Chương 67: Ẩu đả
edit: nammogiuabanngay
---
Tạ Thanh Ký nhíu mày đầy bực dọc, khóe miệng mím chặt để lộ sự lo lắng trong lòng. Câu nói này của cậu không phải hỏi vặn lại, mà gần như khẳng định rằng Tạ Nhiên đang nói cho qua chuyện.
Tạ Thanh Ký đang thật sự tức giận, nhưng khoảng cách gần như vậy lại khiến tâm trí Tạ Nhiên xao động, hắn nhìn đôi vào đôi mắt của Tạ Thanh Ký, chỉ muốn hôn cậu.
Có lẽ vì trước đây kìm nén quá lâu, Tạ Nhiên không muốn làm khổ mình nữa, khi ở riêng với em trai, hắn dần dần khôi phục điệu bộ giống như kiếp trước.
Hắn vòng tay qua cổ Tạ Thanh Ký cúi đầu sát lại, hôn một cái rồi hơi lùi ra, chăm chú nhìn đối phương, thấy Tạ Thanh Ký thả lỏng đôi chút mới hôn thêm cái nữa, Tạ Thanh Ký muốn nói chuyện, định bảo Tạ Nhiên ngồi yên không được đụng chân đụng tay, nhưng mỗi lần định làm gì đó hắn lại hôn cậu, dần dà cơn giận của Tạ Thanh Ký cứ vậy mà tan biến.
Bây giờ Tạ Thanh Ký hoàn toàn không tức giận nổi trước mặt Tạ Nhiên nữa.
Thấy người kia đã nguôi ngoai, Tạ Nhiên ôm cậu vào lòng, giọng điệu của hắn đột nhiên thay đổi, nghiêm túc nói: "...Nếu em đã phát hiện, vậy được thôi."
Tạ Thanh Ký ngồi thẳng lưng lên, trái tim cũng bị treo lơ lửng, cậu sắp bị Tạ Nhiên giày vò đến suy nhược thần kinh luôn rồi, nét mặt vừa mới dịu xuống lại trở nên nghiêm túc.
Chỉ thấy Tạ Nhiên móc một tờ giấy nhớ nhăn nhúm từ túi quần sau mông mở ra trước mặt Tạ Thanh Ký, trên đó viết một dãy số WeChat.
"Lúc hôn lễ kết thúc em đi lấy xe, chồng của Trương Chân Chân nhét vào tay anh tờ giấy này, bảo anh làm 1 thử xem."
Tạ Thanh Ký: "..."
Cậu không vui giật lấy tờ giấy, rung chân một cái suýt hất Tạ Nhiên xuống, ngả người ra ghế sô pha không nói một lời.
Tạ Nhiên cười, đùa cậu: "Dỗi thật đấy hả? Không phải anh cho em hết rồi sao."
"Thành thật thì khoan hồng mà em vẫn không hài lòng à, Tiểu Tạ, em cũng quá..."
Tạ Nhiên chưa nói hết đã bị Tạ Thanh Ký ngắt lời, "Em từng nghĩ tới việc đưa anh rời khỏi nơi này."
Tạ Nhiên ngẩn ra.
Tạ Thanh Ký cúi đầu, vò mảnh giấy trong tay, rồi lại mở ra quấn quanh ngón tay như một chiếc nhẫn.
"Như vậy thì mẹ sẽ không biết, cũng không khiến ai khó xử, đến một nơi không ai biết chúng ta."
Cậu ôm lấy Tạ Nhiên, ngoan ngoãn tựa cằm lên hõm vai anh, giọng buồn buồn, "...Nhưng em nghĩ trải qua những chuyện trước đây, có lẽ anh muốn ở bên mẹ và chị gái hơn, để có thể xác nhận họ bình an khỏe mạnh."
Giọng điệu giả vờ điềm tĩnh nhưng đầy chua chát không giấu nổi sự lo lắng mông lung, loại người vốn luôn nuốt giận vào trong như Tạ Thanh Ký có thể thốt ra những lời gần như oán trách thế này, đúng là bị Tạ Nhiên ép đến đường cùng rồi.
Đột nhiên cậu ngẩng đầu lên nhìn Tạ Nhiên.
"Anh tính học theo ông nội Tiểu Mã à?"
Tạ Nhiên vẫn tiếp tục ngồi trên người Tạ Thanh Ký, hai người lặng lẽ giằng co.
Một lúc lâu sau, Tạ Nhiên khẽ mỉm cười.
"Anh muốn sống tiếp, muốn được ở bên em mà không cần phải trốn tránh nữa, nhưng nếu có một cơ hội có thể cứu sống mẹ bày ra trước mắt, em sẽ chọn thế nào?"
Tạ Nhiên chưa từng nói dối, sau khi ở bên Tạ Thanh Ký khát vọng sống của hắn càng trở nên mãnh liệt, hắn muốn sống hơn bất cứ ai, hắn còn quá nhiều nuối tiếc, không nỡ chết đi.
Tạ Thanh Ký im lặng rất lâu, không biết nhớ tới gì, nét mặt cậu vô cùng nặng nề, hệt như quay lại đêm đầu tiên sau khi trùng sinh, cậu nhìn Tạ Nhiên bằng ánh mắt đầy yêu thương xen lẫn sự căm hận không thể xóa nhà.
Ánh mắt ấy khiến Tạ Nhiên cảm thấy sợ hãi.
Đột nhiên Tạ Thanh Ký nhận ra mình không thể đường hoàng trác móc sự tàn nhẫn của Tạ Nhiên, nếu có cơ hội như thế đương nhiên cậu sẽ bằng lòng, nhưng tiền đề là tất cả giả thiết kia là thật chứ không phải uổng công.
Ngay lúc Tạ Nhiên định giơ tay đầu hàng nói ngọt dỗ dành, Tạ Thanh Ký thu lại ánh mắt khiến người ta rợn tóc gáy kia, hời hợt đáp: "Em biết rồi."
Cậu ngồi xuống cạnh Tạ Nhiên, lôi máy tính qua đăng nhập vào hệ thống trang web, dường như khoảnh khắc gai góc vừa nãy chỉ là ảo giác của Tạ Nhiên, chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Tạ Nhiên hoang mang, càng sợ hãi hơn, Tạ Thanh Ký kiểu này thà rằng cãi nhau một trận với hắn cho hả giận.
"Ừ, được, vậy tạm thời đừng nói với mẹ, cứ làm theo ý anh đợi thêm nhé?" Tạ Nhiên dò hỏi.
"Được thôi." Tạ Thanh Ký vui vẻ đồng ý, tìm kính chống ánh sáng xanh đeo vào rồi gõ phím lách cách, từng dòng code chạy dài trên màn hình.
"Vậy anh đi nấu cơm tối, ăn trứng xào ớt xanh với đậu hũ Tứ Xuyên nhé?" Đây là hai món Tạ Thanh Ký ghét ăn nhất.
"Được."
Tạ Nhiên: "..."
Hắn bắt đầu tự tìm đường chết: "Tối nay em dễ nói chuyện thật đấy, hay anh thêm WeChat chồng Trương Chân Chân luôn nhé?"
Tạ Thanh Ký không nói hai lời, xé nát tờ giấy thành từng mảnh vụn.
Tạ Nhiên thở phào một hơi, lủi vào bếp nấu cơm.
Trương Chân Chân quả nói không sai, tối hôm đó mông Tạ Nhiên thật sự nở hoa. Hắn nằm trên giường đau khổ chịu trận suốt đêm, sáng sớm hôm sau không ngồi dậy nổi, Tạ Thanh Ký tự mình lái xe đến trường.
Tạ Thanh Ký có tham gia hội sinh viên ở trường, cậu hòa nhập như cá gặp nước, nhưng theo cậu thì hội sinh viên chẳng có gì thú vị, định bụng năm hai sẽ rút khỏi hội sinh viên để đi thực tập ở một văn phòng luật. Tạ Nhiên thực sự không hiểu cậu lấy đâu ra nhiều sức lực đến thế, ngoài việc duy trì thành tích học tập xuất sắc của bản thân ra, cậu còn dành thời gian chơi chứng khoán, tham gia các hoạt động ở trường, còn giúp giảng viên biên tập sách chuẩn bị xuất bản.
Với lịch trình dày đặc như vậy, mỗi ngày cậu còn dành ra một tiếng gõ code, hỗ trợ bảo trì website.
Chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, cửa hàng 4S thuộc công ty Tạ Nhiên đã tăng từ một lên ba, lượng người dùng truy cập website xe cũ tăng vọt, dù chỉ mới phát triển ở địa phương và vài tỉnh lân cận, nhưng lượng truy cập hàng ngày đã gần chạm mốc 40 nghìn lượt, doanh thu hàng tháng lớn đến mức khiến người ta phải há hốc mồm.
Lão Kiều đề xuất với Tạ Nhiên phát triển dịch vụ cho thuê xe trong thành phố để mở rộng thị phần, ý tưởng này cũng trùng khớp với ý của Tạ Thanh Ký.
Trong mắt người ngoài, Tạ Thanh Ký và Lão Kiều là một cặp cộng sự kỳ diệu, rõ ràng hai người chênh nhau gần 18 tuổi, nếu Lão Kiều kết hôn sớm thì cái tuổi đó dư sức làm bố Tạ Thanh Ký, thế mà hai người lại rất hợp cạ nhau.
Thường thì cứ hễ Tạ Thanh Ký vừa có ý tưởng gì đó, Lão Kiều đều có thể lập tức đón nhận, không chỉ hiểu ý mà năng lực hành động cũng thuộc hàng top, sự phát triển ngàng càng đi lên của cửa hàng 4S thực và trang web xe cũ trên mạng của công ty Tạ Nhiên chắc chắn không thể thiếu công sức của Lão Kiều.
Lão Kiều nhìn khoản tiền thưởng quý vừa nhận được, cảm thán: "Gom thêm vài đợt tiền thưởng quý là đủ trả khoản nợ trước kia của tôi rồi, Tạ Nhiên, sao tôi không gặp cậu sớm hơn chứ. Vẫn là Tiểu Mã tốt số, ngay từ đầu đã đi theo cậu."
"Giá mà tôi gặp cậu sớm hơn thì đâu phải chịu khổ nhiều thế này."
Tạ Nhiên chỉ cười chứ không đáp lời.
Lão Kiều vẫn giống như lần trước, sau khi nhận tiền thì chuyển một phần cho chị dâu.
"Sao lần nào nhận tiền anh cũng chia cho chị dâu vậy?"
"Haha, chị dâu thấy tôi đàn ông con trai nuôi con nhỏ bất tiện, thường xuyên giúp tôi chăm sóc Tiểu Kiều, tôi phải cảm ơn chị ấy với chị cậu. Hơn nữa, bây giờ đại ca còn trong tù, một mình chị ấy chăm con gái tội quá, tôi thấy con bé nhà chị ấy lại nhớ đến Tiểu Kiều, không nỡ để trẻ con chịu khổ."
So với kiếp trước, Lão Kiều của kiếp này hình như thay đổi rồi, mà dường như chưa từng thay đổi, Tạ Nhiên nhận ra không có hắn bên cạnh, Lão Kiều lạnh lùng tàn nhẫn với đám đàn em, nhưng sau tất cả những sự thay đổi ấy, ông ta vẫn là người yêu con gái như mạng sống, đôi khi còn lộ ra một chút lòng trắc ẩn.
Đột nhiên Tạ Nhiên không biết nên đánh giá con người Lão Kiều thế nào.
Hắn từng cùng Tạ Thanh Ký thảo luận về cảm giác vi diệu khó tả khi đối diện với Lão Kiều, nhưng cậu nghe xong chẳng có phản ứng gì, bình tĩnh nói, "Anh ta vẫn luôn như vậy, chẳng qua là không biểu hiện ra trước mặt anh thôi."
Cũng giống việc Tạ Nhiên bao dung Tiểu Mã vô điều kiện, Tạ Thanh Ký luôn thấu hiểu và thiên vị với những gì Lão Kiều xử sự trước mặt người khác.
Sau giờ tan học chiều thứ sáu, Tạ Thanh Ký đồng ý dạy Lão Kiều chơi chứng khoán, còn chỉ ra những cổ phiếu tiềm năng cho ông ta.
Tạ Nhiên lái xe đến trường đón cậu, để đề phòng bất trắc, trước mỗi cuối tuần Tạ Thanh Ký đến chỗ hắn qua đêm, Tạ Nhiên đều về nhà ăn cơm rồi nói với Vương Tuyết Tân cuối tuần hắn phải đi công tác không có ở nhà, phòng trường hợp bà đột nhiên hứng lên chạy tới chỗ ở của hắn.
Hôm nay Lão Kiều đi kiểm tra cửa hàng hẹn với Tạ Thanh Ký sẽ gặp nhau ở đó, hai người lái xe đến nơi, vừa đỗ xe liền nghe thấy tiếng ồn ào từ phía cửa tiệm.
Có ba bốn tên ăn mặc lôi thôi, dáng vẻ lưu manh chặn ngay lối vào. Nhân viên tiếp thị mới bị đẩy ra ứng phó cúi đầu im thin thít, chỉ biết gượng cười.
Tạ Nhiên không chịu được cảnh cô gái bị bắt nạt, nhíu mày định xuống xe nhưng bị Tạ Thanh Ký bên cạnh ngăn lại.
"Nghe xem bọn nó nói gì đã."
Tạ Nhiên kiên nhẫn lắng nghe, đám người kia giọng điệu ngả ngớn xen lẫn đe dọa, nói họ là bạn của chủ cửa tiệm bên cạnh, hôm nay đến để đòi công bằng.
"Cửa hàng mấy người mấy hôm nay khai trương khuyến mãi bày biện lấn sang chỗ chúng tôi, khách không lái xe vào được, một là dọn hết đồ đi, hai là gọi người quản lý ra đây nói chuyện."
Cô nhân viên không dám tự quyết, sốt ruột tới mức chẳng nói được câu nào, chỉ biết liếc vào bên trong, lí nhí nói rằng quản lý không có ở đây.
Không nói đến cửa hàng 4S đa số mở ở vùng ngoại ô, diện tích rộng, các cửa hàng cách nhau cả một khoảng xa, sát vách còn lại là chuỗi siêu thị, trước sau đều có lối vào thì chắn kiểu gì được chứ?
Tạ Thanh Ký nghe một lúc, bỗng hỏi: "Anh Kiều không ở đây à? Anh ta hẹn chúng ta ở đây mà."
Tạ Nhiên cười khẩy, xoay cổ tay bước xuống xe.
"Chắc chắn đang trốn trong văn phòng rồi."
Tiếng đóng cửa xe cái rầm thú hút sự chú ý của đám lưu manh, Tạ Nhiên mặt mày khó chịu đi tới, liếc nhìn bọn chúng một cái rồi không coi ra gì, kéo cô nhân viên sắp khóc đến nơi ra sau lưng, nói hắn là người phụ trách, có chuyện gì.
Đám người này lại dùng giọng điệu cố tình gây sự, lời lẽ y chang, giọng điệu vô cùng qua loa và mất kiên nhẫn, nhìn người khác bằng ánh mắt khinh khỉnh.
Cô nhân viên đứng bên cạnh khẽ bổ sung, "Họ đến đây mấy lần rồi."
Tạ Nhiên nghe vậy cảm thấy hơi bất thường, không giống đám du côn đến thu phí bảo kê bình thường mà giống tới kiếm chuyện hơn, nhưng đây đâu phải cửa hàng đầu tiên của hắn, nếu có người chướng mắt hắn tại sao trước đây chưa từng gặp phải chuyện như vậy?
Lúc này Tạ Thanh Ký cũng bước xuống xe, trên tay cầm cuốn "Tây song pháp vũ", ban nãy Tạ Nhiên tốt xấu gì còn liếc bọn chúng một cái, còn Tạ Thanh Ký thì chẳng thèm để mắt tới, bình tĩnh đi qua đám người, còn lịch sự nói nhường đường một chút.
Hai anh em người này còn kiêu ngạo hơn người kia, đối phương không nói tiếng người, họ cũng tỏ rõ không muốn nhiều lời.
Tạ Thanh Ký nhìn vào trong, qua cửa kính văn phòng quả nhiên vẫn có thể thấy nửa cái đầu hói đặc trưng đang ngồi vững vàng trên ghế, giả bộ không nghe thấy động tĩnh bên ngoài, thấy cậu bước vào mới miễn cưỡng nhấc người dậy.
"Anh cậu ở ngoài hả?"
Tạ Thanh Ký ừ một tiếng.
Bên ngoài truyền đến tiếng phanh gấp chói tai, tiếp theo là âm thanh cửa xe đóng sập lại, Mã Bối Bối tái xuất giang hồ, dẫn theo Gầy và một đám người cầm gậy bóng chày hung hăng bước tới, xếp thành một hàng tựa như bảo vệ sau lưng Tạ Nhiên.
Tạ Thanh Ký liếc một cái, bỗng hỏi: "Anh gọi đến à?"
Lão Kiều cười gượng gãi đầu, không phản bác lại.
Thế nhưng ngay lúc này, một góc khuất của bãi đỗ xe cũng truyền đến vài tiếng đóng sầm cửa xe, một đám đông người bước xuống xe tụ tập trung lại một chỗ, người đi tuốt đằng trước dù đeo kính đen vẫn lộ rõ vẻ hung dữ trên mặt, rõ ràng là kẻ cầm đầu, không biết đã đợi khoảnh khắc này bao lâu, chỉ muốn biến khiêu khích thành cuộc ẩu đả.
Thấy dáng vẻ chuẩn bị mà đến của bọn nó Tạ Nhiên lại nở nụ cười, giơ tay ra hiệu "bình tĩnh" với Tiểu Mã đang rục rịch phía sau.
Hai đám người giương mắt nhìn chòng chọc nhau.
Tên cầm đầu tháo kính râm xuống, miệng ngậm điếu thuốc, không đưa mắt nhìn Tạ Nhiên mà đi tới trước mặt hỏi hắn: "Mày là người phụ trách à?"
Tạ Nhiên nhìn chằm chằm vết sẹo vắt ngang trên lông mày của người nọ, không ngờ lại là gã.
Lại còn là người quen cũ.
Tạ Nhiên biết người này, kiếp trước sau khi hắn mở khu giải trí người này từng tự đề cử bản thân, nói có thể thay Tạ Nhiên trông coi. Lúc đó, từ cái nhìn đầu tiên Tạ Nhiên đã không vừa mắt, không muốn dùng gã, tìm người nghe ngóng mới biết trước kia người này đi theo người khác, không biết phạm phải lỗi gì nên bị đuổi đi, còn bị chặt mất một ngón tay út.
Ánh mắt Tạ Nhiên lướt qua bàn tay trái của gã, thấy năm đầu ngón tay vẫn còn nguyên, xem ra gã vẫn chưa tới bước đường cùng.
Nghĩ tới dáng vẻ người này ăn nói khúm núm trước mặt mình ở kiếp trước, Tạ Nhiên lại thấy buồn cười.
Người nọ thấy Tạ Nhiên chỉ cười chứ không nói lời nào, lập tức mất kiên nhẫn.
Gã đến đây là để gây sự, đương nhiên không cần "tiên lễ hậu bình" gì cả, như thể sợ không tìm được cớ gây rối, gã không nói hai lời nắm cổ áo Tạ Nhiên lên, bàn tay thô ráp vỗ mặt hắn, miệng đầy mùi thuốc lá, không khách sáo nói: "Hỏi mày đấy, mày có phải người phụ trách không, điếc à? Không nghe thấy sao?"
Tiểu Mã chửi thề một câu, rút gậy bóng chày ra, Tạ Nhiên nhìn chằm chằm lông mày đứt ngang của tên hung hăng dữ tợn kia, không thèm quay đầu lại mà dặn dò Tiểu Mã: "Đứng yên đấy." Sau đó hắn lại thở dài một hơi, đau đầu chậc một tiếng.
Tên lông mày gãy kia không hiểu biểu cảm này của Tạ Nhiên có ý gì, định mở miệng mắng thì cổ tay lại bị Tạ Nhiên nắm chặt lấy bằng một lực mạnh khủng khiếp, gã đau tới nhe răng trợn mắt, nhìn ngón tay bị Tạ Nhiên tách ra từng ngón một, sau đó bẻ ngược chúng ra sau theo một góc độ kinh khủng.
Lúc này Tạ Nhiên không cười nữa, dưới vẻ mặt vặn vẹo của gã, hắn đột nhiên dùng sức tung một cú ngay ngực đá văng gã ra sau.
Người đàn ông nặng gần 100 cân ngã vào chiếc xe đằng sau, không biết ban nãy bị Tạ Nhiên đá gãy mấy cái xương sườn, điếu thuốc trong miệng cũng rơi xuống đất.
Tiếng còi báo động chói tai vang lên, đám người gã mang đến cũng không đứng vững được nữa, đang tính xông lên ấn Tạ Nhiên lại thì bị đám Tiểu Mã lanh lẹ chặn lại.
Trong lúc hỗn loạn, Tạ Nhiên lạnh mặt từng bước đến gần, nhìn không chớp mắt dẫm nát mẩu thuốc dưới chân, ngồi xổm xuống trước mặt người nọ, xách gã lên như một con chó chết.
Vừa rồi đối phương chỉ vỗ nhẹ lên mặt để sỉ nhục hắn, nhưng Tạ Nhiên không dịu dàng như vậy.
Môt tiếng bạt tai giòn giã vang lên.
Nghe thấy tiếng động này, Tạ Thanh Ký trong phòng cuối cùng cũng đứng dậy.
Lão Kiều hỏi cậu đi để làm gì, đánh nhau sắp xong rồi, anh cậu đang sỉ nhục đối phương.
Tạ Thanh Ký mặt không đổi sắc nói: "Tôi đi khuyên ngăn."
Cậu cởi áo khoác, tháo chiếc nút áo sơ mi luôn được cài tới tận cổ, lại từ tốn xắn tay áo lên khuỷu tay, dưới cái nhìn trợn mắt há hốc miệng của Lão Kiều, cậu lôi từ dưới bàn làm việc ra một chiếc ô cái dài xách trong tay, đi ra ngoài "khuyên ngăn".
Lão Kiều: "..."
Tạ Nhiên tát thật, hắn vung cánh tay lên đánh từng cái một, hết cái đến cái khác, cái sau lại nặng hơn cái trước, chỉ hai cái đã khiến miệng đối phương đầy máu.
Hắn nghiến răng cười lạnh, khẽ nói: "Chẳng qua chỉ là một con chó thích giữ cửa, sủa bậy cái gì, ai sai mày tới?"