Một Quả Táo - Mạnh Hoàn

Chương 66

Chương 66: Ngờ vực

edit: nammogiuabanngay

-----

Hôn lễ của Trương Chân Chân được tổ chức vào ngay sau lễ Quốc khánh, nói là ngày đó mọi người đều được nghỉ, tiện nhận phong bì mừng cưới.

 

Lần cuối cùng gặp cô ấy đã là hai tháng trước, lúc Tạ Nhiên mời đội ngũ của Trương Chân Chân giúp họ quảng bá trang web. Hắn đã trả Trương Chân Chân một khoản phí tư vấn không nhỏ, nhưng cô ấy có vẻ không tập trung lắm, lúc thấy tiền vào tài khoản mới hơi mỉm cười, Tạ Nhiên hỏi dạo này cô ấy với bạn gái thế nào theo thói quen, nhưng Trương Chân Chân lại gượng gạo chuyển chủ đề.

 

Bây giờ nghĩ lại, sự bất thường hôm đó của Trương Chân Chân chính là manh mối.

 

Ngày diễn ra hôn lễ, Tạ Nhiên dẫn Tạ Thanh Ký cùng tham dự, bàn họ ngồi đa số là họ hàng và bạn bè bên nhà gái, Tạ Nhiên nhìn quanh một vòng thì chẳng thấy bạn gái của Trương Chân Chân đâu, ngược lại thấy ba mẹ cô ấy đang ngồi ở bàn đầu tiên, rõ ràng hôm nay là ngày cưới của con gái, nhưng hai ông bà lại chẳng có vẻ gì là vui mừng.

 

Tạ Nhiên ghé sát vào tai Tạ Thanh Ký, bảo cậu nhìn chú rể trên sân khấu.

 

"Bọn làm 1 tụi em có nhìn ra đối phương thẳng hay cong không?"

 

Tạ Thanh Ký hơi mỉm cười, lườm hắn một cái, "Anh lại nói linh tinh."

 

Đúng lúc tới đoạn cô dâu bước vào lễ đường, toàn bộ đèn trong hội trường tắt hết, chỉ còn lại hai ánh đèn soi sáng chú rể đứng trên sân khấu và Trương Chân Chân mặc váy cưới đứng ở đầu thảm đỏ.

 

Trương Chân Chân bước từng bước một, ánh mắt hai người nhìn đối phương lộ rõ vẻ xa cách khách sáo, thậm chí lúc người chủ trì bảo họ hôn đối phương, khóe miệng của cô ấy còn hơi giật giật.

 

Hai người nhắm mắt, như hai cục nam châm cùng cực bị ép vào nhau, sau khi chạm môi đối phương thì nhanh chóng tách ra. Đám cưới trên hình thức này chỉ là sự thỏa hiệp của con cái đối với ba mẹ.

 

Tạ Nhiên muốn bảo Tạ Thanh Ký nhìn lên, ngoảnh lại thì thấy nét mặt Tạ Thanh Ký hơi bất thường. Cậu ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt nghiêm túc lo lắng nhìn lên sân khấu, bàn tay dưới khăn trải bàn nắm lấy tay Tạ Nhiên, mười ngón tay đan vào nhau, ánh mắt lo lắng ấy không chỉ đơn thuần dành cho Trương Chân Chân.

 

Tạ Nhiên im lặng trong phút chốc, nốt xuống câu bông đùa suýt thì thốt ra khỏi miệng.

 

Đến lúc cô dâu chú rể mời rượu, Trương Chân Chân dắt chồng đi tới như dắt cún đi dạo, thấy Tạ Thanh Ký bên cạnh Tạ Nhiên thì mặt mày hớn hở, ánh mắt liên tục đảo qua đảo lại giữa hai người, nở nụ cười đầy ẩn ý. Tạ Thanh Ký bị ánh mắt trắng trợn đó làm hơi mất tự nhiên, nhớ lại lần trước hai người chính thức gặp mặt là dịp Tết âm lịch, thân phận của đối phương là bạn gái chính thức của anh trai mình.

 

"Đây là Tạ Nhiên, bạn trai cũ của tôi, còn người ngồi bên cạnh là bạn..."

 

Thấy Trương Chân Chân sắp come out hộ em mình, Tạ Nhiên vội "ây ây" mấy tiếng, Trương Chân Chân lập tức sửa lời.

 

"...là em trai anh ấy!"

 

Chú rể cười bắt tay với Tạ Nhiên, trêu chọc: "Sao đi ăn cưới còn dắt theo em trai thế?"

 

"Đúng rồi, ai bảo tiền mừng cưới tôi đưa còn dày hơn ví tiền của Trương Chân Chân chứ, dẫn theo một người đi ăn cho đỡ lỗ chứ sao."

 

Tạ Nhiên cười nói.

 

Ánh mắt đối phương nhìn hắn cũng khác đi, cái danh xưng "bạn trai cũ của Trương Chân Chân" này rõ ràng mang hàm ý đặc biệt, bắt tay lại không chịu buông ra ngay, cái tên không biết là 1 hay 0 này đánh giá Tạ Nhiên từ trên xuống dưới một lượt, bị sự hài hước và vẻ ngoài điển trai của hắn làm cho mê mẩn, còn ngỏ ý hẹn Tạ Nhiên hôm nào cùng đi tập gym.

 

Tạ Nhiên cảnh giác rút tay lại, cứ cảm thấy sau lưng lành lạnh.

 

Trương Chân Chân kéo tay chồng mình lại, nhắc nhở: "Đừng lẳng lơ nữa anh yêu, hai người trùng số đấy, bạn trai cũ em nhìn thì giống 1 thôi, nhưng chồng người ta mới thật sự dữ dằn kìa, anh còn nói thêm vài câu thì tối nay mông anh ấy nở hoa mất."

 

Tạ Nhiên: "..."

 

Tạ Thanh Ký mỉm cười.

 

Trương Chân Chân dùng dăm ba câu đuổi chồng cô đi, nhìn Tạ Nhiên và Tạ Thanh Ký rồi cảm thán, "Hai người cũng coi như tu thành chính quả rồi nhỉ."

 

"Làm gì có, cửa ải khó nhất vẫn chưa qua được."

 

Tạ Nhiên cười khổ lắc đầu, Tạ Thanh Ký đứng sau hắn không nói một lời, Trương Chân Chân lúc đầu còn cười theo, nhưng cười một lúc thì cũng không cười nổi nữa. Lẽ ra thời tiết tháng mười phải rất dễ chịu, không có cảm giác lạnh mới đúng, nhưng Trương Chân Chân lại ôm lấy cánh tay trần, trong ánh mắt cô cũng không còn nụ cười tinh nghịch giống hồ ly kia nữa.

 

"Đừng học theo tôi."

 

Cô ấy thở dài, khóe mắt chỉ đỏ lên trong chớp mắt rồi nhanh chóng khôi phục lại bình thường, cười với hai người họ, ánh mắt ấy cũng không hẳn là hâm mộ.

 

Chú rể ở phía đối diện gọi, Trương Chân Chân đáp lời, ngẩng cao đầu như không có chuyện gì, nâng lên bộ váy cưới lộng lẫy mà nặng nề, bước về tương lai tẻ nhạt như nước một vũng nước tù đọng mà cô đã nhìn thấu từ lâu.

 

Tiệc cưới kết thúc, Tạ Nhiên lái xe đưa Tạ Thanh Ký về nhà.

 

Hai người luôn ghi nhớ vết xe đổ của Trương Chân Chân, về đến chỗ Vương Tuyết Tân luôn cư xử đúng mức, chỉ khi ở dưới nhà của Tạ Nhiên thi thoảng mới dám thân mật một chút.

 

Tạ Nhiên đỗ xe xong xuôi, lúc nhìn qua kính chiếu hậu vô tình thấy nét mặt Tạ Thanh Ký không tốt lắm.

 

"Sao thế? Không vui à, được rồi, anh thừa nhận, ban nãy đúng là anh có nhìn chồng Trương Chân Chân thêm mấy lần, nhưng đó chẳng qua là vì tò mò thôi."

 

Tạ Thanh Ký không đáp.

 

Ánh mắt cậu sâu thẳm, môi mím lại, rõ ràng là có lời muốn nói, vừa thấy vẻ mặt ấy, Tạ Nhiên liền biết đây không phải chuyện hắn có thể bông đùa vài câu cho qua chuyện được. Mấy tháng nay hai người vẫn tránh nhắc tới vấn đề mâu thuẫn này, cùng nhau vẽ nên bức tranh thái bình giả tạo, hôm nay cuối cùng cũng có dấu hiệu rạn nứt vì lời khuyên vô tình của Trương Chân Chân.

 

- Hắn và Tạ Thanh Ký vẫn chưa nhất trí trong vấn đề come out, hoặc có lẽ đã đạt được, nhưng Tạ Nhiên không nỡ để Tạ Thanh Ký thất vọng.

 

"Em cảm thấy hình như Tạ Thiền biết rồi."

 

Giọng Tạ Thanh Ký có chút buồn bực, xen lẫn chút bối rối.

 

"Sao em lại nói vậy?" Tạ Nhiên ngẩn ra, không ngờ cậu sẽ đề cập đến chuyện này. Tạ Thanh Ký kể cho Tạ Nhiên biết sự bất thường ngày đó của Tạ Thiền. Tạ Nhiên nghe xong cũng không nói gì, chỉ ậm ờ nói: "Tạ Thiền vốn biết tình huống của anh rồi, biết rồi cũng chẳng sao, hơn nữa nếu đã biết, chị ấy có thể nhịn mà không hỏi sao?"

 

"Tạ Nhiên, anh biết em không có ý này."

 

Ngay cả Tạ Thiền họ còn không giấu nổi, huống chi là Vương Tuyết Tân — người đã sinh thành dưỡng dục họ.

 

Lòng Tạ Nhiên chùng xuống, biết lần này không dễ qua mặt đối phương nữa.

 

Xe đỗ ở nơi cách con hẻm một đoạn phố, đây không phải con đường Vương Tuyết Tân bắt buộc phải đi qua, nhưng dù vậy họ cũng không dám có hành động gì quá mức thân mật. Tạ Nhiên nhìn bụi đất bị cuốn lên sau chiếc xe đạp ở giao lộ, hồi lâu sau mới thở dài, "Chỗ này không tiện nói chuyện, em về nhà thu dọn đồ đạc trước đi, nói với mẹ em phải về trường sớm, buổi tối đến chỗ anh."

 

Tạ Thanh Ký không nhúc nhích, cố chấp nhìn chằm chằm hắn, như thể muốn phán đoán xem đây có phải kế hoãn binh của Tạ Nhiên không, hay là ý khác, nhưng dường như cậu cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, trong đoạn tình cảm giằng co suốt hai kiếp này, cậu vẫn luôn là kẻ bị động.

 

Giằng co một lát, Tạ Thanh Ký bất lực thỏa hiệp, xuống xe về nhà thu dọn hành lý.

 

Vương Tuyết Tân thấy cậu về thì hỏi Tạ Nhiên đâu.

 

Tạ Thanh Ký không đáp, sắc mặt hơi khó coi, không chút hy vọng ném đại mấy bộ quần áo vào va li, đoán rằng lát nữa quay ra thì Tạ Nhiên đã chuồn mất rồi, đây là phong cách làm việc nhất quán của anh cậu — trì hoãn được thì cứ trì hoãn.

 

"Đám cưới thế nào, suôn sẻ chứ? Người yêu của Trương Chân Chân là nam hay là nữ vậy..." Vương Tuyết Tân đột nhiên đứng sau lưng hỏi cậu. Tạ Thanh Ký nói là nam, Vương Tuyết Tân ồ một tiếng, "Vậy ba mẹ cô ấy hẳn là rất vui, cuối cùng cũng yên tâm, nửa đời sau của con gái có chỗ dựa rồi."

 

Câu nói vô tình ấy trong nháy mắt châm ngòi cho nỗi uất nghẹn chất chứa trong lòng Tạ Thanh Ký, nhớ tới ánh mắt cha mẹ Trương Chân Chân nhìn lên sân khấu hôm nay, nhớ tới bóng lưng xách váy cưới của Trương Chân Chân, nhớ tới sự trốn tránh của Tạ Nhiên, cuối cùng cậu cũng không kìm nổi thốt ra từng chữ: "— Không hề vui, hôm nay ba mẹ chị ấy chẳng cười lấy một lần."

 

Vương Tuyết Tân nhận ra sự tức giận đè nén trong giọng nói cứng nhắc này, không nói gì nữa.

 

Ngực Tạ Thanh Ký không ngừng phập phồng, trong tay siết chặt bộ đồ chuẩn bị ném vào va li, không hiểu tại sao mình lại trút giận lên người vô tội như Vương Tuyết Tân.

 

"Mẹ, con xin lỗi." Cậu xoay người lại, hối hận ôm lấy vai Vương Tuyết Tân, còn muốn nói thêm gì đó, nhưng mẹ chỉ dịu dàng cười với cậu.

 

Điện thoại trong túi quần rung lên, Tạ Thanh Ký lấy ra nhìn, hóa ra là Tạ Nhiên gọi tới.

 

Tạ Thanh Ký không giấu được vẻ kinh ngạc, không thể tin được Tạ Nhiên vẫn ở bên ngoài chờ.

 

Cậu nhanh chóng khôi phục bình thường, sau khi bắt máy cố tình ho một tiếng. Đây là ám hiệu giữa hai người, nếu có Vương Tuyết Tân ở bên cạnh, Tạ Thanh Ký sẽ nhắc nhở hắn, như vậy Tạ Nhiên sẽ không nói lung tung.

 

"Tiểu Tạ, thu dọn hành lý xong chưa, anh đưa em về trường, mau ra ngoài đi, tối anh còn có việc."

 

"Biết rồi."

 

Cậu vội vàng cúp máy, Vương Tuyết Tân lại đứng dậy như không có việc gì, lẩm bẩm, "Phải đến trường rồi à, để mẹ lấy cho con chút hoa quả mang đi cùng các bạn ăn."

 

Bà kéo lên cơ thể vụng về, phải chống tay lên đầu gối mới có thể từ từ đứng dậy, không thể đứng lên quá nhanh bởi vì dạo này bà hay chóng mặt mệt mỏi, cân nặng cũng sụt nhanh.

 

Tạ Thanh Ký đau lòng nhìn theo bóng lưng mẹ, mãi đến khi lái xe tới nhà Tạ Nhiên rồi cậu vẫn ân hận vì thái độ lúc nãy với Vương Tuyết Tân. Cậu kể ngắn gọn lại cho Tạ Nhiên những chuyện xảy ra trong mấy phút ở nhà.

 

Tạ Nhiên nghe xong, nhìn Tạ Thanh Ký cười nói, "Sao dạo này anh thấy em dễ nổi cáu thế."

 

Trên thực tế, sau cái đêm trước khi thi đại học hay tin Lưu Gia chết, tâm tình Tạ Thanh Ký thay đổi rất nhiều, thường xuyên có cảm giác lo lắng bất an.

 

Lúc nói chuyện hai người vẫn ngồi bình thường trên sô pha, họ quá quen thuộc nhau, dù bây giờ đã hiểu tâm ý đối phương nhưng họ không suốt ngày dính lấy nhau như những cặp đôi bình thường khác, phần lớn thời gian đều là ai làm việc nấy.

 

Tạ Thanh Ký im lặng hồi lâu, khẽ nói: "Chỉ là em cảm thấy mình thật vô dụng... dường như chẳng giải quyết được chuyện gì, cũng chẳng thay đổi được thái độ của ai."

 

Cậu nhét trái cây đã rửa sạch vào tay Tạ Nhiên, quay sang ôm laptop tiếp tục công việc duy trì website hằng ngày, dù đã quyết định xong ngành học, cậu vẫn dành ra chút thời gian làm những việc vặt này, chưa kể tuần nào cũng đều đặn tham dự cuộc họp công ty.

 

Trái tim Tạ Nhiên mềm nhũn ra. Tạ Thanh Ký giờ đây giống hệt như hắn của ngày trước, ôm hết trách nhiệm lên vai mình.

 

"Tiểu Tạ, lại đây."

 

Tạ Thanh Ký không nhúc nhích.

 

Cậu không di chuyển thì Tạ Nhiên di chuyển, hắn bỏ máy tính của Tạ Thanh Ký sang một bên, vô tư ngồi lên đùi cậu, hai tay vòng qua cổ em.

 

"Anh biết em đang lo lắng chuyện gì, em sợ anh đột nhiên chạy đi kết hôn giống Trương Chân Chân, anh bảo đảm với em chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra."

 

Tạ Thanh Ký lập tức dùng ánh mắt trách móc nhìn hắn, khiến Tạ Nhiên nhận ra lời cam đoan của hắn giờ chẳng còn giá trị gì. Tạ Nhiên hậm hực hôn chụt một cái lên môi cậu, thoạt nhìn đối phương không tình nguyện lắm, rõ ràng Tạ Nhiên đã ngồi lên người rồi mà Tạ Thanh Ký chẳng ôm lại Tạ Nhiên, như thể đang giận dỗi với chính mình, Tạ Nhiên cảm thấy hơi lạ, chưa từng thấy Tạ Thanh Ký như vậy bao giờ.

 

"Anh sẽ để ba mẹ và cả Tạ Thiền biết chuyện của chúng ta, anh sẽ đích thân nói cho họ, đến lúc đó họ ép anh kết hôn hay ngăn cản thế nào anh cũng không thỏa hiệp, bây giờ chưa phải lúc, hơn nữa em cũng biết thái độ của họ mà, anh mà cứ thế nói thẳng cho họ biết, mẹ không lật tung cái nhà này lên mới lạ ấy."

 

Tạ Thanh Ký không nói đồng ý, cũng chẳng phản đối.

 

Cậu không hiểu, nếu Tạ Nhiên đã quyết tâm như vậy rồi tại sao nói bây giờ chưa phải lúc, như thể có thể thay đổi ý định bất cứ lúc nào, cho ai đó một đường lui, dù có bài học từ kiếp trước nhưng dường như kiếp này vẫn chưa hoàn toàn bế tắc, nhưng Tạ Thanh Ký cảm thấy có thứ gì đó đang thay đổi vì sự nỗ lực chung của cậu và Tạ Nhiên.

 

Điều duy nhất khiến họ lo lắng, không thể xác định là, không biết Vương Tuyết Tân có thể thoát khỏi cái chết giống như Tiểu Mã không.

 

Nghĩ tới đây, Tạ Thanh Ký biến sắc, cảm giác lo lắng, nghi hoặc bấy lâu nay không rõ nguồn cơn, giờ đây bỗng trở nên rõ ràng.

 

Tạ Nhiên đang tính đứng dậy vào bếp nấu cơm thì bị Tạ Thanh Ký siết chặt eo, ấn mạnh trở lại đùi mình.

 

"Tạ Nhiên, có phải anh có tính toán khác không?"

 

Đôi mắt đen láy của Tạ Thanh Ký nhìn chằm chằm Tạ Nhiên.

 

Biểu cảm Tạ Nhiên cứng đờ, cười nói: "Anh làm gì có tính toán gì?"

 

"Mấy ngày nữa iPhone 6Plus ra mắt đúng không? ...Anh tìm người mua mấy cái, em muốn màu gì thì nói anh, anh lên mạng tra thử." Hắn lẩm bẩm nói lảng sang chuyện khác, cuống quít đứng dậy, lại bị Tạ Thanh Ký nắm chặt cổ tay.

 

Tạ Nhiên không thể nào giãy ra được.

 

Chỉ thấy gương mặt Tạ Thanh Ký tái mét, quai hàm siết chặt, cậu nhìn về phía mình, gằn từng chữ: "Tạ Nhiên, anh có chuyện giấu em."

Bình Luận (0)
Comment