Một Quả Táo - Mạnh Hoàn

Chương 68

Chương 68: Chị dâu

edit: nammogiuabanngay

-----

Tối hôm đó Tạ Thiền ở nhà nghịch điện thoại mới, iPhone 6Plus vừa mở bán Tạ Nhiên đã tặng cô một cái, đây là lần đầu tiên Apple ra mắt màn hình lớn, người mua tranh nhau tới vỡ đầu, mà chiếc điện thoại này Tạ Nhiên phải trả giá cao mới mua được. Tạ Thiền không ngờ rằng cuộc gọi đầu tiên mình nhận được lại đến từ đồn cảnh sát.

 

Khi cô vội vàng tới nơi Tạ Nhiên vừa viết xong biên bản lời khai, Tiểu Mã vừa thấy Tạ Thiền đến liền lập tức kéo áo lau sạch tro bụi và máu trên đầu, sau đó mượn cốc nước trà của đồng chí cảnh sát vuốt lại tóc, rồi mặc chiếc áo khoác sạch sẽ của Lão Kiều lên người cho bằng được.

 

Cậu ta nhìn Tạ Thiền bằng ánh mắt vô cùng mong đợi.

 

Ai dè Tạ Thiền vừa đến liền chạy ngay tới chỗ em cô, chẳng liếc cậu ta lấy một cái, ngược lại còn nói mấy câu với Lão Kiều. Gần đây Lão Kiều bận rộn, đã nhiều lần là cô đón Tiểu Kiều tan học. Mã Bối Bối ở sau lưng ủ rũ nhìn cô.

 

"Sao lại đánh nhau với người ta nữa, bị thương rồi hả?"

 

Tạ Nhiên chỉ về phía đám người mặt mày bầm dập đối diện, trong đó có một tên bị thương nặng nhất, mặt mày sưng vù nhìn không ra hình người, chỉ có thể nhận ra nửa lông mày đen rậm bị đứt ngang, trái lại, nhóm của Tạ Nhiên hầu như không có gì nghiêm trọng.

 

Theo lời kể của Lão Kiều - người duy nhất không ta tay mà chỉ đứng ngoài quan sát toàn bộ quá trình, thì: em trai Tạ Nhiên cực kỳ hung hãn, bình thường là vẻ thư sinh trói gà không chặt, lúc gõ code còn phải đeo kính chống ánh sáng xanh bảo vệ thị lực, bị anh mình đụng một cái liền đỏ mặt, kết quả lúc đánh nhau lại chẳng nể bố con thằng nào, Tạ Nhiên cũng không ngăn cậu được. Tạ Thanh Ký không đụng đến ai, chỉ nhằm vào tên lông mày gãy kia đánh tới tấp, chiếc ô khi cầm đi vẫn còn nguyên vẹn, lúc cảnh sát tới nơi thì chỉ còn lại nửa cán ô.

 

Cuối cùng, khi mọi người ra khỏi đồn cảnh sát đã là mười một giờ đêm. Có hai chiếc xe đỗ bên ngoài, một chiếc là của Tạ Thiền, chiếc còn lại không nhận ra, chỉ thấy tên lông mày gãy ôm đầu đi tới, lúc mở cửa xe thấp thoáng thấy có người ngồi bên trong.

 

Tạ Thanh Ký liếc nhìn, cảm thấy hơi quen mắt, muốn nhìn cho rõ thì cửa xe đã nhanh chóng đóng lại rồi phóng đi mất hút.

 

Tạ Nhiên sờ túi không thấy chìa khóa đâu, chắc là vừa nãy bị rơi ra trong lúc đánh nhau, cái chìa khóa dự phòng duy nhất ở chỗ Vương Tuyết Tân, nhưng về nhà với bộ dạng này bị bà thấy thì e là đêm nay khỏi cần ngủ nữa.

 

Tạ Thiền đành nói: "Qua chỗ chị ở tạm một đêm đi."

 

Những người khác đều đã đi hết, chỉ có Tiểu Mã tội nghiệp vẫn đứng ở đó nói đầu cậu ta toàn máu không dám về nhà, sợ bị mắng.

 

Tạ Nhiên nhìn thấu ý đồ của cậu ta, lạnh lùng nói: "Vậy anh đặt khách sạn cho cậu, muốn ở mấy ngày cũng được."

 

Tiểu Mã lại ôm đầu nói cậu ta đau đầu, có lẽ bị chấn động não rồi, ban đêm phải có người trông chừng. Tạ Nhiên giơ tay làm bộ muốn đánh, Mã Bối Bối lăn sang một bên. Sợi dây cung trong đầu Tạ Thanh Ký cuối cùng cũng bị thái độ cảnh giác đề phòng này của Tạ Nhiên k*ch th*ch, cậu nhìn Mã Bối Bối bằng ánh mắt không thể tin được, nét mặt như thực sự tính đánh cậu ta tới chấn động não.

 

Lúc này Tạ Thiền đã lái xe tới, gọi bọn họ lên xe, nói phòng khách cô đủ cho ba người họ ngủ.

 

Mã Bối Bối nghe xong lập tức tràn đầy sức sống chui tọt vào ghế lái phụ, động tác nhanh tới mức Tạ Thanh Ký ở phía sau cũng không kéo lại được, chỉ đành tức tối ngồi vào hàng ghế sau với Tạ Nhiên, trừng mắt nhìn Mã Bối Bối suốt dọc đường.

 

"Tiểu Tạ sao thế, trông em tức vậy, vẻ mặt như thế là sao?" Tạ Thiền lái xe nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, cảm thấy mặt mày như muốn ăn tươi nuốt sống của Tạ Thanh Ký rất buồn cười.

 

Mã Bối Bối nhớ tới dáng vẻ đánh nhau hôm nay của Tạ Thanh Ký thì sợ tới cả người cứng đờ.

 

"Cậu ta chỉ dám nói miệng thôi, không dám làm gì, bằng không anh đã ra tay lâu rồi." Tạ Nhiên vỗ vai Tạ Thanh Ký xoa dịu, nói lời chỉ có ba người đàn ông nghe hiểu, lúc này nét mặt Tạ Thanh Ký mới đỡ hơn đôi chút.

 

Tạ Thiền thuê một căn hộ một phòng ngủ một phòng khách ở trung tâm thành phố, bình thường một mình cô ở thì vừa đủ, bây giờ thêm ba người đàn ông to cao thì có vẻ chật chội hơn hẳn.

 

Vừa tới nhà Tạ Thiền, Tiểu Mã cười toe toét như chuột sa hũ gạo, nhìn thấy gì cũng muốn sờ nhưng lại không dám, muốn ngồi sô pha lại sợ quần áo mình bẩn, đành khép nép ngồi dưới sàn nhà. Thấy Tạ Thiền muốn gọi đồ ăn ngoài, cậu ta lập tức bật dậy, không chút khách sáo xông vào phòng bếp, nói để cậu ta nấu đồ ăn cho cô, đồ ăn bên ngoài dầu mỡ quá ăn vào dễ bị đau bụng.

 

Tạ Thiền bị Tiểu Mã dọa cho giật mình, nghi ngờ nhìn hai cậu em trai.

 

"Hình, hình như trước kia cậu ấy không thế này... Mã Bối Bối biết nấu ăn sao?"

 

Tạ Nhiên tỏ vẻ không nỡ nhìn, "Khoảng thời gian ông nội ở nhà tĩnh dưỡng đều do cậu ta chăm sóc, học được từ khi đó đấy."

 

Vừa nhắc đến chuyện ông Mã qua đời, Tạ Thiền liền nhớ tới gì đó, nét mặt dịu dàng hẳn.

 

Chuông cửa bỗng vang lên, Tạ Thanh Ký tưởng đồ ăn chị mình đặt đến rồi nên chủ động ra mở cửa, Tạ Thiền lập tức biến sắc, không kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn Tạ Thanh Ký mở cửa ra.

 

— Đứng ngoài cửa là một người đàn ông xa lạ mà cả hai anh em đều chưa từng gặp.

 

Hắn ta tưởng người mở cửa là Tạ Thiền, trực tiếp quỳ xuống ôm chặt lấy chân Tạ Thanh Ký, khóc lóc nói gì mà sau này sẽ không ép Tạ Thiền kết hôn với mình nữa, cũng không đi xem mắt, cầu xin Tạ Thiền đừng chia tay với mình.

 

Tạ Nhiên ngồi trong nhà nghe vậy thì sặc cả nước, Tạ Thanh Ký mặt lạnh như tiền quay đầu lại, trên đùi còn vướng một người đàn ông, ánh mắt chất vấn Tạ Thiền rốt cuộc đây là chuyện gì.

 

Tạ Thiền mỉm cười đi ra, gỡ tay người kia ra khỏi chân em trai, nói với Tạ Thanh Ký: "Em vào trong đi, để chị giải quyết."

 

Trên mặt cô vẫn là nụ cười dịu dàng như mọi khi, nhìn người đàn ông khóc lóc tới nỗi nước mắt nước mũi tèm lem trước mặt không chút động lòng, không biết "giải quyết" mà cô nói là giải quyết cái gì.

 

Cánh cửa bị đóng sầm lại, hai anh em nhìn nhau, trong nhà không ai nói một lời, chỉ có giọng hát của Tiểu Mã tự nguyện nấu ăn cho Tạ Thiền vang lên trong phòng bếp, cậu ta hoàn toàn không hay biết về những gì xảy ra bên ngoài.

 

Vài phút sau Tạ Thiền vui vẻ thoải mái quay lại, cô bị hai anh em Tạ Nhiên và Tạ Thanh Ký cao mét tám mấy chặn lại trước huyền quan, nhìn chằm chằm cô bằng vẻ mặt chị không nói rõ thì đừng mong ăn cơm.

 

Tạ Thiền bất đắc dĩ nói: "Được rồi được rồi, chị nói thật."

 

Dưới ánh mắt phán xét lạnh lùng của hai cậu em trai, Tạ Thiền chọn thẳng thắn thú nhận mọi chuyện.

 

Vị "anh rể" mới nhậm chức được nửa năm đã bị đá đít này là người Tạ Thiền biết trước đó, trước khi ở bên nhau cô đã nói với hắn ta mình là người theo chủ nghĩa không kết hôn, chấp nhận được thì ở bên nhau, không chấp nhận được thì thôi. Đối phương mê Tạ Thiền như điếu đổ, đồng ý ngay tắp lự, kết quả đến tuổi rồi lại bị bố mẹ giục mấy lần, hắn ta liền bảo Tạ Thiền kết hôn với mình.

 

Tạ Thiền không đồng ý, đối phương lập tức thỏa hiệp, vừa giấu Tạ Thiền tiếp tục ở bên cô, vừa đi xem mắt dưới sự sắp xếp của ba mẹ, cuối cùng bị cô bắt gặp ngay tại trận.

 

"Chị đây ghét nhất là bị lừa dối." Tạ Thiền cười tuyên án tử cho hắn ta, "Chắc chắn mẹ không ngờ rằng bà ấy coi trọng hôn nhân như vậy, kết quả ba đứa con không đứa nào chịu kết hôn."

 

Tạ Nhiên cũng thở dài theo, không tiện bình luận nhiều về đời tư của Tạ Thiền, ngược lại Tạ Thanh Ký nghe cô nói vậy thì nhướng mi, nhìn cô một cái đầy ẩn ý.

 

Tiểu Mã chạy từ phòng bếp ra, trên người cậu ta còn đang mặc tạp dề và bao tay gọi Tạ Thiền vào ăn cơm.

 

Tạ Thiền dập tắt điếu thuốc, cười đáp một tiếng: "Tới liền!"

 

Tạ Thanh Ký: "..."

 

Tạ Nhiên: "..."

 

Tân trạng vui vẻ của Tiểu Mã chỉ kéo dài được tới trước khi tắm sau bữa khuya, Tạ Thiền dọn chỗ cho họ ngủ, hai anh em ngủ trên ghế sô pha còn Tiểu Mã ngủ dưới sàn, cô lục lọi trong tủ lấy ra ba bộ đồ ngủ.

 

"Ráng mặc tạm nhé, đây là đồ bạn trai chị để lại khi ngủ qua đêm, anh ta không cao bằng mấy em nên có lẽ mặc sẽ hơi khó chịu một chút."

 

Đâu chỉ "hơi khó chịu một chút", tim Tiểu Mã như tan nát luôn rồi.

 

Vẻ mặt cậu ta hệt như bị sét đánh giữa trời quang, lúng túng chạy vào buồng tắm, Tạ Thiền không để ý đến phản ứng của Tiểu Mã, nhất thời không kịp sửa lời, quay sang bổ sung cho Tạ Thanh Ký và Tạ Nhiên: "Bạn trai cũ."

 

Tạ Thanh Ký bất đắc dĩ nói: "... Trở thành bạn trai cũ từ bao giờ thế?"

 

Tạ Thiền nở nụ cười lém lỉnh, nói ngắn gọn: "Vừa nãy."

 

Tạ Nhiên: "..."

 

Đèn phòng khách vừa tắt, Tiểu Mã nằm trên sàn trằn trọc thở dài thườn thượt khiến hai anh em nằm trên ghế sô pha bực mình. Cuối cùng Tạ Nhiên quơ đại chiếc dép ném một cái Tiểu Mã mới chịu im.

 

Sô pha chỉ lớn bấy nhiêu, Tạ Nhiên và Tạ Thanh Ký đương nhiên phải chen chúc với nhau, cuối cùng họ cũng có thể tay kề tay chân kề chân, Tạ Nhiên hơi nóng lòng rúc vào lòng Tạ Thanh Ký, tay mân mê cơ bụng rắn chắc của cậu.

 

Tạ Thanh Ký lườm hắn một cái, nắm chặt tay Tạ Nhiên không cho sờ mó lung tung, trông như đang có tâm sự.

 

Cậu và Tạ Nhiên luôn rất ăn ý, hắn chỉ mới viết hai chữ Tiểu Mã kèm dấu chấm hỏi lên ngực em, Tạ Thanh Ký liền hiểu ý hắn, lắc đầu. Tạ Nhiên lại viết một chữ "chị", Tạ Thanh Ký do dự giây lát nhưng cũng lắc đầu.

 

Cuối cùng Tạ Nhiên không kìm nổi nữa, thì thầm trong tiếng ngáy vang trời của Mã Bối Bối, "Mấy năm rồi anh không đích thân ra tay, hôm nay hình như bị trật lưng rồi, em xoa cho anh đi."

 

Tạ Thanh Ký không đáp lời hắn, chỉ xoa mấy cái qua loa, suýt nữa khiến cả hai người cùng cứng luôn.

 

Tạ Nhiên nhanh chóng ngủ thiếp đi nhưng hắn ngủ không yên giấc, trong lúc mơ mơ màng màng nghe được tiếng mở cửa từ phòng ngủ của Tạ Thiền. Ngay cả trong mơ hắn vẫn đề phòng Tiểu Mã, đang tính ngồi dậy mắng một trận thì Tạ Thanh Ký đã đè hắn lại, dùng giọng nói bình tĩnh khiến người ta cảm thấy an tâm bảo hắn ngủ tiếp, rồi cậu đứng dậy không biết đi làm gì.

 

Hôm nay Tạ Nhiên vận động hơi quá sức, mí mắt như bị dán chặt vào nhau ngủ một mạch đến tận sáng.

 

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Mã quay trở lại là Tiểu Mã vui vẻ hoạt bát chạy xuống lầu mua bữa sáng cho Tạ Thiền, Tạ Nhiên hỏi Tạ Thanh Ký tối qua dậy làm gì.

 

Động tác đang mặc đồ của Tạ Thanh Ký hơi khựng lại, làm như không có việc gì xảy ra nói: "Đi vệ sinh."

 

Tạ Nhiên không nghi ngờ gì thêm, đưa cậu đến trường.

 

Suốt ba tháng tiếp theo, bọn côn đồ liên tục gây sự, mới đầu Tạ Nhiên chẳng thèm để tâm, chỉ nghĩ là trả thù vu vơ, kết quả cửa hàng mới bỗng nhiên nhận được thông báo kiểm tra đột xuất từ Cục Cảnh sát PCCC. Tạ Nhiên thấy có gì đó bất thường nên tìm người nghe ngóng coi gã lông mày gãy kia hiện tại đang theo ai.

 

Nửa tháng sau, đối phương nói với hắn rằng gã đang theo một đại ca tên là A Kỳ, Tạ Nhiên vừa nghe liền cảm thấy quen quen. Tạ Thanh Ký bên cạnh cũng ngẩn ra theo.

 

"Hình như em biết người này," Tạ Thanh Ký ngập ngừng nhìn Tạ Nhiên, "hơn nữa còn là người quen của anh."

 

"Người quen của anh?"

 

Tạ Nhiên vắt óc suy nghĩ, người trong tên có chữ "Kỳ" này hắn chỉ biết một người, hồi hắn mới vào nghề người này đi theo đại ca, cũng tính là có chút giao tình với hắn và Tiểu Mã, chẳng qua là sau khi Tạ Nhiên nhập hội được ba năm thì anh ta tự tách ra làm riêng, khi đó anh ta chưa được gọi là A Kỳ mà là Tiểu Kỳ!

 

"Sao em biết anh ta thế?" Tạ Nhiên bỗng quay phắt lại hỏi Tạ Thanh Ký. Không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc tới Tạ Thanh Ký liền biến sắc, nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu khiến Tạ Nhiên ngơ ngác, thầm nghĩ chẳng lẽ mình lại chọc giận cậu rồi, hắn ôm lấy em, vừa hôn vừa dỗ dành một hồi Tạ Thanh Ký mới chịu mở miệng.

 

"Sau... sau khi anh chết đi anh ta từng tới nhà tìm anh một lần, là em mở cửa."

 

"Chỉ vậy thôi sao?" Tạ Nhiên nhìn Tạ Thanh Ký bằng ánh mắt nghi ngờ.

 

Tạ Thanh Ký không đáp, Tạ Nhiên còn muốn gặng hỏi thì cậu tức giận hôn chụt lên môi hắn một cái.

 

Đương nhiên thực tế không đơn giản như vậy, nếu chỉ là ghé nhà chào hỏi một lần sao Tạ Thanh Ký có thể nhớ rõ tên tuổi và mặt mũi của A Kỳ, chỉ là lúc đó Tạ Thanh Ký không chịu thừa nhận Tạ Nhiên đã chết, cố chấp cho rằng tên không Tạ Nhiên này gặp phải chuyện gì đó nên mới trốn đi như 7 tháng trước, hoặc là cố ý giày vò cậu.

 

Bất cứ ai quen biết Tạ Nhiên hay có mối quan hệ thân thiết với hắn đều trở thành cọng rơm cứu mạng của Tạ Thanh Ký.

 

Trong vô số lần tìm kiếm trong vô vọng, Tạ Thanh Ký vẫn không bỏ cuộc, suốt mấy ngày liền cậu chạy tới địa bàn của A Ký chặn cửa, nói muốn gặp anh ta để hỏi chút chuyện. Đám người canh cửa dễ gì cho cậu vào, sau khi nghe ngóng thì phát hiện Tạ Thanh Ký là cớm, tháng trước vừa được điều động đến khu này nên càng không cho vào, thậm chí còn mấy lần xảy ra xô xát.

 

Sau khi tan làm Tạ Thanh Ký vất vả đứng chờ ngoài cửa suốt mấy ngày liền, cuối cùng cậu cũng đợi được xe của A Ký, nhưng lúc tiến lại gần lại bị một đám vệ sĩ đè xuống đất, Tạ Thanh Ký không thèm phản kháng, bị người ta đè xuống đất đạp mấy phát, cậu lớn tiếng gọi tên A Kỳ, "Anh có gặp Tạ Nhiên không, anh có tin tức của Tạ Nhiên không? Anh có thấy Tạ Nhiên đâu không?"

 

Người đàn ông tên A Kỳ kia ngoảnh lại, nhìn cậu cảnh sát bị ấn nửa mặt xuống đất với vẻ kỳ lạ, lần đầu anh ta còn chưa nhận ra, nhìn lại lần nữa phát hiện là em trai Tạ Nhiên thì vội vàng ra lệnh thả người.

 

"Thì ra người đòi gặp tôi suốt mấy ngày nay là cậu à, hai anh em các cậu đang giở trò gì thế, tôi đến nhà tìm thì cậu bảo anh cậu đi xa rồi, sao giờ lại quay sang tìm tôi hỏi người?"

 

Tạ Thanh Ký đứng im, nhìn A Kỳ bằng ánh mắt ngoan cố, dáng vẻ ấy lại khiến người ta thấy tội nghiệp, A Ký bất đắc dĩ nói: "Tôi sẽ tìm người nghe ngóng giúp cậu, nếu có tin tức gì về anh cậu tôi sẽ báo."

 

Tạ Thanh Ký lập tức cảm ơn, cậu nhanh chóng khôi phục lại vẻ điềm tĩnh, lần nữa lấy lại hy vọng rồi khập khiễng bước đi.

 

Đương nhiên Tạ Thanh Ký sẽ không nói cho Tạ Nhiên biết những chuyện này, dù chuyện đã qua, dù lần nữa có được nhau, nhưng bất cứ gợn sóng nào cũng có thể khơi dậy nỗi đau mà Tạ Thanh Ký không muốn trải qua lần nữa.

 

Tạ Nhiên không hay biết về những suy nghĩ trong nội tâm Tạ Thanh Ký, kẻ vô tâm này còn đang bình tĩnh phân tích: "Nếu là người quen thì anh ta chẳng có lý do gì đến gây sự với anh, ít nhất cũng phải báo anh một tiếng, anh phải gặp anh ta một lần." Hắn nói nghe rất có đạo lý, vừa định hỏi ý kiến Tạ Thanh Ký thì đối phương bỗng ôm chầm lấy hắn, hai người cứ thế ngã lên ghế sô pha.

 

Tạ Nhiên sững sờ, muốn giãy ra nhìn Tạ Thanh Ký nhưng vòng tay cậu lại siết chặt hơn, hắn chưa từng thấy Tạ Thanh Ký dính người như vậy, cậu ôm chặt lấy Tạ Nhiên không cho hắn nhúc nhích.

 

Lúc vào văn phòng họ không kéo mành chớp, lúc này một đám người bên ngoài do Gầy cầm đầu đang trố mắt nhìn, chen chúc dán sát vào cửa kính hóng hớt chuyện của sếp lớn. Tạ Nhiên ôm lấy Tạ Thanh Ký, vừa doạ đám nhân viên, vừa với tay cố lấy chiếc điều khiển từ xa ở gần đó, mỗi lần nhổm người dậy sắp chạm tới, thằng oắt Tạ Thanh Ký lại tưởng hắn muốn giãy ra, cuối cùng còn cúi xuống định hôn hắn.

 

Tạ Nhiên bất đắc dĩ nói, "Họ đều đang nhìn kìa."

 

Tạ Thanh Ký khựng lại, vẫn giữ tư thế đè trên người Tạ Nhiên, ngượng ngùng quay đầu nhìn ra thì chạm phải ánh mắt sáng rực của những người sau kính, vành tai cậu đỏ bừng cả lên.

 

"Còn không mau đứng dậy?"

 

Tạ Thanh Ký không muốn buông hắn ra, nhưng cũng ngại ngùng hôn hít trước ánh mắt hóng hớt của đồng nghiệp, cuối cùng cậu tựa vào hõm vai Tạ Nhiên, im thin thít.

 

Tạ Nhiên không nhịn được cười, chỉ tay doạ nạt bọn họ rồi duỗi chân kéo chiếc áo vest ở đầu kia sô pha trùm lên đầu hai người họ. Tầm nhìn tối sầm lại, Tạ Nhiên ôm lấy cổ em trai, Tạ Thanh Ký nóng bừng áp sát, hôn hắn say đắm dưới lớp áo.

 

Mười phút sau, Tạ Nhiên bước ra khỏi phòng làm việc với nét mặt tươi như hoa, đôi môi sưng đỏ.

 

Nhân viên trong công ty đều rất biết điều, ai nấy đều ngồi yên tại chỗ dán mắt vào màn hình, giả bộ như không biết sếp lớn và em trai vừa làm gì trong văn phòng, Gầy nở nụ cười ranh mãnh tiến lại gần, nói thì ra em trai không phải là em trai mà là chị dâu.

 

Tiếng "chị dâu" này khiến Tạ Nhiên như mở cờ trong bụng, khiêm tốn gật đầu, dặn Gầy giữ mồm giữ miệng, đừng nói lung tung.

 

Cuối cùng Tạ Nhiên đích thân đến gặp tên A Kỳ để xác minh xem có phải người quen không. Tạ Thanh Ký không yên tâm, đòi đi cùng hắn cho bằng được. Điểm hẹn là một tiệm bi-a trên địa bàn đối phương, một tên có mái tóc như chổi lông gà đứng chặn ở cửa, bảo hai anh em đứng đợi một bên.

 

Tạ Nhiên nhìn chằm chằm mái tóc lòe loẹt của cậu ta thì bật cười, biết lần trước hắn đánh người của họ, giờ cố tình ra oai dằn mặt, hắn bình thản ngồi xuống xem họ đánh bi-a.

 

Chờ hơn bốn tiếng đồng hồ mới có người mời họ vào trong.

 

Người ngồi bên trong ngẩng đầu lên đối mắt với Tạ Nhiên, gương mặt tỏ rõ vẻ kinh ngạc.

 

"Sao lại là cậu?"

 

"Là anh thật à!"

 

Người trước mặt quả nhiên chính là A Kỳ mà Tạ Nhiên và Tạ Thanh Ký biết, chỉ là bây giờ A Kỳ vẫn chưa biết Tạ Thanh Ký.

 

Vừa thấy Tạ Nhiên, A Kỳ chẳng thèm kênh kiệu nữa mà đi từ sau bàn làm việc tới vỗ vai Tạ Nhiên, hai người hàn huyên đủ kiểu sau bao năm không gặp, A Kỳ hỏi thăm chuyện đại ca vào tù, rồi hỏi chị dâu dạo này thế nào.

 

Tạ Nhiên bảo mình đã rút khỏi cái giới này từ lâu, không biết nhiều lắm, vừa nói vừa bất mãn đẩy vai A Kỳ một cái, "Rốt cuộc là sao thế, cửa hàng 4S tôi mới mở ở ngoại ô phía Nam cứ bị gây sự suốt, cái thằng đần lông mày cụt một khúc đó có phải người của anh không?"

 

"Làm gì có chuyện nhằm vào cậu," Nét mặt A Kỳ khẽ thay đổi, "tôi hỏi cậu, lúc đăng ký cửa hàng đó cậu dùng tên ai, có phải một tên họ Kiều không? Trước kia người này theo anh Đông làm việc, giờ anh Đông vào tù rồi thì nó lại quay sang theo cậu? Giang hồ đồn họ Kiều này chẳng phải thứ tốt đẹp gì đâu."

Bình Luận (0)
Comment