Chương 70: Mây đen
edit: nammogiuabanngay
-----
Sau khi Tết Nguyên Đán kết thúc, Tạ Thanh Ký chính thức bắt đầu kì học thứ hai của năm nhất, đây là thời gian cực kỳ đặc biệt với cậu và Tạ Nhiên.
Càng đến gần ngày 3 tháng 5, tần suất Tạ Thanh Ký về nhà càng nhiều.
Mỗi cuối tuần về nhà, cậu đều thấy cuốn lịch treo trong phòng khách mỏng dần, thời gian qua đi cũng như những tờ giấy in con số bị tiện tay xé xuống ném vào thùng rác, dần dà Vương Tuyết Tân cũng nhận ra sự bất thường của Tạ Thanh Ký.
"Sao dạo này con cứ về nhà suốt thế?" Vương Tuyết Tân hỏi cậu.
"Về nhà ở với mẹ." Giọng Tạ Thanh Ký ngập ngừng rồi nói thêm, "Mẹ muốn đi đâu con đưa mẹ đi."
Bình thường, hễ đến cuối tuần là Tạ Thanh Ký còn bận hơn cả Tạ Nhiên, khi thì bận đi l*m t*nh nguyện viên tham gia giúp đỡ pháp lý, khi thì chạy sang chỗ Tề Úy Nhiên học lập trình, chưa bao giờ thấy cậu về nhà liên tiếp mấy tuần liền như vậy.
Vương Tuyết Tân thấy cậu suốt thì cũng hơi bực mình, làu bàu: "Cuộc sống đại học của người ta phong phú như vậy, sao con cứ ru rú trong nhà mãi thế, ra ngoài chơi đi. Con không về thì mẹ ăn tạm cái gì cũng được, con về mẹ còn phải nấu cơm cho con, hỏi muốn ăn gì thì bảo 'gì cũng được', đúng là khó chiều y chang thằng anh con."
Tạ Thanh Ký nghe mẹ lải nhải, tay ôm Triệu Cao, trên đùi đặt cuốn sách luật dày cộm bình thản ngồi đọc trên ghế sô pha.
"Con ở nhà làm lỡ việc của mẹ à?"
Câu hỏi này khiến Vương Tuyết Tân biến sắc.
"Tất... tất nhiên là không, mẹ thì có việc gì được chứ." Bà gượng cười hai tiếng, nét mặt hơi mất tự nhiên, rồi lại bảo muốn xem thời khóa biểu của Tạ Thanh Ký, cậu hỏi bà để làm gì, Vương Tuyết Tân nói coi thời gian nấu cơm cho cậu.
Tạ Thanh Ký không tin, cảm thấy hôm nay mẹ mình hơi kỳ lạ, ngay khi Vương Tuyết Tân sắp mắng người vì bị nhìn chằm chằm tới chột dạ, tưởng đã bị phát hiện gì đó, Tạ Thanh Ký đột nhiên hỏi: "Mẹ đi nhuộm tóc à?"
Vương Tuyết Tân thở phào một hơi: "...Đúng rồi."
Tạ Thanh Ký không nói gì nữa, gửi thời khóa biểu của mình qua.
Vương Tuyết Tân đang cầm điện thoại đột nhiên ơ một tiếng, "Sao anh con lại chuyển tiền cho mẹ nữa vậy."
Con số trên màn hình quả thực khiến bà giật mình - những ba trăm ngàn tệ. Tạ Thanh Ký nghe vậy liền ngẩng đầu lên, "bụp" một cái đóng sách lại rồi giật lấy điện thoại của mẹ, cậu nhìn chằm chằm con số, nét mặt không tốt lắm.
Lần trước Tạ Nhiên liên tục gửi tiền là lúc cùng Trương Chân Chân lừa gạt mọi người, Vương Tuyết Tân gần như ám ảnh khi thấy thằng trời đánh này chuyển tiền cho mình, lập tức giật điện thoại lại, gọi thẳng cho Tạ Nhiên trước mặt Tạ Thanh Ký.
"Này, Tạ Nhiên, sao mày lại gửi cho mẹ nhiều tiền thế này?" Tạ Thanh Ký đột nhiên đưa tay ấn nút loa ngoài, giọng Tạ Nhiên vang to, cả hai đều nghe rõ mồn một.
"Hả? Ba trăm ngàn đó chuyển cho mẹ rồi? Để con xem lại."
Đầu bên kia điện thoại dừng lại một lát, Tạ Thanh Ký chăm chú nghe, Tạ Nhiên ảo não thở dài: "Chuyển nhầm rồi, con tính chuyển sang tài khoản khác của con cơ, thôi mẹ giữ tạm đi, chuyển lại mất phí, khi nào cần con sẽ lấy lại. Con sắp họp rồi, cúp máy nhé."
Điện thoại bị vội vàng cúp máy, Vương Tuyết Tân nghe chuyển lại mất phí cũng không muốn lằng nhằng thêm nữa, đang tính rửa tay nấu cơm cho Tạ Thanh Ký, ngẩng đầu lên đã thấy cậu cầm chìa khoá xe chạy ra ngoài.
Vương Tuyết Tân đuổi theo phía sau mắng, "Con đi đâu, không ăn cơm nữa hả? Đúng là kiếp trước thiếu nợ ba chị em con."
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt căng thẳng của Tạ Thanh Ký.
"Con đi tìm Tạ Thiền có chút chuyện." Cậu đánh tay lái phóng xe đi mất.
Cùng lúc đó, Tạ Nhiên đang ngồi trong phòng họp, người hôm nay hắn phải tiếp là người đã nhiều lần đề xuất muốn mua trang web của hắn.
Đối phương đưa ra một mức giá rất có thành ý, nhưng Tạ Nhiên không quá quan tâm mà chỉ đưa ra điều kiện phụ, tiền đề để đồng ý thu mua là phải cho cổ đông hiện tại tiếp tục nắm giữ cổ phần, nói cách khác dù quyền sở hữu trang web không còn thuộc về công ty TNHH Nhất Nguyên Phục Thủy thì những cổ đông ban đầu là Lão Kiều, Tiểu Mã, chị dâu hàng năm vẫn có thể được chia hoa hồng, mà cổ phần thuộc về Tạ Nhiên kia sẽ được chuyển cho em trai Tạ Thanh Ký của hắn.
Đối phương không ngờ Tạ Nhiên lại đưa ra điều kiện như vậy, chỉ nói phải về họp thêm.
Nếu như có thể, dĩ nhiên Tạ Nhiên không muốn bán trang web, nhưng trong lòng hắn thừa hiểu Tạ Thanh Ký muốn làm luật sư, không muốn kinh doanh, lỡ như mình xảy ra chuyện gì, trang web không trông cậy vào Tiểu Mã và Lão Kiều được, đến lúc đó lại phải để Tạ Thanh Ký đứng ra gánh vác, cậu đâu có nhiều sức lực như vậy.
Thay vì để Tạ Thanh Ký một lần nữa phải đối mặt với lựa chọn khó khăn giữa việc phải từ bỏ ước mơ, thà rằng bây giờ đàm phán điều kiện rồi trực tiếp bán đi.
Sáng sớm hôm sau, Tạ Nhiên gọi Tiểu Mã và Lão Kiều đến họp, vốn muốn kêu cả Tạ Thanh Ký tới nhưng lại sợ cậu đoán ra gì đó, đành thôi.
Tiểu Mã nghe xong không phát biểu ý kiến, chỉ bảo Tạ Nhiên quyết định là được, hôm nay cậu ta có vẻ không tập trung, ngược lại Lão Kiều có chút nôn nóng, "Giờ chúng ta có kỹ thuật, có đội ngũ chuyên nghiệp, cần gì phải giao cho người khác làm sớm như vậy, cho dù muốn bán thì cũng phải phát triển thêm, sẽ có cơ hội tốt hơn, nếu là vấn đề tài chính tôi có thể nghĩ cách, có phải huy động vốn cũng tốt hơn bán đi sớm như vậy."
Tiểu Mã đột nhiên hỏi: "Sao anh lại muốn bán trang web, trong nhà có việc gì cần tiền gấp hả, anh cần bao nhiêu?"
Lão Kiều ngẩn ra, nét mặt có hơi không nén được tức giận, Tiểu Mã hỏi vậy càng khiến ông ta trông như chỉ biết đến lợi nhuận, một người lo lắng tương lai có thể tiếp tục kiếm tiền hay không, một người quan tâm có phải trong nhà Tạ Nhiên xảy ra chuyện gì rồi không.
"Công ty phát triển càng ngày càng lớn, anh không có cách lo liệu hết được." Tạ Nhiên gật đầu, viện một cái cớ chẳng mấy thuyết phục.
Vừa nghe không phải vì tiền, Lão Kiều lập tức thở phào, "Vậy chúng ta tuyển thêm người, vốn nên giao cho đội ngũ chuyên nghiệp làm từ lâu rồi."
Ông ta còn muốn khuyên nhủ, lúc này Tiểu Mã ngồi bên cạnh lên tiếng.
"Đừng khuyên nữa Lão Kiều, trước kia anh trốn sang tỉnh khác nên không biết lúc mới đưa trang web lên nền tảng trực tuyến hai anh em họ mệt đến cỡ nào," Cậu ta lại nhìn Tạ Nhiên, "anh không muốn làm thì bán đi, dù sao trang web này cũng do anh và em trai làm, tụi em chẳng giúp được gì, vốn đầu tư cũng do anh nghĩ cách xoay sở, những người khác đều không có tư cách nói gì."
Vốn là bộ dạng hung dữ, lúc này lông mày rậm nhíu lại càng lộ vẻ mất kiên nhẫn, bị Tiểu Mã nói như vậy Lão Kiều lập tức im bặt.
Tạ Nhiên thấy phản ứng của Lão Kiều thì hòa giải, nói vẫn chưa nghĩ kỹ, đối phương cho thời gian một tháng suy nghĩ, sau tháng 6 tính sau, cũng có thể không bán, tiếp tục làm, ngữ khí của hắn khẽ thay đổi, nói: "Nhưng nếu có một ngày không làm tiếp nữa, buộc phải bán đi, vậy đây cũng là kết quả tốt nhất tôi có thể tranh thủ cho mọi người."
Tiểu Mã gật đầu, cầm lấy áo khoác nói mình ra ngoài hút thuốc, hôm nay cậu ta cứ buồn bực một cách khó hiểu.
Cậu ta vừa ra ngoài, Tạ Nhiên liền nhìn về phía Lão Kiều.
"Tiểu Mã nói chuyện thẳng thắn anh cũng biết mà, đừng để trong lòng, cậu ấy không có ý gì khác."
Lời của Mã Bối Bối đúng là không dễ nghe, ngay cả Tạ Nhiên cũng nghe ra, trong lời nói có ý trách móc Lão Kiều đứng nói chuyện không biết đau lưng, ngồi mát ăn bát vàng.
Lão Kiều cười gượng nhưng mắt chẳng có lấy nét cười, chỉ có sự co giật kỳ lạ méo mó ở khóe miệng. Ông ta nhìn chằm chằm tấm ảnh chụp chung đặt trên bàn làm việc của Tạ Nhiên, tấm ảnh chụp ngày ông ta đưa Tiểu Kiều tới đây giao cho Tạ Nhiên trước khi chạy trốn, mọi người đứng kề bên nhau, Tạ Nhiên đứng cạnh Tạ Thanh Ký, Gầy đứng ở ngoài cùng, Tiểu Mã để Tiểu Kiều cưỡi trên vai mình giống như gã hầu trung thành cõng cô công chúa.
Lão Kiều mãi mãi ghi nhớ cảm xúc khi chụp tấm ảnh này, nhiệt huyết sôi trào, tràn đầy kỳ vọng, cuối cùng ông ta cũng có bạn bè, cuối cùng cũng thoát khỏi quá khứ không vẻ vang kia, ông ta không khỏi cầm bức ảnh lên cẩn thận nhìn nụ cười của mọi người trên đó, trong lòng không ngừng tự nhủ Mã Bối Bối không cố ý nhằm vào mình, càng không có ý khinh thường mình, chỉ là nói chuyện khó nghe mà thôi.
"Lão Kiều?"
Tạ Nhiên thấy nét mặt Lão Kiều không đúng lắm, sợ ông ta để tâm chuyện vặt vãnh.
Lão Kiều bỗng nhiên hoàn hồn, gượng cười lẩm bẩm: "Lúc lập trang web này đúng là tôi không giúp được nhiều, tôi muốn lắm chứ, nhưng tôi có cơ hội không, tôi trốn đi nơi khác, tại sao tôi phải trốn, tại sao tôi lại thành ra thế này... lẽ nào Tiểu Mã không biết chắc? Hơn nữa sau khi tôi trở về, chuyện lớn chuyện nhỏ trong công ty tôi đều góp sức, cũng coi như sự nghiệp của mình mà làm."
Ông ta than vãn mấy câu, ngẩng lên thấy Tạ Nhiên nhìn mình đầy lo lắng thì vỗ đùi đứng dậy, cố tỏ ra bình thường, "Cậu đừng lo, sao tôi lại so đo với nó chứ, mọi người đều là anh em, tôi biết tính nó đã vậy, tôi vẫn luôn biết... tính nó là vậy mà."
Gương mặt Lão Kiều đầy gượng gạo, cứ như đang tự biện hộ cho mình, lẩm bẩm đến giờ đón Tiểu Kiều rồi, không để ý tới lời khuyên giải của Tạ Nhiên mà cầm áo khoác đi ra ngoài.
Biến cố bất ngờ này khiến Tạ Nhiên đau đầu không thôi, chuyện trang web còn chưa bàn bạc rõ ràng lại khiến Tiểu Mã và Lão Kiều mất vui, đợi tới lúc đuổi ra ngoài Lão Kiều đã lái xe đi mất.
Hắn lại gọi cho Tiểu Mã, cuối cùng tìm được Mã Bối Bối đang hút thuốc trên sân thượng công ty.
Tạ Nhiên bực bội xoa đầu đi tới, nói với Tiểu Mã: "Lão Kiều không có ý gì khác, cũng là đứng ở góc độ công ty suy nghĩ, cậu nói vậy mà người ta không giận là đã nể mặt anh em với nhau rồi đấy."
Tiểu Mã phả khói thuốc ra, nét mặt có hơi phiền muộn, "Biết rồi, vậy em đây cũng là ăn ngay nói thật, nói tình không nói lý, chỉ biết là trước kia anh dẫn bọn em lập công ty, không ai có tư cách bảo anh phải làm gì. Với lại ngày đó có người tới cửa hàng gây sự, thấy anh ta trốn bên trong em thấy hơi khó chịu."
Lão Kiều trọng lý, Tiểu Mã trọng tình, đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa hai người.
"Dạo này cậu sao thế, nóng tính vậy? Lần trước còn nghe cậu với Gầy bàn tán về Lão Kiều trong phòng trà nữa."
Mã Bối Bối không lên tiếng, Tạ Nhiên lại đẩy cậu ta một cái. Tiểu Mã đột nhiên ném điếu thuốc xuống đất, hung hăng lau mặt rồi dùng tay che mắt, Tạ Nhiên cảm thấy bất thường, kéo tay cậu ta xuống, bỗng nhiên nhận ra Mã Bối Bối đang khóc.
"Em cảm thấy hình như mẹ em ốm rồi."
Giọng Mã Bối Bối nghẹn ngào.
"Cô em gọi điện nói thấy mẹ em trong bệnh viện, lịch sử tìm kiếm trong máy tính em toàn là mấy di chứng của hóa trị, còn có mấy bài thuốc dân gian trị ung thư, hôm qua về nhà em thấy có bưu kiện thì mở ra xem, kết quả bên trong là mấy bộ tóc giả, em hỏi mẹ làm sao nhưng bà ấy không chịu nói, em hỏi có phải mẹ bị bệnh rồi không, bà ấy cứ phủ nhận."
"Đây không phải bị bệnh thì còn là cái đếch gì? Em... ông nội em mất rồi, chỉ còn mỗi mẹ là người thân."
Lần cuối cùng thấy đàn ông đàn ang như Tiểu Mã khóc như vậy là lúc ông nội cậu ta qua đời. Tạ Nhiên muốn an ủi Tiểu Mã nhưng không biết nói gì.
Trong trí nhớ của hắn, kiếp trước dì Mã sống còn lâu hơn hắn, cũng không nghe nói bà ấy bị bệnh gì, người sẽ qua đời trong vòng nửa năm kế tiếp chỉ có một mình Vương Tuyết Tân.
Nghĩ đến đây, Tạ Nhiên biến sắc, bàn tay đặt trên vai Tiểu Mã cũng cứng ngắc theo.
Tại sao mẹ Tiểu Mã lại bị bệnh ở thời điểm mấu chốt này? Tạ Nhiên không dám nghĩ tiếp, không ngừng tự nhủ rằng cách ngày 3 tháng 5 còn chưa tới một tháng, dù là ung thư cũng không thể phát tác nhanh như vậy được... Rõ ràng chưa có kết luận gì, nhưng nhìn Tiểu Mã khóc nức nở hắn bỗng cảm thấy áy náy và chột dạ, như thể hắn trộm tính mạng của mẹ người khác để cứu mẹ mình.
"Mấy ngày tới cậu đừng đến công ty, đưa dì đi khám đi, bà ấy không muốn đi thì cậu nghĩ cách đưa bà ấy tới viện, có... có kết quả thì nói anh biết."
Tiểu Mã gật đầu.
Cả buổi chiều hôm đó Tạ Nhiên đều không yên lòng, sau khi tan ca lập tức thu dọn đồ đạc, chuẩn bị từ hôm nay sẽ chuyển về chỗ Vương Tuyết Tân.
Trong lòng chất chứa tâm sự, ngay cả ném đồ gì vào trong va li cũng không biết, mãi đến khi khóa kéo bị kẹt không kéo lên được, Tạ Nhiên mới phản ứng lại, cúi xuống nhìn, lúc này mới nhận ra mình vô tình bỏ cả áo sơ mi trắng mà Tạ Thanh Ký để lại đây vào trong.
Tạ Nhiên rất quen thuộc với chiếc áo này, kiếp trước lần đầu l*m t*nh với Tạ Thanh Ký cậu mặc chiếc áo này, buổi họp phụ huynh hỗn loạn ngày đó cũng là chiếc áo này, thậm chí lúc Tạ Nhiên nhảy xuống biển, bị nước biển lạnh lẽ bao bọc, cũng là chiếc áo ướt sũng này dán sát vào da hắn.
Hắn lập tức tỉnh táo lại, ngồi trên sô pha trầm mặc hồi lâu, cuối cũng không nhịn được gọi cho Tạ Thanh Ký .
"Có chuyện gì vậy?"
Giọng nói bình thản quen thuộc khiến người ta yên lòng của em trai truyền đến từ đầu dây bên kia, lúc này Tạ Thanh Ký đang có tiết, thấy là Tạ Nhiên gọi tới thì khom lưng ra ngoài phòng học nghe máy.
"Dạo này anh bận, định về nhà ăn ké nên nói với em một tiếng, sợ em đến căn hộ không thấy anh."
"Em biết rồi... tuần sau anh hẵng về được không? Qua nốt tuần này, thứ sáu anh có thể đến đón em không?"
Giọng cậu rất thấp, thoáng chút nũng nịu khiến Tạ Nhiên sững sờ, Tạ Thanh Ký gần như chưa từng dùng giọng điệu này nói chuyện với hắn, hỏi có chuyện gì cậu chỉ bảo là có chút chuyện muốn dạy hắn.
Chữ "dạy" ấy khiến Tạ Nhiên vô cùng để tâm, không hiểu ý trong lời nói của đối phương, đang tính hỏi tiếp thì Tạ Thanh Ký lấy cớ đang học, vội vã cúp máy.
Có gió thổi vào, Tạ Nhiên rùng mình một cái, ngẩng đầu lên mới nhận ra cửa sổ chưa đóng, ngoài cửa mây đen dày đặc như mặt biển lật úp, báo hiệu một trận mưa lớn sắp ập đến, Tạ Nhiên lặng lẽ đứng bên cửa sổ, cảm thấy mọi chuyện xảy ra trong hôm nay đều khiến người ta đứng ngồi không yên.