Chương 69: Đón Tết
edit: nammogiuabanngay
-----
Tạ Nhiên hiểu hàm ý trong lời nói của A Kỳ.
Nhưng A Kỳ đâu biết ân oán trước kia của Lão Kiều và đại ca, ông ta vốn chỉ là một kế toán bị giữ lại để đẩy ra làm bia đỡ đạn, vì có Tạ Nhiên nên mới được trọng dụng, trong nhà chỉ có một đứa con gái nương tựa, lựa chọn tự bảo vệ mình khi bị cảnh sát thẩm vấn là chuyện quá đỗi bình thường, hơn nữa Lão Kiều này là người chỉ biết kiếm lợi tránh hại, không quan tâm đến sống chết của kẻ khác, những điều này Tạ Nhiên biết rất rõ.
Vả lại điều quan trọng nhất là hắn biết Lão Kiều, hiểu rõ Lão Kiều.
Không phải từ những lời đồn đại vô căn cứ từ người khác, mà là kiếp trước từng thực sự làm cộng sự với ông ta.
Lão kế toán này gặp chuyện liền bỏ chạy, trốn được bao xa thì trốn, tật xấu còn nhiều hơn ưu điểm, nhưng lại là người duy nhất Tạ Nhiên muốn gặp mặt mặt trước khi chết ngoài Tạ Thanh Ký, cũng là người duy nhất hắn có thể yên tâm gửi gắm đứa em trai khi phải trốn ra ngoài lánh nạn.
Dường như Tạ Thanh Ký cũng nghĩ đến những chuyện này, cậu liếc nhìn Tạ Nhiên một cái rồi lặng thinh.
A Kỳ thấy Tạ Nhiên im lặng, có vài lời muốn nói cũng đành thôi, chuyển chủ đề, "Nói vậy thì trang web xe cũ hot nhất vùng này là do cậu lập à? Có người muốn mua lại đấy."
Tạ Nhiên nhướng mày, "Lại nữa à?"
Trước đây quả thực từng có người đến đàm phán chuyện thu mua, nhưng mấy tháng trước là thời điểm mối quan hệ giữa hắn và Tạ Thanh Ký rối ren nhất, Tạ Nhiên hoàn toàn không thể bình tĩnh đưa ra phán đoán, càng khỏi nói đến việc kiểm tra cẩn thận các điều khoản trong hợp đồng, đành thẳng thừng từ chối tất cả.
Trang web do Tề Úy Nhiên và Tạ Thanh Ký chính tay lập nên khác với những trang web khác, mặc dù là nền tảng online nhưng lại tập trung vào các giao dịch trong cùng thành phố, người dùng chủ yếu là những người trong tỉnh rồi lan dần ra bên ngoài, hầu hết các giao dịch đều được thực hiện ở một số tỉnh lân cận, chỉ dựa vào mình Tạ Nhiên không quan hệ không chỗ dựa thì khó mà mở rộng ra toàn quốc.
Người từng đến tìm Tạ Nhiên đàm phán trước đây là một tập đoàn khởi nghiệp từ mảng buôn bán xe ở tỉnh bên.
A Kỳ nói cho Tạ Nhiên biết, vì hắn đắc tội với người khác nên đối phương mới muốn chỉnh hắn, Lão Kiều chỉ là việc nhân tiện thôi, cuối cùng anh ta còn nói thêm: "Nếu không thì tôi làm cầu nối, mọi người ngồi xuống nói chuyện thử?"
Tạ Nhiên vốn định từ chối ngay, không biết nghĩ tới chuyện gì lại đột nhiên đổi ý, "Được, vậy anh giúp tôi hẹn sau Tết đi, để tôi ăn Tết cho yên ổn." Lại hàn huyên với A Kỳ đôi câu, hẹn thêm thời gian gọi thêm Tiểu Mã ôn lại chuyện cũ, xem như chuyện này đã được quyết định.
Tạ Thanh Ký ngồi bên cạnh nhìn hắn một cái nhưng không nói chen vào, lúc ra khỏi văn phòng mới hỏi Tạ Nhiên: "Anh định bán trang web à?"
Tạ Nhiên dứt khoát phủ nhận, "Đương nhiên là không, nhưng tiếp xúc tìm hiểu giá cả thị trường một tí cũng không thiệt gì, tới lúc đó anh dẫn em đi cùng."
Nét mặt hắn quá đỗi bình thản, bình thản tới mức không thể bắt bẻ chỗ nào, nhưng trong lòng Tạ Thanh Ký lại mơ hồ cảm thấy bất an.
Tạ Nhiên lái xe đưa Tạ Thanh Ký đến trường, nói tan học đến đón cậu, Tạ Thanh Ký thấy Tạ Nhiên rảnh rỗi, muốn hắn vào trong với mình nhưng hắn lại lảng tránh, "Thôi, anh về công ty một chuyến, không vào đi à? Sắp trễ rồi đấy!"
Tạ Thanh Ký đành phải đi vào, đâu biết rằng Tạ Nhiên chẳng về công ty cũng chẳng về nhà mình, mà ngồi đợi ở quán cà phê trước cổng trường đại học của cậu. Hắn mượn giấy và bút từ mấy sinh viên đang tự học, viết viết vẽ vẽ gì lên đấy.
— Ngày 3 tháng 5.
Đây là thời gian được Tạ Nhiên viết ở chính giữa, bây giờ mới tháng 11, còn cách ngày đó nửa năm. Thời gian nửa năm nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, nhưng với người như Tạ Nhiên mà nói thì thật sự không đủ.
Bên dưới ngày 3 tháng 5 còn viết mấy từ khóa quan trọng khác lần lượt là "công ty", "trang web", "học phí", "ba mẹ", "Tạ Thiền"... Bên cạnh là một đường kẻ dọc đậm nét, tượng trung cho những ngày sau mốc 3/5, trên đó viết bốn chữ to tướng: "SỐNG CHO THẬT TỐT", hắn nhìn chằm chằm mấy chữ này, lại không cam lòng bổ sung: "CÙNG TIỂU TẠ".
Tạ Nhiên cầm tờ giấy này như siết chặt lấy giấy báo tử của chính mình, dưới nét mặt bình tĩnh là sóng ngầm đang cuộn trào mãnh liệt, sự sợ hãi xuất phát từ bản năng bị những ngón tay run rẩy bán đứng.
Linh hồn 30 tuổi mang theo tiếc nuối chạy trốn cái chết, mãi mãi bị nhốt trong vùng biển lạnh lẽo cô độc, nhưng từ sau khi nhận được tình yêu không chút giấu giếm của Tạ Thanh Ký, cảm nhận được sự thấu hiểu, bao dung, lùi bước của mẹ, Tạ Nhiên đã không còn là Tạ Nhiên không sợ chết kia nữa.
Hắn nhìn chằm chằm vào tờ giấy, lẩm bẩm: "...Tránh khỏi tai nạn xe là ổn rồi, mình nhốt mẹ ở trong nhà, mẹ đi đâu mình cũng đi theo, mọi thứ sẽ ổn thôi."
Hắn muốn được sống tiếp hơn bất cứ ai, cũng sợ hãi việc mất mẹ thêm lần nữa hơn bất cứ ai.
Cuối cùng tờ giấy này bị Tạ Nhiên vò thành một cục ném vào thùng rác.
Trận tuyết rơi vào Tết âm lịch năm 2015 dày hơn mọi năm, Tạ Văn Bân chuyên chọn những ngày tuyết dày tìm tới nhà, lần lữa tới đêm khuya vẫn chẳng chịu về, bị Vương Tuyết Tân mắng cho một trận cuối cùng cùng được như mong muốn ngủ lại trong căn phòng nhỏ vốn được chuẩn bị cho Tạ Thiền. Hôm nay là giao thừa, Tạ Thiền cũng về nhà, cô mang theo một chiếc túi da thủ công do chính mình làm tặng cho Vương Tuyết Tân.
Bây giờ người sống thoải mái nhất trong nhà lại là Tạ Thiền, lượt xem của video cô đăng mỗi tuần lên đến hàng triệu, chi riêng thu nhập từ quảng cáo và doanh thu từ nền tảng đã là một khoản vô cùng khả quan. Tiền nhiều rồi cô lại bắt đầu kén khách, tâm trạng tốt thì nhận đơn, tâm trạng không tốt thì thu xếp hành lý đưa Vương Tuyết Tân đi du lịch.
Tạ Nhiên tính toán thời gian, thời điểm sau năm 2016 là giai đoạn phương tiện truyền thông video ngắn phát triển nhanh nhất, bên cạnh còn có sẵn một người trong ngành là Trương Chân Chân, chỉ có điều xu hướng tính dục có chút nguy hiểm, cũng may Tạ Thiền thẳng như ống thép, khả năng cong còn thấp hơn hắn và Tạ Thanh Ký thẳng trở lại, vậy nên Tạ Nhiên mới yên tâm đưa phương thức liên lạc của Trương Chân Chân cho Tạ Thiền, bảo họ tự liên lạc với nhau.
Hắn còn đưa cho Tạ Thiền một tấm thẻ ngân hàng.
"Số tiền trong này chị giữ giúp em nhé, sau này nếu Tiểu Tạ cần tiền học phí thì chị cứ đưa cho em ấy."
Tạ Thiền cười đánh Tạ Nhiên một cái, "Chị không giữ, em tự giữ đi, sao cứ như đang dặn dò chuyện hậu sự thế không biết."
Cô lại đẩy chiếc thẻ ngân hàng trả lại cho hắn, đẩy qua đẩy lại, tiếng quẹt thẻ lên bàn thu hút sự chú ý của Triệu Cao, đồng tử của nó co lại sau đó lập tức nhảy vọt lên, nhẹ nhàng dùng móng vuốt đẩy một cái, quét tấm thẻ rơi xuống đất, hai cái chân nhanh như chớp đẩy tấm thẻ về phía trước, Tạ Nhiên giận dữ đuổi theo tới dưới sô pha nhặt tấm thẻ lại.
"Chị cứ giữ hộ em nửa năm, thế này đi... tầm tháng 6 tháng 7 gì đó em sẽ lấy lại."
Tạ Nhiên bất đắc dĩ nghĩ, hắn thật sự không dặn dò hậu sự, chỉ là muốn sắp xếp mọi thứ chu toàn, như vậy bất luận là kết cục nào đang chờ đợi hắn trong tương lai, hắn cũng đã bố trí xong xuôi để mà an tâm rời đi.
"Cứ coi như giúp em đi, chuyện này rất quan trọng với em, bằng không em không yên tâm được, tới lúc đó chắc chắn em sẽ lấy lại."
Tờ "giấy báo tử" bị ném vào thùng rác kia cuối cùng cũng vẫn khiến Tạ Nhiên lưu tâm, hắn gạch chéo hai chữ "Tạ Thiền" và "học phí" trên tờ giấy đó.
Nếu không cách nào thoát khỏi quy luật tử vong đáng sợ kia, cái giá phải trả cho mẹ sống tiếp là có người thay thế bà chết, vậy thì Tạ Nhiên bằng lòng trở thành người giống như ông nội Tiểu Mã.
Nhưng quyết tâm chết đi ấy có thực sự cao thượng như vậy không? Tạ Nhiên không muốn nghĩ kỹ vấn đề này, rõ ràng trong dũng khí tự huyễn ấy hắn vẫn cảm nhận được sự không cam lòng và sự lưu luyến với cuộc sống hiện tại, Tạ Nhiên muốn sống tiếp.
Tạ Thiền không nói gì nữa, cô nhét thẻ ngân hàng vào trong túi, hai chị em cứ lẳng lặng ngồi vậy trong chốc lát, bóng dáng Tạ Văn Bân như kiến chuyển nhà xuất hiện trong tầm trước mắt họ, ông đừng trước cửa phòng ngủ hỏi Vương Tuyết Tân có thể cho mình một cái gối được không.
Một chiếc gối bay ra đập thẳng vào mặt ông.
Tạ Văn Bân cười mỉa nhặt lên, lúc đi qua trước mặt hai chị em còn tự biện minh cho mình, "Mẹ mấy đứa vẫn nóng tình như xưa."
Hai chị em xị mặt, không đáp, Tạ Văn Bân tự rước lấy bẽ mặt nên trở về phòng ngủ, sau khi ông đi vào, Tạ Thiền bỗng nhiên cười phì một tiếng, "...Cảm giác giống như quay về hồi nhỏ nhỉ, dường như ba mẹ chưa ly hôn, chỉ là cãi nhau một trận, lúc ấy vẫn chưa có Tiểu Tạ."
Đèn phòng khách đã tắt, chỉ còn ánh sáng từ ti vi đang chiếu Xuân Vãn, hai chị em sóng vai ngồi trên sô pha, tựa như bất cứ cái Tết bình thường nào trong tuổi thơ họ. Tạ Thiền bỗng giơ tay ấn đầu Tạ Nhiên về phía bả vai gầy của mình, cố gắng ưỡn ngực lên để phù hợp với chiều cao của em trai, cô vỗ nhẹ đầu em trai để Tạ Nhiên tựa vào người mình, khẽ nói: "Ngần ấy năm qua, các em sống không dễ dàng nhỉ?"
"Gì cơ?"
Tạ Thiền bật cười, "Không có gì."
Mí mắt Tạ Nhiên dần trĩu xuống, tiếng ti vi làm hắn buồn ngủ, trong căn nhà nhỏ này, năm người cộng thêm một con mèo cuối cùng cũng được đoàn tụ, Tạ Nhiên nghĩ, giá như thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc này thì tốt biết mấy.
Tạ Thanh Ký bước ra từ phòng ngủ, nhìn về phía ghế sô pha rồi nhỏ giọng hỏi Tạ Thiền: "Anh ấy ngủ rồi à?"
Tạ Thiền khẽ gật đầu.
Tạ Thanh Ký đi qua, cúi đầu hôn lên mi mắt Tạ Nhiên ngay trước mặt Tạ Thiền, nụ hôn đầu tiên hắn vẫn chưa tỉnh, đến nụ hôn thứ hai Tạ Nhiên bảo cậu đừng nghịch, Tạ Thanh Ký quả thực hết cách với Tạ Nhiên, Tạ Thiền thấy vậy chỉ cười khẽ một tiếng rồi tránh đi.
Cô vừa đứng dậy thì Tạ Nhiên cũng tỉnh, hắn không hề ý thức được chuyện gì vừa xảy ra, theo Tạ Thanh Ký về phòng ngủ.
Bởi vì Tạ Văn Bân ngủ lại, tối hôm đó Tạ Nhiên và Tạ Thanh Ký cuối cùng cũng lại đường hoàng ngủ chung một giường dưới mí mắt của Vương Tuyết Tân. Lần trước l*m t*nh với nhau trên chiếc giường này là lúc Tạ Nhiên uống say không tỉnh táo, lần này Tạ Nhiên tỉnh táo, nhưng cả hai lại có chút không dám manh động, cẩn thận c** đ* đối phương dưới lớp chăn bông dày nặng.
Tạ Thanh Ký đè trên người Tạ Nhiên, d**ng v*t c**ng c*ng của cậu chống lên mông hắn, cậu không dám tiến vào cơ thể Tạ Nhiên, sợ lúc hai người ân ái sẽ tạo ra động tĩnh quá lớn.
Tạ Văn Bân nằm ở gian phòng được ngăn ra từ phòng khách, Tạ Thiền và Vương Tuyết Tân nằm ở phòng ngủ chính, trong nhà còn có một Triệu Cao đang dạo chơi khắp nơi, có thể cào cửa đòi đi vào bất cứ lúc nào, họ không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào, ngay cả khi hôn nhau cũng dùng chăn che kín đầu, môi hai người cẩn thận dán vào nhau, đầu lưỡi tiến vào khoang miệng đối phương ngọt ngào quấn quýt.
Hai người ướt đẫm mồ hôi, trong chăn ngột ngạt hơi nóng, trên người nhanh chóng đổ một tầng mồ hôi mỏng, rồi càng lúc càng nhiều, tựa như vừa được vớt lên từ dòng nước.
Tạ Nhiên để d**ng v*t mình lại gần của Tạ Thanh Ký, một tay hắn không nắm hết được nên kéo tay cậu cùng chuyển động, sục tới khi cổ tay nhức mỏi mới miễn cưỡng b*n r*, hắn ngồi lên đùi Tạ Thanh Ký, sờ lung tung lên bụng dưới rắn chắc của đối phương, hắn tràn đầy d*c v*ng nhưng không có chỗ phát tiết, chỉ có thể cáu kỉnh cắn tai Tạ Thanh Ký.
Tạ Thanh Ký chịu không nổi, chui ra khỏi chăn thở hổn hổn hển với đầu tóc rối bù.
Cậu ôm lấy Tạ Nhiên để nhịp tim cuồng loạn bình tĩnh lại, chẳng mấy chốc lại cương lên, cậu nằm nghiêng phía sau Tạ Nhiên, mở rộng đùi hắn ra, lần này cậu không chút do dự đè lên cơ thể đối phương rồi từ từ tiến vào.
Tạ Nhiên nhướng mày nhìn cậu.
Tạ Thanh Ký nằm ở phía trên, mồ hôi trên trán nhỏ lên người Tạ Nhiên.
Cậu dùng một tay bịt miệng Tạ Nhiên, mặc dù động tác không nhanh nhưng mỗi lần đều dùng sức, im lặng thúc d**ng v*t vào sâu trong cơ thể Tạ Nhiên.
"Em sắp không nhịn được rồi."
Cậu nói vậy.
Tạ Nhiên nhận lấy một cách bị động, hắn không dám nhúc nhích, cũng không dám lên tiếng, nơi ướt át nóng bỏng nọ dùng sức sít chặt d**ng v*t đang không ngừng ra vào, hắn nhỏ giọng hỏi: "Mang bao chưa?"
Tạ Thanh Ký khựng lại, khuôn mặt hiếm khi thoáng hiện nét bối rối: "Em không biết tối nay ba sẽ ở lại."
Lời cậu nói nghe chẳng có chút chân thành nào, Tạ Văn Bân ở đâu liên quan gì với chuyện cậu ân ái với Tạ Nhiên cơ chứ? Rõ ràng là cậu không ngờ sự tự chủ mình luôn lấy làm tự hào hoàn toàn bị phá vỡ trên người Tạ Nhiên, chỉ cần c** s*ch nằm trong chăn ôm hôn là có thể vượt quá giới hạn. Cậu cúi đầu xuống không kìm được mà hôn Tạ Nhiên, sau đó lại mạnh bạo làm hắn.
Sau khi xong việc, Tạ Thanh Ký ôm Tạ Nhiên, nói kỳ học tiếp theo đã là kỳ 2 của năm nhất, sau khi kết thúc sẽ không cần ở nội trú nữa, cậu không có ý định nói cho Vương Tuyết Tân chuyện này, cậu đầu tư cổ phiếu kiếm được chút tiền, có thể chi trả tiền thuê nhà một phòng ngủ một phòng khách, căn hộ của Tạ Nhiên cũng không cần trả lại.
Tạ Nhiên cười nói, "Ý gì đây? Em muốn gạt mẹ tiếp tục ở nội trú, sau đó tìm một chỗ ở chung với anh? Em không ngoan nha Tạ Thanh Ký, sao lại nghĩ đến chuyện gạt người khác thế, mấy người làm luật sư các em có phải đều rất biết lừa người không?"
Tạ Thanh Ký thẹn quá hóa giận, vành tai đỏ lên, vốn đã chột dạ vì làm trái nguyên tắc của mình, bị Tạ Nhiên trêu chọc như vậy cậu lại càng không vui.
Cậu lạnh lùng lườm Tạ Nhiên một cái, "Không muốn thì thôi."
Cậu xoay người đi ngủ, Tạ Nhiên lại ôm lấy từ phía sau.
"Muốn, đến lúc đó hẵng nói tiếp, nếu như có thể đương nhiên anh bằng lòng."
Tạ Nhiên ôm chặt cậu, không ngừng lặp đi lặp lại, "Anh bằng lòng, anh muốn sống với em."
Tạ Thanh Ký chẳng nói câu nào, mắt mở to nhưng không biết đang nghĩ gì, rõ ràng Tạ Nhiên đồng ý với cậu, nhưng cậu vẫn không ngăn nổi cảm giác lo lắng bất an. Cậu không biết cảm giác này đến từ đâu, chỉ là cảm thấy không thể tin tưởng với người đã từng bỏ rơi, biến mất một lần trước mặt cậu. Cậu trở mình ôm chặt lấy Tạ Nhiên, đột nhiên hỏi: "Anh thật sự không giấu em chuyện gì chứ?"
Trong bóng tối, cậu nghe Tạ Nhiên trầm giọng đáp: "Tất nhiên."