Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 438

Đào Anh Thy bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Bào Điển thì bước tới: “Tôi đi ra ngoài một lát “Cô đi đâu? Có cần hỗ trợ không?” Bào Điển hỏi.

Bào Điển tự biết thân phận và quy tắc của mình, sẽ không tùy tiện hỏi tung tích của người khác, bây giờ hỏi cô, Đào Anh Thy biết đây tuyệt đối là ý của Tư Hải Minh.

“Về nhà trọ thu dọn đồ đạc của dì Hà” Đào Anh Thy nói: “Chỉ cân đưa tôi tới đó”

“Được” Bào Điển thở dài: “Cô Thy đừng quá đau buồn, không ai muốn điều này xảy ra cả, cô nhất định phải giữ gìn sức khỏe. Có vậy, dì Hà dưới suối vàng mới có thể an tâm”

“Tôi biết rôi, cảm ơn” Đào Anh Thy ngồi xe rời khỏi Minh Uyển, dựa vào cửa kính xe nhìn cảnh vật lùi đi bên ngoài, trong mắt lại trống rỗng.

Điện thoại trong túi reo lên.

Đào Anh Thy lấy điện thoại di động ra, thấy tên hiển thị trên màn hình thì ném di động sang một bên, không thèm đếm xỉa gì đến.

Tuy nhiên, điện thoại vẫn cứ liên tục đố chuông, vang đến khiến người ta bực bội.

Đào Anh Thy tức giận nghe: “Rốt cuộc ông muốn thế nào? Tôi không muốn nhận điện thoại của ông, ông không nhìn ra à? Tôi phải làm sao thì ông mới buông tha cho tôi!

Đào Hải Trạch bị quát mà không có tức giận: “Anh Thy, ba không có ý gì khác, chỉ là nghe nói Ngọc Hà xảy ra chuyện, con vẫn ổn chứ?” “Làm sao ông biết dì Hà bị tai nạn?” Đào Anh Thy nghi ngờ hỏi.

“Ba bị cảnh sát hỏi thăm, con không biết sao?” Đào Hải Trạch hỏi lại.

Đào Anh Thy cau mày, cô không biết.

“Ba và dì Hà gặp mặt trước đó, cho nên cảnh sát liền hỏi chút vấn đề” “Sao ông lại gặp mặt dì Hà? Ông muốn làm gì?” Đào Anh Thy bất mãn nói.

“Ba chỉ muốn bảo bà ấy khuyên con nhận người ba này.’ Giọng nói của Đào Anh Thy vô cùng lạnh lùng: “Tôi không cần sự quan tâm của ông, tôi có ổn hay không là chuyện của tôi, xin các người đừng làm phiền tôi nữa! Với cả, tôi không cần nhất chính là “ba” như ông!” Nói xong liền cúp điện thoại.

Tức giận khiến cho cô hít thở không thông.

Vì sao người quan tâm cô đều rời đi, kẻ cô ghét thì cứ như âm hồn không tan! Gọi điện thoại đến giả vờ làm người tốt gì chứ? Giả mèo khóc chuột à? Khi đến phòng trọ, Đào Anh Thy bắt đầu tìm sợi dây chuyên của dì Hà.

Khi dì Hà chuyển đến Minh Uyến, chỉ lấy quần áo cho bốn mùa, còn lại vẫn để trong tủ.

Mọi thứ đều gọn gàng và ngăn nắp.

Lật tới lật lui vẫn không tìm thấy sợ dây chuyền của dì Hà.

Đúng là kỳ lạ, dì Hà có thể cất sợi dây chuyền đi đâu? Bình thường đồ trang sức cất trong một chiếc hộp cố định, bây giờ trong hộp cũng không có.

Đào Anh Thy đứng ở phòng khách, mặt trời mới mọc ở ban công, cô không dám đi qua.

Trong đầu cô hiện lên hình ảnh dì Hà rơi xuống, giống như hôm đi tới tòa nhà, đi qua địa điểm xảy ra chuyện cũng không dám nhìn lại.

Cô nhắm mắt lại, ngồi xuống ghế sô pha, ôm chiếc gối vào lòng, dường như điều này sẽ mang lại cho cô một chút cảm giác an toàn.

Điện thoại lại reo.

Ba lô đặt trước cửa, cô đứng dậy đi lấy điệ thoại.

Nếu như Đào Hải Trạch lại gọi thì sẽ trực tiếp cúp máy.

Ai ngờ là Tư Hải Minh gọi tới.

Cô liền ấn nút nghe: “Sao vậy?” “Ở đâu?” “Trong nhà trọ còn có đồ của dì Hà” Đã biết rõ rồi còn cố hỏi? Ngồi xe của Minh Uyển đi, chẳng lẽ anh còn không biết? Người lái xe chắc hẳn đã thông báo.

Đào Anh Thy vừa nghe điện thoại, vừa đi tới ngồi xuống ghế sô pha.

Gối rơi xuống đất do lúc nấy cô không cất kỹ.

“Thứ gì vậy?” Giọng nói trầm thấp của Tư Hải Minh truyền tới.

Ngón tay nhặt gối của Đào Anh Thy cứng đờ, vẻ mặt giật mình, giống như tình cảnh tương tự đã từng gặp ở đâu đó hiện lên trong đầu.

Tư Hải Minh không nghe được câu trả lời, phát hiện ra điểm bất thường, có hơi nhíu mày: “Sao không nói gì?” Đào Anh Thy hoàn hồn, giọng điệu cố làm cho bình thường: “Chỉ là quần áo của dì Hà, tôi tới xem một chút… tối nay tôi sẽ về.”

Bình Luận (0)
Comment