Chương 71: Sinh nhật
edit: nammogiuabanngay
-----
Tạ Nhiên không dễ gì mới đợi đến thứ sáu, sau khi tan làm không về nhà mà lái thẳng đến trường học đón Tạ Thanh Ký, thế nhưng hắn tìm một vòng vẫn không thấy người đâu, cố vấn học tập nói với hắn hôm nay Tạ Thanh Ký xin nghỉ nửa ngày, sáng nay đã rời đi rồi.
Trong lòng hắn mơ hồ có dự cảm chẳng lành.
Gọi điện thoại không ai bắt máy, hỏi Tạ Thiền cũng bảo không thấy, hắn lái xe như điên về nhà, không biết Vương Tuyết Tân đang xem gì mà bị tiếng đập cửa cái rầm của Tạ Nhiên làm giật mình, vội vàng nhét tờ giấy trong tay xuống dưới mông, nhìn hắn bằng ánh mắt hoảng hốt lẫn nghi ngờ.
"Mẹ, Tiểu Tạ có gọi điện cho mẹ không?"
Tạ Nhiên tỏ ra hoảng hốt, không để ý đến gương mặt tiều tụy khác thường của Vương Tuyết Tân hôm nay. Bà khẽ thở phào một hơi, nói: "Không có, sao thế?"
Ngẩng đầu nhìn lên đã chẳng thấy bóng dáng Tạ Nhiên đâu, tiếng động cơ khởi động vang lên ngoài sân, Vương Tuyết Tân đuổi theo ra ngoài chỉ thấy mỗi đuôi xe. Khu vực nội thành giới hạn tốc độ 48 km/h mà Tạ Nhiên phóng thẳng lên 96 km/h, lúc lái xe đến trước cửa nhà thì bị cảnh sát giao thông chặn lại và ăn ngay một vé phạt. Cánh cửa xe bị hắn đóng sầm lại, trực tiếp đi thẳng lên lầu, trong lòng hắn có một loại nôn nóng khó tả, nhất định phải tìm được Tạ Thanh Ký ngay lập tức.
Sự lo lắng khó hiểu này ngay cả chính hắn cũng không nói rõ nguyên nhân.
Hắn bước vội lên cầu thang, vừa đi vừa gọi vào số điện thoại của Tạ Thanh Ký, nghe giọng nói khô khan của nữ tổng đài hết lần này đến lần khác, dường như hắn luôn gọi vào cuộc điện thoại vĩnh viễn không được bắt máy.
Bước chân của Tạ Nhiên khựng lại, đột nhiên nhận ra trong bảy tháng hắn rời đi ở kiếp trước, chẳng lẽ Tạ Thanh Ký cũng không ngừng gọi điện thoại cho hắn, mong chờ được nghe giọng nói của hắn? Nghĩ tới đây, trong lòng Tạ Nhiên càng thêm kích động, mơ hồ đoán được Tạ Thanh Ký muốn "dạy" hắn điều gì, hắn gần như điên cuồng chạy về nhà, không thèm nhìn đường nên đâm thẳng vào ai đó ngay góc ngoặt cầu thang.
Ngay lúc sắp ngã sấp mặt, tay đối phương đã vững vàng nắm chặt lấy cánh tay Tạ Nhiên, kéo hắn về phía mình, mùi hương mát lạnh quen thuộc xộc thẳng vào mặt, chính là Tạ Thanh Ký mà Tạ Nhiên tìm đến sứt đầu mẻ trán chả thấy đâu.
"Sao em không nghe điện thoại!"
Tạ Nhiên nắm lấy cánh tay em trai đứng vững, hiếm khi nổi giận.
Tạ Thanh Ký rũ mi, lục túi quần trống không, thuận miệng nói: "Điện thoại để quên ở ký túc xá rồi."
Cậu mặc đồ ở nhà, trên tay xách túi rác, mang dép lê chuẩn bị đi xuống lầu. Tạ Nhiên bực mình nhìn tên đầu sỏ mặt mày điềm tĩnh hại hắn sốt ruột thành thế này, nhịp tim hắn dần trở lại bình thường, nhét bàn tay đang cầm chìa khóa xe vào trong túi, hờn dỗi lườm Tạ Thanh Ký một cái: "Em làm anh sợ chết đi được, còn tưởng xảy ra chuyện gì rồi, sau này nhớ cầm điện thoại."
Tạ Thanh Ký không đáp, Tạ Nhiên đang tính trở về phòng thì cổ tay lại lần nữa bị ai đó túm lấy.
Bàn tay nhét trong túi của hắn bị ai đó thuận thế rút ra rồi nắm chặt lấy, ngón tay lạnh ngắt vì hoảng sợ của hắn giờ đây được nắm chặt bởi lòng bàn tay mang theo hơi ấm của ai kia.
"Đúng lúc anh về rồi, đưa em đi siêu thị mua chút rau đi."
Năm ngón tay cậu xuôi theo ngón tay tách bàn tay Tạ Nhiên ra, đổi thành động tác mười ngón tay đan vào nhau, dẫn hắn đi xuống lầu.
Tạ Nhiên kinh ngạc nhìn hai bàn tay đang đan lấy nhau của hai người.
Đây không phải ở nhà, không phải ở trên xe, càng không phải trong công ty toàn người của mình, mà là trong hành lang công cộng, nơi có thể có người đi ngang qua bất cứ lúc nào, hơn nữa bây giờ Tạ Thanh Ký còn có ý muốn đưa hắn ra ngoài "rêu rao khắp nơi", bàn tay đang nắm chặt và vẻ mặt thản nhiên của cậu càng làm Tạ Nhiên khẳng định điều này.
Tạ Thanh Ký kéo Tạ Nhiên từng bước bước ra khỏi hành lang u ám, dửng dưng đi về phía Tạ Nhiên đậu xe trong ánh nhìn đầy kinh ngạc của những người xung quanh vào sáu bảy giờ chiều - lúc tiểu khu đông người nhất. Ánh mắt soi mói của những người xa lạ còn chói mắt hơn ánh chiều tà, Tạ Nhiên gần như muốn rút tay ra theo phản xạ, bàn tay của Tạ Thanh Ký lại như chiếc lồng của tình yêu, hoàn toàn không cho hắn chùn bước.
"...Không sợ bị người khác nhìn thấy sao?" Tạ Nhiên thấp giọng hỏi, "Đây không phải là ở công ty, trong công ty đều là người của mình muốn làm gì cũng được, nhưng những người ở đây anh không bảo đảm được."
Tạ Thanh Ký đang đi ở phía trước ngừng lại, suýt chút nữa làm Tạ Nhiên đụng phải, cậu ngoảnh lại, bình tĩnh nhìn anh mình.
"Chỉ một lần này cũng không được sao?"
Tạ Nhiên không đáp, hắn không hiểu lời này của Tạ Thanh Ký có ý gì, nhưng trong lòng khó chịu.
Tạ Thanh Ký lại kéo hắn đi về phía trước, lúc này Tạ Nhiên không giãy ra nữa. Tiếp đó, lúc đi siêu thị mua đồ Tạ Thanh Ký đổi sang thái độ thận trọng, suốt quá trình đều không buông tay Tạ Nhiên, thậm chí lúc tính tiền còn đứng sang bên cạnh, ý bảo Tạ Nhiên tính tiền.
Tạ Nhiên ngẩn ngơ móc ví tiền ra, thầm nghĩ Tạ Thanh Ký cũng có ngày chủ động để hắn trả tiền, đúng là điên rồi.
Hai người lái xe về nhà, Tạ Thanh Ký bảo với Tạ Nhiên tối nay để cậu nấu cơm.
Tạ Nhiên: "..."
Hắn chưa bao giờ thấy Tạ Thanh Ký vào bếp.
Không phải em hắn "quân tử tránh xa bếp núc" gì, mà là thật sự không có cơ hội phát huy.
Quyền làm chủ phòng bếp trong nhà luôn nằm trong tay Vương Tuyết Tân, thi thoảng cũng chỉ có Tạ Nhiên tranh giành với bà, Tạ Thiền với Tạ Thanh Ký lại càng không có cơ hội, cũng chính là bảy tháng hắn trốn ra ngoại tỉnh, Tạ Thanh Ký mới miễn cưỡng học được cách nấu ăn, có lẽ cũng ở trình độ có thể nấu cho mình ăn no.
Cửa nhà vừa mở ra, Tạ Nhiên chỉ hốt hoảng liếc mắt một cái đã bị Tạ Thanh Ký dùng tư thế ôm từ đằng sau che hai mắt lại, sau khi đưa hắn vào buồng ngủ mới bỏ bàn tay đang che mắt ra. Tạ Nhiên trong chốc lát liền nhìn thấy Tạ Thanh Ký gần trong gang tấc, đang định hỏi cậu tính giở trò gì, ai ngờ người nọ lại trực tiếp nghiêng đầu hôn lên đôi môi khô ráo của Tạ Nhiên, trong nháy mắt hắn bỗng quên mất mình vốn muốn hỏi tội cậu.
Tạ Thanh Ký bảo hắn không được ra ngoài, ngồi đợi trong phòng ngủ.
"Hôm nay là ngày lành tháng tốt gì sao?" Tạ Nhiên bắt đầu sợ hãi.
Tạ Thanh Ký nói đợi lát nữa sẽ biết, cậu vừa định ra ngoài lại bị Tạ Nhiên kéo lại.
Tạ Nhiên lấn người lên ôm lấy cơ thể Tạ Thanh Ký, hai tay s* s**ng hai bên túi quần cậu, quả nhiên không có điện thoại. Tạ Nhiên không tìm thấy nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, nhướng mày một cái, lấy điện thoại của mình ra gọi điện cho cậu ngay trước mặt Tạ Thanh Ký, sau vài giây, tiếng nhạc chờ có tiết tấu vang lên, Tạ Nhiên bỏ điện thoại ra xa cẩn thận lắng nghe, trong phòng không có động tĩnh gì.
Xem ra Tạ Thanh Ký thật sự để điện thoại ở ký túc xá, không phải cố ý không nhận điện thoại của hắn.
Tạ Thanh Ký bình tĩnh nhìn Tạ Nhiên, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, cuối cùng trước khi ra khỏi phòng ngủ còn khóa cửa lại.
Mọi chuyện xảy ra trong một tiếng vừa rồi đều kỳ lạ tới mức khiến người ta đứng ngồi không yên, hôm nay Tạ Thanh Ký quả thực đã thay đổi rất nhiều, Tạ Nhiên không biết nguyên nhân của sự thay đổi này, cảm thấy dạo này mình giấu đuôi cáo rất kỹ, làm gì chọc giận Tạ Thanh Ký chứ? Hắn chợt nghĩ, gọi cho Tạ Thiền, hỏi gần đây Tạ Thanh Ký có đến tìm cô không.
"Có, mẹ gói sủi cảo ở nhà bảo em ấy đưa qua cho chị, sao vậy?"
"Chuyện em đưa thẻ ngân hàng cho chị chị có nói em ấy biết không?"
Tạ Thiền khẳng định chắc nịch: "Không có."
Tạ Nhiên bán tín bán nghi, không hỏi được gì, lại sợ nói nhiều lòi đuôi, đành cúp điện thoại, ngồi đợi một mình trong buồng ngủ, lo lắng nghe tiếng nồi niêu xoong chảo truyền đến từ gian bếp, hắn lớn tiếng hỏi Tạ Thanh Ký có cần giúp đỡ không, Tạ Thanh Ký không lên tiếng.
Một tiếng sau, cuối cùng Tạ Thanh Ký cũng đi vào, tháo tạp dề xuống, vẫy tay với Tạ Nhiên, nét mặt bình tĩnh nói: "Lại đây, đưa tay cho em."
Không đợi Tạ Nhiên phản ứng cậu đã nhẹ nhàng kéo hắn qua, một tay giở ngón cũ che mắt Tạ Nhiên lại, dẫn hắn đi ra ngoài.
"Bí ẩn vậy sao?" Tạ Nhiên cười trêu chọc.
Qua khe ngón tay thấp thoáng chút ánh sáng, không giống ánh đèn màu trắng, mà là ánh sáng màu vàng nhạt giống như nến hơn, những nơi còn lại đều tối om. Tạ Nhiên mơ hồ đoán ra Tạ Thanh Ký tính làm gì, hắn bị kéo thẳng đến phòng khách, hai người sóng vai ngồi xuống sô pha, hắn giơ tay sờ về phía trước, giữa ngón tay vừa thấy nóng, còn chưa kịp cảm thấy bỏng rát thì đã bị kéo sang một bên.
"Cẩn thận."
Tạ Thanh Ký bỏ tay ra, ý bảo Tạ Nhiên nhìn về phía trước.
Tạ Nhiên chớp mắt để thích ứng, trên bàn trà trước mặt bày một chiếc bánh sinh nhật, ngọn nến cắm trên đó là số ba mươi ba.
Con số ba mươi ba này khiến Tạ Nhiên không sao hiểu nổi.
"Hôm nay sinh nhật ai thế?" Tạ Nhiên kinh ngạc hỏi.
"Anh." Tạ Thanh Ký ngừng lại, thấp giọng bổ sung, "Hình như chúng ta chưa từng đón sinh nhật với nhau, lần nào cũng đón sinh nhật với mẹ, với chị."
Sinh nhật với họ mà nói cứ như lời nguyền rủa vậy, đặc biệt là Tạ Thanh Ký, trước hoặc sau mỗi cái sinh nhật của cậu đều xảy ra những chuyện lộn xộn đến gà bay chó sủa. Sinh nhật Tạ Nhiên càng khỏi phải nói, từ trước tới giờ đều đón sinh nhật cùng Tạ Thiền, sau khi cô chết, hắn cũng không có thói quen tổ chức sinh nhật nữa.
Khi Tạ Nhiên cam chịu trước số phận, sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, bình thản đón nhận những thứ chưa biết, Tạ Thanh Ký lại tổ chức sinh nhật bù cho hắn.
Hai người nhìn nhau, Tạ Nhiên mỉm cười trước, cố gắng đè nén hơi nóng và sự không nỡ trong đôi mắt, cười nói: "Sao đột nhiên muốn làm những việc này thế?"
"Sợ sau này em không có cơ hội nữa."
Tạ Nhiên lập tức không cười nữa, kinh ngạc nhìn chằm chằm Tạ Thanh Ký, "...Có, có ý gì, tại sao không có cơ hội?"
Đúng lúc này một cơn gió lùa qua căn phòng, một ngọn nến số bị tắt, Tạ Thanh Ký cầm bật lửa lần nữa thắp lại, cậu thoáng thấy vẻ mặt bất an của Tạ Nhiên qua khóe mắt, qua một lát mới giải thích: "Lỡ như ngày nào đó bị lộ trước mặt mẹ, sau này sẽ không sống yên ổn nữa, anh cho rằng em có ý gì?"
Tạ Nhiên thở phào, đè nén cảm giác bất an không ngừng trào dâng trong lòng, không suy nghĩ nhiều về câu trả lời mơ hồ của Tạ Thanh Ký nữa, ngược lại trêu chọc nói: "Em còn sợ bị lộ? Nhìn điệu bộ mấy ngày nay của em, anh còn tưởng em muốn chạy đến come out trước mặt ba mẹ đấy."
Tạ Thanh Ký mỉm cười, cậu không khẳng định nhưng cũng không phản bác cách nói này của Tạ Nhiên.
"Ước đi." Cậu bình tĩnh nhìn Tạ Nhiên, lại cúi đầu hôn lên mí mắt anh, dùng cách này để nói với Tạ Nhiên rằng lúc ước nguyện phải nhắm hai mắt lại.
Tạ Nhiên mỉm cười làm theo, hắn cẩn thận nghĩ lại, Tạ Thanh Ký ngồi ngay bên cạnh hắn, Tạ Thiền có sự nghiệp của mình, mối quan hệ giữa Vương Tuyết Tân và Tạ Văn Bân ngày càng hòa hoãn, dường như chẳng còn gì để tiếc nuối, nếu có, vậy cũng chỉ là hy vọng có thể bình an trải qua một năm này, về sau ngày này mỗi năm đều có thể ở bên Tạ Thanh Ký .
Một lát sau, Tạ Nhiên mắt ra, mỉm cười nhìn Tạ Thanh Ký.
"Ba điều ước dùng không hết, anh chia em một cái đó."
Trong ánh nến, Tạ Thanh Ký lặng lẽ nhìn hắn, vẻ mặt cậu dịu dàng như sắp tan chảy vào ánh sáng vàng ấm áp, Tạ Nhiên nhướng mày một cái, "Nhìn anh làm gì, ước đi chứ, anh đã nói chia cho em một điều ước rồi." Hắn vừng muốn giơ tay đẩy Tạ Thanh Ký, đối phương lại đột nhiên nghiêng người hôn hắn, hàng mi dày của cậu rũ xuống, quấn quýt với Tạ Nhiên.
Sau nụ hôn, Tạ Thanh Ký khẽ nói, "Đã được thực hiện rồi."
Tạ Nhiên nhìn Tạ Thanh Ký, nói không nên lời, chỉ thấy rằng yêu một người thật sự rất kỳ diệu, Tạ Thanh Ký không bắt điện thoại hắn sốt ruột chết đi được, lúc được Tạ Thanh Ký hôn hắn lại muốn thời gian mãi mãi dừng lại ở khoảnh khắc này, mọi sự không cam lòng và sợ hãi cái chết của hắn đều trở nên lưu luyến trong nụ hôn này, nhìn ánh mắt Tạ Thanh Ký đang nhìn mình, thứ Tạ Nhiên cảm nhận được không phải là niềm vui chết không hối tiếc, mà là sự dịu dàng khi được thấu hiểu, được bầu bạn.
Hắn vì cái chết mà trưởng thành một lần, lại vì tình yêu của Tạ Thanh Ký mà trưởng thành lần nữa.
Lần này không đợi đối phương lại gần, Tạ Nhiên đã chủ động ôm hôn Tạ Thanh Ký. Hai người không thèm thổi nến, lúc tách nhau ra không ít sáp nến đã nhỏ xuống bánh, phần mặt ngoài đó đã không ăn được nữa. Môi Tạ Nhiên hơi sưng lên, chỉnh lại quần áo bị Tạ Thanh Ký làm lộn xộn rồi đi bật đèn, cuối cùng cũng nhớ ra hỏi một câu, "Vì sao chọn hôm nay?"
Tạ Thanh Ký đang cẩn thận cạo lớp sáp nến dính trên lớp kem, nghe vậy ngẩng đầu nhìn Tạ Nhiên, lại cúi đầu bình tĩnh nói, "Hôm nay là ngày em lần nữa gặp lại anh."
Nếu cậu không nhắc tới Tạ Nhiên đã quên mất hôm nay là ngày hắn trùng sinh vào ba năm trước.
Nói vậy, Tạ Nhiên liền hiểu tại sao trên bánh lại cắm ngọn nến số ba mươi ba chứ không phải hai mươi bảy như thực tế, điều Tạ Thanh Ký muốn bù đắp là ba năm đánh mất sau khi Tạ Nhiên ba mươi tuổi nhảy xuống biển.
Tạ Nhiên nhớ rất rõ ràng ngày mình chết, nhưng lại cố tình quên đi ngày mình trùng sinh, có lẽ với hắn lúc đó mà nói, cái chết là sự giải thoát, sống lại mới là tra tấn. Giờ đây, ngày khiến hắn luôn nhớ mãi không quên lại cuối cùng cũng vì sự hiện diện của Tạ Thanh Ký mà mang một ý nghĩa khác.
Đây là "sinh nhật" độc nhất vô nhị thuộc về họ, Tạ Nhiên từ bất hạnh trở nên may mắn, trở thành người một năm có thể đón sinh nhật hai lần.
Hắn không chờ được nữa muốn nếm thử tay nghề của Tạ Thanh Ký, bảo cậu đi bưng đồ ăn. Tạ Thanh Ký ừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Tạ Nhiên một cái bằng ánh mắt khó hiểu. Thoạt đầu Tạ Nhiên không hiểu tại sao Tạ Thanh Ký lại nhìn hắn như vậy, vẫn đắm chìm trong rung động lúc hôn môi, thậm chí khi món ăn đầu tiên bày ra trước mặt Tạ Nhiên, hắn hoàn toàn không nhận có gì bất thường.
Phải đến khi món thứ hai, món thứ ba liên tiếp được bưng ra, nhìn món ăn quen thuộc trước mắt, Tạ Nhiên không cười nổi nữa, thay vào đó là cả người toát mồ hôi lạnh.
Ba món ăn hôm nay Tạ Thanh Ký nấu đều là những món trước khi Tạ Nhiên chết làm cho cậu, thậm chí ngay cả vị trí đặt cũng giống nhau như đúc.
Cậu ngồi xuống đối diện Tạ Nhiên, lại dùng ánh mắt phán xét bình tĩnh nhìn hắn, khiến người ta khó mà thông qua biểu cảm để phán đoán nội tâm của cậu, lúc nổi giận cũng không giận ra mặt.
Yết hầu Tạ Nhiên khẽ chuyển động một cái, cúi đầu nhìn bàn ăn trước mặt, thầm nghĩ thì ra là Hồng Môn Yến, thằng oắt Tạ Thanh Ký này quả nhiên không có ý tốt.
Tạ Thanh Ký hỏi: "Có quen không Tạ Nhiên?"