Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 437

“Ở đây vẫn còn đau sao?” Giọng nói khàn khàn của Tư Hải Minh vang lên bên tai, đập vào màng nhĩ mỏng manh.

Cơ thể Đào Anh Thy run lên một cái, theo bản năng giấy dụa: “… Anh làm gì vậy?” Cơ thể vừa thoát khỏi cái ôm liền bị đặt ở vách tường.

Nhoáng một cái, cảm giác áp bức của Tư Hải Minh lại theo tới.

“Hỏi em, chỗ này còn đau sao?” Tư Hải Minh nhìn cô, dùng hơi thở lôi cuỗn cô.

Trong mắt Đào Anh Thy ngập nước, run rẩy nhìn anh.

Tư Hải Minh đưa tay nắm lấy cằm cô, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, giống như thú dữ đang liễm láp vế thương.

Hô hấp của cô trở nên đồn dập, sắc mặt phiếm hồng, động tác dịu dàng như vậy khiến cô sợ hãi không biết làm sao.

“Chờ… Chờ một chút, tôi phải cùng sáu đứa nhỏ ngủ” Đào Anh Thy quay mặt thở dốc.

“Chúng nó ngủ rồi: dt sửng sốt một chút, tưởng là sáu đứa sẽ chờ cô ngủ.

Nghĩ gì đó lại hỏi: “Anh cố ý dỗ chúng ngủ à?” Tư Hải Minh không nói lời nào, dùng ánh mắt mang đầy tính xâm lược nhìn cô.

Đào Anh Thy liền biết mình đoán đúng, anh thật sự cố ý.

“Tôi tắm xong rồi, muốn ra ngoài… Đào Anh Thy không thể ở đây cùng Tư Hải Minh, người đàn ông này quá nguy hiểm! “Chỗ nào rửa sạch rôi?” Tư Hải Minh áp sát cơ thể cô lên vách tường, khiến cô không thể nào động đậy.

“Đừng như vậy! Tôi không có tâm trạng!” Đào Anh Thy bài xích nói.

“Đó là cảm giác mất đi người thân” Tư Hải Minh khẽ cắn môi của cô: “Tôi sẽ cho em quên đi nỗi đau…” Đào Anh Thy hiểu được Tư Hải Minh có ý gì, tinh thần run rẩy dữ dội, giấy dụa phản kháng: “Tư Hải Minh, anh không được!” “Đợi chút nữa có thể khóc lớn tiếng rồi…” “Không muốn!” “Chí ít, em may mắn hơn so với tôi…

“ƯmIl” Khi Đào Anh Thy tỉnh dậy, đôi mắt cô mở ra, nhưng ý thức thì dường như không rõ ràng.

Một lúc lâu sau mới nhớ ra chuyện gì đã xảy ra với mình, cơ thể cứng đờ không dám cử động.

Đúng như những gì Tư Hải Minh nói hôm qua, cô không còn sức lực suy nghĩ đến việc của dì Hà nữa.

Lớn tiếng khóc lên, cũng không biết đau lòng vì dì Hà mà khóc hay là vì Tư Hải Minh không biết tiết chết Không cần nhìn, trong phòng yên tĩnh, Tư Hải Minh không có bên cạnh.

Người đàn ông này cho dù nằm bên cạnh cũng đều để cho người ta có cảm giác bị uy hiếp.

Đào Anh Thy nhíu chặt mày, cố hết sức ngồi dậy, cả người không có chỗ nào là thoải mái cả.

Tư Hải Minh quá độc ác! Không cần nhìn thời gian cũng biết tuyệt đối không phải chín, mười giờ, bởi vì Tư Hải Minh sẽ không thức dậy sớm như vậy nếu không có tiếng ồn ào của sáu đứa nhỏ…

Tiếng đập cửa vang lên, cô hầu mở cửa ra, đứng ở ngoài cửa: “Cô Thy, cô đã thức chưa?” “Tôi tỉnh rồi” “Cậu Hải Minh có dặn gọi cô dậy ăn trưa, tôi giúp cô bưng lên nhé?” Cô hầu hỏi.

Đào Anh Thya bừng tỉnh, đã giữa trưa rồi…

liền hỏi lại: “Anh ấy đi rồi?” “Đúng vậy, cậu Hải Minh đã đi rồi.” Đào Anh Thy ngẫm nghĩ: ‘Không cần bưng lên, tôi tự xuống ăn” “Vâng” Cô hầu liền đi ra.

Đào Anh Thy chậm rãi ra khỏi giường, sợ mình động tác mà nhanh thì sẽ lập tức ngã nhào thẳng trên mặt đất.

Đào Anh Thy ngồi vào bàn ăn, nhìn đồ ăn ngon bày đầy bàn, có chút thất thần.

Cô vẫn luôn cảm thấy đồ ăn đánh thức tâm tình, nhưng tâm trạng của cô lúc này không cách nào vui vẻ được.

Nhưng cô phải ăn, vì dì Hà, vì sáu đứa nhỏ, cô phải mạnh mẽ…

Sau khi ăn xong cơm trưa, Đào Anh Thy đi tới gian phòng của dì Hà, thu dọn đồ của dì.

Đồ dùng của dì Hà không nhiều, một lát là thu dọn xong rồi.

Nhớ tới dường như thiếu đi vật gì…

Đúng, là dây chuyên.

Sợi dây chuyền cô đưa cho dì Hà.

Đào Anh Thy tìm kiếm trong ngăn kéo, nhưng thế nào cũng không tìm được.

Không có ở nơi này, hôm xảy ra chuyện dì Hà cũng không đeo.

Chẳng lẽ ở trong chung cư?

Bình Luận (0)
Comment