiên cúp điện thoại, cầm chìa khóa xe đi ra cửa, ngoài cửa sổ có tiếng sấm vang lên, Vương Tuyết Tân giữ lấy cánh tay Tạ Nhiên, sốt ruột hỏi, "Trời sắp mưa rồi con muốn đi đâu?"

 

Tạ Nhiên nói năng lộn xộn giải thích, "Trường Tiểu Tạ có việc gấp tìm em ấy, em đang chơi ở nhà bạn học... con, con đi đón em về." Lời nói của hắn để lộ rất nhiều sơ hở, trán đổ đầy mồ hôi lạnh, Vương Tuyết Tân nhìn hắn bằng vẻ mặt phức tạp, bà chưa từng thấy Tạ Nhiên bất thường như thế này.

 

Tâm trạng của Tạ Nhiên đang căng thẳng tới cực điểm, lý trí và khả năng phán đoán như bông gòn thấm nước, dính thành một cục, không phân biệt được cái gì với cái gì.

 

Mà những thứ này đều là vì Tạ Thanh Ký.

 

"Tạ Nhiên..."

 

Vương Tuyết Tân ngơ ngác nhìn Tạ Nhiên như nhìn một người xa lạ.

 

Bà rất hiếm khi dùng giọng điệu như vậy gọi đầy đủ họ tên hắn, nhưng Tạ Nhiên đã cầm chìa khóa xe chạy ra ngoài.

 

Hắn chạy xe một mạch đến đường cao tốc, mây đen nghìn nghịt phủ kín bầu trời, dường như có thể đè xuống bất cứ lúc nào khiến người ta thấy mà phiền muộn vô cớ, nhưng hoàn toàn không thể ảnh hưởng tới Tạ Nhiên, vì đối với hắn mà nói giờ đã là thời điểm tồi tệ nhất rồi.

 

Bánh xe làm nước mưa bắn tung tóe, cần gạt nước điên cuồng lắc qua lắc lại, nói không chừng Tạ Nhiên có thể sẽ vì mưa to đường trơn trượt mà xảy ra tai nạn giao thông cũng nên, nhưng hắn lại bình an suốt dọc đường, vì mưa to kéo dài mà quãng đường bốn tiếng đồng hồ hắn chỉ tốn ba tiếng đã lái đến nơi.

 

Tại sao Tạ Thanh Ký lại nói chuyện lấp lửng nước đôi trong lúc tổ chức sinh nhật cho hắn, tại sao phải dạy hắn đầu tư chứng khoán, tại sao cố ý để lại thẻ ngân hàng, tại sao phải nấu món hắn từng làm vào ngày hắn tự sát, Tạ Nhiên đều nghĩ thông rồi.

 

Kế hoạch của hắn bị Tạ Thanh Ký phát hiện, Tạ Thanh Ký học theo cách của hắn trả đũa hắn.

 

Tạ Thanh Ký nói có việc "dạy" hắn.

 

Hệ thống định vị đưa hắn đến bên ngoài một căn biệt thự, đèn bên trong vẫn còn sáng, Tạ Nhiên dừng xe, vừa chạy vào màn mưa đã bị ướt sũng, hắn ấn chuông cửa, gọi to tên Tạ Thanh Ký.

 

Cửa mở ra, Tề Minh mỉm cười nhìn Tạ Nhiên.

 

Tạ Nhiên không hề ngạc nhiên khi thấy người mở cửa là Tề Minh, hệt như cách Tề Minh không bất ngờ gì khi thấy Tạ Nhiên ướt như chuột lột đứng bên ngoài.

 

"Tạ Thanh Ký đâu?"

 

Tề Minh cười nói Tạ Thanh Ký không ở đây.

 

Tạ Nhiên nhìn chòng chọc cậu ấy một hồi, ánh mắt ấy khiến người ra run sợ, hắn trực tiếp lướt qua đối phương đi vào trong, Tề Minh vừa định giơ tay chặn lại thì đã bị Tạ Nhiên dùng khuỷu tay đè lên yết hầu, hung hăng đẩy cậu ấy lên tủ giày ngay huyền quan.

 

"Tạ Nhiên!"

 

Một tiếng gọi quen thuộc vang lên từ cầu thang tầng hai, Tạ Nhiên nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy Tạ Thanh Ký đang đứng trên cầu thang, từ trên cao cúi đầu nhìn bộ dáng thảm hại của hắn.

Bình Luận (0)
Comment